Chương 29: Con trai nhìn Hạ Hàn: Thúc thúc*, người là ai a? (Canh ba)
Nhóm khách mời đi theo Diệp Phạm, sắc mặt cô lạnh nhạt, không chút hoang mang. Đường nơi này vừa rồi đã đi đến mấy lần, Diệp Phạm hầu như đều đã nhận rõ. Nhưng là, chỗ phòng ở cách nơi này vẫn rất xa. Tiếng anh của Diệp Phạm rất lưu loát, tìm kiếm cư dân của tiểu trấn hỏi đường.
Cô một bên nghe, một bên nghiêm túc gật đầu, đem lời bọn họ đều ghi vào trong lòng. Đinh Nhược Nghi cùng Lý Quỳnh vốn là rất tín nhiệm Diệp Phạm. Mà Cố Nhã Thần ban đầu thái độ hoài nghi, bây giờ thấy hành động Diệp Phạm, cô ta cũng yên lòng.
Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng Cố Nhã Thần cũng rõ ràng, chỉ có đi theo Diệp Phạm mới có thể về đến nơi ở. Trên đường có du khách Trung Quốc nhận ra Diệp Phạm cùng Đường Cẩm. Bởi vì mọi người đang quay tiết mục, du khách không thể tiến lên xin kí tên, chỉ có thể xa xa chụp hình các nàng. Đường Cẩm rất không vui, nhưng lại không thể đem nộ khí biểu hiện tại trên mặt.
Một đoàn người trở lại phòng mà tiết mục tổ thuê, thời gian đã rất muộn. Đoạn đường này thật sự là quá mức mỏi mệt, tất cả mọi người chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt một buổi tối. Bởi vì quá mệt mỏi, mọi người đều không nói chuyện, từ từ trở lại gian phòng của mình.
Khi trở về tới phòng, Diệp Phạm lại bắt đầu nghĩ tới Đô Đô. Đô Đô nhất định rất nhớ cô. Ngày bình thường, Bảo Bảo liền thích bám cô. Chỉ cần cô ở nhà, Đô Đô liền không muốn rời cô nửa bước.
Trong đầu Diệp Phạm hiện ra khuôn mặt nhỏ trắng xoá, cười lên trên mặt có lúm đồng tiền của Đô Đô. Đô Đô dùng tay nhỏ bưng lấy mặt của cô, thời điểm gọi mẹ dùng thanh âm sữa non nớt nho nhỏ.
Đô Đô của cô a. May là rất nhanh liền có thể về nước, như vậy cô liền có thể nhìn thấy bảo bảo. Diệp Phạm một bên nghĩ về Đô Đô, một bên nhắm mắt lại. Cô an tĩnh tiến vào trong giấc mơ.
...
Sáng mai Diệp Phạm sẽ về nhà, mẹ Lý một mực cùng Đô Đô nói chuyện, nhưng tâm tình Đô Đô vẫn là không có tốt hơn. Đây là lần đầu Đô Đô rời khỏi mẹ lâu như vậy, bé rất không quen. Mẹ Lý nghĩ đến đã rất lâu không mang Đô Đô đi ra ngoài chơi, vừa vặn Đô Đô đang nhớ mẹ, tâm tình không tốt.
Bà thu thập một vài thứ, chuẩn bị mang Đô Đô đi ra ngoài.
"Bảo Bảo, bà dẫn con đi khu vui chơi chơi." Lý mẹ đi đến bên cạnh giường Diệp Phạm, nới với Đô Đô.
Trên chăn có hương vị của mẹ, mỗi lần ban ngày tỉnh dậy, Đô Đô đều sẽ ỷ lại trên giường. Đô Đô vểnh cái mông nhỏ, ôm chăn mền không buông tay.
Lý mẹ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ tròn của Đô Đô: "Bảo Bảo ngoan, ngày mai mẹ của con sẽ trở về, đến lúc đó Bảo Bảo liền có thể nhìn thấy mẹ rồi."
Đô Đô mím miệng, nhẹ gật đầu, bé nãi thanh nãi khí mở miệng: "Mẹ lập tức liền về nhà."
Đô Đô bất đắc dĩ buông ra chăn mền trong tay, từ trên giường ngồi dậy.
Lý mẹ ngồi ở bên giường: "Chúng ta trước tiên đi công viên trò chơi chơi, sau đó mua chút màu nước, vẽ tranh cho mẹ có được hay không?"
Đô Đô nhãn tình(1) sáng lên, bé vỗ tay nhỏ: "Đưa cho mẹ."
Đô Đô vươn tay, Lý mẹ đem bé từ trên giường bế lên, Đô Đô rất phối hợp, Lý mẹ cho Đô Đô thay xong quần áo, liền đi ra cửa.
Địa phương Đô Đô muốn đi là một khu vui chơi trong nhà, khu vui chơi này được tạo ra cho trẻ em tuổi còn nhỏ. Trong này không chỉ có những trò chơi thích hợp cho các bé chơi, những phụ huynh, người nhà đưa các bé đến chơi còn có thể ở nơi này dùng cơm. Nhân viên công tác ở đây cũng có thể giúp đỡ trông coi các bé.
Đô Đô thường xuyên ở nhà, cùng những đứa bé khác cùng lứa tuổi ở chung nhiều một ít cũng không có chỗ xấu. Đô Đô thật lâu không có đi chơi, bé lần đầu tiên tới khu vui chơi này, bé lập tức bị hấp dẫn, la hét muốn chạy đi chơi.
Lý mẹ cảm thấy Đô Đô khác hẳn trước đó, một mực la hét muốn mẹ. Đến thời điểm ăn cơm trưa, một vài phụ huynh mang theo con mình đi tới khu ăn uống. Lý mẹ hỏi Đô Đô.
"Bảo Bảo có đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm." "Đô Đô muốn lại chơi một hồi." Đô Đô đang trượt cầu thang trơn bóng, bé cảm thấy chơi rất vui, lần sau nhất định phải cùng mẹ đi. Lý mẹ nhìn Đô Đô chơi đến cao hứng, liền không có đem bé đi ăn cơm. Hiện tại khu ăn uống người tương đối nhiều, Lý mẹ nghĩ đặt đồ ăn trước, đồ ăn được rồi thì lại mang Đô Đô đi qua. "Đô Đô, con ở tại chỗ này chơi, nhớ kỹ không được chạy xa, biết không?" Ở cổng cùng bên trong đều có nhân viên công tác bốn phía xem xét, bình thường cũng sẽ không xảy ra chuyện. Đô Đô liên tục gật đầu: "Bảo Bảo sẽ ngoan ngoãn." Lý mẹ đi về hướng khu ăn uống, Đô Đô liền ở tại cầu thang trượt bên này, chạy lên chạy xuống chơi lấy. Đô Đô chỉ cần nghĩ đến mẹ về sau sẽ cùng bé tới đây chơi, tâm tình của bé dần dần khá hơn. Bên cạnh chỗ cầu thang trượt là khu đồ chơi, rất nhiều phụ huynh trực tiếp ở đây mua đồ chơi. Đô Đô từ thang trượt bên trên trượt xuống, bé vừa muốn tiếp tục dùng cả tay chân bò lên trên cái thang, đột nhiên thấy được bóng lưng một nam nhân đang ở khu đồ chơi. Đô Đô lập tức ngây ngẩn cả người, thúc thúc kia rất quen thuộc a. Đoạn thời gian trước, bé mới từ trên TV nhìn thấy qua. Đô Đô xoắn xuýt một hồi, vẫn là từ bỏ thang trượt yêu thích, lạch bạch hướng tới khu đồ chơi chạy tới. ... Phim của Hạ Hàn đã hoàn thành, công tác của anh cũng trống ra một đoạn thời gian, trước khi về nhà, anh đến khu trò chơi chuẩn bị mua chút đồ. Cháu gái của anh - Nghiêm Tiểu Tiểu hôm qua vừa gọi điện thoại cho anh, nói anh một mực không quan tâm tới bé. Hạ Hàn nhớ kỹ lúc trợ lý kể về đứa bé nhà mình, có đề cập tới khu trò chơi này, trong này có đồ chơi mà trẻ con khá là yêu thích, anh muốn mua cho Tiểu Tiểu. Hạ Hàn đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt. Cho dù vậy, khí chất của anh vẫn như cũ xuất chúng, người bên ngoài nhìn anh mấy lần. Nhưng nơi này đều là người mang theo đứa bé tới chơi, không có ai liên tưởng đến anh là Hạ Hàn. Bọn họ cảm thấy một minh tinh sẽ không đích thân tới đây mua đồ chơi. Hạ Hàn chọn lựa đồ chơi xong, đang chuẩn bị rời đi, cước bộ của anh đột nhiên trầm xuống, anh cảm giác được rõ ràng có người kéo ống quần của anh lại. Hạ Hàn dừng bước, cúi đầu nhìn xuống, một bé trai mập mạp đang kéo ống quần anh lại, không cho anh đi. Đô Đô mở đôi mắt to tròn, một đôi con ngươi hắc bạch phân minh tựa hồ đang tỏa sáng, sạch sẽ rõ ràng chiếu ra thân ảnh Hạ Hàn. Nhìn thấy Đô Đô, Hạ Hàn liền nhận ra, anh nhớ kỹ lần trước khi ở siêu thị đụng phải Đô Đô. Hạ Hàn cười khẽ một tiếng, anh ngồi xổm người xuống, sờ lên đầu Đô Đô. "Con gọi Đô Đô đúng không?" Thanh âm Hạ Hàn nhu hoà. Đô Đô gật đầu, bé rất hiếu kì, thúc thúc này vì cái gì quen thuộc như vậy. Cánh tay giống như củ sen của Đô Đô nắm chặt ống quần của Hạ Hàn, một chút cũng không có ý muốn thả ra. Hạ Hàn bất đắc dĩ, anh không nhớ rõ lúc nào mình và bé trai mũm mĩm này thân quen như vậy. Lần trước bé còn một mực đề phòng, che miệng không nói chuyện với anh. Hạ Hàn mở miệng hỏi thăm: "Mẹ của con đâu? Tại sao chỉ có một mình con." Đô Đô không có lập tức lên tiếng, mà trước tiên nhìn ra một phía khác của khu ăn uống, bé đang nhìn Lý mẹ có hay không quay lại, nếu như Lý mẹ quay lại thì bé liền không thể cùng thúc thúc này nói chuyện. Đô Đô cẩn thận từng li từng tí vẫy vẫy tay, Hạ Hàn rất phối hợp, anh đem thân thể cúi thấp tới gần Đô Đô. Đô Đô đem tay nhỏ che lại, đặt ở bên miệng, bé dán bên tai Hạ Hàn. Đô Đô dùng khí âm nãi thanh nãi khí nói: "Thúc thúc, người là ai a?"
Đô Đô thật sự rất muốn biết. Diệp Phạm trước đó còn dặn dò qua bé, để bé không nên cùng người xa lạ nói chuyện, nhưng là Đô Đô đều đã quên. Đô Đô duỗi ra tay nhỏ, gãi gãi tóc của mình, nhìn qua rất hoang mang: "Con giống như gặp qua người ở nơi nào?" Khóe miệng Hạ Hàn mang theo ý cười: "Chúng ta ở siêu thị từng gặp qua, ta còn biết con gọi là Diệp Đạc." Đô Đô miệng nhỏ khẽ nhếch, một bộ bừng tỉnh đại ngộ: "Người là thức thúc gọi sai tên của con." Hạ Hàn bật cười: "Vậy ta hiện tại nhớ kỹ tên của con, con là Đô Đô." Đô Đô kéo căng khuôn mặt nhỏ, nghiêm trang gật đầu: "Vậy người phải nhớ kỹ rồi." Lông mi Đô Đô so với người bình thường thì dày hơn, lúc bé nói chuyện, chớp mắt rồi lại chớp mắt, lông mi dài tựa như hai chiếc bàn chải nhỏ, làm cho lòng người đều bị hoà tan. Hạ Hàn vô cùng kiên nhẫn, anh cùng Đô Đô hứa hẹn: "Được rồi, ta nhớ kỹ." Đô Đô lại thăm dò nhìn một chút phương hướng của Lý mẹ, ngay sau đó, bé nhẹ giọng nói với Hạ Hàn: "Thúc thúc, con nhìn thấy người ở trên TV." Đô Đô chớp con mắt to tròn: "Thúc thúc, người thật sự rất ngầu a." Đô Đô một mặt sùng bái mà nhìn Hạ Hàn. Hạ Hàn giật mình, Đô Đô hẳn là từ trong bộ phim truyền hình gần nhất đang truyền bá nhìn thấy anh. Không nghĩ tới mình hoá trang thành bộ dáng này, Đô Đô vẫn có thể nhận được ra anh. Hạ Hàn nhìn chằm chằm mặt của Đô Đô, anh phát hiện kỳ thật ngũ quan của Đô Đô cùng anh có chút tương tự, có thể là bởi vì điểm ấy, Đô Đô mới thích anh đi. Bởi vì Đô Đô bây giờ còn chưa lớn hẳn, mặc dù có thể lờ mờ nhìn ra hình bóng của Hạ Hàn, nhưng Hạ Hàn cũng không nghĩ sâu xa.
Hạ Hàn nâng Đô Đô lên, đem Đô Đô xách tới trước mặt mình, anh sửa sang lại cổ áo cho Đô Đô. Đô Đô chơi đã lâu, quần áo đều có chút nhíu lại. Lúc Hạ Hàn giúp Đô Đô chỉnh quần áo, Đô Đô ngoan ngoãn đứng đấy, cũng không loạn động. Hạ Hàn không có quá nhiều kinh nghiệm ở chung cùng trẻ con, cũng không biết làm sao để đứa bé vui vẻ, anh nhìn lướt qua khu đồ chơi, quay đầu hỏi Đô Đô. "Con muốn đồ chơi không? Ta mua cho con được không?" Đô Đô quệt miệng lắc đầu: "Mẹ nói, không thể tùy tiện cầm đồ của người xa lạ." Ngày hôm nay bé đã phá hủy ước định giữa mẹ và bé, bé chủ động cùng người xa lạ nói chuyện rồi, bé không thể không nghe mẹ lời nói. Hạ Hàn nhìn Đô Đô đáng yêu như thế, nhịn không được đùa bé: "Con cũng cùng ta nói chuyện lâu như vậy, chúng ta vẫn tính là người xa lạ sao?" Đô Đô ngẩn người, hình như là như vậy cũng không sai. Đô Đô đang phiền não thì bé nhìn thấy Lý mẹ đang hướng phía này đi tới, trên mặt nhỏ của bé mang theo bối rối. Đô Đô nhẹ nhàng đẩy Hạ Hàn một chút: "Thúc thúc, người mau đi nhanh đi. Bà bà nhìn thấy con cùng người xa lạ nói chuyện, sẽ tức giận." Đô Đô lại tới gần bên tai Hạ Hàn, thanh âm mềm nhũn. "Hôm nay con cùng thúc thúc nói chuyện, người phải giữ bí mật nha." Hạ Hàn đáp ứng, Đô Đô còn vươn tay cùng Hạ Hàn ngoắc tay. Tay nhỏ mềm nhũn của Đô Đô lôi ngoắc lấy tay Hạ Hàn, một lớn một nhỏ hai tay ngoắc cùng một chỗ, lại có vẻ phá lệ ấm áp. Hạ Hàn bị Đô Đô "thúc giục", đành phải đứng dậy rời đi.
Hạ Hàn đi ra tới cửa sau của khu đồ chơi liền quay đầu lại nhìn thoáng qua. Đô Đô bổ nhào vào trong ngực một nữ nhân, bé an tĩnh nằm ở trên bờ vai người đó. Lúc ánh mắt của Đô Đô chạm tới ánh mắt Hạ Hàn, Đô Đô đưa động tác rất nhẹ hướng Hạ Hàn vẫy vẫy tay. Bé thận trọng, không dám để cho ai phát hiện. Nhìn động tác của Đô Đô, Hạ Hàn sững sờ một chút, nghiêng đầu bật cười.
~~~ Tác giả có lời muốn nói: ngày hôm nay còn có hai canh nha.
~~~~~~
*từ giờ mình sẽ để là thúc thúc vì thấy hay hơn là chú.
(1)nhãn tình: biểu tình, cảm xúc trong ánh mắt.
"Bảo Bảo có đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm." "Đô Đô muốn lại chơi một hồi." Đô Đô đang trượt cầu thang trơn bóng, bé cảm thấy chơi rất vui, lần sau nhất định phải cùng mẹ đi. Lý mẹ nhìn Đô Đô chơi đến cao hứng, liền không có đem bé đi ăn cơm. Hiện tại khu ăn uống người tương đối nhiều, Lý mẹ nghĩ đặt đồ ăn trước, đồ ăn được rồi thì lại mang Đô Đô đi qua. "Đô Đô, con ở tại chỗ này chơi, nhớ kỹ không được chạy xa, biết không?" Ở cổng cùng bên trong đều có nhân viên công tác bốn phía xem xét, bình thường cũng sẽ không xảy ra chuyện. Đô Đô liên tục gật đầu: "Bảo Bảo sẽ ngoan ngoãn." Lý mẹ đi về hướng khu ăn uống, Đô Đô liền ở tại cầu thang trượt bên này, chạy lên chạy xuống chơi lấy. Đô Đô chỉ cần nghĩ đến mẹ về sau sẽ cùng bé tới đây chơi, tâm tình của bé dần dần khá hơn. Bên cạnh chỗ cầu thang trượt là khu đồ chơi, rất nhiều phụ huynh trực tiếp ở đây mua đồ chơi. Đô Đô từ thang trượt bên trên trượt xuống, bé vừa muốn tiếp tục dùng cả tay chân bò lên trên cái thang, đột nhiên thấy được bóng lưng một nam nhân đang ở khu đồ chơi. Đô Đô lập tức ngây ngẩn cả người, thúc thúc kia rất quen thuộc a. Đoạn thời gian trước, bé mới từ trên TV nhìn thấy qua. Đô Đô xoắn xuýt một hồi, vẫn là từ bỏ thang trượt yêu thích, lạch bạch hướng tới khu đồ chơi chạy tới. ... Phim của Hạ Hàn đã hoàn thành, công tác của anh cũng trống ra một đoạn thời gian, trước khi về nhà, anh đến khu trò chơi chuẩn bị mua chút đồ. Cháu gái của anh - Nghiêm Tiểu Tiểu hôm qua vừa gọi điện thoại cho anh, nói anh một mực không quan tâm tới bé. Hạ Hàn nhớ kỹ lúc trợ lý kể về đứa bé nhà mình, có đề cập tới khu trò chơi này, trong này có đồ chơi mà trẻ con khá là yêu thích, anh muốn mua cho Tiểu Tiểu. Hạ Hàn đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt. Cho dù vậy, khí chất của anh vẫn như cũ xuất chúng, người bên ngoài nhìn anh mấy lần. Nhưng nơi này đều là người mang theo đứa bé tới chơi, không có ai liên tưởng đến anh là Hạ Hàn. Bọn họ cảm thấy một minh tinh sẽ không đích thân tới đây mua đồ chơi. Hạ Hàn chọn lựa đồ chơi xong, đang chuẩn bị rời đi, cước bộ của anh đột nhiên trầm xuống, anh cảm giác được rõ ràng có người kéo ống quần của anh lại. Hạ Hàn dừng bước, cúi đầu nhìn xuống, một bé trai mập mạp đang kéo ống quần anh lại, không cho anh đi. Đô Đô mở đôi mắt to tròn, một đôi con ngươi hắc bạch phân minh tựa hồ đang tỏa sáng, sạch sẽ rõ ràng chiếu ra thân ảnh Hạ Hàn. Nhìn thấy Đô Đô, Hạ Hàn liền nhận ra, anh nhớ kỹ lần trước khi ở siêu thị đụng phải Đô Đô. Hạ Hàn cười khẽ một tiếng, anh ngồi xổm người xuống, sờ lên đầu Đô Đô. "Con gọi Đô Đô đúng không?" Thanh âm Hạ Hàn nhu hoà. Đô Đô gật đầu, bé rất hiếu kì, thúc thúc này vì cái gì quen thuộc như vậy. Cánh tay giống như củ sen của Đô Đô nắm chặt ống quần của Hạ Hàn, một chút cũng không có ý muốn thả ra. Hạ Hàn bất đắc dĩ, anh không nhớ rõ lúc nào mình và bé trai mũm mĩm này thân quen như vậy. Lần trước bé còn một mực đề phòng, che miệng không nói chuyện với anh. Hạ Hàn mở miệng hỏi thăm: "Mẹ của con đâu? Tại sao chỉ có một mình con." Đô Đô không có lập tức lên tiếng, mà trước tiên nhìn ra một phía khác của khu ăn uống, bé đang nhìn Lý mẹ có hay không quay lại, nếu như Lý mẹ quay lại thì bé liền không thể cùng thúc thúc này nói chuyện. Đô Đô cẩn thận từng li từng tí vẫy vẫy tay, Hạ Hàn rất phối hợp, anh đem thân thể cúi thấp tới gần Đô Đô. Đô Đô đem tay nhỏ che lại, đặt ở bên miệng, bé dán bên tai Hạ Hàn. Đô Đô dùng khí âm nãi thanh nãi khí nói: "Thúc thúc, người là ai a?"
Đô Đô thật sự rất muốn biết. Diệp Phạm trước đó còn dặn dò qua bé, để bé không nên cùng người xa lạ nói chuyện, nhưng là Đô Đô đều đã quên. Đô Đô duỗi ra tay nhỏ, gãi gãi tóc của mình, nhìn qua rất hoang mang: "Con giống như gặp qua người ở nơi nào?" Khóe miệng Hạ Hàn mang theo ý cười: "Chúng ta ở siêu thị từng gặp qua, ta còn biết con gọi là Diệp Đạc." Đô Đô miệng nhỏ khẽ nhếch, một bộ bừng tỉnh đại ngộ: "Người là thức thúc gọi sai tên của con." Hạ Hàn bật cười: "Vậy ta hiện tại nhớ kỹ tên của con, con là Đô Đô." Đô Đô kéo căng khuôn mặt nhỏ, nghiêm trang gật đầu: "Vậy người phải nhớ kỹ rồi." Lông mi Đô Đô so với người bình thường thì dày hơn, lúc bé nói chuyện, chớp mắt rồi lại chớp mắt, lông mi dài tựa như hai chiếc bàn chải nhỏ, làm cho lòng người đều bị hoà tan. Hạ Hàn vô cùng kiên nhẫn, anh cùng Đô Đô hứa hẹn: "Được rồi, ta nhớ kỹ." Đô Đô lại thăm dò nhìn một chút phương hướng của Lý mẹ, ngay sau đó, bé nhẹ giọng nói với Hạ Hàn: "Thúc thúc, con nhìn thấy người ở trên TV." Đô Đô chớp con mắt to tròn: "Thúc thúc, người thật sự rất ngầu a." Đô Đô một mặt sùng bái mà nhìn Hạ Hàn. Hạ Hàn giật mình, Đô Đô hẳn là từ trong bộ phim truyền hình gần nhất đang truyền bá nhìn thấy anh. Không nghĩ tới mình hoá trang thành bộ dáng này, Đô Đô vẫn có thể nhận được ra anh. Hạ Hàn nhìn chằm chằm mặt của Đô Đô, anh phát hiện kỳ thật ngũ quan của Đô Đô cùng anh có chút tương tự, có thể là bởi vì điểm ấy, Đô Đô mới thích anh đi. Bởi vì Đô Đô bây giờ còn chưa lớn hẳn, mặc dù có thể lờ mờ nhìn ra hình bóng của Hạ Hàn, nhưng Hạ Hàn cũng không nghĩ sâu xa.
Hạ Hàn nâng Đô Đô lên, đem Đô Đô xách tới trước mặt mình, anh sửa sang lại cổ áo cho Đô Đô. Đô Đô chơi đã lâu, quần áo đều có chút nhíu lại. Lúc Hạ Hàn giúp Đô Đô chỉnh quần áo, Đô Đô ngoan ngoãn đứng đấy, cũng không loạn động. Hạ Hàn không có quá nhiều kinh nghiệm ở chung cùng trẻ con, cũng không biết làm sao để đứa bé vui vẻ, anh nhìn lướt qua khu đồ chơi, quay đầu hỏi Đô Đô. "Con muốn đồ chơi không? Ta mua cho con được không?" Đô Đô quệt miệng lắc đầu: "Mẹ nói, không thể tùy tiện cầm đồ của người xa lạ." Ngày hôm nay bé đã phá hủy ước định giữa mẹ và bé, bé chủ động cùng người xa lạ nói chuyện rồi, bé không thể không nghe mẹ lời nói. Hạ Hàn nhìn Đô Đô đáng yêu như thế, nhịn không được đùa bé: "Con cũng cùng ta nói chuyện lâu như vậy, chúng ta vẫn tính là người xa lạ sao?" Đô Đô ngẩn người, hình như là như vậy cũng không sai. Đô Đô đang phiền não thì bé nhìn thấy Lý mẹ đang hướng phía này đi tới, trên mặt nhỏ của bé mang theo bối rối. Đô Đô nhẹ nhàng đẩy Hạ Hàn một chút: "Thúc thúc, người mau đi nhanh đi. Bà bà nhìn thấy con cùng người xa lạ nói chuyện, sẽ tức giận." Đô Đô lại tới gần bên tai Hạ Hàn, thanh âm mềm nhũn. "Hôm nay con cùng thúc thúc nói chuyện, người phải giữ bí mật nha." Hạ Hàn đáp ứng, Đô Đô còn vươn tay cùng Hạ Hàn ngoắc tay. Tay nhỏ mềm nhũn của Đô Đô lôi ngoắc lấy tay Hạ Hàn, một lớn một nhỏ hai tay ngoắc cùng một chỗ, lại có vẻ phá lệ ấm áp. Hạ Hàn bị Đô Đô "thúc giục", đành phải đứng dậy rời đi.
Hạ Hàn đi ra tới cửa sau của khu đồ chơi liền quay đầu lại nhìn thoáng qua. Đô Đô bổ nhào vào trong ngực một nữ nhân, bé an tĩnh nằm ở trên bờ vai người đó. Lúc ánh mắt của Đô Đô chạm tới ánh mắt Hạ Hàn, Đô Đô đưa động tác rất nhẹ hướng Hạ Hàn vẫy vẫy tay. Bé thận trọng, không dám để cho ai phát hiện. Nhìn động tác của Đô Đô, Hạ Hàn sững sờ một chút, nghiêng đầu bật cười.
~~~ Tác giả có lời muốn nói: ngày hôm nay còn có hai canh nha.
~~~~~~
*từ giờ mình sẽ để là thúc thúc vì thấy hay hơn là chú.
(1)nhãn tình: biểu tình, cảm xúc trong ánh mắt.
loading...
Danh sách chương:
- Lời nói đầu
- Văn Án
- Chương 1: Bảo Bảo nũng nịu: Mẹ ôm.
- Chương 2: Cùng Ảnh đế lần đầu gặp mặt.
- Chương 3: Sau cảnh thân mật, mập mờ liên tục xuất hiện.
- Chương 4: Cô sao có thể đẹp như vậy.
- Chương 5: Vả mặt bắt đầu từ dừng hết thẻ tín dụng của mẹ nuôi.
- Chương 6: Cô gái này cùng Hạ Hàn rất xứng.
- Chương 7: Cách một kiện quân trang, hai người ôm nhau.
- Chương 8: Vẻn vẹn bởi vì cặp mắt kia, cô nổi tiếng.
- Chương 9: Vả mặt mẹ nuôi.
- Chương 10: Biến giả thành thật
- Chương 11: Anh không tự chủ được vuốt nhẹ đầu ngón tay.
- Chương 12: Anh lần đầu tiên chú ý một cô gái như thế.
- Chương 13: Khí tức trên người cô quen thuộc như thế.
- Chương 14: Diệp Phạm nổi lên
- Chương 15: Cô làm sao có chút quen thuộc?
- Chương 16: Hạ Hàn nhìn thấy con trai mình.
- Chương 17: Hạ Hàn nhìn thấy con trai mình. (2)
- Chương 18 : Tin tức đầu đề: Thế thân lộ ra ánh sáng!
- Chương 19 : Đường Cẩm là con gái của bà sao? Sao lại quan tâm cô ta như vậy.
- Chương 20: Cảnh động phòng này, ta đã xem rất nhiều lần.
- Chương 21: Cặp CP này ngọt đến bạo tạc.
- Chương 22: Xé bức trước giờ đại chiến (Canh một)*
- Chương 23: Yết hầu của anh cuồn cuộn (canh hai)
- Chương 24: Làm cho cô ta thua đến á khẩu không phản bác được. (Canh ba)
- Chương 25: Diệp Phạm chắc thắng (canh bốn)
- Chương 26:Vả mặt vừa nhanh vừa độc! (canh năm)
- Chương 27: Dư luận thay đổi (canh một)
- Chương 28: Đường gia không có dạy cô làm người sao? (Canh hai)
- Chương 29: Con trai nhìn Hạ Hàn: Thúc thúc*, người là ai a? (Canh ba)
- Chương 30: Hạ Hàn là vì Diệp Phạm mà tới (Canh bốn)
- Chương 31: Mời tiết mục tổ cho Diệp Phạm một cái công đạo! (Canh năm)
- Chương 32: Tỷ muội vạch mặt (canh một)
- Chương 33: Hạ Hàn ra mặt giúp Diệp Phạm (canh hai)
- Chương 34: Diệp Phạm ở địa phương nào, nơi đó có lưu lượng (canh 1)
- Chương 35: Thúc thúc, người muốn trộm Đô Đô sao? (Canh hai)
- Chương 36: Hạ Hàn cùng Diệp Phạm hai người là tình nhân?
- Chương 37: Giả chung đụng quá phận nhất định sẽ bị vả mặt.
- Chương 38: Ta có dự cảm bọn họ sẽ kết hôn.
- Chương 39: Xé bức đại chiến.
- Chương 40: Đô Đô cùng Hạ Hàn ngày càng giống, làm sao bây giờ?
- Chương 41: Muốn Thúc Thúc nâng cao cao
- Chương 42: Hạ Hàn: Có đứa bé tôi cũng phải theo đuổi em.
- Chương 43: Ngươi có dám hay không đến thử?
- Chương 44: "Mẹ của Đô Đô gọi là Diệp Phạm a."
- Chương 45: Giống như đang ở chỗ này chờ đợi cô.
- Chương 46: Cô nhất thời lại quên nên nói cái gì. . .
- Chương 47: Diệp Phạm nhếch môi: "Thật xin lỗi."
- Chương 48: Diệp Phạm phải làm sao bây giờ?
- Chương 49: "Cô từng xem qua chưa?"
- Chương 50: Diệp Phạm bất đắc dĩ đi theo.
- Chương 51: "Vẫn chưa chịu đứng dậy?"
- Chương 52: "Thúc thúc, người thích mẹ của con sao?"
- Chương 53: Hạ Hàn nhẹ cong môi dưới.
- Chương 54: Giữa bọn họ, có vận mệnh trói buộc chặt chẽ.
- Chương 55: "Đô Đô cần phải đi ngủ nha."
- Chương 56: "Đặc biệt phải đối với mẹ giữ bí mật."
- Chương 57: Một cha một con, đứng ở nơi đó.
- Chương 58: "Có thúc thúc ở đây, đừng sợ, được không?"
- Chương 59: Làm sao bây giờ?
- Chương 60: Diệp Phạm có thể bình an vượt qua sao?
- Chương 61 : 【 Ta phát hiện ra một bí mật của Kế hoạch Cự Tinh 】
- Chương 62 : "Hạng nhất, Thường Tố."
- Chương 63 : Vì cái gì Hạ Hàn lại nói tới chuyện này?
- Chương 64 : Xác suất là cha con lên tới 99.99%.
- Chương 65 : Anh ta nghĩ, mình đã tìm được người thích hợp nhất. . .
- Chương 66: Một tay anh giật giật khẽ nới lỏng cà vạt.
- Chương 67: Đại lừa gạt P ảnh chụp
- Chương 68: "Mẹ của bé có thể tiếp nhận Hạ thúc thúc hay không?"
- Chương 69: Định trước là sẽ đặc sắc vạn phần.
- Chương 70 : Hạ Hàn cười sờ lên đầu Đô Đô.
- Chương 71 : "Thúc thúc không phải là thúc thúc, vậy là ai a?"
- Chương 72 : "Con đồng ý."
- Chương 73 : "Mẹ, hai người đang làm gì?"
- Chương 74 : Cái này. . . Bà chẳng lẽ trực tiếp có chắt rồi sao?
- Chương 75 : Đỉnh cao.
- Chương 76 : Biểu diễn đặc sắc như vậy.
- Chương 77 : "Đô Đô cũng là con của anh."
- Chương 78 : " Anh sẽ chăm sóc tốt cho em cùng Đô Đô."
- Chương 79 : Lo lắng của cô từ trước tới nay đã thành sự thật.
- Chương 80 : "Người này đối với tôi mà nói, rất trọng yếu."
- Chương 81 : Là bởi vì anh ta sao?
- Chương 82 : "Chị Tiểu Tiểu, em có ba rồi."
- Chương 83 : "Ba ngủ bên trái, mẹ ngủ bên phải, Đô Đô ngủ ở giữa!"
- Chương 84 : Hô hấp của hai người sát lại rất gần.
- Chương 85 : Có thể hay không cũng là giả?
- Chương 86 : Quen thuộc vạn phần.
- Chương 87 : Cặp mắt kia thật sự là rất giống, giống đến làm cho cô ta sợ hãi.
- Chương 88 : Diệp Phạm đọc xong lời thoại, ngẩng đầu nhìn Will.
- Chương 89 : "Là anh."
- Chương 90 : Ánh sáng đã từng chiếu sáng sinh mệnh đời cô. . .
- Chương 91 : "Mẹ, mặt của mẹ lại đỏ."
- Chương 92 : « Sinh như Yên Hỏa »
- Chương 93 : Chúng ta tạo cho mẹ một kinh hỉ.
- Chương 94 : Câu đố chưa được giải đáp này, treo lên trái tim tất cả mọi người.
- Chương 95 : Tình cảm chuyển biến.
- Chương 96 : "Tôi đã thích em từ rất lâu rồi."
- Chương 97 : Cho đến đỉnh cao.
- Chương 98 : "Phanh" một tiếng vang lên, cửa đóng lại.
- Chương 99 : Đối với anh mà nói, mỗi một chỗ đều giống như dụ hoặc.
- Chương 100 : Không được, tuyệt đối không cho phép.
- Chương 101 : Hồ Mạn Quân.
- Chương 102 : Tựa như Hồ Mạn Quân năm đó.
- Chương 103 : Đáp án lập tức sẽ được công bố.
- Chương 104 : Hô hấp ấm áp nhẹ nhàng theo không khí truyền qua.
- Chương 105 : Khủng hoảng khó tả dâng lên trong lòng Nhiếp Vi Như.
- Chương 106 : "Tôi chờ mong ngày đó đến."
- Chương 107 : Mấy tiếng sau, Giản Lan sẽ nhận được tất cả chứng cứ.
- Chương 108 : Đường Cẩm không nghĩ tới, ngày này lại đến nhanh như vậy.
- Chương 109 : 【 Tin sốc! Cha ruột của Diệp Phạm lại là tội phạm giết người!】
- Chương 110 : "Con đã có một đứa bé ba tuổi."
- Chương 111 : Nếu như anh đêm nay không ăn cô, thì anh quá quân tử .
- Chương 112 : Cả một đêm mộng, cũng đều là đối phương.
- Chương 113 : "Vậy liền nhìn xem Diệp Phạm làm sao diễn."
- Chương 114 : Yêu là hỗ trợ lẫn nhau.
- Chương 115 : Hai cha con dần dần xa.
- Chương 116 : Tình bạn giữa trẻ nhỏ tới rất nhanh.
- Chương 117 : "Em có nguyện ý gả cho anh không?"
- Chương 118 : Tiền tài dụ hoặc cô ta đưa ra quyết định.
- Chương 119 : Tân Ảnh hậu Venice Diệp Phạm, đã có một cậu con trai ba tuổi!
- Chương 120 : Diệp Phạm vậy mà chưa lập gia đình đã có con.
- Chương 121 : Không ngờ cô lại khóc.
- Chương 122 : Chỉ là một diễn viên chăm chỉ đóng phim cho tốt mà thôi.
- Chương 123 : Hạ Hàn khi đó cũng không nói lời nào.
- Chương 124 : Thành công hay không, đều là dựa vào chính Diệp Phạm.
- Chương 125 : "Cảm ơn người nhà của tôi."
- Chương 126 : "Ta cũng nhìn qua."
- Chương 127 : "Bà Hạ, em đang nói là loại bắt nạt nào?"
- Chương 128 : "Hạ Hàn, nhanh đi giúp con của anh."
- Chương 129 : #Ảnh cưới của Hạ Hàn Diệp Phạm#
- Chương 130 : Vô cùng đơn giản, chỉ có hai người họ, không có ai khác.
- Chương 131 : Chẳng lẽ lại là áo cưới của Vera Chen sao?
- Chương 132 : "Hi vọng các em chơi vui vẻ."
- Chương 133 : "Cái gì gọi là vận may quá tốt?"
- Chương 134 : "Mau đến xử phạt anh."
- Chương 135 : Giải thưởng Oscar.
- Chương 136 : ---- Hoàn chính văn----
- Phiên ngoại 1 : Kiếp trước của Diệp Phạm và Hạ Hàn.(1)
- Phiên ngoại 1 : Kiếp trước của Diệp Phạm và Hạ Hàn.(2)
- Phiên ngoại 1 : Kiếp trước của Diệp Phạm và Hạ Hàn.(3)
- Phiên ngoại 1 : Kiếp trước của Diệp Phạm và Hạ Hàn.(4)
- Phiên ngoại 1 : Kiếp trước của Diệp Phạm và Hạ Hàn.(5)
- Phiên Ngoại 2: Lại là một đêm không thể nào ngủ được.
- Phiên Ngoại 3 : "Không cho kẹo đường liền gây sự nha." (Kẹo hay ghẹo)
- Phiên Ngoại 4 : Còn có một vị ngọt nồng độ cực cao chạy thẳng tới đáy lòng.
- Phiên Ngoại 4 : "Con là con chuột nhỏ ham ăn sao?"