Tuyet My Bach Lien Hoa Online Day Hoc Chuong 46 Tinh Nhan The Than Cua Anh De 46

"Không phải, em chỉ là có chút mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, anh đừng lo lắng." Mạc Chi Dương vươn tay, xoa gương mặt hắn, biểu tình mang ý cười: "Mệt mỏi, liền muốn nghỉ ngơi là bình thường."

Thái độ như vậy làm Thẩm Trường Lưu thực lo lắng, nhưng lại không biết nên nói gì, sợ hỏi lại chọc cậu không vui: "Vậy anh bồi em ngủ một lát?"

Mạc Chi Dương cũng chưa nói gì, cậu cởi áo khoác nằm xuống giường nhắm mắt lại, Thẩm Trường Lưu lên giường bồi cậu ngủ, trong lòng càng ngày càng sợ hãi.

Hắn thật sự không cố ý giấu giếm, chỉ là hắn muốn giải quyết mọi chuyện cho tốt rồi mới nói với cậu, không nghĩ tới lại làm cho cậu không vui.

Ngày hôm sau Thẩm Trường Lưu thức dậy, người đã rời đi, cháo gạo kê trên bàn ăn còn nóng hầm hập, và một tờ giấy: Đồ vật đóng phim cần dùng em giúp anh thu dọn tốt rồi, ở trong túi trên sô pha, nhớ ăn sáng.

Rõ ràng vẫn săn sóc như vậy, nhưng vì sao Thẩm Trường Lưu cảm thấy trong lòng càng thêm thấp thỏm, hôm nay khởi động máy nghi thức cũng không có việc gì, đi đón cậu thuận tiện hỏi rõ ràng.

"Cậu rốt cuộc có ý gì?" Hệ thống đều nhìn không thấu ý tưởng hiện tại của ký chủ, thái độ dao động lớn như vậy, thực dị thường.

Mạc Chi Dương cũng không trả lời, ngồi ở ghế sau tắc xi, nhìn cảnh vật xe chạy như bay ngoài cửa sổ, không nói một lời.

Hôm nay nhiều khoá, lúc sau Mạc Chi Dương tan học đã là 7 giờ, lấy ba lô xuống lầu, lại nhìn thấy Lục Lương Lân, có chút kỳ quái: "Lục học trưởng?!"

Cậu cũng không nói địa chỉ trường cho gã, cho nên, lại là người kia cung cấp tin tức duy trì cho gã?

"Học đệ." Hôm nay Lục Lương Lân mặc đồ có chút đàng hoàng, trong tay còn cầm hoa hồng, thoạt nhìn bộ dạng như là đang chờ đợi người yêu, đem hoa trên tay đưa qua: "Có thể mời em ăn một bữa cơm không?"

"Không được." Mạc Chi Dương lắc đầu, sau đó lui một bước, cúi đầu che giấu sự khổ sở: "Lục học trưởng, hoa này em không thể nhận."

Lục Lương Lân cười khổ thu hồi tay, có chút bất đắc dĩ: "Ngày mai anh sẽ phải trở về tiếp tục đi học, anh hy vọng có thể mời em ăn bữa cơm cuối cùng, em có thể tiễn anh ra sân bay không?"

"Việc này?" Mạc Chi Dương do dự.

Lục Lương Lân nhìn thấy cậu do dự, tiếp tục tung ra thêm lý do: "Chỉ là một bữa cơm thôi mà, ngày mai anh phải xuất ngoại rất khó trở về."

Góc tường có đậu một chiếc Tesla màu đen, Thẩm Trường Lưu đang định phanh lại, lại nhìn thấy Lục Lương Lân cùng Dương Dương rời đi, còn thấy được một bó hoa hồng kia.

Tim nháy mắt như bị một đôi tay vô hình nắm chặt, chịu đựng đau lòng lặng lẽ đi theo sau bọn họ, vẫn luôn nhìn hai người đi vào một cửa hàng thịt nướng.

Hít thở không thông, đau đớn từ ngực lan tràn đến toàn thân, Thẩm Trường Lưu nhịn không được ghé vào tay lái, thở dốc giảm bớt đau đớn: Dương Dương, vì sao lại muốn làm như vậy.

"Hôm nay em giống như không được vui vẻ lắm." Lục Lương Lân gắp thịt nướng cho cậu, thử hỏi.

Mạc Chi Dương không có tâm trạng ăn, buông đũa xuống, lại hỏi gã: "Thật ra tình yêu môn không đăng hộ không đối, là tình yêu không thể lâu dài sao?"

"Đúng vậy." Lục Lương Lân quyết đoán theo ý  nói, sau đó nhẹ giọng an ủi: "Thật ra em biết, nếu hai người thân phận chênh lệch quá lớn, không chỉ có tam quan mà còn trãi qua nhiều ngăn cách, liệt tại thì nồng nhiệt, nhưng thời gian lâu dài thì...."

Đợi đến khi hồi phục, Mạc Chi Dương đứng dậy: "Cảm ơn học trưởng, em đi trước."

Thẩm Trường Lưu vẫn luôn đợi tại chỗ, lại nhìn thấy cậu đi vào không được bao lâu liền đi ra, muốn đi lên nhưng lại không biết nên làm thế nào cho tốt, chỉ có thể dại ra ở trong xe, nhìn cậu đón tắc xi.

Dương Dương của anh, rốt cuộc làm sao vậy?

loading...