Q4.Chương 4: Ý thức cạnh tranh
"Nhưng em chỉ có ấn tượng với cuộc hội thoại của họ, còn việc họ rốt cuộc là học sinh trường nào thì em không biết." Phương Viên nhíu mày, "Em nhớ đồng phục của họ khá bình thường, trên đó không có thêu logo trường lớp, vậy chúng ta phải tìm sao đây? Điều tra đồng phục của từng trường học à?""Không đến mức như vậy. Trường học bây giờ đều có trang web riêng, trên đó chắc chắn có ảnh chụp sinh viên có thành tích xuất sắc, đương nhiên không thể thiếu đồng phục của trường." Đới Húc không hề lo lắng về vấn đề này, cho nên sau khi xác nhận với pháp y Lưu chiều cao cân nặng của nạn nhân, anh cảm ơn rồi cùng Phương Viên trở về đội hình sự thu hẹp phạm vi điều tra.Trước mắt bọn họ khoanh vùng các trường cấp ba của thành phố A, sau đó lên mạng tìm kiếm. Cách này của Đới Húc quả thật hiệu quả, chưa cần đến hai mươi phút, Phương Viên đã tìm được ảnh chụp trên trang web của một trường chuyên giống hệt bộ đồ thể dục bọn họ tìm được, hơn nữa giống với cuộc đối thoại của nghe được, trong tấm ảnh trên trang web chụp cảnh học sinh chào cờ, nhóm mặc đồng phục cùng kiểu dáng với nạn nhân đứng vị trí chính giữa chúng tâm, chỉ khoảng 100-200 người mà thôi."Tìm được rồi!" Phương Viên cho Đới Húc xem trang web, "Thế mà là trường này!"Đới Húc tới xem. Sau khi xác nhận thời gian, anh gật đầu với Phương Viên: "Đi thôi, chúng ta tới trường học này xem xem, bây giờ giáo viên học sinh chắc đều ở trường, muốn hỏi thăm cũng dễ."Trên đường lái xe tới trường cấp ba kia, Đới Húc hỏi Phương Viên: "Lúc tìm được ngôi trường có đồng phục tương ứng, em nói 'thế mà là trường này'. Ngôi trường đó có chỗ gì đặc biệt sao?"Phương Viên gật đầu: "Ngôi trường đó nổi tiếng là trường cấp ba ma quỷ của thành phố A, rất khủng bố.""Sao vậy?" Bản thân Đới Húc không phải người của thành phố A, không biết nhiều về nơi này, hơn nữa anh đã tốt nghiệp đại học nhiều năm, càng đừng nói tới thời cấp ba đã trở nên xa lạ."Đó là trường chuyên, nhưng không phải trường chuyên duy nhất của thành phố A. Hàng năm, cuộc cạnh tranh vị trí đầu bảng với hai trường còn lại rất khốc liệt. Cho nên để tăng ý thức cạnh tranh của mỗi học sinh, mỗi khóa bọn họ đều có một lớp chuyên, học sinh lớp này đều là nhóm học sinh đứng đầu. Muốn vào cái lớp này đã khó, ở lại càng khó hơn. Việc ở lại lớp chuyên căn cứ vào thành tích bài thi tháng để quyết định. Ví dụ như nếu lớp đó có 50 người, nếu kết quả bài thi tháng không nằm trong top 50, học sinh đó tự động bị đào thải, chuyển sang lớp thường. Vì giáo viên lớp chuyên đều là người tốt nhất, bài giảng khá sâu, quan trọng là bị đào thải khỏi lớp chuyên là việc vô cùng mất mặt, cho nên nếu đã vào cái lớp đó rồi, học sinh sẽ tìm mọi cách nâng cao thành tích, tránh trường hợp bị đuổi ra ngoài. Khi em còn đi học, có một người bạn thời cấp hai cũng thi vào trường đó, cô ấy bảo học sinh bên kia đều là máy móc chỉ biết thi, cứ liều mạng muốn nâng cao thành tích, bầu không khí học tập thì tốt, nhưng cạnh tranh lại quá tàn khốc.""Ra là vậy, nếu thế, nạn nhân trong vụ án này chắc là học sinh lớp chuyên, bằng không cũng đã không mặc đồng phục của lớp đó." Đới Húc nhíu mày, "Có điều việc này cũng thật kỳ lạ, theo lý thuyết, nhóm học sinh giỏi này, đặc biệt là trong bầu không khí căng thẳng ở trường học như em nói, cuộc sống thường ngày chỉ có một kiểu, hoặc là từ phòng học tới ký túc xá, hoặc là từ phòng học về nhà, do vậy phạm vi giao tiếp tương đối hẹp, tỷ lệ gặp rắc rối cũng không lớn. Chuyện này thú vị đấy."Qua khoảng thời gian tiếp xúc với Đới Húc, Phương Viên cũng dần hiểu được tính cách của anh, mỗi lần anh cảm thấy "thú vị", có nghĩa rằng vụ án không dễ điều tra.Tới trường học đã là buổi chiều, hai người dừng xe ngoài cổng, sau khi chào hỏi bảo vệ, đúng lúc trường đổ chuông tan học, Đới Húc và Phương Viên vốn tưởng sẽ có rất nhiều học sinh ra khỏi lớp hoạt động một chút hoặc ra căn tin mua đồ, không ngờ ngoại trừ vài người đi tới đi lui ở hành lang, thế mà không có bóng dáng học sinh nào bước ra."Học sinh trường này tan học không ra ngoài vận động thư giãn sao?" Đới Húc hỏi bảo vệ.Bảo vệ lắc đầu: "Bọn chúng nào có nhiều thời gian như vậy, nhiều lắm là đi WC, sau đó vội trở về, ngoại trừ giờ thể dục, dưới sân thường không có mấy ai, ngay cả tiết thể dục cũng rất nhiều học sinh bỏ.""Vì áp lực học hành à?" Đới Húc thuận miệng hỏi.Bảo vệ gật đầu: "Đúng vậy, trường cấp ba này đâu phải ai muốn tới là tới, đám học sinh từ cấp hai đã tranh đua từng chút mới đủ điểm thi đậu. Anh có thấy tòa nhà phía sau khu dạy học không? Đó là ranh giới, tòa nhà phía sau là chỗ cho con em nhà có tiền nhét vào. Để đảm bảo chất lượng dạy học, trường chúng tôi tách ra để quản lý, hai nhóm học sinh ngày thường không có qua lại. Những ai học ở tòa nhà trước đều là học sinh giỏi, tương lai chắc chắn sẽ thi đỗ các trường đại học nổi tiếng."Đới Húc gật đầu, lại hỏi thăm vị trí của tòa nhà văn phòng, sau đó cùng Phương Viên đi tìm trưởng văn phòng giáo viên, nói rõ tình hình. Trưởng phòng hoảng sợ, có hơi kinh ngạc với mục đích của hai người. Sau khi nhìn ảnh chụp bộ đồ thể dục, ông ta cũng nhận ra đây là đồng phục của lớp chuyên trường họ, cho nên lập tức gọi điện cho ba giáo viên chủ nhiệm của ba lớp chọn, yêu cầu kiểm tra nhân số, đặc biệt là xác định xem có học sinh nam nào vắng học không có lý do không."Chắc chắn là lớp chuyên sao?" Phương Viên nghĩ tới khả năng khác, "Lớp chuyên ở trường các thầy có tính lưu động, liệu có phải là học sinh sau khi bị đào thải ra ngoài còn giữ đồng phục này không? Chỉ hỏi lớp chuyên có phải hơi thu hẹp phạm vi?"Trưởng phòng lắc đầu: "Có lẽ cô không biết tình hình chỗ chúng tôi. Đồng phục của lớp chuyên trường chúng tôi đúng là khác với lớp bình thường, điều này tượng trưng cho sự vinh dự, có thể giúp các học sinh lớp chuyên có thêm ý thức cạnh tranh, cũng là sự khích lệ với học sinh lớp thường, chỉ có học tập thật tốt, nâng cao thành tích, bọn chúng mới có thể mặc đồng phục của lớp chuyên, khiến tất cả học sinh hâm mộ. Mỗi lớp chuyên của trường chúng tôi có khoảng 50-60 học sinh, trong ba năm học cũng có đứa phải ra lớp thường. Tuy chúng tôi không có quy định cấm mặc đồng phục lớp chuyên với học sinh lớp thường rõ ràng, nhưng trên cơ bản sẽ không có ai lấy ra mặc, mặc vào chẳng khác nào nói cho mọi người biết thành tích học tập của mình giảm sút, bị đào thải khỏi lớp chuyên.""Cách làm này không khiến học sinh cảm thấy tổn thương lòng tự tôn sao?" Phương Viên hỏi."Tổn thương lòng tự tôn? Việc này có gì mà tổn thương lòng tự tôn? Nếu thật sự có lòng tự trọng thì hãy cố gắng học tập, lần sau thi đậu vào top 50, nhục nhã trước đó đương nhiên sẽ được rửa sạch! Nếu vẫn không nỗ lực thì chỉ có thể trách bản thân tệ. Gần đây trường chúng tôi còn nghĩ thêm phương án cải cách, chúng tôi cảm thấy giữ chỉ tiêu lớp chuyên khoảng 50-60 học sinh có vẻ không tốt, dễ khiến học sinh không thể đi vào lớp chuyên mất đi ý chí chiến đấu, như vậy học sinh ngồi ổn định trong lớp chuyên cũng sẽ lơ là. Chúng tôi định sau này sẽ có hai bảng thành tích, một cái là bảng xếp hạng thành tích kỳ thi, một cái ghi nhận trình độ đang lên hay xuống, nếu thành tích giảm nhiều, học sinh đó sẽ đào thải. Như vậy tính cạnh tranh sẽ khốc liệt hơn. Con người mà, ai cũng có tính trơ, không thúc giục sẽ không tiến bộ."Phương Viên thầm líu lưỡi, cảm thấy bản thân thật may mắn, tuy rằng thành tích học tập của cô không kém nhưng vẫn có chút chênh lệch với trường cấp ba này, cho nên không ghi danh vào đây, nếu không thật không biết ba năm cấp ba cô phải chịu đựng thế nào. Từ lúc bước vào ngôi trường này cho đến khi tốt nghiệp, học sinh chắc chắn phải chịu áp lực tâm lý rất lớn. Ý thức cạnh tranh đúng là phải có, nhưng trường học từ đầu tới cuối cùng nghĩ tới cách tăng tính cạnh tranh, điều này ổn sao?Đương nhiên, đây không phải vấn đề cần cô suy xét, hiện giờ cô chỉ quan tâm thân phận nạn nhân kia.Qua một lát, có chủ nhiệm của hai lớp tới, đều nói bản thân đã kiểm tra nhân số, dù là nam hay nữ, học sinh trong lớp đều đông đủ, không thiếu một người."Giáo viên Đặng đâu?" Trưởng phòng hỏi, "Chủ nhiệm lớp 12 chuyên không cùng thầy cô tới à? Vừa rồi không phải tôi gọi điện cho cả ba thầy cô đều phải kiểm kê nhân số sao?"Một cô giáo trẻ tuổi bĩu môi: "Thầy cũng biết tính cô Đặng, cô ấy đang đứng lớp, khi nãy tôi lên lầu định gọi cô ấy đi cùng, nhưng cô ấy đang nổi nóng răn dạy học sinh, tôi gọi cô ấy, cô ấy bảo tôi đi trước. Hay là thầy đi gọi cô ấy đi."Trưởng phòng cũng do dự, hiển nhiên ông ta không định chạy tới đâm họng súng trong lúc giáo viên họ Đặng kia đang nổi giận.Đới Húc chủ động mở lời: "Nếu các thầy cô không ngại, hai người chúng tôi trực tiếp tới lớp của cô Đặng tìm cô ấy được không? Có tiện không?"Trưởng phòng bối rối: "Việc này không phải không thể, nhưng tôi nói với cô cậu trước, cô Đặng này là giáo viên nổi tiếng nóng tính của trường chúng tôi, miêu tả thế nào nhỉ... Khả năng dạy học chắc chắn đứng trong top đầu, quản lý học sinh cũng rất biết cách, chỉ là có hơi... Nóng tính. Nên là cô cậu...""Thầy yên tâm, chúng tôi sẽ không làm phiền lớp học của cô ấy, khi nào mở lời, chúng tôi sẽ tìm cơ hội." Đới Húc gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý của trưởng phòng. Hiện giờ trong số chủ nhiệm của ba lớp chuyên đã có hai người xác nhận không có học sinh vắng, vậy học sinh mất tích rất có khả năng thuộc lớp của cô Đặng.Đương nhiên, tiền đề là học sinh kia thật sự là học sinh lớp chuyên, không phải người từng thuộc lớp chuyên.Được cho phép, Đới Húc và Phương Viên rời khỏi văn phòng, di chuyển tới khu dạy học, lên tầng cao nhất. Đứng ngoài hành lang, xuyên qua cửa sổ dán giấy, bọn họ thấy cả lớp học lặng ngắt như tờ, một giọng nữ trung niên vang lên phê bình học sinh bên dưới."Tất cả tỉnh táo lại cho tôi! Bây giờ là thời điểm nào rồi hả! Mấy đứa cho rằng mình còn là trẻ con sao? Mỗi ngày chỉ cần người lớn đút cho ăn no rồi vui vẻ chơi đùa à? Tôi nói cho các em biết, nếu các em còn nghĩ như vậy thì chuyển đến trường nhà trẻ đi! Nơi này không phù hợp cho đám trẻ IQ kém như các em!" Giáo viên nữ đứng trên bục giảng lớn tiếng răn dạy, "Tự suy nghĩ đi, lát nữa chuông reo, tôi lại tới đây xem! Còn tốp ba tốp năm nói chuyện hả? Các em tới đây đã nói chuyện sao? Kết bạn à? Tôi nói các em biết, các em tới đây thì phải học tập thật tốt cho tôi! Các em học giỏi, sau này thi vào trường đại học tốt, tìm công việc tốt, trở thành người thượng đẳng, đến lúc đó ai cũng muốn làm bạn với các em. Còn nếu các em học tệ, không thi đậu trường đại học tốt, đến lúc đó ngay cả chó các em cũng không bằng! Các em chỉ có thể ở cùng đám tôm nhừ cá thối cả ngày thôi!"
loading...
Danh sách chương:
- Quyển 1: Ác mộng - Chương 1: "Lễ gặp mặt"
- Q1.Chương 2: Thịt tươi
- Q1.Chương 3: Cơ hội khó có được
- Q1.Chương 4: Tìm xương
- Q1.Chương 5: Đá bóng
- Q1.Chương 6: Không quen thuộc
- Q1.Chương 7: Ai là kẻ xấu?
- Q1.Chương 8: Phát hiện thi cốt
- Q1.Chương 9: Phương thức tư duy
- Q1.Chương 10: Không biết người có lòng tốt
- Q1.Chương 11: Gương mặt biến dạng
- Q1.Chương 12: "Hại người"
- Q1.Chương 13: Trộm
- Q1.Chương 14: Giáo viên tiếng Anh
- Q1.Chương 15: Phong cách hip hop
- Q1.Chương 16: Liên lạc với người nhà
- Q1.Chương 17: Không phối hợp
- Q1.Chương 18: Bắt đầu thể hiện
- Q1.Chương 19: Chết rồi thì đút cho chó ăn
- Q1.Chương 20: Ủ rũ
- Q1.Chương 21: "Biệt thự cao cấp"
- Q1.Chương 22: Thanh niên ưu tú
- Q1.Chương 23: Tiêm phòng
- Q1.Chương 24: Quá phiền phức
- Q1.Chương 25: Xác định thân phận
- Q1.Chương 26: Quan hệ tốt
- Q1.Chương 27: Bằng giả
- Q1.Chương 28: Tiểu Bốc
- Q1.Chương 29: Xu lợi tị hại
- Q1.Chương 30: Bắt cá
- Q1.Chương 31: Kể khổ
- Q1.Chương 32: Không chịu trách nhiệm
- Q1.Chương 33: Tiền tài vạn năng
- Q1.Chương 34: Thần thần bí bí
- Q1.Chương 35: Báo mộng
- Q1.Chương 36: Hoàn cảnh gia đình khác xa
- Q1.Chương 37: Chút cọ xát
- Q1.Chương 38: Giấu tài
- Q1.Chương 39: Theo đuôi
- Q1.Chương 40: Giải vây
- Q1.Chương 41: Đi công tác
- Q1.Chương 42: Ngộ nhận
- Q1.Chương 43: Sách lược
- Q1.Chương 44: Căng da đầu
- Q1.Chương 45: Tìm hiểu
- Q1.Chương 46: Không nói thẳng
- Q1.Chương 47: Ở lại
- Q1.Chương 48: Tin đồn
- Q1.Chương 49: Bị chặn lại
- Q1.Chương 50: Đàn em
- Q1.Chương 51: Liệu cơm gắp mắm
- Q1.Chương 52: Không nói thật giả
- Q1.Chương 53: Chống đỡ
- Q1.Chương 54: Hỏi thăm đêm khuya
- Q1.Chương 55: Bụi về bụi , đất về đất
- Q1.Chương 56: Phùng trứng thối
- Q1.Chương 57: Giả mạo
- Q1.Chương 58: Chủ nghĩa duy vật
- Q1.Chương 59: Ngọn nguồn
- Q1.Chương 60: Tình yêu một thời
- Q1.Chương 61: Thuận nước đẩy thuyền
- Q1.Chương 62: Chủ nhiệm khoa
- Q1.Chương 63: Không lựa lời
- Q1.Chương 64: Giấu diếm
- Q1.Chương 65: Nghi điểm
- Q1.Chương 66 - 72
- Quyển 2: Kẻ mô phỏng _ Chương 1-5
- Q2.Chương 6 - 10
- Q2.Chương 11 - 15
- Q2.Chương 16 - 20
- Q2.Chương 21 - 25
- Q2.Chương 26 - 30
- Q2.Chương 31 - 35
- Q2.Chương 36 - 40
- Q2.Chương 41 - 45
- Q2.Chương 46 - 50
- Q2.Chương 51 - 55
- Q2.Chương 56 - 60
- Q2.Chương 61 - 65
- Q2.Chương 66 - 70
- Q2.Chương 71 - 75
- Q2.Chương 76 - 81
- Quyển 3: Nhà ma - Chương 1 - 5
- Q3.Chương 6 - 10
- Q3.Chương 11 - 15
- Q3.Chương 16 - 20
- Q3.Chương 21 - 25
- Q3.Chương 26 - 30
- Q3.Chương 31 - 35
- Q3.Chương 36 - 40
- Q3.Chương 41 - 45
- Q3.Chương 46 - 50
- Q3.Chương 51 - 55
- Q3.Chương 56 - 60
- Q3.Chương 61 - 65
- Q3.Chương 66 - 73
- Quyển 4: Người gỗ - Chương 1: Ngụy tạo tự sát trên đường ray
- Q4.Chương 2: Áo ba lỗ màu trắng
- Q4.Chương 3: Cái chết của học bá
- Q4.Chương 4: Ý thức cạnh tranh
- Q4.Chương 5: Giáo viên họ Đặng
- Q4.Chương 6: Đứa con ngoan
- Q4.Chương 7: Cọng cỏ
- Q4.Chương 8: Xung đột
- Q4.Chương 9: Khiêu khích
- Q4.Chương 10: Mầm tai họa
- Q4.Chương 11: Phân biệt đối xử
- Q4.Chương 12: Lời mời
- Q4.Chương 13: Vườn trường
- Q4.Chương 14: Đường hóa học
- Q4.Chương 15: Người gỗ
- Q4.Chương 16: Gặp dịp thì chơi
- Q4.Chương 17: Ân nhân
- Q4.Chương 18: Nhật ký
- Q4.Chương 19: Bắt nạt
- Q4.Chương 20: Tiểu bá vương
- Q4.Chương 21: Hai thái cực
- Q4.Chương 22: Vào trước là chủ
- Q4.Chương 23: Món quà phiền lòng
- Q4.Chương 24: Biết vậy chẳng làm
- Q4.Chương 25: Lên án
- Q4.Chương 26: Ăn cướp
- Q4.Chương 27: Ngồi xem hổ đấu
- Q4.Chương 28: Nhịp cầu
- Q4.Chương 29: Lợi thế và tiền cược
- Q4.Chương 30: Thuốc lợi tiểu
- Q4.Chương 31: Nguyền rủa
- Q4.Chương 32: Kẻ phản bội
- Q4.Chương 33: Lo chuyện bao đồng
- Q4.Chương 34: Xin lỗi
- Q4.Chương 35: Bù đắp
- Q4.Chương 36: Chiến thuật
- Q4.Chương 37: Sâu xa
- Q4.Chương 38: Hai nỗi lo
- Q4.Chương 39: Thay đổi
- Q4.Chương 40: Nhà nghèo
- Q4.Chương 41: Thăm hỏi gia đình
- Q4.Chương 42: Dao điêu khắc gỗ
- Q4.Chương 43: Không dạy dỗ được
- Q4.Chương 44: Tự hại mình
- Q4.Chương 45: Can thiệp của tâm lý
- Q4.Chương 46: Tuyển thủ hạt giống
- Q4.Chương 47: Thư bỏ nhà đi
- Q4.Chương 48: Gặp lại người gỗ
- Q4.Chương 49: Người khởi xướng
- Q4.Chương 50: Vết thương trên tay
- Q4.Chương 51: Ứng nghiệm
- Q4.Chương 52: Thứ tự tham khảo
- Q4.Chương 53: Hỗn chiến
- Q4.Chương 54: Càn quấy
- Q4.Chương 55: Có chuyện phía sau
- Q4.Chương 56: Cặp sách
- Q4.Chương 57: Người vớt cặp sách
- Q4.Chương 58: Tìm kiếm
- Q4.Chương 59: Vấp phải trắc trở
- Q4.Chương 60: Thêm phiền
- Q4.Chương 61: Gặp đại vận
- Q4.Chương 62: Thi thể nam dưới nước
- Q4.Chương 63: Yêu cầu
- Q4.Chương 64: Nhượng bộ
- Q4.Chương 65: Bị giết
- Q4.Chương 66: Xem mắt
- Q4.Chương 67: Một tin nhắn
- Q4.Chương 68: Không ngồi yên được
- Q4.Chương 69: Tự quyết định
- Q4.Chương 70: Chất chống đông
- Q4.Chương 71: Án mạng trong nhà
- Q4.Chương 72: Lời khai của ba mẹ
- Q4.Chương 73: Tinh thần không yên
- Q4.Chương 74: Đầu độc
- Q4.Chương 75: Liên hệ giữa ba người
- Q4.Chương 76: Manh mối
- Q4.Chương 77: Trò hề
- Q4.Chương 78: Chọc chỗ đau
- Q4.Chương 79: Nhược điểm
- Q4.Chương 80: Hung thủ
- Quyển 5: Căn phòng màu đỏ - Chương 1: Căn phòng màu đỏ
- Q5.Chương 2: Loạn đao
- Q5.Chương 3: Tinh thần không ổn định
- Q5.Chương 4: Viên chức nhỏ
- Q5.Chương 5: Thuốc an thần
- Q5.Chương 6: Mối quan hệ kỳ lạ giữa người với người
- Q5.Chương 7: Đào hoa
- Q5.Chương 8: Ông chủ
- Q5.Chương 9: Kẻ làm biếng
- Q5.Chương 10: Một cái hộp
- Q5.Chương 11: Đổi phương pháp
- Q5.Chương 12: Lôi kéo làm thân
- Q5.Chương 13: Thanh danh
- Q5.Chương 14: Người chửi rủa
- Q5.Chương 15: Phẩm vị
- Q5.Chương 16: Bạn học cũ
- Q5.Chương 17: Bạn trai