Q1.Chương 62: Chủ nhiệm khoa
Phương Viên vội gật đầu. Cái chết của Bào Hồng Quang và giấc mơ của Tiền Chính Hạo quá giống nhau, cho dù đổi thành ai cũng sẽ cảm thấy việc này không thể dùng hai từ "trùng hợp" để bâng quơ giải thích. Sau khi Bào Hồng Quang vô cớ không tới trường đi dạy, Tiền Chính Hạo đã ở trước mặt mọi người nhắc tới giấc mơ ly kỳ của mình, đây rốt cuộc là do hắn vô ý nói ra, hay nó vốn là một phần trong kế hoạch của Tiền Chính Hạo. Hắn cố ý kể lại giấc mơ của mình để mọi người nghĩ kẻ xấu không có khả năng làm vậy, hơn nữa cảnh sát cứ thế cũng cho rằng hắn bị kẻ khác lợi dụng làm tấm bia đỡ đạn, cứ như vậy, hắn liền thành công thoát khỏi tầm ngắm và nghi ngờ của cảnh sát.
Đúng như Đới Húc nói, cho dù là bị lợi dụng, hay là lợi dụng người khác, trước khi vụ án của Bào Hồng Quang có thêm manh mối, bọn họ không thể lơ là thiếu cảnh giác với Tiền Chính Hạo.
Rời khỏi trường học, Đới Húc lái xe đưa Phương Viên về Cục Công An, thời điểm cô chuẩn bị xuống xe, anh liền lấy hộp thuốc trị cảm còn thừa và nhiệt kế đưa cô, ánh mắt đánh giá Phương Viên một phen, nói: "Buổi tối trước khi ngủ, ngoại trừ uống thuốc, em nhớ đo nhiệt độ một lần, nếu còn sốt, ngày mai em cứ nghỉ đi."
"Em không sao, uống thuốc xong đã không còn đau đầu nữa, một chút cảm giác không thoải mái cũng không có." Phương Viên vội đáp. Người khác đều làm việc, chỉ có cô nghỉ ngơi, chuyện này thật sự không đúng lắm, hơn nữa đoạn thời gian này cô đều ở tạm phòng trực, nơi đó cũng không tiện dưỡng bệnh.
Đới Húc lắc đầu: "Không cần lo lắng như vậy, không thoải mái thì cứ nghỉ ngơi, bằng không bệnh nhỏ biến thành bệnh nặng, tới lúc đó mất nhiều hơn được."
Phương Viên đành phải gật đầu, bỏ hộp thuốc và nhiệt kế vào túi, tạm biệt Đới Húc rồi xuống xe vào trong. Túi của cô không có bao nhiêu đồ, hai hộp thuốc còn cả nhiệt kế va chạm nhau phát ra tiếng vang nho nhỏ. Cô theo bản năng đỡ bên dưới túi xách, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bên ngoài, dường như có thể sờ thấy món đồ bên trong.
Hôm nay, hành động của Đới Húc thật sự khiến cô cảm kích, chỉ là ít nhiều vẫn có chút không tự do. Đối phương quan tâm cô, cô biết, trong lòng cũng rất biết ơn, nhưng thời gian hai người quen biết không dài, mặc kệ mối quan hệ là thầy trò, hay tiền bối hậu bối, đó đều chỉ dừng ở cách xưng hô. Luận giao tình, họ chỉ quen thuộc nhau hơn người xa lạ, quan hệ bạn bè còn lâu mới chạm tới. Tính cách của Phương Viên vốn chậm chạm, khi giao tiếp với người lạ đều cần thời gian để tìm hiểu thói quen và cá tính của người ta, sau đó mới từ từ thân thiết. Cho nên thời điểm như hiện tại, cô có thói quen duy trì khoảng cách với đối phương, miễn cho hai bên đều cảm thấy ngại ngùng. Lúc này đối mặt với sự quan tâm của Đới Húc, so với cái hamburger lót bụng trước kia, thuốc trị cảm này khiến lòng cô ít nhiều chịu chút gánh nặng.
Anh có phải trời sinh đã có lòng nhiệt tình vậy không? Nếu hôm nay người không thoải mái đổi thành Lâm Phi Ca hoặc Mã Khải, anh vẫn sẽ suy xét chu toàn và quan tâm vậy sao? Hay là nói, anh làm như vậy không phải vì cá tính của mình, mà là vì người bị bệnh không thoải mái là cô?
Phương Viên cứ suy nghĩ miên man như thế, ánh mắt theo bản năng nhìn về cửa kính hành lang. Ngoài cửa sổ là màn đêm tối đen như mực, cùng ánh đèn đường hoàn toàn đối lập. Tấm pha lê trong suốt dường như biến thành tấm gương chiếu rõ bóng dáng Phương Viên rõ ràng.
Nhìn chính mình, Phương Viên bất giác đi chậm lại, dừng bước xoay người, đối diện với cửa sổ.
Vẫn là dáng vẻ này, gương mặt tròn tròn, không có đùi thon dài đẹp, cũng không có vòng eo mảnh khảnh, càng đừng nói tới ngũ quan xinh đẹp đáng được chú ý.
Mày nói xem đầu óc mày có phải hư rồi không? Sao lại có suy nghĩ như vậy? May mà chỉ là suy nghĩ miên man, bằng không để người khác biết, đặc biệt là Mã Khải, bọn họ khẳng định sẽ trêu chọc mày!
Phương Viên cười tự giễu, yên lặng lắc đầu, tiếp tục đi về phòng trực.
Trước khi ngủ, Phương Viên theo hướng dẫn sử dụng mà uống thuốc cảm, có thể là do tác dụng của thuốc, một đêm này cô ngủ rất sâu, cả người ra đầy mồ hôi, tới sáng hôm sau lúc tỉnh lại, ngoại trừ hơi mệt mỏi, hai chân không có sức lực, nhưng so với hôm qua cô đã cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Vì thế Phương Viên nhanh chóng xuống giường, ăn mặc chỉnh tề, vệ sinh cá nhân, vẫn giống ngày thường tới văn phòng đội hình sự, định như mọi hôm quét tước trước, không ngờ vừa tới, cô lại thấy văn phòng đã được dọn dẹp, trong không khí còn ngập mùi đồ ăn, mà ngọn nguồn đương nhiên là từ túi đồ ăn Đới Húc sớm đặt trên bàn làm việc.
Phương Viên nhìn nhìn, trong văn phòng lúc này ngoại trừ cô thì chẳng còn ai khác, phỏng chừng sau khi tới, Đới Húc lại có chuyện nên đã rời đi. Cô thành thật ngồi xuống chờ, chẳng bao lâu sau, Mã Khải và Lâm Phi Ca kẻ trước người sau tới, Mã Khải vừa vào phòng liền hỏi: "Ai lại mua đồ ăn sáng sớm như vậy?"
Phương Viên chỉ mấy túi đồ trên bàn.
Mã Khải lập tức tới gần, từng món đều nhìn qua, vừa duỗi tay lấy vừa hỏi Phương Viên: "Cậu ăn sáng chưa? Tới đây, cậu chọn trước đi, tớ nhường cậu."
"Vẫn là chờ đi, người khác mua đồ, còn chưa được đồng ý đã tự lấy ăn, như vậy có phải không tốt lắm không?" Phương Viên cảm thấy làm thế thật không lễ phép, vội xua tay.
Mã Khải nghe cũng cảm thấy có đạo lý, lập tức rụt tay trở về, vòng lại ngồi xuống, định chờ sau khi Đới Húc về sẽ ăn.
Đến lúc Lâm Phi Ca tới, cô ấy không hề khách khí, trực tiếp đi qua đếm số bịch đồ ăn, sau đó chọn phần mình thích nhất, mở ra ăn.
"Lâm Phi Ca, sao cậu thèm thuồng vậy hả? Chờ Đới Húc về thì đói chết sao? Người ta mua đồ, cậu chưa hỏi đã ăn, con gái như cậu đúng là không biết xấu hổ! Tớ và Phương Viên tới sớm hơn cậu còn chưa nói gì!" Mã Khải không ngăn Lâm Phi Ca được, liền oán giận một câu.
Lâm Phi Ca trừng to hai mắt: "Ai so đo với cậu! Phương Viên không ăn có thể là vì giảm béo, tớ lại không có nhu cầu, vì sao phải đợi? Còn cậu sao, đó là do cậu ngốc! Không tự mình xem đi hả, rõ ràng là mỗi người một phần, chỉ có cậu ngốc ngồi đó mà đợi, hiện tại còn quay lại trách tớ!"
"Tới thấy cậu không cần ăn sáng đâu, buổi sáng ở nhà không phải một bụng lửa giận sao?" Mã Khải cãi lại.
Lâm Phi Ca bĩu môi: "Sáng nay không ăn nhưng tối qua ăn đấy, tới giờ vẫn còn chưa tiêu hóa được! Tớ có phải kém cỏi gì đâu, vừa về nhà liền bị ba mẹ mắng tại sao không gọi điện báo bình an đúng hạn, thật là phiền phức!"
"Được được, hôm nay tâm tình cậu không tốt, tớ không chọc cậu, cậu muốn làm gì thì làm đi." Mã Khải thấy thế cũng đưa tay đầu hàng.
Tâm tình của Lâm Phi Ca thoạt nhìn thật sự không tốt, cô nhướng mày với Mã Khải một cái, sau đó rầu rĩ một mình ăn. Phương Viên và Mã Khải ngồi đó nói chuyện phiếm, đợi tới khi Đới Húc cùng Thang Lực đi vào.
"Tôi đã nhờ người hỏi thăm giúp cậu..." Thang Lực đi trước, vừa đi vừa quay đầu nói chuyện với Đới Húc, nghe qua hình như trước đó Đới Húc có nhờ anh hỗ trợ hỏi thăm sự tình. Nói xong câu này, anh vào văn phòng thấy ba người bọn họ, liền không tiếp tục nữa, chỉ gật đầu coi như chào hỏi, sau đó trở về bàn làm việc của mình.
Chỗ của Thang Lực tương đối gần vị trí của Đới Húc, Đới Húc đi tới bàn của mình, tùy tay lấy một phần ăn sáng đưa qua, sau đó nhìn Phương Viên và Mã Khải ngây ngốc ngồi chờ, buồn bực hỏi: "Hai em ngồi đó làm gì? Sao lại không ăn?"
"Thầy xem, em đã nói bọn họ không cần khách khí như vậy mà bọn họ không nghe!" Lâm Phi Ca quơ quơ hộp sữa đậu nành đã uống được một nửa, cười hì hì nói với Đới húc, không biết là vì cảm xúc khó chịu đã qua đi, hay vì khi nãy đã phát tiết lên người Mã Khải, tâm tình của cô lúc này đã khá hơn nhiều.
"Đúng vậy, không cần khách khí, ăn đi, vừa lúc chúng ta đông người, vừa ăn vừa trao đổi tin tức, một câu đôi việc, còn có thể tiết kiệm thời gian." Đới Húc gật đầu, tự mình cũng cầm lấy một phần đồ ăn.
Thang Lực ra hiệu bảo bọn họ tới chỗ Đới Húc để thuận tiện nhìn màn hình máy tính, sau đó mở một đoạn video giám sát, vừa xem, vừa nói: "Tôi đã tìm được video giám sát trước thang máy trong khu chung cư của Bào Hồng Quang, đây là lần cuối cùng hắn xuất hiện, sau đó thì không còn xuất hiện, cho nên đây rất có khả năng là hình ảnh cuối cùng của hắn lúc còn sống."
Ba thực tập sinh vừa nghe lời này liền căng chặt thần kinh, mở to hai mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Từ thời gian ở góc phải bên dưới màn hình mà xem, lúc này cách thời điểm phát hiện thi thể của Bào Hồng Quang khoảng một tuần, dựa theo điều này mà suy xét, khi đó đã là sau khi Bào Hồng Quang vô cớ bỏ bê công việc, trước khi trường học báo án.
Video phát tới một nửa, cửa thang máy mở, một người từ bên ngoài đi vào.
Nhưng người đó không phải Bào Hồng Quang mà là người bọn họ từng tiếp xúc, chủ nhiệm khoa của hắn.
loading...
Danh sách chương:
- Quyển 1: Ác mộng - Chương 1: "Lễ gặp mặt"
- Q1.Chương 2: Thịt tươi
- Q1.Chương 3: Cơ hội khó có được
- Q1.Chương 4: Tìm xương
- Q1.Chương 5: Đá bóng
- Q1.Chương 6: Không quen thuộc
- Q1.Chương 7: Ai là kẻ xấu?
- Q1.Chương 8: Phát hiện thi cốt
- Q1.Chương 9: Phương thức tư duy
- Q1.Chương 10: Không biết người có lòng tốt
- Q1.Chương 11: Gương mặt biến dạng
- Q1.Chương 12: "Hại người"
- Q1.Chương 13: Trộm
- Q1.Chương 14: Giáo viên tiếng Anh
- Q1.Chương 15: Phong cách hip hop
- Q1.Chương 16: Liên lạc với người nhà
- Q1.Chương 17: Không phối hợp
- Q1.Chương 18: Bắt đầu thể hiện
- Q1.Chương 19: Chết rồi thì đút cho chó ăn
- Q1.Chương 20: Ủ rũ
- Q1.Chương 21: "Biệt thự cao cấp"
- Q1.Chương 22: Thanh niên ưu tú
- Q1.Chương 23: Tiêm phòng
- Q1.Chương 24: Quá phiền phức
- Q1.Chương 25: Xác định thân phận
- Q1.Chương 26: Quan hệ tốt
- Q1.Chương 27: Bằng giả
- Q1.Chương 28: Tiểu Bốc
- Q1.Chương 29: Xu lợi tị hại
- Q1.Chương 30: Bắt cá
- Q1.Chương 31: Kể khổ
- Q1.Chương 32: Không chịu trách nhiệm
- Q1.Chương 33: Tiền tài vạn năng
- Q1.Chương 34: Thần thần bí bí
- Q1.Chương 35: Báo mộng
- Q1.Chương 36: Hoàn cảnh gia đình khác xa
- Q1.Chương 37: Chút cọ xát
- Q1.Chương 38: Giấu tài
- Q1.Chương 39: Theo đuôi
- Q1.Chương 40: Giải vây
- Q1.Chương 41: Đi công tác
- Q1.Chương 42: Ngộ nhận
- Q1.Chương 43: Sách lược
- Q1.Chương 44: Căng da đầu
- Q1.Chương 45: Tìm hiểu
- Q1.Chương 46: Không nói thẳng
- Q1.Chương 47: Ở lại
- Q1.Chương 48: Tin đồn
- Q1.Chương 49: Bị chặn lại
- Q1.Chương 50: Đàn em
- Q1.Chương 51: Liệu cơm gắp mắm
- Q1.Chương 52: Không nói thật giả
- Q1.Chương 53: Chống đỡ
- Q1.Chương 54: Hỏi thăm đêm khuya
- Q1.Chương 55: Bụi về bụi , đất về đất
- Q1.Chương 56: Phùng trứng thối
- Q1.Chương 57: Giả mạo
- Q1.Chương 58: Chủ nghĩa duy vật
- Q1.Chương 59: Ngọn nguồn
- Q1.Chương 60: Tình yêu một thời
- Q1.Chương 61: Thuận nước đẩy thuyền
- Q1.Chương 62: Chủ nhiệm khoa
- Q1.Chương 63: Không lựa lời
- Q1.Chương 64: Giấu diếm
- Q1.Chương 65: Nghi điểm
- Q1.Chương 66 - 72
- Quyển 2: Kẻ mô phỏng _ Chương 1-5
- Q2.Chương 6 - 10
- Q2.Chương 11 - 15
- Q2.Chương 16 - 20
- Q2.Chương 21 - 25
- Q2.Chương 26 - 30
- Q2.Chương 31 - 35
- Q2.Chương 36 - 40
- Q2.Chương 41 - 45
- Q2.Chương 46 - 50
- Q2.Chương 51 - 55
- Q2.Chương 56 - 60
- Q2.Chương 61 - 65
- Q2.Chương 66 - 70
- Q2.Chương 71 - 75
- Q2.Chương 76 - 81
- Quyển 3: Nhà ma - Chương 1 - 5
- Q3.Chương 6 - 10
- Q3.Chương 11 - 15
- Q3.Chương 16 - 20
- Q3.Chương 21 - 25
- Q3.Chương 26 - 30
- Q3.Chương 31 - 35
- Q3.Chương 36 - 40
- Q3.Chương 41 - 45
- Q3.Chương 46 - 50
- Q3.Chương 51 - 55
- Q3.Chương 56 - 60
- Q3.Chương 61 - 65
- Q3.Chương 66 - 73
- Quyển 4: Người gỗ - Chương 1: Ngụy tạo tự sát trên đường ray
- Q4.Chương 2: Áo ba lỗ màu trắng
- Q4.Chương 3: Cái chết của học bá
- Q4.Chương 4: Ý thức cạnh tranh
- Q4.Chương 5: Giáo viên họ Đặng
- Q4.Chương 6: Đứa con ngoan
- Q4.Chương 7: Cọng cỏ
- Q4.Chương 8: Xung đột
- Q4.Chương 9: Khiêu khích
- Q4.Chương 10: Mầm tai họa
- Q4.Chương 11: Phân biệt đối xử
- Q4.Chương 12: Lời mời
- Q4.Chương 13: Vườn trường
- Q4.Chương 14: Đường hóa học
- Q4.Chương 15: Người gỗ
- Q4.Chương 16: Gặp dịp thì chơi
- Q4.Chương 17: Ân nhân
- Q4.Chương 18: Nhật ký
- Q4.Chương 19: Bắt nạt
- Q4.Chương 20: Tiểu bá vương
- Q4.Chương 21: Hai thái cực
- Q4.Chương 22: Vào trước là chủ
- Q4.Chương 23: Món quà phiền lòng
- Q4.Chương 24: Biết vậy chẳng làm
- Q4.Chương 25: Lên án
- Q4.Chương 26: Ăn cướp
- Q4.Chương 27: Ngồi xem hổ đấu
- Q4.Chương 28: Nhịp cầu
- Q4.Chương 29: Lợi thế và tiền cược
- Q4.Chương 30: Thuốc lợi tiểu
- Q4.Chương 31: Nguyền rủa
- Q4.Chương 32: Kẻ phản bội
- Q4.Chương 33: Lo chuyện bao đồng
- Q4.Chương 34: Xin lỗi
- Q4.Chương 35: Bù đắp
- Q4.Chương 36: Chiến thuật
- Q4.Chương 37: Sâu xa
- Q4.Chương 38: Hai nỗi lo
- Q4.Chương 39: Thay đổi
- Q4.Chương 40: Nhà nghèo
- Q4.Chương 41: Thăm hỏi gia đình
- Q4.Chương 42: Dao điêu khắc gỗ
- Q4.Chương 43: Không dạy dỗ được
- Q4.Chương 44: Tự hại mình
- Q4.Chương 45: Can thiệp của tâm lý
- Q4.Chương 46: Tuyển thủ hạt giống
- Q4.Chương 47: Thư bỏ nhà đi
- Q4.Chương 48: Gặp lại người gỗ
- Q4.Chương 49: Người khởi xướng
- Q4.Chương 50: Vết thương trên tay
- Q4.Chương 51: Ứng nghiệm
- Q4.Chương 52: Thứ tự tham khảo
- Q4.Chương 53: Hỗn chiến
- Q4.Chương 54: Càn quấy
- Q4.Chương 55: Có chuyện phía sau
- Q4.Chương 56: Cặp sách
- Q4.Chương 57: Người vớt cặp sách
- Q4.Chương 58: Tìm kiếm
- Q4.Chương 59: Vấp phải trắc trở
- Q4.Chương 60: Thêm phiền
- Q4.Chương 61: Gặp đại vận
- Q4.Chương 62: Thi thể nam dưới nước
- Q4.Chương 63: Yêu cầu
- Q4.Chương 64: Nhượng bộ
- Q4.Chương 65: Bị giết
- Q4.Chương 66: Xem mắt
- Q4.Chương 67: Một tin nhắn
- Q4.Chương 68: Không ngồi yên được
- Q4.Chương 69: Tự quyết định
- Q4.Chương 70: Chất chống đông
- Q4.Chương 71: Án mạng trong nhà
- Q4.Chương 72: Lời khai của ba mẹ
- Q4.Chương 73: Tinh thần không yên
- Q4.Chương 74: Đầu độc
- Q4.Chương 75: Liên hệ giữa ba người
- Q4.Chương 76: Manh mối
- Q4.Chương 77: Trò hề
- Q4.Chương 78: Chọc chỗ đau
- Q4.Chương 79: Nhược điểm
- Q4.Chương 80: Hung thủ
- Quyển 5: Căn phòng màu đỏ - Chương 1: Căn phòng màu đỏ
- Q5.Chương 2: Loạn đao
- Q5.Chương 3: Tinh thần không ổn định
- Q5.Chương 4: Viên chức nhỏ
- Q5.Chương 5: Thuốc an thần
- Q5.Chương 6: Mối quan hệ kỳ lạ giữa người với người
- Q5.Chương 7: Đào hoa
- Q5.Chương 8: Ông chủ
- Q5.Chương 9: Kẻ làm biếng
- Q5.Chương 10: Một cái hộp
- Q5.Chương 11: Đổi phương pháp
- Q5.Chương 12: Lôi kéo làm thân
- Q5.Chương 13: Thanh danh
- Q5.Chương 14: Người chửi rủa
- Q5.Chương 15: Phẩm vị
- Q5.Chương 16: Bạn học cũ
- Q5.Chương 17: Bạn trai