Đợi em 8 năm rồi, sao em không chịu về

#G21991

Hải phòng 2009

Hồi ấy điện thoại còn là 1 thứ xa xỉ hiển nhiên làm gì có đt cảm ứng với vô vàng chức năng như bây giờ. Thống trị hồi ấy là Yahoo và Ola. những người trong giới như bọn mình để tìm được thấy nhau thường là sẽ ra quán Internet vào các trang web đàn ông tìm đàn ông.,hoặc gay tìm bạn tình ...blazz blazz .để lại thông tin bản thân, mong muốn, nguyện vọng và địa chỉ Yahoo hoặc Sđt . Đôi khi là phải 1 thời gian dài sau mới có người liên lạc lại. Vậy đấy,
Mình quen e cũng qua cách thức như vậy. Ấy là Một buổi sáng tháng 12 dương lịch, trời lạnh khủng khiếp, chiếc đt đen trắng của mình có 1 tin nhắn "a ơi?! cho e làm quen a nhé?! Đc ko a?!". Theo thói quen mình ko vội trả lời, 1 phần vì mình không tin lắm vào mấy mối quan hệ trên mạng, 1 phần vì mình mới chia tay người yêu chưa lâu, đăng tin để đó thôi chứ chưa muốn tìm hiểu hay làm quen ai. Nhưng có 1 điều thôi thúc mình phải nt lại. Mọi ng bít vì sao k?! Vì e ấy nt khá lịch sự (trước toàn người nhắn tin cộc lốc hoặc gạ sex ko hà). "OK e được thôi, nhưng a báo trước a ko tiếp trẻ em, ng già neo đơn và các bạn đã có gia đình nhé e" (ko ngờ hồi ấy mình cũng chảnh ..ó phết ^^). "Dạ vâng. ok a. Chắc e đạt tiêu chuẩn a ạ"(ôi dễ thương chết mất).
Cứ nt ,gd như vậy qua lại 1 tuần thì mình mến e lúc nào không hay nữa và a lê hấp hẹn gặp thôi
18-12-2009. Tại quán cafe cây sồi đường Tôn Đức Thắng. Cảm nhận buổi gặp hôm ấy là mình... tức sôi máu. Hẹn 19h mà 20h e mới vác xác tới. Lại nhìn ng gì mà lùn (chắc 1m60 là hết cỡ),mặt thì tròn tròn, chỉ được cái cười tươi còn lại .. vứt.
Cả buổi cafe mình hạn chế nói tối đa vì mình có cái tính ai làm mình bực mình là mình..ghét. Và hình như e ấy cũng biết điều nên cũng im lặng . Không khí dường như rất ngột ngạt khó chịu. " Đừng giận e nghe a, có thể hnay về mình sẽ ko gặp lại nhau nữa, nhưng cho e xl nha a, đôi khi có những điều là vậy mà ko phải vậy a à". " Là vậy mà ko phải vậy?!" " vâng a!!".."Thôi bỏ đi,à mà.. E từng sống trong nam à?!" " Dạ vâng ! Sao a bít ạ?!".." Đoán thôi, nói chuyện mà .. 'nghe a,nha a' thì đúng là cách nói ng miền nam rồi chứ sao".."Dạ vâng , e mới từ Sài gòn ra, 23/11 e về quê có chút việc a ạ" "Có chút việc ?! Vậy là có nghĩa e lại vào đó?!" ."Không a ơi. E ra hẳn sẽ không vào nữa, nhưng mà...". "Nhưng cái gì?! E thấy hôm nay ra sao?! Hẹn thì trễ giờ, nói ko thành thực, ngoại hình không nổi bật , e thấy tôi phải làm sao?!". "Dạ, e xl, nhưng sự thật e ko nói dối a mà, e bít a đang rất khó chịu nên e có nói: có thể hnay về mình sẽ ko gặp lại nhau , nên,,,!" "Ờ thôi bỏ đi,"
Đến lúc này tôi mới để ý e ấy. E không cao nhưng cơ thể rắn chắc, bờ vai rất rộng , đùi to, mông cong (sau này tui mới bít e là giáo viên thể thao cổ truyền rất chịu khó tập tành thể dục thể thao). Và điểm đặc biệt giờ tôi mới để ý ra : e có đôi mắt rất buồn. Nhìn vào đôi mắt ấy cảm giác như chất chứa đầy tâm sự bên trong. Nó khiến cho tôi xoa cảm giác e là ng đáng tin cậy.
Sau buổi gặp gỡ ấy chúng tôi nc nhiều hơn. E thì vẫn vậy trầm tính và ít chịu tâm sự về bản thân. Bọn mình gặp nhau nhiều hơn. Hôm thì đi ăn uống lượn đường. Hôm thì cafe vs bạn tôi. Hôm thì điên điên 2 thằng đi ăn ốc uống rượu say bét nhè (can tội cược nhau xem thằng nào tửu lượng tốt).Và rồi yêu nhau lúc nào ko hay
Nói không ngoa chúng tôi yêu nhau trên yên xe, trên những tuyến đường trong hẻm phố, đi ăn đi lượn đường. Khi y rồi tôi mới bít e bé ng mà ăn khỏe dã man, suốt ngày bắt tôi phải tập thể thao cùng e ấy, e hay cười và rất điềm đạm. Vui nhất và HP nhất là ngày tết tôi đc về quê e. Thực sự HP khi e khoe ông có nói vs e " thằng ấy nhìn rất lương thiện ". Chỉ có điều tôi thắc mắc mà ko dám hỏi là thiếu "ng ấy".
Ấy vậy mà
Mùng 4 tết
Đang chở e đi lễ chùa chợt e vòng tay ôm tôi."A ơi,! Nếu e phải đi xa thì a có nhớ e ko?!" " Đồ điên sao lại đi xa?!" "Thì e ví dụ mà" Nếu ấy a". Thì ra giờ tôi mới biết sự thật .Cái "ng ấy" mà tôi thắc mắc là mẹ e. E có ng họ hàng lấy chồng bên hồng công. Mẹ e sang thăm họ hàng rồi trốn luôn ở lại. Và bây giờ họ tính cho e kết hôn giả và ở lại hồng công nhập tịch. Mọi thứ đã xong xuôi chỉ chờ ngày bay. Đó là lý do e phải về quê . Chua chát. Đau đớn. Nhìn e rơm rớm mà tôi chỉ muốn vả cho e 1 cái thật đau. Sao bít phải đi rồi thì quen tôi làm chi. Yêu làm gì cho khổ. 2 ngày tôi giận quyết không gặp ko nc với e mà cảm giác như hai thế kỉ trôi qua. Tôi nhận ra tôi yêu em nhiều lắm. Tôi nt cho e nói chọn giữa a hay là ra đi. E khóc. Ko nói gì. Chỉ khóc. Phải rồi . Tôi là ai chứ. Tôi có thể ở bên e mãi và lo cho e đc ko. Có thể đi với e bao lâu?! Chính tôi còn không biết vậy thì cớ gì bắt e lựa chọn .
Và rồi tôi quyết định gạt bỏ cái tôi của mình cố gắng ở bên e nhiều hơn. Tôi muốn những ngày còn lại ở Việt Nam e phải thật vui vẻ HP. E vui nghĩa là tôi vui.
Hôm cuối cùng trước khi e bay tôi và e ôm nhau cả đêm ngoài trời ngay đầu ngõ nhà e. Trời tối như mực. Tiếng ếch kêu hoà với tiếng dế kêu mà não lòng. 2 đứa ko nói gì, chỉ ôm nhau. Xờ má xờ mặt nhau như sợ sẽ mất nhau mãi mãi. 2h sáng e
đuổi tôi về ko cho tôi theo xe tiễn e. E nói e sợ e làm gì có lỗi . Có lỗi với gia đình , với tôi. E đưa tay tháo sợi dây bạc mà mẹ mua tặng e và nói "Nhìn thấy nó là nhìn thấy e đó, e đi e sẽ trở về mà , e hứa"
Tôi phóng xe đi nhưng thực ra không về . Tôi dừng xe ngay đường chính và đợi . 4h30 xe chở e lên Nội Bài . Tôi nhìn theo xe mà ngân ngấn nước mắt.
7h30 sáng e gọi điện cho tôi. E đang ở nhà chờ đợi lên máy bay
" A ơi! a hát cho e nghe đc ko , bài mà e thích ấy, a hát hay lắm a bít ko?!"
Cổ họng tôi nghẹn đắng . Hát được mấy câu tôi oà khóc như 1 đứa trẻ.
Tùng ơi. E hứa sẽ trở về với a mà 8 năm rồi . E ko chịu về. Lại 1 cái tết nữa qua đi rồi đấy .
A bít nơi đất khách ấy e cũng phải vất vả lắm khổ cực lắm . Nhưng a ko đợi đc nữa rồi . Gd bắt a phải lấy vk, mẹ a bênh nặng lắm r
A phải làm sao
Phải làm sao...?!
_____________________________

Mình không biết chuyện này có thật không, nhưng có lẽ có những điều và cảm xúc rất chân thành và rõ ràng. Như vậy ngày xưa, một người thân đi nước ngoài, phải có sự giúp đỡ của người lớn, còn lại khó vô cùng để liên lạc được.

Có phải vì thế 8 năm rồi không một lời với nhau? 8 năm đâu phải ngắn đâu mà...

Đợi đến bao giờ? Người còn thương không?...

- Bảo Phạm -

loading...

Danh sách chương: