Vuong Phi Khong Vien Phong 11

  Trăm năm qua Tĩnh An vương con cháu không vượng, mấy đời đơn truyền, đến đời này, trừ Sa Lãng Thần, cũng không có những huynh đệ khác, nhưng vì cơ thiếp của hắn đông đảo, vì vậy tổ chức dạ tiệc tại đại sảnh.

Vị trí phía trước bày hai chỗ ngồi, chỗ ngồi còn lại đều bố trí theo thứ tự ở hai bên.

Mười mấy cơ thiếp đều trang điểm tỉ mỉ, bày ra dáng vẻ đẹp nhất của mình, may ra tối nay tranh thủ nhìn tới cùng sủng ái, vì vậy giờ phút này có thể nói đại đa số đều Thiên Kiều Bá Mị, quang vinh chói lọi.

Trong đó đặc biệt diễm quan quần phương có Mộng phu nhân mặc một bộ cẩm y bào vàng nhạt cùng Băng phu nhân một bộ hồng y.

"Ai, eo mỏi quá." Mới vừa vào tiệc Mộng phu nhân đỡ eo nhỏ nhắn, giọng nói trầm nhẹ hờn dỗi.

"Thắt lưng ngươi xoay không được?" Ngồi ở bên cạnh nàng Tuyết phu nhân hỏi một câu.

"Không phải, hôm qua Vương Gia ngủ lại ở chỗ ta, eo của ta mới mỏi như vậy." Lời này nghe giống như là oán trách, nhưng trong giọng nói tỏ ra khoe khoang, không ai nghe không hiểu.

Tuyết phu nhân không ưa sắc mặt hả hê của cô ta, quay môi nói: "Tối hôm trước Vương Gia cũng đến chỗ ta."

Mộng phu nhân có điều ngụ ý. "Sợ là Vương Gia ở ngươi chỗ không tận hứng, hôm qua mới có thể giày vò ta thành như vậy."

"Lời của Mộng tỷ tỷ có ý tứ gì?" Tuyết phu nhân không vui nhíu chân mày.

Ngày hôm trước quả thật Vương Gia ở chỗ nàng thì đột nhiên nàng đau bụng, không cách nào phục vụ Vương Gia, nhưng bị người nói trắng ra như thế, khiến nàng không nén giận được.

Mộng phu nhân cười duyên nói:"Tuyết muội muội đừng hiểu lầm, ý của ta là, Vương Gia thương tiếc ngươi, không nỡ giày vò ngươi, cho nên mới tới giày vò ta, nghe nói Vương Gia cũng rất thương tiếc Băng muội muội, cho nên đến nay còn chưa từng ngủ lại chỗ Băng muội muội đây." Lời nàng xoay chuyển chỉ hướng Băng phu nhân.

Nghe ra nàng ở trong tối mỉa mai mình từ khi vào cửa cho đến nay không lấy được cưng chiều của vương gia, trong mắt Băng phu nhân thoáng qua vẻ tức giận, nhưng trên mặt lại mang ý cười, nhẹ giọng mở miệng: "Muội sao có thể so với Mộng tỷ tỷ, trong phủ này ai không biết Vương Gia sủng Mộng tỷ tỷ nhất. Chỉ là tỷ tỷ cũng đừng mệt nhọc quá độ, nếu trên mặt xuất hiện nếp nhăn, cũng không tốt." Nàng đang ngầm trào phúng nàng lớn tuổi.

Mộng phu nhân cười dịu dàng nói:"Đa tạ tâm ý này của Băng muội muội, ta vốn nghe nói muội có Ngọc Phu cao, sau khi bôi lên da có thể càng thêm tinh tế, nghĩ mặt dày xin muội muội một ít tới xoa một chút, tránh cho da mặt nhíu, khiến Vương Gia ghét bỏ, nào biết hôm qua lại nghe nói Sương muội muội từ Băng muội muội được chút Ngọc phu cao, sau khi bôi, liền hôn mê đến giờ cũng chưa tỉnh lại đấy."

Các cơ thiếp khác nghe lời của nàng..., không nhịn được thì thầm với nhau.

Chân mày đen của Băng phu nhân nhíu lại. "Mộng tỷ tỷ cũng đừng chỉ nghe nói, chuyện Sương tỷ tỷ hôn mê chẳng quan hệ với muội, bôi Ngọc Phu cao này ở trên mặt, làm sao làm người ta hôn mê."

Mộng phu nhân nâng má, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc. "Nói cũng phải, a, chẳng lẽ có người muốn hãm hại Băng muội muội?" Đôi thủy mâu hướng về phía mọi người hai bên trái phải, như muốn từ bên trong tìm kiếm người hãm hại nàng.

Lúc này Yến phu nhân lấy âm lượng không lớn nói với một cơ thiếp khác ngồi kế bên: "Ta chính mắt thấy sau khi Sương muội muội bôi Ngọc Phu cao mới bất tỉnh, cũng không biết bên trong đó có trộn thuốc gì không."Mặc dù giọng nói không lớn, lại đủ cho tất cả mọi người trên đại sảnh nghe, vì vậy mọi ánh mắt hoài nghi đều hướng tới Băng phu nhân.

Băng phu nhân nhíu chặt mày, ra vẻ ủy khuất. "Yến tỷ tỷ không cần oan uổng ta, ta bôi Ngọc Phu cao này lâu như vậy đều không có việc gì, làm sao có thể đến lượt Sương tỷ tỷ bôi lại xảy ra chuyện, nếu không phải có người muốn hại nàng, chính là muốn vu ta bất nghĩa."

"Băng muội muội, ta không có vu ngươi, ta có thể thề, ta thật sự tận mắt thấy sau khi Sương muội muội bôi Ngọc Phu cao ngã xuống đất bất tỉnh, chuyện này không chỉ ta... tỳ nữ của ta còn có tỳ nữ của Sương muội muội cũng nhìn thấy."

Băng phu nhân sắc mặt khẽ biến thành lạnh phản bác: "Khi đó nếu chỉ có Yến tỷ tỷ cùng mấy tỳ nữ, Yến tỷ tỷ như thế nào chứng minh không phải ngươi gây nên? Chỉ cần sau đó mua được mấy tên tỳ nữ này, liền có thể chận lại miệng của các nàng."

Nàng lời vừa nói ra này, đưa tới đông đảo cơ thiếp nghị luận ầm ĩ.

Yến phu nhân tức giận trả lời lại một cách mỉa mai: "Ta cùng với Sương muội muội luôn luôn tình như thủ túc, vì sao phải hại nàng? Ngược lại ta nghe Sương muội muội đề cập mấy câu không phải tới Băng muội muội, ai ngờ Băng muội muội vì vậy ghi hận trong lòng, ám hại nàng?"

Khi hai người đang đối chọi gay gắt thì Triệu Như Hi khoan thai đi tới, nhìn thấy nàng, chúng cơ thiếp ngừng nói, đứng dậy chào đón.

"Cận thân cung nghênh vương phi nương nương."

Nhìn hơn mười người tề tụ một chỗ, cùng nhau nghênh đón nàng hình thức trang trọng, Triệu Như Hi vẫn không khỏi có chút kinh sợ, nàng hít sâu một hơi, để mình trấn định mặt mỉm cười mở miệng: "Tất cả mọi người ngồi đi."

Nàng quét mắt một vòng, phát hiện những cơ thiếp này tranh kỳ đấu diễm, mặc tất cả y phục, đồ trang sức xinh đẹp đắt giá nhất, nàng thiếu chút nữa hoa mắt.

So với họ chú tâm ăn mặc, tối nay nàng mặc xiêm y lục sắc không chút tầm thường, chỉ cài một cây trâm ngọc búi tóc ngọc sai, mang một đôi hoa tai nho nhỏ bằng ngọc trai, trừ cái đó ra không còn đồ trang sức khác.

Nàng vừa ngồi xuống, Sa Lãng Thần cũng đi vào đại sảnh, hắn đội kim quan, mặc một bộ cẩm bào màu đen, cổ áo cùng ống tay áo khảm tơ vàng, bên hông đeo ngọc bội bạch ngọc, khi giơ tay nhấc chân toát ra một cỗ khí thế tôn quý.

Triệu Như Hi biết rõ dung mạo hắn rất tuấn tú, ngũ quan thâm thúy anh tuấn, nhưng tối nay nhìn hắn càng thêm anh khí bức nhân, cả người toát ra khí chất vương giả.

Thấy đôi mắt đen lạnh nhạt của hắn nhìn mình, nàng vội vàng định thần, theo mọi người cùng nhau hành lễ với hắn. Hắn đi tới bên cạnh chỗ nàng ngồi xuống, mở miệng nói: "Tất cả mọi người ngồi đi."

"Tạ vương gia." Mọi người kính cẩn ngồi xuống, không ai dám ra tiếng.

Cặp mắt đen của Sa Lãng Thần từ từ quét qua ở dưới kia đông đảo cơ thiếp, giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt mở miệng: "Thân thể Vương phi nhu nhược, các ngươi tận lực đừng đi quấy nhiễu nàng, có chuyện gì tự mình thương lượng giải quyết, khiến vương phi an tâm điều dưỡng thân thể."

"Vâng". Chúng cơ thiếp đồng thanh lên tiếng.  

loading...