Chương 23: Tôi giúp cậu từ chức

Sau khi Thạc Trấn bắt đầu đi học, trong nhà chính thức nhiều thêm một thành viên, dì giúp việc tràn đầy năng lượng, nhiệt tình làm việc, bỏ qua Thái Hanh, ở chung thân thiết với Trí Mân và Thạc Trấn.

Trí Mân vẫn ổn, bận rộn gần như cả tuần không về nhà, còn phải trực mấy ca đêm.

Sau khi Thạc Trấn tan học thời gian cơ bản đều ngồi ngốc ở nhà, thỉnh thoảng làm bài tập hoặc xem phim, tán gẫu với dì giúp việc.

"Hôm nay ngài Phác lại tăng ca sao?" Dì giúp việc đã làm xong bữa tối nhưng vẫn chưa thấy người về.

Thạc Trấn ngồi ở trên thảm làm bài tập ở bàn trà, "Hình như vậy, anh họ của cháu cũng tăng ca, dì xong việc rồi thì cứ về trước đi, cháu chờ bọn họ."

"Ai ui, mấy ngày nay lòng dạ cứ không yên, công việc của ngài Phác quá vất vả, tuần này đã tăng ca ba ngày, hôm trước nửa đêm còn phải chạy đến bệnh viên, thật là..."

"Đúng vậy, thường xuyên bỏ bữa, để lát nữa cháu gọi điện thoại cho anh ấy."

"Haiz, trước khi lúc cháu chưa tới hai người phân phòng ngủ, bây giờ vì công việc mà mặt cũng không thấy, còn chẳng bằng lúc phân phòng ngủ." Dì giúp việc lau tay, tháo tạp dề, bộ dạng sốt ruột thay hai người.

"Không nghiêm trọng như vậy đâu dì, anh họ vừa mới nhắn tin cho cháu buổi tối đi đón anh dâu, hai người ăn ở ngoài." Thạc Trấn nói, "Có thể là muốn thế giới của riêng hai người."

"Thật à?" Dì giúp việc vui mừng, "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi."

Thạc Trấn nhìn dì giúp việc xách túi ra về, ném bút trong tay, sâu kín thở dài.

Nhìn cách theo đuổi người của anh họ cảm giác thật khó khăn lao lực.

.......

Sau khi cánh tay của Trí Mân cắt chỉ, bắt đầu bận rộn không phân biệt nổi ngày đêm, nửa đêm hôm trước bỗng nhiên xuất hiện một bệnh nhân, Thái Hanh đi công tác, cậu chỉ có thể tự lái xe ra ngoài, bận đến tối hôm sau mới về nhà.

Ngày hôm qua Thái Hanh trở về, nhìn cơm không có người ăn cùng ngủ không có người bên cạnh, tim đau không chịu được, biết tối nay Trí Mân lại tăng ca liền bắt đầu nóng nảy.

Ở bệnh viện, điện thoại của Trí Mân qua thời gian quá dài chưa được sạc điện nên đã tắt nguồn.

Thái Hanh nhìn đồng hồ, đã là 8 giờ tối, anh đậu xe xong xuôi trực tiếp đi vào trong.

Hôm nay Trí Mân có hai cuộc phẫu thuật, một giờ trước mới tham dự xong một buổi hội chẩn, quay về kiểm tra bệnh nhân xuất hiện tình trạng dị thường, Trí Mân nhíu mày quan sát rồi hỏi: "Lịch phẫu thuật cho bệnh nhân này là vào ngày nào?"

Y tá bên cạnh nhìn sắc mặt của cậu không tốt lắm, kiểm tra cẩn thận rồi trả lời, "Vốn là tối nay, nhưng bởi vì.. . bác sĩ Chu có việc đột xuất nên đẩy thành sáng ngày mai."

"Gọi điện cho anh ta, hiện tại cần làm luôn, không đợi được đến ngày mai." Trí Mân nói, "Nhanh lên, gọi toàn bộ người liên quan đến cuộc phẫu thuật này tới luôn đi."

Bệnh nhân nhanh chóng được làm công tác chuẩn bị phẫu thuật, Trí Mân nhìn điện thoại tắt ngóm, đi về phía văn phòng, muốn gửi tin nhắn báo không về nhà đúng giờ cho Thái Hanh.

Nếu bên này Chu Sinh không thể tới ngay hoặc bất kỳ một thành viên nào không thể có mặt thì cậu sẽ phải thay vào, cho nên muốn về văn phòng sạc điện thoại, dù gì... bây giờ cậu miễn cưỡng được xem là một người đã có gia đình.

Chỉ là vừa bước qua chỗ rẽ đã thấy đối diện cửa văn phòng có một người đang đứng chờ.

Thái Hanh dựa vào tường, vóc dáng rất cao, một chân duỗi một chân co cúi đầu nhìn điện thoại.

Ánh đèn của bệnh viện lúc sáng lúc tối, Thái Hanh đến như vậy khiến tim Trí Mân đập nhanh, đột nhiên có chút hoảng hốt, nghĩ không ra rốt cuộc hai người kết hôn vì điều gì, có cảm giác người đứng trước mặt chính là người yêu của mình.

Bởi vì không có thời gian đưa cơm cho cậu nên buổi tối tới đón cậu.

Hai ngày nay làm việc liên tục, cả ngày hôm nay còn chưa ăn cơm, có khả năng còn phải phẫu thuật tiếp tới nửa đêm mới xong, vừa rồi còn cảm thấy vẫn ổn, bây giờ nhìn thấy người trước mắt này, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.

Lúc Thái Hanh phát hiện ra, Trí Mân đã đứng tại chỗ mấy phút.

Anh mỉm cười, "Có phải là quá đẹp trai khiến cậu nhìn đến choáng váng?"

Trí Mân phục hồi tinh thần, phá lệ không ngạo kiều phủ nhận, "Ừm, rất đẹp trai. Sao anh lại tới đây? Tôi đang định gọi điện thoại cho anh."

Thái Hanh đứng thẳng người lên, huơ huơ di động trong tay mình, "Tôi gọi suốt nửa tiếng rồi, tắt máy."

Trí Mân lấy điện thoại từ trong túi ra, "Điện thoại hết pin tắt nguồn rồi."

Thái Hanh thở dài, đẩy người vào văn phòng, đặt đồ ăn lên bàn, "Còn mất bao lâu nữa?"

Trí Mân nhìn đồ vật trong tay anh, bất đắc dĩ nhìn lên đồng hồ treo tường, "Ăn xong chắc là tôi sẽ tiếp tục bận nữa."

Thái Hanh: "....."

"Còn một bệnh nhân tình trạng không tốt lắm, cần phải phẫu thuật gấp." Trí Mân giải thích, nhìn Thái Hanh mở hộp cơm ra.

Bụng tự động réo lên ọc ọc hai tiếng, trong văn phòng yên tĩnh nghe rất rõ ràng.

"Chưa ăn cơm trưa sao?"

Trí Mân theo bản năng muốn nói ăn rồi, đáng tiếc... đúng là chưa ăn thật.

"Tôi... ừm... không có thời gian..."

Sắc mặt Thái Hanh không quá tốt, vừa định nói hai câu thì Vương Hi Văn vọt vào.

"Bác sĩ Phác, không hay rồi, các chỉ số sinh tồn của bệnh nhân đều đang giảm, cậu mau đi xem đi."

Sắc mặt Trí Mân thay đổi, vừa nói vừa đứng lên, quay đầu nói với Thái Hanh, "Xin lỗi, tôi không ăn được hết, anh mang về đi, có thể tôi phải ở lại tới nửa đêm."

Trí Mân cũng chỉ là bất đắc dĩ, nhưng cậu không dám nói mình mệt mỏi với Thái Hanh, ngập ngừng do dự.

"Hay là, tôi tiễn anh ra ngoài?" Trí Mân nói, "Để anh vất vả đi một chuyến rồi, anh mau về nhà với Thạc Trấn đi."

Thái Hanh đứng dậy bị tiễn ra cửa, chưa kịp nói câu gì, chỉ nghe ngữ tốc của Trí Mân nói ngày càng nhanh, "Trên đường chú ý an toàn, nếu muộn quá thì tôi sẽ không về nữa để không đánh thức hai người..."

Vừa ra đến cửa đã la ầm lên, "Kia, cái gì nhỉ, tôi đi đây..."

Thái Hanh: "....."

Nhìn người như một trận gió biến mất ở chỗ ngã rẽ, Thái Hanh quay đầu lại nhìn hộp cơm trên bàn, cau mày.

Y tá gọi mấy lần vẫn không liên lạc được với Chu Sinh, có hai trợ thủ đã đến, Trí Mân trực tiếp gọi hai bác sĩ thực tập vào lấp chỗ trống còn lại.

Trong quá trình xảy ra một chút ngoài ý muốn vì tay nghề của thực tập sinh còn non nớt khiến cho cuộc phẫu thuật bị muộn thêm 1 giờ.

Lúc ra khỏi phòng đi tới bồn rửa tay, Trí Mân cảm thấy đầu óc choáng váng kinh khủng, cố gắng miễn cưỡng lau tay rồi chậm chạp đi ra cửa.

Vương Hi Văn nhìn tinh thần của cậu không tốt lắm, "Bác sĩ Phác, cậu không sao chứ?"

Trí Mân cười với cô, "Mệt thành cẩu rồi, cậu thấy sao?"

"Hay là cậu nghỉ ngơi lại ở văn phòng đi?"

Trí Mân lắc đầu, "Không, muốn tranh thủ về nhà."

Hôm nay cậu cảm thấy mệt thảm, vốn nghĩ ngày hôm qua ngủ no rồi thì hôm nay sẽ tốt hơn, không ngờ công việc ở bệnh viện chỉ có bận bận và bận, thêm nhiều chuyện phát sinh, cuối tuần này có khi phải xin đi khám ngoại trú.

Mệt sắp chết rồi...

Trí Mân lắc lư lảo đảo đi về văn phòng định thay quần áo, không ngờ đi đến nơi phát hiện đèn văn phòng vẫn đang mở, cậu còn tưởng đã có ai đó về thay đồ trước rồi.

Đẩy cửa ra... là bóng người quen thuộc.

Thái Hanh vẫn chưa đi.

Áo khoác ngoài đã cởi ra, tùy ý ném ở bên cạnh chỗ ngồi, áo sơ mi xắn lên tới khuỷu tay, thoạt nhìn như đã đợi rất lâu rồi.

Ngoại trừ khiếp sợ, Trí Mân chỉ có khiếp sợ.

Tim nóng lên, vội vàng bước nhanh vào phòng.

Thái Hanh quay đầu nhìn người cuối cùng cũng đã quay trở lại, bật cười, "Chúng ta có thể về nhà chưa?"

Trí Mân hít một hơi thật sâu, "Sao anh còn chưa đi?"

Anh dở khóc dở cười, "Hỏi thừa, tôi tới đón cậu về nhà, tôi đi rồi thì sao đón được cậu nữa?"

Trí Mân đột nhiên cảm thấy mình có thể ngẩng mặt lên trời kiêu ngạo với cả thế giới, nhìn người trước mặt càng cảm thấy mình thật quá may mắn, kí bừa một cái hợp đồng hôn nhân cũng trúng phải đối tượng cực kỳ có tâm, tận chức tận trách, đời trước hẳn là đã tích được rất nhiều đức.

"Nhưng mà lúc nãy tôi đã bảo anh về trước rồi mà?" Giọng Trí Mân nặng âm mũi, cảm thấy người này thật không bình thường, "Anh bị ngốc à?"

Thái Hanh thở dài, "Cảm động thì cậu nói là cảm động, vòng một vòng lớn như vậy làm gì?" Nhưng mà anh vẫn lo lắng, không xác định hỏi: "Lần này thực sự có thể tan làm chưa? Ngày mai là thứ bảy, đừng nói là cậu vẫn phải đi làm nhé?"

Trí Mân dè dặt nhìn anh: "Tôi muốn nói là đúng vậy..."

Sắc mặt Thái Hanh thoắt cái biến đổi, đòi điện thoại của Trí Mân, "Gọi điện cho lãnh đạo của cậu, từ chức!! Chúng ta lập tức từ chức!!"

Trí Mân: "....."

Trí Mân không nhịn được bật cười, vươn tay tượng trưng ôm lấy anh, nhẹ nhàng trấn an, "Anh đối xử tốt với tôi vậy? Muốn giúp tôi từ chức rồi nuôi tôi cả đời hả?"

Thái Hanh nhướng mày, ánh mắt như thể đang nói câu hỏi của Trí Mân thật hoang đường, "Chúng ta kết hôn rồi, hẳn là tôi nên nuôi cậu?"

Khóe miệng Trí Mân co rút, gần đây người này luôn trêu chọc cậu như vậy, còn nói rất nhiều về tương lai, có vẻ rất coi trọng.

Lần này Trí Mân không phản bác, "Vậy thì mời Kim tổng tự giúp tôi xin từ chức, tôi về nhà ăn ngủ thành heo đây, cả ngày có thể ra ban công phơi nắng."

Thái Hanh trừng mắt liếc, "Xem ra cậu vẫn chưa mệt lắm, vẫn có tâm tình nói đùa, nhanh thay quần áo đi, bây giờ đã là 1 giờ sáng rồi."

"Ừa..." Trí Mân xoay người đi vào gian phòng cách vách thay quần áo, "Đợi tôi vài phút."

Lúc hai người đi về có đi ngang qua phòng phẫu thuật, Vương Hi Văn chấn kinh nhìn hai người đi ngang qua trước mặt mình, xoa xoa mắt, nhìn đồng hồ, gặp quỷ rồi!

"Chẳng lẽ Kim tiên sinh ở trong văn phòng chờ tới bây giờ?" Cô đã nỗ lực khắc chế nhưng không thể, vẫn phải vẫn hỏi ra miệng.

Bên cạnh cũng có vài y tá bác sĩ vừa phẫu thuật xong, đang tụ tập hóng hớt bát quái, nhìn thấy hai người cũng kinh ngạc, sau đó là sửng sốt.

Bộ dạng Thái Hanh từ trên xuống dưới tỏa ra khí chất của tinh anh, trong mắt hội bác sĩ kia như một viên ngọc đang phát sáng.

"Bác sĩ Phác có bạn trai?" Đây là giọng nói tan nát cõi lòng của một bác sĩ thực tập, cô chính là đầu sỏ gây tội vừa rồi ở trong phòng phẫu thuật, lần đầu tiên được trực tiếp tham gia không tránh khỏi run tay, vốn tưởng rằng sẽ bị mắng cẩu huyết đầy đầu nhưng không ngờ cuối cùng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Trí Mân chỉ bất đắc dĩ nhìn cô một cái, sau đó vùi đầu chăm chú xử lý.

"Cô biết không, đây là người đàn ông trong truyền thuyết đó! Mẹ ơi, lần đầu tiên tôi được gặp mặt trực tiếp, một người làm thế nào mà có thể trưởng thành xuất sắc như thế này?"

Thái Hanh cười với Vương Hi Văn, giải thích: "Thời gian phẫu thuật rất dài, tôi sợ em ấy lái xe không an toàn."

Trí Mân xấu hổ túm túm áo đối phương, hi hi ha ha nói với mọi người, "Nên tan làm thôi, không còn sớm nữa rồi."

"Đáng tiếc chúng tôi là cẩu độc thân, chẳng có ai đi đón, chỉ có thể thê lương tự mình đi về nhà." Vẻ mặt mọi người cực kỳ hâm mộ nhìn hai người đi qua.

Trí Mân chỉ cười không nói gì, chào tạm biệt mọi người, muốn kéo Thái Hanh đi nhanh vào thang máy xuống tầng.

Thái Hanh rất hài lòng với thái độ này, trước khi đi còn vươn tay kéo người về sát bên cạnh mình, "Nhìn đường..."

Mọi người thở dốc vì kinh ngạc, chỉ cảm thấy bản thân mình giờ phút này đã bị chua thành chanh.

Trí Mân: "....."

loading...

Danh sách chương: