136. Bố mẹ của bố
Đức Anh nghiêng đầu khó hiểu, "Sao ạ?"
"Bố mẹ của bố đến."
"A..." Đức Anh há miệng nho nhỏ đầy ngạc nhiên, "Bố mẹ của bố thì con gọi là ông bà nội ạ?"
Xuân Trường phì cười, "Ừ, có gì mà ngạc nhiên vậy?"
"Con chưa gặp ông bà nội bao giờ cả... anh Kiệt hay nhắc tới ông bà nội của anh ý. Cơ mà con không biết ông bà nội là bố mẹ của chú Tọng hay bố mẹ của chú Dũng." Đức Anh chậm rãi nói nói, nhóc con sợ bố Xuân Trường không hiểu, lại giải thích thật dài, nói xong cũng thở một hơi, "Vậy bố mẹ của bố con sẽ gọi là ông bà nội ạ?"
Xuân Trường gật đầu, "Đúng vậy."
"Thế bố mẹ của bố Huy thì con sẽ gọi là gì?" Đức Anh tròn mắt tò mò hỏi.
"Chắc là... ông bà nội luôn." Xuân Trường không chắc chắn trả lời.
"Tại sao lại thế ạ? Cả hai đều là ông bà nội luôn á?" Đức Anh không ngừng tò mò.
"Sắp trở thành ông cụ non rồi." Xuân Trường cảm thán. "Ông cụ non là gì ạ?" Đức Anh khó hiểu lại hỏi Xuân Trường. "Là con nít mà học người lớn nói nhiều." "Bố Trường có nói nhiều đâu ạ, vậy bố Trường có phải người lớn không?" Đức Anh tiếp tục đặt câu hỏi. Xuân Trường bực mình búng trán nhóc con, "Là bố thì tất nhiên là người lớn rồi." "Vậy bố Trường có phải là ông cụ non không?" Đức Anh như có từ điển mười vạn câu hỏi trong tay, hỏi mãi mà không hết. Xuân Trường buồn bực lắm nhưng chỉ có cách duy nhất là giải thích cho Đức Anh hiểu những câu hỏi mà nhóc con đặt ra. Trẻ con tuổi như Đức Anh đều sẽ có những thắc mắc, nhiệm vụ của các bố là giải thích cho các con hiểu. Xuân Trường dù đang không vui thế nào cũng phải giải thích để Đức Anh hiểu, xây dựng hiểu biết khi trẻ mới ba tuổi cực kì quan trọng, trước khi đi Đức Huy đã đặc biệt dặn dò như thế. Mất không lâu lắm thì anh thẩm phán và con trai nắm tay nhau đi ra trình diện ông bà nội. Đức Anh vẫn rất ngại ngùng mà ôm gối cà rốt của mình trốn sau lưng ghế. Xuân Trường gọi mãi nhóc con mới chịu đi ra. "Bố mẹ vào đây lúc nào vậy ạ?" Xuân Trường chính thức mở lời nói vào trọng điểm với hai ông bà. "Chúng ta vào ngày hôm kia." Mẹ Xuân Trường từ tốn đáp. "Dạo này bố mẹ vẫn khoẻ chứ ạ?" "Cũng tốt, thỉnh thoảng hay bị bệnh vặt thôi." "Con xin lỗi." Xuân Trường cúi đầu, làm con trai lớn cũng là con trai duy nhất trong nhà, thế mà anh không thể ở cạnh chăm sóc cho bố mẹ, điều này khiến anh thẩm phán day dứt rất nhiều năm. "Cuộc sống của con vẫn tốt chứ?" "Vâng ạ, mọi chuyện đều ổn, cuộc sống cũng thoải mái." Xuân Trường kéo tay Đức Anh lại giới thiệu, "Đây là con trai của con, tên Lương Đức Anh, năm nay cháu được hơn ba tuổi rồi ạ." Mẹ Xuân Trường quay đi lau nước mắt, thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào anh thẩm phán còn được mẹ bế trên tay, giờ đã có nhà riêng, có công việc danh giá, có cả con trai nhỏ của mình. Bố Xuân Trường vỗ tay bà an ủi, dù không thể hiện nhưng bố vẫn đau xót trong lòng. Xuân Trường vỗ mông Đức Anh hất mặt, nhóc con nhanh nhẹn chạy đến vòng tay ngắn ôm lấy bà nội, "Bà ơi, đừng khóc nhé." "Ngoan..." Không nói thì thôi, động đến là nước mắt không kìm được cứ chảy mãi. Đức Anh lúng túng xoay vòng, "Bà ngoan ngoan, bà không khóc ạ." Nhóc con quen mồm dỗ Hồng Ân, đến bà nội vẫn dùng một chiêu đó. Mẹ Xuân Trường nghe xong lại bật cười lau đi nước mắt, "Tiên sư bố mày, ừ thì ngoan." Không khí lại một lần nữa được kéo dãn ra một cách thần kì. Đức Anh vui vẻ cười, sau đó chạy về phía Thành Chung, vươn tay kéo mặt cậu lại thì thầm, "Chú Đại đâu ạ?" Thành Chung liếc mắt nhìn Xuân Trường, rồi thì thầm lại với nhóc con, "Chú Đại không đến." Đức Anh buồn buồn nhưng không dám nói gì nữa, Thành Chung thấy vậy đệm thêm, "Chú cũng có thể cho cháu bay bay mà." Nhóc con lúc này cười hớn hở. Xuân Trường cau mày, Đức Anh khá nhút nhát với người lạ, bình thường sẽ không có chuyện nhóc con chạy đến thì thầm gì với người không quen thân chứ đừng nói là người mới gặp một lần như Thành Chung. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc để hỏi, chuyện này tạm gác lại, anh thẩm phán sẽ hỏi rõ ngọn ngành với Đức Anh sau. "Hiện tại bố mẹ đang ở cùng Thành Chung ạ?" "Ừ, trong này bố mẹ cũng chẳng quen ai khác ngoài nó mà." Mẹ Xuân Trường gật đầu. "Bố mẹ... còn trách con không?" Xuân Trường muốn hỏi câu này thật lâu rồi. "Chúng tôi đến tận đây gặp anh rồi mà anh vẫn còn hỏi được câu này sao?" Bố Xuân Trường mắng. "...con cảm ơn..." Xuân Trường nghẹn ngào. "Tôi và mẹ anh đã suy nghĩ kĩ rồi, cũng đã tìm hiểu nhiều. Chúng tôi hiểu anh không thể thay đổi, vậy thì chúng tôi phải là người thay đổi. Dù sao đi nữa anh hạnh phúc, yên ấm mới là nguyện vọng của chúng tôi." Bố Xuân Trường hắng giọng nói. "Con cảm ơn hai người." Xuân Trường ôm tiến đến ôm lấy mẹ, "Con cảm ơn..." Chưa bao giờ anh thẩm phán dám mơ có một ngày bố mẹ anh chấp nhận con người thật của anh. Thế mà hôm nay sau bao nhiêu năm dài trôi qua, bố mẹ anh đã đến gặp anh, bảo rằng chỉ cần anh hạnh phúc là đủ với hai ông bà. Xuân Trường khóc như một đứa trẻ, mẹ anh vỗ đầu anh, đứa con của bà so với những lời đồn thổi ngoài kia thật sự quan trọng hơn rất nhiều.loading...
Danh sách chương:
- Đôi lời
- 1. Khu đô thị Thành Nam
- 2. VT09 và CP10
- 3. Lần đầu gặp mặt
- 4. Nhớ tôi không?
- 5. Ngôn ngữ người giời
- 6. Chủ thầu đô thị
- 7. Chủ nhà dễ dãi
- 8. Nghe đồn là...
- 9. Chàng trai đa cảm
- 10. Tổ chức party
- 11. Tình yêu của Trường
- 12. Mốt hông giúp nữa
- 13. Cuộc sống bình dị
- 14. Chuyển trường cho cháu gái?
- 15. Sao anh hông biết?
- 16. Bùi Trần Kiệt
- 17. Tình yêu sét đánh
- 18. Mối thù 10 năm
- 19. Nhà ông Thượng uý
- 20. Đi ăn xiên nướng
- 21. Hàng rào hoa hồng
- 22. Con trai Tư lệnh
- 23. Trọng Đại mua nhà
- 24. Cacao nóng 100k
- 25. Lời hứa ngày xưa
- 26. Mối tình đầu của em
- 27. Thời gian trôi qua
- 28. Con không thích chú ấy
- 29. Chúng ta sau này
- 30. Vướng mắc trong lòng
- 31. Càng làm càng sai
- 32. Người lớn khó hiểu
- 33. Người lạ từng quen
- 34. Nói lời giữ lời
- 35. Mùi thính thoảng qua
- 36. Cơm nhà, cơm quán
- 37. Gia đình thứ hai
- 38. Quần hùng tụ tập
- 39. Là tốt hay xấu?
- 40. Anh họ Trọng Đại
- 41. Đối mặt với nhau
- 42. Thiếu người anh yêu
- 43. Ba người bạn thân
- 44. Không đùa được đâu!
- 45. Mua quà cho em
- 46. Phượng ơi, có sao không?
- 47. Tao phải làm sao?
- 48. Với tư cách gì?
- 49. Trái tim còn đau
- 50. Nếu em không thích
- 51. Biết rồi còn hỏi
- 52. Lương Đức Anh
- 53. Con nít không biết gì
- 54. Có chú Đại không?
- 55. Anh Phượng đang tắm
- 56. Làm phiền em rồi
- 57. Anh cười cái gì?
- 58. Vì em mà gay
- 59. Mày thừa nhận đi
- 60. Làm người yêu tao nhé?
- 61. Xin lỗi em không gay
- 62. Em còn sống mà anh
- 63. Nếu không có Kiệt
- 64. Không ai thay thế được
- 65. Crush của tao mà
- 66. Các ông thôi đi
- 67. Có người nhờ em
- 68. Hóc Môn hay Tân Phú
- 69. Chuyện là thế nào?
- 70. Ảo giác đúng không?
- 71. Ba đi đâu ạ?
- 72. Cậu rất sợ tôi?
- 73. Tai nạn của Tuấn
- 74. Thôi em kể đi
- 75. Tôi nói không phải!
- 76. Quay về bên nhau
- 77. Bức thư năm xưa
- 78. Xuân Trường tí hon
- 79. Tao sống tốt hơn mày
- 80. Đúng là sai lầm
- 81. Dã tràng xe cát
- 82. Anh làm cho Chinh
- 83. Tổn thương bản thân
- 84. Nhà giàu sướng ghê
- 85. Cháu không cưới chú
- 86. Cò không vui hả?
- 87. Bố đừng không vui
- 88. Là người có duyên
- 89. Nói cho bố nghe
- 90. Quyết định cuối cùng
- 91. Bỏ nhà theo trai
- 92. Có gì vui vậy?
- 93. Chú cho con bay
- 94. Tao nhìn ra được
- 95. Là do bố đấy!
- 96. Những gì cậu có
- 97. Kiệt không thích con
- 98. Hơn cả em Ân
- 99. Ông vừa lòng chưa?
- 100. Buông tay tao ra
- 101. Mày có hiểu không?
- 102. Không phải lỗi của ông
- 103. Lại đây, hôn một cái
- 104. Tao của lúc đó
- 105. Anh muốn trốn không?
- 106. Mười hai năm trước
- 107. Anh trai Đình Trọng
- 108. Chào anh, em đi đây
- 109. Cảm ơn và xin lỗi
- 110. Ngày mai tôi đi
- 111. Trốn nữa không anh?
- 112. Ông thương tôi nhất
- 113. Em vừa thất tình
- 114. Anh giúp em đi
- 115. Hôn chúc ngủ ngon
- 116. Ra đi dứt khoát
- 117. Lật mặt nhanh thật
- 118. Vũ Nguyễn Xuân Khánh
- 119. Trọng bỏ đi rồi
- 120. Vì anh xứng đáng
- 121. Khó chịu trong lòng
- 122. Bố Huy đẹp nhất
- 123. Anh tôn trọng em
- 124. Trời quang mây tạnh
- 125. Thời gian lãng phí
- 126. Lâu lắm lâu lắm
- 127. Giải quyết dứt khoát
- 128. Cũng chỉ như thế
- 129. Không đủ dũng cảm
- 130. Hoạ mi ngừng hót
- 131. Mỗi bữa... có tồm!
- 132. Đừng có trêu em!
- 133. Không liên quan đến anh!
- 134. Ăn rồi còn khoe
- 135. Chào ông bà nội
- 136. Bố mẹ của bố
- 137. Vòng xoay năm người
- 138. Khách mời qua đường
- 139. Cậu là ngoại lệ
- 140. Câu trả lời mong đợi
- 141. Bố của con trai
- 142. Mi mấy tuổi rồi?
- 143. Nói thật với bố
- 144. Không đâu là nhà
- 145. Rửa trôi tất cả
- 146. Anh luôn ở đây
- 147. Giấc mơ không thật
- 148. Người vô gia cư
- 149. Vì tôi nợ anh
- 150. Chia tài sản, chia con
- 151. Tự vào mà đón!
- 152. Tôi chính là như vậy!
- 153. Huy, quay về đi
- 154. Quá khứ khép lại
- 155. Em vui quá nhỉ?
- 156. Mày lại bênh nó
- 157. Chỉ nhận nuôi chó
- 158. Bác ấy ôm bố
- 159. Anh họ Công Phượng
- 160. Phượng ơi là Phượng!
- 161. Lại là quân đội
- 162. Bắt cá hai tay
- 163. Mới sáng sớm mà...
- 164. Dọn nhà đi em
- 165. Anh ơi, em đau...
- 166. Anh gần như thế
- 167. Nụ cười giả tạo
- 168. Đó chỉ là mơ
- 169. Đừng mãi ôm em
- 170. Người yêu em là anh
- 171. Bố Trường là con tồm
- 172. Ăn gì bớt gắt
- 173. Còn thiếu Đức Anh
- 174. Chúng ta cùng nhau
- 175. I have a crush on you
- Lời cuối
- Ngoại truyện: Trương Thái Hiếu
- Ngoại truyện: Buồn của Xuân Khánh
- Ngoại truyện: Buồn của Hồng Ân
- Ngoại truyện: Buồn của Hoàng Thiên
- Ngoại truyện: Buồn của Quang Đăng
- Ngoại truyện: Buồn của Quang Bảo
- Ngoại truyện: Buồn của Hạ Dương
- Ngoại truyện: Buồn của Thành Nam
- Ngoại truyện: Buồn của Bảo Uyên
- Ngoại truyện: Buồn của Ngọc Lam
- Ngoại truyện: Buồn của Thái An
- Ngoại truyện: Buồn của Đức Anh
- Ngoại truyện: Buồn của Trần Kiệt
- Ngoại truyện: Tận hưởng cuộc sống
- Nhân vật