Q14 - C295: Ngoại truyện 37: Là người chết hay người sống
Dung Thi Âm kêu quỷ làm chị Kim suýt làm đổ bữa sáng,nhìn ánh mắt vô cùng lo lắng của cô,chị Kim trong phút chốc không biết phải làm sao,tay chân cũng trở lên luống cuống.
" Vị tiểu thư này, cô...Cô không phải sợ hãi đâu,cô làm sao thế?''
"Bà...Bà tránh ra...''
Dung Thi Âm xuyên qua kẽ tay, cẩn thận từng li từng tý nhìn về phía chị Kim...
Cũng may, gương mặt của bà ấy cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của mình,chẳng lẽ bây giờ dáng dấp của quỷ cũng được mô phỏng giống con người sao?
Chị Kim vừa thấy tình huống như thế, cho là cô bị rối loạn thần kinh,vì vậy vội vàng chạy ra ngoài cửa,vừa chạy vừa hô to: "Nhị thiếu gia!Nhị thiếu gia...''
Tiếng bước chân của chị Kim trên hành lang xa dần.
Nhị thiếu gia?
Dung Thi Âm nhíu mày không hiểu,Nhị thiếu gia cái gì? Xưng hô thật truyền thống,khẳng định mình đã chết rồi, cô bi ai nghĩ.
Đang lúc cô nhíu mày suy nghĩ thì cửa phòng bị một bàn tay to đẩy ra,ngay sau đó, một bóng dáng cao lớn đi về phía cô.
"Âm Âm...''
Giọng nói trầm thấp và đầy từ tính của anh vang lên, dễ nghe như lời thì thầm của người yêu,chỉ là...Giọng nói này sao lại quen thuộc như vậy?
Dung Thi Âm vừa tự hỏi vừa ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông....Ngay sau đó hoảng sợ mà trừng lớn hai mắt.
"Anh....Anh...''
Cô đưa tay chỉ vào anh,khuôn mặt vốn mất đi huyết sắc càng trở lên tái nhợt, gần như là trong suốt rồi!
A Nghị cũng đã chết rồi sao?
Làm sao anh lại xuất hiện ở nơi này?
Nhìn Dung Thi Âm hoang mang sợ hãi,mày kiếm đẹp mắt của Lăng Thiếu Nghị cũng nhíu lại một chỗ,anh cúi người,ngón tay đặt lên khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn của cô.
"Âm Âm, em làm sao vậy?''
Đầu ngón tay ấm áp đặt lên khuôn mặt cô,làm cô càng run lên,ngay sau đó, nước mắt của Dung Thi Âm liền chảy xuống,lập tức, không nói hai lời,tiến lên ôm Lăng Thiếu Nghị.
"A Nghị....Thật xin lỗi, là em hại anh...''
Giọng nói của cô nghẹn ngào, từng giọt nước mắt lớn như trân châu chảy xuống đầu vai Lăng Thiếu Nghị,thấm ướt áo sơ mi của anh.
Mặc dù anh rất ưa thích và hưởng thụ vẻ mềm mại của cô,nhưng mà, lần này không giải thích được cô làm sao làm anh càng khó hiểu.
Bàn tay sau lưng cô vuốt khẽ,ánh mắt đen thâm thúy dần dần lộ ra một mảnh thâm tình, giọng nói của anh cũng trở lên êm ái,giống như tương tiếc dỗ dành con gái:
"Âm Âm ngoan, nói cho anh biết em làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?''
Ngay sau đó anh khẩn trương sờ trán của cô...lập tức, ấn cái nút bên cạnh đầu giường.
"Chị Kim, nước gừng nấu xong chưa? Mang lên đây!'' Giọng nói của anh mang theo vẻ uy nghiêm.
Mà Dung Thi Âm khó tin trợn lớn hai mắt.
Thế nào mà sau khi chết, thân phận của A Nghị cũng tăng rồi? Anh lúc này như một thiếu gia quý tộc vô cùng ưu nhã. Lăng Thiếu Nghị hiển nhiên không biết cô gái này đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì trong đầu,nhận thấy trán cô có chút nóng,tưởng cô bị trúng gió sốt rồi,nên nói nhảm.
"Âm Âm, em còn chưa nói cho anh biết, em cảm thấy như thế nào?''
Anh đau lòng lau nhẹ nước mắt cô,nước mắt này mặc dù chảy trên mặt của cô,nhưng lại như rơi vào lòng anh, đau đớn vô cùng.
Vẻ mặt Dung Thi Âm bi thương nhìn anh,rốt cuộc cô đã tin tưởng vào một truyền thuyết, thế hệ trước đều nói rằng có rất nhiều người sau khi mình chết cũng không biết mình đã chết rồi, còn tưởng rằng mình là người sống, xem ra A Nghị chính là người như vậy.
"A Nghị, em...Em thật sự rất xin lỗi anh,nếu không phải em chạy ra ngoài, cũng không hại anh...''
Cô càng nói càng cảm thấy đau lòng,mặc dù lúc thấy một màn kia cô thực sự rất tức giận,nhưng cũng không muốn anh chết, nghĩ đến đây, lòng cô lại đau quá....
"Không sai, là em hại anh!''
Lăng Thiếu Nghị mặc dù đau lòng nhìn nước mắt của cô,nhưng khi nhìn đến dáng vẻ đáng yêu của cô,lại cảm thấy rất buồn cười.
""Anh cũng cảm thấy như vậy thật sao?''
Dung Thi Âm cảm giác toàn thân mình trở lên vô lực,nhất là sau khi nghe thấy Lăng Thiếu Nghị nói như vậy,cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề,anh đã biết mình đã chết rồi sao?
Nghĩ tới đây, cô thậm chí có chút sợ,dù sao cũng là cô hại chết anh,anh chắc phải rất hận cô.
Lăng Thiếu Nghị thấy cô trả lời kiểu ông nói gà bà nói vịt, càng thêm buồn cười, cô bé này đang nói cái gì đấy?
"Đúng vậy, anh cũng cảm thấy thế,nếu như không có em, cũng sẽ không hại anh phải lo lắng hãi hùng như thế!''Anh lau đi nước mắt của cô, nhỏ giọng và thâm tình nói.
Dung Thi Âm vừa nghe, tâm liền lạnh,thì ra là anh còn chưa biết!
"A Nghị, em không phải có ý này,ý của em là, anh bây giờ...Anh bây giờ đã...''
Cô vội vàng nửa quỳ nửa ngồi trên giường, muốn giải thích cho anh nghe,ngay sau đó liền bị tiếng gõ cửa lễ phép cắt đứt.
"Vào đi!'' Lăng Thiếu Nghị ra lệnh.
Chị Kim lần nữa đi vào,sắc mặt khẩn trương nhìn Dung Thi Âm,sau đó đem nước gừng đã chuẩn bị tốt tới trước mặt Lăng Thiếu Nghị, cung kính nói:
"Nhị thiếu gia, đây là nước gừng của vị tiểu thư này!''
"Để đây được rồi, chị lui ra đi!''Lăng Thiếu Nghị nhàn nhạt nói.
"Dạ, Nhị thiếu gia!''
Chị Kim trước khi đi, còn nhìn thoáng qua cô gái kỳ quái này, sau đó mới lui ra ngoài.
Lăng Thiếu Nghị bưng nước gường lên, săn sóc thổi cho bớt nóng,sau đó nói với Dung Thi Âm vẫn còn đang sững sờ:
"Âm Âm, uống nước gừng đi, nếu không em sẽ bị cảm!''
Lời nói của Lăng Thiếu Nghị càng khiến Dung Thi Âm không hiểu,cô hỏi lại: "Bị cảm?'',quỷ cũng bị cảm sao?
"Đúng vậy, hôm qua em bị dính mưa lâu như vậy,hơn nữa còn té xỉu trên đất,anh đã phân phó cho chị Kim làm một chút đồ ăn dinh dưỡng tẩm bổ cho cơ thể em rồi.''
Lăng Thiếu Nghị giải thích,nhưng mà nội tâm lại có chút không hiểu,không phải là lúc ngã xuống đầu đụng vào chỗ nào chứ? Hoàn toàn không nhớ chuyện ngày hôm qua rồi sao?
Nếu như vậy cũng là một chuyện tốt,như vậy cô sẽ không tức giận nữa.
" Vị tiểu thư này, cô...Cô không phải sợ hãi đâu,cô làm sao thế?''
"Bà...Bà tránh ra...''
Dung Thi Âm xuyên qua kẽ tay, cẩn thận từng li từng tý nhìn về phía chị Kim...
Cũng may, gương mặt của bà ấy cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của mình,chẳng lẽ bây giờ dáng dấp của quỷ cũng được mô phỏng giống con người sao?
Chị Kim vừa thấy tình huống như thế, cho là cô bị rối loạn thần kinh,vì vậy vội vàng chạy ra ngoài cửa,vừa chạy vừa hô to: "Nhị thiếu gia!Nhị thiếu gia...''
Tiếng bước chân của chị Kim trên hành lang xa dần.
Nhị thiếu gia?
Dung Thi Âm nhíu mày không hiểu,Nhị thiếu gia cái gì? Xưng hô thật truyền thống,khẳng định mình đã chết rồi, cô bi ai nghĩ.
Đang lúc cô nhíu mày suy nghĩ thì cửa phòng bị một bàn tay to đẩy ra,ngay sau đó, một bóng dáng cao lớn đi về phía cô.
"Âm Âm...''
Giọng nói trầm thấp và đầy từ tính của anh vang lên, dễ nghe như lời thì thầm của người yêu,chỉ là...Giọng nói này sao lại quen thuộc như vậy?
Dung Thi Âm vừa tự hỏi vừa ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông....Ngay sau đó hoảng sợ mà trừng lớn hai mắt.
"Anh....Anh...''
Cô đưa tay chỉ vào anh,khuôn mặt vốn mất đi huyết sắc càng trở lên tái nhợt, gần như là trong suốt rồi!
A Nghị cũng đã chết rồi sao?
Làm sao anh lại xuất hiện ở nơi này?
Nhìn Dung Thi Âm hoang mang sợ hãi,mày kiếm đẹp mắt của Lăng Thiếu Nghị cũng nhíu lại một chỗ,anh cúi người,ngón tay đặt lên khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn của cô.
"Âm Âm, em làm sao vậy?''
Đầu ngón tay ấm áp đặt lên khuôn mặt cô,làm cô càng run lên,ngay sau đó, nước mắt của Dung Thi Âm liền chảy xuống,lập tức, không nói hai lời,tiến lên ôm Lăng Thiếu Nghị.
"A Nghị....Thật xin lỗi, là em hại anh...''
Giọng nói của cô nghẹn ngào, từng giọt nước mắt lớn như trân châu chảy xuống đầu vai Lăng Thiếu Nghị,thấm ướt áo sơ mi của anh.
Mặc dù anh rất ưa thích và hưởng thụ vẻ mềm mại của cô,nhưng mà, lần này không giải thích được cô làm sao làm anh càng khó hiểu.
Bàn tay sau lưng cô vuốt khẽ,ánh mắt đen thâm thúy dần dần lộ ra một mảnh thâm tình, giọng nói của anh cũng trở lên êm ái,giống như tương tiếc dỗ dành con gái:
"Âm Âm ngoan, nói cho anh biết em làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?''
Ngay sau đó anh khẩn trương sờ trán của cô...lập tức, ấn cái nút bên cạnh đầu giường.
"Chị Kim, nước gừng nấu xong chưa? Mang lên đây!'' Giọng nói của anh mang theo vẻ uy nghiêm.
Mà Dung Thi Âm khó tin trợn lớn hai mắt.
Thế nào mà sau khi chết, thân phận của A Nghị cũng tăng rồi? Anh lúc này như một thiếu gia quý tộc vô cùng ưu nhã. Lăng Thiếu Nghị hiển nhiên không biết cô gái này đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì trong đầu,nhận thấy trán cô có chút nóng,tưởng cô bị trúng gió sốt rồi,nên nói nhảm.
"Âm Âm, em còn chưa nói cho anh biết, em cảm thấy như thế nào?''
Anh đau lòng lau nhẹ nước mắt cô,nước mắt này mặc dù chảy trên mặt của cô,nhưng lại như rơi vào lòng anh, đau đớn vô cùng.
Vẻ mặt Dung Thi Âm bi thương nhìn anh,rốt cuộc cô đã tin tưởng vào một truyền thuyết, thế hệ trước đều nói rằng có rất nhiều người sau khi mình chết cũng không biết mình đã chết rồi, còn tưởng rằng mình là người sống, xem ra A Nghị chính là người như vậy.
"A Nghị, em...Em thật sự rất xin lỗi anh,nếu không phải em chạy ra ngoài, cũng không hại anh...''
Cô càng nói càng cảm thấy đau lòng,mặc dù lúc thấy một màn kia cô thực sự rất tức giận,nhưng cũng không muốn anh chết, nghĩ đến đây, lòng cô lại đau quá....
"Không sai, là em hại anh!''
Lăng Thiếu Nghị mặc dù đau lòng nhìn nước mắt của cô,nhưng khi nhìn đến dáng vẻ đáng yêu của cô,lại cảm thấy rất buồn cười.
""Anh cũng cảm thấy như vậy thật sao?''
Dung Thi Âm cảm giác toàn thân mình trở lên vô lực,nhất là sau khi nghe thấy Lăng Thiếu Nghị nói như vậy,cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề,anh đã biết mình đã chết rồi sao?
Nghĩ tới đây, cô thậm chí có chút sợ,dù sao cũng là cô hại chết anh,anh chắc phải rất hận cô.
Lăng Thiếu Nghị thấy cô trả lời kiểu ông nói gà bà nói vịt, càng thêm buồn cười, cô bé này đang nói cái gì đấy?
"Đúng vậy, anh cũng cảm thấy thế,nếu như không có em, cũng sẽ không hại anh phải lo lắng hãi hùng như thế!''Anh lau đi nước mắt của cô, nhỏ giọng và thâm tình nói.
Dung Thi Âm vừa nghe, tâm liền lạnh,thì ra là anh còn chưa biết!
"A Nghị, em không phải có ý này,ý của em là, anh bây giờ...Anh bây giờ đã...''
Cô vội vàng nửa quỳ nửa ngồi trên giường, muốn giải thích cho anh nghe,ngay sau đó liền bị tiếng gõ cửa lễ phép cắt đứt.
"Vào đi!'' Lăng Thiếu Nghị ra lệnh.
Chị Kim lần nữa đi vào,sắc mặt khẩn trương nhìn Dung Thi Âm,sau đó đem nước gừng đã chuẩn bị tốt tới trước mặt Lăng Thiếu Nghị, cung kính nói:
"Nhị thiếu gia, đây là nước gừng của vị tiểu thư này!''
"Để đây được rồi, chị lui ra đi!''Lăng Thiếu Nghị nhàn nhạt nói.
"Dạ, Nhị thiếu gia!''
Chị Kim trước khi đi, còn nhìn thoáng qua cô gái kỳ quái này, sau đó mới lui ra ngoài.
Lăng Thiếu Nghị bưng nước gường lên, săn sóc thổi cho bớt nóng,sau đó nói với Dung Thi Âm vẫn còn đang sững sờ:
"Âm Âm, uống nước gừng đi, nếu không em sẽ bị cảm!''
Lời nói của Lăng Thiếu Nghị càng khiến Dung Thi Âm không hiểu,cô hỏi lại: "Bị cảm?'',quỷ cũng bị cảm sao?
"Đúng vậy, hôm qua em bị dính mưa lâu như vậy,hơn nữa còn té xỉu trên đất,anh đã phân phó cho chị Kim làm một chút đồ ăn dinh dưỡng tẩm bổ cho cơ thể em rồi.''
Lăng Thiếu Nghị giải thích,nhưng mà nội tâm lại có chút không hiểu,không phải là lúc ngã xuống đầu đụng vào chỗ nào chứ? Hoàn toàn không nhớ chuyện ngày hôm qua rồi sao?
Nếu như vậy cũng là một chuyện tốt,như vậy cô sẽ không tức giận nữa.
loading...
Danh sách chương:
- Q12 - C201: Mất hồn mất vía
- Q12 - C202: Câu chuyện của người bạn
- Q12 - C203: Em là của anh
- Q12 - C204: Hoàng tử trong chuyện cổ tích
- Q12 - C205-206-207 : Cầu hôn trong đau khổ
- Q13 - C208: Chấn động trong lòng
- Q13 - C209: Buổi đêm say mê
- Q13 - C210: Chuyện phức tạp
- Q13 - C211: Sự cám dỗ chết người
- Q13 - C212: Đêm hân hoan
- Q13 - C213: Hôn lễ cuối tuần
- Q13 - C214: Hạnh phúc và bất hạnh
- Q13 - C215: Mưu hại không thành
- Q13 - C216: Tình bạn ấm áp
- Q13 - C217: Nguyên nhân chính của cái chết
- Q13 - C218: Ai là kẻ đứng sau thao túng
- Q13 - C219-220: Người đàn ông giỏi ngụy trang
- Q13 - C221: Kỳ Hinh chất vấn
- Q13 - C222-223: Tiểu Phong bị bệnh
- Q13 - C224: Kiểm tra HLA - DR
- Q13 - C225: Nhóm máu -RH
- Q13 - C226: Treo giải thưởng một triệu đô
- Q13 - C227: Đi theo bằng chứng
- Q13 - C228: Phòng nghỉ của cô dâu náo nhiệt
- Q13 - C229: Cha sứ mang bằng chứng đến
- Q13 - C230: Tung tích bằng chứng
- Q13 - C231: Bên bờ vực lựa chọn
- Q13 - C232: Trò chơi chết người
- Q13 - C233: Đe Dọa
- Q13 - C234: Phá giải nơi bao vây
- Q13 - C235: Lời chọc giận
- Q13 - C236: Không phải anh chết thì tôi mất mạng
- Q13 - C237: Lăng Thiếu Nghị muốn hai thứ kia
- Q13 - C238: Muốn cánh tay phải của mày
- Q13 - C239: Bắn nhau trong phòng
- Q13 - C240: Địa ngục trần gian
- Q13 - C241-242: Hôn lễ xa hoa hoành tráng nhất
- Q13 - C243: Blown Away
- Q13 - C244: Máu tươi nhuộm đỏ áo cưới
- Q13 - C245: Đánh cược số phận
- Q13 - C246: Phiên giao dịch đen tối bắt đầu
- Q13 - C247: Chức Chủ tịch Lăng thị
- Q13 - C248: Viên Hoàn Vũ trở lại
- Q13 - C249: Thiếu hụt tài chính
- Q13 - C250: Họp báo
- Q13 - C251: Hy vọng
- Q13 - C252: Nói rõ ràng
- Q13 - C253-254-255-256: Em bằng lòng quên đi lời thề hôm ấy
- Q13 - C257-258: Đại Kết Cục
- Q13 - C259: Ngoại truyện 1: Trở về
- Q13 - C260: Ngoại truyện 2: Cô gái trông như thiên sứ
- Q13 - C261-262: Ngoại truyện 3-4: Dung Thi Âm
- Q13 - C263: Ngoại truyện 5: Cha Dung Thi Âm xuất hiện
- Q13 - C264: Ngoại truyện 6: Lăng Thiếu Nghị ra tay
- Q13 - C265: Ngoại truyện 7: Lần đầu làm ở tiệm bánh ngọt
- Q13 - C266: Ngoại truyện 8: Nhịp đập trái tim
- Q13 - C267: Ngoại truyện 9: Tên thủ lĩnh côn đồ
- Q13 - C268: Ngoại truyện 10: Anh hùng cứu mĩ nhân
- Q13 - C269: Ngoại truyện 11: Sức mạnh của Lăng Thiếu Nghị
- Q13 - C270: Ngoại truyện 12: Trùm xã hội đen Lôi Tu
- Q13 - C271: Ngoại truyện 13: Lăng Thiếu Nghị ghen
- Q13 - C272: Ngoại truyện 14: Kích động và lý trí
- Q13 - C273: Ngoại truyện 15: Mầm tai vạ
- Q13 - C274: Ngoại truyện 16: Mười triệu Đài Tệ
- Q14 - C275: Ngoại truyện 17: Không phải kiếm tiền mà là bài bạc
- Q14 - C276-277: Ngoại truyện 18-19: Bỏ ra "Thể lực" để trả nợ
- Q14 - C278: Ngoại truyện 20: Thân phận thực sự
- Q14 - C279-280: Ngoại truyện 21-22: Say mê quên lối
- Q14 - C281: Ngoại truyện 23: Hành động đà điểu của Dung Thi Âm
- Q14 - C282: Ngoại truyện 24: Thích trở thành giống như anh
- Q14 - C283: Ngoại truyện 25: Thần hồn điên đảo
- Q13 - C284: Ngoại truyện 26: Trong tình yêu chưa bao giờ tồn tại sự tin tưởng
- Q13 - C285: Ngoại truyện 27: Tình yêu chua ngọt đã lâu
- Q13 - C286: Ngoại truyện 28: Anh có một đứa con trai
- Q13 - C287: Ngoại truyện 29: Công ty nhỏ kỳ quái
- Q13 - C288: Ngoại truyện 30: Mê hoặc
- Q13 - C289: Ngoại truyện 31: Nghi ngờ khó hiểu
- Q13 - C290: Ngoại truyện 32: Con mồi đưa đến tận cửa
- Q14 - C291: Ngoại truyện 33: Kinh ngạc
- Q14 - C292-293: Ngoại truyện 34-35: Đêm mưa kinh hồn
- Q14 - C294: Ngoại truyện 36: Thiên đường hay địa ngục
- Q14 - C295: Ngoại truyện 37: Là người chết hay người sống
- Q14 - C296: Ngoại truyện 38: Sợ hãi muốn trốn
- Q14 - C297: Ngoại truyện 39: Đứa trẻ không ngoan sẽ bị trừng phạt
- Q14 - C298-299-300: Ngoại truyện 40-41-42: Nhẫn tâm trừng phạt
- Q14 - C301: Ngoại truyện 43: Áy náy
- Q14 - C302: Ngoại truyện 44: Chị em nói chuyện
- Q14 - C303-304-305: Ngoại truyện 45-46-47: Lời mời đi Lăng thị
- Q14 - C306: Ngoại truyện 44: Nỗi nhớ mong của tình yêu
- Q14 - C307: Ngoại truyện 45: Lo lắng trùng điệp
- Q14 - C308: Ngoại truyện 46: Y tá trưởng gây khó khăn và vị khách thần bí
- Q14 - C309-310: Ngoại truyện 47-48: Lời cảnh cáo của Lôi Tu Hành
- Q14 - C311: Ngoại truyện 49: Lăng Thiếu Nghị bá đạo
- Q14 - C312: Ngoại truyện 50: Mẹ Dung phát hiện
- Q14 - C313-314: Ngoại truyện 51: Không cho phép gả cho kẻ nghèo
- Q14 - C316: Ngoại truyện 52: Có bản lãnh thì mang ra mười triệu
- Q14 - C317-318-319: Ngoại truyện 53: Ứng hôn
- Q14 - C320: Ngoại truyện 53: A Nghị yêu Mợ chủ đại thiếu?
- Q14 - C321: Ngoại truyện 54: Lòng còn sợ hãi
- Q14 - C322: Ngoại truyện 55: Trong lòng rốt cuộc có ai
- Q14 - C323-324: Ngoại truyện 56-57: Lăng Thiếu Đường - Vị khách không mời mà tới
- Q14 - C325-326: Ngoại truyện 58-59: Vạch trần nội tình
- Q14 - C327: Ngoại truyện 60: Giết ai?
- Q14 - C328: Chương kết