Quyển 4: Người gỗ - Chương 1: Ngụy tạo tự sát trên đường ray
Hướng Văn Ngạn giết hại Loan Thượng Chí một cách tàn nhẫn ly kỳ, sau khi hung thủ bị bắt, chân tướng bại lộ gây ra chấn động. Nhất thời, vụ việc trở thành đề tài nóng của thành phố A, các tòa soạn và đài truyền hình tung tin bốn phía, mà Daily Life vì ban đầu viết bài công kích cảnh sát, hơn nữa hung thủ giết người lại là phóng viên thực tập, cho nên họ phải im ắng một thời gian dài. Ngay cả những bài báo Hướng Văn Ngạn sáng tác cũng bị đào lại, rất nhiều người vào bình luận chửi mắng, trách thảo nào trước khi sự việc rõ ràng phóng viên kia đã chỉ trích cảnh sát, thì ra là vì hắn chột dạ, tự mình giết người nên mới theo bản năng đối lập với cảnh sát phá án, châm chọc mỉa mai thậm tệ.Tai tiếng nhóm Đới Húc phải chịu cuối cùng cũng được rửa sạch, lãnh đạo trong cục cũng rất vừa lòng với kết quả này.Xử lý xong xuôi tài liệu công văn sau vụ án, có một hôm theo Đới Húc đến nhà Chung Hàn và Cố Tiểu Phàm ăn cơm, Phương Viên cuối cùng không nhịn được mà hỏi ra vấn đề mình giữ trong lòng đã lâu: "Hôm ấy lúc bắt giữ Hướng Văn Ngạn, anh cố ý khoa trương như vậy sao? Theo phong cách làm việc ngày thường của anh, hôm đó anh không nên khoa trương đi bắt người mới đúng."Đới Húc vừa nhai cơm vừa cười, không đáp.Ngược lại là Chung Hàn ngồi đối diện cười nhìn anh, nói với Phương Viên: "Bởi vậy em nên hiểu thế nào là chó biết cắn sẽ không sủa, chó biết sủa sẽ không cắn. Có người ngày thường hay độc miệng, trong lòng chưa chắc đã có ác ý, còn người im lặng như Đới Húc lúc nào cũng cười ha ha mới là kẻ ăn thịt người không nhả xương đấy!"Phương Viên biết Chung Hàn và Đới Húc thân nhau, cũng biết anh không có ý gì, chỉ muốn mượn cơ hội trêu chọc Đới Húc mà thôi. Do đó cô cũng cười cười: "Em thấy Hướng Văn Ngạn kia đáng đời."Đới Húc nghe cô nói vậy, bật cười, thiếu chút phun cơm trong miệng ra. Anh dùng đũa gõ vào Chung Hàn đang lườm mình: "Nè! Muốn châm ngòi ly gián hả? Cậu tưởng Phương Viên không có chính kiến, nghe gì cũng tin à?""Cho nên hôm đó anh cố tình khoa trương bắt người đúng không?" Phương Viên hỏi.Đới Húc gật đầu: "Đúng vậy. Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, tôi chỉ muốn cho Hướng Văn Ngạn cũng có cơ hội trải nghiệm thôi. Em hiểu theo nghĩa cầm đá nện vào chân hay bị chó mình nuôi cắn đều được. Vốn dĩ là hắn làm chuyện phạm pháp, kích động dư luận tạo áp lực với chúng ta, còn muốn thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật, lợi dụng việc này đã tìm kiếm danh lợi, tôi muốn mượn lúc kết thúc dạy hắn một bài học, để hắn cũng trải nghiệm sức mạnh của dư luận một chút. Tôi đoán này làm lớn như vậy, bao gồm thái độ nhận tội không tốt và không ăn năn của hắn, sau khi chuyển giao cho bên khởi tố, muốn xử phạt nhẹ cũng khó. Làm cái nghề này chúng ta cũng hiểu, trong một vài thời điểm dư luận có lẽ sẽ ảnh hưởng tới kết quả phán quyết cuối cùng."Phương Viên vốn cho rằng Đới Húc bắt giữ Hướng Văn Ngạn theo cách này chỉ để trút giận, không ngờ thực tế anh lại suy nghĩ sâu xa hơn: "Anh nói rất đúng. Tuy em không tiếp xúc với nhiều vụ án như anh chị, có điều em cảm thấy thái độ của Hướng Văn Ngạn đúng là có vấn đề, hắn không chỉ giết người, sau khi giết người còn to gan lợi dụng chuyện mình làm để viết báo! Loại người này quả thật đáng sợ! Còn nữa, hắn đã sa lưới rồi, thái độ cứ như chuyện xấu không phải do hắn làm, nếu hắn đã không biết hối cải, vậy ở trong tù cải tạo đi.""Không dễ thế đâu." Đới Húc lắc đầu, "Với tính cách của Hướng Văn Ngạn, hắn có lẽ chơi chiêu với chúng ta, nhưng lên tòa rồi thì chưa chắc vẫn sẽ tỏ thái độ. Con người hắn, nói thật, tôi không quá coi trọng chuyện cải tạo hắn sẽ khi bỏ tù, bởi vì hắn không phải nhất thời hồ đồ hay xúc động, mục đích của hắn quá rõ ràng, hơn nữa cách nhìn nhận mọt việc quá vặn vẹo, đến cuối cùng vẫn một mực cho rằng Loan Thượng Chí chết là gieo gió gặt bão. Người như vậy e rằng rất khó thay đổi.""Không sao đâu, tôi thấy suy nghĩ của hai người quá nặng nề rồi." Cố Tiểu Phàm vẫn lạc quan, "Hai người nghĩ xem, hành vi của tên Hướng Văn Ngạn kia động ác như vậy, cho dù bây giờ hạn chế tử hình, nhưng ít nhất hắn cũng bị phạt tù hơn hai mươi năm đúng không? Hai mươi năm sau sau khi ra ngoài, hắn cũng năm mươi tuổi rồi, đến lúc đó dù thế nào cũng phải ngoan ngoãn một chút, không có gì lo lắng cả. Nào nào, chúng ta cụng ly! Chúc mừng vụ án của chúng ta đã được phá, hơn nữa tai tiếng dư luận cũng được gỡ xuống!"Chung Hàn là người đầu tiên nâng ly, Phương Viên và Đới Húc cũng vội phối hợp, bốn người vui vẻ cụng ly, sau đó đề tài vụ án cũng bị gạt qua, chuyển sang những chủ đề khác.Cứ như vậy, vụ án của Hướng Văn Ngạn bị bàn tán hơn nửa tháng, nhưng đúng như Đới Húc nói, lượng tin tức của thời hiện đại quá lớn khiến người ta không thể nhớ lâu, quả nhiên nửa tháng sau, nhiệt độ của chuyện này dần giảm xuống, lại qua một tháng, thành phố A dường như không còn ai nhớ tới chuyện này. Trò hề Hướng Văn Ngạn tự biên tự diễn cũng theo mùa hè nóng bức đặt một dấu chấm câu, được thay bằng đề tài khác.Trong khoảng thời gian này, Phương Viên và Đới Húc lại xử lý hai vụ án nhỏ, tính chất không có gì đặc biệt, giờ làm việc và nghỉ ngơi cũng khá có quy luật, hơn nữa một ngày ba bữa đều có Đới Húc giám sát, việc ăn uống của Phương Viên trở về như bình thường. Chỉ qua hai tháng, sắc mặt cô đã hồng hào trở lại, ngoài ra cũng đầy đặn thêm một chút.Nhưng kỳ lạ là Phương Viên không hề vì vậy mà cảm thấy không tốt hay tự ti, dường như năng lực làm việc đã cho cô lòng tin, lòng tin này thậm chí khiến cô xem nhẹ vấn đề dáng người, cho rằng béo gầy đều không quan trọng.Đương nhiên, trong đây còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đó là bị người bên cạnh ảnh hưởng.Sau lần không vui vẻ trước đó, Lâm Phi Ca không còn tới tìm cô nói chuyện, dù có gặp ở hành lang cũng làm bộ không nhìn thấy, hoặc nhiều nhất chỉ là mỉm cười coi như chào hỏi. Nhưng còn Mã Khải thì đã sớm quên chuyện không vui trước kia, lâu lâu lại chạy tới chỗ họ nói chuyện phiếm, thấy Phương Viên đầy đặn trở lại hoặc khi thấy cô ăn cơm với người khác, rất nhiều lần cậu không nhịn được mà muốn lén nói Phương Viên gì đó, nhưng chưa lần nào thành công, bởi vì mỗi lần cậu tìm được thời cơ muốn nhắc nhở Phương Viên, Đới Húc đều rất trùng hợp gọi cậu, hoặc là nhờ cậu hỗ trợ làm chân sai vặt, bằng không là dứt khoát kéo Phương Viên đi khiến Mã Khải không có cơ hội. Vất vả lắm, có một ngày Mã Khải tránh được Đới Húc, cậu vẫn giống như trước kia tận tình nhắc nhở Phương Viên, bảo cô phải ăn uống điều độ, khống chế cân nặng của mình.Vốn tưởng rằng tuy Phương Viên không thích nghe, nhưng vẫn sẽ lặng lẽ tiếp thu như trước đây. Không ngờ lần này, phản ứng của cô thế mà là liếc mình một cái: "Chuyện này liên quan gì tới cậu!""Nè, Phương Viên, cậu nói thế là không đúng rồi! Tớ nói vậy còn không phải vì cậu à?" Mã Khải uất ức nói."Điều tốt tớ có thể cảm nhận là tốt với tớ, còn không thì chỉ là suy nghĩ của một mình cậu thôi."Mã Khải nghẹn họng, qua một lúc lâu mới phản bác: "Phương Viên, sao cậu không biết tốt xấu thế hả? Tớ có ý tốt nhắc nhở cậu. Đúng, sự thật khó nghe, nhưng không phải vì tớ cảm thấy quan hệ giữa chúng ta khá tốt nên mới nhắc nhở cậu sao? Người bình thường ai lại chạy đi nói với cậu mấy lời này!""À, thế cậu không phải người bình thường à? Cậu có bao nhiêu phép thần thông? Hơn 72 chưa? Nếu hơn 72, vậy cậu còn lợi hại hơn Tôn Ngộ Không đấy!" Phương Viên trêu đùa.Mã Khải lập tức đỏ mặt: "Phương Viên, sao cậu lại biến thành như vậy? Trước kia tuy cậu hơi mập, dáng người không đẹp, nhưng ít nhất cũng chịu nghe khuyên, cố gắng nỗ lực theo hướng tốt, còn bây giờ sao lại càng ngày càng không nghe khuyên bảo hả? Cậu mà mập đến không ai cần, không lấy chồng được, cậu vui không? Tớ sắp không chịu nổi rồi!"Nếu không phải nể tình là bạn học, Phương Viên thật sự hận không thể đập bàn một cái, trực tiếp bảo cậu ta cút. Tuy cô biết Mã Khải không có ý xấu, nhưng người từng chịu đói không phải cậu ta, người vì ăn uống không điều độ mà tụt huyết áp cũng không phải cậu ta, vả lại sự thật là vì cậu ta nói không lựa lời mới khiến cô trong khoảng thời gian đó thà rằng để bụng đói, tránh cho bị cậu ta chèn ép, kết quả phải nhập viện. Bây giờ cậu ta lại chạy tới chỉ chỉ trỏ trỏ dáng người của cô, dựa vào đâu chứ?"Không chịu được thì đừng nhìn, mắt cậu có thể dán vào người có dáng người đẹp hơn mà!" Phương Viên xua tay, "Sau này chắc chắn có người có mắt nhìn hơn cậu thưởng thức tớ, nếu thật sự không, tớ thà ở vậy. Ai quy định phải có đàn ông yêu thương mới có thể sống đến già hả?"Thấy Phương Viên đã giận, Mã Khải cũng thức thời không nói thêm, bỗng cười hì hì: "Cũng không đến mức đó, cả đời không ai cần thảm lắm, hay là vậy đi, chúng ta là bạn bè, tình cảm lại tốt như vậy, nếu không có đàn ông nào cần cậu, tớ đây sẽ hi sinh một chút, chấp nhận cậu, chắc chắn sẽ không để cậu thành bà cô già đâu."Phương Viên nhìn chằm chằm Mã Khải, im lặng.Mã Khải bị nhìn như vậy cũng không thoải mái lắm, vội đánh trống lảng: "Sao nào? Cảm động đúng không?""Mã Khải, nếu đàn ông trên thế gian này đều biến mất, chỉ còn lại một mình cậu... Tớ sẽ đi tìm phụ nữ!"Mã Khải sửng sốt, đỏ mặt, tức giận quay đầu, vừa đi vừa nói: "Bỏ đi, cậu cứ nói chuyện như vậy, tớ không có cách nào vui vẻ nói chuyện với cậu cả!""Đi thong thả, không tiễn!" Phương Viên vui vẻ vẫy tay.Đuổi Mã Khải đi rồi, Phương Viên xoay người định về văn phòng, vừa quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Đới Húc đứng cách đó không xa, có lẽ cuộc đối thoại vừa rồi của mình và Mã Khải có lẽ anh cũng nghe thấy, chỉ là không biết nghe được bao nhiêu.Phương Viên xấu hổ cười cười: "Anh nghe thấy hết rồi à?"Đới Húc cũng cười: "Lần đầu tiên tôi thấy em nói chuyện không khách khí với người ta thế đấy.""Em không muốn bị Mã Khải chèn ép nữa, chuyện mình không muốn làm thì đừng bắt người khác làm, em học theo anh thôi, gậy ông đập lưng ông, cậu ta đã nói chuyện không biết lựa lời, em cũng chèn ép cậu ta một chút. Nếu cậu ta cảm thấy bị đụng chạm vào lòng tự tôn, vậy sau này nói chuyện với em phải khách khí một chút."Đới Húc gật đầu. Cuộc đối thoại vừa rồi anh cũng nghe không ít. Mã Khải chắc chắn sẽ không vui, có điều trên thực tế Phương Viên chưa hề nặng lời một câu, đương nhiên sức sát thương của câu cuối cùng có hơi lớn, nhưng nói thật, anh không quá đồng tình.Mã Khải ngoan ngoãn được mấy ngày, sau khi vết thương đã lành liền coi như không có việc gì chạy tới nói chuyện phiếm, có điều lúc nói chuyện với Phương Viên, cậu quả thật có chừng mực hơn nhiều.Lại qua mấy ngày, 3h sáng hôm nay, Phương Viên đang ngủ bị tiếng đập cửa của Đới Húc gọi tỉnh, cô mở cửa phòng, thấy Đới Húc đã mặc chỉnh tề đứng bên ngoài."Vừa có báo án, xảy ra vụ án giết người ngụy trang thành tự sát trên đường ray, chúng ta phải lập tức xuất phát." Anh nói với Phương Viên, cuối cùng còn bổ sung một câu, "Ban đêm ở ngoài rất lạnh, em mặc nhiều một chút, tôi chờ em ngoài cửa."
loading...
Danh sách chương:
- Quyển 1: Ác mộng - Chương 1: "Lễ gặp mặt"
- Q1.Chương 2: Thịt tươi
- Q1.Chương 3: Cơ hội khó có được
- Q1.Chương 4: Tìm xương
- Q1.Chương 5: Đá bóng
- Q1.Chương 6: Không quen thuộc
- Q1.Chương 7: Ai là kẻ xấu?
- Q1.Chương 8: Phát hiện thi cốt
- Q1.Chương 9: Phương thức tư duy
- Q1.Chương 10: Không biết người có lòng tốt
- Q1.Chương 11: Gương mặt biến dạng
- Q1.Chương 12: "Hại người"
- Q1.Chương 13: Trộm
- Q1.Chương 14: Giáo viên tiếng Anh
- Q1.Chương 15: Phong cách hip hop
- Q1.Chương 16: Liên lạc với người nhà
- Q1.Chương 17: Không phối hợp
- Q1.Chương 18: Bắt đầu thể hiện
- Q1.Chương 19: Chết rồi thì đút cho chó ăn
- Q1.Chương 20: Ủ rũ
- Q1.Chương 21: "Biệt thự cao cấp"
- Q1.Chương 22: Thanh niên ưu tú
- Q1.Chương 23: Tiêm phòng
- Q1.Chương 24: Quá phiền phức
- Q1.Chương 25: Xác định thân phận
- Q1.Chương 26: Quan hệ tốt
- Q1.Chương 27: Bằng giả
- Q1.Chương 28: Tiểu Bốc
- Q1.Chương 29: Xu lợi tị hại
- Q1.Chương 30: Bắt cá
- Q1.Chương 31: Kể khổ
- Q1.Chương 32: Không chịu trách nhiệm
- Q1.Chương 33: Tiền tài vạn năng
- Q1.Chương 34: Thần thần bí bí
- Q1.Chương 35: Báo mộng
- Q1.Chương 36: Hoàn cảnh gia đình khác xa
- Q1.Chương 37: Chút cọ xát
- Q1.Chương 38: Giấu tài
- Q1.Chương 39: Theo đuôi
- Q1.Chương 40: Giải vây
- Q1.Chương 41: Đi công tác
- Q1.Chương 42: Ngộ nhận
- Q1.Chương 43: Sách lược
- Q1.Chương 44: Căng da đầu
- Q1.Chương 45: Tìm hiểu
- Q1.Chương 46: Không nói thẳng
- Q1.Chương 47: Ở lại
- Q1.Chương 48: Tin đồn
- Q1.Chương 49: Bị chặn lại
- Q1.Chương 50: Đàn em
- Q1.Chương 51: Liệu cơm gắp mắm
- Q1.Chương 52: Không nói thật giả
- Q1.Chương 53: Chống đỡ
- Q1.Chương 54: Hỏi thăm đêm khuya
- Q1.Chương 55: Bụi về bụi , đất về đất
- Q1.Chương 56: Phùng trứng thối
- Q1.Chương 57: Giả mạo
- Q1.Chương 58: Chủ nghĩa duy vật
- Q1.Chương 59: Ngọn nguồn
- Q1.Chương 60: Tình yêu một thời
- Q1.Chương 61: Thuận nước đẩy thuyền
- Q1.Chương 62: Chủ nhiệm khoa
- Q1.Chương 63: Không lựa lời
- Q1.Chương 64: Giấu diếm
- Q1.Chương 65: Nghi điểm
- Q1.Chương 66 - 72
- Quyển 2: Kẻ mô phỏng _ Chương 1-5
- Q2.Chương 6 - 10
- Q2.Chương 11 - 15
- Q2.Chương 16 - 20
- Q2.Chương 21 - 25
- Q2.Chương 26 - 30
- Q2.Chương 31 - 35
- Q2.Chương 36 - 40
- Q2.Chương 41 - 45
- Q2.Chương 46 - 50
- Q2.Chương 51 - 55
- Q2.Chương 56 - 60
- Q2.Chương 61 - 65
- Q2.Chương 66 - 70
- Q2.Chương 71 - 75
- Q2.Chương 76 - 81
- Quyển 3: Nhà ma - Chương 1 - 5
- Q3.Chương 6 - 10
- Q3.Chương 11 - 15
- Q3.Chương 16 - 20
- Q3.Chương 21 - 25
- Q3.Chương 26 - 30
- Q3.Chương 31 - 35
- Q3.Chương 36 - 40
- Q3.Chương 41 - 45
- Q3.Chương 46 - 50
- Q3.Chương 51 - 55
- Q3.Chương 56 - 60
- Q3.Chương 61 - 65
- Q3.Chương 66 - 73
- Quyển 4: Người gỗ - Chương 1: Ngụy tạo tự sát trên đường ray
- Q4.Chương 2: Áo ba lỗ màu trắng
- Q4.Chương 3: Cái chết của học bá
- Q4.Chương 4: Ý thức cạnh tranh
- Q4.Chương 5: Giáo viên họ Đặng
- Q4.Chương 6: Đứa con ngoan
- Q4.Chương 7: Cọng cỏ
- Q4.Chương 8: Xung đột
- Q4.Chương 9: Khiêu khích
- Q4.Chương 10: Mầm tai họa
- Q4.Chương 11: Phân biệt đối xử
- Q4.Chương 12: Lời mời
- Q4.Chương 13: Vườn trường
- Q4.Chương 14: Đường hóa học
- Q4.Chương 15: Người gỗ
- Q4.Chương 16: Gặp dịp thì chơi
- Q4.Chương 17: Ân nhân
- Q4.Chương 18: Nhật ký
- Q4.Chương 19: Bắt nạt
- Q4.Chương 20: Tiểu bá vương
- Q4.Chương 21: Hai thái cực
- Q4.Chương 22: Vào trước là chủ
- Q4.Chương 23: Món quà phiền lòng
- Q4.Chương 24: Biết vậy chẳng làm
- Q4.Chương 25: Lên án
- Q4.Chương 26: Ăn cướp
- Q4.Chương 27: Ngồi xem hổ đấu
- Q4.Chương 28: Nhịp cầu
- Q4.Chương 29: Lợi thế và tiền cược
- Q4.Chương 30: Thuốc lợi tiểu
- Q4.Chương 31: Nguyền rủa
- Q4.Chương 32: Kẻ phản bội
- Q4.Chương 33: Lo chuyện bao đồng
- Q4.Chương 34: Xin lỗi
- Q4.Chương 35: Bù đắp
- Q4.Chương 36: Chiến thuật
- Q4.Chương 37: Sâu xa
- Q4.Chương 38: Hai nỗi lo
- Q4.Chương 39: Thay đổi
- Q4.Chương 40: Nhà nghèo
- Q4.Chương 41: Thăm hỏi gia đình
- Q4.Chương 42: Dao điêu khắc gỗ
- Q4.Chương 43: Không dạy dỗ được
- Q4.Chương 44: Tự hại mình
- Q4.Chương 45: Can thiệp của tâm lý
- Q4.Chương 46: Tuyển thủ hạt giống
- Q4.Chương 47: Thư bỏ nhà đi
- Q4.Chương 48: Gặp lại người gỗ
- Q4.Chương 49: Người khởi xướng
- Q4.Chương 50: Vết thương trên tay
- Q4.Chương 51: Ứng nghiệm
- Q4.Chương 52: Thứ tự tham khảo
- Q4.Chương 53: Hỗn chiến
- Q4.Chương 54: Càn quấy
- Q4.Chương 55: Có chuyện phía sau
- Q4.Chương 56: Cặp sách
- Q4.Chương 57: Người vớt cặp sách
- Q4.Chương 58: Tìm kiếm
- Q4.Chương 59: Vấp phải trắc trở
- Q4.Chương 60: Thêm phiền
- Q4.Chương 61: Gặp đại vận
- Q4.Chương 62: Thi thể nam dưới nước
- Q4.Chương 63: Yêu cầu
- Q4.Chương 64: Nhượng bộ
- Q4.Chương 65: Bị giết
- Q4.Chương 66: Xem mắt
- Q4.Chương 67: Một tin nhắn
- Q4.Chương 68: Không ngồi yên được
- Q4.Chương 69: Tự quyết định
- Q4.Chương 70: Chất chống đông
- Q4.Chương 71: Án mạng trong nhà
- Q4.Chương 72: Lời khai của ba mẹ
- Q4.Chương 73: Tinh thần không yên
- Q4.Chương 74: Đầu độc
- Q4.Chương 75: Liên hệ giữa ba người
- Q4.Chương 76: Manh mối
- Q4.Chương 77: Trò hề
- Q4.Chương 78: Chọc chỗ đau
- Q4.Chương 79: Nhược điểm
- Q4.Chương 80: Hung thủ
- Quyển 5: Căn phòng màu đỏ - Chương 1: Căn phòng màu đỏ
- Q5.Chương 2: Loạn đao
- Q5.Chương 3: Tinh thần không ổn định
- Q5.Chương 4: Viên chức nhỏ
- Q5.Chương 5: Thuốc an thần
- Q5.Chương 6: Mối quan hệ kỳ lạ giữa người với người
- Q5.Chương 7: Đào hoa
- Q5.Chương 8: Ông chủ
- Q5.Chương 9: Kẻ làm biếng
- Q5.Chương 10: Một cái hộp
- Q5.Chương 11: Đổi phương pháp
- Q5.Chương 12: Lôi kéo làm thân
- Q5.Chương 13: Thanh danh
- Q5.Chương 14: Người chửi rủa
- Q5.Chương 15: Phẩm vị
- Q5.Chương 16: Bạn học cũ
- Q5.Chương 17: Bạn trai