Chương 291 - 300

Chương 291: Con gái tốt hơn

Vào đêm, ánh nến sáng rực.

Tống Tân Đồng bưng canh xương đã nguội đi vào thư phòng: “Ta cố ý hầm canh cho chàng, đã vớt dầu hết rồi, chàng mau uống một chút.”

Không có cách nào, nàng không mua nổi tổ yến, sâm lâu năm, chỉ có thể hầm nhiều canh xương một chút, mọi người đều có thể uống một chén, còn rẻ.

“Trong bếp vẫn còn, uống xong ta sẽ múc cho chàng một bát.” Tống Tân Đồng thấy Lục Vân Khai đã uống xong: “Uống nhiều một chút bồi bổ cơ thể.”

“Uống không được.” Lục Vân Khai đặt bát lên bàn: “Lúc tối đã dùng bữa ở Giang gia rồi, bây giờ vẫn còn hơi no.”

“Mấy ngày qua buổi trưa chàng không về nhà dùng cơm cũng được, sao bây giờ ngay cả cơm tối cũng không về? Rốt cuộc chàng bận cái gì?” Tống Tân Đồng bất mãn hỏi.

“Hôm nay bởi vì nhị ca Giang ca ra biển về, cho nên giữ ta lại uống rượu mới về.” Lục Vân Khai đưa hai tấm ngân phiếu cho Tống Tân Đồng: “Đây là ngân phiếu 1800 lượng nhị ca Giang gia bán được trà khổ kiều, nàng thu đi.”

“Nhanh vậy đã về rồi?” Tống Tân Đồng nhớ là tháng tư ra biển, đây là gần bốn tháng rồi, xem ra là đi không xa a.

Lục Vân Khai nói: “Giang gia là đi theo tuyến vận tải đường thủy ra biển, chỉ đi vài quốc gia phụ cận, cho nên về nhanh.”

Tống Tân Đồng ngồi lên một bên ghế: “Giang gia còn có đường thủy lộ của mình? Quốc gia chúng ta ủng hộ bọn họ ra biển?”

“Lợi ích thủy vận lớn, thuế cũng nặng, đương nhiên là quốc gia cam tâm tình nguyện.”

Không nghĩ đến Đại Chu triều còn khai thông như vậy, Tống Tân Đồng nói: “Mặc dù lợi ích lớn, nhưng vạn nhất gặp phải cướp biển thì sao?”

Lục Vân Khai nói: “Ta trái lại không rõ lắm, nghe nhị ca Giang gia nói hai lần rời bến trái lại thuận lợi, nghe hắn nói hiểu biết ven đường, làm ta sinh lòng hướng tới.”

“Chàng hướng tới thì hướng tới, nhưng đừng vác hai mẹ con chúng ta chạy ra biển.” Tống Tân Đồng cảnh giác nói.

Lục Vân Khai yên lặng cười: “Sẽ không.”

“Sẽ không thì tốt.” Tống Tân Đồng dừng hầm, lại cảnh giác hỏi: “Lúc này nhị ca Giang gia có mang chút vật hiếm lạ gì về không?”

“Thấy không ít lưu ly, rất đẹp, còn có một chút đồ trang trí với thức ăn.” Lục Vân Khai dừng một chút: “Giang Minh Chiêu cho ta mang chút đồ ăn về, không dễ ngửi lắm, không biết ăn thế nào.”

“Ở đâu, ta sớm ở trong bếp sao không thấy?” Tống Tân Đồng rất tò mò là vật gì, có phải là đồ hải sản không?

“Ta tiện tay để ngoài viện.” Lục Vân Khai vội đứng dậy đi cầm một cái rổ vào sân: “Nói là có thể nấu ăn, nhưng nhìn thật sự là quá lạ.”

Tống Tân Đồng nhìn vào rổ: “Là rong biển.”

“Đúng, nó tên là rong biển.” Lục Vân Khai nói.

“Nó có thể dùng để nấu canh, ngày mai nếu chàng ăn cơm ở nhà, ta liền làm cho chàng ăn.” Tống Tân Đồng đã rất lâu rồi chưa ăn rong biển, bên Lĩnh Nam này cũng chưa từng thấy qua, chắc là có thể chở về bán, nhưng bởi vì nguyên nhân giá quá đắt, bên Thanh Giang huyện kia không ai biết.

Lục Vân Khai nói: “Ngày mai ta không ra ngoài, đại ca Giang gia phải đi kinh thành, hôm nay hắn đưa ta không hắn sách hắn từng dùng thi cử, ta có thể đọc một thời gian dài.”

“Mấy ngày nay đều nghiên cứu thảo luận học vấn đi?” Tống Tân Đồng nhớ đại ca Giang gia theo đường làm quan, mà lão nhị với lão tam Giang gia đều là buôn bán.

“Ân, được ích lợi không nhỏ.” Lục Vân Khai nói.

“Trước đó không phải Giang công tử nói để chàng đến thư viện đọc sách sao? Chàng có muốn hay không…” Tống Tân Đồng biết nếu hắn vẫn ở Đào Hoa thôn dạy bọn nhỏ đọc sách, học vấn của hắn khẳng định không sánh bằng học sinh được thầy nổi danh dạy.

“Không cần, cho dù không đi thư viện ta cũng vẫn có thể thi đỗ.” Lục Vân Khai rất tự tin nói.

Tống Tân Đồng biết là hắn có nắm chắc, lúc trước tri phủ đại nhân còn từng khen hắn đâu, hơn nữa chuyện hắn đã quyết trong nhất thời cũng không thay đổi được, vẫn là chờ sang năm lại nói.

Tống Tân Đồng thật ra là muốn Lục Vân Khai tới thư viện Lĩnh Nam thành đọc sách, dù sao cùng đi học như họ buổi tối còn muốn đọc sách, là chuyện rất vất vả, hơn nữa sau này trong nhà có trẻ con nhất định sẽ rất ầm ĩ, hắn càng không cách nào an tâm đọc sách.

“Đáy lòng chàng đều biết là tốt.”

“Đều biết.” Lục Vân Khai biết ý nghĩ của Tống Tân Đồng, nhưng hắn không muốn rời khỏi thê tử lúc này: “Hôm nay nó có làm ầm ĩ nàng không?”

“Không có.” Nói đến bé con, Tống Tân Đồng lập tức nhu hòa, sờ sờ cái bụng nhô ra: “Hôm nay trái lại động vài cái, giờ chắc là đang ngủ.”

Lục Vân Khai sờ bụng của nàng: “Vất vả nương tử.”

“Nó rất ngoan, không vất vả.” Tống Tân Đồng dừng một chút, có chút khó khăn nói: “Ta cảm thấy hẳn là bé gái, thực sự rất yên tĩnh, rất nghe lời.”

Lục Vân Khai trái lại cũng không thèm để ý là nam hay nữ: “Con gái tốt hơn, giống nàng tốt nhất.”

Tống Tân Đồng nhíu mày: “Giống ta dữ như vậy là tốt?”

“Không dữ.” Lục Vân Khai dừng một chút: “Rất tốt.”

“Cũng chỉ chàng nghĩ như vậy.” Tống Tân Đồng đột nhiên nhớ lại mấy gian cửa hàng ban ngày đã xem qua, vội đem mấy trang giấy kia lấy ra, nàng xem cửa hàng xong lại nói thêm chút quan sát của mình ở phía sau: “Chàng xem một chút, so sánh ta muốn chọn gian quán trà kia.”

Lục Vân Khai nhìn kỹ một chút: “So xuống, ở đây không tốt như phố chính, chỉ là giá hơi rẻ chút mà thôi.”

Tống Tân Đồng ừ một tiếng: “Nhưng hắn đang sốt ruột ra tay, ta đang nghĩ nếu có thể mua tới vậy chúng ta cũng không cần đưa địa tô, liền xem như chúng ta kiếm cái gia nghiệp cho con.”

“Để tự bọn nó kiếm.”

“Ta xem cửa hàng khác, lão bản cửa hàng khác có thể sẽ không bán ra, chỉ có một nhà này, bọn họ sốt ruột dùng tiền nhất định sẽ suy xét ra tay.” Tống Tân Đồng dừng một chút: “Hơn nữa ta điểm ta thích nhất ở nó là hai mặt chỗ đó sát đường, đến lúc đó một bên làm cửa, một bên làm cửa sổ, đến lúc đó có thể bán món kho của chúng ta. Như vậy cũng không cần bày lộ thiên như bán ở tửu lầu trên bến tàu vậy.”

Lục Vân Khai hiểu ý của nàng: “Chỗ khác cũng không thể sửa?”

“Cũng không phải không thể, nhưng phải tốn không ít công phu, quá phí tiền.” Tống Tân Đồng chỉ vào gian quán trà này: “Còn cần sửa thêm cầu thanh, lượng công trình không lớn.”

“Nói đến nói đi là nàng nhìn trúng chỗ này, dù phiền nữa nàng cũng nguyện ý chỉnh sửa.” Lục Vân Khai nói.

“Người hiểu ta cũng chỉ tướng công.” Tống Tân Đồng cười nói: “Vậy ngày mai chúng ta liền đi tìm Giang công tử định ra cửa hàng này, thừa dịp đoạn thời gian này chúng ta còn đang ở Lĩnh Nam thành trang hoàng cửa hàng này thỏa đáng, đến lúc đó lại tìm cái ngày lành khai trương.”

“Đến lúc đó nàng phái ai tới đây làm chưởng quỹ?” Lục Vân Khai nhắc nhở: “Bây giờ trong tay nàng cũng không có người.”

Tống Tân Đồng suy nghĩ một chút cũng phải: “Tạ Nghĩa bọn họ bây giờ niên kỷ còn nhỏ, vẫn không thể gánh chuyện nha, ta nghĩ vẫn là thừa dịp này mời một người.”

“Không được, mời một người cũng không biết phẩm hạnh, tướng công chàng có nhở Giang công tử lại giúp chúng ta tìm một người không?”

“Có thể quá phiền hắn hay không?” Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày: “Nếu không gọi Trâu chưởng quỹ đến? Trên bến tàu để mấy người Tạ Nghĩa kiêm nhiệm, trước bồi dưỡng một thời gian?”

“Nàng tin Tạ Nghĩa bọn họ như vậy?” Lục Vân Khai hỏi.

Tống Tân Đồng ngốc một chút, nha nha nói: “Ít nhất bây giờ là tin.”

“Ai da, chuyện này về sau hãy nói, ta nhờ cậy bọn họ làm việc, nếu bọn họ không muốn là cũng được, cũng không khác với mời chưởng quỹ bên ngoài lắm, hơn nữa đáy lòng bọn họ cũng sẽ nghiêng về phía ta.”

Tống Tân Đồng thở dài một hơi: “Ta cũng không thể bảo đảm sau này bọn họ có thể đối đãi như vậy hay không, nhưng ít ra lúc đó, ta đã đem nhân tình đã nợ nhiều năm trả sạch rồi”

Trước kia nếu không phải cả nhà Thu bà bà bọn họ, cha đã sớm chết đói.

Sau đó cũng thua thiệt bọn họ nhiều, nếu không cha không cách nào an tang, ba tỷ đệ các nàng hơn nửa cũng không sống nổi.

Phần ân tình này, ít nhất bây giờ vẫn chưa trả xong.

Chương 292:

Ngày hôm sau.

Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai cùng đi gian quán trà kia, Giang Minh Chiêu cũng tự mình qua đây, có Giang Minh Chiêu ở giữa giật dây, đông gia quán trà trái lại không nói gì thêm, cuối cùng lấy giá một vạn lượng mua được cửa hàng.

Ai, từ xưa đến nay, người có tiền đều thích đầu tư bất động sản, nhưng đối với loại tiểu thương phổ thông như các nàng mà nói thì đầu tư một cửa hàng quả thực chính là lột một lớp da nha! Nhưng Giang Minh Chiêu nói ở đây rất gần phố chính, giá này xem như không cao, vị trí giống Trạng Nguyên lâu kia, nếu bán đi ít nhất một vạn năm ngàn lượng.

Giang Minh Chiêu còn nói phố chính ở kinh thành đắt hơn, có người dựa vào tiền thuê thôi cũng có thể mua cả một khu viện ngũ tiến (năm sân) mà Lĩnh Nam thành xem như còn tốt, ít nhất có thể có thể mua được cửa hàng, kinh thành kia thế nhưng có bạc cũng không mua được, có thể thuê một khoảng thời gian đã không tệ rồi.

Nhưng những lời này hoàn toàn không thể an ủi Tống Tân Đồng, nàng vẫn cảm thấy thịt đau, cửa hàng sát đường này thật đúng là đủ quý, đến thành bắc cũng có thể mua được một khu viện tam tiến.

Nếu có thể quẹt thẻ thì tốt rồi, không cần đếm 1 tờ lại 1 tờ ngân phiếu, đau lòng!

Đâm tim á!

Giang Minh Chiêu nói: “Vậy bây giờ liền đi đổi khế ước mua bán nhà một chút.”

Đông gia quán trà, không, đông gia cũ của quán trà gật đầu: “Được.”

Giang quản sự dẫn đông gia cũ của quán trà đi nha môn, Tống Tân Đồng ngồi trên ghế, đau lòng không muốn nói chuyện.

Giang Minh Chiêu ha ha cười lớn nói: “Đệ muội nghĩ thế này đi, sau này gian cửa hàng sẽ chính là của các ngươi, sau này nếu bán đi còn có thể kiếm một vạn lượng, đáy lòng có phải cảm thấy thoải mái hơn không ít không?”

“Không thể.” Tống Tân Đồng thở dài một hơi, nhìn Lục Vân Khai: “Hiện tại chúng ta lại nợ Giang công tử một vạn lượng bạc, nếu như không trả được thì làm sao?”

“Không sao, không trả được thì không trả.” Giang Minh Chiêu hào khí nói.

Tống Tân Đồng nói: “Khó mà làm được, chúng ta không phải loại người xấu này.”

“Không sao, chúng ta chậm rãi trả, một năm trả một lượng.” Lục Vân Khai trấn an nói.

Tống Tân Đồng phì một tiếng bật cười: “Giang công tử khẳng định đặc biệt ghét bỏ, đến lúc đó nói thẳng là bỏ đi.”

“Đúng rồi, Giang công tử, hiện tại đã nợ bạc của ngươi, ta nghĩ thì cứ nợ nhiều thêm chút.”

Khóe miệng Giang Minh Chiêu co rút: “Đệ muội, ngươi còn muốn mua thêm cái gì? Tính sửa chữa cửa hàng này?”

Tống Tân Đồng nói: “Đây cũng không phải, ta muốn nhờ Giang công tử giúp ta xem một thôn trang, ta có chỗ dùng.”

Trời đất xa lạ, Giang Minh Chiêu nguyện ý đưa tới cửa, nàng liền không khách khí, dù sao Lục Vân Khai cũng đã nói, nàng nợ nhân tình hắn đến trả.

Uây, không đúng, bây giờ vẫn chưa cần trả.

“Thôn trang? Ngươi muốn nuôi tôm?” Giang Minh Chiêu phản ứng kịp rất nhanh.

Tống Tân Đồng gật đầu: “Còn nhờ Giang công tử bảo mật.”

“Đây là tất nhiên.” Nếu không phải nhà hắn không mở tửu lầu, hắn cũng đã sớm đi làm một cái, Giang Minh Chiêu nói: “Đệ muội muốn ôn tuyền thôn trang hay là nông trang phổ thông?”

“Nông trang phổ thông là được.” Tống Tân Đồng không nỡ lại tiêu mấy vạn lượng mua một ôn tuyền thôn trang, lấy ôn tuyền thôn trang đi nuôi tôm hùm đoán chừng cũng chỉ có Hứa Minh An đông gia Cát Tường tửu lâu có thể làm được.

“Được, muốn lớn bao nhiêu?” Giang gia ở ngoại thành Lĩnh Nam thành có không ít thôn trang, hơn ngàn khoảnh ruộng tốt, tùy tiện một cái đưa Tống Tân Đồng là được.

Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, nói: “Không cần quá lớn, có mấy chục mẫu là được?”

Giang Minh Chiêu: “Mấy chục mẫu? Không có.”

“Không có?” Tống Tân Đồng kinh ngạc mở to hai mắt: “Một đại gia tộc như thế mấy chục mẫu cũng không có?”

Lục Vân Khai mở miệng nói: “Thôn trang nhỏ nhất nhà hắn cũng là hơn một nghìn mẫu đất.”

“Ta lấy lớn như vậy để làm gì.” Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày: “Vậy vẫn là không phiền Giang công tử, ta đi nha môn tìm một chút xem có ruộng bán riêng không.”

“Kia nhiều là ruộng hộ nông gia, các ngươi nếu không canh chừng ở đó, rất dệ bị học trộm đi.” Giang Minh Chiêu uống một hớp nước, nói: “Ta lại giúp các ngươi xem xem, tìm thôn trang mấy trăm mẫu cũng tốt, đến lúc đó còn có thể trồng không ít lương thực.”

Lục Vân Khai cảm thấy khả thi: “Cự dựa theo hắn nói.”

“Vậy làm phiền Giang công tử.” Tống Tân Đồng nói cảm ơn.

Giang Minh Chiêu khoát khoát tay: “Đệ muội nói lời này thật khách khí, Vân Khai với ta là bạn tốt, ngươi không cần phải khách khí.”

“Trái lại ta nghĩ lầm.”Lúc này, Giang quản sự cầm khế ước mua bán nhà về.

Tống Tân Đồng nhìn nhìn tên trên khế ước mua bán nhà, còn có con dấu đỏ tươi, đáy lòng liền cao hứng đến không được, cảm giác đau lòng lúc trước lập tức tan thành mây khói.

“Được rồi, hôm nay ta còn có việc, liền cáo từ trước.” Giang Minh Chiêu đứng dậy, nói với Lục Vân Khai một tiếng: “Hôm sau các học sinh ở thư viện Thanh Sơn hạ biện sách luận, ngươi nhưng nhất định phải tới.”

“Đến lúc đó lại nói đi.” Lục Vân Khai thần sắc nhàn nhạt.

“Ngươi cũng đừng không đi, ngày mai ta cho người đưa thiếp mời qua đây, ngươi đừng để trong lòng.” Giang Minh Chiêu rất sợ Lục Vân Khai quên mất: “Đến lúc đó ta tự mình đến đón ngươi.”

Chờ Giang Minh Chiêu đi rồi, lúc này Tống Tân Đồng mới hỏi: “Tụ họp gì? Lúc trước sao không nghe chàng nói.”

Lục Vân Khai nói: “Ta còn chưa quyết định có đến hay không.”

“Tại sao không đi? Giang công tử cũng phải đi đâu.”

“Chẳng qua là một đám tú tài ở đó dối trá ra vẻ biện luận mà thôi, căn bản không có gì đáng nói.”

Thật là vậy? Tống Tân Đồng nghi ngờ hỏi: “Vậy sao Giang công tử còn cho chàng đi?”

“Trong đó không ít người đều con cháu quan gia hoặc phú hộ, ở trong thư viện cũng tự thành một phái.”

“Muốn cho chàng đánh vào nội bộ của bọn họ a?” Tống Tân Đồng chậc một tiếng: “Vậy chàng đi xem xem đã, dù sao cũng không mất gì, ta thường nghe chàng dạy mấy đứa Đại Bảo ba người đi cùng tất có thầy của ta, vạn nhất quan điểm những người khác có chỗ nào thần kỳ thì sao?”

“Chàng đây ở nhà cũng là đọc sách, không bằng ra ngoài một chút, thả lỏng tâm tình một chút, nếu như thực sự không có ý nghĩa, chàng liền xem như chế giễu là được.”

Lục Vân Khai nhìn Tống Tân Đồng chững chạc đàng hoàng khuyên hắn, không khỏi buồn cười: “Nương tử nói phải, là ta nghĩ sai.”

“Ân, biết sai rồi thì tốt.” Tống Tân Đồng đứng dậy đi về phía quán trà, mời vừa xuống lầu lại đụng phải đông gia cũ của quán trà vội vội vàng vàng tiến vào, hắn chắp tay về phía Tống Tân Đồng: “Trong hậu viện còn cất không ít đồ, ta có thể trước lấy đi không?”

“Tự nhiên có thể.” Tống Tân Đồng nhìn bàn ghế ở đại đường, nếu giữ lại thì tất cả còn phải quét thêm một lớp sơn nữa, phải triệt để rực rỡ hẳn lên mới được, nghe Đại Nha nói hộ gia đình cách vách, cách vách lại cách vách nữa là thợ mộc, bọn họ hẳn là có thể làm lại đi?

Chờ đông gia cũ đi rồi, hai tiểu nhị vẫn ở trong góc quán trà đi ra, lấy lòng nói: “Đông gia, ở đây ngài có còn cần người hay không? Chúng ta cơ linh tài giỏi, cũng có kinh nghiệm.”

“Chỉ còn lại hai ngươi?” Nói chuyện chính là tiểu nhị dẫn Tiểu Bảo đi nhà xí lúc nàng tới hôm qua, Tống Tân Đồng nhìn chung quanh, lại không thấy người ngoài.

“Đông gia cũ nói sau khi bán cửa hàng, đầu bếp với hai người kia cầm tiền công liền đi, chỉ còn lại hai chúng ta.”

“Tên gì?”

Tiểu nhị hôm qua nói: “Ta tên Vương Tiểu Trúc.”

“Một tiểu nhị khác nói: “Ta tên Trương Đại Trụ.”

“Một Tiểu Trúc một Đại Trụ, thật đúng là rất có duyên.” Ấn tượng của Tống Tân Đồng đối với hai người cũng không tệ lắm, nhìn rất thanh tú, nói chuyện cũng lưu loát, dù sao tửu lầu cũng muốn chiêu tiểu nhị, vậy giữ lại là được rồi.

“Các ngươi liền lưu lại đi, nhưng nếu sau đó làm việc không chịu khó…” Tống Tân Đồng còn chưa hết lời, hai người liền cướp trả lời: “Đông gia yên tâm, chúng ta bảo đảm không trộm lười.”

“Giờ nói câu này còn sớm.” Tống Tân Đồng cười cười: “Hai ngươi về trước đi, chờ ở đây trang hoàng thỏa đáng thì các ngươi đến, chừng mười ngày nữa.”

“Dạ được, cảm ơn đông gia.”

Chương 293: Đây là... Con trai ngươi?

Vừa về tới nhà, Tống Tân Đồng liền vào thư phòng vẽ bản vẽ trang hoàng.

Lúc xế chiều liền đi tìm thợ thủ công cách đó không xa, sư phụ lại đến hiện trường, sau khi đem chỗ cần thay đổi ghi lại thì liền bắt đầu khởi công.

Mấy ngày kế tiếp, Tống Tân Đồng liền nhàn nhã hẳn, thỉnh thoảng đi kiểm tra cửa hàng tu sửa một chút thì chính là ở nhà làm đồ ngon khao Lục Vân Khai.

Sau khi ăn một bữa rong biển nấu canh, Lục Vân Khai liền thích vị này, Tống Tân Đồng lại liền biến đổi cách làm, làm rau trộn sợi rong biển, lại dùng món kho làm rong biển kết (?: editor thật sự không biết đây là món gì +_+), từ đó về sau, trong tương lai cửa hàng bọn họ lại nhiều thêm một món rau.

Ngày này, Lục Vân Khai lại đi chỗ Giang Minh Chiêu cầm một cân rong biển về, đồng thời còn mang luôn Giang Minh Chiêu người này về.

Giang Minh Chiêu còn dẫn theo hai thiếu niên tuấn tú qua đây.

Tống Tân Đồng kinh ngạc nhìn hai thiếu niên mặt mày khá giống nhau này, hai người đều chừng sáu, bảy tuổi, cùng tuổi với cặp song sinh, nhưng nhìn lớn lên tuấn tú hơn nhiều, môi hồng răng trắng, mắt hoa đào, giữa mày còn có thần sắc kiêu ngạo cặp song sinh không có.

Tống Tân Đồng kinh ngạc hỏi: “Giang công tử, đây là… con trai của ngươi?”

Giang Minh Chiêu phốc nở nụ cười: “Con ta vừa mới có thể nói chuyện, ngày khác mang đến để đệ muội xem một cái.” Nói rồi đẩy hai thiếu niên: “Đây là nhị nhi tử đại ca ta, đây là nhi tử nhị ca ta, chúng ta lúc về thành vừa lúc đụng phải Vân Khai đi cửa hàng mua rong biển, cho nên liền theo qua đây ăn chực, đệ muội sẽ không để tâm chứ?”

“Sẽ không sẽ không.” Tống Tân Đồng nhận lấy rổ trong tay Lục Vân Khai: “Vậy tướng công chàng dẫn bọn hắn vào ngồi một chút, ta đi phòng bếp xem xem.”

Bây giờ mới qua giờ thìn, hiện tại từ từ chuẩn bị bữa trưa thời gian vừa lúc thích hợp.

Hai thiếu niên mặc dù kiêu căng, nhưng hiểu lễ, chỉ liếc mắt quan sát qua tiểu viện nhị tiến này, rất nhanh lại không nhìn qua chỗ khác.

Cặp song sinh nhìn hai thiếu niên lớn lên tuấn tú như vậy, cảm thấy đặc biệt mới lạ, Tiểu Bảo chủ động tiến lên hỏi: “Các ngươi tên là gì?”

Thiếu niên lớn hơn chút nhìn nhìn cặp song sinh cơ hồ giống nhau như đúc, kinh ngạc hỏi: “Các ngươi sao lại nhìn giống nhau như đúc?”

“Giống nhau sao?” Cặp song sinh liếc mắt nhìn nhau một cái, tỷ với Thu bà bà bọn họ liếc mắt một cái là có thể phân biệt ra bộ dáng của hai cậu, sao lại giống nhau như đúc chứ?

“Giống nhau, chính là ngươi lùn một chút.” Thiếu niên nhỏ một chút chỉ vào Tiểu Bảo nói.

Bị người ta nói lùn, Tiểu Bảo rất không cao hứng bĩu môi: “Vậy các ngươi nói chúng ta ai là ca ca, ai là đệ đệ?”

Đại Bảo cũng rất mong đợi nhìn hai người, cũng không biết bọn họ có thể đoán được không.

Thiếu niên nhỏ một chút chỉ vào Tiểu Bảo: “Ngươi là ca ca, bởi vì ngươi luôn nói chuyện.”

Tiểu Bảo che miệng hì hì cười rộ lên: “Ngươi đã đoán sau, huynh ấy là ca ca.”

Thiếu niên lớn hơn chút nói: “Khó trách ngươi lùn hơn ca ca ngươi.”

Trát tâm, lão thiết! (Pen: Chính mình cũng không hiểu là gì nhưng chắc là đau lòng hay đau tim nào ấy)

Tiểu Bảo không muốn phản ứng bọn họ.

Tống Tân Đồng đứng trong bếp nhìn bốn thiếu niên nho nhỏ chơi cùng một chỗ, đáy lòng không khỏi nghĩ thầm: Đại Bảo hai đứa thật giỏi, nhanh như vậy liền tiến công chiếm đóng hai tiểu thiếu gia, chơi được thật tốt.

Nếu như cặp song sinh biết ý nghĩ của nàng, nhất định sẽ nói tỷ nhìn đâu ra thấy chúng ta chơi rất tốt?

Tống Tân Đồng mặc dù lớn bụng, nhưng cũng không gây trở ngại tới hành động, động tác nhanh nhẹn ngâm rong biển, lại đêm thịt gà với xương sườn Đại Nha sớm đã chuẩn bị tốt ướp.

Sáng sớm bọn họ liền tính làm món kho cay, cho nên đã mua nguyên liệu về, hơn nữa đều chặt sẵn rồi.

Có điều giờ lại thêm ba người, những thức ăn này sợ là không đủ.

Nhìn ở phân thượng Giang Minh Chiêu lúc trước dụng tâm giúp nàng chọn cửa hàng, liền lại thêm hai món, “Đại Nha, ta cho ngươi bạc, bây giờ ngươi lại đi chợ mua một con các về, lại mua một khối đậu hủ, còn cần một ít rau xanh.”

“Rau xanh nhớ lấy tươi một chút, mấy lần trước ngươi đều mua thật tốt quá.”

“Cô nương yên tâm, nô tỳ giờ có kinh nghiệm.” Đại Nha rất có tự tin lần này nhất định mua được rau xanh tốt.

Tốc độ Đại Nha rất nhanh, qua lại chỉ tốn chừng hai mươi lăm phút.

Tống Tân Đồng để nàng làm cá, cùng thịt gà khối cùng ướp, đợi một lúc dùng than củi nướng lên, hơn nữa thêm ớt này nọ các nàng mang tới, nhất định sẽ ăn thật ngon.

Tống Tân Đồng lật lật hộp đựng ớt, thở dài một hơi: “Đại Nha, ớt của chúng ta sắp hết.”

“Vậy nô tỳ về Đào Hoa thôn lấy một ít?” Đại Nha rất ngay thẳng hỏi.

“Không cần.” Tống Tân Đồng đã gửi tin về cho Dương Thụ, dự đoán trễ nhất là 5 tháng tám sẽ đem gia vị kho với ớt Vương thị bọn họ làm cùng đưa tới Lĩnh Nam thành, hiện tại đã 28 tháng bảy, chờ không tới mấy ngày.

Bọn họ đến Lĩnh Nam thành cũng được 10 ngày, cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh, chờ chuyện bên này an bày thỏa đáng, bọn họ cũng nên về thôn, học đường cũng nên nhập học, cặp song sinh cũng nên trở về đọc sách.

Thừa dịp chờ ướp, Tống Tân Đồng trở về phòng làm quần áo cho Lục Vân Khai, chờ đến gần giờ ngọ, lúc này mới đến phòng bếp, chỉ huy Đại Nha làm việc.

Rất nhanh, mùi thơm của món kho cay cùng cá nướng liền nhanh chóng lan tỏa khắp nơi, cặp song sinh hỏi mùi này liền không nhịn được nuốt nước miếng, hai cậu đã lâu rồi chưa ăn cá nướng, rất muốn ăn.

Hai thiếu niên hít mũi một cái: “Cái gì thơm như vậy?”

Tiểu Bảo tự hào nói: “Món tỷ ta nấu, đặc biệt thơm.”

Hai thiếu niên nhìn về phía phòng bếp: “Nghe là rất thơm.”

“Nghe rất thơm, ăn cũng đặc biệt ngon.” Cặp song sinh cường điệu: “Ăn ngon đến rụng lưỡi, đợi lát nữa các ngươi nhất định phải nếm thử.”

Hai thiếu niên không tin: “Đầu bếp nhà chúng ta là hậu nhân ngự trù, có thể ăn ngon hơn so với bọn họ làm?”

“Tỷ làm ăn ngon hơn!” Cặp song sinh không biết cái gì mà ngự trù, cũng chỉ biết có tỷ!

Thiếu niên càng lớn một chút hừ một tiếng: “Các ngươi cũng quá khoa trương.”

“Các ngươi ăn rồi biết.” Cặp song sinh cũng không muốn quá mất công giải thích với bọn họ, dù sao ăn qua món tỷ làm đều cảm thấy ăn ngon.

Tống Tân Đồng được tín nhiệm vô hạn đang nhìn Đại nha đảo món ăn trong nồi, nhắc nhở nàng thêm loại gia vị nào, bây giờ xào rau đều là Đại Nha làm, nàng chính là ở bên nhìn chằm chằm, sẽ không đích thân ra tay.

Nếu không phải thế, Lục Vân Khai nơi nào sẽ cho nàng vào phòng bếp a.

Đại Nha đem chút gia vị cuối cùng bỏ vào, Tống Tân Đồng ngửi ngửi mùi: “Không tệ không tệ, có thể bưng ra rồi.”

Nói rồi ra ngoài phòng bếp, hô một tiếng: “Đại Bảo gọi tỷ phu với Giang công tử ăn cơm.”

“Ai.” Đại Bảo giòn tan đáp lời.

Tiểu Bảo thì bịch bịch bịch chạy tới rất nhanh, trước khi ăn cơm phải rửa tay, cậu đã dưỡng được thói quen tốt đẹp.

Tống Tân Đồng đổ nước vào bồn gỗ, gọi hai vị tiểu công tử Giang gia rửa tay.

Rửa tay xong, mấy người liền ngồi vây quanh bàn ăn cơm trong sảnh, không nhiều món, chỉ có mấy món, món kho cay, cá nướng cay, thịt kho tàu, rau trộn rong biển gà xé, cùng với một phần canh rau xanh đậu hủ.

Tất cả đều là món ăn gia đình, phân lượng đầy đủ, nhưng sắc hương vị cũng đều có.

Tiểu Bảo liếc nhìn không chớp mắt hai vị tiểu thiếu niên gắp thức ăn, chờ bọn hắn ăn rồi không thể chờ được lại hỏi: “Vị thế nào?”

Chương 294: Cay đến miệng sưng lên

Thiếu niên nhỏ chút nếm vị, không giống hắn thường ăn, gật đầu lia lịa: “Ăn rất ngon.”

Thiếu niên lớn hơn chút thì mắt hạnh nhiều thêm chút: “Không tệ.”

“Ăn ít chút, đừng để cay đỏ miệng.” Giang Minh Chiêu nhắc nhở hai cháu trai.

Hai người nói: “Chúng con thích ăn cay.”

Vừa dứt lời liền bị cay ớt ho khụ khụ lên: “Nước.”

Tống Tân Đồng vội tìm nước ấm cho hai người: “Theo đạo lý mà nói không cay.”

Hai người ừng ực uống hai cốc nước lớn, lúc này mới tốt hơn nhiều.

“Ta tìm cho các ngươi cái bát, các ngươi nhúng qua nước chút là sẽ không cay.” Tống Tân Đồng đứng dậy đi lấy hai cái bát không về: “Là ta sơ sót, quên hai vị công tử không quen ăn loại ớt này, cho nên…”

“Không cần, chúng ta chỉ là bị sặc mà thôi.” Hai vị Giang tiểu công tử hòa hoãn, đồng thời nói.

Còn giải vây thay nàng, thật đúng là hiểu chuyện.

Tống Tân Đồng để bát cho hai người: “Các ngươi nhúng chút lại ăn.”

“Được, cảm ơn Lục phu nhân.”

Giang Minh Chiêu nói: “Hai đứa không thể ăn thì đừng ăn, ăn nhiều rau xanh đậu hủ này, cái này không cay.”

“Không muốn.” Hai người đồng thời lắc đầu: “Cái này có vị, cái này ăn ngon.”

Cặp song sinh ôm bát nhìn hai vị tiểu công tử: “Ăn chậm chút sẽ không cay.”

“Tiểu thúc, cái này ăn ngon thật, chính là miệng có hơi sưng.”

Giang Minh Chiêu nhìn cái môi đỏ vù vù của hai người: “Vậy ta mặc kệ các ngươi, các ngươi trở lại đừng cáo trạng với cha mẹ các ngươi là được.”

Hai người làm mặt quỷ: “Tiểu thúc, lá gan người thật nhỏ.”

Tống Tân Đồng nhìn bộ dáng vô cùng thân thiết của hai vị tiểu công tử Giang gia và Giang Minh Chiêu, nghĩ chắc quan hệ người Giang gia rất tốt, hơn nữa hẳn đều là đích tử, nếu không cũng không thân thiết như vậy.

Một bữa cơm công phu, Tống Tân Đồng liền thu được hai fan nhỏ. Dùng qua bữa trưa không lâu, bọn họ liền về nhà.

“Lục phu nhân, lần sau chúng ta còn tới, được không?”

“Không phải các ngươi nói không ngon bằng đại trù nhà các ngươi làm sao.” Cặp song sinh chống nạnh, hừ hừ nói, “Các ngươi về nhà ăn đại trù nấu đi.”

“Lục phu nhân làm ăn ngon.” Hai vị tiểu công tử Giang gia ăn được sau đó càng ăn, miệng cay đỏ rực cũng không dừng được, cũng không phải món các nàng làm ăn bao nhiêu, chính là bỏ một chút mà thôi, nhưng đối với hai người chưa từng ăn ớt mà nói vẫn là quá cay chút.

“Hừ hừ.” Cặp song sinh hừ hừ, nhưng cũng không có bao nhiêu bất mãn.

Tống Tân Đồng biết cặp song sinh rất thích theo hai vị Giang tiểu công tử chơi, trước khi ăn cơm còn chơi đến cao hứng, ăn cơm xong còn sán cùng một chỗ nói nhỏ, cũng không biết là nói cái gì.

Tống Tân Đồng nói: “Các ngươi lúc nào muốn đến liền đến đây.”

“Vậy có thể ăn cổ vịt loại Đại Bảo bọn họ nói sao?” Hai vị Giang tiểu công tử nháy nháy mắt một cái, vô cùng long lanh ánh nước, làm Tống Tân Đồng không nỡ cự tuyệt: “Chờ tửu lâu nhà chúng ta khai trương, các ngươi có thể đến tửu lâu nhà chúng ta ăn.”

“Vậy thì lúc nào khai trương a?” Hai vị Giang tiểu công tử lập tức hỏi.

Tống Tân Đồng nói: “Chừng tháng tám đi.”

“Vậy đã đọc sách, chúng ta không thể đi.” Hai vị Giang tiểu công tử bất mãn nói.

Tống Tân Đồng nói: “Vậy chờ lúc các ngươi nghỉ cũng có thể qua đây.”

“Tốt lắm.” Hai vị Giang tiểu công tử mừng rỡ gật đầu, sau đó nhìn cặp song sinh: “Vậy chúng ta tới tìm các ngươi chơi.”

Vẻ mặt Tiểu Bảo đau khổ: “Các ngươi phải đọc sách, chúng ta cũng phải về nhà đọc sách. Các ngươi phải ở lúc chúng ta còn chưa đi tới tìm chúng ta chơi.”

“Các ngươi không đọc sách ở đây?” Hai vị Giang tiểu công tử hỏi.Tiểu Bảo nói: “Chúng ta đọc sách trong nhà tỷ phu.”

Thiếu niên lớn hơn chút hỏi: “Ở đây?”

“Ở trong thôn chúng ta.” Đại Bảo nghĩ nghĩ nói: “Ngươi có thể đến thôn chúng ta chơi, có thể bắt thỏ rừng, có thể bắt cá, còn có thể bắt chim trĩ…”

Hai vị tiểu công tử Giang gia mắt sáng rực lên, quay đầu nhìn Giang Minh Chiêu nói chuyện với Lục Vân Khai: “Tiểu thúc…”

Giang Minh Chiêu: “Các ngươi đừng nhìn ta, hỏi cha mẹ các ngươi đi.”

“Vậy chúng ta giờ liền về hỏi.” Nói liền đi kéo Giang Minh Chiêu: “Tiểu thúc mau chút đi về…”

“Bây giờ đồng ý chẳng lẽ còn có thể đi ngay bây giờ?”

“Ta mặc kệ, ta mặc kệ…”

Giang Minh Chiêu không có biện pháp, chỉ có thể dẫn hai tiểu thiếu niên đi ra ngoài, lúc gần đi còn có thể không quên nhắc nhở Lục Vân Khai: “Có thể nói được rồi, 1 tháng tám, đừng quên.”

Lục Vân Khai gật đầu: “Được.”

“Đệ muội, ngoại ô ngươi có thời gian liền đi xem, nếu như khả thi liền đi quan phủ sang khế.”

Giang Minh Chiêu qua đây một là tiện đường đưa thiệp mời cho bọn họ, 1 tháng tám, là chúc thọ Giang lão gia, mời cả nhà bọn họ qua đó ăn thọ yến.

Hai là đưa tin tức thôn trang cho nàng, trong tay huynh đệ nhà mẹ đẻ thê tử Giang Minh Chiêu có một tiểu thôn trang chỉ 200 mẫu, bởi vì sản xuất quá ít, lại cảm thấy xử lý thì quá tốn thời gian, không đáng, cho nên chuyển bán cho nàng.

Đương nhiên, đây cũng có khả năng là lý do của Giang Minh Chiêu, nhưng nàng vẫn là thành tâm cảm ơn Giang Minh Chiêu.

Hai ngày trước nàng cũng đi hỏi quan phủ mua bán ruộng đồng, đều là đại thôn trang hơn nghìn mẫu, nàng hoàn toàn ăn không vô.

“Đa tạ Giang công tử.” Tống Tân Đồng lại nói cảm ơn lần nữa.

Chờ bọn họ đi rồi, sân thoáng cái trống vắng xuống.

Cặp song sinh vẻ mặt đau khổ nhìn Tống Tân Đồng: “Tỷ, bọn đệ không muốn về Đào Hoa thôn đọc sách làm sao bây giờ?”

“Không muốn cũng phải về đọc sách.”

“Không thể đọc sách ở đây sao?” Cặp song sinh sau khi ở Lĩnh Nam thành mấy ngày liền có chút vui đến quên trời đất, ở đây thật nhiều thứ ở Đào Hoa thôn đều không nhìn thấy, thật sự quá hiếm lạ.

“Bây giờ không được.”

“Vì sao không được?”

Tống Tân Đồng nhìn Tiểu Bảo: “Chúng ta đều về nhà hết, chỉ lưu đệ với ca ca ở đây, mấy đứa có sợ không?”

Tiểu Bảo nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Không thể để cho Đại Nha tỷ tỷ với bọn đệ?”

“Không thể, chỉ hai người mấy đứa, tự mấy đứa nấu cơm giặt giũ quét rác, tự mình nghĩ đi.” Tống Tân Đồng nói xong cũng đi về phía thư phòng.

Cặp song sinh cũng không phải sợ giặt quần áo nấu cơm, nhìn bộ dáng tỷ làm cũng rất đơn giản, thế như nếu chỉ có hai cậu thì… nghĩ một chút cũng thấy sợ, nếu là có người xấu bọn họ đánh không lại, vạn nhất bị bán đi chặt đứt tứ chi ăn xin thì thế nào?

“Tỷ, chúng ta vẫn là trở về đi, để cho bọn họ tới thôn tìm chúng ta là được.”

Tống Tân Đồng đóng cửa thư phòng, khóa thanh âm cặp song sinh ngoài cửa, chậm rãi đi tới bên bàn học, cầm thiệp mời trên bàn nhìn nhìn: “Đại thọ sáu mươi, chúng ta tặng cái gì?”

Y theo tài lực bây giờ của các nàng, mua không nổi thọ lễ to lớn gì, nhưng quá bình thường thì đích thực xuất thủ không được, đến lúc đó giữa một đống thọ lễ trân phẩm phát hiện vật nhỏ hai ba mươi lượng các nàng tặng, vậy thì thể diện ném hết rồi, Tống Tân Đồng càng nghĩ càng lo lắng.

“Giang gia là thế gia đại tộc, không thiếu thứ gì, chúng ta tùy ý tặng một ít tỏ chút tâm ý là được.” Lục Vân Khai nghĩ rất thoáng.

Tống Tân Đồng giận liếc hắn một cái: “Chàng nói trái lại đơn giản.”

“Giang Minh Chiêu nói thế.”

“A?” Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, người ta khách khí chẳng lẽ mình cũng khách khí theo, cái này không được a: “Aiz, quên đi, lười hỏi chàng, tự ta nghĩ đi.”

Chương 295: Mua thôn trang

Ngày hôm sau, Lục Vân Khai lại ra cửa.

Tống Tân Đồng liền mang theo cặp song sinh đến một chỗ nông trang ngoại thành, cách Lĩnh Nam thành 50 dặm, đi xe ngựa chừng gần nửa canh giờ.

Bởi vì Giang Minh Chiêu sớm đã thông báo cho nên lúc bốn người bọn họ đến thôn trang thì trang đầu* liền ra đón: “Lục phu nhân mời vào trong.”

*: Người đứng đầu thôn trang.

Tống Tân Đồng đi theo vào thôn trang, mặc dù ruộng không nhiều, nhưng nhà ở thôn trang này trái lại xây rất lớn, còn lớn hơn cái tiểu viện nhị tiến chỗ các nàng ở kia, chắc hẳn là viện tam tiến.

“Lưu trang đầu, cả đường ta qua đây nhìn thấy rất nhiều ruộng đồng, bên ngoài kia đều là của thôn trang này?”

Lưu trang đầu là một nam nhân thành thật, biết Tống Tân Đồng là qua đây xem, nhưng hắn không có cách nói dối gạt người, cười khổ nói: “Lục phu nhân, ruộng bên ngoài chỉ có hai ba mươi mẫu là của thôn trang chúng ta, mặt khác đều không phải.”

“Vậy mấy cái kia ở đâu?” Tống Tân Đồng thế nhưng nghe Giang Minh Chiêu nói thôn trang này ước chừng 200 mẫu, trừ mấy chục mẫu ruộng tốt này ra, còn có hơn trăm mẫu đất đâu?

“Ở phía sau thôn trang.” Lưu trang đầu dẫn Tống Tân Đồng mấy người đi ra cửa hông, đi qua một đường nhỏ đá vụn vòng qua phía sau thôn trang.

Đập vào mắt chính là một mảnh ruộng đồng, thóc trong ruộng sớm đã xử lý, hiện tại chỉ còn lại có một đoạn rơm rạ. Nhìn ra xa hơn, rất xa còn có thể thấy dãy núi nhấp nhô, thanh sơn lục thủy, thật là thanh nhã.

“Lục phu nhân, mảnh này được núi bao quanh, trời mưa to cũng rất dễ trôi xuống đá vụn với đất khô.” Lưu trang đầu chỉ vào chỗ bên cạnh nói, thôn trang này đông gia thôn trang sớm đã muốn bán đi, nhưng đâu có ai nguyện ý mua loại này, trừ mấy chục mẫu ruộng tốt bên ngoài ra, phía sau đều không sao phì nhiêu.

Tống Tân Đồng đi một vòng như thế, cũng biết huynh đệ thê tử Giang Minh Chiêu sao lại hảo tâm để ra giá tốt như vậy, thì ra là bởi nó cũng không tốt, sản xuất thua kém ruộng tốt, hơn nữa còn phí sức lao động.

“Nếu nó đã không tốt, đông gia các ngươi sao còn xây cái nhà lớn như vậy?”

Lưu trang đầu nói: “Trước kia đông gia nghĩ có thể núi đi săn, nhưng sau đó phát hiện trên núi này căn bản không có gì, hơn nữa người trong thành đều thích đi Thanh Sơn bên kia đi săn, cho nên ở đây liền bị gác lại. Hơn nữa không tốt lắm, cho nên…”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, nhưng mà nàng dùng để nuôi tôm, không có bao nhiêu yêu cầu có phải ruộng tốt hay không, cái này còn tính đủ tốt. Hơn nữa cả phiến này đều bao bọc ở trong núi, còn có thể bảo mật, không tệ, không tệ.

“Lưu trang đầu, bên kia núi là cái gì?” Tống Tân Đồng hỏi.

Lưu trang đầu nói: “Cũng là núi, thường ngày trừ người trong thôn trang chúng ta sẽ đi lên núi đốn củi ra, không có ai đi vào trong núi, nông hộ bên kia Đại Sơn cũng sẽ không đi sang đây, bên kia rất dốc, không dễ leo lên, cho dù leo lên cũng sẽ không đến chỗ chúng ta bên này.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, nếu như nhận cái thôn trang này, có thể dùng hơn nửa để nuôi tôm, một nửa kia dùng để trồng rau hoặc là trồng lương thực, hoặc là trồng nhiều một chút ớt cũng được, đến lúc đó Lĩnh Nam thành bên này cũng không cần chuyển từ trong thôn tới.

“Nguồn nước của các ngươi ở đây từ đâu đến?” Tống Tân Đồng lại hỏi.

Lưu trang đầu nói: “Là chúng ta dẫn từ bên ngoài vào.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, sau này tửu lâu các nàng còn có cá nướng, nếu có thể tự mình đào ao nuôi thì tốt rồi, giống như Hạnh Hoa thôn bên kia vậy, lấy hai mẫu đất đến đào, đến lúc đó còn có thể cho vào trong ngó sen với cá bột, tự sản tự đầy, hơn nữa còn có thể tiêu thụ ra ngoài, lại là thu nhập hạng nhất.

Đi dạo ruộng đồng xong, đã sắp giờ ngọ rồi, phơi nắng đến đau đầu, Tống Tân Đồng liền về thôn trang, ngồi trong đại sảnh cùng thê tử Lưu trang đầu ngâm trà ướp hoa.

Trà vừa mới ngâm được, còn rất nóng, Tống Tân Đồng để một bên không uống: “Trong thôn trang chỉ có cả nhà các ngươi?”

Vừa nãy vào trang nhìn thấy còn có hai nam nhân thành niên bọn họ gọi Lưu trang đầu là cha.

“Đúng vậy, cả nhà chúng ta.” Lưu trang đầu nói: “Thôn trang này vừa xây chúng ta đã làm việc ở đây, đã làm gần bảy năm.”

Một nhà bốn miệng ăn, sáu người có thể làm việc, bốn tiểu hài tử.

Tống Tân Đồng rất kinh ngạc: “Như vậy là cả nhà các ngươi làm việc?”

“Đúng vậy, đều là chúng ta làm.” Lưu trang đầu tự hào nói: “Người ta bảy tám người cũng không làm nhanh như mấy người chúng ta.”

Gần hai trăm mẫu, sáu sức lao động, bốn đứa bé giúp đỡ, không cần lại mời người ngoài, xem ra thật là giỏi làm việc.

Tống Tân Đồng rất hài lòng, sau này giao cho cả nhà Lưu trang đầu nàng cũng rất là yên tâm.

Lưu trang đầu thấy sắc mặt Tống Tân Đồng không tệ, còn hỏi nhiều như thế, đáy lòng cũng cao hứng, lúc Tống Tân Đồng bọn họ tính rời đi còn đưa không ít nấm bọn hắn nhặt về trong rừng.

“Cô nương, người muốn cái này sao?” Đại Nha hỏi.

“Muốn, vừa lúc thích hợp nuôi tôm.”

“Tỷ, có muốn nuôi thỏ hay không?” Cặp song sinh hỏi.

“Tỷ, còn phải nuôi gà vịt.” Tiểu Bảo nghĩ trong nhà cũng nuôi, cho nên ở đây cũng phải nuôi.

“Ở đây không nuôi, chúng ta có thể chuyển từ trong thôn tới đây.” Tống Tân Đồng dừng một chút: “Cũng có thể nuôi chút gà vịt, đến lúc đó nếu đưa qua trễ cũng có thể qua đây mua.”

“Tỷ, vậy mua muốn bao nhiêu bạc a?” Đại Bảo hỏi.

“Còn không biết, chờ về rồi nói.”

Chờ về tới Lĩnh Nam thành, buổi chiều Tống Tân Đồng liền đi tìm huynh đệ nhà mẹ đẻ Cổ thị nói chuyện: “Cổ công tử, phiến thôn trang kia ta cũng xem rồi, mặc dù có tì vết, nhưng cái khác còn tốt, ngài xem về phía giá tiền này…”

Cổ công tử nói: “Gía này đã rất rẻ rồi, nếu không phải nhìn ở phân thượng muội tế (em rể) của ta, ta căn bản là sẽ không bán cho ngươi.”

Đồ chó má, nhập không đủ xuất, sớm đã không cần.

Nhưng trên mặt Tống Tân Đồng vẫn là vờ không biết chuyện: “Cổ công tử, nếu không phải nóng lòng mua đất, chúng ta có thể cũng không gặp ngài, gặp nhau tức duyên phận, ngài xem ta cũng là rất thành tâm mua của ngươi, ngươi xem có thể bớt đi số lẻ cho chúng ta hay không.”

1500 lượng, bớt số lẻ? Cổ công tử xuy một tiếng: “Của ta nhưng đều tốt mà, ruộng tốt Lĩnh Nam thành hiện giờ không sai biệt lắm 9 lượng một mẫu, ta toàn bộ ấn 7 lượng tính cho ngươi, còn đem tòa nhà lớn một trăm lượng liền tặng cho ngươi.”

“Cổ công tử, chỗ của ngài đây tổng cộng 200 mẫu đất, chỉ có 60 mẫu ruộng tốt, còn lại tối đa chỉ có thể là ruộng bậc trung, hơn nữa vừa đến trời mưa ngày hè thì đá với đất trong núi tất cả đều trôi hết cả vào ruộng.”

“Chắc hẳn thôn trang này Cổ công tử đã tìm không ít người mua đi?” Tống Tân Đồng cười cười: “Chúng ta đều thối lui một bước, ngươi bớt số lẻ bán cho ta, ta nhận lấy cái ngươi không muốn, chẳng qua là 500 lượng, còn chẳng bằng mấy lần Cổ công tử đi Trạng Nguyên lâu.”

Cổ công tử nghĩ nghĩ, không kiên nhẫn nói: “Được được được, nhìn ở phân thượng muội tế ta, bán rẻ cho ngươi.”

“Đa tạ Cổ công tử.” Tống Tân Đồng lại nói: “Ta còn có một yêu cầu quá đáng.”

Cổ công tử nói: “Ngươi nói.”

“Ta muốn khế bán thân cả nhà Lưu trang đầu ở thôn trang.”

Cổ công tử căn bản không nhớ ra nổi gì mà Lưu trang đầu, hiện tại cầm ngân phiếu đã muốn vội vàng đi Di Hồng Lâu gặp Tiểu Hồng, liền không kiên nhẫn để gã sai vặt bên người đi về cầm khế bán thân, sau đó để Tống Tân Đồng đi làm khế đất mới.

Chương 296: Trang hoàng

Tống Tân Đồng cầm khế đất liền vội vàng đi nha môn sang tên, nhìn tên với dấu ấn đổ trên khế đất, đáy lòng nàng liền sảng khoái đến hỏng.

Đại khái là kiếp trước bị điền sản hại cho thành bóng ma trong lòng, cho nên đến chỗ này cũng muốn có nhà mới có cảm giác an lòng nha!

Lấy được khế đất rồi, Tống Tân Đồng lại quành đi tửu lầu, trải qua mấy ngày tu sửa chỉnh trang, đã có hình thức đại thể ban đầu.

Tống Tân Đồng hài lòng gật gật đầu, hẳn là trước mùng năm tháng tám có thể toàn bộ làm xong, đến lúc đó lại chọn cái ngày tốt khai trương cũng được.

“Tống đông gia, ngài xem song cửa sổ này khắc thỏa đáng chưa?”

Tống Tân Đồng nhìn hai chữ ‘Đồng Ký’ khắc trên cửa sổ mới đổi, hình chữ lưu loát, thả không có khuynh hướng cảm xúc lồi lõm thô ráp: “Tay nghề không tệ.”

“Tống đông gia, thang lầu này cũng ấn theo ngài nói đổi thành kiểu xoay tròn, rất tiết kiệm không gian, vào cửa liền thấy.”

Trước kia thang của quán trà gác chắn ở giữa đại đường, chiếm một phần không gian rất lớn, nàng để thợ thủ công sửa vào góc bên phải khi vào cửa, không cần ghé qua giữa đại đường, tiết kiệm không ít không gian, hơn nữa còn vừa nhìn liền biết.

Tống Tân Đồng theo thang gác đã làm tốt đi lên, ấn theo yêu cầu của nàng làm được rất chắc, lúc đi lại cũng sẽ không có động tĩnh kẽo cà kẽo kẹt, chờ nàng để thang gác rồi lại để cho Đại Nha nhảy nhảy, thấy không có bất cứ động tĩnh gì, lúc này mới hài lòng gật gật đầu.

Nhã gian trên lầu cũng sửa chế không sai biệt lắm, toàn bộ đổi thành bàn tròn lớn, như vậy có thể chen ít nhất hơn bốn năm người, hơn nữa còn dùng đĩa quay, đến lúc đó tiện để mọi người gắp thức ăn.

Có chín nhã gian, mặc dù chặn ba mặt không gian, nhưng dựa vào thang là một mảnh trống, cho nên ánh sáng chiếu vào trong vẫn như cũ là thập phần rộng thoáng.

Ở giữa còn có chỗ rỗng ruột, vừa lúc có thể thấy cảnh tượng phía dưới đại đường, tới gần nơi này một vòng còn có thể bày vài cái bàn nhỏ cho bốn người ăn cơm, nhưng Tống Tân Đồng nghĩ tạm thời không cần, bày rồi sẽ liền thấy hành lang hơi chật chội, chờ lúc thi xong nếu người thật sự quá nhiều thì liền lại bày lên.

Xem xong phía trước rồi, Tống Tân Đồng lại chạy đi nhìn sân sau.

Trước kia phòng bếp quán trà căn bản chỉ là bày biện, bây giờ biến thành tửu lầu nhất định phải tu sửa chỉnh trang một lần nữa, cơ hồ là biến đổi lớn, toàn bộ sửa thành giống như trong tửu lâu ở bến tàu, cả một hàng bếp nấu, chừng năm sáu miệng bếp có thể nấu đồ. Một bên đầu bếp đứng, một bên là nhóm lửa, phía sau chỗ nhóm lửa có một cửa ra, trực tiếp thông tới chỗ chứa củi, như vậy cũng tiện tay dùng củi.

Mà mái nhà không sai biệt lắm cũng sửa chế một phen, đã thông khí lại sáng sủa, cũng sẽ không dột mưa, bởi vậy Tống Tân Đồng chạy đi tìm cửa hàng Giang gia mua mười khối lưu ly chế phẩm, tốn gần nghìn lượng.

Mà phía sau bếp là bàn để rau củ đồ ăn, phân loại để đặt gia vị cùng cùng các loại nguyên liệu nấu ăn, đến lúc đó nhưng tự động phối đồ.

Bên cạnh bàn để đồ ăn là cửa thông với tửu lầu phía trước, sân phía ngoài cũng được tận dụng, sau này rửa rau rửa bát ngay bên ngoài này, ở gần giếng lấy nước cũng đặc biệt tiện lợi.

Tống Tân Đồng cũng cho người xây một bếp lò giản dị, dùng để đun nước tiện cho rửa bát rửa rau ngày đông, chỉ là đun nước nóng cũng không phí củi lửa gì, chỉ cần bỏ vào trong lò than củi đun sắp hết là được, hơi ánh lửa là có thể nóng một nồi nước to.

“Cô nương, như vậy sau này khẳng định đặc biệt phí củi.” Đại Nha nói.

“Tửu lầu nhà ai không phí củi.” Tống Tân Đồng nói: “Sau này có thể lưu lại than củi, ngày đông còn có thể cầm đi bán, chờ sau này tửu lâu chúng ta đẩy ra các loại món lẩu này nọ, cũng cần không ít than củi.”

“Cô nương nghĩ chu đáo.”

“Sau này nước rửa chén ở đây còn có thể bán lấy tiền hoặc là để thôn trang lấy qua nuôi heo, đến lúc đó cuối năm còn có thể làm thịt khô lạp xưởng đến bán.”

Năm ngoái Cát Tường tửu lâu trái lại đem chế pháp học được từ chỗ nàng, nhưng chỉ là dùng tương thù du nên lạp xưởng làm ra vẫn không có ăn ngon như ớt.

Loại vật này người khác liếc mắt nhìn liền biết làm thế nào, chính là gia vị không đủ đều hết mà thôi, đủ liền ăn ngon hơn, không liền kém một chút, nhưng vẫn có thị trường như cũ.

Tống Tân Đồng hiện tại đặc biệt cảm kích khuê mật tốt kiếp trước, may mắn nhà cô ấy làm món này, nếu không nàng cũng không học được những phối phương bí mật này, nếu không nhờ khuê mật tốt, sợ là nàng sống không được tiêu sái như vậy ở thế giới này.

Tống Tân Đồng lại chạy đi sân chỗ ở, viện bên này rộng rãi một ít, bên trong bày không ít công cụ với bàn, thợ mộc sư phó đang sơn lên bàn cũ.

Tống Tân Đồng vào sân trong, bên trong không lớn, một tiểu tứ hợp viện, vuông vức, chỉ có chín gian phòng, nhưng thực tế chỉ bao gồm có một phòng thu chi, một gian chứa đồ. Bên kia phòng bếp cũng có hầm giữ băng, nhưng chủ yếu là nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, mà ở đây tống Tân Đồng chủ yếu là cất một ít gia vị quan trọng hoặc là hoa quả khô.

Hai chỗ này đều được tách rời ra, coi như là sau này tiểu nhị ở đây đi nữa, không có chìa khóa thì không thể vào.

Ngoài ra cửa sau cũng mở ra lần nữa, là từ cửa nhỏ chỗ chứa củi kia ra, phía sau có một tiểu viện không tới trăm mét vuông, lều thi công, chuyên môn sử dụng cho đỗ xe.

Như vậy cho dù có người vụng trộm tiến vào, cũng là vào phòng bếp, phòng bếp nhiều người như vậy, vẫn khôn thể bắt được họ sao?

Lại nói động đến nhiều nhất chính là hậu viện, chỗ ở còn chôn làm ấm, ngày đông trái lại sẽ không sợ. Phía trước đại đường cũng chôn một cái chỗ chưởng quỹ đứng, dù sao chưởng quỹ cũng phải ở chỗ đó mỗi ngày, lại gần cửa, ngày đông bị gió lạnh thổi sẽ không thỏa đáng.

Cho nên nếu thực khách thông minh ngồi ở mấy bàn cơm dựa gần quầy hàng không cần lo lắng chân lạnh.

“Tống đông gia, phòng bếp này nhưng đều dựa theo người nói mà làm, ống khói cũng đào rộng không ít, chúng ta đã thử, trong phòng sẽ không lưu lại khói gì.” Thợ thủ công nói.

“Vậy đa tạ các vị sư phó.”

“Tống đông gia yên tâm, chúng ta mấy ngày nay đều đẩy nhanh tốc độ, chắc chắn trước mùng năm có thể hoàn công, đến lúc đó ngươi cũng có thể khai trương sớm một chút.”

“Vậy nhọc các sư phó phí tâm, đến lúc khai trương mọi người cũng tới uống chén rượu.” Tống Tân Đồng đã nghĩ phương án tuyên truyền, ba ngày đầu đến cửa hàng ăn cơm ưu đãi giảm tám? Hay là khách đến tiệm thì tặng rượu? Chờ về nhà lại thương lượng một chút với Lục Vân Khai, đến lúc đó để hắn viết hơn trăm tờ truyền đơn, dán ở cửa lớn Trạng Nguyên lâu đi.

“Đúng rồi, mấy vị sư phó, các ngươi làm xong việc nhà ta rồi có còn an bài khác?”

“Tạm thời còn chưa có việc tiếp.”

“Vậy hóa ra tốt, ta còn có một chỗ thôn trang cần cải biến, mấy vị sư phó nếu có thì giờ rảnh có thể giúp ta làm việc hay không?” Tống Tân Đồng hỏi.

“Có thể, có thể.” Đâu có khách tới cửa cũng không hiểu? Mấy vị thợ thủ công lập tức đồng ý.

“Vậy đến lúc đó liền làm phiền các ngươi.” Tống Tân Đồng ra khỏi tửu lâu về chỗ ở, liền chỗ cần cải biến ở thôn trang đều viết xuống, sau đó để Đại Nha đi hàng cá đặt lưới nhỏ, đồng thời còn để Đại Nha truyền tin đến thôn trang, để Lưu trang đầu dựa theo ý nàng xử lý toàn bộ, thuận tiện đem chỗ đặt lưới cản đào mương sâu hai mét, lại đi lên núi trúc, chặt thành hơn ba thước, đến lúc đó cùng nhau cắm vào ruộng.

Kỳ thực có thể phòng mấy con tôm đó không? Tống Tân Đồng cũng không biết, nhưng có còn hơn không, ít nhất đáy lòng có an ủi đi.

Chương 297: Uyên ương có thể ăn sao?

Trong nháy mắt liền tới mùng một tháng tám, ngày đại thọ lão gia Giang gia.

Tống Tân Đồng nhìn Lục Vân Khai đổi lại bộ đồ mới, vốn là tám phần tướng mạo lập tức thành mười phần, quả nhiên người dựa vào ăn mặc: “Ta làm quần áo thực sự là càng ngày càng đẹp.”

Lục Vân Khai nhìn quần áo chỉ là cắt xén một phen, lại khâu chỗ mép áo: “Đích thực là rất tốt.”

“Ta vốn nghĩ sẽ thêu hoa văn trúc hoặc hoa lan cho chàng, nhưng thời gian không kịp rồi.” Tống Tân Đồng thật là không kịp, một mình nàng làm quần áo bốn người, đâu làm được hết chứ.

“Như vậy rất tốt.” Lục Vân Khai nhìn Tống Tân Đồng một thân bạch y nguyệt nha, giữa mày càng phát mềm mại: “Sao không mang trâm cài?”

Tống Tân Đồng sờ sờ đầu: “Không phải cài một cái trâm ngọc sao?”

“Không thích?” Lục Vân Khai hỏi.

“Thích, nhưng mấy cái trâm cài này đều quá hoa lệ, có hơi nặng, rất mệt.” Mấy cái trâm cài kia đều là Lục Vân Khai đưa cho nàng, đều làm bằng vàng, đáy lòng nàng rất thích, nhưng đeo trên đầu cứ cảm giác không khống chế được, chắc là đã quen phong cách thanh nhã nhu mỹ, đột nhiên diễm lệ chút còn chưa có quen.

Lục Vân Khai chỉ từng thấy Tống Tân Đồng trang điểm ở đêm động phòng hoa chúc nàng trang điểm lên diễm lệ động lòng người, không thanh nhã như hiện tại, sau đó vẫn chưa từng thấy lại.

Thần sắc Lục Vân Khai nhu hòa nhìn cái bụng Tống Tân Đồng nhô ra: “Vậy quên đi.”

Tống Tân Đồng nhìn mong đợi trên mặt hắn: “Muốn thấy bộ dáng ta trang điểm?”

Lục Vân Khai không nói chuyện.

“Chàng chờ ta một chút.” Tống Tân Đồng quay người đi về trước bàn để gương, từ gương lấy ra trâm cài Lục Vân Khai tặng nàng, thay trâm ngọc xuống, lại thoa chút son hồng, toàn thân thoáng cái liền diễm lệ không ít.

Tống Tân Đồng ngoái đầu lại nhìn Lục Vân Khai: “Tướng công, đẹp sao?”

Lòng Lục Vân Khai bang bang nhảy lên, rất là kinh diễm.

Tống Tân Đồng mím môi cười rộ lên: “Nhìn ngốc rồi?”

Rõ ràng chỉ là thoa chút son, thay đồ trang sức trên tóc, sao người liền lập tức trở nên khống giống nhau chứ? Mặt mày như họa, sắc môi đỏ tươi, tươi đẹp động lòng người, Lục Vân Khai cảm thấy trang điểm thật là một thứ thần kỳ, lăng lăng nói: “Đẹp.”

“Thật là một đồ ngốc.” Tống Tân Đồng cười hừ một tiếng: “Chàng thích ta như vậy, hay vẫn đều là ta?”

Lục Vân Khai nói: “Không phải đều là nàng sao?”

“Nhưng rõ ràng chàng thích ta hóa trang như vậy hơn, giống như… ánh mắt chàng nhìn ngày chúng ta thành thân ấy.” Tống Tân Đồng nói: “Có điều lòng thích cái đẹp mọi người đều có, chàng ta trang điểm cũng là chuyện có tình lý.”

“Nàng sao cũng đẹp, ta kinh diễm, cũng chỉ là bởi vì nàng mà thôi.” Lục Vân Khai nghiêm túc nói.

Lời âu yếm này nói hay, nàng cho điểm tối đa!

Tống Tân Đồng kiễng chân hôn lên mặt Lục Vân Khai một cái: “Vậy sau này ta thường trang điểm cho chàng xem.”

Lục Vân Khai hít sâu một hơi: “Đừng, ta sợ ta sẽ không có lòng đọc sách.”

“…” Tống Tân Đồng giương mắt giận liếc hắn một cái: “Vừa rồi còn nói thích đâu, giờ lại ngại, Lục tú tài, chàng thật sự rất khó hầu hạ.”

“Là lỗi của ta.” Lục Vân Khai còn muốn lên tiếng, ngoài cửa truyền đến tiếng la của cặp song sinh: “Tỷ, tỷ phu, mau đi một chút, lại không đi sẽ trễ.”

Cặp song sinh là muốn đi tìm hai tiểu thiếu gia Giang gia chơi sớm một chút, hôm đó sau khi Giang Minh Chiêu đưa thiệp mời, cặp song sinh liền mỗi ngày đếm một ngày.

Tiểu Bảo vào phòng sau nghi hoặc nhìn mặt Lục Vân Khai: “Tỷ phu, trên mặt người sao đỏ như vậy? Bị muỗi đốt sao?”

Lục Vân Khai sửng sốt, giơ tay lên mặt sờ soạng.

Tống Tân Đồng cũng nhìn lại lên mặt hắn, nhìn thấy dấu son môi trên mặt hắn, phì một tiếng cười rộ lên: “Ta lau cho chàng một chút.” Nói rồi giơ tay lên lau mặt cho Lục tú tài, sau đó nói: “Được rồi, có thể.”

“Tỷ đi, tỷ phu đi.”

Mấy người ngồi xe ngựa đi đến thành bắc, một mảnh này tất cả đều là đại trạch viện, người ở không phú tất quý. Xe ngựa dọc theo một ngõ nhỏ trống trải đi về phía trước, vòng một lúc lâu mới dừng ở trước một đại môn sơn son, ở cửa dừng không ít xe ngựa, đều là đến chúc thọ.

Lục Vân Khai đỡ Tống Tân Đồng xuống xe ngựa, cặp song sinh theo sát phía sau nhảy xuống.

Giang Minh Chiêu đứng ở cửa đón khách mắt sắc phát hiện bọn họ, lập tức đi tới: “Mau vào mau vào.”

Lục Vân Khai đưa một chậu hoa quỳnh cho Giang Minh Chiêu: “Tân Đồng nghe nói Giang lão gia thích trồng hoa, cho nên cũng đã tìm một chậu hoa quỳnh, nghe nói màu là màu tím.”

“Màu tím? Đệ muội thực sự là lo lắng, chỗ phụ thân kia trồng đều là màu trắng, muốn thực sự là màu tím, ông khẳng định thích đến không được.” Giang Minh Chiêu đem chậu hoa cho gã sai vặt phía sau: “Mau đưa đến viện lão gia trồng hoa.”

“Mời vào trong.” Giang Minh Chiêu dẫn mấy người vào cổng, sau khi vòng qua bức phù điêu to, xuyên qua hành lang khúc chiết thì liền tới tiền viện.

Tống Tân Đồng và cặp song sinh thì được nha hoàn dẫn tới bên chỗ các nữ khách ngồi uống trà, dọc đường đi gặp được không ít, người khác thấy nàng là người thường không biết tới từ đâu, đều khinh thường nói chuyện với nàng.

Tống Tân Đồng biết bọn họ là người thường không tiền quyền, bị khinh thường là rất bình thường, cho dù đáy lòng sớm có chuẩn bị, nhưng đáy lòng vẫn cảm thấy có hơi không thoải mái.

“Tỷ, ở đây thật là lớn.” Tiểu Bảo hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn cái gì cũng đặc biệt hiếm lạ: “Tỷ, người xem bên trong còn có hồ, bên trong còn có hoa sen, còn có vịt.”

Thần sắc Tống Tân Đồng nhàn nhạt nói: “Đây không phải vịt, đó là uyên ương.”

“Nhưng rõ ràng bộ dáng chính là vịt hoang.” Đại Bảo nói.

Tống Tân Đồng giải thích: “Ân, trông giống, nhưng không phải, đệ xem lông chim tụi nó có phải không giống với vịt không.”

“Hình như vậy.” Đại Bảo miễn cưỡng chấp nhận: “Uyên ương có thể ăn sao?”

“Có thể đi.”

“Vậy chúng ta có thể bắt hai con lên ăn sao?”

Tống Tân Đồng nói: “Ở đây không thể bắt.” Người ta chuyên môn nuôi để thưởng thức.

“Nhiều như vậy bắt hai con cũng không ai biết.” Tiểu Bảo càng nói càng thái quá, Tống Tân Đồng vội bịt miệng cậu lại, không cho cậu nói tiếp.

Tống Tân Đồng nhìn chung quanh, may mắn nha hoàn dẫn đường đi trước hơn hai ba mét, hẳn là không nghe thấy đi, nếu nghe được thì hơn nửa lại bị trào phúng: “Hai đứa đừng nói nữa, để cho người ta nghe thấy được sẽ nói chúng ta không có giáo dưỡng.”

“Không thể nói a?” Đại Bảo không rõ.

Mặc dù những lời này đã nói qua một lần, nhưng Tống Tân Đồng vẫn không nhịn được lại cường điệu lần nữa: “Phải, đến làm khách nhà người ta phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không thể tùy tiện nói chuyện, không thể tùy tiện lật tới lật lui đồ của người khác, biết không?”

“Đã biết.” Cặp song sinh nhớ những lời này, nhưng phương diện này thực sự quá lớn, bọn họ cao hứng liền quên mất: “Chúng ta không nói.”

“Nhớ kỹ thì tốt.” Tống Tân Đồng dẫn hai cậu vào viện đãi nữ khách, bên trong vừa bày ra sân khấu, ở trên đang diễn kịch, dưới đài không ít các phụ nhân ăn mặc phục trang đẹp đẽ, còn có không ít tiểu cô nương trẻ tuổi, mọi người ngồi cùng một chỗ nhàn thoại, nhìn qua thực sự hài hòa.

Cổ thị sớm đã được Giang Minh Chiêu thông báo, chiêu đãi Tống Tân Đồng cho thật tốt, cho nên thấy nha hoàn dẫn Tống Tân Đồng và cặp song sinh tiến vào liền vội tiến lên đón: “Đệ muội đã tới, nhanh ngồi bên này.”

Chương 298: Khinh thường

Mọi người nghe thấy Cổ thị gọi đệ muội, cho rằng nàng là tức phụ Cổ gia, nhưng các tức phụ Cổ gia đều đã sớm tới, đây lại là vị nào đây? Đều nhao nhao hiếu kỳ nhìn qua đây.

Bởi vì lúc Cổ thị ở Thanh Giang huyện có nhiều thăm dò với nàng, Tống Tân Đồng cũng không có hảo cảm quá lớn với Cổ thị, hiện tại bị nàng ta nhiệt tình gọi như vậy, ngược lại làm cho nàng có hơi lúng túng.

Tống Tân Đồng bị nàng kéo vào giữa đám người, lúc này Cổ thị mới giới thiệu với mấy vị phu nhân Giang gia: “Đây là phu nhân Lục công tử.”

Nói xong lại nói với Tống Tân Đồng: “Mẫu thân ở hậu đường đi, giờ có ở đó hay không, đây là đại tẩu, đây là nhị tẩu.”

“Gặp qua Giang đại phu nhân, Giang nhị phu nhân.” Tống Tân Đồng lễ phép nói.

Giang đại phu nhân biết nàng là ai, lúc trước chính là huynh đệ nhà mẹ đẻ nàng làm hại Lục tiểu công tử hủy dung, tức thì lúng túng cười cười, lên tiếng chào hỏi liền tiếp tục nói chuyện với các phụ nhân bên cạnh.

Giang nhị phu nhân là một người sang sảng, lập tức cười cười, gọi nàng qua chỗ bên cạnh nàng ta ngồi xuống, “Lục phu nhân mau tới đây ngồi, tam đệ muội đem chỗ này để trống hơn nửa ngày, liền chờ ngươi đến rồi.”

“Đa tạ nhị phu nhân, tam phu nhân.” Tống Tân Đồng đi cả đường cũng cảm thấy hơi mệt chút, cũng không khách khí ngồi xuống.

Những khách nhân bên cạnh căn bản chưa từng nghe nói cái gì Lục công tử rồi Lục phu nhân, cẩn thận suy nghĩ một chút Lĩnh Nam thành này không có phú hộ nào họ Lục, hơn nữa mặc tơ lụa thật bình thường, cũng không biết là từ địa phương nhỏ nào tới, tức thì cũng không có hứng thú hỏi thăm gì.

Cổ thị thấy cảnh đó, vì để tránh cho Tống Tân Đồng lúng túng, chủ động nói: “Bụng đệ muội đây sắp có bốn tháng rồi sao?”

Tống Tân Đồng gật đầu: “Đã hơn năm tháng.”

Cổ thị: “Sao nhìn không quá lớn đâu, không khác lắm lúc ta hoài thai tiểu tử kia bốn tháng.”

“Thể chất mỗi người không giống nhau đi, có bụng lớn, có bụng nhỏ một chút.” Tống Tân Đồng không tiện nói người nàng gầy, không dễ béo.

“Này trái lại nói được.”

Giang nhị phu nhân nói: “Hai đứa này là Đại Bảo và Tiểu Bảo đi? Tiểu nhị mấy ngày trước khi trở lại liền nói hai ngươi tới ta, nhìn thật là tuấn tú.”

Tiểu nhị chính là thiếu gia ít tuổi hơn được Giang Minh Chiêu mang tới lần trước, đứng hàng thứ hai bên nam đinh.

Cặp song sinh xấu hổ cười cười, nhỏ giọng hô: “Nhị phu nhân.”

“Thực sự là lanh lợi.” Giang nhị phu nhân cười gọi nha hoàn qua đây: “Sáng nay tiểu nhị cứ nhắc, giờ chắc là đang chơi ở Thư hiên bên kia, ngươi mang hai vị Tống thiếu gia qua đó.”

Cặp song sinh rất muốn đi, nhưng lại không dám tùy ý rời khỏi, vụng trộm liếc mắt nhìn Tống Tân Đồng, chờ nàng gật đầu rồi mới rời khỏi.

“Ta thật là hâm mộ Lục phu nhân, có hai đệ đệ lanh lợi hiểu chuyện như thế, cũng không biết Lục phu nhân ngươi dạy thế nào, vì sao tiểu nhị chúng ta lỳ như vậy đâu.” Giang nhị phu nhân thở dài một hơi.

“Tiểu thiếu gia cái tuổi này chính là lúc hoạt bát lanh lợi, Đại Bảo bọn họ cũng không ngoại lệ, bướng bỉnh lên càng coi trời bằng vung.” Tống Tân Đồng lựa lời dễ nghe nói.

“Như thế.” Giang nhị phu nhân liếc mắt nhìn Cổ thị: “Tam đệ muội, hôm nay sao không đem Thông ca nhi ra?”

“Sáng sớm làm ầm ĩ cả một canh giờ, giờ đang ngủ.” Cổ thị nói đến nhi tử cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng trong giọng nói lại không hiện rõ rệt hạnh phúc vui sướng làm mẹ: “Đợi lát nữa tới giờ lại để nhũ mẫu ôm hắn qua đây mừng thọ cho cha chồng.”

Giang nhị phu nhân cười cười, không nói thêm gì nữa, mà là hỏi Tống Tân Đồng: “Lục phu nhân, chúng ta đã ăn miến xưởng các ngươi chế tạo, cảm thấy sáng sớm nấu cộng thêm rất nhiều giấm chua, mùi vị này đặc biệt hợp khẩu vị ta.”

“Nhị tẩu thích ăn miến, hay là thích ăn chua?” Cổ thị cười nói.

Giang nhị phu nhân xì một tiếng khinh miệt: “Nói cái gì đó, ta chính là thích ăn chua mà thôi.”

Tống Tân Đồng suy nghĩ một chút cũng phải, Giang nhị công tử ra biển về còn chưa tới hơn nửa tháng, đâu có mang thai nhanh như vậy?

“Nhưng mà nói đến miến, Lục phu nhân nhưng thật là không thể không có công.” Giang nhị phu nhân nói.

Cổ thị cũng gật đầu nói phải Tống gia làm ra miến bị cửa hàng các nàng bán đi khắp cả Đại Chu, dễ cất lại ăn ngon mỗi một lần chuyển hàng cũng có thể kiếm không ít bạc, so với đầu cơ trục lợi hàng khô còn muốn kiếm hơn, nếu không phải sinh ý này là của Giang gia, nàng cũng có chút muốn cho Cổ gia lẫn vào.

Không đúng, hẳn là thương hộ cả Lĩnh Nam thành đều muốn tham dự vào, nhưng ngại địa vị Giang gia, cho nên đều chỉ có thể từ Giang gia lấy hàng giá cao, trong lúc lợi nhuận so với từ Tống Tân Đồng ít đi không ít.

Nếu không phải Giang Minh Chiêu đè nặng nàng, nàng khẳng định sớm đã giao địa chỉ Tống gia ra rồi.

Nhưng… Cổ thị suy nghĩ một chút cảm thấy Tống Tân Đồng thực sự vận khí tốt. (Pen: vị Cổ thị này làm mình nhớ đến Cổ thị trong ‘Trọng sinh tiểu địa chủ’, nhưng ít ra bà này còn không gây hại gì cho Tân Đồng, nhưng tại di chứng đọc xong trọng sinh tiểu địa chủ làm mình cứ nghe đến Cổ thị là thấy không tốt lắm)

Tống Tân Đồng cũng không phải rõ ràng tâm tử Cổ thị, nàng nhìn không dời mắt hát tuồng trên sân khấu, leng keng long đông chát, chát chát chát chát chát…

Cổ thị hỏi: “Đệ muội, ta nghe nói các ngươi muốn mở tửu lầu ở Lĩnh Nam? Khi nào khai trương?”

“Còn chưa biết, vừa mới bàn giao một gian cửa hàng, còn đang tu sửa.” Tống Tân Đồng đáp trả.

Giang nhị phu nhân hỏi: “Ở chỗ nào?”

“Ở hẻm Ngô Đồng, cách phố chính không xa.” Tống Tân Đồng nói.

“Hẻm Ngô Đồng ở đâu?” Cổ thị chỉ biết vị trí mấy phố chính, cũng không biết mấy cái hẻm nhỏ khác, bởi vậy không chút suy nghĩ nói: “Sao không mở ở trên phố chính, trong hẻm có thể có người đi?”

“Cửa hàng phố chính thực sự quá mắc.” Tống Tân Đồng cũng không có nói mò: “Cho nên lúc này mới chọn chỗ cách phố chính không xa, đến lúc đó còn thỉnh các phu nhân quá đó ủng hộ.”

Giang nhị phu nhân chưa từng ăn thức ăn tửu lầu Tống gia, nhưng nghe Tiểu nhị nói Tống Tân Đồng làm thức ăn ăn rất ngon, nghĩ đến hẳn là cũng không tệ, hơn nữa nàng chính là tính khí ngay thẳng, lập tức liền đồng ý: “Chờ khai trương, ngươi nói với ta một tiếng, ta dẫn người đi ủng cổ vũ cho ngươi.”

“Vậy thật tốt, đến lúc đó sẽ chờ Giang nhị phu nhân đại giá quang lâm.” Tống Tân Đồng thuận miệng tiếp lời: “Đến lúc đó cho ngài giá ưu đãi.”

“Vậy được.”Lúc này Giang gia lão phu nhân tới.

Giang nhị phu nhân đã cùng Tống Tân Đồng nói chuyện thân quen, thấy mẫu thân qua đây liền kéo Tống Tân Đồng giới thiệu một phen: “Mẫu thân, đây là Lục phu nhân cung hàng lúc này cho chúng ta.”

Tống Tân Đồng vụng trộm liếc mắt quan sát Giang mẫu một cái, khí thế toàn thân rất đậm, làm cho người ta không dám nhìn nhiều, vội đứng dậy thi lễ một cái: “Gặp qua lão phu nhân.”

“Ngồi đi, đang có mang liền đừng động.” Thái độ Giang mẫu có chút lãnh đạm, lúc trước bà ta cũng rất xem trọng Lục Vân Khai, nếu không phải huynh đệ nhà dâu cả làm sai chuyện, nói không chừng bà cũng gả con gái cho hắn. Bây giờ tiểu nhi còn qua lại cùng người nhà này? Nghĩ đến không khỏi cau mày.

“Đa tạ phu nhân.” Phát giác đối phương lãnh đạm, Tống Tân Đồng cũng không để ý, lại ngồi xuống.

Giang mẫu quan sát Tống Tân Đồng mấy lần, nhìn còn rất đại khí biết lễ, không giống cô nương hương dã lắm, so với khuê nữ nhà mình, nhìn trái lại kém một chút.

Tống Tân Đồng biết Giang mẫu đang đánh giá mình, cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục tự mình uống trà ngon ăn bánh ngọt, không có cách nào, ai bảo nàng là thai phụ chứ? Một hồi liền đói bụng, không liên tục ăn gì đó, đối với bé con cũng không tốt.

Giang mẫu thu tầm mắt về, nói với dâu cả mấy câu, lúc này, lại có bà tử vội vội vàng vàng đi đến: “Lão phu nhân, tiểu thư với cô gia tới.”

Chương 299: Tiền căn

Tống Tân Đồng nhìn hơn nửa sân khấu kích lập tức trống không, không khỏi khó hiểu, cô gia Giang gia tiểu thư này rốt cuộc là thần tiên quyến lữ bao nhiêu, sao những người này đều đi?

Còn lại một vài các phu nhân tiểu thư đều như nàng, thân phận đoán chừng cũng không quá cao, không có cơ hội đi góp vui.

Tống Tân Đồng không cảm thấy bị vắng vẻ chút nào, trái lại cảm thấy không đi còn vừa lúc, còn miễn cho mệt nhọc.

Bởi vậy, an nhàn thảnh thơi ăn bánh ngọt của mình, nghe các con hát hát hí khúc, thỉnh thoảng còn có thể nghe hát xong nghe vài người nói bát quái.

“Trương phu nhân, vị Giang gia tiểu thư này xuất giá sắp ba năm đi? Đây còn là lần đầu tiên về Lĩnh Nam thành?”

“Phải, người ta gả vào kinh thành làm thế tử phi, sao có thể thường xuyên về.”

“Đoán chừng nếu không phải đại thọ Giang lão gia, tiểu thư Giang gia với cô gia chắc là cũng sẽ không trở về.”

“Còn nhớ lúc trước xuất giá mười dặm hồng trang, tiện sát(?) không ít người.”

Tống Tân Đồng hiếu kỳ nhìn nhìn phía sau, nàng vẫn cho là Giang gia chỉ có ba huynh đệ, không nghĩ đến còn có một khuê nữ, còn cho thế tử gì đó? Giang gia này còn thật là có bản lĩnh.

Không đầy chốc lát, không ít phu nhân lại về, nhưng Giang gia lão phu nhân, đại phu nhân, nhị phu nhân chưa về, hơn nửa là lén đi gặp vị tiểu thư kia đi, Cổ thị trái lại về chào hỏi khách khứa.

Cổ thị một lần nữa ngồi xuống trên ghế cạnh Tống Tân Đồng: “Ngượng ngùng a đệ muội, để ngươi một mình ngồi đây.”

“Giờ ta đi lại bất tiện, không ra cùng các ngươi, trốn ở chỗ này lười biếng, còn thỉnh tam phu nhân ngài chớ trách.” Tống Tân Đồng cầm khăn tay lau vụn điểm tâm, xấu hổ cười nói: “Hơi đói.”

“Đệ muội có thai trong người đâu có không đói, năm đó ta lúc ta có Thông ca nhi một ngày ăn mấy lần còn cảm thấy đói đâu.” Nói đến đứa bé, ý cười trên mặt Cổ thị càng đậm.

“Tựa hồ cũng là như vậy.” Tống Tân Đồng nhìn nhìn chung quanh: “Vừa nãy ta nghe nói tiểu thư Giang gia về, đây vẫn là lần đầu tiên ta biết thì ra Giang công tử còn có muội muội.”

“Trước đây ngươi chưa từng tới, nhất định là không biết, Lục công tử hẳn là biết được, lúc trước mẫu thân còn có ý đem muội tử gả cho…” Cổ thị nói đến đây liền biết nói sai, vội vã đổi giọng nói: “Đệ muội cảm thấy hí này còn diễn đi, nếu như không được ta để cho bọn họ đổi ra.”

Đề tài này chuyển đủ cứng!

Trước kia Giang mẫu đem Giang gia cô nương gả cho Lục Vân Khai? Có phải sau đó vì mặt Lục Vân Khai xảy ra vấn đề, lúc này mới thôi hay không? Nghĩ một chút chắc là cũng xấp xỉ, đáy lòng Tống Tân Đồng ẩn ẩn nảy lên một tia khó chịu, Lục tú tài nhà nàng hủy dung cũng là đẹp mắt nhất.

Nàng đã nói mà, Giang gia sao đối đãi hòa khí như thế với bọn họ chứ? Một là áy náy, hai thì sợ là bồi thường.

Hay cho chàng Lục tú tài, ở giữa còn có một chuyện như thế sao chưa từng nghe chàng nói chứ?

Trên mặt Tống Tân Đồng vờ như cái gì cũng không nghe thấy: “Không cần đổi, hí này rất hay.”

Cổ thị thở ra một hơi, Giang Minh Chiêu nhưng đã ân cần dạy bảo nàng ta qua, nhất định phải chiêu đãi Tống Tân Đồng thật tốt, sinh ý Lục gia đều là nàng (TĐ) làm chủ, sang năm có thể kiếm một khoản lớn hay không nhưng liền dựa vào Tống Tân Đồng.

“Đệ muội, ta nghe huynh trưởng nhà ta nói ngươi đã mua thôn trang ở ngoại ô?”

Tống Tân Đồng ừ một tiếng: “Chính là không phải quá tốt, nhưng trồng chút rau với lương thực cũng đủ rồi.”

Cổ thị cười khan một tiếng, nàng cũng nghe huynh trưởng nói phiến điền sản kia không tốt, chỉ có mấy chục mẫu ruộng tốt, ruộng còn lại cũng không màu mỡ, nhiều nhất tính là ruộng bậc trung: “Huynh trưởng cũng rất quá đáng, ta thay huynh trưởng ta xin lỗi đệ muội ngươi, còn thỉnh ngươi đừng tính toán với hắn.”

“Ta đã xem phiến kia, Cổ công tử cũng không tính là lừa gạt ta, hơn nữa phiến kia vừa lúc thích hợp.” Tống Tân Đồng cười nhạt: “Tam phu nhân ngươi không cần khách khí như vậy.”

“Này…”

“Tam phu nhân yên tâm, ta đã mua rồi sẽ liền không hối hận.” Tống Tân Đồng nói.

Cổ thị cười cười: “Như thế ta nghĩ lầm.”

“Sau này nếu như còn muốn mua thôn trang liền nói với ta, ta nhất định cho người ta tìm một cái ổn thỏa cho ngươi.”

“Vậy đa tạ tam phu nhân.”

Hai người vừa rảnh rỗi nói một hồi, liền có người thông tri đi trong đại viện ăn tiệc.

Dân phong Đại Chu triều cởi mở, nữ tử có thể tùy ý ra cửa đi dạo phố, cũng có thể ngồi cùng bàn ăn cơm, cho nên hôm nay thọ yến, nam nữ cũng chưa chia ra, đều ở phía trước đại viện, đại khái chỉ sẽ phân nam nữ mà ngồi.

Cổ thị cùng Tống Tân Đồng liền chậm rì rì đi ra ngoài, lúc đoàn người ở ngoài hồ lớn, đột nhiên liền nghe có tiếng trẻ con cười to, còn có tiếng hô bạn bè: “Bắt lấy nó, bắt lấy nó.”

“Có con chạy, lấy lưới, lưới kia!”

Mọi người đồng thời đi tới nhìn về phía mặt hồ nở rộ hoa sen phía trên, đã nhìn thấy mấy tiểu thiếu niên tuấn tú đứng trên đầu mấy con thuyền nhỏ, trên tay mỗi người đều cầm lưới bắt cá, đang hạ thủ với mấy con uyên ương đang chạy phành phạch.

“Giang tiểu nhị, ở bên phải kia.”

“Đại Bảo, ngươi mau tới đây.”

Nghe thấy tiếng Đại Bảo, Tống Tân Đồng vội vã đi đến bên hồ, nhìn kỹ một chút, quản nhiên phát hiện bóng dáng cặp song sinh đang cản phía sau lá sen, hai cậu đang ở trên một con thuyền nhỏ, đang ra sức truy kích uyên ương chạy lung tung như bay.

Không cần nghĩ, bắt uyên ương nhất định là cặp song sinh khuyến khích, Tống Tân Đồng thấy kinh hồn táng  đảm, trên mặt hồ nhưng có không ít công tử nhà giàu, nếu ai gặp bất trắc, các nàng nhưng gặp chuyện lớn rồi.

“Đại Bảo, mấy đứa làm gì đó!” Tống Tân Đồng quát: “Mau mau trở lại cho ta!”

Cặp song sinh nghe thấy tiếng Tống Tân Đồng, biến sắc, vội vã nhìn lại về phía trên bờ, quả nhiên thấy được tỷ đang phẫn nộ.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều lộ ra biểu tình kinh hoàng, nguy rồi, giờ thì làm sao?

Cổ thị thấy cảnh đó vội kêu tôi tớ đưa thuyền trở lại, cái này nếu rơi xuống nước, thọ yến hôm nay có còn muốn làm hay không?

Mấy chiếc thuyền con bị các tôi tớ đưa về, hai vị tiểu công tử Giang gia đều bất mãn nhìn Cổ thị: “Tiểu thẩm, chúng ta còn chưa có bắt được đâu?”

“Bắt cái gì?” Giang nhị phu nhân đi tới.

Giang tiểu nhị nhìn nương nhà mình đi tới, mặt đều biến sắc, vội trốn ra sau Đại Bảo bọn họ.

Giang nhị phu nhân quát: “Giang Tiểu Nhị con đứng ra cho ta, co đầu rụt cổ giống bộ dạng gì nữa!”

Cặp song sinh bị một tiếng này rống cho mặt mũi trắng bệch.

Giang tiểu nhị cúi đầu đứng dậy: “Nương…”

Giang nhị phu nhân hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”

Giang tiểu công tử tuổi hơi lớn chút nói: “Nhị thẩm, là ta mang theo bọn đệ đệ đi trong hồ bắt uyên ương.”

“Bắt uyên ương? Bắt uyên ương gì? Văn ca nhi con nói rõ ràng.” Giang nhị phu nhân cau mày.

“Là…” Giang Văn vụng trộm liếc mắt nhìn cặp song sinh, không biết nên khai người ra không, cung khai ra Đại Bảo bọn họ cũng quá không nói nghĩa khí.

Cặp song sinh nhìn Tống Tân Đồng vẻ mặt tức giận, trong lòng biết lần này gặp phải, liếc mắt nhìn nhau xong, hai cậu chủ động đứng về phía trước một bước: “Giang nhị phu nhân, là chúng ta… Là chúng ta hiếu kỳ uyên ương có ăn được không, cho nên… Văn ca nhi bọn họ mới cùng chúng ta đi bắt uyên ương.”

Chương 300: Tống cổ

“Nương, con cũng muốn xem uyên ương có ăn được không, cho nên mới… là con vụng trộm mang theo Đại Bảo bọn họ đi trên hồ.” Giang Tiểu Nhị chủ động tiến lên nhận sai: “Nương, người nói uyên ương có ăn được không? Vị có thể giống vịt hay không?”

Cặp song sinh cũng vội nói: “Nhị phu nhân, người đừng mắng Giang Tiểu Nhị bọn họ, nếu không phải chúng ta nói ăn uyên ương, bọn họ cũng sẽ không đi cùng chúng ta…”

Giang nhị phu nhân ngẩn người, lập tức ha ha ha cười phá lên: “Muốn ăn uyên ương?”

Cặp song sinh đỏ mặt sợ hãi gật gật đầu.

“Các ngươi để người hầu đi bắt cũng được, các ngươi tuổi nhỏ như thế rớt xuống nước thì sao? Cũng không biết bơi, bên cạnh mấy người lớn lại nhìn chằm chằm, rất nguy hiểm.” Giang nhị phu nhân trái lại rất hòa khí với cặp song sinh, nhưng ánh mắt nhìn Giang Tiểu Nhị cũng khó coi.

Tống Tân Đồng bước lên phía trước: “Giang nhị phu nhân, là ấu đệ quá bướng bỉnh, không nên khuyến khích mấy vị tiểu thiếu gia trong phủ đi bắt uyên ương…”

“Là tự bọn con muốn đi bắt, Đại Bảo hắn ngăn bọn con không cho bọn con đi, nhưng con không nghe hắn.” Giang Văn là đứa lớn tuổi lớn nhất trong đám hài tử, đã đầy bảy tuổi, cho nên càng hiểu chuyện một ít, chủ động giải vây thay cặp song sinh: “Lục phu nhân, ngươi đừng phạt Đại Bảo bọn họ…”

Giang nhị phu nhân với Cổ thị thấy sắc mặt Tống Tân Đồng không dễ nhìn, vội thay cặp song sinh nói chuyện: “Đúng vậy, viện lớn như vậy người có thể sai khiến được tôi tớ cũng chỉ có hai tiểu tử này nhà chúng ta, đây nhất định không phải Tống tiểu công tử bọn họ khuyến khích, Lục phu nhân ngươi cũng đừng nóng giận.”

Cổ thị cũng nói: “Chẳng qua là Văn ca nhi bọn họ đây ham chơi, cũng may là không có chuyện gì, đệ muội ngươi cũng không cần để trong lòng.”

Giang nhị phu nhân ha ha nói: “Tiền viện đã bày xong tiệc rượu, các vị phu nhân mau qua đó một chút, cũng đừng chậm trễ ngồi vào vị trí.”

Chờ các phu nhân tản đi, Cổ thị cũng nói: “Đệ muội, mau mang hai vị tiểu công tử qua đó ngồi xuống, không phải vừa nãy còn nói đói bụng sao? Đói đứa bé trong bụng thì không thỏa đáng.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Giang nhị phu nhân cũng phụ họa.

Tống Tân Đồng hơi giận nhìn hai người cặp song sinh, hai cậu sợ hãi rụt rè cúi đầu, không dám lên tiếng.

“Qua đây.” Tống Tân Đồng gọi hai cậu qua đây.

Cặp song sinh vội vàng chạy tới, đứng cạnh Tống Tân Đồng.

Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn hai cậu một cái, trở về chúng ta mới nói thật tốt!

Cặp song sinh rụt cổ một cái, cúi đầu không dám lên tiếng.

Cũng may không xảy ra chuyện gì nha, phu nhân các nhà mắng tiểu hài nhà mình mấy tiếng liền đều dắt cả về phía trước dùng cơm.

Tống Tân Đồng cũng dẫn hai cậu chậm rãi đi về phía trước, bởi vì tới quá chậm, tìm một chỗ trong góc râm mát ngồi xuống, mà người Giang gia thì đến vị trí chính giữa sân khấu kịch đang đánh đàn nhạc khúc.

Tống Tân Đồng nhìn nhìn xung quanh, tìm được Lục Vân Khai ở chỗ nam khách bên kia, hắn đang nói chuyện cùng một đám công tử ca tuổi không sai biệt lắm, trên mặt có cười nhạt.

“Đó chính là Giang gia tiểu thư với cô gia đi.”

“Đúng vậy, tiểu thư Giang gia đích thực nhìn đẹp.”

“Trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.”

Tống Tân Đồng nhìn về phía chính giữa, quả nhiên thấy một đôi nam nữ bên cạnh Giang mẫu, nam tuấn tú xuất trần, trong tay cầm một cái chiết phiến, rất có phong độ trí thức của người đọc sách, nhưng trên người lại thêm một cỗ uy nghiêm của quan gia.

Tiểu thư Giang gia một thân hoa phục, đầu đầy châu sai, trang điểm cực kỳ diễm lệ, lập tức đè ép các cô nương cũng trang điểm xinh đẹp xung quanh, làm người ta không dời mắt được.

“Tỷ, kia là cô của Giang Tiểu Nhị.” Tiểu Bảo nói.

“Mấy đứa gặp qua?” Tống Tân Đồng hỏi.

“Lúc đi bên hồ đụng phải.” Đại Bảo nói: “Nàng nhìn thật là đẹp, còn cho bọn đệ cái này chơi.” Nói rồi lấy một hà bao nhỏ bên hông ra, trong hà bao có vài ngân lõa tử hình hoa mai.

Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày: “Sao mấy đứa lấy đồ của người ta?”

“Bọn đệ không đòi, nhưng nàng để tỷ tỷ xinh đẹp bên người nhét cho bọn đệ.” Đại Bảo đưa hà bao cho Tống Tân Đồng: “Tỷ, cho người cất.”

“Tự đệ cất đi.” Tống Tân Đồng cảm thấy hơi không đúng lắm: “Êm đẹp người ta cho mấy đứa cái này làm gì?”

“Cũng cho Giang Tiểu Nhị bọn họ.” Tiểu Bảo nói: “Cho bọn đệ, lại cho mấy nha hoàn tỷ tỷ với gã sai vặt khác ở cùng Giang Tiểu Nhị bọn họ hà bao nhỏ.”

Tống Tân Đồng nhỏ giọng hỏi: “Đưa cho Giang Tiểu Nhị bọn họ cái gì?”

Tiểu Bảo cũng học bộ dáng của nàng giảm âm thanh xuống: “Là ngọc bội.”

“…” Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, tiểu thư Giang gia này rõ ràng chính là đưa hà bao khen thưởng nha hoàn gã hầu, Giang gia tiểu thư xem cặp song sinh là tôi tớ gã hầu phỏng? Là cố ý hay vô tình?

“Giang Tiểu Nhị bọn họ có giới thiệu mấy đứa với Giang gia tiểu thư kia không?”

Cặp song sinh gật đầu: “Văn ca nhi nói bọn đệ là đệ đệ của tỷ, nàng còn hỏi tỷ là ai, Văn ca nhi nói là nương tử tỷ phu, sau đó nàng liền cười cho bọn đệ cái này.”

Tống Tân Đồng trầm mặt, xem ra tâm địa tiểu thư Giang gia này cũng không đẹp như tướng mạo kia! Biết rõ cặp song sinh không phải người hầu sai vặt, còn cùng phát bạc thưởng với gã sai vặt, đây là đem cặp song sinh làm như gã sai vặt sao? Người trên người là có thể khi dễ người thường như thế?

Cặp song sinh thấy sắc mặt tỷ không tốt lắm, lo lắng hỏi: “Tỷ, người làm sao vậy?”

“Tỷ, chỗ nào không thoải mái? Đệ đi gọi tỷ phu.” Đại Bảo đứng lên, nói rồi liền muốn đi ra ngoài.

“Tỷ không sao.” Tống Tân Đồng đè Đại Bảo ngồi xuống.

Đại khái là phát hiện tâm tình Tống Tân Đồng không tốt, Tiểu Bảo ngay cả ăn cũng không có hứng thú: “Tỷ, đệ có chút muốn về nhà.”

Tống Tân Đồng nhàn nhạt nói: “Ăn xong rồi lại về nhà, không được lãng phí, tất cả đều là thịt đệ thích ăn.”

Tiểu Bảo ừm một tiếng.

“Chúng ta dùng cơm xong rồi, đi nói tạm biệt với Giang công tử với phu nhân hắn sẽ rời đi.” Tống Tân Đồng dừng một chút lại nói: “Đợi lát nữa nếu như nhìn thấy tiểu đệ đệ, mấy đứa đưa đồ Giang tiểu thư tặng cho tiểu đệ đệ chơi.”

Tiểu Bảo có chút không nỡ, kia thế nhưng là bạc.

“Không sao, tặng ra, về nhà tỷ sẽ làm cho mấy đứa một cái.” Tống Tân Đồng nhàn nhạt nói.

“Dạ.” Đại Bảo trái lại đồng ý.

Phu nhân ngồi cạnh bên nhìn Tống Tân Đồng, hiếu kỳ hỏi: “Vừa nãy nghe Giang tam phu nhân gọi ngươi là đệ muội, ngươi thế nhưng là người nhà mẹ đẻ Giang tam phu nhân?”

“Không phải.” Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn mấy vị phu nhân bên cạnh, hẳn đều là thương hộ Lĩnh Nam thành: “Nhà chúng ta chỉ là nông hộ phổ thông mà thôi.”

Mấy vị phu nhân không tin, thái độ đối đãi của Giang tam phu nhân lúc trước chính là vô cùng thân thiết, đâu tùy ý đối đãi như mấy người các nàng bên này.

“Mấy vị phu nhân không tin? Nhìn xem vị trí bọn ta ngồi liền biết.” Tống Tân Đồng cười nói: “Nếu còn không tin, các phu nhân có thể đi ngoại ô xem một cái, chúng ta ở ngay bên kia thôn, chỉ là cơ duyên xảo hợp giúp Giang tam công tử chút việc, lúc này mới may mắn được mời đến Giang phủ ăn thọ yến.”

Vị trí này thật có hơi lệch, nếu thật là nhân vật trọng yếu khẳng định vị trí sẽ gần vị trí chính giữa của thọ tinh đi mấy vị phu nhân cũng không hỏi thăm nữa.

Cuối cùng Tống Tân Đồng thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ăn cơm.

(ノ^_^)ノ🌹🌹🌹

loading...

Danh sách chương: