Chương 22: Ôm sau lưng

Edit: Tư Không

Beta: Tô Huyền Ann

Cửa hàng lẩu Bạch gia rất nhanh đã sửa sang lại, chuyện làm ăn của tiệm cũng dần trở lại bình thường, vừa vặn trường học Bạch Hiểu Y khai giảng, từ sau khi Nghiêm gia xảy ra chuyện Nghiêm Tiêu Du không còn xuất hiện nữa, cũng không có người đến nhà bọn họ gây phiền toái. Còn Nghiêm Tiêu Cảnh, sau ngày đó cô rời đi anh ta liền gửi cho cô mấy tin nhắn, cũng gọi điện thoại tới, nhưng Bạch Hiểu Y đều hờ hững, chỉ hy vọng chuyện này có thể im ắng bình tĩnh lại.

Có lẽ thấy cô lạnh nhạt, Nghiêm Tiêu Cảnh cũng không tìm đến cô nữa, sau đó Bạch Hiểu Y từ miệng Dương Tĩnh biết được Nghiêm Tiêu Cảnh xuất ngoại rồi.

”Mình nói nha, Nghiêm Tiêu Cảnh cũng thật đáng thương, anh ta lần này ra nước ngoài không phải học tập, mà là tránh nạn, cũng không biết trải qua biến cố lớn như vậy có khả năng tạo thành ảnh hưởng cho anh ta đâu, nếu dựa vào chuyện này mà bỏ bê bài vở thì thật đáng tiếc.”

Bạch Hiểu Y cũng không nói cho cô ấy biết Nghiêm gia có xích mích với cô, thời điểm cô ấy nhắc tới Nghiêm Tiêu Cảnh cô cũng chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng.

Dương Tĩnh có lẽ cũng cảm thấy được cô thật sự không có hứng thú đối với Nghiêm Tiêu Cảnh, sau lần đó cũng không đề cập tình hình về Nghiêm Tiêu Cảnh với cô.

Bởi vì có cô gợi ý, chuyện làm ăn trong nhà tốt hơn trước rất nhiều, sau khi ba cửa hàng mở ra, rất nhanh liền mở thêm bốn chi nhánh nữa. Đời trước khi cô qua đời trong nhà chỉ mở có ba chi nhánh, đời này sống lại, cô hy vọng có thể dùng kinh nghiệm bản thân mở thêm mấy cái chi nhánh nữa.

Bạch Hiểu Y đề cập với cha mẹ, cho phép cô chọn đại lí đưa vào làm hoạt động kinh doanh, nếu như có thể phát triển trở thành một gia tộc xí nghiệp vậy thì càng tốt rồi.

Cha mẹ cũng đồng ý đề nghị cô đưa ra, đặc biệt làm một khu vực hành chính ở trên lầu, còn phân chia riêng biệt các bộ phận, lại cho người phụ trách bộ phận hệ thống hướng tiến hành quản lý các vị trí trong cửa hàng lẩu.

Tuy rằng quy mô hiện nay vẫn không tính là lớn, nhưng Bạch Hiểu Y biết rõ sau này sẽ càng ngày càng phát triển. Hơn nữa chọn dùng loại mô thức này, Khương Chấn Hải và Bạch Phượng Kiều đều không cần mỗi ngày đều phải đi đi lại lại trông nom cửa hàng, chỉ cần nghe người phía dưới báo cáo tình hình công việc là được, như vậy bọn họ cũng có thể thoải mái hơn rất nhiều.

Tháng ngày cứ như thế chậm rãi qua đi, trong nháy mắt lại đến nghỉ, ngày cô nghỉ, Khương Chấn Hải tự mình đến trường học đón cô.

Nhìn thấy cô từ cửa trường học đi ra, Khương Chấn Hải vội vàng nghênh đón giúp cô cho hành lý ra cốp sau, đồng thời lấy nước đã chuẩn bị ra cho cô uống: “Đến uống ngụm nước, coi con nóng chưa kìa.”

Bạch Hiểu Y vừa uống nước vừa không nhanh không chậm nói: “Con không phải đã nói sẽ tự về sao? Trong cửa hàng bận bịu như vậy mà bố còn tới đón con.”

Khương Chấn Hải cẩn thận mở cửa cho cô lên xe, không đồng ý nói: “Trời nóng như vậy, một mình con khiêng nhiều đồ thế này ngồi xe cũng không tiện, vả lại chuyện lớn bằng trời cũng nào quan trọng bằng con.”

Nghe bố nói lời này trong lòng Bạch Hiểu Y cực kỳ thoải mái, lập tức cho ông một cái ôm ấm áp. “Bố con là tốt nhất.”

Khương Chấn Hãi liền ấn đầu cô: “Bố con tốt như vậy, về sau con lập gia đình cũng đừng quên bố.”

”Đương nhiên sẽ không rồi.”

Nghe được con gái nói lời này, trong lòng Khương Chấn Hải càng ngọt, lúc này mới mở cửa ghế lái xe ra ngồi vào, khởi động xe rời đi.

Bạch Hiểu Y về đến nhà mới phát hiện có khách tới, Bạch Hiểu Y vừa thấy người nọ vội vàng cười nói. “Dì Trình, đã lâu không thấy dì, cuối cùng dì cũng chịu tới nhà con rồi.”

Dì Trình tên là Trình Bình Như, là mẹ Tần Uyên, cũng là mẹ chồng trước của cô, lại cùng mẹ cô từ nhỏ lớn lên. Hai người giống nhau nhưng cuộc sống lại hoàn toàn khác, dì Trình gả cho gia đình quân nhân sinh ra Tần Hoài Mặc, hơn nữa tài năng không tệ, dưới tay còn có mấy cái xưởng đồ ăn, chuyên sản xuất đồ ăn vặt, ở rất nổi danh trong vùng, được coi là một xí nghiệp gia đình. Mà Bạch Phượng Kiều vì nguyện vọng bố của bà chỉ có thể bảo vệ một cửa hàng lẩu, hơn nữa còn tuyển con rể ở rể, tất nhiên không so sánh được với dì Trình, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng tình cảm giữa hai người, nhiều năm qua, hai người vẫn tin tưởng nhau như ngày nào.

Dì Trình cực kỳ đẹp, khuôn mặt trắng trẻo, mặc dù bây giờ đã có tuổi, vẫn có một phong vị khác, Tần Uyên đẹp trai phần lớn di truyền từ dì ấy.

Dì Trình vẫn muốn có một đứa con gái, nhưng sau khi sinh Tần Uyên thì không còn mang thai nữa, lại thêm dì có tình cảm tốt với Bạch Phượng Kiều, Bạch Hiểu Y vừa sinh ra liền được dì xem như con gái mình. Hàng năm mua quần áo, đưa tiền lì xì tất nhiên không cần phải nói, thỉnh thoảng dẫn cô đi dạo, gặp mọi người liền nói đây là con gái dì, giống như đây là việc rất tự hào.

Vì lẽ đó dì Trình vừa thấy cô cũng vội vàng giữ chặt tay cô, cười ha ha nói: ""Cũng lâu rồi dì không thấy con, mới vừa rồi còn hỏi mẹ con là con đâu, con liền xuất hiện."" Dì lôi kéo cô đến bên người cẩn thận tỉ mỉ nhìn vài lần: ""Đã lâu không gặp, Hiểu Y dường như cao hơn trước một chút."" Đồng thời ở trên mặt vuốt ve mặt cô: “Hơn nữa còn càng ngày càng xinh đẹp.""

Bạch Hiểu Y và dì Trình thời gian qua cảm tình không tệ, cho dù sau đó cô thành con dâu, dì ấy cùng cô cũng không xa lạ, nghe dì nói vậy, Bạch Hiểu Y cũng cười nói: ""Dì cũng vậy nha, càng ngày càng trẻ, đi ra ngoài người ta còn nghĩ chúng ta là chị em cơ đấy!""

Dì Trình ấn trán cô: ""Tiểu nha đầu con, thật đúng là càng ngày càng dẻo miệng, có điều thím rất thích."" Sau khi kéo cô ngồi xuống sô pha lại nói: ""Uyên ca con trở về rồi, sau đó chờ các con cùng đến nhà dì ăn cơm, hai nhà chúng ta lâu rồi không tụ tập cùng một chỗ.""

Lời này nói xong Bạch Hiểu Y ngẩn người, trong trí nhớ của cô, thời điểm này Tần Uyên hẳn là bận bịu mở công ty ở thành phố Bắc Kinh mới đúng, tại sao cũng về?

Còn đang nghi hoặc nhưng nghe trên cánh cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Bạch Phượng Kiều vội vàng đi ra mở cửa, vừa thấy người tới liền vui vẻ nói: ""Tần Uyên đến rồi, mau vào đây.""

Bạch Hiểu Y ngẩng đầu nhìn ra cửa, quả nhiên thấy người đứng sau cửa là Tần Uyên, một năm không gặp, anh càng thêm chín chắn so với trước, uy nghiêm trên người càng lúc càng giống uy phong của Tần Uyên mấy năm sau.

Tần Uyên mặc T-shirt màu đen, một cái quần màu đỏ thanh nhã. Con trai mặc quần màu sắc quá tươi, không chú ý một cái liền nhìn giống như pháo hoa, nhưng quần này mặc trên người Tần Uyên không chỉ không có vẻ nữ tính, trái lại cảm thấy rất thời thượng. Hơn nữa giầy quần áo đều phối hợp rất đẹp, còn có đôi chân dài tô điểm, bộ đồ này mặc trên người anh vừa khiến người ta cảm thấy thoải mái lại rất có phong cách. Không thể không nói, anh mặc quần áo này hoàn toàn bộc lộ được hết ưu điểm trên người, tóm lại vừa nhìn thấy Tần Uyên, hormone nam tính trên người anh toát ra khiến người ta không thở nổi. (@@)

Cho nên sau khi Bạch Hiểu Y nhìn anh một cái liền vội vàng dời tầm mắt, Tần Uyên xuất hiện thực sự quá mức đột ngột, cô còn tưởng rằng đời này hai người sẽ không gặp lại.

""Bà ngoại con đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể xuất phát rồi.""

Dì Trình kéo Bạch Hiểu Y đứng lên, lại giúp cô cầm hành lý, gọi với lên tầng hỏi Khương Chấn Hải: ""Lão Khương chuẩn bị xong chưa? Đi thôi!""

Khương Chân Hải ở trên tầng đáp một tiếng, không tới một lát liền chạy xuống, Bạch Hiểu Y biết nếu lúc này nói từ chối thì quá không hiểu chuyện, cũng không nói một lời, theo thím Trình ra ngoài. Bởi vì người lớn đều ở đây, thời điểm đi ngang qua Tần Uyên cô cười cười chào hỏi anh: ""Trở về rồi à?""

""Ừm."" Tần Uyên chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.

Tính tình Tần Uyên là như vậy, mọi người cũng không cảm thấy gì, Bạch Hiểu Y cũng không để ý, theo dì Trình ra cửa. Bà ngoại Trình đã chờ ở cửa nhà,dì Trình ra ngoài liền hỏi:" ""Mẹ, mẹ ngồi xe của ai? Con không lái xe tới, con muốn ngồi xe lão Khương nói chuyện với Phượng Kiều, mẹ ngồi đâu?""

Bà Trình nói: ""Mẹ cũng ngồi xe Tiểu Khương, Tiểu Uyên lái xe như bay, mẹ không dám ngồi.""

Thím Trình vừa nghe lời này liền cười ha ha vỗ tay Bạch Hiểu Y nói: ""Đã như vậy, Hiểu Y ngồi xe Tiểu Uyên đi, nếu năm người chúng ta ngồi một xe cũng quá chen chúc rồi.""

Bạch Hiểu Y: ""...""

Bạch Hiểu Y còn chưa kịp nói, thím Trình và bà Trình đã ngồi vào trong xe, mẹ cô phất tay một cái nói: ""Chúng ta đi trước, các con đi theo sau đi.”

""Con.."" lời nói Bạch Hiểu Y còn chưa ra khỏi miệng, Khương Chấn Hải đã khởi động xe rời đi rồi.

Sau khi bọn họ rời đi, bên này còn lại cô và Tần Uyên, Bạch Hiểu Y quay đầu liếc mắt nhìn anh một cái, nhưng anh trực tiếp mở cửa lên xe, để lại cho cô một bóng lưng lạnh nhạt.

Trong lúc nhất thời, Bạch Hiểu Y đứng nơi đó tiến không được mà lùi cũng không xong, cho đến khi Tần Uyên nhấn còi hai lần cô mới lấy lại tinh thần, rũ đầu đi tới bên cạnh xe, chần chừ một lát mới mở cửa ghế sau ngồi vào.

Sau khi lên xe hai người cũng không nói gì thêm, Bạch Hiểu Y tỏ ra khó chịu, đành phải quay đầu nhìn ra cửa sổ, không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe Tần Uyên nói một câu: ""Anh quyết định đăng ký công ty ở đây.""

Bạch Hiểu Y vừa nghe lời này liền giật mình, không chút nghĩ ngợi, buột miệng hỏi: ""Tại sao? Tài nguyên của thành phố Bắc Kinh tốt hơn nhiều so với thành phố sông Hoài..” Lời vừa ra khỏi miệng mới phát hiện mình hình như quá kích động, vội vàng thu hồi lời nói.

”Tài nguyên thành phố Bắc Kinh quả thật tốt hơn so với sông Hoài, có điều sông Hoài bây giờ cũng đang dần phát triển, chỉ cần làm tốt, cũng không kém so với thành phố Bắc Kinh.""

Bạch Hiểu Y nhớ tới đời trước, cô cũng từng khuyên Tần Uyên có muốn quay về phát triển hay không, nhưng Tần Uyên vẫn kiên trì muốn ở lại thành phố Bắc Kinh. Anh nói thành phố Bắc Kinh tập trung nhiều tài nguyên, hơn nữa không gian phát triển cũng lớn, mới tốt đối với tương lai phát triển công ty. Sông Hoài còn kém xa thành phố Bắc Kinh, nhưng mà cô không hiểu, tại sao đời này Tần Uyên lại thay đổi chủ ý.

***

Edit: Tô Huyền Ann

Đối với chuyện của Tần Uyên, Bạch Hiểu Y cũng không hỏi nhiều, hai người liền im lặng một đường đi tới nhà họ Tần. Nhà Tần Uyên đường Nhạc An, đường Nhạc An có tiếng là khu nhà giàu ở thành phố Sông Hoài, người có thể ở bên trong, không giàu sang thì cũng cao quý.

Tổ tiên và bố Tần Uyên đều đảm nhiệm chức vụ trong quân đội, hơn nữa nghe nói ông nội anh còn từng lập chiến công. Thật ra bố Tần Uyên vốn hy vọng Tần Uyên vào quân đội, nhưng từ nhỏ anh đã không có hứng thú tham gia quân ngũ, nhiều lần khuyên bảo không có kết quả nên đành tùy theo anh.

Lúc xe tới cửa nhà Tần Uyên, Tần Hoài Mặc bố Tần Uyên đã chờ ở cửa. Tần Hoài Mặc là cấp bậc Thiếu tướng, ở trong quân đội ông là một thủ trưởng nghiêm túc thật lòng, nhưng ra khỏi quân đội lại là một người hòa nhã dễ gần, hơn nữa xưa nay ông không tự cao tự đại với ai. Đời trước Bạch Hiểu Y rất kính trọng ông, nhưng Tần Uyên và Tần Hoài Mặc lại không hợp nhau, bởi vì Tần Hoài Mặc đối với ai cũng đều hòa nhã dễ gần, còn chỉ có một biểu cảm đối với Tần Uyên (cái phần này không hiểu đang nói nam chính hay bố nam chính nữa), mà Tần Uyên từ nhỏ cũng không quá thân cận với bố.

Khương Chấn Hải chờ mọi người xuống xe hết rồi mới xuống, Tần Hoài Mặc đã nhiệt tình tiến lên đón, nói: “Ai da lão Khương, đã lâu không thấy ông, hồi tết gọi điện mời ông tới nhà tôi uống rượu cũng không được.”

Khương Chấn Hải và Tần Hoài Mặc đã là người quen cũ, cũng không khách khí, “Chẳng qua năm nay bận bịu quá mà!”

Bạch Hiểu Y và Tần Uyên cùng xuống xe, cô vội vàng đi tới hỏi thăm Tần Hoài Mặc, Tần Hoài Mặc thấy cô cũng cười ha ha đáp lời, lúc ánh mắt chuyển hướng nhìn Tần Uyên cố ý lườm anh một cái, cũng không đợi anh phản ứng đã tự lôi kéo Khương Chấn Hải đi vào.

Ngược lại dáng vẻ này Tần Uyên và bố cũng không làm mọi người thấy kinh ngạc, vừa nói chuyện vừa đi vào trong phòng.

Cơm tối ăn ở nhà họ Tần, sau khi cơm nước xong, Khương Chấn Hải theo thường lệ muốn uống chút rượu cùng Tần Hoài Mặc. Tuy nói địa vị xã hội hai người này chênh lệch khá nhiều, nhưng Khương Chấn Hải rất có phong độ, có cái nhìn của riêng mình, huống chi hai người cũng không có mối bất hòa về lợi ích, vì lẽ đó Tần Hoài Mặc cũng rất thích tán gẫu với ông, mỗi lần vừa gặp liền uống đến nửa đêm.

Mắt thấy sắc trời dần muộn, Khương Chấn Hải và Tần Hoài Mặc vẫn còn chưa xong, Bạch Hiểu Y liền không nhịn được thúc giục bên tai mẹ: “Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, nên về nhà chứ mẹ?”

Cũng không biết Trình Bình tai thính như vậy, vừa vặn nghe thấy câu nói này, lập tức nói: “Đi cái gì mà đi? Hôm nay đều ở lại đây, thím và mẹ con cũng đã lâu chưa nói chuyện, chúng ta còn phải ôn chuyện nữa chứ?”

“...” Bạch Hiểu Y nghe nói vậy cũng không tiếp tục mất hứng nữa.

Trình Bình lại nói: “Hiểu Y mệt mỏi à?”

Bạch Hiểu Y vẫn chưa trả lời, Trình Bình như đã kêu thím Ngô giúp việc: “Thím Ngô, phòng của Hiểu Y đã thu xếp xong chưa?”

Thím Ngô ở trên tầng lập tức trả lời một câu: “Đã thu thập xong hết rồi.”

Trình Bình liền quay đầu nói với cô: “Nếu con mệt mỏi thì lên nghỉ ngơi trước, đừng giục mọi người về nữa. Con cũng đâu phải lần đầu tiên tới nhà dì? Cứ coi như nhà con nhé, rõ chưa?”

Dì Trình đã nói vậy, Bạch Hiểu Y cũng không nói gì nữa, lập tức liền gật gù, “Rõ ạ.” Nghĩ cô ở chỗ này cũng không chen mồm vào giữa họ được, hơn nữa còn có Tần Uyên ngồi ở bên kia, Bạch Hiểu Y cũng không quá tự nhiên, liền đi lên lầu.

Bởi vì từ nhỏ dì Trình đã yêu thương cô, vì lẽ đó thường thường đưa cô đến nhà chơi, nên Bạch Hiểu Y cũng có phòng riêng ở nhà họ Tần, gian phòng ngay sát vách phòng Tần Uyên, hơn nữa để cho tiện hai đứa bé chơi đùa, hai người cũng mở cả cửa sân thượng.

Sau khi Bạch Hiểu Y vào phòng, quả nhiên thấy giường chiếu cũng đã được xông hương rồi, mở cánh cửa gỗ sân thượng ra, Bạch Hiểu Y đi tớicạnh hàng rào bảo hộ, nhìn muôn vàn đèn đuốc xa xa trong nội thành, hít một hơi thật sâu.

Địa thế ở đường Nhạc An hơi cao, đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy hết cảnh quang thành phố sông Hoài trong mắt. Không thể không nói, nơi này là một nơi ngắm cảnh thật đẹp, hơn nữa ở đây thảm thực vật rậm rạp, không khí cũng trong lành, đứng ở chỗ này, hít thở không khí trong lành, nhìn đèn đuốc óng ánh phía xa, cũng thật là một loại hưởng thụ dễ chịu.

Bạch Hiểu Y đứng ở chỗ này một lúc liền theo bản năng quay đầu nhìn cánh cửa gỗ sát vách trên ban công, đã thấy trên cửa gỗ viết vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo:

”Bạch Hiểu Y không được vào!”

Bạch Hiểu Y đi tới, nhìn mấy chữ này, đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng khi còn cô hay tới đây chơi đùa. Khi còn bé cô cực kỳ thích bám dính lấy Tần Uyên, vì lẽ đó buổi tối ngủ không được liền thường xuyên từ đây đi vào phòng anh chơi. Nhưng Tần Uyên lại không thích chơi với cô, mặc kệ cô nói gì anh đều coi như cô không tồn tại. Bạch Hiểu Y nói nửa ngày không được đáp lại cũng cảm thấy tẻ nhạt, liền trực tiếp leo lên giường anh, vừa đọc truyện manga vừa ăn đồ ăn vặt. Trong lúc vô tình Tần Uyên ngẩng đầu nhìn thấy ga giường bị cô làm dính một đống vật thể không rõ thì gương mặt đen lại. Tần Uyên là người thích sạch sẽ, lúc này liền không thể nhịn được nữa, trực tiếp tóm cổ áo cô ném ra ngoài, hơn nữa còn dùng bút màu nước viết mấy chữ này trên cửa.

Mỗi chữ đều ghì bút rất nặng, nhìn là đoán được ngay lúc đó thiếu niên ấy có bao nhiêu phẫn nộ.

Bạch Hiểu Y lắc đầu một cái, đang định xoay người rời đi, cánh cửa gỗ lại “Két” một tiếng bị người mở ra từ bên trong. Cô còn chưa kịp xoay người đi, đột nhiên liền đối mặt Tần Uyên.

Bạch Hiểu Y cũng không ngờ Tần Uyên sẽ mở cửa vào lúc này, anh sẽ không hiểu lầm chứ, hơn nửa đêm không ngủ lại chạy đến đây, nghĩ sao cũng thấy khả nghi!

Tần Uyên vừa mở cửa nhìn thấy cô đứng đây đúng là kinh ngạc, đôi mắt đen đầy nghi hoặc nhìn cô. Bạch Hiểu Y bị anh nhìn chằm chằm cũng cảm thấy lúng túng muốn chết, con ngươi chuyển động, động não muốn nói gì đó hóa giải sự lúng túng, không ngờ Tần Uyên lại nói với cô: “Em muốn đi vào không?”

Bạch Hiểu Y ngẩn người, lập tức lắc đầu một cái, chỉ mấy chữ trên cửa, “Quên đi, trên đó viết Bạch Hiểu Y không được vào.”

Đang định xoay người rời đi như không có chuyện gì xảy ra, lại nghe Tần Uyên vội vàng nói một câu: “Em chờ một lát.”

Bạch Hiểu Y dừng bước chân lại, sững sờ nhìn anh, đã thấy anh trực tiếp xoay người vào nhà cầm một cái bút neon đi ra, xóa hai chữ “Không được” thay thế thành “Được”, viết xong những chữ này, anh mới quay đầu nhìn cô, “Bây giờ có thể vào rồi.”

Bạch Hiểu Y thực sự không nghĩ tới Tần Uyên đã lớn như vậy rồi còn quá ấu trĩ, cô nhún vai không phản đối, “Tuy rằng tôi có thể vào, nhưng tôi lại không muốn vào.”

Nói xong lời này cũng không chờ anh trả lời, trực tiếp xoay người rời đi, nhưng mới vừa đi được hai bước lại đột nhiên cảm giác bụng bị ôm lấy, một giây sau, cô liền rơi vào một lồng ngực cường tráng ấm áp.

loading...

Danh sách chương: