Tu Chan Gia Tai Di The Chu Ham Uy Khuat

Hiện tại Chu gia đã bắt đầu trở nên suy tàn.
Chu gia trước kia náo nhiệt bao nhiêu thì bây giờ trở nên điêu tàn bấy nhiêu, những gia tộc có quan hệ tốt với Chu gia, không ai được đẹp mặt.

- Đại ca, ta muốn tách ra nửa gia sản, Chu gia đã như vậy, ta cũng không muốn bị không may cùng.

Chu Uẩn ngồi ở giữa đại sảnh nói với Chu Đình.

- Đúng thế đại ca, hiện tại Chu gia còn một chút gia sản, chúng ta muốn ra ở riêng, nếu không chúng ta sau này cũng bị hại chết, từ nay về sau không chừng phải đi đầu đường xó chợ để xin cơm.

Lưu thị cũng ở bên cạnh nói.
Chu Đình nhìn đệ đệ và đệ muội của mình mà nói:

- Phụ thân trước khi giao Chu gia cho ta có nói, hắn nói tuyệt đối Chu gia không thể tán ra, nếu như các ngươi ra ở riêng, ta sẽ phụ lòng phụ thân.

- Đại ca, nếu như không bởi vì người kia trà trộn vào Chu gia, nếu như không phải Chu Hàm mang tên sát tinh kia tới thì Chu gia bây giờ có trở nên như vậy không?

Chu Uẩn nói.
Lưu thị nói:

- Chu gia chúng ta hiện tại sắp bị hủy chính là do tên sát tinh mà Chu Hàm mang tới.

- Các ngươi sao lại có thể nói như vậy, Hàm Nhi mang hắn trở về cũng không sai, nếu như không phải là nhờ Nhạc Thành thì Chu Tuyết đã bị người ta lợi dụng, các ngươi tại sao không nói đến Chu Yến và Chu Chấn, chỉ vì hai người bọn họ thông đồng với Công Tôn gia.

Chu Đình cả giận nói.
Đối với đám hỏi thất bại của Công Tôn Khang đối với Chu Tuyết, Chu Đình tuyệt đối không oán hận Nhạc Thành, dù sao tất cả đều là do bị người ta lợi dụng mà thôi.

- Đại ca, bất kể thế nào Chu Gia hiện tại tình huống huynh cũng thấy, nếu như huynh không đồng ý cho chúng đệ ra ở riêng vậy thì hãy đem Chu Hàm trục xuất ra khỏi Chu gia, bởi vì tình hình của Chu gia hiện tại tất cả đều là do Chu Hàm.

Lưu thị nói với Chu Đình.
Mới đầu Lưu thị và Chu Uẩn còn sợ hãi Nhạc Thành quay trở lại Chu gia cho nên còn khách khí với Chu Hàm, nhưng hiện tại bọn họ thấy Công Tôn Báo làm môn chủ của Dược môn, tên Nhạc Thành kia hơn phân nửa đã bị Công Tôn Báo giết cho nên không còn e dè gì nữa.

- Đại bá, người cũng thấy đây rõ ràng đều là do nha đầu Chu Hàm gây nên, nàng ta vốn dĩ không phải người của Chu gia.

Chu Yến một lần nữa cất tiếng nói.

- Chu Yến, ngươi...

Chu Đình hung hăng nhìn Chu Yến, hận không thể tát cho nàng ta hai cái bạt tai.

- Đại bá.

Chu Chấn cũng đứng lên nói:

- Chúng ta sau này không thể đi đầu đường xó chợ để xin cơm, đại bá xin người hãy phân chia gia sản.

- Các ngươi muốn quyết tâm phân chia Chu gia ra!

Chu Đình hung hăng nhìn vào đám người Chu Uẩn, phân Chu gia ra hắn dĩ nhiên là không muốn, thân là gia chủ của Chu gia, Chu gia nếu như giản tán thì hắn hính là tội nhân.

- Phụ thân, con đi thôi, con đi thì sẽ tốt hơn.

Chu Hàm cất tiếng nói, trong mắt nàng đã hiện ra một vẻ ướt át.
Nguyên bản Chu Hàm ở Chu gia đã là một ủy khuất rất lớn, thần sắc trở nên tiều tụy hơn rất nhiều, một thân tuyệt mỹ như vậy mà rất cô đơn.

- Tam muội, muội tại sao lại có thể nói như vậy, ta biết rõ muội vì chuyện của Công Tôn gia mà trách mình, tuy nhiên tất cả chuyện này không liên quan tới mình, nếu như không như vậy thì sau này ta sẽ bị tổn thương rất lớn.

Chu Tuyết nói với Chu Hàm.
Chuyện Công Tôn gia kết thông gia với Chu gia thất bại, Chu Tuyết vì điều này mà cũng đau lòng trong một thời gian ngắn, tuy nhiên về sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, nàng thấy chuyện này còn tốt cho mình, có lẽ mình theo đuổi danh lợi đã là sai lầm, lúc trước không nên đính hôn với Công Tôn Khang, nếu không sẽ biến thành công cụ của hắn.

- Chu Uẩn, ngươi muốn phân chia Chu gia ra thì cứ như vậy đi, dù sao thì sau khi chết ta sẽ thỉnh tội với phụ thân.

Chu Đình uể oải nói.

- Phụ thân, Chu gia là tâm huyết của người, người cũng không thể để Chu gia bị tiêu tán.

Chu Tuyết nghe thấy lời nói của phụ thân thì vội vàng khuyên nhủ.

- Tuyết Nhi, cứ như vậy đi.

Lòng của Chu Đình tựa như đa nguội lạnh, Chu gia duy trì lâu như vậy đã khiên y mệt chết.

- Đại ca, huynh đã đồng ý rồi sao, vậy đi sau này đệ với Chu gia không còn quan hệ gì nữa.Những điều khác đệ không cần, chỉ cần tửu quán và sinh ý của Chu gia là được.

Chu Uẩn cất tiếng nói.

- Nhị thúc, hiện tại sinh ý đan dược của Chu gia còn có lợi nhuận, đây là do cả Chu gia chèo chống, một mình thúc lấy cũng không công bằng.

Chu Tuyết cất tiếng quát, Chu gia sinh ý Chu Tuyết hiểu rõ nhất, việc buôn bán của Chu gia mặc dù đã giảm sút nhưng vẫn có lợn nhuận rất lớn.

- Chu Tuyết, ngay cả đại trạch chúng ta cũng không có đó.

Lưu thị cất tiếng nói:

- Đại trạch của Chu gia giá trị rất lớn.

- Nhị thẩm, vậy thì chúng ta trao đổi, chúng ta muốn sinh ý đan dược, những thứ khác toàn bộ thuộc về các ngươi thế nào?

Chu Tuyết nhìn Lưu thị, chỉ cần người có đầu óc là thấy sinh ý đan dược của Chu gia quý giá hơn nhiều.

- Cái này.

Lưu thị bị Chu Tuyết hỏi ngược lại như vậy thì nói không ra lời, sắc mặt cũng trở nên thiếu tự nhiên, nàng cũng biết nếu như lấy toàn bộ sinh ý đan dược của Chu gia thì Chu gia sẽ chỉ còn lại cái xác mà thôi, sớm muội gì cũng suy tàn.

- Tuyết Nhi, bọn họ thích sao thì cứ như vậy đi.

Chu Đình nói xong liền quay khỏi đại sảnh.
Nhìn thấy Chu Đình rời khỏi, Chu Uẩn liền tỉnh lại, chuẩn bị ra ở riêng.

- Nhạc Thành, ta rốt cuộc có nên hận ngươi không, vì tỷ tỷ và mình ta đáng lẽ ra nên cảm ơn ngươi, nhưng ngươi biến Chu gia thành như vậy, bây giờ ta có nên hận ngươi hay không?

Chu Hàm lẩm bẩm nói.
Ở trong đấu khí học viện, trưởng lão phụ trách phòng tu luyện lại một lần nữa nói với Hàn Giang Đào.

- Viện trưởng phòng tu luyện lại một lần nữa mất đi linh khí, chỉ còn phòng chữ thiên là có, thật sự rất quỷ dị.

Hàn Giang Đào nói:

- Tại sao lại như vậy, hiện tại cũng không có thời gian để ý, hình như Nhạc Thành đang bế quan tu luyện phải không, ngươi nói hắn lập tức đình chỉ và xuất quan, ta có chuyện tìm hắn.

- Viện trưởng, ta thấy ông nói rất đúng, toàn bộ linh khí đều tràn ngập vào trong phòng tu luyện của Nhạc Thành.

Vị trưởng lão kia cất tiếng nói.

- Thật không?

Hàn Giang Đào nói:

- Hiện tại cứ vậy đi, sau này ta sẽ hỏi hắn, ngươi lập tức gọi hắn cho ta.

Sau khi vị trưởng lão kia rời đi, Hàn Giang Đào liền nghi hoặc.

- Chẳng lẽ lại có viễn cổ ma thú tiến hóa hay sao?

Phụ trách phòng tu luyện sau đó tiến tới gian phòng chữ thiên gọi Nhạc Thành:

- Nhạc Thành, hiện tại viện trưởng có việc tìm ngươi.

Cảm nhận thấy linh khí của đấu khí học viện tràn ngập ở đây, vị trưởng lão kia nghi hoặc không thôi.
Nhạc Thành khoanh chân ngồi, lập tức thủ ấn trong tay biến hóa, quanh người là một quang mang nồng đậm, một chân khí tinh thuần chảy khắp kỳ kinh bát mạch, sau đó hắn thở ra một hơi dài.
Hai mắt hắn trợn lên, hai sợi tinh quang giống như ánh sao trong bóng tối bắt đầu lóe lên rồi biến mất.

- Xem ra đột phá tới Kim Đan kỳ còn có một thời gian nữa.

Cảm nhận thấy chân khí trong cơ thể của mình bành trường, Nhạc Thành lẩm bẩm nói, tuy đột phá tới Kim Đan kỳ còn cần một số thời gian nữa nhưng dù sao cũng không dễ dàng.
Thu thập một lúc, Nhạc Thành liền cởi bỏ cấm chế mà tu luyện, tuy nhiên hắn liền nhìn thấy vị trưởng lão hiện đang chờ ở bên ngoài.

- Nhạc Thành, viện trưởng cho mời ngươi, ngươi mau đi đi.

Vị trưởng lão kia nhìn thấy Nhạc Thành liền cất tiếng nói, vừa rồi nhìn thấy Nhạc Thành ở trong phòng tu luyện, hắn không thể hiểu nổi tại sao tất cả linh khí lại tập trung ở đó.

- Chết tiệt, lão gia hỏa kia gọi mình tới thật đúng lúc.

Nhạc Thành thầm mắng một tiếng, nếu như không phải vì Hàn Giang Đào thì hắn cũng đã không nỡ xuất quan.
Ra khỏi phòng tu luyện, Nhạc Thành liền tiến tới chỗ ở của Hàn Giang Đào, rồi đi vào trong đại sảnh.

loading...