Văn hóa cảm ơn, xin lỗi
Dàn ý nghị luận xã hội về văn hóa cảm ơn, xin lỗi.
1. Cảm ơn và xin lỗi là một đạo lý lâu đời
Người Việt Nam ta trọng tình trọng nghĩa, ngay thẳng, biết nói cảm ơn khi nhận ơn, biết xin lỗi khi mắc lỗi. Đó là một nguyên tắc đạo đức.Tại sao phải cảm ơn, tại sao phải xin lỗi: Để lương tâm được thanh thản...Cảm ơn, xin lỗi làm cho xã hội trở nên gắn kết, loài người gần gũi và hiểu nhau hơn.Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như mỗi chúng ta không biết cảm ơn, xin lỗi? (khi đó liệu mọi người còn dám giúp đỡ ta không?)
2. Thực trạng
Các bạn trẻ thờ ơ, vô cảm với người khác; văn hóa cảm ơn, xin lỗi ngày càng bị mai một.Tại sao lại có thực trạng này: Do đời sống thị trường khiến người ta bớt quan tâm đến nhau, tính toán nhiều hơn. Sinh ra trong xã hội đó, thế hệ trẻ ngày nay ít nhiều bị ảnh hưởng.Biểu hiện (nêu biểu hiện đời sống). Hãy nhớ, đề bài không chỉ yêu cầu bạn viết về đơn thuần "cảm ơn" hay "xin lỗi", nói rộng ra, đó là thái độ của bạn trẻ ngày nay với cuộc sống, với mọi người.Tác hại của lối sống này: Nó tạo ra những con người chai lỳ, vô cảm, khiến cho xã hội mất đi sự gắn kết, lẻ tẻ, rời rạc. Nói hẹp, một đứa trẻ không biết cảm ơn, xin lỗi khi lớn lên sẽ trở thành những người vô ơn, bất nghĩa, không chung thuỷ.
3. Liên hệ bản thân
Bạn thấy mình đã biết nói lời cảm ơn hay xin lỗi chưa?Suy nghĩ của riêng bạn (tán thành hay phản đối?)
4. Đưa ra giải pháp
Bài văn nghị luận về văn hóa cám ơn, xin lỗi
1. Bài văn mẫu 1.
Những câu chuyện về lời cám ơn và xin lỗi chẳng bao giờ là thừa để nhắc đến trong cuộc sống xô bồ như thế này, dù không phải ai cũng hiểu hoặc hiểu nhưng cho qua, có những điều tưởng như nhỏ nhặt nhất, nhưng lại có ý nghĩa quan trọng thế nào trong cuộc sống này.
Càng ngày càng ít nghe thấy người ta, nhất là những người trẻ tuổi, nói "cám ơn" và "xin lỗi" với nhau. Những lời xin lỗi càng ngày càng thiếu đi trong cuộc sống xã hội thì những lời cảm ơn hầu như không tồn tại, trong khi sự lịch thiệp, khiêm tốn, biết ơn và biết lỗi phải là một phần quan trọng trong cuộc sống thường nhật của chúng ta. Đã bao giờ bạn tự hỏi mình thật sự nói những câu đó bao nhiêu lần trong một ngày, và nếu có nói, thì đã bao giờ chúng ta nói những điều đó một cách thực lòng? Và từ những lời nói đó, đi xa hơn, là những hành động để xin lỗi và cám ơn? Thế đấy, chúng ta đã mất đi thói quen nói hai từ đó. Nhưng những ai có thể nói được hai từ đó lại có những người chỉ biết nói đúng những từ ấy, và không biết làm gì để thể hiện những điều mà họ mới nói từ trong tâm của mình.
Nhiều người nói rằng nói những điều đó ra là một sự khách khí và đôi khi, giả tạo và ai cũng "ngài ngại". Cái chính là thực lòng. Ừ, thì một phần sự thừa nhận ấy là đúng, nhưng tại sao con người ta không thể sống xã giao với nhau trong khi điều đó chẳng có gì là giả dối, tại sao chúng ta không thể biết nói lời cảm ơn một ai đó và nhận lỗi một ai đó chỉ vì điều đó là nhỏ nhặt nhất, trong khi một cái thùng rác vô tri vô giác vẫn có dòng chữ "Cảm ơn đã bỏ rác vào tôi"?
Cuộc sống công nghiệp hiện tại đã làm con người ta thay đổi quá nhiều, và trong bản tính của mỗi người, không phải lúc nào cũng biết đến hai từ cám ơn và xin lỗi. Nhưng có bao giờ ai đặt ra câu hỏi: Cuộc sống Phương Tây còn nhanh gấp bội chúng ta, tại sao họ vẫn có thể nói được những điều ấy và chả lẽ họ luôn ngượng và coi chuyện nói điều đó ra là giải dối như chúng ta vẫn nghĩ? Vấn đề là lối sống và giáo dục, mà hình như từ lâu, người ta đã dạy con trẻ những điều này một cách máy móc và giáo điều trong những cuốn "Giáo dục công dân", mà những tiết học "Giáo dục công dân" lại là được những người có trách nhiệm biến thành những giờ học buồn tẻ. Cảm ơn và xin lỗi - bài học về phép lịch sự đầu tiên của mỗi người dường như đang bị nhiều người trẻ lãng quên. Tiếng cảm ơn xin lỗi đang thưa dần...
Từ nhiều năm trở lại đây, nền tảng đạo đức tuy không đến nỗi sụp đổ như một số người đã báo động nhưng rõ ràng đã mờ nhạt đi. Tiếng "cảm ơn" đã thưa thớt dần. Hình như người ta không biết đến nó hay đã cố quên đi.
Để làm người đã khó, để làm người tốt càng khó hơn. "Học ăn, học nói, học gói, học mở" Đừng "coi thường" những người bình thường, giản dị và thậm chí là nhỏ bé... Hãy bắt đầu từ câu nói xin lỗi sau mỗi sai lầm của mình và lời cảm ơn trước sự giúp đỡ của người khác - bất cứ họ là ai
2. Bài văn mẫu 2
Có hai câu rất ngắn ngọn nhưng con người ta lại thường hay quên nói khi được ai đó giúp đỡ hay khi mắc lỗi với người khác, đó là " cảm ơn" và " xin lỗi".
Bạn cảm thấy thế nào khi giúp đỡ một người và nhận được lời cảm ơn từ họ? Hạnh phúc, vui sướng và thấy mình sống có ích hơn, người với người thân thiện hơn,....? Bạn cảm thấy thế nào khi ai đó mắc lỗi với bạn mà lại không hề nói lời xin lỗi? Thất vọng, bực tức, ấm ức, thấy con người thật không biết điều....?
Không phải lúc nào chúng ta giúp đỡ người khác cũng vì một lời cảm ơn hay tha thứ, bỏ qua cho người khác chỉ vì một lời xin lỗi mà chúng ta làm những điều đó vì nó đáng làm và nên làm. Thế nhưng một lời cảm ơn sẽ gắn kết con người với nhau hơn, một lời xin lỗi sẽ giúp mọi bực tức qua đi nhanh chóng hơn, khiến con người vị tha hơn, giúp những vết dạn tình cảm nhanh chóng được hàn gắn hơn. Vậy tại sao chúng ta lại cảm thấy khó khăn đến vậy khi nói hai câu này hay chúng ta lại thường quên đi việc cần phải nói nó trong cuộc sống?
Có phải khi nói cảm ơn một người khác bạn có cảm giác mình mang ơn họ, cảm thấy nặng nề khi nghĩ đến việc phải trả ơn? Còn khi phải nói xin lỗi bạn lại cảm thấy đang hạ mình xuống, mình là người có lỗi? Không phải như vậy đâu. đừng để những cảm giác, suy nghĩ lệch lạc ấy làm cho con người chúng ta trở nên ích kỷ, hẹp hòi và thậm chí là thiếu văn hoá. Một lời xin lỗi và cảm ơn đúng lúc có ý nghĩa to lớn biết bao. Một tình bạn đẹp có thể tan vỡ chỉ vì cả 2 bên không ai chịu nói lời xin lỗi, một người có thể chạnh lòng khi không nhận được lời cảm ơn.....
Có hàng ngàn lý do để chúng ta nói lời cảm ơn và xin lỗi và hãy nói nó bất cứ khi nào có cơ hội và đừng để phải hối tiếc, ân hận vì đã không nói 2 câu này.
" Lời nói chẳng mất tiền mua
Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau" Câu nói của cha ông luôn nhắc nhở chúng ta cách đối nhân xử thế. Mỗi chúng ta chỉ cần độ lượng hơn, bớt ích kỷ hơn biết đặt mình vào vị trí của người khác và suy nghĩ thoáng hơn thì cuộc sống này sẽ tốt đẹp hơn biết bao nhiêu. Và để làm được điều đó chúng ta cần học cách nói hai câu "cảm ơn" và "xin lỗi" đúng lúc. 3. Bài văn mẫu 3 Cảm ơn hay xin lỗi là một trong các biểu hiện của ứng xử có văn hóa, là hành vi văn minh, lịch sự trong quan hệ xã hội. Trong ứng xử giữa cộng đồng, khi cảm ơn và xin lỗi được trình bày một cách chân thành, một mặt phản ánh phẩm chất văn hóa của cá nhân, một mặt giúp mọi người dễ cư xử với nhau hơn. Trong nhiều trường hợp, lời cảm ơn hay lời xin lỗi không chỉ đem niềm vui tới người nhận, chúng còn trực tiếp giải tỏa khúc mắc, gỡ rối các quan hệ và con người cũng vì thế mà sống vị tha hơn. Trước đây, trong quan hệ xã hội, việc mọi người cảm ơn và xin lỗi nhau vốn là chuyện bình thường, cảm ơn và xin lỗi trở thành một trong các tiêu chí để định tính tư cách văn hóa của con người. Rồi nhiều năm trở lại đây, lời cảm ơn và xin lỗi như có chiều hướng giảm trong giao tiếp xã hội. Có người cho rằng, nguyên nhân của tình trạng này là do sự lỏng lẻo của chuẩn mực ứng xử, lại có người cho rằng, lối sống công nghiệp làm con người thay đổi, hay do bản tính của một người cụ thể nào đó vốn không quen với hai từ cảm ơn và xin lỗi,...Song thiết nghĩ, vẫn còn một nguyên nhân nữa là lâu nay, như một luật lệ bất thành văn, thường thì chỉ có con cái xin lỗi hay cảm ơn cha mẹ, người ít tuổi xin lỗi hay cảm ơn người lớn tuổi, mà nhiều người lớn tuổi không chú ý tới việc cảm ơn hay xin lỗi khi ứng xử với người khác. Trong giao tiếp xã hội, nhất là trong giao tiếp nơi công cộng, người lớn tuổi hơn ít khi sử dụng lời xin lỗi hoặc cảm ơn cho dù họ nhận được sự giúp đỡ, hay hành vi của họ gây phiền toái cho người khác. Các em nhỏ khi nhận được sự giúp đỡ hay sau khi mắc lỗi thường không ngần ngại nói lời xin lỗi hay cảm ơn, nhưng càng lớn lên thì thói quen này dường như đã mất dần, phải chăng vì các em học nói lời cảm ơn và xin lỗi không chỉ qua bài học giáo dục công dân hoặc qua lời răn dạy của cha mẹ, mà còn học trực tiếp qua ứng xử và việc làm của những người lớn tuổi? Xin lỗi khi bản thân mắc lỗi là chuyện bình thường, và mỗi người ứng xử với lỗi lầm của mình theo cách khác nhau. Có người thừa nhận sai lầm, xin lỗi rồi sửa sai; lại có người biết là sai lầm nhưng không dám thừa nhận, hoặc thừa nhận nhưng không chịu sửa chữa và không hề biết nói lời xin lỗi. Biết nói và sử dụng lời cảm ơn hay lời xin lỗi là biểu hiện của nhận thức, của việc thực hiện hành vi ứng xử văn hóa. Ðể các lời nói thân thiện này trở thành thói quen trong quan hệ xã hội, mỗi người trong chúng ta cần nhận thức cụ thể hơn, để mọi người ứng xử có văn hóa hơn trong giao tiếp. Biết nói lời cảm ơn và xin lỗi là một tiêu chí đánh giá phẩm chất và vốn liếng văn hóa của mỗi cá nhân, từ đó góp phần xây dựng xã hội ngày càng văn minh, tốt đẹp hơn. Tất nhiên, nói như thế nhưng cũng phải loại trừ những lời cảm ơn hay xin lỗi không thật lòng, để cho qua chuyện.
Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau" Câu nói của cha ông luôn nhắc nhở chúng ta cách đối nhân xử thế. Mỗi chúng ta chỉ cần độ lượng hơn, bớt ích kỷ hơn biết đặt mình vào vị trí của người khác và suy nghĩ thoáng hơn thì cuộc sống này sẽ tốt đẹp hơn biết bao nhiêu. Và để làm được điều đó chúng ta cần học cách nói hai câu "cảm ơn" và "xin lỗi" đúng lúc. 3. Bài văn mẫu 3 Cảm ơn hay xin lỗi là một trong các biểu hiện của ứng xử có văn hóa, là hành vi văn minh, lịch sự trong quan hệ xã hội. Trong ứng xử giữa cộng đồng, khi cảm ơn và xin lỗi được trình bày một cách chân thành, một mặt phản ánh phẩm chất văn hóa của cá nhân, một mặt giúp mọi người dễ cư xử với nhau hơn. Trong nhiều trường hợp, lời cảm ơn hay lời xin lỗi không chỉ đem niềm vui tới người nhận, chúng còn trực tiếp giải tỏa khúc mắc, gỡ rối các quan hệ và con người cũng vì thế mà sống vị tha hơn. Trước đây, trong quan hệ xã hội, việc mọi người cảm ơn và xin lỗi nhau vốn là chuyện bình thường, cảm ơn và xin lỗi trở thành một trong các tiêu chí để định tính tư cách văn hóa của con người. Rồi nhiều năm trở lại đây, lời cảm ơn và xin lỗi như có chiều hướng giảm trong giao tiếp xã hội. Có người cho rằng, nguyên nhân của tình trạng này là do sự lỏng lẻo của chuẩn mực ứng xử, lại có người cho rằng, lối sống công nghiệp làm con người thay đổi, hay do bản tính của một người cụ thể nào đó vốn không quen với hai từ cảm ơn và xin lỗi,...Song thiết nghĩ, vẫn còn một nguyên nhân nữa là lâu nay, như một luật lệ bất thành văn, thường thì chỉ có con cái xin lỗi hay cảm ơn cha mẹ, người ít tuổi xin lỗi hay cảm ơn người lớn tuổi, mà nhiều người lớn tuổi không chú ý tới việc cảm ơn hay xin lỗi khi ứng xử với người khác. Trong giao tiếp xã hội, nhất là trong giao tiếp nơi công cộng, người lớn tuổi hơn ít khi sử dụng lời xin lỗi hoặc cảm ơn cho dù họ nhận được sự giúp đỡ, hay hành vi của họ gây phiền toái cho người khác. Các em nhỏ khi nhận được sự giúp đỡ hay sau khi mắc lỗi thường không ngần ngại nói lời xin lỗi hay cảm ơn, nhưng càng lớn lên thì thói quen này dường như đã mất dần, phải chăng vì các em học nói lời cảm ơn và xin lỗi không chỉ qua bài học giáo dục công dân hoặc qua lời răn dạy của cha mẹ, mà còn học trực tiếp qua ứng xử và việc làm của những người lớn tuổi? Xin lỗi khi bản thân mắc lỗi là chuyện bình thường, và mỗi người ứng xử với lỗi lầm của mình theo cách khác nhau. Có người thừa nhận sai lầm, xin lỗi rồi sửa sai; lại có người biết là sai lầm nhưng không dám thừa nhận, hoặc thừa nhận nhưng không chịu sửa chữa và không hề biết nói lời xin lỗi. Biết nói và sử dụng lời cảm ơn hay lời xin lỗi là biểu hiện của nhận thức, của việc thực hiện hành vi ứng xử văn hóa. Ðể các lời nói thân thiện này trở thành thói quen trong quan hệ xã hội, mỗi người trong chúng ta cần nhận thức cụ thể hơn, để mọi người ứng xử có văn hóa hơn trong giao tiếp. Biết nói lời cảm ơn và xin lỗi là một tiêu chí đánh giá phẩm chất và vốn liếng văn hóa của mỗi cá nhân, từ đó góp phần xây dựng xã hội ngày càng văn minh, tốt đẹp hơn. Tất nhiên, nói như thế nhưng cũng phải loại trừ những lời cảm ơn hay xin lỗi không thật lòng, để cho qua chuyện.
loading...
Danh sách chương:
- 1. Nhận định của Rene Descartes
- 2. Suy nghĩ về ý kiến
- 3. Nhận định của Môngtexkiơ
- 4. Nỗ lực học
- 5. Giữ lấy truyền thống dân tộc
- 6. Bệnh thành tích
- 7. Hiện tượng sống ảo
- 8. Không học không biết đạo lí
- 9. Lý tưởng sống của thanh niên
- 10. Sống đẹp, trọn vẹn
- 11. Hiện tượng nghiện facebook
- 12. Sống biết tôn trọng lẽ phải
- Tôn trọng người khác, lối sống cao đẹp
- Sáng tạo học tập
- Nếp sống văn hóa
- Năng động sáng tạo
- Tính tự lập trong cuộc sống
- Sử dụng điện thoại
- Vấn nạn sử dụng điện thoại thông minh hiện nay
- Sức mạnh của lời nói
- Ảnh hưởng của lời nói
- Ý chí nghị lực trong lao động
- Hiện tượng nghiện internet
- Vấn đề sử dụng ngôn ngữ của HS
- Bệnh hình thức
- Vai trò của đồng tiền
- Giá trị của thời gian
- Sống cho và nhận
- Thất bại và thành công (1)
- Lòng can đảm và tính hèn nhát
- Suy nghĩ về vinh và nhục
- Vấn đề bạo lực đối với phụ nữ
- Vấn nạn khủng bố
- Ý chí nghị lực trong cuộc sống
- Thất bại và thành công (2)
- Lười nhác và ăn chơi
- Lối đi ngay dưới chân mình
- Dám hành động
- Con người và quê hương
- Tình thương là hạnh phúc của con người
- Ước mơ lớn
- Sống có mục đích
- Vai trò của việc nhận rõ bản thân
- Trách nhiệm với bản thân và sống vị kỉ
- Tính khiêm tốn
- Suy nghĩ về danh và lợi
- Căn bệnh đạo đức giả
- Quá khứ, tương lai và hiện tại
- Rèn luyện kĩ năng sống của hs
- Sống biết ước mơ
- Mối quan hệ giữa cho và nhận
- Mối quan hệ giữa nói và làm
- Mối quan hệ giữa tiền bạc và hạnh phúc
- Lòng vị tha
- Nguyên nhân hiện tượng vô cảm
- Hiện tượng học chay, học vẹt
- Hành trang tri thức hội nhập thế giới
- Suy nghĩ về đạo đức, tác phong của hs
- Căn bệnh nói dối, giả dối
- Vấn đề đọc sách của hs
- Giữ gìn vệ sinh trường lớp
- Tinh thần tự học
- Lòng hiếu thảo
- Kỉ luật để thành công
- Lớn lên cùng sách
- Nước mắt tha nhân
- Biết giữ chữ tín
- Đọc sách và sống chậm lại
- Đọc sách mỗi ngày
- Bảo vệ môi trường thiên nhiên
- Ý thức trong việc hát quốc ca
- Lòng tự tin
- Ý nghĩa và lợi ích của việc học Ngữ văn
- Góc nhìn khác, suy nghĩ khác
- Thói quen tiết kiệm
- Vấn đề ăn mặc của giới trẻ hiện nay
- Tình bạn
- Thói quen nghiện chụp ảnh "Tự sướng"
- Một quyển sách tốt là một người bạn hiền
- Khiếm tốn và giản dị
- Học tập là cuốn vở không có trang cuối
- Trách nhiệm của con cái đối với cha mẹ
- Nạn bạo hành trẻ em
- Vệ sinh an toàn thực phẩm
- Vượt gian khó để thành công
- Suy nghĩ ý kiến M. Luther King
- Lòng can đảm
- Suy nghĩ câu nói của Nam Cao
- Suy nghĩ câu nói của Frank Tyger
- Lối đi đường đời
- Suy nghĩ câu nói của J. Rousseau
- Suy nghĩ câu nói của Prank A.Clark
- Suy nghĩ câu nói của Voltaire
- Suy nghĩ câu nói của Anbur F. Lenaban
- Suy nghĩ câu nói của Pascal
- Suy nghĩ câu nói của Victor Hugo
- Suy nghĩ câu nói của Helen Keller
- Suy nghĩ câu nói
- Suy nghĩ câu nói
- Suy nghĩ câu nói của M. Luther King
- Sống ý nghĩa
- Suy nghĩ câu nói của Lã Khôn
- Biết lắng nghe
- Văn học là nhân học
- Suy nghĩ câu nói của Đặng Thùy Trâm
- Nghị luận về nhận định
- Vai trò của nguồn nước sạch
- Hiện tượng ăn mặc sexy
- Văn hóa cảm ơn, xin lỗi
- Suy nghĩ câu nói của M.Gorki
- Nghị luận về nhận định
- Nghị luận về thành công
- Suy nghĩ về câu nói của nhà triết học
- Thể hiện quan điểm trước cuộc vận động...
- Lợi ích và tác hại sử dụng Facebook
- Trách nhiệm hs giảm TNGT
- Trách nhiệm hs trong việc lãng phí
- NL về ý kiến
- Suy nghĩ nhận định của Nguyễn Khải
- Cản nhận về một confessions
- Nghị luận hạnh phúc là gì ?
- Cảm nghĩ về U23 VN
- Suy nghĩ câu nói của Lép-xtôi
- Cản nhận về một confessions
- Suy nghĩ câu nói của Lép-xtôi
- Cảm nhận tác phẩm văn học
- Nghèo có gì sai ?
- Vẻ đẹp của ngôn ngữ thơ
- Nghịch cảnh trong cuộc sống
- Suy nghĩ câu nói của De Cursen
- Thành công và thất bại (3)
- Vấn đề ấu dâm
- Lời nói
- Vẻ đẹp của ngôn ngữ thơ
- Đời người
- Tình yêu và con đường đến với văn chương
- Cha mẹ luôn bên con
- Bài học cuộc sống
- Người truyền lửa trong tôi
- Sự vô cảm
- Suy nghĩ về hai từ "Phải chi"
- Hành trình của U23 VN
- Viết cho tuổi 17
- Nỗi sợ hãi
- Số phận của người phụ nữ
- Tết cổ truyền và hiện nay
- Lối sống giới trẻ
- Con nhà người ta
- Trân trọng thời học sinh
- Giá trị con người
- Lòng tự trọng
- Vứt rác bừa bãi
- Bạo lực học đường
- Sách là ngọn đèn...
- 155. Bệnh thành tích (tiếp)
- 156. Giá trị nhân sinh