X Minh Hau That Tuy Hung Mh Pn Chuong 03 Ha Yen Tich Nhan Sinh Nhu Kich

Phiên ngoại tập hợp

Chương 03: Hạ Yên Tịch nhân sinh như kịch.

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

Nhân sinh như kịch, kịch như nhân sinh, mỗi cái con người khi còn sống giống như là một tuồng kịch, có thể sẽ có lên voi xuống chó, nhiều nhất thanh thanh thản thản, cũng không thiếu chuyện đầy cẩu huyết.

Hạ Yên Tịch cảm thấy được cuộc đời của nàng đủ cẩu huyết, từ nhỏ thiếu đi nửa viên linh tâm, so với người khác yếu đi rất nhiều, trong nhà rất bảo vệ nàng, cái gì tốt đều cho nàng, nhưng nàng cũng biết nàng không chừng ngày nào đó sẽ chết đi, cho nên nàng rất yêu quý sinh hoạt của mình, thoả thích hưởng thụ sinh hoạt, học cái mình thích, nàng không nghĩ tới có một ngày, nàng sẽ tìm lại được nửa viên tâm của mình.

Nàng học diễn bắt nguồn từ một lần đến Nguyệt Tiên quán nghe một tuồng kịch, là [Hỏa thiêu khánh công lâu], chẳng biết vì sao nàng nghe xong nước mắt chảy ròng, sau đó nàng liền muốn học diễn, thời điểm lần thứ nhất nhìn thấy Thẩm Nguyệt San, đối phương rõ ràng cũng thấy sững sờ, Hạ Yên Tịch rất yêu thích nàng, cùng Thẩm Nguyệt San học diễn hàng ngày, rất vui vẻ, rất phong phú, Thẩm Nguyệt San biết rất nhiều, rãnh rỗi thì sẽ cùng nàng giảng thiên văn địa lý, cũng biết rất nhiều chuyện lý thú cùng kỳ văn, cũng hiểu rất nhiều cố sự sau kịch, nàng quả thực rất vui vẻ.

Cuộc đời của nàng đã đủ cẩu huyết, không nghĩ tới còn có thể càng cẩu huyết hơn, đầu tiên là trí nhớ của kiếp trước, sau đó là tung tích của nửa viên tâm kia, làm cho nàng xoắn xuýt lại, đột nhiên không biết làm sao đối mặt với Thẩm Nguyệt San, nàng nhớ lại, cái người kia là tỷ tỷ kiếp trước của nàng, vì nàng bỏ ra rất nhiều.

Bán mình trở thành con hát, vì một cái yêu cầu nho nhỏ của nàng liền liều mạng đi tranh thủ, giảng cho nàng quá khứ của Thẩm gia, cho nàng tiền dư, cũng đưa nàng đến trường tư, bởi vì nàng bị người nhà họ Tưởng bắt cho nên mới đáp ứng yêu cầu vô lý của tên họ Tưởng kia, nàng biết, tỷ tỷ muốn mang nàng hồi hương, nàng biết, tỷ tỷ không thích tên họ Tưởng, kia, tất cả cũng là vì nàng, nàng không muốn tỷ tỷ nàng bị liên lụy, từ trên ban công nhảy xuống, kết thúc tính mạng của chính mình, nhưng mà, Tưởng gia cướp đi nửa viên tâm của nàng, tỷ tỷ vì nàng giết hơn nửa con cháu của Tưởng gia, nghiệp chướng nặng nề, không thể đầu thai.

Hạ Yên Tịch cảm thấy được nàng thua thiệt Thẩm Nguyệt San nhiều lắm, không mặt mũi nhìn kiếp trước cũng vậy, mà kiếp này cũng vậy.

"Ta rất tốt, ngươi đừng lo lắng, nhưng thật ra là ta thiếu nợ ngươi, là ta không bảo vệ ngươi thật tốt, về sau ngươi không cần đến." Thẩm Nguyệt San đưa nửa viên tâm cho Hạ gia, rồi nói một câu nói như vậy.

Có được nửa viên tâm này, Hạ Yên Tịch có thể sống như một người bình thường, mà, quá trình này rất dài rất rườm rà, phải đem nửa viên tâm này cùng nàng dung hợp lại cùng nhau, muốn cho nàng thích ứng tiếp thu nó, phải tìm một nơi tuyệt đối yên tĩnh, rời xa thành thị, nàng và người nhà của nàng, rời khỏi Phù Phong thị.

Nửa viên tâm này thật tốt, không biết lại lấy ra như thế nào, có tình cảm thuần túy nhất, không có một chút tạp chất, chính là như vậy, nàng cũng dùng thời gian rất dài để tiếp thu cùng tập làm thói quen, nàng dùng thời gian mười sáu năm, đợi đến thời điểm nàng lại một lần nữa trở lại Phù Phong thị, đã qua chừng hai mươi năm, thành thị biến hóa không lớn, vẫn là cái quy hoạch tùy hứng kia, tràn đầy sinh cơ bừng bừng như trước, vẫn là địa phương nàng quen thuộc.

Nguyệt Tiên quán khua chuông gõ mõ như trước, người đến người đi, nàng đứng ở cửa lớn, nụ cười nhạt nhòa.

Ta đã trở về.

Nếu như nói nhân sinh như diễn, màn diễn này, ta nguyện ý hát tiếp!

loading...