Chương 53: Hắn không thể chấp nhận nam nhân thứ hai xuất hiện
Mặt Chu Diệp lộ vẻ lưỡng lự, dường như không đành lòng.Tuy hắn chẳng phải binh lính nhưng lại lớn lên trong quân đội, việc chôn giết kẻ đã đầu hàng có phần vượt qua ranh giới cuối cùng của bản thân hắn. Cố Cửu Tư nhìn ra hắn do dự bèn hít sâu một hơi, “Chu đại ca, ta biết huynh đang nghĩ gì. Ta muốn giết bọn họ không phải để trút giận mà là vì tương lai, huynh có hiểu không?”Sắc mặt Chu Diệp thoáng dao động, Cố Cửu Tư nói tiếp, “Huynh cho rằng chuyện hôm nay chỉ dính líu đến mỗi Lương gia ư? Hiện giờ toàn bộ thành Vọng Đô đang dõi theo ta xử lý thế nào; thái độ của huynh và ta chính là thái độ của Phạm đại nhân lẫn Chu đại nhân. Lúc trước ta kiên quyết không ra tay, dù biết bọn họ có dã tâm thì ta cũng chỉ cảnh giác nhiều hơn. Ta vốn cho rằng sự tình có khả năng chuyển biến tốt, nếu ta nhún nhường lấy lòng thì bọn họ sẽ thông cảm. Sắp đến kỳ hạn một tháng, chẳng mấy chốc tiền lãi sẽ tới tay bọn họ, ta cho rằng cầm được tiền trong thay thì họ sẽ hiểu ta không lừa dối ai.”Cố Cửu Tư hít một hơi thật sâu. Hắn siết chặt nắm đấm rồi quay đầu đi, nét mặt đầy đau đớn, “Nhưng kết quả thế nào?”“Ta không ra tay, bọn họ thật sự nghĩ ta dễ bắt nạt. Trên đường tới đây, ta đã nghĩ vô số lần, nếu ta dùng thủ đoạn dữ dội như Vương Thiện Tuyền thì bọn họ còn dám sao?!”“Chu đại ca, ta không nghĩ thiên hạ chỉ toàn kẻ xấu,” hắn đưa mắt nhìn Chu Diệp, sắc mặt bình tĩnh, “song ta cũng chẳng nghĩ thiên hạ toàn quân tử. Ai cũng có thiện ác, tham lam, ích kỷ, thích lợi ích, né tránh khó khăn; đây là dục vọng của con người. Nếu hôm nay ta không giết bọn họ, những phú thương Vọng Đô thấy vậy đua nhau học theo thì sao? Chiến tranh sắp nổ ra, chẳng lẽ huynh muốn Chu đại nhân cùng Phạm đại nhân vừa chiến đấu trên chiến trường vừa đề phòng mâu thuẫn nội bộ?”Lời này khiến mặt Chu Diệp nghiêm lại. Hắn hít thở sâu rồi đáp, “Ta đã hiểu.”Hắn quay đầu nói với mọi người, “Cứ làm vậy đi.”Chu Diệp cắn răng, “Hành quyết tất cả tại chỗ. Nếu có kẻ trốn thoát thì phải bắt lại, tuyệt đối không buông tha bất kỳ kẻ nào.”Hắn vừa dứt lời, tiếng gào khóc thảm thiết tức khắc vang lên.Sắc mặt Cố Cửu Tư lạnh lùng, hắn buộc mình phải nhìn từng hàng người trước mặt, nhìn binh lính giơ tay chém xuống. Tiếng khóc lóc xen lẫn tiếng chửi rủa, tựa như địa ngục chốn nhân gian.Tay hắn nhẹ run, Liễu Ngọc Như ở trong xe ngựa nghe thanh âm bên ngoài thì sau một hồi nàng cũng cảm thấy lạnh lẽo.Nàng đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại.Nàng nghe thấy Cố Cửu Tư ra lệnh, một Cố Cửu Tư như vậy khiến nàng sợ hãi. Nhưng nàng biết rõ, Cố Cửu Tư làm hết thảy những chuyện này là vì cái gì.Mới đây thôi, hắn còn trằn trọc thức suốt đêm. Nàng khuyên hắn cần dùng phương thức cứng rắn hơn nhưng hắn vẫn mềm lòng.Thế gian này luôn vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ. Họ cho rằng Cố Cửu Tư mỗi ngày tới nhà các phú thương, ai bực mình thì cùng lắm đoạt chức quan của hắn hay đánh cho một trận. Bọn họ nào ngờ đối phương lại dám nghênh ngang bắt cóc người?Liễu Ngọc Như nghe tiếng kêu thảm thiết bên ngoài mà cảm tưởng bọn họ đang đứng ở Thương Châu, một lần nữa bị những lưu dân kia bao vây.Nàng cắn răng ôm Ấn Hồng, thanh âm bên ngoài càng lúc càng nhỏ. Sau một hồi, Cố Cửu Tư vén màn xe, gượng cười với nàng, “Ổn rồi, chúng ta về nhà thôi.”Trên mặt hắn còn dính máu, sắc mặt hơi tái nhợt, song nụ cười miễn cưỡng kia lại ôn hòa như thể đấy là chút dịu dàng cuối cùng trong thế giới của hắn.Liễu Ngọc Như ngơ ngác nhìn một Cố Cửu Tư như vậy. Hắn cụp mắt xuống mà thì thầm, “Đừng nhìn ta như thế.”Nói xong, hắn buông mành. Hoàng Long chạy tới, nhỏ giọng báo, “Đại nhân, thiếu hai người.”Cố Cửu Tư nhíu mày. Hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua, cẩn thận nhớ lại trong chốc lát, sau đấy mặt hắn hiện vẻ lạnh lùng, “Thẩm Minh.”Hắn mím môi, suy tư giây lát rồi giao phó, “Đại ca đi tìm cùng Hổ Tử, phong tỏa núi và chờ dưới chân núi. Nếu bắt gặp cũng đừng ra tay, đánh không lại đâu; cứ lặng lẽ đi theo rồi sai người báo tin cho ta. Bọn họ có hai người; nếu chỉ một người lộ diện thì nhất định phải chờ người còn lại xuất hiện. Bắt hết cả hai.”Hoàng Long tuân lệnh. Cố Cửu Tư nhìn sắc trời, hắn lên tiếng chào Chu Diệp và để Chu Diệp thu dọn tàn cuộc. Xong xuôi, hắn tự mình điều khiển xe ngựa xuống núi.Hắn không dám dừng lại nhiều trên đường, xe ngựa di chuyển như bay. Đưa Liễu Ngọc Như về Vọng Đô xong, hắn kêu nhóm người Vân Vân tới nâng Ấn Hồng vào. Sau đó hắn đứng cạnh xe, giơ tay dắt để Liễu Ngọc Như duyên dáng xuống xe trước mặt Tô Uyển và Giang Nhu.Thấy nàng bình an, Tô Uyển lẫn Giang Nhu tức khắc yên lòng.Liễu Ngọc Như cười ôn hòa, “Nương, bà bà, yên tâm, con không sao.”“Tốt rồi…” Đôi mắt Tô Uyển ầng ậc nước, bà chẳng dám hỏi nhiều, chỉ cúi đầu nói, “Con bình an trở về là tốt rồi.”“Khoan hãy nói chuyện, mau kêu đại phu tới đã.” Giang Nhu bận bịu giao việc, “Bưng tổ yến lên, nhanh chóng nấu nước. Thiếu phu nhân đã trở lại, làm chuyện cần làm đi.”Mọi người tất bật, Cố Cửu Tư đứng cạnh Liễu Ngọc Như nhìn nàng chào hỏi mọi người. Lát sau, hắn rốt cuộc lên tiếng, “Nương, Ngọc Như mệt rồi, để nàng về phòng đi.”“Ừ ừ ừ,” Giang Nhu vui vẻ nói, “hai con cứ đi nghỉ đã.”Cố Cửu Tư kéo Liễu Ngọc Như về phòng. Đại phu xem bệnh cho Liễu Ngọc Như trước rồi kê mấy đơn thuốc an thần, làm xong ông mới lui xuống.Mọi người giúp Liễu Ngọc Như uống tổ yến, sau đấy nàng lễ phép tiễn họ đi. Khi mọi người đi hết, căn phòng chìm vào bầu không khí trầm mặc.Cố Cửu Tư ngồi cạnh bàn, hắn vẫn bất động nãy giờ. Liễu Ngọc Như hơi mệt, nàng nhìn Cố Cửu Tư hồi lâu rồi vỗ vỗ giường và nhẹ nhàng gọi, “Lang quân, lại đây nào.”Cố Cửu Tư hoàn hồn, vội vàng đứng dậy tới bên Liễu Ngọc Như, “Ngọc Như, có chuyện gì à?”“Ngủ đi,” Liễu Ngọc Như dịu dàng nhìn hắn. Nàng dịch người sang một bên và nói với Cố Cửu Tư, “Ngủ đi, ngươi bận rộn cả đêm rồi.”Cố Cửu Tư ậm ừ, hắn xoay người đi, “Để ta tắm rửa đã.”Liễu Ngọc Như túm chặt tay áo hắn, nàng nhìn chằm chằm hắn mà nghiêm túc bảo, “Ngươi mệt rồi, nghỉ ngơi đi.”Cố Cửu Tư dừng lại. Có lẽ hắn rốt cuộc không thể giả vờ nữa, khuôn mặt bình tĩnh nhuốm màu mệt mỏi. Hắn cởi áo ngoài, xốc chăn rồi nằm xuống cạnh Liễu Ngọc Như. Hắn cầm tay nàng, dịu dàng nói, “Ngủ đi, ta ngủ cùng ngươi.”Hai người đều kiệt sức, Liễu Ngọc Như chủ động ôm lấy chàng trai này.Cố Cửu Tư ngập ngừng giây lát, hắn nghiêng người ôm Liễu Ngọc Như vào lòng.Khoảnh khắc nàng nằm trong lòng hắn, đôi tay hắn rốt cuộc ngừng run rẩy. Hai người yên lặng ôm nhau, Cố Cửu Tư mở to mắt mờ mịt nhìn về phía trước rồi hắn chậm rãi cất tiếng, “Ngọc Như, đừng sợ ta.”“Ta không sợ,” Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng đáp. Nàng dựa vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim hắn đập và bình thản nói, “Dù ngươi có thế nào, ta cũng không sợ.”“Lúc ta nghe ngươi gặp nạn, ta vô cùng hối hận.”Giọng hắn nghe chẳng ra cảm xúc, cứ như hắn đã đánh mất linh hồn. Hắn lặng lẽ nói, “Ta hối hận tại sao không sớm ra tay, tại sao muốn nói chuyện nhân nghĩa với bọn họ, tại sao muốn quan tâm bọn họ?”“Ta lựa chọn con đường này thì trước sau gì cũng bị người oán hận. Bọn họ hận ta, oán ta là bình thường, nhưng sao lại hại ngươi?”“Ngọc Như,” thanh âm Cố Cửu Tư hàm chứa tiếng khóc, “ta sợ lắm.”“Nghe thấy ngươi gặp nạn, ta thật sự sợ hãi.”“Chẳng phải ta vẫn bình an sao?” Liễu Ngọc Như điềm đạm nói, “Sau này cứ mỗi lần vấp ngã chúng ta sẽ khôn ngoan hơn một chút, bước chân sẽ ngày càng vững vàng hơn.”“Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như vừa lắng nghe tim hắn đập vừa từ tốn bảo, “khi ngươi chưa tới, ta cũng rất sợ. Ta sợ nhiều thứ lắm, sợ mình xảy ra chuyện, sợ mình bị nhục nhã, sợ ngươi thấy sẽ chán ghét ta, sợ ngươi về sau được người khác khuyên nên vứt bỏ ta…”“Sao ta có thể như vậy?” Lời nàng khiến Cố Cửu Tư cười. “Ngươi lo lắng mấy chuyện nhảm nhí này làm gì? Ta nói rồi, ta không để bụng.”“Ta để bụng.” Liễu Ngọc Như nghiêm túc nhìn hắn, “Ta luôn hy vọng ta ở trong lòng ngươi là hình ảnh tốt đẹp nhất của ta. Nên ta sẽ lo lắng khi đanh đá trước mặt ngươi, cũng sẽ bất an lúc danh tiết bị tổn hại.”Ánh mắt nàng dừng trên người hắn, từng câu từng chữ nàng nói đều bộc trực, như thể chúng không có sự ngượng ngùng của nữ tử. Nàng vừa đặt tay lên cổ hắn vừa chăm chú nhìn hắn, hoàn toàn chẳng hay biết mình đang nói những lời lay động lòng người, “Ta chỉ hy vọng ngươi cảm thấy ta là cô nương tốt nhất thiên hạ.”Cố Cửu Tư ngơ ngác nhìn nàng.Hắn ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú đối diện mình. Tim hắn đập chậm lại và nặng nề hơn, hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở của bản thân, hắn vừa hoảng loạn vừa vui sướng.Liễu Ngọc Như thấy hắn cứ ngẩn ngơ nhìn mình thì nhịn không được mà vùi đầu vào ngực hắn rồi thì thầm, “Sao ngươi im lặng vậy, tốt xấu gì cũng nói một câu đi chứ?”“Ta…” Cố Cửu Tư nuốt khan. Hắn ôm Liễu Ngọc Như, không biết nên làm gì. Mất một lúc hắn mới cất tiếng, “Ta…ta cảm thấy ngươi chính là cô nương tốt nhất thiên hạ.”“Thật sao?”“Thật.” Cố Cửu Tư dần dần bình tĩnh lại, hắn gối đầu lên tay và nhìn người trước mặt rồi dịu dàng bảo, “Cứ nghĩ đến ngươi là ta cảm thấy có thể làm mọi thứ vì ngươi.”Môi Liễu Ngọc Như mấy máp, nàng đè xuống niềm vui trong lòng, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi không lừa ta?’“Không hề.”Nhìn nàng cười, Cố Cửu Tư bỗng quên sạch mọi chuyện trên thế gian; áy náy, sợ hãi, chật vật đều từ từ tan biến. Khi ánh mắt hắn dừng lại ở Liễu Ngọc Như, hắn cảm thấy người này chính là cả thế giới. Hắn nhẹ nhàng nói, “Ngươi nói gì ta sẽ làm nấy.”“Vậy ngươi hãy vui lên.” Liễu Ngọc Như ngước nhìn hắn, “Nếu ta nói gì cũng nghe theo vậy đồng ý với ta vài điều. Thứ nhất phải đối tốt với bản thân, thứ hai là sống vui vẻ, thứ ba đừng hoài nghi chính mình, thứ tư hãy thích chính mình…”Cố Cửu Tư nghe nàng liệt kê liền bật cười, “Vậy còn ngươi?”“Hửm?” Liễu Ngọc Như gối lên khuỷu tay hắn, tròn mắt nhìn hắn.Bộ dạng mù tịt kia khiến lòng Cố Cửu Tư ấm áp như nắng mùa xuân chiếu vào tim. Hắn nhìn nàng, “Ngươi toàn nói ta cần phải tốt với bản thân, vậy ta nên cư xử thế nào với ngươi mới tốt?”“Ngươi đủ tốt rồi.”Liễu Ngọc Như thấy là vấn đề này bèn ôm hắn thật chặt, “Ngươi đối xử với ta như vậy là ta đã thấy đủ.”Đôi mắt Cố Cửu Tư ẩn hiện lời xin lỗi, “Ngọc Như, ngươi đi theo ta phải chịu khổ.”“Làm gì có.” Liễu Ngọc Như cười rộ. “Không theo ngươi sao ta có thể làm bà chủ Liễu, cũng không có người đau lòng vì ta. Ngươi xem nương tử nhà ai được phép lỗ mãng giống ta?”“Người khác chỉ được ăn vài miếng cơm, còn phải ngồi ở ghế bên cạnh, ngủ trễ hơn phu quân, dậy lại sớm hơn phu quân… Tính ra cuộc sống của ta đã tốt lắm rồi.”“Nhưng ta khiến ngươi gặp nạn…”“Không phải ngươi làm ta gặp nạn.” Liễu Ngọc Như vừa cầm tay hắn vừa nghiêm túc nói, “Là kẻ xấu làm chúng ta gặp nạn. Cửu Tư, ngươi không thể gánh hết mọi tội lỗi được. Ngươi cần hiểu mình chỉ là người bình thường.”“Người bình thường chả toàn năng, chúng ta chỉ cố gắng sống, nhưng không thể cứ xảy ra chuyện lại cảm thấy mình làm chưa tốt. Cửu Tư, ta không lương thiện như ngươi. Ta sống trên đời này trước hết là muốn nỗ lực sinh hoạt; khi ta sống sót, ta mới có thể nghĩ đến làm gì đó vì người khác. Người không động đến ta, ta cũng không động đến người; người nếu xâm phạm ta, ta sẽ không buông tha người. Ngươi vốn chọn con đường khó phân biệt thiện ác. Ngươi muốn làm quan, muốn làm nhiều chuyện vì bá tánh, vậy ngươi nhất định phải làm ít nhiều việc trái lương tâm. Ngươi chỉ cần cố hết sức, làm tốt nhất có thể là đủ rồi.”“Ta có thể hiểu lý do Lương gia phản kháng, nhưng ta chẳng thể chấp nhận. Nếu hôm nay ngươi cảm thấy bất an vì giết những sơn phi kia, Cửu Tư, ngươi từ quan đi.”Nàng nhìn Cố Cửu Tư, vẻ mặt bình thản, “Ta không mong ngươi đại phú đại quý, cũng chẳng cần ngươi phong hầu phong tước. Con đường này không thích hợp với người lương thiện từ tận đáy lòng. Ngươi không cần hoàn thành di nguyện của Dương Văn Xương, cứ ở nhà tiếp tục làm Cố công tử và giúp ta xử lý sổ sách là được, ngươi nghĩ sao?”Cố Cửu Tư lặng im, hắn nhìn vào đôi mắt của Liễu Ngọc Như.Nội tâm hắn giãy giụa, tưởng như hắn sắp sửa đồng ý với nàng. Nhưng khoảnh khắc trước khi hắn mở miệng, hình ảnh Cố gia chạy trốn, máu Dương Văn Xương bắn khắp pháp trường, lưu dân Thương Châu bạo loạn lại lần lượt hiện lên trước mắt hắn.Hắn mở miệng, đột nhiên phát hiện–“Ta không làm được.”Hắn khàn khàn đáp, “Đã nhìn thấy thế gian rung chuyển đến thế mà bàng quan đứng ngoài, ta không làm được.”Liễu Ngọc Như cười, “Ngươi hiểu thì tốt rồi. Hơn nữa, ngươi chẳng có cách nào khoanh tay đứng nhìn.”Liễu Ngọc Như thở dài, “Đời người trước sau gì cũng phải đối mặt với những việc này. Cửu Tư, chúng ta không phải thánh nhân, thứ chúng ta mưu cầu chẳng qua là sự thanh thản.”“Nếu có tội, sau này hai ta hãy cùng vào địa ngục Vô Gián[1].” Liễu Ngọc Như cười cười, “Đến lúc đó, ta sẽ bầu bạn bên ngươi.”Cố Cửu Tư không đáp lại. Hắn nhìn đôi mắt Liễu Ngọc Như, nàng cứ thản nhiên nói chuyện tương lai như vậy.Trước đây nàng từng nói chuyện cả đời với hắn, nhưng hắn cảm thấy đó là vì nàng chẳng còn lựa chọn khác. Nhưng hiện tại khi đã có thể lựa chọn, nàng vẫn chọn hắn.Hắn không muốn nghĩ sâu xa điều này có nghĩa gì, hắn chỉ nhớ tới giây phút đầu tiên lúc hắn nhìn thấy Liễu Ngọc Như ở Hắc Phong Trại.Trong nháy mắt, hắn rõ ràng ý thức được – cả đời này của hắn không thể chấp nhận người đàn ông thứ hai xuất hiện trong cuộc đời Liễu Ngọc Như.Những hứa hẹn nào là thả nàng đi, để nàng gặp được tình yêu đích thực, ở khoảnh khắc kia đều thành sủa bậy.Trong đầu hắn chỉ tồn tại duy nhất một suy nghĩ. Đời này hắn muốn Liễu Ngọc Như, kiếp sau hắn muốn Liễu Ngọc Như; dù còn sống hay đã chết, hắn đều muốn người này.Nàng là thê tử của hắn; hiện tại, tương lai, vĩnh cửu.Hắn sợ ý niệm điên cuồng như vậy hù dọa Liễu Ngọc Như, nên hắn kiềm chế tình cảm để cười hòa nhã.Hắn đưa tay vén tóc Liễu Ngọc Như ra sau tai rồi cúi đầu hôn lên trán nàng.“Được,” hắn ấm áp nói, “nàng[2] hãy nhớ kỹ những lời này, đừng đến cầu Nại Hà[3] lại không nhận nợ.”Liễu Ngọc Như mím môi cười khẽ, “Có ngươi mới quịt nợ ấy, ta có bao giờ ăn quịt chưa?”“Nàng chắc chắn sẽ nhận nợ chứ?”“Ừ.” Liễu Ngọc Như gật đầu, “Uy tín là gốc rễ của thương nhân.”“Thế thì tốt.” Cố Cửu Tư cúi đầu, hắn nắm tay nàng và nhẹ nhàng nói, “Ta yên tâm rồi.”Trong lúc hai người trò chuyện, Thẩm Minh trốn ở hang núi, chăm chú quan sát tình hình bên ngoài.Hùng ca bị thương, hắn ngồi cạnh đấy tự băng bó cho mình. Đùi hắn trúng một nhát đao nên khó cử động, hắn vừa xử lý vết thương vừa khẽ thở hổn hển, “Tiểu Thẩm, ngươi đi đi. Với võ nghệ của ngươi chắc chắn sẽ không sao, đừng để bị ta liên lụy.”“Không được.” Thẩm Minh quay đầu lại, “Ta phải mang huynh đi.”“Là ta hại ngươi.” Hùng ca khổ sở cười, “Cứ tưởng dẫn ngươi vào Hắc Phong Trại là có thể tìm đường sống, ai ngờ lại là đường chết. Đáng lẽ trước kia nên nghe theo ngươi, đừng tới đây…”“Không cần nói nữa.” Thẩm Minh bình tĩnh bảo, “Lúc ở Thương Châu huynh đã cứu ta, ta sẽ không bỏ rơi huynh.”“Ta chỉ tiện tay cứu thôi,” Hùng ca thở dài, “ngươi báo ơn đủ nhiều rồi, đừng lo cho ta, cứ đi đi.”“Hiện tại bọn họ không có động tĩnh gì,” Thẩm Minh nhìn bên ngoài rồi đến trước mặt Hùng ca, “hẳn đang chờ chúng ta dưới chân núi. Ta sẽ cõng huynh xuống núi rồi giấu huynh đi, đợi ta đánh lạc hướng bọn họ thì huynh mau chạy trốn.”“Tiểu Thẩm!” Hùng ca nôn nóng khuyên, “Bỏ mạng vì ta không đáng đâu…”“Mệnh của ông đây đáng hay không đến lượt huynh phán à?” Thẩm Minh trừng mắt nhìn hắn. Sau đấy Thẩm Minh cõng Hùng ca trên lưng, hắn liều mạng giãy giụa thì Thẩm Minh lập tức nói, “Đừng ép ta trói huynh!”Hùng ca biết hắn nói được làm được mới chịu yên. Hắn cõng Hùng ca, thoáng nhìn bên ngoài rồi khom lưng như mèo mà di chuyển trong đám cỏ.Xuống chân núi, hắn nằm rạp trong bụi cỏ, quả nhiên thấy Hổ Tử dẫn theo người chờ hắn. Thẩm Minh nghĩ nghĩ, hắn để Hùng ca dựa vào bụi cỏ và thì thào, “Cứ làm theo kế hoạch, huynh đến chỗ ở trước kia mà chờ ta quay về.”Dứt lời, Thẩm Minh đứng lên cẩn thận đi ra ngoài. Thừa dịp nhóm người Hổ Tử đưa lưng về phía mình, hắn bắt đầu chạy thật nhanh.Song dường như mọi người chưa thấy hắn nên Thẩm Minh thoáng cắn môi, hắn cố ý té ngã tạo tiếng động.Mọi người quay lại, vội vàng hô lên, “Đuổi theo!”Thẩm Minh chạy như điên, vừa đánh vừa chạy. Binh lính thấy chỉ có vài người thì không thể chế ngự hắn bèn nhanh chóng gọi thêm người. Mọi người nhất thời đồng loạt đuổi theo Thẩm Minh, còn hắn lại điên cuồng chạy trốn.Hùng ca cắn chặt răng chịu đau mà đứng dậy rồi lao nhanh ra ngoài.Hoàng Long dẫn theo người ở phía trước, vừa đuổi theo Thẩm Minh vừa ra lệnh, “Mau đi báo cho Cố đại nhân!”Chủ đích của Thẩm Minh là dẫn người rời đi để Hùng ca chạy thoát nên hắn không lo đánh nhau mà chỉ lo chạy thật nhanh.Nhưng càng kéo dài thời gian, tốc độ của hắn chả thể bằng quan binh cưỡi ngựa, hắn lập tức bị bao vây.Thẩm Minh nhổ nước bọt. Hắn rút đao, quyết định đồng quy vu tận, ai đến gần cũng chém.Ngựa vây quanh Thẩm Minh nhưng hắn võ nghệ phi phàm, một mình đứng giữa đám người mà giằng co.Hổ Tử ở một bên quan sát. Hắn cân nhắc giây lát rồi gọi lại vài ông lão đầu tóc hoa râm đi theo đến đây để kiếm cơm và nói, “Ta nghe bảo Thẩm Minh của Hắc Phong Trại không giết phụ nữ, trẻ em, và người già. Chút nữa khi ta xông lên, nếu hắn không ra tay thì các người hãy mau chóng nhào tới.”Mọi người gật đầu. Hổ Tử sờ sờ giáp phòng hộ trên ngực mà hắn mặc vào đêm qua rồi cắn chặt răng và xông lên.Tuy hắn sắp mười bốn tuổi nhưng thân hình vô cùng nhỏ gầy, nhìn qua chưa đến mười hai. Thẩm Minh thấy một đứa trẻ đột ngột nhào tới liền ném nó đi theo bản năng rồi gầm lên, “Chán sống à!”Hổ Tử thấy vậy bèn dùng ánh mắt ra hiệu, tức khắc già trẻ lớn bé liền xông vào. Thẩm Minh biến sắc, xoay lưỡi đao lại và cuống cuồng ném người ra chỗ khác. Hắn giận dữ gào, “Tránh ra!”Nhưng chỉ trong chốc lát, binh lính xung quanh đã chĩa trường mâu vào cổ hắn.Thẩm Minh rốt cuộc đứng im. Tay hắn cầm đao, hắn vừa thở dốc vừa nhìn binh lính, trong mắt ngập tràn nhạo báng.“Dùng cả thủ đoạn bỉ ổi như vậy.” Hắn “xì” một tiếng, phẫn nộ nói, “Đúng là chó ngoan của triều đình.”“Thẩm gia,” Hổ Tử cười tủm tỉm, “mong ngài buông vũ khí, Cửu gia nhà ta muốn mời ngài uống trà.”“Ai thèm uống trà mốc của hắn!”“Dù ngài không muốn đi,” Hổ Tử hất cằm về phía khác, “cũng nên đi cùng vị kia chứ.”Lời này làm Thẩm Minh quay đầu nhìn sang bên cạnh, sắc mặt hắn tái nhợt; Hùng ca đã bị Hoàng Long bắt. Mặt Thẩm Minh khó coi cực kỳ, hồi lâu sau, hắn bỗng nhiên cười, “Được, muốn uống trà với ta phải không? Đi thôi.”Cố Cửu Tư ngủ một giấc tỉnh lại, Mộc Nam tới báo đã bắt được Thẩm Minh.Liễu Ngọc Như kiếm khá tiền bèn dần dần tìm lại nô bộc trước kia của nhà bọn họ.Cố Cửu Tư nghe Mộc Nam nói thì gật đầu. Hắn quay đầu lại nhìn Liễu Ngọc Như, nàng vẫn đang say giấc. Hắn mím môi cười, giơ tay ra hiệu cho Mộc Nam mang kiếm đặt cạnh bên tới.Hắn dùng kiếm cắt tay áo rồi rón rén ra ngoài.Sau khi ra cửa, hắn rửa mặt trước, thay quần áo, sau cùng mới đi đến kho củi.Kho củi tạm thời biến thành nhà tù, Thẩm Minh và Hùng ca đang bị nhốt bên trong. Thấy Cố Cửu Tư xuất hiện, Thẩm Minh cười khach khách.“Ồ, Cố đại nhân,” Thẩm Minh mở miệng, “sao chỉ mình ngươi tới? Liễu tiểu thư đâu? Ấn Hồng đâu? Các nàng không tới gặp ta à?”Hắn nói khiến Cố Cửu Tư mỉm cười.Hổ Tử đang định tiến tới nói chuyện để thị uy, ai ngờ Cố Cửu Tư lại giơ tay cầm quạt và hai tiếng “chan chát” tức khắc vang lên từ mặt Thẩm Minh.Mọi người đều sửng sốt trước hai cái tát này. Cố Cửu Tư vừa phe phẩy quạt vừa nói, “Nói đi,” hắn cười tủm tỉm, “nói nữa đi, để ta xem miệng ngươi hay mặt ngươi cứng hơn.”Chú thích[1] Còn gọi là địa ngục A Tỳ, do phiên âm tiếng Phạn là Avỵci; đây là địa ngục thứ tám trong tám địa ngục nóng. Ngục này dành cho năm đại trọng tội: giết cha mẹ, phỉ báng và phản lại đạo Trời, chia rẽ chúng tăng, giết A-la-hán, làm Phật chảy máu. Nơi đó chúng sinh bị hành hình liên tục không gián đoạn nên mới được gọi là Vô Gián. Tội nhân chẳng thể chết, phải bỏ thân này thụ thân khác trả quả báo, mãi mãi không được siêu sinh đầu thai.[2] Cố Cửu Tư nhận ra tình cảm của mình rồi nên từ bây giờ anh sẽ gọi chị là “nàng” nhé.[3] Là cây cầu ở địa ngục thứ mười (Thập Điện Chuyển Luân Vương), bắc qua Vong Xuyên và được xem như ranh giới cuối cùng của địa ngục. Những linh hồn sau khi đi qua cầu Nại Hà sẽ phải lựa chọn hoặc uống một loại nước (canh Mạnh Bà) để quên đi mọi thứ từ kiếp trước và bắt đầu một kiếp mới, hoặc không uống nhưng sẽ chẳng được đầu thai ngay mà phải chịu đựng giày vò ngàn năm dưới dòng Vong Xuyên. Nếu ai chọn uống canh Mạnh Bà, linh hồn của họ sẽ được chuyển đến Phong Đô – nơi đầu thai chuyển kiếp.
loading...
Danh sách chương:
- Tiết tử: Ác mộng
- Chương 1: Đính hôn
- Chương 2: Tuyệt, hắn tán thành hôn sự này!
- Chương 3: Không phải bảo gả cho ta sẽ lập tức nhảy hồ Sao?
- Chương 4: Công tử tìm được ý trung nhân rồi!
- Chương 5: Cuộc đời này của nàng kết thúc rồi
- Chương 6: Cả nhà Cố Cửu Tư đều có bệnh!
- Chương 7: Giang Nhu vừa nhàn nhã uống trà, vừa vả chan chát vào mặt phụ thân..
- Chương 8: Diệp Thế An trở về!
- Chương 9: Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ tán thành phương án hòa ly của ta
- Chương 10: Tâm của hắn mệt mỏi quá
- Chương 11: Không xong rồi, đại thiếu gia đi Xuân Phong Lâu!
- Chương 12: Nếu còn tiếp tục thế này thì đời nàng xong thật rồi
- Chương 13: Đại công tử phải sửa tính lại
- Chương 14: Nàng vác đao đến Xuân Phong Lâu
- Chương 15: Người cần hắn lo lắng là Cố Cửu Tư
- Chương 16: Mau đứng dậy đi đọc sách!
- Chương 17: Ngươi hãy vì ta mà cố gắng một lần
- Chương 18: Nghĩ thôi cũng thấy cuộc sống tương lai của hắn khổ sở cỡ nào
- Chương 19: Vương Vinh
- Chương 20: Ta sủng nàng, thương nàng, là để súc sinh như ngươi sỉ nhục nàng à?
- Chương 21: Cảm ơn ngươi, thiếu phu nhân của ta
- Chương 22: Hắn là tia sáng duy nhất trên thế gian này
- Chương 23: Lang quân, im miệng đi!
- Chương 24: Bài bạc cứu người
- Chương 25: Thắng thì phú khả địch quốc, thua thì táng gia bại sản,cược hay không
- Chương 26: Quân tử khả khi chi dĩ phương, nan võng dĩ phi kỳ đạo
- Chương 27: Thứ nàng cầu cả một đời thật ra cũng chỉ là hai tiếng tôn nghiêm
- Chương 28: Nếu ngươi cứ tử tế với ta như vậy, ta sẽ không phải sầu lo nữa
- Chương 29: Hàng năm có hôm nay, mỗi tuổi có hôm nay
- Chương 30: Lang quân chân thành đối đãi ta, giờ đây ta quyết liều chết vì hắn
- Chương 31: Họ dựa vào đối phương như thể cả thế gian chỉ còn lại hai người
- Chương 32: Là Diệp Thế An!
- Chương 33: Cố Cửu Tư, ngươi ghen à?
- Chương 34: Ngươi chỉ cần là chính mình, ta đã rất vui rồi
- Chương 35: Cố Cửu Tư, đứng lên!
- Chương 36: Cầu mong muôn nơi nhà cao cửa rộng
- Chương 37: Ngọc Như, chúng ta tới rồi
- Chương 38: Người trẻ tuổi phải biết kiềm chế
- Chương 39: Chu Diệp không phải nhi tử ruột thịt của Chu đại nhân
- Chương 40: Lần đầu tiên hắn cảm thấy, chuyện mình làm quả thật càn rỡ
- Chương 41: Nữ nhân một khi lún sâu vào chuyện tình cảm thì chẳng thể trốn thoát
- Chương 42: Bút vẽ lông mày, tay thoa son, xin gửi tương tư vào dung nhan này
- Chương 43: Đệ muội dũng mãnh thiện chiến, thật là một vị tướng oai hùng
- Chương 44: Tốt đến cỡ nào? Tốt đến mức muốn sống cùng ngươi cả đời
- Chương 45: Hắn nên đối đãi nàng như với thê tử
- Chương 46: Hôm nay đến Triệu phủ, ta sẽ thay đại nhân tháo gỡ phiền phức,nhất..
- Chương 47: Sao ngươi nghịch ngợm thế
- Chương 48: Hắn làm chức quan này, vấy bẩn đôi tay mình, tất cả là vì cô nương..
- Chương 49: Ngươi đã không thể quay về thì chi bằng đi theo ta
- Chương 50: Khi hắn đến, nàng không còn sợ hãi
- Chương 51: Vì danh tiết của nàng, hôm nay đừng hòng có kẻ nào thoát ra ngoài!
- Chương 52: Ta chỉ quan tâm ngươi
- Chương 53: Hắn không thể chấp nhận nam nhân thứ hai xuất hiện
- Chương 54: Người này là đường về nhà, là chốn dừng chân của cả đời hắn
- Chương 55:Tại sao hắn không thể dũng cảm một chút,tiến lên một chút,...
- Chương 56: Chậm rãi chấp nhận ta, trao tâm cho ta
- Chương 57: Ngươi nói xem, nàng yêu ta hay yêu tiền?
- Chương 58: Nàng muốn đi Dương Châu
- Chương 59: Chúng ta thành thân, ta thật cao hứng
- Chương 60: Liễu Ngọc Như ta chính là người như vậy
- Chương 61: Sơn cao thủy viễn nhân vị hoàn, tương tư phong diệp đan
- Chương 62: Nàng có nhớ ta không? Không, nàng rất vui sướng
- Chương 63: Chuyện Cố gia năm ấy là do một tay y tính kế
- Chương 64: Có người bày binh bố trận
- Chương 65: Cố lão gia chưa chết, muội đã đến thì hãy mang chúng ta đi cùng
- Chương 66: Vương đại nhân bị ám sát!
- Chương 67: Chạy trốn khỏi Dương Châu
- Chương 68: Còn thẫn thờ làm gì, mau gọi phu quân nào
- Chương 69: Nàng sợ hãi
- Chương 70: Người nàng thật lòng thích là Cố Cửu Tư
- Chương 71: Tướng mạo Lạc tiểu công tử khác hẳn Lạc Tử Thương
- Chương 72: Trở về Vọng Đô
- Chương 73: Đời người trước sau gì cũng phải đối đầu với thử thách
- Chương 74: Nương tử, ta thật sự không cố ý
- Chương 75: Liễu Ngọc Như gài bẫy bà ta
- Chương 76: Lão tặc Lương Vương đến rồi đấy à
- Chương 77: Ta có liều mạng cũng không cho bọn chúng tiến vào thành Vọng Đô
- Chương 78: Ta từ bỏ thành Vọng Đô
- Chương 79: Trời đất chứng giám, giang sơn làm mai; Liễu Ngọc Như, nàng là thê..
- Chương 80: Giống như ta nhớ nàng vậy
- Chương 81: Đêm động phòng hoa chúc
- Chương 82:Trừ phi nàng bỏ ta,còn không thì cả đời này chúng ta sẽ mãi mãi ở....
- Chương 83: Lần đầu đến Đông Đô
- Chương 84: Kẻ ta đề phòng là Phạm Ngọc
- Chương 85: Hễ ta bắt gặp ngươi đưa đồ Linh tinh cho phu nhân ta thì sẽ ...
- Chương 86: Một bát mì, một ngọn đèn, đây chính là cuộc sống
- Chương 87: Điện hạ, không phải ta đánh ngài
- Chương 88: Phu nhân, công chúa mời ngài tham dự
- Chương 89: Muốn tra xét vụ án này thì cữu cữu ta là điểm mấu chốt
- Chương 90: Chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng một khắc không có nàng tựa..
- Chương 91: Ngọc Như, ta sẽ không để kẻ khác ức hiếp nàng
- Chương 92: Công tử bị người của Hình Bộ áp giải!
- Chương 93: Kẻ bề trên chẳng có ranh giới cuối cùng như nàng tưởng đâu
- Chương 94: Cứ nghĩ về nàng là ta không thể đứng đắn
- Chương 95: Gọi ta là Cố đại nhân!
- Chương 96: Không phải trong lòng ta chẳng có chàng, ta chỉ đơn thuần tin chàng.
- Chương 97: Ngài biết mẫu thân mình là ai không?
- Chương 98: Ta muốn gặp Lục Vĩnh
- Chương 99: Hắn không hổ thẹn với hoàng thượng, với bằng hữu, với bách tính,...
- Chương 100: Thể xác nàng đau, còn nỗi đau của hắn nằm trong tâm khảm
- Chương 101: Đồ Lừa đảo, hắn đúng là một tên bịp bợm
- Chương 102: Muôn sự đều do người làm nên
- Chương 103: Cố thiếu phu nhân, phiền ngài theo chúng ta vào cung một chuyến!
- Chương 104: Liễu Ngọc Như, nàng đừng thích ta nhiều như thế có được không?
- Chương 105: Bọn họ ức hiếp nàng, ta sẽ bắt họ phải trả giá
- Chương 106: Hắn có Liễu Ngọc Như
- Chương 107: Cô vợ nhỏ của ta biết cách kiếm tiền lắm, ngài giao tiền cho nàng đi
- Chương 108: Hay ngươi cũng đến làm ở ngự sử đài đi?
- Chương 109: Ta hy vọng trong tương lai,hai ta vĩnh viễn ghi nhớ tại sao mình...
- Chương 110: Cữu cữu xấu tính nhưng giàu lắm
- Chương 111: Thần cũng tán thành
- Chương 112: Ta cũng muốn cưới cô vợ nhỏ
- Chương 113: Phu thê các ngươi nói chuyện có lý một chút được không?
- Chương 114: Nam nhân ưu tú không bao giờ sợ cạnh tranh
- Chương 115: Trẫm ban cho ngươi cái tên Thành Giác
- Chương 116: Cố Cửu Tư sẽ tham gia tu sửa hoàng hà
- Chương 117: Cữu cữu đã bói cho ngươi một quẻ, hôm nay ngươi không nên ra ngoài
- Chương 118: Mau lên, lôi hết đống xác chết vào
- Chương 119: Ngài có thể báo thù bất kỳ lúc nào, ta sẽ chờ
- Chương 120: Phu nhân, lúc quỳ trông ta vẫn đẹp trai chứ?
- Chương 121: Ngọc Như, ta cái gì cũng giỏi hơn Lạc Tử Thương
- Chương 122: Mau khiêng hắn đi!
- Chương 123: Giúp ta điều tra thêm về Lạc Tử Thương
- Chương 124: Cửu ca, ta bị vứt bỏ
- Chương 125: Bá tánh Huỳnh Dương chào mừng ngài!
- Chương 126: Thiếp thân là thê tử của Cố Cửu Tư, ta tới để đón phu quân về nhà!
- Chương 127: Phu nhân, ta bị bọn họ ép buộc!
- Chương 128:Nguyện vọng duy nhất của Lạc Y Thủy là vĩnh viễn không quay về ...
- Chương 129: Cữu cữu có biết Tần Nam ở Dương Châu không?
- Chương 130: Ông trời trao nàng cho ta đã là bất công lớn nhất
- Chương 131: Nếu đây là con ta, ta sẽ bảo nó không hề sai
- Chương 132: Ta không còn cơ hội nữa
- Chương 133: Ta khác bọn họ
- Chương 134: Nếu tên ta được ghi lại trong sử sách thì ta hy vọng không chỉ vì..
- Chương 135: Tại hạ là Liễu Ngọc Như, chủ nhân của Liễu thông thương hành, xin..
- Chương 136: Không sao, chứng cứ đầy đủ nên Phó Bảo Nguyên đã bị bắt
- Chương 137: Ông từng hứa với trời cao, từng uống máu ăn thề, từng tuyên bố ...
- Chương 138: Đây là lần đầu tiên ta được người khác kỳ vọng, ta không thể...
- Chương 139: Quân tử giữ lời hứa hai mươi năm, sợ gì không dùng sinh mạng...
- Chương 140: Cửu ca, cảm ơn ngươi
- Chương 141: Thẩm Minh sẽ luôn về bên Diệp Vận
- Chương 142: Trước kia ta thấy ngươi đã ấu trĩ còn lắm mồm, nhưng giờ.....
- Chương 143: Đây đúng là thời tiết đẹp để giết người
- Chương 144: Nàng vững tin mọi người có thể sống sót, và cũng cần phải tin như..
- Chương 145: Lạc Tử Thương, đừng giữ lương tâm của ngài cho ta
- Chương 146: Nhìn kìa, hắn không phụ lòng nàng
- Chương 147: Nàng là tâm can của ta
- Chương 148: Ta chỉ đang xem có thật sự mang thai không
- Chương 149: Sao ngươi lại mang họ Giang
- Chương 150: Ngài hãy ghi nhớ mình là người Giang gia
- Chương 151: Quay về Đông Đô
- Chương 152: Ai cũng là bào thai ngông cuồng do trời cao sinh ra và nuôi dưỡng..
- Chương 153: Ta còn trẻ mà đã phải nuôi thằng con bất trị
- Chương 154: Hắn làm điều mình muốn làm và yêu người mình muốn yêu
- Chương 155: Đại Hạ còn Cố Cửu Tư
- Chương 156: Có tiền mới có quyền lựa chọn
- Chương 157: Phu nhân ta đẻ mà các ngươi kéo cả bầy đến nhà ta làm gì?
- Chương 158: Di chiếu trong tay Trương Ngọc chỉ có một kết quả duy nhất
- Chương 159: Bệ hạ băng hà
- Chương 160: Phúc thẩm vụ án Lạc gia
- Chương 161: Kẻ diệt sạch Lạc gia là ta đấy, thì sao nào?
- Chương 162: Tìm Cơ phu nhân, rút củi dưới đáy nồi
- Chương 163: Mong quân vĩnh viễn như ánh trăng trên trời cao, ngàn đời sáng. ..
- Chương 164: Truy nã Lạc Tử Thương
- Chương 165: Nếu ngay cả một đứa bé cũng bị hận thù vấy bẩn thì chỉ dùng máu mới
- Chương 166: Đây chẳng phải vốn là kết cục của Tiêu Minh ta sao?
- Chương 167: Thế gian này vẫn còn Cố Cửu Tư
- Chương 168: Ta luôn sống trong di sản của người đi trước nên lòng ta không sợ..
- Chương 169: Đây là đường sống duy nhất của chúng ta
- Chương 170: Thành Tần bị công phá
- Chương 171: Đêm nay lấy máu thịt bảo vệ Đông Đô, lấy cái chết trấn giữ Hoàng Hà,
- Chương 172: Ca múa đón chào thịnh thế, ánh sáng chiếu rọi nhân gian
- Ngoại truyện 1 Cố Cẩm: Khi gặp Cố Cẩm, hắn mới biết mình chỉ là người phàm trần
- Ngoại truyện 2 Diệp Thế An: Sính lễ mà hắn chuẩn bị hơn mười năm rốt cuộc cũng.
- Ngoại truyện 3 Giang Hà: Thế giới sau khi Giang Hà trùng sinh