Chương 07: Dắt chó đi dạo

Tam giác vững bền lần nữa tề tựu.

Người mừng nhất chính là Chu Ninh Ba. Con người cậu ta không giỏi xã giao, sau khi kết bạn với người khác chỉ có một cách đối xử: liều mạng tốt với bạn bè, nỗ lực trả giá hết thảy, nài nỉ người ta thân thiết với mình. Vất vả lắm mới có người bạn như Thẩm Ngôn, còn mua một tặng một kèm thêm Triệu Lâm Tô nữa, cậu ta cảm thấy mình kiếm được món hời, vô cùng quý trọng mối quan hệ bạn bè giữa họ.

"Trưa nay cùng đi ăn cơm nhé?"

Trên đường tới lớp học, Chu Ninh Ba đã đưa ra đề nghị trước, tránh cho chính mình lại rơi vào tình cảnh ăn cơm một mình thật thảm thương.

Thẩm Ngôn nói: "Được".

Trong mối quan hệ tam giác của bọn họ, Thẩm Ngôn chính là người đưa ra quyết định, hầu như Chu Ninh Ba đều nghe theo lời cậu. Mặc dù Triệu Lâm Tô độc miệng nhưng bình thường rất ít khi hắn phát biểu ý kiến phản đối, chuyện này khiến Thẩm Ngôn luôn âm thầm tự coi chính mình là đại ca của cả hội.

Thật ra, trong số ba người, cậu nhỏ tuổi nhất.

Năm đó lúc Triệu Lâm Tô nhập học, tuổi của hắn đã lớn hơn tuổi cậu nhưng ngay cả lý lịch học sinh cũng không có.

Tuy vậy bằng cấp xịn sò của bố mẹ hắn vẫn dễ dùng, có thể giúp hắn chen chân vào lớp bọn họ học trước, sau đó mới tìm cách đăng ký lại.

Năm ấy, ông cụ Triệu cũng rất khó nghĩ.

Thằng cháu này của ông nhìn xa thì thấy giống người rừng, nhìn gần thì thành thằng mù chữ, nhét vào trường mẫu giáo đã quá lớn tuổi, mà đứa trẻ lớn thế này cho vào lớp mẫu giáo cũng không xong. Dựa theo tuổi tác thì đáng ra hắn đang phải học lớp ba lớp bốn trường tiểu học. Ông cụ Triệu nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định cho đứa cháu trai một điểm xuất phát thấp, nhét thằng nhỏ mười tuổi chưa từng đến trường vào học lớp ba.

Khi đó học sinh đi học khá sớm, phần lớn bạn học trong lớp đều chín tuổi, Triệu Lâm Tô được xem là một học sinh rất lớn tuổi.

Lý do đó cũng ảnh hưởng đến Triệu Lâm Tô, sau này khi hắn ngược dòng trở thành học sinh xuất sắc nhất khối đã khiến cho kha khá người lên tiếng chỉ trỏ.

Lớn tuổi nên mới giỏi hơn bạn cùng khối.

Thành tích tốt nghiệp cấp ba của Chu Ninh Ba không tốt cho lắm, không thể thi đỗ trường học cậu ta yêu thích, thế nên đã học lại thêm một năm, bằng tuổi với Triệu Lâm Tô.

Thẩm Ngôn chưa từng để ý đến tuổi tác của mình, từ nhỏ cậu đã làm cán bộ lớp, đã quen thói "lãnh đạo".

Cho dù là Triệu Lâm Tô hay Chu Ninh Ba, trong tiềm thức cậu luôn sinh ra trách nhiệm phải bảo vệ hai người họ, không quan tâm thực ra cậu có bảo vệ được hay không, cậu chỉ biết mình có trách nhiệm ở phương diện đó.

Thẩm Ngôn cố ý bỏ qua sự xúc phạm trong suy nghĩ của "cậu em nhỏ" Triệu Lâm Tô, cứ vậy ráng sống suốt một tuần lễ.

Nghẹn đến tận tiết học cuối cùng của ngày thứ sáu, cậu thực sự sắp không nhịn nổi nữa.

Từ ngày khai giảng đến giờ, hàng chữ ấy một mực không chịu rời khỏi đỉnh đầu hắn!

Anh giai à, anh chấm công đi làm đấy hả?

Ban đầu Thẩm Ngôn còn giữ tâm trạng mỗi ngày mở blind box một ngày bất ngờ, đến nay cả người đã tê liệt.

Mẹ nó chứ, thằng này ngày nào cũng có ý nghĩ đó với cậu, thân thể nó vẫn chịu nổi sao?

Khuôn mặt của Thẩm Ngôn cứng đờ, ánh mắt lặng lẽ nhìn sang người đang ngồi bên vị trí ghế lái.

Quần bò rộng rãi, một chút đường cong nâng lên giữa lớp vải hơi nhăn.

Thẩm Ngôn hơi hoảng hốt, vội vã rời tầm mắt đi.

Thật đáng sợ.

Thẩm Ngôn mời Triệu Lâm Tô tới nhà mình ăn tối.

"Anh Thận".

"Lâm Tô, tới rồi à?" Thẩm Thận quay đầu ra, vừa xào rau vừa cười nói: "Tự rót nước uống nhé, anh không khách khí với em nữa".

Triệu Lâm Tô khẽ gật đầu. Thẩm Thận hỏi vài câu về tình hình trao đổi sinh viên trong kỳ nghỉ hè của hắn, Triệu Lâm Tô đáp lại từng lời. Thẩm Thận bùi ngùi nói: "Còn nhớ lần đầu tiên em đến nhà bọn anh, em còn chưa cao đến ngực anh đâu. Nháy mắt thời gian đã qua lâu như thế, mấy đứa đã sắp tốt nghiệp đại học rồi. Ơ, Thẩm Ngôn đâu?"

"Đi vệ sinh rồi ạ".

"Bảo nó đừng ngồi trên bồn cầu nghịch điện thoại nữa, ngồi lâu không tốt cho thân thể".

Triệu Lâm Tô cười cười: "Vâng ạ".

Lần đầu tiên tới nhà làm khách, Triệu Lâm Tô khó mà tin nổi, hai anh em nhà họ Thẩm đã mồ côi được ba năm.

Nhất là với Thẩm Ngôn.

Tính tình cậu tùy tiện, hoạt bát vui vẻ hơn so với tất cả mọi người, thích cười thích nói, nhìn sao cũng không ra một đứa trẻ mất cha mất mẹ từ sớm.

"Ngày mai đến nhà tao nhé, anh trai tao mới mua đĩa mới đấy". Thẩm Ngôn cầm chiếc thước cuộn bằng thép đào đất trong bồn hoa: "Dừng lại, ló đầu ra rồi kìa, mau đào bên đó---"

Hai người họ cùng đào một con giun đất trong giờ nghỉ giải lao, trước khi vào lớp Thẩm Ngôn lại thả nó về đất, đắp chỗ đất đã bị đào ra lại như cũ: "Tay bẩn quá chút nữa khó cầm bút, chúng ta đi rửa tay rồi trở lại lớp nhé, tiết tiếp theo tao lại ra chơi cùng với mày".

"Đinh Xuân Thu" phiên bản tí hon hoang dã khó bảo lần đầu tiên cho cậu mặt mũi, đi rửa tay sạch sẽ.

Lúc đó Triệu Lâm Tô nghĩ cậu nhóc này suốt ngày cười ngây ngô, hóa ra cũng đáng thương lắm, thôi mình đừng làm khó cán bộ nữa.

Sau này hắn mới phát hiện, tình thương của hắn hoàn toàn dư thừa.

Cậu nhóc kia chẳng cần đến thương hại, cậu tự có cách khiến mình trở nên vui vẻ, còn có thể giúp bạn bè quanh cậu vui vẻ theo.

Triệu Lâm Tô gõ cánh cửa nhà vệ sinh.

"Sao thế..."

Thẩm Ngôn nhìn thấy bóng dáng Triệu Lâm Tô qua lớp kính mờ, cậu vội vã kéo quần lên cứ như thấy kẻ địch xông tới.

"Đừng ngồi lâu quá, cẩn thận bị trĩ".

Thẩm Ngôn: ... Tao có trĩ hay không liên quan quái gì đến mày!

Người đàn ông của gia đình – Thẩm Thận có tay nghề cực tốt, Thẩm Ngôn vừa lòng thỏa ý ăn ngon lành.

Công việc hiện giờ của Thẩm Thận quá bận rộn, thường xuyên phải tăng ca 996, Thẩm Ngôn cũng hiếm khi được nếm tay nghề của anh trai, hôm nay phải nhờ có ánh sáng từ Triệu Lâm Tô chiếu rọi cậu mới được dính lây một chút.

(*) 996: làm việc từ 9:00 sáng đến 9:00 tối, 6 ngày mỗi tuần.

Anh trai cậu rất quan tâm đến Triệu Lâm Tô, cảm thấy sau này hắn sẽ làm nên nghiệp lớn. Mà người ta thường hay nói gần đèn thì sáng, Thẩm Thận rất hoan nghênh hắn chơi cùng Thẩm Ngôn. Thằng Triệu Lâm Tô này cũng là kẻ biết giả vờ, trước mặt anh trai cậu hắn không bao giờ nói nhảm nói nhiều, làm cho anh trai cậu nghĩ rằng hắn vừa trưởng thành vừa bình tĩnh. Cắt! Trưởng thành bình tĩnh sẽ có ý nghĩ xấu với anh em tốt hả? Cậu chỉ có thể bình luận, anh trai cậu thật nông cạn.

Cơm nước xong xuôi, hai kẻ ăn không ngồi rồi Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô phụ trách thu dọn.

Thẩm Ngôn rửa bát trong nhà bếp, Triệu Lâm Tô lau bàn bên ngoài. Không lâu sau, Triệu Lâm Tô thu dọn xong đi vào trong, thò tay vào nước vớt một cái đĩa giúp Thẩm Ngôn rửa sạch.

Phòng bếp không lớn, cũng chỉ có một cái bồn nước, một cái vòi nước. Hai cậu trai cùng nhau đứng rửa bát, chưa rửa được hai cái, Thẩm Ngôn đã mất tự nhiên rụt tay lại.

Cánh tay Triệu Lâm Tô luôn chạm vào người cậu.

Xương cốt cứng rắn, da thịt ấm áp, chạm một cái, trái tim cậu không nhịn được run rẩy theo. Vị trí hai bên đụng chạm cũng tê dại, cơ bắp không khống chế được căng cứng lên, giống như bị điện giật.

Thật kỳ lạ.

Thẩm Ngôn rút tay ra, xoa xoa: "Mày rửa nốt đi".

Triệu Lâm Tô nghiêng mắt liếc cậu một cái: "Bắt nạt tao hả?"

Thẩm Ngôn: Sao người này cứ thích cãi lại cậu thế? Đến cùng thì thằng nào bắt nạt thằng nào?

"Thế thì mày cút đi", Thẩm Ngôn dứt khoát kéo hắn về phía sau, "Để tao làm. Một mình tao làm là được".

Sau cổ đột nhiên mát lạnh, bàn tay ướt đẫm nước của Triệu Lâm Tô đè lên gáy cậu, lười nhác cất lời: "Làm ơn mắc oán".

Thẩm Ngôn quay đầu, giận dữ trợn mắt, nắm chặt bàn tay dứ dứ về bóng lưng Triệu Lâm Tô.

Lại sờ mó vào người cậu!

Triệu Lâm Tô ra khỏi phòng bếp, Thẩm Thận ở ngoài ban công vẫy gọi.

Hai người đứng trên ban công nói chuyện.

"Gần đây Ngôn Ngôn ở trong trường vẫn ổn chứ?"

"Ổn ạ"

"Dạo này anh cảm thấy nó hơi kỳ lạ".

"Có lẽ mới khai giảng, cậu ấy chưa kịp thích nghi".

Tâm sự đơn giản mấy câu, Triệu Lâm Tô quay vào trong nhà. Thẩm Ngôn đang thu dọn đĩa bên trong phòng bếp. Cậu xoa xoa tay, lòng bàn tay dùng sức lau lau phần gáy.

Tầm mắt hắn dừng lại.

Lúc Thẩm Ngôn xoay người, Triệu Lâm Tô cũng thu hồi ánh mắt, cúi xuống nhìn điện thoại.

Đúng là hơi kỳ lạ.

*

Thẩm Ngôn đưa Triệu Lâm Tô xuống tầng dưới.

Trong thang máy chỉ có hai cậu trai.

Thẩm Ngôn muốn nhìn sang chỗ nào cũng không thoát được hàng chữ trên đỉnh đầu hắn.

Cho dù cậu cúi đầu xuống, sàn thang máy cũng phản chiếu ánh sáng, hiện ra hai chữ đen sì vặn vẹo [Thẩm Ngôn].

Nhắc tới cũng kỳ lạ, không biết tại sao, hai chữ trên đỉnh đầu của Triệu Lâm Tô lại thô hơn, to hơn, đậm hơn tất cả những người khác.

Không biết nó có ý nghĩa đặc biệt nào, hay bởi vì nó là tên của cậu.

Vậy nguyên tắc chính xác hiển thị hàng chữ này là gì? Vì sao có thể phản xạ qua mặt sàn mà chỉ mình cậu trông thấy được? Nó đang chân thành gây khó khăn cho cậu đấy sao?

Thẩm Ngôn mặt không đổi sắc xê dịch bước chân, giẫm lên hai chữ [Thẩm Ngôn] trên nền thang máy.

"Mày bao nhiêu tuổi rồi?"

Triệu Lâm Tô lạnh nhạt chế giễu cậu.

Thẩm Ngôn không để ý tới hắn, tiếp tục hành động giẫm đầu.

Cậu rộng lòng rộng dạ không thèm so đo hành vi ảo tưởng đại nghịch bất đạo của Triệu Lâm Tô đối với mình, giẫm bóng hắn hai cái còn không được?

Hiển nhiên, Triệu Lâm Tô cảm thấy không được, cũng giơ chân giẫm một cú lên "đầu" của Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn: "... Mày mấy tuổi rồi?"

"Lớn hơn mày một tuổi".

"Cái đó phải gọi là già hơn tao một tuổi".

"Mày rất vinh dự với sự ấu trĩ của mình ha".

"Mày thì trưởng thành rồi đấy hả? Mày trưởng thành rồi sao mày còn..."

Triệu Lâm Tô chăm chú nhìn Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn mặt đỏ tai hồng, rõ ràng có lời muốn nói nhưng lại nhụt chí. Cửa thang máy mở ra, cậu chạy ra ngoài trước: "...xem phim hoạt hình".

Triệu Lâm Tô đi theo sau: "Ý mày chỉ 'phim hoạt hình' mà mày gửi cho tao?"

Chú chó con trong hành lang ngẩng đầu, Thẩm Ngôn đi qua rồi lại quay trở về ôm nó lên.

Triệu Lâm Tô thường đến nhà họ Thẩm, coi như quen biết với chú chó con, chỉ là chưa từng thân thiết.

Hắn thấy chú chó này rất đần, không hề cảnh giác với người xa lạ. Nó chưa bao giờ sủa to, người nào đi qua cũng có thể xoa đầu nó hai cái, có thể xem là bạn chó "ai cũng có thể làm chồng", không phải chú chó ngoan ngoãn con nhà lành gì hết.

"Trộm chó?" Triệu Lâm Tô hỏi.

Thẩm Ngôn: "Mang nó ra ngoài đi dạo".

Nói là dẫn chó đi dạo nhưng cả hành trình Thẩm Ngôn toàn ôm nó trong ngực. Cậu không có dây thừng, không thể nào dắt nó. Liếc mắt nhìn sang Triệu Lâm Tô bên cạnh, hắn người cao chân dài, tư thế đi đường rất nhã nhặn, cao quý hơn chú chó lông tạp rất nhiều, hơn nữa không dắt dây cũng có thể đi dạo.

Trong lòng Thẩm Ngôn đã thầm đặt hắn ngang hàng với con chó, suy nghĩ sỉ nhục này khiến cậu hả giận hẳn, trộm cười hề hề một mình. Cậu hỏi: "Mày có biết nữ thần của nó là ai không?"

"Nó?"

(*) Trong tiếng Trung đại từ nhân xưng "anh ấy - " và "nó - : chỉ con vật" đều đọc là Tā

"Chó con".

Triệu Lâm Tô lười biếng liếc chó một cái, lại liếc người một cái: "Không phải là mày đấy chứ?"

Thẩm Ngôn đạp một cú tới, Triệu Lâm Tô ung dung nghiêng mình né tránh, "Tao không hiểu tiếng chó, vẫn là mày với nó hiểu rõ nhau hơn".

Thẩm Ngôn lập tức trả lời: "Không phải hai chúng ta cũng hiểu rõ nhau đấy hả?"

Lời mới ra miệng cậu đã nghẹn lời, không đợi cậu ngượng ngùng, Triệu Lâm Tô đã nhanh chóng tiếp lời.

"Chúc mừng, điều này chứng minh mày vẫn còn tính người".

Thẩm Ngôn: Nếu tao không còn tính người, tao đã thẳng thắn chém cái thằng đáng khinh như mày để tâm hồn tao thanh tịnh!

"Đi dạo trong công viên tiêu hóa thức ăn rồi hẵng về nhé". Thẩm Ngôn đề nghị.

Triệu Lâm Tô từ chối cho ý kiến, bước chân vẫn đi theo cậu, đúng là dễ dắt đi dạo hơn cả chú chó lông tạp.

Đèn trong công viên đã được bật sáng, ánh đèn mờ ảo chiếu lên những cụm hoa cỏ rải rác bên trong. Muỗi bám lại gần khu vực có ánh sáng, Thẩm Ngôn ôm chó đi dạo trong công viên, bị muỗi cắn khổ không thể tả.

Cũng không biết tại sao, cậu vô cùng được muỗi yêu thích, hơn nữa còn là loại người đem thân cống hiến, chỉ cần có cậu ở đó, muỗi sẽ chỉ chào hỏi mình cậu, người bên cạnh cậu vô cùng an toàn.

Thẩm Ngôn nâng giày cọ vào bắp chân, hai mắt như đèn pha chiếu quanh tìm hình bóng của con chó lớn.

Triệu Lâm Tô hỏi: "Mày đang dắt chó đi dạo hay tự coi chính mình là chó?"

"Đi dạo chút thôi mà", Thẩm Ngôn trả lời: "Với lại tao không có dây dắt chó".

"Không cần thiết phải đi thêm nữa, trở về thôi".

"Đừng đừng, đi dạo thêm chút nữa, thêm chút nữa".

"A!"

Thẩm Ngôn hạ giọng xuống, tiếng nói khó nén được phấn khởi: "Đằng trước, đằng trước".

Triệu Lâm Tô lười biếng đảo mắt sang.

Một cô gái gầy gò đang dắt một con chó lớn tới, chú chó lớn đi đứng rất vững chãi, vẻ mặt cảnh giác, tương phản hoàn toàn với chủ nhân của mình, rất thu hút sự chú ý.

Triệu Lâm Tô quay đầu nhìn về phía Thẩm Ngôn.

Nét mặt Thẩm Ngôn gần như giống hệt chú chó trong lòng mình, cả hai ngó đầu nhìn về bên đó, trong mắt ngập tràn phấn khởi.

"Chính là nó".

Thẩm Ngôn lắc lắc chú chó trong lòng, "Nữ thần của nó đó, mày thấy có kỳ lạ không? Chỉ nhìn cũng có cảm giác không hợp lý chút nào rồi".

Chú chó lông tạp trong ngực cậu rất ngoan, lần trước trên người Thẩm Ngôn dính chút mùi hương của chó lớn, nó đã hưng phấn không kiềm chế được. Hôm nay thực sự gặp được trong công viên, nó lại nằm sấp trên người cậu, không kêu không động, chỉ dám run rẩy trong ngực cậu nhìn theo.

Chứng tỏ trong lòng nó còn tự biết thân biết phận.

Thẩm Ngôn liếc mắt nhìn sang chỗ Triệu Lâm Tô.

Có vài người sao còn không biết thân biết phận bằng một con chó vậy?

Triệu Lâm Tô cũng nhìn sang cậu, thản nhiên nói: "Hợp lý mà".

Thẩm Ngôn: "..."

Thì ra thằng chó chết như mày chẳng biết cái quái gì là biết thân biết phận hết!

loading...

Danh sách chương: