Chương 348: Tiểu thúc ngươi thật ngốc
Lục Vân Khai rất tán đồng cách nói của thê tử: "Hơn nữa y theo bản lĩnh của Vệ công tử, càng không thể có người dám lừa gạt."
Vệ công tử suy nghĩ một chút cũng phải, trái lại là trước đó bọn họ nghĩ quá nhiều, lập tức cười nói: "Lục công tử và phu nhân nói phải, trái lại là chúng ta nghĩ lầm."
Dừng một chút lại nói: "Lục phu nhân, lại suy nghĩ ra nhiều một chút phương pháp, đến lúc đó ta ở kinh thành mở ra một cửa hàng như thế, thử nước một lần."
"Vệ công tử yên tâm, chậm chút nữa ta nghĩ ra liền viết xuống." Kỳ thực trong đáy lòng Tống Tân Đồng muốn nói chuyện thù lao với Vệ công tử, có điều nàng thật không dám, dù sao người ta thế nhưng là hoàng tử, hoàng quyền tối cao đắc tội người ta đầu cũng không bảo vệ được!
Nếu như đổi lại là phú thân quan lại gì gì đó, nàng còn dám tranh thủ một chút, nhưng hiện tại, nàng vẫn là cảm thấy bảo mệnh quan trọng, người ta không nhắc tới, nàng cũng không tiện đề cập a.
Có lẽ là Vệ công tử nghe thấy tiếng lòng của nàng, mở miệng nói: "Đương nhiên, nếu việc này thành, ta cũng sẽ không xử tệ với Lục phu nhân."
Tống Tân Đồng cười cười, xem như ngươi thức thời biết lễ, đến lúc đó đưa mấy vạn lượng bạc đến là xong!
Nhưng sau này khi Tống Tân Đồng biết Vệ công tử không có đưa bạc cho nàng, nàng hối hận đến hộc máu!
"Vệ công tử nếu thật sự tính toán làm sinh ý này, tốt nhất là mỗi tòa thành chỉ mở một gian, tốt nhất là lấy danh nghĩa quan gia, chắc chắn kính yêu và tín nhiệm của bách tính đối với quan phủ là cao nhất, bọn họ cũng sẽ an tâm, cũng sẽ nguyện ý đi đánh cuộc một lần, không cần lo lắng bị lừa tiền bạc như sòng bạc." Tống Tân Đồng cảm thấy Vệ công tử mặt mày tuấn tú, không loại người làm ác kia, hẳn sẽ không lừa bách tính.
"Đa tạ Lục phu nhân nhắc nhở, việc này ta sẽ để ở trong lòng." Vệ công tử vốn là muốn giúp huynh trưởng thái tử kiếm thêm thu nhập, nhưng dĩ vãng như thế, rất dễ bị quan gián ngôn, trái phải đều là vì làm đầy quốc khố,không bằng đặt ở hộ bộ, như vậy cũng có thể tạo phúc bách tính.
Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, lại nói: "Vệ công tử, nếu như sinh ý này thật có thể làm lâu dài xuống, thật có thể một vốn bốn lời, có thể đem một bộ phận bạc kiếm dư thành lập học đường trong thành hay không, cho dân chúng bình thường đọc sách biết chữ? Không cần thi tú tài làm quan kiêu ngạo, chỉ là để cho bọn họ học một vài chữ, có thể được một con đường mưu sinh."
Vệ công tử ngẩn ra, không nghĩ đến một tiểu phụ nhân làng núi lại có lòng dạ rộng lớn như vậy, thế gian này tư thục thư viện nhiều không đếm xuể, nhưng đều cần đại ngạch học phí, phổ thông bách tính không có tiền liền không cách nào đưa đứa nhỏ trong nhà đi đọc sách, nếu là thật sự có thể như vậy, trái lại là một công lớn.
Tống Tân Đồng trái lại không nghĩ nhiều như vậy, cảm thấy làm sinh ý này, kiếm vẫn là tiền của dân chúng bình thường, thật có thể trúng thưởng ít lại càng ít, còn không bằng lấy cái này trả lại cho bách tính, như vậy cũng có thể giảm bớt áy náy ở đáy lòng nàng, dù sao nàng coi như là kẻ đầu sỏ.
"Lục phu nhân đại thiện." Vệ công tử chắp tay nói một tiếng cảm ơn: "Việc này ta sẽ trở lại thương lượng với người trong nhà."
"Là Vệ công tử tâm thiện." Tống Tân Đồng không cảm giác mình là cái gì, chỉ là thuận miệng nhắc một câu mà thôi, dù sao chân chính bỏ tiền ra sức chính là Vệ công tử bọn họ.
Nàng biết sinh ý này tốt, hơn nữa xây cái gì học đường thanh danh cũng sẽ tốt, nhưng cái này không nên là nàng một tiểu dân chúng phổ thông đề ra, nàng đề ra đã là vượt rào, nhưng cũng may Vệ công tử không để ở trong lòng.
Bởi vậy, Tống Tân Đồng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Dương Thụ đi tới, nhỏ giọng nói: "Cô nương cô gia, cơm đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể dùng cơm."
Tống Tân Đồng ngửa đầu liếc nhìn trời đã bắt đầu tối, lúc này mới kinh ngạc phát hiện đã sắp giờ tuất, vội đứng lên nói: "Hai vị tiểu công tử còn chưa trở lại?"
Vừa dứt lời, phía sân sau liền truyền đến tiếng Đại Bảo bọn họ: "Giang Tiểu Nhị ngươi đừng chạy! Đứng lại!"
"Ngươi tới đuổi ta a, ngươi tới đuổi ta a, ngươi không đuổi được ta!" Giang Tiểu nhị hỉ hả cười, thiếu đòn nói: "Tiểu Bảo ngươi là tiểu chân ngắn, không đuổi được ta, không đuổi được ta!"
"Ngươi chạy chậm một chút, đừng ngã!" Tiếng Giang Văn thở hồng hộc ở phía sau vang lên.
"Đại ca ngươi cũng quá chậm."
Tống Tân Đồng cũng không nói gì, vội đi tới sân bên ngoài, nhìn mấy thân ảnh chạy xuống rất nhanh: "Các ngươi chậm rãi, đừng chạy."
"Lục phu nhân ngươi đừng sợ, ta cũng sẽ không té." Giang Tiểu Nhị chạy tới đứng cạnh người Tống Tân Đồng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, giống quả táo đỏ, nhìn thật muốn cắn một ngụm.
"Ôi, chạy đến mặt đỏ rần, nóng không?" Tống Tân Đồng nói rồi sờ phía sau lưng tiểu hài, xem có bị mồ hôi thấm ướt không. Hai người đều là khách, hơn nữa ban đêm trong núi rất lạnh, ra mồ hôi phải đúng lúc thay quần áo, nếu không sẽ nhiễm phong hàn, hơn nữa nàng cũng không dễ bàn giao với các phu nhân Giang gia: "Đều ướt, đến, ta mang các ngươi đi thay quần áo."
Sớm đoán được mấy cậu sẽ chạy đến toàn thân là mồ hôi, Tống Tân Đồng để người ta chuẩn bị vài bộ quần áo để trong phòng bên cạnh, chờ chút nữa thuận tiện lau một chút liền thay quần áo sạch, dùng cơm xong trở lại Tống gia bên kia lại tắm rửa.
"Được." Giang Tiểu Nhị và Tống Tân Đồng rất thân thiết, đứng dựa vào nàng cười đáp ứng.
"Tân Đồng tỷ, chúng ta đi về." Cẩu Đản Nhị còn có mấy tiểu tử trong thôn chạy ở phía sau, thấy Đại Bảo bọn họ dừng xuống cũng theo đó chậm rãi đi, chẳng qua là đi trên đường về phía thôn.
"Liền ở đây dùng cơm, Vương thẩm làm rất nhiều món ngon." Tống Tân Đồng giữ mấy cậu lại, mấy tiểu tử cũng ăn không được bao nhiêu.
"Không cần, vừa nãy ta cũng nghe được nãi đang gọi ta." Cẩu Đản Nhi nói rồi rất nhanh chạy xuống bên bờ suối, phía sau còn theo một chuỗi bé trai.
Chờ đến ngã ba cạnh cầu bên dòng suối, mọi người đều cấp tốc tách ra, mỗi người hướng nhà của mình chạy đi.
Tống Tân Đồng và Đại Nha cho bốn cậu dùng nước nóng lau mồ hôi trên người, sau đó thay đổi bộ quần áo sạch sẽ liền mang theo mấy cậu đi nhà chính, để mấy cậu cùng Vệ công tử và Giang Minh Chiêu cùng nhau dùng cơm.
"Tiểu thúc, sau núi chơi thật vui, thật nhiều thỏ, thật nhiều gà con cùng vịt con, ta với ca ca bắt thỏ." Giang Tiểu Nhị không quản được miệng, vừa vào phòng liền kéo Giang Minh Chiêu nói không ngừng: "Mấy con thỏ đó thật đáng yêu, lông xù xù, vừa trắng lại đẹp."
Giang Văn cũng phụ họa: " Tiểu thúc, ta còn nhìn thấy có con thỏ bụng phồng phồng, Tiểu Bảo nói bên trong có thỏ con."
Tiểu Bảo nói: "Là có thỏ con, sắp không bao lâu liền sinh."
Đại Bảo nói: "Thỏ một lần muốn sinh rất nhiều con thỏ nhỏ, thỏ nhỏ không có lông, đỏ rực."
"Là như thế?" Giang Minh Chiêu nhưng không biết thỏ bảo bảo lớn lên là bộ dáng gì, cho rằng vừa sinh ra chính là mọc lông trắng.
"Tiểu thúc ngươi thật ngốc, là không có lông." Giang Tiểu Nhị không chút nào cố kỵ mặt tiểu thúc nhà mình, giễu cợt nói: "Chúng ta đều biết, ngươi còn không biết."
Giang Minh Chiêu vươn tay nhéo nhéo mặt Giang Tiểu Nhị: "Cha ngươi cũng không biết, cha ngươi mới ngốc!"
"A?" Giang Tiểu Nhị che miệng cười trộm: "Vậy Đại Bá có biết hay không? Nãi nãi có biết hay không?"
"Ngươi có thể trở về hỏi xem." Giang Minh Chiêu đào hố cho cháu trai mình không chút nào nương tay, trở lại xem có bị lão tử* các ngươi đánh hay không!
*: lão tử ở đây là chỉ cha đó, ví dụ như câu kiểu convert này 'lão tử ngươi vẫn là lão tử ngươi' nghĩa là cha ngươi vẫn là cha ngươi
Bên cạnh Vệ công tử kinh ngạc nói: "Lục phu nhân còn nuôi mấy súc vật này?"
Lục Vân Khai không tin trước khi đến Vệ công tử chưa từng điều tra rõ cả nhà bọn họ, có điều trên miệng vẫn là nói: "Trong nhà mở hai gian tửu lầu, cần dùng đến mấy nguyên liệu nấu ăn này, tự mình dưỡng so ra có lời hơn."
Vệ công tử nói: "Trái lại có ý nghĩ nghe Giang Văn bọn họ vừa nói, ta cũng muốn đi xem một cái."
"Buổi tối chúng nó đều ngủ rồi, phải ngày mai mới có thể đi xem." Giang Tiểu Nhị nói.
"Vậy ngày mai lại đi." Vệ công tử còn chưa đón dâu, nhìn mấy cái nắm này lớn lên nhìn quái đẹp ngữ khí cũng càng phát ra hòa khí.
___________
Pen: mọi người chờ tới ngày mai là có chương mới nhé! Tối nay mình sẽ làm hai chương luôn, mai là có chương 349 và 350 nhé, tại mấy nay mình đang làm bộ 'khi tôi có thể nói chuyện với mèo' song song nên hơi chậm một chút. Mọi người đọc vui vẻ nhé. Cầu bình chọn a 🙏🙏🙏🙏🙏🙏
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1 đến chương 25
- Chương 26 đến chương 50
- Chương 51-75
- THÔNG BÁO: (LẢM NHẢM CHÚT THÔI)
- Chương 76-100
- thông báo lần hai:
- Chương 100-125
- Chương 126- 150
- Chương 151- 175
- Chương 176- 200
- Chương 201- 210
- Chương 211- 220
- chương 221-230
- Chương 231--240
- Chương 241-- 250
- Chương 251-260
- Thông báo nhỏ 📢📢
- Chương 261- 270
- Chương 271- 280
- Chương 281 -290
- Chương 291 - 300
- Chương 301: Bất mãn
- Chương 302: Trang hoàng xong
- Chương 303: Chuẩn bị
- Chương 304:
- Chương 305: Tửu lâu khai trương
- Chương 306: Nếu không thì định hôn từ bé?
- Chương 307: Trời sinh ăn ý
- Chương 308: Thu đồ đệ dựa vào duyên phận
- Chương 309: Tuần sát
- Chương 310: Thê nô
- Chương 311: Trở về nhà
- Chương 312: Tán gẫu (1)
- Chương 313: Tán gẫu (2)
- Chương 314: Mọc rất tốt
- Chương 315: Quà mừng
- Chương 316: Tặng lễ
- Chương 317: Dây khoai lang
- Chương 318: Đưa tôm
- Chương 319: Vào núi
- Chương 320: Mứt
- Chương 321: Ăn chết người
- Chương 322: Bị bắt đi
- Chương 323: Ngươi tiện nhân này!
- Chương 324: Lên công đường
- Chương 325: Ăn đồ thiu
- Chương 326: Huyện lệnh rất sắc
- Chương 327: Động thai
- Chương 328: Ngươi dám đùa bản quan!
- Chương 329: Ngoại thất
- Chương 330: Báo tin
- Chương 331: Chết không nhắm mắt
- Chương 332: Hung hăng đánh
- Chương 333: Lật trời!
- Chương 334: Chân tướng rõ ràng
- Chương 335: Bình an về nhà
- Chương 336: Tỷ bất công
- Thông báo
- Chương 337: Là một quan tốt
- Chương 338: Tặng quà
- Chương 339: Đưa tiễn
- Chương 340: Tửu lâu khai trương lại
- Chương 341: Phương pháp kiếm tiền
- Chương 342: Ở riêng
- Chương 343: Hậu trường
- Chương 344: Tồn lương thực
- Chương 345: Tình nhân trong mắt thành Tây Thi
- Chương 346: Nam chủ ngoại nữ chủ nội
- Chương 347: Đùi vàng
- Chương 348: Tiểu thúc ngươi thật ngốc
- Chương 349: Triền miên lâm ly
- Chương 350: Luyện tập
- Chương 351: Đi săn
- Chương 352: Quản thê nghiêm
- Chương 353: Từ tỷ tỷ biến thành thẩm
- Chương 354: Còn chưa sinh
- Chương 355: Nghỉ
- Chương 356: Bé con sinh ra
- Chương 357: Là một nữ hài
- Chương 358: Đặt tên
- Chương 359: Cháu ngoại gái là nhặt về?
- Chương 360: Thịt khô hun khói
- Chương 361: Ghen
- Chương 362: Huyện lệnh tới cửa
- Chương 363: Đôi bên cùng có lợi
- Chương 364: Bát tự không hợp
- Chương 365: Thích ngực lớn
- Chương 366: Noãn Noãn trăm ngày
- Chương 367: Dân phong thuần phác
- Chương 368: Thương cơ
- Chương 369: Danh thiếp tiến cử hiền tài
- Chương 370: Giai đoạn chuẩn bị trước
- Chương 371: Đùi vàng
- Chương 372: Hối hận cũng vô dụng!
- Chương 373: Người minh bạch
- Chương 374: Ghen
- Chương 375: Noãn Noãn không nháo
- Chương 376: Nương tử quan trọng nhất
- Chương 377: Ba nữ nhân một đài kịch
- Chương 378: Khóc đến tê tâm liệt phế
- Chương 379: Tình nồng ý trường
- Chương 380: Tửu lâu Giang Nam
- Chương 381: Nam nhân trung niên
- Chương 382: Phụ thân, Noãn Noãn nhớ người
- Chương 383: Kỳ thi Hương
- Chương 384: Ghét bỏ cha
- Chương 385: Về thôn
- Chương 386: Trốn miêu miêu
- Chương 387: Trúng cử
- Chương 388: Con ma men nói mê sảng
- Chương 389: Lộc Minh yến
- Chương 390: Nhận họ hàng?
- Chương 391: Lại về thôn
- Chương 392: Sinh đệ đệ cho Noãn Noãn
- Chương 393: Hạ gia thôn
- Chương 394: Tế bái
- Chương 395: Cáo biệt
- Chương 396: Vào kinh
- Chương 397: Quan sát
- Chương 398: Mua thôn trang
- Chương 399: Không dám nhận
- Chương 400: Vô công bất thụ lộc
- Chương 401: Trừ tịch ba người
- Chương 402: Đánh đòn
- Chương 403: Thi Hội
- Chương 404: Thi xong
- Chương 405: Thiếp mời quá nhiều
- Chương 406: Ta thuộc về Tân Đồng
- Chương 407: Trồng thịt
- Chương 408: Song hỷ lâm môn
- Chương 409: Thi Đình
- Chương 410: Đỗ Trạng nguyên
- Chương 411: Mua nhà định cư
- Chương 412: Lục mẫu đến kinh
- Chương 413: Nãi nãi không khóc
- Chương 414: Chuyển nhà mới
- Chương 415: An trí thỏa đáng
- Chương 416: Sinh song thai
- Chương 417- Phiên ngoại: Hằng ngày (1)
- Chương 418- Phiên ngoại: Hằng ngày (2)
- Chương 419: Phiên ngoại - Hằng ngày 3
- Chương 420: Phiên ngoại - Hằng ngày 4
- Chương 421: Phiên ngoại - Hằng ngày (5)
- Chương 422: Phiên ngoại- Hằng ngày (6)
- Chương 423: Phiên ngoại - Hằng ngày (7)
- Chương 424: Phiên ngoại - Hằng ngày (8)
- Chương 425: Phiên ngoại - Hằng ngày (9)
- Chương 426: Phiên ngoại - Hằng ngày (10)
- Chương 427: Phiên ngoại - Hằng ngày (11)
- Chương 428: Phiên ngoại - Hằng ngày (12)
- Chương 429: Phiên ngoại - Hằng ngày (13)
- Chương 430: Phiên ngoại - Hằng ngày (14)
- Chương 431: Phiên ngoại - Hằng ngày (15)
- Chương 432: Phiên ngoại - Hằng ngày (16)
- Chương 433: Phiên ngoại - Hằng ngày (17)
- Chương 434: Phiên ngoại - Hằng ngày (18)
- Chương 435: Phiên ngoại - Hằng ngày (19)
- Chương 436: Phiên ngoại - Hằng ngày (20)
- Chương 437: Phiên ngoại - Hằng ngày (21)
- Chương 438: Phiên ngoại - Hằng ngày (22)
- Chương 439: Phiên ngoại - Hằng ngày (23)
- Chương 440: Phiên ngoại - Hằng ngày (24)
- Chương 441: Phiên ngoại - Hằng ngày (25)
- Chương 442: Phiên ngoại - Hằng ngày (26)
- Chương 443: Phiên ngoại - Hằng ngày (27)
- Chương 444: Phiên ngoại - Hằng ngày (28)
- Chương 445: Phiên ngoại - Hằng ngày (29)
- Chương 446: Phiên ngoại Hằng ngày (30)
- Chương 447: Phiên ngoại - Hằng ngày (31)
- Chương 448: Phiên ngoại - Hằng ngày (32)
- Chương 449; Phiên ngoại- Hằng ngày (33)
- Chương 450: Phiên ngoại - Hằng ngày (34)
- Chương 451: Phiên ngoại - Hằng ngày (35)
- Chương 452: Phiên ngoại - Hằng ngày (36)
- Chương 453: Phiên ngoại về Noãn Noãn (1)
- Chương 454: Phiên ngoại về Noãn Noãn (2)
- Chương 455: Phiên ngoại về Đại Bảo
- Chương 456: Phiên ngoại về Tiểu Bảo
- Chương 457: Nhiều năm về sau