Thả thính Đớp bả
#G30346
Không yêu thì đừng có thả thính thứ mặt loz.
T tưởng t sắp thoát kiếp ế rồi. T tưởng t sắp được khai trai rồi. Hóa ra tất cả chỉ là bả, là bả đấy chứ cũng đ phải thính thơm gì đâu chúng m ạ. Chẳng qua t ngu quá, cái mông t mãi chưa có ai đâm, nên t mới đâm đầu đi ăn bả của nó. T với nó quen nhau qua fanpage của 1 ca sĩ (người tình trong mộng của nhau), mà là nó chủ động nhắn tin làm quen t cơ. Đm lúc đầu ân cần lắm, ra cái vẻ bạn bè thân thiết lắm, nên t mới rụt rè làm quen với nó. Tính t vốn nhát, t ko có nhiều bạn, lúc đầu t cũng ko nghĩ gì nhiều, với cả t nghĩ có thêm bạn cũng ko sao cả, nên t với nó bắt đầu nhắn tin qua lại. Nó là ca sĩ phòng trà, cũng hát hò các kiểu, thu âm gửi t xong có hôm còn nịnh hay là anh đến trc cửa nhà e thả airdrop full bài nhé. T say chứ. Đm t say như điên. Nó đẹp trai lắm, nó tán ngọt lắm, nhưng tội to nhất là t, vì t ngu vkl, t rất ngu khi t cho rằng t đã quen được một thằng ngon nghẻ. Cũng hẹn hò đi chơi được vài lần rồi, t muốn tiến xa hơn nhưng mà nó đ thích vì nó bảo nó chưa come out, ừ thì thôi t cũng chấp nhận chứ t có ép uổng loz gì nó đâu. Xong tự dưng có một hôm, là nó nhắn tin cho t trước nhé, nó bảo đang nhậu say các kiểu, t mới quan tâm hỏi thăm nó, rồi t hỏi nó có người đưa về chưa tại t sợ nó say rồi lại lái xe lỡ có chuyện gì xảy ra. Thì tự dưng nó rep t như thế này, t copy nguyên từ inbox luôn ko bịa nhé:
"Em buồn cười thế nhỉ? Mình có là gì của nhau đâu?"
T thấy hơi ngạc nhiên. Mặc dù t với nó chưa đi đến cùng nhưng nắm tay hay hôn bọn t cũng làm rồi, mà cái đấy cũng là do nó chủ động nó đề nghị chứ t có đòi hỏi gì đâu t ngại bỏ loz ấy chứ. T tưởng nó say, nên t mới nhắn bảo nó thế thôi anh cố gắng về nhà nghỉ sớm nhé đừng uống nhiều quá. Nó lại rep tn:
"Ơ kìa sao em lạ thế? Anh đã nói là thích em bao giờ đâu mà em cứ làm như người yêu ấy nhỉ?"
T lộn cả mề. T cáu. Thế hóa ra nắm tay hôn hít hẹn hò vẫn chưa phải người yêu? Thế hóa ra cái câu t bảo t yêu nó cũng chả là cái đ gì đâu, vì nó đã bảo là nó thích t đâu? À hóa ra là thế. Cái đm. Đến đấy t đã bực vl ra rồi. T vừa bực t vừa buồn, nhưng t vẫn ngu lắm, vì t tự an ủi t là nó say thì nó nhắn thế thôi chứ bọn t vẫn vui vẻ mà. Cái đm ngay hôm sau hôm đấy thì đồng nghiệp ở chỗ làm của nó gọi t đến lấy mấy thứ đồ của nó, vì hôm trước nó say còn để lại bao thứ ở quán nó. T vừa đến thì chúng nó đã nhìn t theo cái kiểu của những người lần đầu thấy bede. Chúng nó đem t ra làm trò cười. Chúng nó trêu t. Chúng nó hỏi t đã ngủ được với bao thằng rồi. Có thằng còn bảo tại t mà nó thua cược. Cược cái loz gì, t đéo biết, và t cũng đéo muốn tìm hiểu, t chỉ biết một điều rất chắc chắn là sau lưng t, cái thằng đầu tiên mà t dám thích, t dám yêu, nó đã đem t ra làm trò cười cho cả lũ đồng nghiệp của nó.
T block nó. T chặn số nó. T xóa hết tin nhắn xóa hết ảnh vứt hết quà. Nó nhắn tin cho tao bằng số khác. T ko đọc. T block luôn cả những số ấy. T vừa làm t vừa cay. T cay lắm. Và t đau lắm. T là đàn ông nên t không khóc, nhưng thực sự là t thấy đau lắm. Hạnh phúc với những người như t vốn đã khó tìm lắm rồi, sao còn có người đem nó ra làm trò cười nữa. Trước giờ t ko dám yêu ai, và cũng chẳng dám nuôi hy vọng gì, nó là người đầu tiên cho t hy vọng, và cũng chính nó dập tắt hy vọng ấy. Nó có đến trước cửa nhà t để gặp, trông nó tha thiết vl, nhưng t bơ luôn nó, t đéo care. Có loz t mới tin t là cái loại "vì em nên anh đã thay đổi". Đéo. Đời đ như là mơ. T tự nhủ thế. T biết thế. T cũng chẳng muốn tố nó nữa, t biết chỗ làm của nó nhà của nó nên nếu muốn thì t có thể đến tận nơi tế sống nó, nhưng t không làm thế, vì thực sự là t mệt mỏi lắm. Quanh t ko có ai đủ thân để t có thể trút hết chuyện này, nên t chỉ muốn lên đây trải lòng với mọi người một chút để đỡ ức. T tự nhủ ngày mai sẽ là một ngày mới, ngày mai sẽ tốt đẹp hơn, và biết đâu có một ngày nào đó t có thể tìm được một người yêu t thật lòng thì sao. T tự nhủ thế. T không muốn bản thân quá bi quan. Nếu chỉ vì chuyện này mà t lụy thì nhục quá.
Nhưng nói thực là t vẫn thấy đau lắm các mày ạ.
----------------------- Ui đàn ông gì ba cái thể loại đó, đụ nai đụ bò cả. Thả thính con người ta cho đã, xong còn nói những thể loại câu đó thì nói thật, 1 chiếc đầm xinh xắn rất trùm vào bản mặt loz của nó :)
Bạn nghĩ đúng đấy, rồi cũng có người hơn gấp tỉ tỉ lần tml kia yêu thương bạn thôi, không gì phải buồn lâu cả
- Min - #G30508
Thực ra đây là lần đầu tiên tôi thử lướt qua những page như thế này. Trước giờ tôi không nghĩ mình là gay, tôi thậm chí còn khinh thường gay, và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một người đàn ông khác.
Nhưng có lẽ là mấy lời nói tưởng như đùa cợt vớ vẩn ấy lại là đúng, một người đàn ông sẽ không biết mình là gay cho tới khi tìm được người đàn ông của đời mình.
Tôi dám tự nhận mình là một người đẹp trai, tôi đã từng có rất nhiều mối tình, tôi thừa nhận việc đó không có gì đáng tự hào cả. Tôi là một ca sĩ phòng trà, có nhiều người thích tôi, nữ có nam cũng có. Mỗi khi giờ nghỉ, tôi và các bạn đồng nghiệp thường đứng sau cánh gà bỡn cợn những người ấy, những người đã ngây thơ tới mức chỉ vì vẻ bề ngoài của người khác mà chịu vung một số tiền lớn tới nhìn chúng tôi mỗi đêm. Chúng tôi chê các cô gái là dễ dãi. Chúng tôi gọi các chàng trai ấy là ghê tởm. Chúng tôi là những kẻ tồi tệ.
Tôi vẫn đang cặp kè với một cô gái khi tôi gặp được em trên một fanpage. Tôi thấy em comment trên đó lâu rồi. Rất nhiệt tình. Vô cùng chân thành. Lúc nào cũng có vẻ hào hứng. Giá như tôi cũng có một fan ruột như em thì thích nhỉ, tôi nghĩ thế. Tôi chủ động kết bạn với em. Ban đầu, tôi coi em như một đứa em trai nhỏ - một đứa em ngoan ngoãn luôn luôn sùng bái tôi. Em rất ưa nhìn, có một vẻ gì đó rất hiền lành, em nghe rất thật thà khi em nhận xét về các bài hát của tôi - bao giờ em cũng khen nhưng lại luôn nói rằng tôi không thể hát hay được như người nam ca sĩ ấy. Có những người "chị" trong fanpage đùa em, bảo em đi tìm chồng chứ đừng tranh với các "chị", khi đó tôi đã nghi em là gay, nhưng tôi chẳng để tâm nữa, có lẽ ngay từ khi đó trong lòng tôi đã có em mà tôi không biết. Tôi chỉ thấy em rất thú vị. Chưa bao giờ tôi quen một ai đó như tôi quen em. Em không phải người yêu, điều đó là cố nhiên. Em thân thiết hơn bạn bè, tôi chiều em hơn tất cả bọn họ. Em cũng chẳng giống như một đứa em trai, em đặc biệt hơn thế. Tôi bắt đầu rủ em đi chơi nhiều hơn, đơn giản là vì tôi thấy vui hơn khi ở cùng với em.
Một ngày, khi đang ngồi trong góc của quán coffee trên phố cổ, em nghiêng người qua lấy chiếc khăn giấy. Tôi vẫn nhớ rất rõ, đó là động tác rất vô tình và vô cùng ngây thơ, nó chẳng hề gợi nên một điều gì cả. Nhưng tôi không nhịn được. Tôi đã hôn em.
Tôi đã làm gì thế này?
Tôi không phải là gay. Cho tới lúc ấy, tôi vẫn rất chắc chắn về điều đó, ấy vậy mà tôi bắt đầu coi em như người yêu mình. Tôi ghen tị với những người em gọi là đồng nghiệp, nhắn tin với em tới tận nửa đêm, đưa bữa sáng qua tận nhà trọ, đôi khi còn đón em đi ăn trưa. Một mặt, tôi vẫn quen với cô gái ấy, mặt kia tôi vẫn qua lại và coi em như một người yêu. Em nói em yêu tôi. Tôi chưa từng đáp lại lời thổ lộ ấy, nhưng ngay lập tức, tôi chia tay với cô gái kia và dành toàn bộ thời gian cho em.
Tôi đã làm gì tôi thế này?
Khi đồng nghiệp mượn máy điện thoại của tôi, họ phát hiện ra những tin nhắn đó. Tôi nói dối họ, tôi bảo họ em chỉ là một đứa đồng tính nào đó, và tôi chỉ chơi đùa với em vì tò mò mà thôi. Dĩ nhiên là họ tin tôi, vì trước giờ tôi chỉ quen con gái. Họ lớn tiếng cười em. Họ sỉ vả em. Họ ghê tởm em. Tôi thấy rất giận, nhưng lại chẳng biết tôi giận họ hay giận chính bản thân mình. Tôi biết là chuyện này không thể giấu được lâu. Tôi chẳng biết phải làm thế nào. Tôi rất thích được ở bên em, nhưng lại không dám đứng ra thừa nhận tình cảm ấy. Có lẽ ngay từ lúc ấy tôi đã sai rồi.
Chuyện của chúng tôi đi tới hồi kết vào một hôm tôi nhậu say. Tôi nhắn tin cho em. Em quan tâm tôi, nhưng tôi lại bảo em nực cười. Tôi bảo rằng tôi với em chẳng phải người yêu, em không cần phải lo cho tôi như thế. Tôi chẳng hiểu mình đã nghĩ gì khi nhắn cho em những lời đó. Có lẽ tôi đã điên mất rồi, tôi say đến phát điên. Tôi không thể đối mặt với tình cảm mà em dành cho tôi, hay là với tình cảm mà tôi dành cho em, tôi biết mình hèn nhát. Tôi đã để đồng nghiệp của mình bêu rếu em trong khi bản thân gượng cười để trông có vẻ bình thường như họ, tôi biết mình khốn nạn. Nhưng tôi không cố ý. Tôi không biết họ đã nói gì với em sau lưng tôi, tôi chỉ biết mọi chuyện đã kết thúc khi họ bảo tôi, anh em giúp mày, thằng bede kia về sau sẽ không làm phiền mày nữa đâu.
Tôi đã làm gì em thế này?
Đồ mà tôi để quên ở quán, em vứt ngoài cửa nhà tôi. Số điện thoại của tôi, hẳn là em đã chặn. Em không muốn nghe tôi nói. Em không muốn nghe tôi giải thích. Em không muốn nhìn thấy tôi. Mỗi ngày về nhà, em đều đi ngang qua nơi tôi chờ em trước cửa khu trọ, nhưng em chẳng bao giờ nhìn lại cả. Tôi biết mình đã làm em đau. Tôi biết tôi thật là khốn nạn. Tôi biết rằng bây giờ trong mắt em, tôi chẳng là gì ngoài một thằng tồi. Trước đây tôi đã từng coi thường những người như em, bây giờ tôi không dám, vì bây giờ trong lòng tôi cũng mang loại tình cảm tương tự.
Cho đến hôm nay, tôi chờ em tới hơn mười giờ tối, nhưng em không về nhà. Hốt hoảng, tôi giữ lại cánh cổng trước khi bác bảo vệ kịp đóng nó, tôi hỏi bác hình như bạn cháu chưa về, bác đừng đóng cổng. Sau khi xác nhận người tôi đang nói tới chính là em, bác bảo tôi, em chuyển đi rồi, không cần chờ cổng nữa.
Em đi đâu mất rồi? Tôi không biết. Điện thoại của tôi em đã không buồn nghe máy. Sau gần hai tuần liên tục nhìn thấy tôi chờ trước cổng, em chướng mắt tôi lắm sao? Bây giờ tôi phải đi đâu để tìm em đây? Tôi còn chưa kịp nói với em một lời xin lỗi. Tôi chưa kịp đáp lại lời thổ lộ của em. Tôi chưa kịp cầu xin em tha thứ. Nhưng em đã đi đâu mất rồi. Nhanh chóng và quyết liệt như khi em quyết định cắt đứt tôi khỏi cuộc sống của em vậy.
Tôi đã làm gì với chúng tôi thế này? Tôi là một kẻ khốn nạn, tôi biết. Tôi đã sai rất nhiều điều, tôi biết. Tôi bị thế này là đáng đời, tôi hiểu.
Nhưng tôi rất yêu em. Thực sự là như thế.
--------------
Chưa bao giờ là muộn đối với người muốn sửa sai. Những kẻ đáng trách, đáng sỉ vả là những kẻ biết sai mà không sửa. Ráng lên anh, lời xin lỗi không bao giờ là muôn. Nếu có duyên ắt sẽ gặp lại. Chỉ mong từ nay đến lúc đó, anh có thể thay đổi bản thân mạnh mẽ hơn, xứng đáng hơn với tình yêu của cậu ấy.
--#RuM--
T tưởng t sắp thoát kiếp ế rồi. T tưởng t sắp được khai trai rồi. Hóa ra tất cả chỉ là bả, là bả đấy chứ cũng đ phải thính thơm gì đâu chúng m ạ. Chẳng qua t ngu quá, cái mông t mãi chưa có ai đâm, nên t mới đâm đầu đi ăn bả của nó. T với nó quen nhau qua fanpage của 1 ca sĩ (người tình trong mộng của nhau), mà là nó chủ động nhắn tin làm quen t cơ. Đm lúc đầu ân cần lắm, ra cái vẻ bạn bè thân thiết lắm, nên t mới rụt rè làm quen với nó. Tính t vốn nhát, t ko có nhiều bạn, lúc đầu t cũng ko nghĩ gì nhiều, với cả t nghĩ có thêm bạn cũng ko sao cả, nên t với nó bắt đầu nhắn tin qua lại. Nó là ca sĩ phòng trà, cũng hát hò các kiểu, thu âm gửi t xong có hôm còn nịnh hay là anh đến trc cửa nhà e thả airdrop full bài nhé. T say chứ. Đm t say như điên. Nó đẹp trai lắm, nó tán ngọt lắm, nhưng tội to nhất là t, vì t ngu vkl, t rất ngu khi t cho rằng t đã quen được một thằng ngon nghẻ. Cũng hẹn hò đi chơi được vài lần rồi, t muốn tiến xa hơn nhưng mà nó đ thích vì nó bảo nó chưa come out, ừ thì thôi t cũng chấp nhận chứ t có ép uổng loz gì nó đâu. Xong tự dưng có một hôm, là nó nhắn tin cho t trước nhé, nó bảo đang nhậu say các kiểu, t mới quan tâm hỏi thăm nó, rồi t hỏi nó có người đưa về chưa tại t sợ nó say rồi lại lái xe lỡ có chuyện gì xảy ra. Thì tự dưng nó rep t như thế này, t copy nguyên từ inbox luôn ko bịa nhé:
"Em buồn cười thế nhỉ? Mình có là gì của nhau đâu?"
T thấy hơi ngạc nhiên. Mặc dù t với nó chưa đi đến cùng nhưng nắm tay hay hôn bọn t cũng làm rồi, mà cái đấy cũng là do nó chủ động nó đề nghị chứ t có đòi hỏi gì đâu t ngại bỏ loz ấy chứ. T tưởng nó say, nên t mới nhắn bảo nó thế thôi anh cố gắng về nhà nghỉ sớm nhé đừng uống nhiều quá. Nó lại rep tn:
"Ơ kìa sao em lạ thế? Anh đã nói là thích em bao giờ đâu mà em cứ làm như người yêu ấy nhỉ?"
T lộn cả mề. T cáu. Thế hóa ra nắm tay hôn hít hẹn hò vẫn chưa phải người yêu? Thế hóa ra cái câu t bảo t yêu nó cũng chả là cái đ gì đâu, vì nó đã bảo là nó thích t đâu? À hóa ra là thế. Cái đm. Đến đấy t đã bực vl ra rồi. T vừa bực t vừa buồn, nhưng t vẫn ngu lắm, vì t tự an ủi t là nó say thì nó nhắn thế thôi chứ bọn t vẫn vui vẻ mà. Cái đm ngay hôm sau hôm đấy thì đồng nghiệp ở chỗ làm của nó gọi t đến lấy mấy thứ đồ của nó, vì hôm trước nó say còn để lại bao thứ ở quán nó. T vừa đến thì chúng nó đã nhìn t theo cái kiểu của những người lần đầu thấy bede. Chúng nó đem t ra làm trò cười. Chúng nó trêu t. Chúng nó hỏi t đã ngủ được với bao thằng rồi. Có thằng còn bảo tại t mà nó thua cược. Cược cái loz gì, t đéo biết, và t cũng đéo muốn tìm hiểu, t chỉ biết một điều rất chắc chắn là sau lưng t, cái thằng đầu tiên mà t dám thích, t dám yêu, nó đã đem t ra làm trò cười cho cả lũ đồng nghiệp của nó.
T block nó. T chặn số nó. T xóa hết tin nhắn xóa hết ảnh vứt hết quà. Nó nhắn tin cho tao bằng số khác. T ko đọc. T block luôn cả những số ấy. T vừa làm t vừa cay. T cay lắm. Và t đau lắm. T là đàn ông nên t không khóc, nhưng thực sự là t thấy đau lắm. Hạnh phúc với những người như t vốn đã khó tìm lắm rồi, sao còn có người đem nó ra làm trò cười nữa. Trước giờ t ko dám yêu ai, và cũng chẳng dám nuôi hy vọng gì, nó là người đầu tiên cho t hy vọng, và cũng chính nó dập tắt hy vọng ấy. Nó có đến trước cửa nhà t để gặp, trông nó tha thiết vl, nhưng t bơ luôn nó, t đéo care. Có loz t mới tin t là cái loại "vì em nên anh đã thay đổi". Đéo. Đời đ như là mơ. T tự nhủ thế. T biết thế. T cũng chẳng muốn tố nó nữa, t biết chỗ làm của nó nhà của nó nên nếu muốn thì t có thể đến tận nơi tế sống nó, nhưng t không làm thế, vì thực sự là t mệt mỏi lắm. Quanh t ko có ai đủ thân để t có thể trút hết chuyện này, nên t chỉ muốn lên đây trải lòng với mọi người một chút để đỡ ức. T tự nhủ ngày mai sẽ là một ngày mới, ngày mai sẽ tốt đẹp hơn, và biết đâu có một ngày nào đó t có thể tìm được một người yêu t thật lòng thì sao. T tự nhủ thế. T không muốn bản thân quá bi quan. Nếu chỉ vì chuyện này mà t lụy thì nhục quá.
Nhưng nói thực là t vẫn thấy đau lắm các mày ạ.
----------------------- Ui đàn ông gì ba cái thể loại đó, đụ nai đụ bò cả. Thả thính con người ta cho đã, xong còn nói những thể loại câu đó thì nói thật, 1 chiếc đầm xinh xắn rất trùm vào bản mặt loz của nó :)
Bạn nghĩ đúng đấy, rồi cũng có người hơn gấp tỉ tỉ lần tml kia yêu thương bạn thôi, không gì phải buồn lâu cả
- Min - #G30508
Thực ra đây là lần đầu tiên tôi thử lướt qua những page như thế này. Trước giờ tôi không nghĩ mình là gay, tôi thậm chí còn khinh thường gay, và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một người đàn ông khác.
Nhưng có lẽ là mấy lời nói tưởng như đùa cợt vớ vẩn ấy lại là đúng, một người đàn ông sẽ không biết mình là gay cho tới khi tìm được người đàn ông của đời mình.
Tôi dám tự nhận mình là một người đẹp trai, tôi đã từng có rất nhiều mối tình, tôi thừa nhận việc đó không có gì đáng tự hào cả. Tôi là một ca sĩ phòng trà, có nhiều người thích tôi, nữ có nam cũng có. Mỗi khi giờ nghỉ, tôi và các bạn đồng nghiệp thường đứng sau cánh gà bỡn cợn những người ấy, những người đã ngây thơ tới mức chỉ vì vẻ bề ngoài của người khác mà chịu vung một số tiền lớn tới nhìn chúng tôi mỗi đêm. Chúng tôi chê các cô gái là dễ dãi. Chúng tôi gọi các chàng trai ấy là ghê tởm. Chúng tôi là những kẻ tồi tệ.
Tôi vẫn đang cặp kè với một cô gái khi tôi gặp được em trên một fanpage. Tôi thấy em comment trên đó lâu rồi. Rất nhiệt tình. Vô cùng chân thành. Lúc nào cũng có vẻ hào hứng. Giá như tôi cũng có một fan ruột như em thì thích nhỉ, tôi nghĩ thế. Tôi chủ động kết bạn với em. Ban đầu, tôi coi em như một đứa em trai nhỏ - một đứa em ngoan ngoãn luôn luôn sùng bái tôi. Em rất ưa nhìn, có một vẻ gì đó rất hiền lành, em nghe rất thật thà khi em nhận xét về các bài hát của tôi - bao giờ em cũng khen nhưng lại luôn nói rằng tôi không thể hát hay được như người nam ca sĩ ấy. Có những người "chị" trong fanpage đùa em, bảo em đi tìm chồng chứ đừng tranh với các "chị", khi đó tôi đã nghi em là gay, nhưng tôi chẳng để tâm nữa, có lẽ ngay từ khi đó trong lòng tôi đã có em mà tôi không biết. Tôi chỉ thấy em rất thú vị. Chưa bao giờ tôi quen một ai đó như tôi quen em. Em không phải người yêu, điều đó là cố nhiên. Em thân thiết hơn bạn bè, tôi chiều em hơn tất cả bọn họ. Em cũng chẳng giống như một đứa em trai, em đặc biệt hơn thế. Tôi bắt đầu rủ em đi chơi nhiều hơn, đơn giản là vì tôi thấy vui hơn khi ở cùng với em.
Một ngày, khi đang ngồi trong góc của quán coffee trên phố cổ, em nghiêng người qua lấy chiếc khăn giấy. Tôi vẫn nhớ rất rõ, đó là động tác rất vô tình và vô cùng ngây thơ, nó chẳng hề gợi nên một điều gì cả. Nhưng tôi không nhịn được. Tôi đã hôn em.
Tôi đã làm gì thế này?
Tôi không phải là gay. Cho tới lúc ấy, tôi vẫn rất chắc chắn về điều đó, ấy vậy mà tôi bắt đầu coi em như người yêu mình. Tôi ghen tị với những người em gọi là đồng nghiệp, nhắn tin với em tới tận nửa đêm, đưa bữa sáng qua tận nhà trọ, đôi khi còn đón em đi ăn trưa. Một mặt, tôi vẫn quen với cô gái ấy, mặt kia tôi vẫn qua lại và coi em như một người yêu. Em nói em yêu tôi. Tôi chưa từng đáp lại lời thổ lộ ấy, nhưng ngay lập tức, tôi chia tay với cô gái kia và dành toàn bộ thời gian cho em.
Tôi đã làm gì tôi thế này?
Khi đồng nghiệp mượn máy điện thoại của tôi, họ phát hiện ra những tin nhắn đó. Tôi nói dối họ, tôi bảo họ em chỉ là một đứa đồng tính nào đó, và tôi chỉ chơi đùa với em vì tò mò mà thôi. Dĩ nhiên là họ tin tôi, vì trước giờ tôi chỉ quen con gái. Họ lớn tiếng cười em. Họ sỉ vả em. Họ ghê tởm em. Tôi thấy rất giận, nhưng lại chẳng biết tôi giận họ hay giận chính bản thân mình. Tôi biết là chuyện này không thể giấu được lâu. Tôi chẳng biết phải làm thế nào. Tôi rất thích được ở bên em, nhưng lại không dám đứng ra thừa nhận tình cảm ấy. Có lẽ ngay từ lúc ấy tôi đã sai rồi.
Chuyện của chúng tôi đi tới hồi kết vào một hôm tôi nhậu say. Tôi nhắn tin cho em. Em quan tâm tôi, nhưng tôi lại bảo em nực cười. Tôi bảo rằng tôi với em chẳng phải người yêu, em không cần phải lo cho tôi như thế. Tôi chẳng hiểu mình đã nghĩ gì khi nhắn cho em những lời đó. Có lẽ tôi đã điên mất rồi, tôi say đến phát điên. Tôi không thể đối mặt với tình cảm mà em dành cho tôi, hay là với tình cảm mà tôi dành cho em, tôi biết mình hèn nhát. Tôi đã để đồng nghiệp của mình bêu rếu em trong khi bản thân gượng cười để trông có vẻ bình thường như họ, tôi biết mình khốn nạn. Nhưng tôi không cố ý. Tôi không biết họ đã nói gì với em sau lưng tôi, tôi chỉ biết mọi chuyện đã kết thúc khi họ bảo tôi, anh em giúp mày, thằng bede kia về sau sẽ không làm phiền mày nữa đâu.
Tôi đã làm gì em thế này?
Đồ mà tôi để quên ở quán, em vứt ngoài cửa nhà tôi. Số điện thoại của tôi, hẳn là em đã chặn. Em không muốn nghe tôi nói. Em không muốn nghe tôi giải thích. Em không muốn nhìn thấy tôi. Mỗi ngày về nhà, em đều đi ngang qua nơi tôi chờ em trước cửa khu trọ, nhưng em chẳng bao giờ nhìn lại cả. Tôi biết mình đã làm em đau. Tôi biết tôi thật là khốn nạn. Tôi biết rằng bây giờ trong mắt em, tôi chẳng là gì ngoài một thằng tồi. Trước đây tôi đã từng coi thường những người như em, bây giờ tôi không dám, vì bây giờ trong lòng tôi cũng mang loại tình cảm tương tự.
Cho đến hôm nay, tôi chờ em tới hơn mười giờ tối, nhưng em không về nhà. Hốt hoảng, tôi giữ lại cánh cổng trước khi bác bảo vệ kịp đóng nó, tôi hỏi bác hình như bạn cháu chưa về, bác đừng đóng cổng. Sau khi xác nhận người tôi đang nói tới chính là em, bác bảo tôi, em chuyển đi rồi, không cần chờ cổng nữa.
Em đi đâu mất rồi? Tôi không biết. Điện thoại của tôi em đã không buồn nghe máy. Sau gần hai tuần liên tục nhìn thấy tôi chờ trước cổng, em chướng mắt tôi lắm sao? Bây giờ tôi phải đi đâu để tìm em đây? Tôi còn chưa kịp nói với em một lời xin lỗi. Tôi chưa kịp đáp lại lời thổ lộ của em. Tôi chưa kịp cầu xin em tha thứ. Nhưng em đã đi đâu mất rồi. Nhanh chóng và quyết liệt như khi em quyết định cắt đứt tôi khỏi cuộc sống của em vậy.
Tôi đã làm gì với chúng tôi thế này? Tôi là một kẻ khốn nạn, tôi biết. Tôi đã sai rất nhiều điều, tôi biết. Tôi bị thế này là đáng đời, tôi hiểu.
Nhưng tôi rất yêu em. Thực sự là như thế.
--------------
Chưa bao giờ là muộn đối với người muốn sửa sai. Những kẻ đáng trách, đáng sỉ vả là những kẻ biết sai mà không sửa. Ráng lên anh, lời xin lỗi không bao giờ là muôn. Nếu có duyên ắt sẽ gặp lại. Chỉ mong từ nay đến lúc đó, anh có thể thay đổi bản thân mạnh mẽ hơn, xứng đáng hơn với tình yêu của cậu ấy.
--#RuM--
loading...
Danh sách chương:
- Tôi chán em mất rồi!!
- Anh nhớ em. Người yêu cũ ạ
- Em chưa từng hận anh
- Top vô dụng
- Em đến như con Gió
- Muộn Màng Là Từ Lúc
- Hạnh phúc ở đâu?
- Sẽ thương em từ kiếp này qua kiếp khác
- Ai mới là tiểu tam?
- Ôm anh là ôm cả nắng gió bão giông vào lòng
- Em Yêu Anh
- Tự tử vì comeout bất thành
- Chồng gạt em rồi đúng không?
- Cái chết gây ám ảnh
- Đi qua những ngày mưa và nắng
- Hẹn Yêu
- Anh không thể nghe và nói
- Hình xăm
- Người yêu khiếm thính
- Anh bất hiếu lắm anh biết không?
- Cảm ơn Mẹ
- Lá thư cuối cùng
- Nhìn cả tuổi thanh xuân của em
- Hoa Tử Đằng
- Em Đợi Anh Đến Hoa Cũng Tàn
- Khóc đi Mẹ nhé!
- Ngay từ đầu em đã không đủ tư cách
- Cuộc đời đau khổ của thằng vợ
- Giá như chưa hề chia ly
- Xin Lỗi
- Con Gái của Hai Ba
- Chờ đợi
- Anh Ba và Anh Tuấn
- 4 Ngày Để Ở Bên Nhau
- Yêu nhau là phải cố gắng đến cả đời
- Tao và mày đều nợ nhau
- Hải Âu
- Em Về Đây Rồi
- Em gái yêu thầm người anh gay
- Ma Tuý
- Bố lớn và Ba nhỏ
- Tôi có hai người ba
- Hình trái tim
- Mong manh tình về
- Vợ yêu
- Cơn gió thoảng mùa hạ
- Phong Vân
- Định Kiến
- Dân xã hội
- Chú tôi và Cậu Ấy
- Mang thai hộ
- Em trai của chị
- Vụng trộm
- Chồng tao
- Thiên Thần xinh đẹp
- Vì yêu mà đến
- Nhìn thấy em là hạnh phúc
- Tỉnh dậy đi Mèo của anh đừng ngủ nữa
- Bức thư tình xấu xí
- Tạm biệt thanh xuân của em
- Yêu Em Yêu Bình Yên
- Kiếp chung chồng
- Không để vợ chịu khổ
- Quân tử chính chuyên
- Con không làm được
- Thả thính Đớp bả
- Em chẳng muốn nhắc về anh
- Cưới trai Tây
- Tao đã khác xưa rồi
- Yêu đâu cần đẹp
- Sa Ngã
- Thằng vợ mập địt
- Thằng vợ mập địt Part II
- Em có vui không
- Nhớ đến phát điên
- 7 Năm Yêu Xa
- Vĩnh biệt Chú
- May Mắn
- Quen 8 năm mới 'thịt'
- Người chồng hơn tôi 16 tuổi
- Tiểu tam không có lỗi
- Gia đình và Người Yêu
- Trả tim lại cho tôi
- Gửi người yêu cũ
- Hi sinh cao cả
- Muốn quên em đi thật nhanh
- Gã tật nguyền
- Đà Nẵng - thành phố dành cho gay love
- Hối hận muộn màng
- Hai anh hàng xóm
- Em là gia tài lớn nhất của anh
- Chúc mừng sinh nhật Bảo Bối
- Định trước sẽ phải xa em vẫn yêu em thêm lần nữa
- Nổi niềm của thụ chân ngắn
- Yêu không cần 'chịch'
- Chàng dâu miền Tây
- Ai nói giới này không có tình yêu?
- Chồng là bác sĩ
- Chồng Cảnh sát
- Yêu người cưỡng hiếp mình
- Tình yêu ở ngay trước mắt
- Cảm ơn vợ vì tất cả
- Khi hai thằng top yêu nhau
- Yêu đến chết đi sống lại
- Có không giữ mất đừng tìm
- Tình dục không là tất cả
- Mẹ chồng Chàng dâu
- Hắn đã đi rồi!!
- Người vợ trả thù tình nhân của chồng
- Người con trai anh yêu năm 17 tuổi
- Người đầu bếp tôi yêu
- Chuyện tình đáng yêu nhất
- Người yêu tôi bị HIV
- Tôi yêu Em nhiều lắm
- Em rất hoàn hảo
- Kiếm đâu ra người như em
- Từ bạn hoá người yêu
- Người yêu bé nhỏ
- Đàn ông có trách nhiệm
- TAO CÓ THẰNG VỢ
- Đừng tự ti nữa, anh yêu em mà
- Bên nhau lâu đến hết đời, nhé vợ!
- Anh đã thay đổi từ khi em bỏ anh
- Đợi em 8 năm rồi, sao em không chịu về
- Quen chơi cho vui ai ngờ bền
- Công Thuần
- Em hi sinh cho tôi nhiều lắm
- Muốn quên mà có được đâu
- Quay lén trong rạp chiếu phim
- Chuyện tình vỏ kẹo
- Chuyện tình trà sữa
- Chuyện tình cơm gà
- Chuyện tình hột vịt lộn
- Chuyện tình bánh flan
- Con vợ băng lãnh
- Người yêu tôi lạ lắm
- Nhật Ký : Tiểu Thố và Sói Con
- Yêu em những chẳng dám làm quen
- Anh chỉ cần có em thôi
- Anh gia sư ngoan hiền
- Mối quan hệ này được gọi là gì?
- Người đàn ông quý giá
- Người chồng dam dang
- Niềm tin vào tình yêu
- Người yêu tôi là một thằng ngu
- Tôi chưa gặp em nhưng lại yêu em
- Người ngồi ở trên, kẻ nằm dưới đất
- Heo Con của anh
- Người tốt đã vĩnh viễn đi rồi
- Vừa giận vừa thương
- Mãi mãi tuổi 21
- Gặp lại người yêu cũ
- Vợ chồng trục trặc - Con c*c giảng hoà
- Cùng nhau vượt qua giông bão
- Vợ là của mình, không có ai giành hết
- Gia đình nhỏ hạnh phúc
- Crush trai thẳng 4 năm
- Người xứng đáng để em gọi là 'Anh Rể'
- Anh nợ em cả cuộc đời
- Đẹp đến đau lòng
- Ngọn cỏ ven đường làm sao với được mây
- Người con gái cao cả và vĩ đại
- Con trai à, cha của con là người đồng tính!
- Giang hồ đội vợ lên đầu
- Xuất phát từ hai con tim
- Anh không hứa chỉ làm thôi
- Tình yêu giản dị mộc mạc
- Anh đã mở lòng được chưa?
- Hai ông bố đồng tính
- Rồi ta sẽ lại ở bên nhau
- Mình yêu nhau bình yên thôi
- Vợ Bình của chồng Hải
- Sóng gió của một gia đình
- Còn yêu sao không cho nhau cơ hội?
- Có chồng nhỏ tuổi sướng lắm
- Kể xấu chồng
- Đồ ngu! Tao yêu mày!
- Làm cho chồng giận rồi
- Người Yêu Anh Bác Sĩ
- Người Chồng Tự Ti
- Cấm mày không được dễ thương vậy nữa
- Anh chết mất! Vợ đừng kích thích anh nữa!!
- Ai rồi cũng sẽ hạnh phúc, chỉ là không ở nơi đây
- Anh Hai có nghe thấy không?
- Đã xấu thì đừng làm gay
- Sòng phẳng tiền bạc
- Tình yêu như một món hàng
- Anh có hạnh phúc mới em có vui không?
- Mắt Biếc
- Tình yêu đồng tính là sai sao?
- Hạnh phúc không tự nhiên mà có
- Cha nhỏ và Cha lớn
- Sẽ Bên Nhau Đến Cuối Đời, Em Nhé!
- Căn Bệnh Thế Kỷ
- Tình yêu học đường
- Cánh Tay Trái
- 10 Năm Tuổi Xuân
- Bà xã không nói được
- Em đã mất anh
- Cây sen đá và móc khoá hình trái tim