Chương 348: Tiểu thúc ngươi thật ngốc

Lục Vân Khai rất tán đồng cách nói của thê tử: "Hơn nữa y theo bản lĩnh của Vệ công tử, càng không thể có người dám lừa gạt."

Vệ công tử suy nghĩ một chút cũng phải, trái lại là trước đó bọn họ nghĩ quá nhiều, lập tức cười nói: "Lục công tử và phu nhân nói phải, trái lại là chúng ta nghĩ lầm."

Dừng một chút lại nói: "Lục phu nhân, lại suy nghĩ ra nhiều một chút phương pháp, đến lúc đó ta ở kinh thành mở ra một cửa hàng như thế, thử nước một lần."

"Vệ công tử yên tâm, chậm chút nữa ta nghĩ ra liền viết xuống." Kỳ thực trong đáy lòng Tống Tân Đồng muốn nói chuyện thù lao với Vệ công tử, có điều nàng thật không dám, dù sao người ta thế nhưng là hoàng tử, hoàng quyền tối cao đắc tội người ta đầu cũng không bảo vệ được!

Nếu như đổi lại là phú thân quan lại gì gì đó, nàng còn dám tranh thủ một chút, nhưng hiện tại, nàng vẫn là cảm thấy bảo mệnh quan trọng, người ta không nhắc tới, nàng cũng không tiện đề cập a.

Có lẽ là Vệ công tử nghe thấy tiếng lòng của nàng, mở miệng nói: "Đương nhiên, nếu việc này thành, ta cũng sẽ không xử tệ với Lục phu nhân."

Tống Tân Đồng cười cười, xem như ngươi thức thời biết lễ, đến lúc đó đưa mấy vạn lượng bạc đến là xong!

Nhưng sau này khi Tống Tân Đồng biết Vệ công tử không có đưa bạc cho nàng, nàng hối hận đến hộc máu!

"Vệ công tử nếu thật sự tính toán làm sinh ý này, tốt nhất là mỗi tòa thành chỉ mở một gian, tốt nhất là lấy danh nghĩa quan gia, chắc chắn kính yêu và tín nhiệm của bách tính đối với quan phủ là cao nhất, bọn họ cũng sẽ an tâm, cũng sẽ nguyện ý đi đánh cuộc một lần, không cần lo lắng bị lừa tiền bạc như sòng bạc." Tống Tân Đồng cảm thấy Vệ công tử mặt mày tuấn tú, không loại người làm ác kia, hẳn sẽ không lừa bách tính.

"Đa tạ Lục phu nhân nhắc nhở, việc này ta sẽ để ở trong lòng." Vệ công tử vốn là muốn giúp huynh trưởng thái tử kiếm thêm thu nhập, nhưng dĩ vãng như thế, rất dễ bị quan gián ngôn, trái phải đều là vì làm đầy quốc khố,không bằng đặt ở hộ bộ, như vậy cũng có thể tạo phúc bách tính.

Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, lại nói: "Vệ công tử, nếu như sinh ý này thật có thể làm lâu dài xuống, thật có thể một vốn bốn lời, có thể đem một bộ phận bạc kiếm dư thành lập học đường trong thành hay không, cho dân chúng bình thường đọc sách biết chữ? Không cần thi tú tài làm quan kiêu ngạo, chỉ là để cho bọn họ học một vài chữ, có thể được một con đường mưu sinh."

Vệ công tử ngẩn ra, không nghĩ đến một tiểu phụ nhân làng núi lại có lòng dạ rộng lớn như vậy, thế gian này tư thục thư viện nhiều không đếm xuể, nhưng đều cần đại ngạch học phí, phổ thông bách tính không có tiền liền không cách nào đưa đứa nhỏ trong nhà đi đọc sách, nếu là thật sự có thể như vậy, trái lại là một công lớn.

Tống Tân Đồng trái lại không nghĩ nhiều như vậy, cảm thấy làm sinh ý này, kiếm vẫn là tiền của dân chúng bình thường, thật có thể trúng thưởng ít lại càng ít, còn không bằng lấy cái này trả lại cho bách tính, như vậy cũng có thể giảm bớt áy náy ở đáy lòng nàng, dù sao nàng coi như là kẻ đầu sỏ.

"Lục phu nhân đại thiện." Vệ công tử chắp tay nói một tiếng cảm ơn: "Việc này ta sẽ trở lại thương lượng với người trong nhà."

"Là Vệ công tử tâm thiện." Tống Tân Đồng không cảm giác mình là cái gì, chỉ là thuận miệng nhắc một câu mà thôi, dù sao chân chính bỏ tiền ra sức chính là Vệ công tử bọn họ.

Nàng biết sinh ý này tốt, hơn nữa xây cái gì học đường thanh danh cũng sẽ tốt, nhưng cái này không nên là nàng một tiểu dân chúng phổ thông đề ra, nàng đề ra đã là vượt rào, nhưng cũng may Vệ công tử không để ở trong lòng.

Bởi vậy, Tống Tân Đồng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Dương Thụ đi tới, nhỏ giọng nói: "Cô nương cô gia, cơm đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể dùng cơm."

Tống Tân Đồng ngửa đầu liếc nhìn trời đã bắt đầu tối, lúc này mới kinh ngạc phát hiện đã sắp giờ tuất, vội đứng lên nói: "Hai vị tiểu công tử còn chưa trở lại?"

Vừa dứt lời, phía sân sau liền truyền đến tiếng Đại Bảo bọn họ: "Giang Tiểu Nhị ngươi đừng chạy! Đứng lại!"

"Ngươi tới đuổi ta a, ngươi tới đuổi ta a, ngươi không đuổi được ta!" Giang Tiểu nhị hỉ hả cười, thiếu đòn nói: "Tiểu Bảo ngươi là tiểu chân ngắn, không đuổi được ta, không đuổi được ta!"

"Ngươi chạy chậm một chút, đừng ngã!" Tiếng Giang Văn thở hồng hộc ở phía sau vang lên.

"Đại ca ngươi cũng quá chậm."

Tống Tân Đồng cũng không nói gì, vội đi tới sân bên ngoài, nhìn mấy thân ảnh chạy xuống rất nhanh: "Các ngươi chậm rãi, đừng chạy."

"Lục phu nhân ngươi đừng sợ, ta cũng sẽ không té." Giang Tiểu Nhị chạy tới đứng cạnh người Tống Tân Đồng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, giống quả táo đỏ, nhìn thật muốn cắn một ngụm.

"Ôi, chạy đến mặt đỏ rần, nóng không?" Tống Tân Đồng nói rồi sờ phía sau lưng tiểu hài, xem có bị mồ hôi thấm ướt không. Hai người đều là khách, hơn nữa ban đêm trong núi rất lạnh, ra mồ hôi phải đúng lúc thay quần áo, nếu không sẽ nhiễm phong hàn, hơn nữa nàng cũng không dễ bàn giao với các phu nhân Giang gia: "Đều ướt, đến, ta mang các ngươi đi thay quần áo."

Sớm đoán được mấy cậu sẽ chạy đến toàn thân là mồ hôi, Tống Tân Đồng để người ta chuẩn bị vài bộ quần áo để trong phòng bên cạnh, chờ chút nữa thuận tiện lau một chút liền thay quần áo sạch, dùng cơm xong trở lại Tống gia bên kia lại tắm rửa.

"Được." Giang Tiểu Nhị và Tống Tân Đồng rất thân thiết, đứng dựa vào nàng cười đáp ứng.

"Tân Đồng tỷ, chúng ta đi về." Cẩu Đản Nhị còn có mấy tiểu tử trong thôn chạy ở phía sau, thấy Đại Bảo bọn họ dừng xuống cũng theo đó chậm rãi đi, chẳng qua là đi trên đường về phía thôn.

"Liền ở đây dùng cơm, Vương thẩm làm rất nhiều món ngon." Tống Tân Đồng giữ mấy cậu lại, mấy tiểu tử cũng ăn không được bao nhiêu.

"Không cần, vừa nãy ta cũng nghe được nãi đang gọi ta." Cẩu Đản Nhi nói rồi rất nhanh chạy xuống bên bờ suối, phía sau còn theo một chuỗi bé trai.

Chờ đến ngã ba cạnh cầu bên dòng suối, mọi người đều cấp tốc tách ra, mỗi người hướng nhà của mình chạy đi.

Tống Tân Đồng và Đại Nha cho bốn cậu dùng nước nóng lau mồ hôi trên người, sau đó thay đổi bộ quần áo sạch sẽ liền mang theo mấy cậu đi nhà chính, để mấy cậu cùng Vệ công tử và Giang Minh Chiêu cùng nhau dùng cơm.

"Tiểu thúc, sau núi chơi thật vui, thật nhiều thỏ, thật nhiều gà con cùng vịt con, ta với ca ca bắt thỏ." Giang Tiểu Nhị không quản được miệng, vừa vào phòng liền kéo Giang Minh Chiêu nói không ngừng: "Mấy con thỏ đó thật đáng yêu, lông xù xù, vừa trắng lại đẹp."

Giang Văn cũng phụ họa: " Tiểu thúc, ta còn nhìn thấy có con thỏ bụng phồng phồng, Tiểu Bảo nói bên trong có thỏ con."

Tiểu Bảo nói: "Là có thỏ con, sắp không bao lâu liền sinh."

Đại Bảo nói: "Thỏ một lần muốn sinh rất nhiều con thỏ nhỏ, thỏ nhỏ không có lông, đỏ rực."

"Là như thế?" Giang Minh Chiêu nhưng không biết thỏ bảo bảo lớn lên là bộ dáng gì, cho rằng vừa sinh ra chính là mọc lông trắng.

"Tiểu thúc ngươi thật ngốc, là không có lông." Giang Tiểu Nhị không chút nào cố kỵ mặt tiểu thúc nhà mình, giễu cợt nói: "Chúng ta đều biết, ngươi còn không biết."

Giang Minh Chiêu vươn tay nhéo nhéo mặt Giang Tiểu Nhị: "Cha ngươi cũng không biết, cha ngươi mới ngốc!"

"A?" Giang Tiểu Nhị che miệng cười trộm: "Vậy Đại Bá có biết hay không? Nãi nãi có biết hay không?"

"Ngươi có thể trở về hỏi xem." Giang Minh Chiêu đào hố cho cháu trai mình không chút nào nương tay, trở lại xem có bị lão tử* các ngươi đánh hay không!

*: lão tử ở đây là chỉ cha đó, ví dụ như câu kiểu convert này 'lão tử ngươi vẫn là lão tử ngươi' nghĩa là cha ngươi vẫn là cha ngươi

Bên cạnh Vệ công tử kinh ngạc nói: "Lục phu nhân còn nuôi mấy súc vật này?"

Lục Vân Khai không tin trước khi đến Vệ công tử chưa từng điều tra rõ cả nhà bọn họ, có điều trên miệng vẫn là nói: "Trong nhà mở hai gian tửu lầu, cần dùng đến mấy nguyên liệu nấu ăn này, tự mình dưỡng so ra có lời hơn."

Vệ công tử nói: "Trái lại có ý nghĩ nghe Giang Văn bọn họ vừa nói, ta cũng muốn đi xem một cái."

"Buổi tối chúng nó đều ngủ rồi, phải ngày mai mới có thể đi xem." Giang Tiểu Nhị nói.

"Vậy ngày mai lại đi." Vệ công tử còn chưa đón dâu, nhìn mấy cái nắm này lớn lên nhìn quái đẹp ngữ khí cũng càng phát ra hòa khí.

___________

Pen: mọi người chờ tới ngày mai là có chương mới nhé! Tối nay mình sẽ làm hai chương luôn, mai là có chương 349 và 350 nhé, tại mấy nay mình đang làm bộ 'khi tôi có thể nói chuyện với mèo' song song nên hơi chậm một chút. Mọi người đọc vui vẻ nhé. Cầu bình chọn a 🙏🙏🙏🙏🙏🙏

loading...

Danh sách chương: