Chương 7: Cách một kiện quân trang, hai người ôm nhau.

   Hạ Hàn đeo kính đen, cửa hàng nơi này người không nhiều, cho nên không có ai nhận ra anh. Bởi vì Hạ Hàn ở phụ cận, cho nên Trình Bình mới gọi điện thoại cho anh. Hạ Hàn để lái xe đem Trình Bình đưa về nhà, anh lập tức chạy tới các hoạt động khác. Về phần cô gái mà Trình Bình luôn khen ngợi kia, Hạ Hàn cũng không để ở trong lòng.

   Ngày hôm nay đoàn làm phim không có phần diễn của Diệp Phạm, Diệp Phạm vừa vặn trống ra thời gian, đến bồi Bảo Bảo tập xe đạp. Diệp Phạm hôm qua đặt xe cho Đô Đô cũng rất nhanh đã chuyển tới, cô mặc một bộ T-shirt màu trắng cùng quần jean đơn giản, liền chuẩn bị ra cửa.

Diệp Phạm chưa từng mang đứa bé ra khỏi cửa, cô đem đồ Diệp Đạc sẽ dùng đến đều mang theo, lặp đi lặp lại kiểm tra có hay không thất lạc. Diệp Đạc đang ngồi ở bên giường, nhìn xem Diệp Phạm đi tới đi lui, bé đung đưa bắp chân: "Mẹ?"

Nghe được thanh âm của Bảo Bảo, Diệp Phạm đi tới. Diệp Phạm ngồi xổm ở bên giường, cô sờ lên mặt mũm mĩm của Bảo Bảo: "Mẹ muốn dẫn con đi ra ngoài chơi."

Diệp Đạc khanh khách cười, tay nhỏ vỗ hứng khởi: "Đi ra ngoài chơi, đi ra ngoài chơi." Nói rõ như vậy, ngày hôm nay cô sẽ một mực bồi bé.

Diệp Phạm thơm một ngụm trên mặt mập mạp của Diệp Đạc, cô kéo cái túi khóa kéo, ôm Bảo Bảo chuẩn bị đi ra ngoài. Diệp Phạm nhìn thấy Lý mẹ từ phòng bếp ra, vừa cười vừa nói.

"Lý mẹ, bình thường người mang Bảo Bảo cực khổ rồi, ngày hôm nay liền nghỉ một ngày đi."

Thời điểm Diệp Phạm quay phim luôn luôn không ở nhà, Lý mẹ trông Đô Đô rất tốt, giúp cô rất nhiều. Lý mẹ còn nghĩ thừa dịp Diệp Phạm không ở nhà, đem phòng ở quét dọn một lần. Nhưng dưới sự kiên trì của Diệp Phạm, Lý mẹ mới nghỉ ngơi.

Ngày hôm nay khí trời tốt, mặt trời bị che lấp sau tầng mây, ngẫu nhiên mới có ánh mặt trời chiếu xuống. Bảo Bảo đi ra ngoài trong thời tiết này cũng sẽ không bị bỏng nắng. Huống chi, Diệp Phạm chọn địa điểm ngay tại công viên phụ cận, có chuyện gì cũng có thể kịp thời về nhà.

Đô Đô chưa từng đạp qua xe, bé đối với xe rất hứng thú, cái mông vừa ngồi lên đi, liền không nỡ rời xuống. Diệp Phạm đem chân đạp của bánh trước bỏ ra, để Đô Đô tùy ý đạp bánh xe.

Đô Đô ở lâu trong nhà, vừa ra bên ngoài liền điên cuồng chơi, nhưng là bé đang chơi, cũng nhất định phải trông thấy Diệp Phạm, nếu không sẽ không có cảm giác an toàn.

Diệp Phạm đi theo sau lưng Đô Đô, để bé vừa quay đầu lại liền có thể nhìn thấy chính mình. Trong quá trình này, Diệp Phạm không khỏi cảnh tỉnh lại mình, cô có phải là yêu thương đứa bé còn chưa đủ nhiều. Cô chưa bao giờ làm mẹ. Nhưng là cô tin tưởng mình sẽ cố gắng trở thành người mẹ tốt nhất.

Bên cạnh có một cái công viên trò chơi cỡ nhỏ, cư dân phụ cận thường xuyên mang đứa bé tới chơi.

"Đây là con của cô a?" Người nói chuyện là một người mẹ cũng mang theo đứa bé ra chơi, con của cô ấy cùng Đô Đô không giống, nghịch đến không được, khắp nơi tán loạn, cô ấy hận không thể trực tiếp buộc ở bên người.

Con của cô ấy chính là buông tay chút là chạy mất, đứa trẻ của người khác làm sao lại hấp tấp theo sát mẹ mình đâu.

Diệp Phạm cười cười: "Bởi vì tôi bận rộn công việc, không có thời gian bồi đứa bé, đứa bé tương đối dính tôi."

Diệp Phạm nhìn thoáng qua Đô Đô ở công viên trò chơi đang chơi vui vẻ: "Đứa bé có thể hoạt bát một chút tương đối tốt."

Đô Đô thấy mẹ đang cùng người khác nói chuyện, chân nhỏ ngắn nhanh chóng bước đến, bổ nhào vào trong ngực Diệp Phạm.

"Mẹ, chơi vui." Đô Đô ngửa đầu nhìn, bê có chuyện vui, liền không nhịn được cùng Diệp Phạm chia sẻ, nãi thanh nãi khí nói không ngừng.

Thẳng đến khi về nhà, bé vẫn chưa chơi đã.
"Chúng ta lần sau lại đến chơi được không?" Diệp Phạm nhéo nhéo vành tai tròn tròn của Đô Đô.

Mặc dù bé không nỡ về nhà, nhưng là lời của mẹ bé nhất định sẽ nghe. Khuôn mặt nhỏ của Đô Đô nhíu lại, nhưng hiểu sự tình nói: "Được."

Diệp Phạm đem mồ hôi trên mặt Đô Đô lau đi, bé chơi thật là vui, mồ hôi thấm ướt lấy mái tóc, có mấy sợi dính tại bên mặt.

"Mẹ đáp ứng Bảo Bảo, về sau sẽ còn trở lại đây chơi."

Diệp Phạm để Bảo Bảo ngồi trên ghế ngồi, cô đẩy xe cho trẻ em, trở về nhà.

...

Diệp Phạm đi vào studio, ngày hôm nay cô như thường lệ là thay thế Đường Cẩm, cùng Hạ Hàn đối diễn. Đường Cẩm nhìn Diệp Phạm, đáy mắt ẩn lấy ghen ghét. Ngay từ đầu cô ta biết mình sẽ cùng Ảnh đế quốc tế Hạ Hàn đóng phim, trong lòng hết sức cao hứng, nhưng bạn trai Đoàn Kỳ lại đưa ra điều kiện, không muốn nhìn thấy cô ta cùng Hạ Hàn có tứ chi tiếp xúc.

Huống chi, hiện tại cô ta cùng Đoàn Kỳ là CP quốc dân, nếu cô ta ngược lại dựa vào Hạ Hàn, sẽ đối với thanh danh của cô ta cực kì bất lợi. Thế nhưng Đường Cẩm hoàn toàn không cam tâm, Đoàn Kỳ mặc dù là diễn viên lưu lượng, nhưng Đoàn Kỳ làm sao có thể cùng Hạ Hàn so sánh? Hạ Hàn tuổi trẻ anh tuấn, năng lực cực mạnh, là đối tượng hoàn mỹ bao nhiêu người tha thiết ước mơ.

Đường Cẩm tức giận nghĩ. Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Đường Cẩm không hề rời đi, cô ta ngồi ở chỗ đó, xem Diệp Phạm quay phim.

Diệp Phạm đến từ rất sớm, cô quét mắt qua Đường Cẩm đang ở một bên nghỉ ngơi. Bình thường Đường Cẩm không có cảnh quay, cô ta sẽ không xuất hiện ở đoàn làm phim. Mà không biết nguyên nhân gì, Đường Cẩm không những tới, mà so sánh những người khác còn tới sớm hơn.

Diệp Phạm hóa trang xong, thay đổi quần áo giống bộ của Đường Cẩm, bắt đầu chuẩn bị quay phim. Nội dung cảnh này là, nam chính cùng nữ chính lúc đang hoàn thành nhiệm vụ, bị người đuổi giết. Nam chính vì cứu nữ chính, bị dao đâm một đao. Nữ chính vịn nam chính tiến vào một gian nhà kho bị vứt bỏ, nữ chính chiếu cố nam chính bị thương, hai người ở đây qua một đêm. Diệp Phạm diễn chính là phân đoạn ôm nhau cùng Hạ Hàn.

Dựa theo phát triển của kịch bản, Hạ Hàn bị thương nặng hôn mê, tựa vào người Diệp Phạm. Một thân ảnh che xuống, Hạ Hàn nhắm mắt lại, cả người hướng Diệp Phạm nghiêng qua. Thân thể Hạ Hàn ép qua, Diệp Phạm nâng tay vịn chặt Hạ Hàn. Lúc này, môi mỏng của Hạ Hàn không cẩn thận lướt qua vành tai Diệp Phạm.

Hai người đều là sửng sốt.

Lỗ tai của Diệp Phạm lập tức trở nên nóng bỏng, nhiệt ý vương lên gương mặt cô. Hạ Hàn thần sắc nhạt nhẽo, cặp mắt kia giống như đầm sâu, nhìn không thấy đáy.

Đạo diễn hô to một câu: "Cắt, rất tốt." Phá vỡ không khí hơi ngột ngạt giữa hai người.

Diệp Phạm mở mắt, không có nhìn Hạ Hàn. Hạ Hàn cũng trầm mặc, không nói gì.

Đạo diễn tán thưởng mở miệng: "Hạ Hàn, cậu diễn rất tốt, một người bị thương chính là nên biểu hiện như vậy. Diệp Phạm cô cũng diễn không sai, cảnh quay này ta rất hài lòng."

Sau khi đạo diễn rời đi, Hạ Hàn nhìn Diệp Phạm, đột nhiên nói một câu: "Thật có lỗi."
Con ngươi đen nhánh nhìn Diệp Phạm, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp lại nghiêm túc.

Diệp Phạm khẽ giật mình, nói khẽ: "Không có việc gì."

Cô rất rõ ràng, vừa rồi chẳng qua là ngoài ý muốn. Cái việc nhỏ xen giữa này không có bị bất luận kẻ nào chú ý tới, cái hôn lơ đãng này, tựa như chỉ là bí mật của hai người. Đường Cẩm một mực nhìn hai người bọn họ, đáy mắt càng lộ vẻ ghen ghét.

Diệp Phạm rõ ràng chỉ là thế thân, nhưng có thể cùng Hạ Hàn quay phim, cô ta dựa vào cái gì?

Đường Cẩm mắt sắc hiện lên lãnh ý.

Cảnh tiếp theo là Diệp Phạm chiếu cố Hạ Hàn đang hôn mê. Hạ Hàn thân thể băng lãnh, Diệp Phạm cởi y phục của mình, hai người ôm nhau cùng một chỗ, Diệp Phạm dùng nhiệt độ cơ thể mình làm ấm thân thể của anh.
Diệp Phạm do dự.

Đạo diễn lên tiếng: "Diệp Phạm, Hạ Hàn hai người chuẩn bị một chút, chúng ta bây giờ quay cảnh tiếp theo."

Diệp Phạm không có cách nào, chỉ có thể đi tới. Bởi vì cô là thế thân, không thể bị ống kính quay tới mặt. Diệp Phạm nghiêng mặt, tóc đen nhánh chặn đại bộ phận khuôn mặt cô. Diệp Phạm đem Hạ Hàn đang hôn mê để dưới đất, cô trầm mặc nhìn Hạ Hàn. Dựa theo kịch bản yêu cầu, hiện tại cô hẳn là phải cởi xuống y phục của hai người. Diệp Phạm khom xuống, vừa mới tới gần Hạ Hàn, Diệp Phạm liền cảm giác được khí tức thanh lãnh trên người Hạ Hàn. Nặng nề bao quanh cô.

Diệp Phạm đè ép cảm xúc trong đáy lòng, cô nhẹ nhàng cởi bỏ quân trang của Hạ Hàn. Sau đó, cô lại cởi áo khoác của mình. Động tác của Diệp Phạm dừng lại.

Tiếp theo đó, cô phải ôm chặt Hạ Hàn, hai người ôm nhau. Diệp Phạm dù không muốn cùng Hạ Hàn tiếp cận, nhưng cảnh này đã tiến hành tới đây, cô nhất định phải diễn tiếp. Diệp Phạm cúi người xuống, nằm ở bên người Hạ Hàn. Hai người một trái một phải, khoảng cách rất gần. Thân thể Diệp Phạm căng cứng, cô lần đầu cách một nam nhân gần như vậy.

Diệp Phạm vươn tay, tay của cô chỉ là đặt lên trên người Hạ Hàn, nhẹ nhàng để vào nơi đó, giữa hai người từ đầu đến cuối cách một khoảng. Hạ Hàn nhắm mắt lại, lại cảm nhận được mùi hương thơm ngát thoang thoảng, đánh úp về phía chóp mũi của anh.

Kia là mùi trên người Diệp Phạm. Hạ Hàn có thể cảm giác được Diệp Phạm để tay ở bên người của mình. Anh từ trước đến nay không thích tới gần của người khác, nhưng kỳ quái chính là, anh cũng không ghét Diệp Phạm đụng chạm.

Diệp Phạm cũng không làm giống trong kịch bản, ôm lấy người đối diện.

"Cắt!" Đạo diễn hô một tiếng.

Hạ Hàn cùng Diệp Phạm đồng thời ngồi thẳng lên, nhìn về phía đạo diễn.

Đạo diễn nhíu mày: "Diệp Phạm, cô cách Hạ Hàn quá xa. Cô nên ôm lấy Hạ Hàn. Cảnh này chính là bước ngoặt tình cảm trọng yếu của nam nữ chính, nếu như cô cách Hạ Hàn xa như vậy, liền không thể biểu hiện ra tình cảm của hai người có chuyển biến."

Diệp Phạm hít sâu một hơi, nếu như lần này lại NG, cô lại phải tới gần Hạ Hàn. Không bằng trực tiếp một lần qua, phòng ngừa hai người lần nữa tiếp xúc.

Diệp Phạm: "Đạo diễn, tôi đã biết."

Tiếng Slate vang lên, ống kính sẵn sàng, nhắm ngay Hạ Hàn cùng Diệp Phạm. Diệp Phạm chỉ là thế thân, cô đưa lưng về phía masy quay, mặt không có nhập kính.

Diệp Phạm quyết định chắc chắn, đưa tay vòng lấy thân thể Hạ Hàn. Hạ Hàn phát giác được bên eo truyền đến mềm mại xúc cảm. Cùng lần trước khác biệt, cảm giác tinh tế này một mực không có biến mất. Gương mặt Diệp Phạm nóng lên, nhưng là, tay cô lại không có thu hồi. Vẫn như cũ vòng ở bên eo Hạ Hàn.

Diệp Phạm nhớ tới lời đạo diễn, cô cúi đầu xuống, đầu chôn ở trước ngực Hạ Hàn. Tóc dài nhẹ nhàng phất qua bờ môi Hạ Hàn, tê dại. Hai người sát gần như vậy, nhịp tim Diệp Phạm nhanh thêm mấy phần. Có thể là không quen đột nhiên có cử chỉ thân mật. Thân thể mềm mại lạnh buốt của Diệp Phạm, dán vào lồng ngực ấm áp của Hạ Hàn.

Cách một kiện quân trang, hai người ôm nhau. Không khí giống như đều trở nên nóng rực mập mờ.
~~~

loading...

Danh sách chương: