Chương 436: Phiên ngoại - Hằng ngày (20)
Xế chiều hai ngày sau, trời bay đầy đại tuyết.
Lục Vân Khai nhìn thế giới trắng bạc thanh khiết ngoài cửa sổ, trong lòng ẩn ẩn hơi lo lắng, mấy ngày nay hắn cũng biết được ngoài huyện thành còn có bách tính ở lều cỏ, trời tuyết lớn như vậy, cũng không biết mấy bách tính ấy có thể kiên trì hay không.
Khi còn bé Lục Vân Khai sinh hoạt ở Đào Hoa thôn, tuy trong thôn cũng có rất nhiều thôn dân ở trong nhà cỏ tranh, nhưng bởi vì ở gần Đại Sơn, mọi người có thể đốn củi nhóm lửa sưởi ấm, nhưng nơi này hiếm thấy rừng cây, rất nhiều người lấy phân dê bò và nước tiểu giữ lửa, nhưng cũng phải nhà của tất cả mọi người đều có đủ nhiều dê bò.
“Lão gia, phòng bếp nấu canh cay, ngài cũng uống một bát đi.” Gã sai vặt múc một bát canh cay qua đây, trong canh thả ớt khô với một ít lá cải trắng, loại trời lạnh lớn này mặc dù có than củi cũng không ấm áp, vẫn là phải uống một bát canh cay xè nóng hầm hập mới sẽ cảm thấy thoải mái.
Lục Vân Khai uống một bát, cảm thấy thân thể ấm áp hơn, “Mấy thứ như ớt này đủ không?”
“Đủ, phu nhân sai người chuẩn bị rất nhiều.” Gã sai vặt trả lời. Đám người bọn họ cộng thêm hộ vệ tổng cộng có 30 người, mấy thứ vật tư đủ hai cái mùa đông.
“Lão gia, tiểu mộc vừa giết một con dê, hiện tại đã xử lý sạch sẽ, lão gia ngài muốn ăn canh thịt dê? Hay là muốn ăn lẩu nhỏ?”
“Hầm làm canh đi, mọi người cũng uống nhiều một ít.” Bị Tống Tân Đồng ảnh hưởng, Lục Vân Khai cũng sẽ không khắt khe hạ nhân.
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng đánh trống minh oan.
Ngoài mỗi một chỗ huyện nha, đều sẽ đặt một cái trống minh oan cho người đánh minh oan, huyện Sa Hà xa xôi cũng không ngoại lệ.
Nhưng từ trước giờ Lục Vân Khai đã đến huyện Sa Hà nửa tháng rồi, vẫn là lần đầu tiên nghe được trống minh oan vang, bởi thế lập tức sửa sang quần áo, sai người truyền lệnh, hắn muốn khai đường thẩm tra xử lý.
Lục Vân Khai đổi xong quan bào huyện lệnh lên công đường rồi, liền nhìn thấy một lão nhân bọc da dê quỳ gối trên mặt đất giá lạnh rét thấu xương, bên ngoài là gió bắc gào thét thổi tới, lạnh lẽo đến người ta run rẩy.
Lục Vân Khai gõ kinh đường mộc, “Quỳ dưới đường là người nào?”
Lão nhân phủ phục nằm sấp trên mặt đất, “Tiểu nhân chính là thôn hộ ngoài thành, tên là A Đạt, cầu xin đại nhân ngài làm chủ vì tiểu lão nhân a.”
Lục Vân Khai nói: “Làm chủ cái gì? Thân có gì oan? Ngươi phải nói rõ ràng.”
Lão nhân khóc lóc kể lể nói: “Tiểu nhân muốn cáo trạng Dương lão gia trong thành, sáng nay lúc tiểu khuê nữ A Lệ nhà chúng ta ra ngoài gánh nước bị Dương lão gia ra khỏi thành làm việc nhìn thấy, ham tướng mạo A Lệ nhà chúng ta, liền mang A Lệ nhà ta đi, lúc bà nương với đại nhi tử nhà ta ngăn cản đều bị Dương lão gia đánh cho một trận, bây giờ còn mê man bất tỉnh, cầu xin đại nhân làm chủ vì tiểu nhân a…”
“Thật sự là buồn cười!” Lục Vân Khai giận tái mặt, “Giữa ban ngày ban mặt dám cường đoạt con gái nhà lành, người đâu, mang họ Dương đến cho bản quan!”
“Này…” Các tạo dịch đều là người địa phương huyện Sa Hà, đều biết rõ thanh danh Dương lão gia, cũng không dám đắc tội Dương lão gia, cho nên lúc Lục Vân Khai hạ lệnh, tất cả đều là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám hành động.
Lục Vân Khai quát: “Thế nào? Bản quan còn không sai khiến nổi các ngươi?”
Tạo dịch dẫn đầu thập phần khó xử: “Huyện lệnh đại nhân, ngài mới tới nơi này không biết Dương lão gia làm người, hắn thế nhưng là người có bối cảnh có quan hệ, dĩ vãng huyện lệnh đều là mắt nhắm mắt mở với hắn, ngài xem nếu không ngài cũng…”
Trên công đường, các tạo dịch vậy mà trắng trợn từ chối, còn ý đồ dụ dỗ Lục Vân Khai nối giáo cho giặc, thực sự là buồn cười!
Bỗng nhiên Lục Vân Khai gõ kinh đường mộc, “Nếu như các ngươi không muốn đi, vậy thì liền cởi bộ đồ tạo dịch này đi!”
Các tạo dịch nhao nhao liếc mắt nhìn nhau một cái, do dự một chút rồi nhao nhao thả gậy gỗ trong tay xuống, lại cởi quần áo tạo dịch mặc ở ngoài xuống.
Tuy làm tạo dịch ở nha môn một tháng có 200 văn tiền tháng, thỉnh thoảng còn có thu nhập thêm vào, nhưng nếu như đắc tội Dương lão gia, đừng nói 200 văn tiền tháng, chính là mạng cũng không có. Nếu như hiện tại bọn họ quy phục với Dương lão gia, nói không chừng còn có thể leo lên quan hệ, có thể được nhiều chỗ tốt hơn đâu.
Cho nên, mười gã tạo dịch trên đường đều nhao nhao rời đi.
Toàn bộ huyện nha chỉ có mười gã tạo dịch, hiện tại tất cả đều đi, toàn bộ huyện nha cũng chỉ còn lại Lục Vân Khai huyện lệnh quang côn này. Ngụy Trung ở ngoài huyện nha rất nhanh có được tin tức, lập tức cười trên nỗi đau của người khác, Lục huyện lệnh này vẫn là quá trẻ tuổi! Lần này nhất định phải để cho Dương lão gia dạy Lục huyện lệnh một bài học, hung hăng cho hắn một bài học mới được!
Lão nhân du mục đến cáo trạng đều kinh ngạc đến ngây người, đây đây đây… Ô ô ô… Ông trời a sao ngươi nhẫn tâm vậy hả, ông trời ngươi mở mắt ra đi, khuê nữ của ta a… Cứ như vậy mà bị người làm hại a…
Lục Vân Khai cười lạnh một tiếng, trực tiếp triệu các hộ vệ đã đến trước đó ra, “Bắt người về cho bản quan!”
“Dạ đại nhân!” Bọn hộ vệ đều là người biết võ công, đi đường đến uy vũ sinh phong, không phải mấy tạo dịch chỉ biết công phu mèo ba chân có thể so sánh.
Rất nhanh, bọn hộ vệ trực tiếp đạp cổng nhà Dương lão gia ra, tóm Dương lão gia đang tiêu dao trên giường với nữ nhân qua đây, toàn thân gã ta chỉ mặc một bộ áo mỏng che chắn, hiện tại cả người đông lạnh đến run lẩy bẩy.
Dương lão gia vừa đánh ắt xì vừa nói: “Mở to mắt chó các ngươi ra xem một cái, lão tử là ai, các ngươi dám bắt ta! Thông gia ta thế nhưng là Chủ bạc phủ nha Tân Châu, chỉ ta phái người nói một tiếng, các ngươi phải chết không có chỗ chôn! Các ngươi còn không mau cởi trói cho ta! Nếu không các ngươi không có trái cây ngon ăn đâu!”
Hộ vệ trực tiếp đá vào khoeo chân Dương lão gia, Dương lão gia bạch một cái quỳ trên đất, đầu gối đập đau đến hỏng, “Ôi, chân của ta, các ngươi lại dám đối với ta như thế, cẩn thận không ăn hết gói đem đi!”
“Bản quan trái lại muốn xem một chút rốt cuộc có hậu quả gì không!” Lục Vân Khai chán ghét nhất là lừa gạt lũng đoạn thị trường, ác bá cường đoạt dân nữ, mà Dương lão gia đã đập lên vài hạng, điều này làm hắn càng thêm không cách nào khoan dung: “Người tới a, trước đánh 15 đại bản cho bản quan!”
“Ai da… Cứu mạng a…”
“Các ngươi có biết thông gia là ai không? Hắn thế nhưng là Chủ bạc phủ nha Tân châu, chờ hắn biết hành động của các ngươi, cẩn thận cái đầu trên đầu ngươi!”
“Huyện lệnh đại nhân, giơ cao đánh khẽ a.” Ngụy Trung vốn dĩ ở nhà cười trên nỗi đau của người khác biết được tin tức Lục Vân Khai tóm gọn Dương lão gia sau thì lập tức chạy tới.
Lục Vân Khai cười lạnh: “Thu hạ lưu tình?”
Ngụy Trung lau mồ hôi trên đầu, đi lên phía trước nhỏ giọng nói: “Nhạc gia của Dương lão gia này chính là chủ bạc đại nhân của tri phủ Tân châu, rất có mặt mũi trước mặt tri phủ đại nhân, nếu như đắc tội Dương lão gia, sợ rằng đại nhân không cách nào thiện a.”
Lục Vân Khai cười lạnh, “Một kẻ hèn chủ bạc lại có bản lĩnh lớn như thế, đây trái lại làm bản quan muốn gặp một lần! Người đâu, tiếp tục đánh cho bản quan!”
Ngụy Trung bật thốt lên: “Đại nhân, nếu như ngươi khăng khăng một mực, sau này mọi việc không thuận thì chớ có trách hạ quan không nhắc nhở ngươi.”
“Ngụy chủ bạc đây là đang uy hiếp bản quan?” Lục Vân Khai lạnh giọng chất vấn.
Ngụy Trung nói: “Hạ quan không dám, hạ quan chỉ là lo lắng…”
“Lo lắng? Ngụy chủ bạc đã lo lắng cho con đường làm quan của mình như thế, vậy liền về quê làm lão Đồng sinh của ngươi đi, đừng có ở chỗ này ngăn cản bản quan xử án!” Lục Vân Khai vừa dứt lời, liền có hộ vệ trực tiếp lột quan phục chủ bạc trên người Ngụy Trung xuống.
Ngụy Trung hiện đang sợ, “Đại nhân, ngươi không thể như vậy, ta chính là chủ bạc triều đình bổ nhiệm, ngươi không thể bãi miễn ta…”
“Luật pháp Đại Chu quy định huyện lệnh có quyền bổ nhiệm bãi miễn chủ bạc văn thư trong vòng huyện nha đồng cấp, bản quan không có cái quyền lợi này? Ngụy chủ bạc, ngươi là luật pháp của quốc gia nào?” Lục Vân Khai lại vỗ kinh đường mộc: “Bản quan hoài nghi Ngụy Trung này thông đồng với địch phản quốc, người đâu, nhốt vào đại lao cho bản quan, để sau tái thẩm.”
“Đại nhân oan uổng a…” Hiện tại Ngụy Trung mới hiểu được Lục Vân Khai cũng không phải là một tiểu bạch kiểm chỉ biết hưởng lạc, ngược lại là một con sói hoang vẫn ngủ đông, tùy thời mà động, toan tính cắn chết một đám dê.
Ngụy Trung không ngọ ngoạy thoát khỏi sự kiềm chế của bọn hộ vệ được, chỉ có thể hô to oan uổng, đồng thời chỉ có thể hi vọng Dương lão gia có thể nghĩ cách, nếu không kiếp này hắn xong rồi.
Chờ Ngụy Trung bị lôi đi rồi, Lục Vân Khai nhìn Dương lão gia bị đông lạnh đến run lẩy bẩy giữa đại đường, “Sáng sớm hôm nay, ngươi cường đoạt dân nữ ở bờ sông, chứng cớ phạm tội vô cùng xác thực, ngươi có nhận tội không?”
“Đại nhân a…” Hiện tại Dương lão gia cũng hơi sợ, giờ cũng bất chấp chơi ngang, chỉ muốn thoát thân trước, chờ thoát thân rồi lại tìm Lục Vân Khai tính sổ, cho nên hạ thấp tư thái: “Đại nhân oan uổng a, là dân nữ kia muốn qua ngày lành, cố ý câu dẫn ta, để ta mang nàng về nhà…”
A Đạt quỳ bên cạnh mắng to: “Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy, A Lệ nhà ta lập tức sẽ liền thành thân với A Lỗ nàng yêu nhất, sao có thể tham mộ trải qua ngày lành câu dẫn ngươi, ngươi đồ ác nhân đầy miệng dối trá này, mấy năm nay ngươi cường đoạt bao nhiêu cô nương tốt…”
Trước kia cũng có không ít người từng cáo trạng Dương lão gia, nhưng đều bị huyện lệnh trước đây giải quyết cho có lệ, lần này sở dĩ A Đạt đến báo quan một là bởi Lục Vân Khai là tân huyện lệnh, hắn muốn đánh cuộc một lần, còn có một nguyên nhân là khuê nữ hắn thương nhất bị người đoạt đi, hắn cũng không muốn sống, nếu như tân huyện lệnh cũng thông đồng làm bậy với Dương lão gia, vậy hắn liền lập tức đâm đầu chết trên cột ở công đường!
“Thả mẹ ngươi chó má, lão tử còn cần cướp nữ nhân? Tiền bạc đàn dê nhà lão tử nhiều không đếm xuể, nữ nhân nào không sáng sớm nhào vào ngực ta? Ta cho ngươi biết lão già, ngươi còn dám nói hươu nói vượn hãm hại lão tử, chờ ta ra, từng kẻ từng kẻ các ngươi đều đừng nghĩ chạy!” Làm thổ hoàng đế quen rồi, không nhịn được mấy phút, Dương lão gia lại không nhịn được thả lời tàn nhẫn!
“Ngươi còn muốn đi ra ngoài?” Chứng cứ trong tay Lục Vân Khai vô số, đem giấy tờ ghi chép hành vi phạm tội minh bạch của Dương lão gia nặng nề vỗ vào trên bà, “Mấy điều tội danh đó đủ chém đầu ngươi!”
Dương lão gia cũng không sợ, hắn cũng không tin một huyện lệnh nhỏ còn có thể đối lập với hắn? Chờ thê tử hắn đi thành Tân châu tìm được thông gia, xem tiểu bạch kiểm này còn dám kiêu ngạo?
Lục Vân Khai thấy Dương lão gia lợn chết không sợ nước sôi, cười lạnh trực tiếp nhốt hắn vào đại lao, chờ thêm hai ngày thu thập được càng nhiều chứng cứ phạm tội rồi, lại tuyên bố kết án!
“Đa tạ đại nhân, đại nhân ngài chính là phụ mẫu tái sinh của tiểu nhân…” Lão nhân A Đạt không ngừng dập đầu nói cảm ơn.
“Đi đón nữ nhi ngươi đi.” Lục Vân Khai cho hai hộ vệ cùng đi với A Đạt, tránh để bị làm khó dễ ở nhà Dương lão gia.
Chờ A Đạt rời đi rồi, Lâm sư gia nói: “Vị Dương lão gia này sợ rằng còn có tay sau, đại nhân nhưng phải cẩn thận một ít.”
“Vậy phải xem bọn hắn có thể nhìn thấy vị chủ bạc quyền thế cuồn cuộn ngất trời kia không.” Lục Vân Khai xuy một tiếng, trước khi hắn rời khỏi kinh thành, thánh thượng đã trao tặng quyền lực có thể lâm thời thuyên chuyển trú quân cho hắn, đồng thời còn có thể bắt tham quan, trừng phạt phản tặc.
Tuy hắn chỉ là một tiểu huyện lệnh ở biên thành, nhưng chưa chắc không phải là một khâm sai đại thần một tay cầm thượng phương bảo kiếm.
Danh sách chương:
- Chương 1 đến chương 25
- Chương 26 đến chương 50
- Chương 51-75
- THÔNG BÁO: (LẢM NHẢM CHÚT THÔI)
- Chương 76-100
- thông báo lần hai:
- Chương 100-125
- Chương 126- 150
- Chương 151- 175
- Chương 176- 200
- Chương 201- 210
- Chương 211- 220
- chương 221-230
- Chương 231--240
- Chương 241-- 250
- Chương 251-260
- Thông báo nhỏ 📢📢
- Chương 261- 270
- Chương 271- 280
- Chương 281 -290
- Chương 291 - 300
- Chương 301: Bất mãn
- Chương 302: Trang hoàng xong
- Chương 303: Chuẩn bị
- Chương 304:
- Chương 305: Tửu lâu khai trương
- Chương 306: Nếu không thì định hôn từ bé?
- Chương 307: Trời sinh ăn ý
- Chương 308: Thu đồ đệ dựa vào duyên phận
- Chương 309: Tuần sát
- Chương 310: Thê nô
- Chương 311: Trở về nhà
- Chương 312: Tán gẫu (1)
- Chương 313: Tán gẫu (2)
- Chương 314: Mọc rất tốt
- Chương 315: Quà mừng
- Chương 316: Tặng lễ
- Chương 317: Dây khoai lang
- Chương 318: Đưa tôm
- Chương 319: Vào núi
- Chương 320: Mứt
- Chương 321: Ăn chết người
- Chương 322: Bị bắt đi
- Chương 323: Ngươi tiện nhân này!
- Chương 324: Lên công đường
- Chương 325: Ăn đồ thiu
- Chương 326: Huyện lệnh rất sắc
- Chương 327: Động thai
- Chương 328: Ngươi dám đùa bản quan!
- Chương 329: Ngoại thất
- Chương 330: Báo tin
- Chương 331: Chết không nhắm mắt
- Chương 332: Hung hăng đánh
- Chương 333: Lật trời!
- Chương 334: Chân tướng rõ ràng
- Chương 335: Bình an về nhà
- Chương 336: Tỷ bất công
- Thông báo
- Chương 337: Là một quan tốt
- Chương 338: Tặng quà
- Chương 339: Đưa tiễn
- Chương 340: Tửu lâu khai trương lại
- Chương 341: Phương pháp kiếm tiền
- Chương 342: Ở riêng
- Chương 343: Hậu trường
- Chương 344: Tồn lương thực
- Chương 345: Tình nhân trong mắt thành Tây Thi
- Chương 346: Nam chủ ngoại nữ chủ nội
- Chương 347: Đùi vàng
- Chương 348: Tiểu thúc ngươi thật ngốc
- Chương 349: Triền miên lâm ly
- Chương 350: Luyện tập
- Chương 351: Đi săn
- Chương 352: Quản thê nghiêm
- Chương 353: Từ tỷ tỷ biến thành thẩm
- Chương 354: Còn chưa sinh
- Chương 355: Nghỉ
- Chương 356: Bé con sinh ra
- Chương 357: Là một nữ hài
- Chương 358: Đặt tên
- Chương 359: Cháu ngoại gái là nhặt về?
- Chương 360: Thịt khô hun khói
- Chương 361: Ghen
- Chương 362: Huyện lệnh tới cửa
- Chương 363: Đôi bên cùng có lợi
- Chương 364: Bát tự không hợp
- Chương 365: Thích ngực lớn
- Chương 366: Noãn Noãn trăm ngày
- Chương 367: Dân phong thuần phác
- Chương 368: Thương cơ
- Chương 369: Danh thiếp tiến cử hiền tài
- Chương 370: Giai đoạn chuẩn bị trước
- Chương 371: Đùi vàng
- Chương 372: Hối hận cũng vô dụng!
- Chương 373: Người minh bạch
- Chương 374: Ghen
- Chương 375: Noãn Noãn không nháo
- Chương 376: Nương tử quan trọng nhất
- Chương 377: Ba nữ nhân một đài kịch
- Chương 378: Khóc đến tê tâm liệt phế
- Chương 379: Tình nồng ý trường
- Chương 380: Tửu lâu Giang Nam
- Chương 381: Nam nhân trung niên
- Chương 382: Phụ thân, Noãn Noãn nhớ người
- Chương 383: Kỳ thi Hương
- Chương 384: Ghét bỏ cha
- Chương 385: Về thôn
- Chương 386: Trốn miêu miêu
- Chương 387: Trúng cử
- Chương 388: Con ma men nói mê sảng
- Chương 389: Lộc Minh yến
- Chương 390: Nhận họ hàng?
- Chương 391: Lại về thôn
- Chương 392: Sinh đệ đệ cho Noãn Noãn
- Chương 393: Hạ gia thôn
- Chương 394: Tế bái
- Chương 395: Cáo biệt
- Chương 396: Vào kinh
- Chương 397: Quan sát
- Chương 398: Mua thôn trang
- Chương 399: Không dám nhận
- Chương 400: Vô công bất thụ lộc
- Chương 401: Trừ tịch ba người
- Chương 402: Đánh đòn
- Chương 403: Thi Hội
- Chương 404: Thi xong
- Chương 405: Thiếp mời quá nhiều
- Chương 406: Ta thuộc về Tân Đồng
- Chương 407: Trồng thịt
- Chương 408: Song hỷ lâm môn
- Chương 409: Thi Đình
- Chương 410: Đỗ Trạng nguyên
- Chương 411: Mua nhà định cư
- Chương 412: Lục mẫu đến kinh
- Chương 413: Nãi nãi không khóc
- Chương 414: Chuyển nhà mới
- Chương 415: An trí thỏa đáng
- Chương 416: Sinh song thai
- Chương 417- Phiên ngoại: Hằng ngày (1)
- Chương 418- Phiên ngoại: Hằng ngày (2)
- Chương 419: Phiên ngoại - Hằng ngày 3
- Chương 420: Phiên ngoại - Hằng ngày 4
- Chương 421: Phiên ngoại - Hằng ngày (5)
- Chương 422: Phiên ngoại- Hằng ngày (6)
- Chương 423: Phiên ngoại - Hằng ngày (7)
- Chương 424: Phiên ngoại - Hằng ngày (8)
- Chương 425: Phiên ngoại - Hằng ngày (9)
- Chương 426: Phiên ngoại - Hằng ngày (10)
- Chương 427: Phiên ngoại - Hằng ngày (11)
- Chương 428: Phiên ngoại - Hằng ngày (12)
- Chương 429: Phiên ngoại - Hằng ngày (13)
- Chương 430: Phiên ngoại - Hằng ngày (14)
- Chương 431: Phiên ngoại - Hằng ngày (15)
- Chương 432: Phiên ngoại - Hằng ngày (16)
- Chương 433: Phiên ngoại - Hằng ngày (17)
- Chương 434: Phiên ngoại - Hằng ngày (18)
- Chương 435: Phiên ngoại - Hằng ngày (19)
- Chương 436: Phiên ngoại - Hằng ngày (20)
- Chương 437: Phiên ngoại - Hằng ngày (21)
- Chương 438: Phiên ngoại - Hằng ngày (22)
- Chương 439: Phiên ngoại - Hằng ngày (23)
- Chương 440: Phiên ngoại - Hằng ngày (24)
- Chương 441: Phiên ngoại - Hằng ngày (25)
- Chương 442: Phiên ngoại - Hằng ngày (26)
- Chương 443: Phiên ngoại - Hằng ngày (27)
- Chương 444: Phiên ngoại - Hằng ngày (28)
- Chương 445: Phiên ngoại - Hằng ngày (29)
- Chương 446: Phiên ngoại Hằng ngày (30)
- Chương 447: Phiên ngoại - Hằng ngày (31)
- Chương 448: Phiên ngoại - Hằng ngày (32)
- Chương 449; Phiên ngoại- Hằng ngày (33)
- Chương 450: Phiên ngoại - Hằng ngày (34)
- Chương 451: Phiên ngoại - Hằng ngày (35)
- Chương 452: Phiên ngoại - Hằng ngày (36)
- Chương 453: Phiên ngoại về Noãn Noãn (1)
- Chương 454: Phiên ngoại về Noãn Noãn (2)
- Chương 455: Phiên ngoại về Đại Bảo
- Chương 456: Phiên ngoại về Tiểu Bảo
- Chương 457: Nhiều năm về sau