☆Chương 21: Kể ra bí mật, hai bóng song đôi
Triệu Trinh cầm bộ dụng cụ kia, thuần thục gỡ sạch gạch cua và thịt cua đút cho Chu Tử ăn. Chu Tử vui vẻ, vừa nhấm nháp mỹ vị hưởng thụ cảm giác được Vương gia hầu hạ, vừa giơ ngón tay cái lên luôn miệng khen ngợi: "Vương gia, ngài thật lợi hại! Đồ phức tạp như vậy cũng có thể dùng thành thạo a!" Triệu Trinh được nịnh hót cả người lâng lâng, đắc ý nói: "Loại công cụ này mà phức tạp cái gì, ngươi còn chưa được chứng kiến ta chế tạo đao kiếm cung nỏ đó!" "Vương gia, ngài thật sự biết chế tạo đao kiếm cung nỏ sao?" Chu Tử thật kinh hãi. Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Chu Tử mở to như viên ngọc lấp lánh, trong lòng Triệu Trinh cực kỳ thỏa mãn, vừa đút gạch cua cho Chu Tử ăn, vừa nói: "Ăn xong cơm chiều ta dẫn ngươi đến Ngoại thư phòng xem!" Miệng Chu Tử bị hắn đút một muỗng gạch cua, không kịp nói chuyện, liền ngậm miệng dùng sức gật gật đầu. Nghĩ lại, sợ Triệu Trinh đổi ý, cuống quít đứng dậy nói: "Vương gia, nô tỳ ăn no rồi, chúng ta đi xem đi!" "Ăn thêm chút nữa đã!" Triệu Trinh ra hiệu ý bảo nàng ngồi xuống, lột tiếp cho nàng một con cua khác. Hôm nay Triệu Trinh phá lệ hòa ái dễ gần, Chu Tử sợ hắn sẽ lập tức thay đổi, vội vàng thành thành thật thật ngồi xuống, chỉ chăm chú mở lớn miệng bắt chước chim con chờ chim mẹ đút, thỏa mãn ý thích hiếm hoi 'muốn làm chim mẹ' của Vương gia. Ăn cơm tối xong, lau tay sạch sẽ, Triệu Trinh bảo Chu Tử mang theo một cái đèn lồng pha lê đến, cầm trong tay, dẫn Chu Tử đi đến Ngoại thư phòng của hắn. Từ trong viện đến Ngoại thư phòng, khoảng cách tương đối khá xa. Bởi vì đã khuya rồi, trong Vương phủ trừ những người trực đêm đang gác cửa ra, không ai không có việc gì mà đi lung tung cả. Xách đèn lồng đi thật lâu, Triệu Trinh và Chu Tử không gặp ai trên đường. Triệu Trinh cũng không nóng nảy, chậm rãi dẫn Chu Tử đi tiếp. Vương phủ thật sự quá lớn, lại trồng đầy hoa và cây cảnh, nơi nơi đều có phong cảnh riêng đặc sắc. Lúc này đã gần đến tiết Trung thu, trên trời lộ ra một vầng trăng tròn chói lọi, chiếu lên toàn bộ Vương phủ sáng như ban ngày. Cơ hồ mỗi ngày Triệu Trinh đều đi con đường này, nên rất là quen thuộc, dọc theo đường đi còn không ngừng chỉ trỏ cho Chu Tử. "Đây là một bụi hoa Mẫu đơn lớn, Mẫu đơn ra hoa vào mùa xuân, lúc này không đúng mùa, chỉ còn lại có lá cây xanh mượt!" "Vườn hoa nhỏ này gọi là Lăng Tiêu(*) uyển, bởi vì bên trong có một giàn hoa Lăng Tiêu mọc che kín hành lang nên gọi là vậy." "Đừng thấy nơi này dưới ánh trăng nhìn có vẻ âm u tĩnh mịch, thật ra thì trong rừng cây này có một tòa Tiểu lâu, bên ngoài Tiểu lâu treo đầy dây thường xuân, mùa hè bên trong rất mát mẻ, nếu ngươi muốn thì mùa hè sang năm chúng ta sẽ vào đó ở!" "Đây là đài Bích Sam, xây bên bờ hồ, một bên là rừng thông bao la, một bên là mặt hồ sóng gợn lăn tăn, ở trên đó rất mát mẻ, lại dễ dàng trờ chuyện." "..." Sau khi hai người đi đến Ngoại thư phòng, Triệu Trinh quay qua Chu Tử nghiêm túc nói: "Việc ta làm tiếp theo đây, ngươi phải nhớ kỹ!" Chu Tử không biết dụng ý của hắn, nhưng vẫn nghe theo "Mọi điều Vương gia nói đều là đúng, Mọi điều Vương gia làm đều là chính xác" hai từ "Mọi điều" mù quáng hùa theo, dùng sức gật đầu lia lịa. Triệu Trinh thấy bộ dạng ngây ngốc hồ đồ của nàng cực kỳ đáng yêu, vỗ vỗ lên đầu nàng một chút, giơ cao đèn lồng pha lê trong tay, chiếu lên bức tường mọc đầy cây tường vi, xoay người đẩy một khối đá trên tường, bức tường chậm rãi tách ra, xuất hiện một cửa ngầm. Sau khi vào cửa ngầm, Chu Tử mới phát hiện bên trong là một phòng thật to chứa đầy binh khí, dụng cụ. Phòng chứa binh khí của Triệu Trinh rất lớn, bên tay trái là kệ chứa dụng cụ và tư liệu đặt dựa sát tường, bức tường ở giữa là kệ bày thành phẩm của Triệu Trinh chế tạo được, góc tường bên phải đặt mấy sọt than đá, kế bên là một lò rèn có đầy đủ dụng cụ. Chu Tử vừa vào cửa liền sợ ngây người, chạy thẳng đến kệ thành phẩm ở giữa phòng. Trên kệ bày đủ loại vũ khí: đao, kiếm, đoản kiếm, cung nỏ, tên lông vũ..., linh tinh, còn có một ít loại vũ khí mà Chu Tử không biết tên gọi là gì, ví dụ như một loại vũ khí mà mũi nhọn trên đầu thì phân nhánh phần thân và đuôi vẫn thẳng và bén nhọn, nhưng tách ra ghép lại thì biến thành một cái móc. Triệu Trinh thấy Chu Tử chú ý đến loại vũ khí này, cầm lên giới thiệu với Chu Tử phương pháp chế tạo, kỹ thuật và cách dùng nó như thế nào. Lúc này Chu Tử đã muốn phục Triệu Trinh sát đất rồi, mở to hai mắt nhìn Triệu Trinh, không biết nói lời gì cho tốt — thằng nhãi này đâu phải là Vương gia lục đục đấu đá gì a, chẳng phải đơn giản chỉ là thiên tài chế tạo vũ khí thôi sao! Triệu Trinh nhìn bộ dáng nghẹn họng nhìn trân trối của nàng, cảm thấy phi thường đáng yêu, chợt cúi đầu hôn một cái lên đôi môi đang hé mở của nàng: "Toàn bộ Vương phủ đều là do ta thiết kế đấy! Dẫn ngươi đi xem phòng thiết kế của ta nhé!" Chu Tử bất ngờ bị hắn hôn một cái, lập tức lâng lâng — đây chính là nụ hôn đầu tiên của nàng và Triệu Trinh a! Triệu Trinh vừa thấy nét mặt mơ màng của Chu Tử, nhéo một cái lên tay nàng, nhắc nhở Chu Tử chú ý động tác của mình, sau đó tìm thấy một cuốn sách hơi đóng bụi không nổi bật lắm trên cái kệ bên trái, ấn một cái, sau cái kệ đựng tài liệu bên trái xuất hiện một cái cửa ngầm. Triệu Trinh kéo tay Chu Tử đi vào bên trong. Đầu óc đang choáng váng liền bị Triệu Trinh kéo đến trong phòng thiết kế. Triệu Trinh đi vào, trước hết để Chu Tử xem qua, sau đó ấn một cái vào hốc tường, trên tường liền xuất hiện một cái cửa sổ. Triệu Trinh một tay lôi kéo Chu Tử, một tay nhấc đèn lồng chiếu rọi vào cho Chu Tử xem. Chu Tử nhìn thấy, thì ra bên ngoài cửa sổ là một bụi cúc xanh mơn mởn, phía trên điểm xuyết vô số nụ hoa chưa nở. "Ngoài cửa sổ chính là sân ngoài thư phòng của ta!" Sau đó Triệu Trinh đóng cửa sổ, quay đầu nghiêm túc nói với Chu Tử: "Ngươi làm lại một lần đi!" Sau khi Chu Tử đóng mở thành thục mấy gian mật thất này, Triệu Trinh mới dẫn nàng tham quan phòng thiết kế. Phòng thiết kế cũng không lớn lắm, dựa vào bên cửa sổ là một cái bàn đọc sách, trên bàn bày vài thứ: thước đo, dao nhỏ, giấy và bút mực; trên cái kệ dựa sát tường đặt từng cuộn từng cuộn bản vẽ. Đến khi cây nến trong đèn lồng pha lê sắp cháy hết, Chu Tử lúc này mới lưu luyến rời khỏi phòng thiết kế của Triệu Trinh. Hai người thổi tắt đèn, nắm tay nhau chậm rãi tản bộ bước trở về. Chu Tử đi vào được tận mắt nhìn thấy những vật đó, lúc đi ra ánh mắt nhìn Triệu Trinh đều lấp lánh đầy sao. Nàng không biết Triệu Trinh làm vậy là có dụng ý gì, nhưng nàng biết, Triệu Trinh chưa bao giờ làm việc không cần thiết, hắn làm như vậy, nhất định là có dụng ý riêng. Sau trận mưa đêm qua, bầu trời đêm đặc biệt trong vắt, trên không trung treo cao một vầng trăng sáng, tận chân trời lấp lóe mấy vì sao. Triệu Trinh nắm tay Chu Tử, cứ như vậy chậm rãi bước đi. Nàng chốc chốc lại nhìn sang Triệu Trinh, trong lòng tràn đầy bội phục: Triệu Trinh thật sự là một vị thiên tài. Với dụng tâm của Triệu Trinh, nàng cũng đoán được một chút, điều này khiến lòng nàng tê tê dại dại, dâng lên một cảm xúc ngọt ngào hạnh phúc: Nam nhân này cũng yêu ta a, chỉ là chính hắn chưa biết mà thôi. Gió đêm lất phất khẽ thổi qua, Chu Tử hy vọng khoảnh khắc đẹp này có thể kéo dài vĩnh viễn, không, chỉ cần nhớ lại mình từng có được khoảnh khắc đẹp này, cuộc đời nàng đã thật hạnh phúc thật trọn vẹn rồi. Triệu Trinh tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Chu Tử đang đứng búi tóc ở trước cửa sổ, thì nổi ý muốn dọa nàng một chút. Hắn lặng lẽ đi đến, lập tức ôm chầm lấy Chu Tử. Chu Tử đang chú tâm cài cây trâm, sợ hết hồn, cây trâm bạch ngọc hình phượng trong tay lập tức rơi xuống đất. Trong phòng lát gạch Lưu Ly, sau mấy tiếng giòn vang, cây trâm bạch ngọc hình phượng bị gãy thành mấy đoạn. Chu Tử mặc kệ Vương gia, đẩy hắn ra ngồi xổm xuống nhìn thi thể còn lại của cây trâm Nhặt cấy trâm đã vỡ thành mấy đoạn lên, Chu Tử uể oải cực kỳ. Triệu Trinh bị bỏ rơi, tựa vào trên án thư, mái tóc dài ướt nhẹp xõa xuống, lười biếng hỏi: "Không phải chỉ là một cây trâm thôi sao!" Đều tại ngươi! Chu Tử trừng mắt liếc hắn một cái: "Đây là cây trâm nô tỳ mượn của Lục Hà đó! Vỡ rồi phải làm sao bây giờ đây?" Triệu Trinh không biết Lục Hà là ai, thuận miệng nói: "Ngươi có nhiều trâm như vậy, bồi thường cho nàng ta một cây là được!" "Nô tỳ làm sao mà có!" Chu Tử thật có chút tức giận, đối với Vương gia cũng có chút nói năng lỗ mãng. Triệu Trinh "A!" một tiếng, "Trong chính đường bày nhiều như vậy, không phải đều là của ngươi sao?" Chu Tử còn nhớ rõ ngày đó Triệu Trinh đá đổ cái bàn gỗ Tử Đàn có bày mấy thứ như tơ lụa trang sức son phấn gì đó, nhất thời vui mừng khó hiểu, đứng một chỗ nhìn hắn, không thốt nổi một lời. Triệu Trinh dựa vào án thư, trên bàn đặt mấy cây nến, ánh nến thấp thoáng như mạ lên nửa người nhìn nghiêng của hắn một lớp viền vàng, một thân áo trắng tóc xõa dài nhìn qua đẹp như thần linh. Chu Tử mỉm cười với hắn, vén bức rèm lên đi ra ngoài. Triệu Trinh nhìn Chu Tử đi ra ngoài, cảm thấy thư thái thả lỏng thoải mái chưa từng có: Nam nhân nên làm cho nữ nhân của mình vui vẻ khoái hoạt a. Chu Tử ôm tất cả hộp trang sức ra, mở từng hộp lấy ra đeo thử cho Vương gia xem. Triệu Trinh mỉm cười nhìn, Chu Tử dễ dụ như vậy, cứ như một đứa trẻ! Bất quá, nhìn thấy nàng vui vẻ như vậy, hắn cũng cảm thấy vui vẻ! Chu Tử đứng trước bàn trang điểm, cầm một cây trâm vàng đính vài chuỗi ngọc trai rũ xuống khoa tay múa chân cài lên tóc, Triệu Trinh bước đến, nhẹ nhàng đoạt lấy trâm ngọc đặt trước gương. Hắn thuận tay tháo búi tóc của Chu Tử ra, khiến mái tóc dài xõa xuống. Trong tấm gương mờ ảo, Chu Tử và Triệu Trinh gắn bó dựa sát vào nhau, dung nhan xinh đẹp như hoa trong những năm tháng tốt đẹp nhất. Nhìn mình và Triệu Trinh trong gương, Chu Tử thấy thế nào cũng nhìn không đủ. Triệu Trinh kề sát vào mặt Chu Tử, thấp giọng nói: "Đêm nay đổi kiểu khác nhé!" Chu Tử nghe vậy, trong lòng lo sợ, thân mình mềm nhũn, tựa sát vào lồng ngực Triệu Trinh. Triệu Trinh từ phía sau ôm hôn nàng, hai tay lại vươn ra phía trước nắm lấy hai luồng mềm mại trước ngực nàng, cách lớp áo yếm vuốt ve đầu nhũ hoa. Chu Tử cảm giác được luồng nhiệt khí Triệu Trinh phả lên gáy mình, cả người như muốn nhũn ra, sao có thể ngăn cản được hai tay hắn đang tàn sát bừa bãi trước ngực, rất nhanh đã mềm như nước mùa xuân mặc cho Vương gia thu thập. Qua vài lần ân ái, Triệu Trinh ôm Chu Tử từ trên bàn trang điểm xuống dưới, đặt lên trên giường, mình cũng nằm xuống bên cạnh nàng. Mái tóc dài của hai người tản ra bên gối, quấn lấy nhau. Triệu Trinh nghiêng người hôn lên hai mắt đang nhắm lại hưởng thụ dư vị ân ái của Chu Tử: "Ngày mai ngươi thu dọn chút hành lý, hai ta tách ra, ta mang theo quân đội đi đường bộ, ngươi đi đường thủy, sáng sớm ngày kế sẽ xuất phát!" Cả người vẫn còn dư âm run rẩy Chu Tử chỉ "Ưm" một tiếng, đã chìm vào giấc ngủ. Triệu Trinh cũng có chút mệt mỏi, cả tay chân ôm Chu Tử vào trong ngực, rồi mới kéo chăn đắp lên. Ánh nến trên bàn đọc sách đã sớm tắt từ lúc nào, ánh trăng xuyên qua cửa sổ để mở chiếu vào phòng. Triệu Trinh đang ôm Chu Tử ngủ say. Cả phòng vắng lặng.
loading...
Danh sách chương:
- Giới thiệu
- Quyển I: Đều do "quỳ thủy" gây họa
- ☆Chương 1: Nhà nghèo, vất vả cần cù lo liệu
- ☆Chương 2: Bà nội tàn nhẫn sinh lòng độc ác
- ☆Chương 3: Rời xa cha mẹ, bị bán làm nha hoàn
- ☆Chương 4: Đến nhà người, tương lai mù mịt
- ☆Chương 5: Vào Vương phủ, chăm chỉ làm việc
- ☆Chương 6: Bị bắt nạt, cố gắng sinh tồn
- ☆Chương 7: Lần đầu gặp mặt, hồn liền bay mất
- ☆Chương 8: Thấy thương thế, nảy sinh đau lòng
- ☆Chương 9: Bị phạt gậy, vừa yêu vừa sợ
- ☆Chương 10: Bị nhìn ngó, 'Tiểu Vương' nổi dậy
- ☆Chương 11: Đêm trăng sáng, xuân - cung hỗn loạn
- ☆Chương 12: Hái hoa lại bị hoa đâm chảy máu
- ☆Chương 13: Thuận theo ý chàng, chịu ơn mưa móc
- ☆Chương 14: Xa cách ngắn ngủi, Chu Tử bị nghi ngờ vô cớ
- Quyển II: Đều do 'meo meo' gây họa
- ☆Chương 15: Nhận ân huệ vô cùng cảm khái
- ☆Chương 16: Giả say như chết, Vương gia học hỏi kinh nghiệm
- ☆Chương 17: Sinh hiềm nghi, hai Tĩnh tranh thủ cơ hội
- ☆Chương 18: Thu dọn hành lý, Chu Tử lưu tình
- ☆Chương 19: Đêm mưa gió, khổ luyện kỹ thuật
- ☆Chương 20: Bị cười nhạo, Vương gia trấn định
- ☆Chương 21: Kể ra bí mật, hai bóng song đôi
- ☆Chương 22: Chào từ biệt, lưu luyến không rời
- ☆Chương 23: Rời Nhuận Dương, chợt nghe tin dữ
- ☆Chương 24: Lộ chí lớn, Lục Hà thoát thân
- ☆Chương 25: Dừng ở Trường Đình, Chu Tử hắt dấm chua
- ☆Chương 26: Cự tuyệt cầu hoan, Triệu Trinh ê ẩm
- ☆Chương 27: Nói ra thành lời, hiểu được sự thật
- ☆Chương 28: Biết được chân tướng, hận ý đầy mình
- ☆Chương 29: Tiểu biệt thắng tân hôn
- Quyển III: Đều do nữ nhân gây họa
- ☆Chương 30: Gặp Quý phi, được thừa nhận
- ☆Chương 31: Quay đầu ba lần, thương nhân động lòng
- ☆Chương 32: Vì tiền bạc, hai mẹ con mặt dày
- ☆Chương 33: Lập kế hoạch, ông chủ lớn mắc câu
- ☆Chương 34: Thực hiện được lời thề, Chu Tử vui vẻ
- ☆Chương 35: Nhận được tin, chính thê đánh tới
- ☆Chương 36: Trở lại kinh thành, quý nữ giá lâm
- ☆Chương 37: Chiến thắng trở về, không biết theo ai
- ☆Chương 38: Nhịn nửa năm, Vương gia ra oai
- ☆Chương 39: Sinh oán giận, đẩy ngã Vương gia
- ☆Chương 40: Gan tày trời, Chu Tử khóc lóc om sòm
- ☆Chương 41: Nguyệt tín đến, Vương gia bi thương
- ☆Chương 42:Tiệc quần phương, sơ tuyển phi tần
- ☆Chương 43: Âm thầm tranh đấu, huynh đệ hòa hợp
- ☆Chương 44: Sau đợt rối ren, người ấy đã không còn đây
- ☆Chương 45: Bên này chấn động mạnh, bên kia Chu Tử nhàn nhã
- ☆Chương 46: Cục diện chính trị thay đổi, Triệu Trinh được lợi
- ☆Chương 47: Vì lá thư, hành tung bại lộ
- ☆Chương 48: Phi ngựa tới, Chu Tử bị tóm
- ☆Chương 49: Thi hành hình phạt, Triệu Trinh dùng kế
- ☆Chương 50: Khéo đàm phán, đạt được mục đích
- ☆Chương 51: Chăm sóc khi đau ốm, hiểu rõ tấm lòng
- ☆Chương 52: Trở về Nhuận Dương, Vương phủ thay đổi
- ☆Chương 53: Phong phu nhân, Triệu Trinh ra oai
- ☆Chương 54: Đêm động phòng, thổ lộ nổi lòng
- ☆Chương 55: Đêm xuân, lần đầu bàn chuyện con nối dõi
- ☆Chương 56: Nghi ngờ mang thai, gặp lại người quen cũ
- ☆Chương 57: Gặp tình địch, Ngân Linh nhổ liễu
- ☆Chương 58: Tính toán sổ sách, Vương gia kinh ngạc
- ☆Chương 59: Đi đến Kim Kinh, đại quân tập họp
- ☆Chương 60: Vào Hoàng cung, thịnh tình khó báo
- ☆Chương 61: Tụ họp đêm rét buốt, trước giáo trường tuyên thệ
- ☆Chương 62: Nhớ Triệu Trinh, mẹ chồng nàng dâu đồng lòng
- ☆Chương 63: Thiên vị, Quý phi ra tay
- ☆Chương 64: Chiến thắng trở về, cả nước vui mừng
- Quyển IV: Đều do chiến tranh gây họa
- ☆Chương 65: Biến cố phát sinh, Chu Tử rời kinh
- ☆Chương 66: Trùng phùng mẫu thân đệ đệ, nước mắt thấm ướt vạt áo
- ☆Chương 67: Được cứu chữa, đôi đường khó chọn
- ☆Chương 68: Gặp lại nhau, ngỡ như trong mộng
- ☆Chương 69: Chăm người ốm, đôi lòng hòa hợp
- ☆Chương 70: Xét xử phản tặc, Triệu Trinh nổi giận
- ☆Chương 71: Phu thê hòa hợp, phát sinh biến cố
- ☆Chương 72: Trở thành trắc phi, ngây thơ không biết
- ☆Chương 73: Tình hình thay đổi, tân hoàng đăng cơ
- ☆Chương 74: Gặp con trai, chịu khổ độc hại
- ☆Chương 75: Tẩy sạch nước tiểu, Chu Tử xui xẻo
- ☆Chương 76: Bị khiển trách, Chu Tử tức giận
- ☆Chương 77: Gặp thân thích Chu Tử ra mặt
- ☆Chương 78: Giải hòa, gió đông nổi lên
- ☆Chương 79; Đánh lui tiểu tam, Triệu Trinh xuất độc chiêu
- ☆Chương 80: Vào hậu cung, vui buồn lẫn lộn
- ☆Chương 81: Thương bào muội, cung đình chấn động
- ☆Chương 82: Chất chứa phẫn nộ, báo thù rửa hận
- ☆Chương 83: Thân thể hồi phục, trở về Nhuận Dương
- ☆Chương 84: Hỏi thăm tin tức, Chu Tử ghen
- ☆Chương 85: Thưởng trâm cài, sinh lòng ngờ vực
- ☆Chương 86: Sinh oán hận, rời nhà trốn đi
- ☆Chương 87: Truy bắt trốn thê, Vương gia bình tĩnh
- ☆Chương 88: Thỏa thuận giao ước, vui mừng khôn xiết
- ☆Chương 89: Tặng trang sức, mẹ chồng nàng dâu thổ lộ tình cảm
- ☆Chương 90: Tháng Chạp, bận rộn nhiều việc
- ☆Chương 91: Giải bày tâm sự, Triệu Trinh bảo vệ đất nước
- ☆Chương 92: Hào Hương cư, tình cờ gặp người xưa
- ☆Chương 93: Chấn chỉnh phu cương, Vương gia thất bại
- ☆Chương 94: Bày bố mê trận, bị "làn sóng hồng" lật đổ
- ☆Chương 95: Cảm nhận tình thân, phụ tử giải hòa
- ☆Chương 96: Hưởng thụ lợi ích tình thân, Kim Kinh có biến
- ☆Chương 97: Đêm giao thừa, cảm nhận tình thâm của quân
- ☆Chương 98: Nhận cấp báo, nửa đêm rời phủ
- ☆Chương 99: Châm lửa chiến tranh, lục đục đấu đá
- ☆Chương 100: Tình thế khẩn cấp, hết sức căng thẳng
- ☆Chương 101: Phát sinh chính biến, tân hoàng lên ngôi
- ☆Chương 102: Vào kinh thành, bận rộn trăm bề
- ☆Chương 103: Học cách nghiêm trị hạ nhân, Chu Tử đắc ý
- ☆Chương 104: Rời Kim Kinh, nóng lòng quay về
- ☆Chương 105: Trở về Vương phủ, ngỡ như trong mộng
- ☆Chương 106: Cha con tranh đấu, Triệu Trinh giành thắng lợi
- ☆Chương 107: Giỏi dùng kế, một mũi tên trúng ba con chim
- ☆Chương 108: Giữa đêm mùa hạ, Chu Tử sinh con
- ☆Chương 109: Ranh giới sống chết, nhìn lại cả đời
- ☆Chương 110: Biết được độc thủ, khó rõ đầu đuôi
- ☆Chương 111: Gặp con trai thứ, Chu Tử vui mừng
- ☆Chương 112: Sắc phong chính phi, song hỷ lâm môn
- ☆Chương 113: Ngớ ngẩn làm nũng, Triệu Trinh dạy vợ
- ☆Chương 114: Bái lạy Thái phi, phu vinh thê quý
- ☆Chương 115: Trốn yến hội, phu thê đồng tâm
- ☆Chương 116: Bị vắng vẻ, Chu Tử mất mát
- ☆Chương 117: Vọng Giang lâu, Triệu Trinh nghe được tin vui
- ☆Chương 118: Mộng xuân, Chu Tử cáo ốm
- ☆Chương 119: Vạch rõ nỗi lòng giấu kín
- ☆Chương 120: Tìm được đầu sỏ, Thừa tướng tức giận
- ☆Chương 121: Thể hiện uy nghiêm, Triệu Trinh dạy con
- ☆Chương 122: Bị dọa vỡ mật, Tứ phu nhân cung khai
- ☆Chương 123: Đêm mưa yên tĩnh, vợ chồng tình thâm
- ☆Chương 124: Đến biệt viện, thử lại hỏa dược
- ☆Chương 125: Hứa - Hầu cố tình câu bạc
- ☆Chương 126: Hưởng thụ tình thân, Triệu Trinh dùng kế
- ☆Chương 127: Giấu 'Tiểu tam', Triệu Trinh bị đánh
- ☆Chương 128: Tranh chấp xong, hai bên đều khó chịu
- ☆Chương 129: Giải tỏa hiểu lầm, Triệu Trinh ngã bệnh
- ☆Chương 130: Khỏi bệnh, hai bên hòa hợp
- ☆Chương 131: Trao đổi, vợ chồng hòa hợp
- ☆Chương 132: Thiết đặt cạm bẫy, thu được toàn thắng
- ☆Chương 133: Rời Nhuận Dương, bắt đầu cuộc phiêu lưu
- ☆Chương 134: Ngủ ở trạm dịch, trải nghiệm hoàn toàn mới
- ☆Chương 135: Gặp mưu sĩ, ẩn chứa nguy cơ
- ☆Chương 136: Sinh hiềm khích, Chu Bích có tâm
- ☆Chương 137: Đại tuyết tới, Chu Tử vào kinh
- ☆Chương 138: Tỷ muội gặp nhau, vui buồn lẫn lộn
- ☆Chương 139: Hai phúc hắc tranh đấu gay gắt
- ☆Chương 140: Về Vương phủ, tập trung nhân khí
- ☆Chương 141: Bị hãm hại, Chu Tử khó chịu
- ☆Chương 142: Vì hài hòa, vợ chồng đồng lòng
- ☆Chương 143: Bị ức hiếp, mỹ nhân cứu anh hùng
- ☆Chương 144: Vì quyền thế, quyết đi ngược đường
- ☆Chương 145: Bước lầm một bước, không lối quay lại
- ☆Chương 146: Trở về Nhuận Dương, cả nhà đoàn tụ
- ☆Chương 147: Trở về Nhuận Dương, đoán được tin vui
- ☆Chương 148: Sơ sẩy rơi xuống nước, Triệu Trinh dạy vợ
- ☆Chương 149: Khéo trả thù, yêu thương khôn tả
- ☆Chương 150: Sinh con trai, vui mừng vô hạn
- ☆Chương 151: Chém đứt tơ tình, tạm rời Đại Kim
- ☆Chương 152: Tiến vào Ô Thổ, chờ cá mắc câu
- ☆Chương 153: Cùng rối ren, cả hai nơi đều hỗn loạn
- ☆Chương 154: Tàn sát kẻ địch, trung trinh không đổi
- ☆Chương 155: Được chi viện, thắng lớn trở về
- ☆Chương 156: Trở về Vương phủ, mọi chuyện rối ren
- ☆Chương 157: Thái Hậu đến, thời gian thấm thoát trôi qua
- ☆Chương cuối: Trở thành Thái Phi, trai ngọc sinh châu
- ☆Ngoại truyện Liễu Liên (I)
- ☆Ngoại truyện Liễu Liên (II)
- ☆Ngoại truyện Liễu Liên (III)
- ☆Ngoại truyện Liễu Liên (IV)
- ☆Ngoại truyện Liễu Liên (V)
- ☆Ngoại truyện Liễu Liên (VI)
- ☆Ngoại truyện Liễu Liên (VII)
- ☆Ngoại truyện Liễu Liên (VIII)
- ☆Ngoại truyện Liễu Liên (IX)
- ☆Ngoại truyện về Từ Liên Ba và Chu Bích ( 1 )
- ☆Ngoại truyện về Từ Liên Ba và Chu Bích ( 2 )
- ☆Ngoại truyện về Từ Liên Ba và Chu Bích ( 3 )
- ☆Ngoại truyện về Từ Liên Ba và Chu Bích ( 4 )
- ☆Ngoại truyện về Từ Liên Ba và Chu Bích ( 5 )
- ☆Ngoại truyện về Từ Liên Ba và Chu Bích ( 6 )