☆Ngoại truyện Liễu Liên (VII)


Sau khi Liễu Liên trở về từ Ô Thổ, trước tiên dưỡng bệnh ở biệt viện mấy ngày, rất nhanh đã được Chu Tử dẫn người đến biệt viện đón về phủ Nam An vương dưỡng thương. Để tiện cho việc trị liệu, Liễu Liên vẫn được sắp xếp ở lại ngoại viện Diên Hi cư.

Sau khi trở về ngoại viện, mấy người Liễu Liên, Hàn Tử Xuyên, Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh vốn vẫn luôn ở ngoại viện, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đều há hốc mồm —— ngoại viện đã thay đổi quá lớn rồi?!

Lần này thừa dịp bọn họ không ở vương phủ, Chu Tử chỉ huy Triệu Hùng tiến hành cải biến và sửa chữa hoàn toàn ngoại viện Diên Hi cư. Ngoại viện bây giờ, vừa vào cửa lớn, một đường mòn trải đá xanh thẳng tắp thông đến cửa nội viện, hai bên đường mòn là hàng cây Thủy Lạp rậm rạp.

Đi dọc theo đường mòn về hướng nội viện, bên trái và bên phải đều có hai cửa hình trăng tròn, trên từng cửa có khắc tên của từng viện.

Từ ngoài vào trong, hai viện bên trái có tên lần lượt là "Mai viên" và "Trúc viên", hai viện bên phải cũng từ ngoài vào trong là "Lan viên" và "Cúc viên".

Triệu Hùng vừa đi vừa giới thiệu: "Mai viên là chuẩn bị cho Hàn Thống lĩnh, Lan viên dành cho hai vị thần y, Liễu Thống lĩnh sẽ ở Trúc viên, Cúc viên thì để cho nhóm ma ma và nha hoàn trực đêm ở."

Từ lúc hắn lên làm Đại Quản gia của vương phủ, khi nói chuyện đã khách sáo rất nhiều, không còn giống năm xưa nữa.

Triệu Hùng vừa lệnh cho bọn sai vặt khuân vác hành lý, vừa tiếp tục giới thiệu: "Cả bốn viện đều do Vương gia tự mình thiết kế, vương phi tự mình bố trí, hành lý của bốn vị đã sớm được chuyển vào!"

Liễu Liên tiến vào Trúc viên.

Trúc viên rất lớn.

Vừa vào viện, nhìn thấy đầu tiên là một bức tường khắc hoa. Trước bức tường hoa là mấy bụi trúc xanh cạnh bờ ao.

Bên phải bức tường là hành lang có tay vịn, đi dọc theo hành lang sẽ dẫn đến một dãy phòng.

Bên trái viện là một rừng trúc thật to. Rừng trúc thực rậm rạp, lúc một trận gió thổi qua, rừng trúc biến thành một biển sóng trúc nhấp nhô.

Lá trúc đồng loạt đong đưa trong gió, phát ra âm thanh xào xạt.

Dưới bậc thang trước phòng bên phải viện, đối diện cửa sổ phòng ngủ là bụi Chuối tây. Trừ bụi Chuối tây, toàn bộ sân bên phải đều không có gì, trống rỗng, trải đá xanh bằng phẳng —— chắc là để tiện cho Liễu Liên luyện đao.

Trừ chính đường, Chu Tử còn bố trí ba gian phòng ngủ, một gian thư phòng, một gian phòng kho cùng một gian nhà kề.

Nhà kề là để cho gã sai vặt hầu hạ Liễu Liên ở.

Liễu Liên được gã sai vặt đỡ nằm lên giường.

Gã sai vặt vừa nhanh nhẹn châm nước vào ly, vừa nói: "Đồ dùng trong viện của ngài đều do vương phi tự mình lựa chọn, tự mình đến xem bọn nha hoàn bố trí, ngay cả ngày đông trời lạnh cũng lo lắng đến, từng phòng đều có ngăn sát vách, hễ trời lạnh là có thể đặt lò than sưởi ấm, thậm chí trong tủ quần áo ngay cả quần áo trong ngoài của cả bốn mùa đều đã được vương phi sai người chuẩn bị. . . . . ."

Gã sai vặt lải nhải, Liễu Liên nằm trên giường, nhắm mắt lại, nghe mà như không nghe. Căn phòng này thật mát, tuy là mùa hè, nhưng hắn không thấy nóng chút nào.

Đúng lúc này, gã sai vặt chờ bên ngoài báo lại: "Bẩm Liễu Thống lĩnh, Hồ ma ma đến!"

Rất nhanh bên ngoài truyền đến tiếng của Hồ ma ma: "Vương phi bảo ta tới đưa cơm trưa cho Liễu Thống lĩnh!"

Hồ ma ma xốc màn trúc của nhà chính lên, bước vào, đi theo phía sau là một tiểu nha hoàn xách hộp đựng thức ăn.

Bởi vì Liễu Liên đang dưỡng thương, Chu Tử hỏi Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh, biết hắn không thể ăn hành gừng tỏi, không thể ăn ớt, cho nên cơm trưa chuẩn bị cho hắn vô cùng đơn giản, hai đĩa khai vị —— đậu đũa vào không và cà tím nướng, bốn xửng bánh bao hấp lá thông, một nồi đất cháo đậu xanh.

Gã sai vặt hầu hạ Liễu Liên rửa tay.

Hồ ma ma nhanh nhẹn đặt bàn ăn nhỏ lên giường Liễu Liên, sau khi dọn thức ăn, bà không tránh đi, mà đứng đó, nhìn Liễu Liên ngồi dậy bắt đầu dùng cơm.

Bà nhìn nhìn, thầm than thở sao Liễu Thống lĩnh lại xinh đẹp đến thế.

Hồ ma ma biết Liễu Liên đã nhiều năm, cảm thấy nhiều năm trôi qua như vậy, nhìn thế nào bộ dạng Liễu Liên vẫn giống một thiếu niên xinh đẹp; mấy năm nay, ngay cả Vương gia cũng đã mất đi nét ngây ngô, thành thục không ít, nhưng Liễu Liên lại giống một người bị năm tháng bỏ quên.

Liễu Liên dùng cơm trưa xong, tiểu nha hoàn thu dọn bát đũa, Hồ ma ma lại nói: "Vương phi có dặn, muốn lão bà ta trông chừng ngài thoa thuốc xong rồi mới rời đi!"

Liễu Liên sửng sốt, nhíu mi nhìn Hồ ma ma.

Hồ ma ma cười nói: "Tuổi của lão bà ta đã một bó to, Liễu Thống lĩnh không cần quá thẹn thùng!"

Liễu Liên không còn lời nào để nói, đành phải thản nhiên cởi áo trước mặt Hồ ma ma —— vết thương của hắn cơ bản đều nằm trên thân thể.

Gã sai vặt cầm thuốc mỡ, nghiêm túc thoa thuốc. Hồ ma ma đứng một bên nhìn miệng vết thương đã sắp khỏi hẳn lại vẫn đáng sợ như cũ, suýt rơi lệ, cuối cùng đỏ mắt rời đi.

Chu Tử nghe Hồ ma ma kể sinh động như thật về vết thương của Liễu Liên, trong lòng vô cùng khổ sở. Nàng thật đã xem Liễu Liên thành đệ đệ, thấy Liễu Liên chịu vết thương nặng như vậy, trong lòng cũng thật khổ sở.

Sau một lúc lâu, Chu Tử mới nói: "Mời Hứa đại phu và Hầu đại phu đến đó!"

Tuy là mùa hạ, nhưng Trúc viên có rừng trúc xanh che chắn, thật mát mẻ.

Cửa sổ phòng ngủ của Liễu Liên dán lụa mỏng cánh ve nổi danh đắt tiền màu lục, cửa sổ mở rộng, gió mát thổi xuyên qua lụa mỏng cánh ve màu lục, trong gió mang theo mùi trúc thơm ngát, thật mát mẻ.

Sau khi gã sai vặt rót một chén trà xanh, liền lui xuống.

Trên người Liễu Liên chỉ mặc trung y màu trắng, nằm nghiêng trên nệm giường mềm mại, nhắm mắt vận công.

Hắn nghe một loạt tiếng bước chân từ xa truyền đến, hình như còn chưa tới cửa Trúc viên —— là Màn thầu nhỏ.

Cửa lớn nhẹ nhàng bị đẩy ra, nhóc con chuồn vào.

Bé chạy dọc theo hành lang có tay vịn.

Màn thầu nhỏ xốc màn trúc của nhà chính lên, đi vào.

Liễu Liên mở mắt, liền nhìn thấy Màn thầu nhỏ toàn thân mặc trung y màu trắng tóc đen xõa ngang vai —— rõ ràng là thừa lúc ngủ trưa mà chạy tới.

Màn thầu nhỏ đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn Sư phụ mỹ nhân nằm nghiêng trên giường, mắt Phượng nhỏ đen nhánh nhíu lại, mí mắt mỏng manh lập tức đỏ ửng, từng giọt nước mắt như hạt đậu lăn xuống: "Sư phụ ——"

Bé chạy tới, nhào lên người Liễu Liên, khóc lớn.

"Hồ ma ma kể với mẫu thân, nói người bị thương rất nặng, sư phụ, không phải người sắp chết rồi chứ? Con không muốn người chết. . . . . ."

Màn thầu nhỏ vừa khóc vừa nói, lệ tuôn như suối.

Liễu Liên vội ngồi dậy, vừa lau nước mắt cho bé, vừa an ủi bé.

Kỳ thực hắn không quá thích nói chuyện, nhưng vẫn không ngừng an ủi Màn thầu nhỏ: "Sư phụ bị thương rất nặng, bất quá bây giờ đã sắp khỏi, con xem, không phải ta vẫn rất khỏe hay sao. . . . . ."

Nói xong lời an ủi, lòng Liễu Liên chát chát, mũi cũng có chút khó chịu, giống như ăn phải ớt.

Đây là con trai của Chu Tử và Vương gia, nhưng với hắn mà nói, thật giống con của hắn!

Chu Tử vốn cùng Bánh bao nhỏ, Màn thầu nhỏ và Bánh trôi nhỏ ngủ trưa trên giường lớn trong phòng ngủ, lúc chạng vạng khi vừa ngủ dậy, Chu Tử phát hiện ba đứa chỉ còn hai, không khỏi kinh hãi.

Ở ngoài phòng, Thanh Ba nghe thấy động tĩnh trong phòng ngủ, vội xốc rèm che tiến vào bẩm báo: "Liễu Thống lĩnh lệnh cho gã sai vặt đến thông báo, nói Nhị công tử ở chỗ của hắn!"

Lúc này Chu Tử mới yên lòng.

Sau khi rửa mặt xong, Chu Tử mang theo Bánh bao nhỏ và Bánh trôi nhỏ đến thăm Liễu Liên.

Chu Tử có mang theo cháo đậu xanh bách hợp.

Vừa vào phòng, Chu Tử liền nhìn thấy Màn thầu nhỏ chổng mông đắp chăn mỏng nằm ngủ say bên người Liễu Liên, không khỏi nở nụ cười: "Nhóc con tinh nghịch!"

Sau khi Màn thầu nhỏ rời giường, Hồ ma ma đưa ba anh em Bánh bao nhỏ ra sân chơi; trong phòng ngủ, người theo bên cạnh chỉ còn lại Ngân Linh và Thanh Ba.

Chu Tử múc chén cháo đậu xanh bách hợp đặt trên bàn nhỏ ở đầu giường, rồi mới nói: "Liễu Liên, ta vẫn yêu thương ngươi như đệ đệ, hẳn trong lòng ngươi cũng hiểu?"

Liễu Liên nhìn Chu Tử liếc mắt một cái, hạ mi mắt xuống, lông mi thon dài đen bóng che sóng mắt, che đi bất lực và mờ mịt của hắn.

Chu Tử nhìn gương mặt non nớt xinh đẹp của hắn, trong lòng rất đau, nói tiếp: "Ta đã bẩm với Vương gia, ta muốn nhận ngươi làm đệ đệ, về sau sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, ngươi có đồng ý không?"

Chu Tử nhìn hắn, sóng mắt dịu dàng, mang theo kỳ vọng nóng bỏng.

Liễu Liên giương mắt nhìn nàng, mắt hoa đào đen thẫm như bịt kín một lớp hơi nước, hắn cười nói: "Đệ thực nguyện ý."

Đúng vậy, ta thực nguyện ý, nếu đây là điều nàng muốn.

Cuộc đời này, ta không thể ở cùng nàng, vậy ta nguyện ý làm đệ đệ, danh chính ngôn thuận săn sóc nàng, bảo vệ nàng.

Chu Tử bưng chén cháo trên cái bàn nhỏ lên, nghịch ngợm cười: "Đệ tự ăn? Hay để tỷ tỷ đút?"

Mặt dày của Liễu Liên ửng đỏ, cầm lấy chén, múc một muỗng đưa vào miệng.

Vào miệng liền tan, ngọt mà không ngán.

Đây là cháo Chu Tử tự nấu.

Hắn chậm rãi ăn.

Chu Tử ngồi một bên, nhìn hắn ăn cháo, trong lòng rất dễ chịu.

Bản thân nàng không ý thức được, mà Triệu Trinh đã sớm nhìn ra, nói Chu Tử xem Liễu Liên thành đệ đệ, không bằng nói là xem Liễu Liên thành con lớn nhất mà thương.

Sau khi hiểu rõ điều này, Triệu Trinh không ghen tỵ với Liễu Liên nữa.

Ban đêm nổi gió, tiếp theo là mưa rào.

Giọt mưa rơi lên lá trúc, phát ra tiếng "Xào xạt".

Ban ngày Liễu Liên ngủ nhiều, buổi tối không buồn ngủ.

Cùng nhau lớn lên, bọn Phàn Duy Bân, Bạch Tử Hạ, Bạch Tử Xuân đều đã có ngôi nhà của mình, dần dần cũng đều có gia đình của mình, nhưng Liễu Liên vẫn không đặt mua nhà.

Không có người nhà, mua nhà để làm gì?

Nhưng đặt mua nhà, là một sự kiện phiền phức đến bực nào, luôn phải trả giá, cũng không nhất định sẽ có thu hoạch; có một cái nhà, lại lo lắng sẽ mất đi.

Trước kia khi Liễu Liên tám tuổi, có được nhiều yêu thương, đến từ mẫu thân, từ tỷ tỷ, từ phụ vương trên danh nghĩa mà thực tế chính là tổ phụ. . . . . .

Nhưng trong một đêm, toàn bộ đều mất đi.

Luôn là Tiểu Vương Tử cẩm y ngọc thực ngàn cưng vạn chìu, biến thành đứa trẻ ăn mày lưu lạc đầu đường tìm thức ăn trong đống rác, bị người khi dễ như con chó hoang.

Đó là những ngày tháng lạnh như băng. . . . . .

Cho nên, hắn như thiêu thân gặp lửa, bay về phía Chu Tử tràn đầy ấm áp thân tình.

Chu Tử, Vương gia, Bánh bao nhỏ, Màn thầu nhỏ và Bánh trôi nhỏ, chính là người nhà của hắn.

loading...

Danh sách chương: