Q.2 - C31.1 - TỰ NHIÊN NHẢY RA MỘT TÌNH LANG

"Nương, Ninh nhi rốt cuộc cũng là miếng thịt rơi xuống từ trên người Niệm Nô!" Nạp Lan Diệp Hoa nói xong, mắt lại nhìn Cung thị, kỳ thật chuyện này cũng do Cung thị định đoạt, chỉ cần Cung thị gật đầu, người khác có muốn hay không cũng không quan trọng, nhưng nhớ tới chuyện tình ngày ấy, lòng Nạp Lan Diệp Hoa liền có vướng mắc chính là chuyện không thể giải được, nay con trai Tương Bình vương đã mất, ngay cả một người thân chăm sóc trước lúc lâm chung trong tương lai cũng không có, trái lại chính hắn nữ nhân song toàn, việc này đã làm hắn thỏa mãn tâm hư vinh buồn cười của hắn ở một mức độ nào đó

Cung thị chỉ lo uống trà, coi như không nhìn thấy ánh mắt Nạp Lan Diệp Hoa, nếu không phải lo lắng Nạp Lan Tĩnh chịu thiệt thì nàng quả quyết hôm nay nhất định không đến, từ nhỏ đến lớn nàng được phụ mẫu nâng niu gìn giữ như bảo vật trong lòng bàn tay, nhưng đến hôm nay ở Nạp Lan gia nhiều năm như vậy, lại thành một người để người khác tùy ý đánh mắng, trong lòng Cung thị rốt cuộc cũng có oán, mà sự chấp nhất trước kia đối với Nạp Lan Diệp Hoa, cùng tia tình cảm cuối cùng cũng tan biến rồi.

Ngươi đừng mơ!

"Ai u, chúng ta già rồi thì không làm gì được a, đau đầu quá, Tôn ma ma đỡ ta về phòng!" Lão phu nhân ôm đầu, đơn giản không hề nghe Nạp Lan Diệp Hoa nói, tướng phủ này rốt cuộc cũng Nạp Lan Diệp Hoa lớn nhất, nếu hắn thiệt tình nghĩ cho Niệm Nô, cho dù bà có phản đối cũng không được, nhưng mà, nếu bắt bà thừa nhận địa vị của Niệm Nô thì vạn vạn lần không có khả năng!

"Dạ, lão phu nhân ngài chậm thôi!" Tôn ma ma giúp đỡ lão phu nhân, miệng muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn mọi người rồi rốt cuộc cũng không nói!

"Phu nhân, nếu mẫu thân đồng ý, ngươi liền bắt tay vào an bài đi!" Nạp Lan Diệp Hoa cắn răng nói ra hai chữ phu nhân này, mặt lại nhìn về hướng khác!

"Nếu lão phu nhân đồng ý thì liền để lão phu nhân bắt tay vào làm mới đúng, để tương lai nếu có xảy ra chuyện gì thì ta lại phải rơi vào kết cục tuy không biết nhưng tự nhiên vướng tội, từ khi bị gối kia đánh trúng giờ ta cũng còn rất đau, nếu chuyện này xảy ra một lần nữa, chắc mạng ta cũng không còn!" Cung thị cười lạnh, đối với lão phu nhân cũng không xưng hô mẫu thân, hiện tại nàng đã lạnh lòng rồi, nàng nhẹ nhàng buông chén trà, dùng khăn lau ngón tay như là chén trà trong phòng lão phu nhân rất bẩn.

"Được, tốt lắm, người đâu, đem nâng Niệm Nô thành Tam di nương, quản gia lập tức bắt tay vào làm đi!" Mặt Nạp Lan Diệp Hoa trầm ngâm, không nghĩ tới lời nói của mình lại bị người phản bác như vậy, bất quá chỉ là nâng di nương thôi mà lại phải xem sắc mặt người này đến người khác, trong lòng hiện tại vô cùng tức giận!

Cung thị nghe xong cũng không có biểu tình gì, một tia không cam lòng cũng không có, nàng tựa hồ có chút mệt nhọc, nhẹ nhàng dùng khăn che miệng, nói "Tĩnh nhi, thời tiết lạnh rồi, mấy ngày này con liền ngốc ở trong phòng đi, nếu không có chuyện gì quan trọng cũng đừng đi ra ngoài!" Cung thị tựa hồ có chút nhàm chán, vịn tay Lý ma ma liền đứng lên.

"Dạ nương!" Nạp Lan Tĩnh thấy Cung thị phải rời đi, cũng nhanh chóng đứng lên, cùng Cung thị đi ra ngoài.

Nạp Lan Diệp Hoa thấy Cung thị không để mình vào mắt, trong lòng hình thành nỗi hận, nếu có cơ hội, hắn nhất định sẽ cho Cung gia vĩnh viễn không có cơ hội trở mình, hắn chịu đủ loại cảm giác bị người đè đầu cưỡi cổ rồi, hắn suy nghĩ, trong lòng liền lộ ra một tia ngoan độc tàn khốc!

"Tĩnh nhi, chân con còn đau không? Về sau có thể không đi thì đừng có đi ra ngoài!" Ra khỏi sân lão phu nhân, Cung thị với vẻ mặt khẩn trương lôi kéo Nạp Lan Tĩnh, nhẹ giọng hỏi!

"Không sao mẫu thân!" Nạp Lan Tĩnh cười cười, trong mắt hơi ẩm ướt, cảm giác có người thân thật tốt, nay mình chỉ bị thương một ít, mẫu thân liền lo lắng như vậy, ngẫm lại kiếp trước, mình chết trong cung điện lạnh lẽo kia, thật cô độc!

"Ngươi đứa nhỏ này!" Cung thị thở dài, liền không nói gì nữa, nhanh chóng đuổi Nạp Lan Tĩnh về sân của mình, trò chuyện một lát rồi mới rời đi!

"Tiểu thư, người nhanh chóng lên giường nghỉ ngơi đi!" Cung thị vừa đi, vẻ mặt Lưu Thúy liền khẩn trương,  cởi lớp áo choàng trên người Nạp Lan Tĩnh xuống để qua một bên, để cho Nạp Lan Tĩnh ngồi xuống, rồi giở chăn giường lên hơ cho nóng rồi mới để Nạp Lan Tĩnh nằm trên đó!

"Ngươi đó, cẩn thận quá nha!" Nạp Lan Tĩnh cười cười, lúc này mới cảm thấy đau lợi hại, nhờ có Lưu Thúy giúp đỡ mới cố hết sức ngồi ở mép giường, Lưu Thúy nhanh chóng gỡ tấm ván nẹp đùi của Nạp Lan Tĩnh xuống, bằng không khi Nạp Lan Tĩnh nằm xuống sẽ không được thoải mái, sau đó hai tay nâng chân Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng đặt lên giường!

"Tiểu thư, người cũng đừng chọc nô tỳ nữa!" Lưu Thúy nói xong, tay cũng không nhàn rỗi, đem chăn sửa sang lại cho tốt, không để lộ khe hở, rồi lại thay đổi than trong lò sưởi đưa cho Nạp Lan Tĩnh.

"Tiểu thư, ta đã trở về!" Nạp Lan Tĩnh đang cùng Lưu Thúy nói chuyện, Thu Nguyệt liền từ phòng ngoài kéo rèm đi vào.

"Hôm nay bên ngoài trời lạnh, ngươi cũng sưởi ấm đi!" Lưu Thúy thấy Thu Nguyệt vừa tiến vào mang theo một trận hơi lạnh, hơn nữa mặt mũi cũng đỏ bừng vì lạnh, liền đem lò sưởi của mình nhét vào tay nàng.

"Đa tạ Lưu Thúy tỷ tỷ!" Thu Nguyệt cười, thời điểm nàng vừa đến đây thật không muốn nói chuyện, sau ở chung lâu với nhau mới biết Lưu Thúy là người vô cùng thận trọng, rất quan tâm người khác, hiện giờ quan hệ hai người bọn họ ngày càng hòa hợp!

Nạp Lan Tĩnh không nói, chỉ cười nhìn hai người bọn họ, nay trước mắt có hai người đắc lực như vậy cũng là chuyện tốt!

"Tiểu thư, đồ người muốn nô tỳ đã mang đến!" Thu Nguyệt nghỉ ngơi một lát rồi mới đem bao đồ gì đó ra, Lưu Thúy chuyển ghế dựa đến, đặt ngay mép giường Nạp Lan Tĩnh, đặt đồ trên ghế để Nạp Lan Tĩnh xem cho dễ!

"Ừm!" Nạp Lan Tĩnh gật đầu, mở đồ ra, bên trong toàn là bình nhỏ, phần lớn đều chứa dược liệu, ngoài ra còn có vài món trang sức, Nạp Lan Tĩnh chọn một đôi khuyên tai đưa cho Lưu Thúy, đôi khuyên tai hạt lục trân châu phỉ thúy này kỳ thật chứa hạt đỉnh hồng, đặt bên người Lưu Thúy dùng để phòng thân, rồi dùng một chuỗi hoa lan bằng bạc đeo lên cổ tay, đồ này có thể dùng làm trang sức, nhưng đến thời điểm mọi người không chú ý, có thể thử nghiệm đồ ăn nước uống có độc hay không, vòng này mặc dù tinh xảo, nhưng đến thời khắc mấu chốt chắc chắn sẽ có công dụng, Lưu Thúy không ngờ Thu Nguyệt lại có bản sự làm đồ phòng thân tốt như vậy!

"Nô tỳ tạ ơn đại tiểu thư!" Lưu Thúy nhận đồ trong tay, trong mắt lại tràn đầy nước, mình đi theo bên người đại tiểu thư, rốt cuộc là kiếp trước đã tích bao nhiêu phúc khí, tỳ nữ nhà người khác, bất quá khi chủ tử vui vẻ có thể thưởng cho ngươi vài thứ, không vui liền trút giận, đánh chửi là việc thường, còn mình đi theo đại tiểu thư lâu ngày như vậy, chưa từng bị đại tiểu thư đánh chửi qua bao giờ!

"Được rồi, ngươi cùng Thu Nguyệt mặc dù đối với ta là thân phận chủ tớ, nhưng trong lòng ta rốt cuộc cũng xem các người là chị em rồi!" Nạp Lan Tĩnh cười cười, có lẽ đã qua một lần trọng sinh mới hiểu được tình cảm thật khó tìm nên nàng rất quý trọng.

"Tiểu thư, Tứ di nương cầu kiến!" Âm thanh một tiểu nha đầu vọng vào ngoài cửa!

Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, để cho Thu Nguyệt dọn dẹp hết đồ đạc, Lưu Thúy liền nhanh chóng chạy ra bên ngoài đón người

"Thiếp thỉnh an đại tiểu thư!" Tứ di nương vào phòng, nhanh chóng hành lễ cùng Nạp Lan Tĩnh

"Di nương mau miễn lễ, Lưu Thúy nhanh lấy cho di nương một chén trà nóng, dùng trà vài ngày trước tứ di nương đưa qua đi, di nương đừng ghét bỏ!" Nạp Lan Tĩnh cười, Thu Nguyệt đã mang ghế dựa đến trước giường Nạp Lan Tĩnh, Nạp Lan Tĩnh đưa tay ra mời Tứ di nương ngồi xuống

"Tiểu thư khách khí, dù sao thiếp cũng tới đây nói với tiểu thư một chút chuyện!" Tứ di nương cười mất tự nhiên, ánh mắt tựa hồ có chút buồn rầu!

"Đây là tự nhiên thôi, hôm nay Tĩnh nhi có chút không khỏe nên không thể đứng dậy chào đón di nương, còn mong di nương đừng trách!" Nạp Lan Tĩnh gật đầu, tựa hồ nhớ đến lúc trước Lục di nương vì tranh thủ tình cảm cũng đi vào phòng của mình như vậy

"Tiểu thư, nô tỳ lấy chăn đến cho người, người ngồi lâu như vậy cũng mệt rồi!" Lưu Thúy đi vào từ bên ngoài đi vào, trong tay mang theo một cái chăn ti tàm, hơ nóng trên lò sưởi rồi mới để phía sau lưng Nạp Lan Tĩnh để Nạp Lan Tĩnh tựa vào

Tứ di nương có chút xấu hổ không biết nói gì, nàng nghĩ Nạp Lan Tĩnh làm như vậy bất quá cũng ngầm ý đuổi khác, thân mình người ta không khỏe, mình lại ngồi hoài không đi làm ảnh hưởng đến người ta nghỉ ngơi!

"Đại tiểu thư nói gì vậy, thân mình người không khỏe, vốn là thiếp nên đến thăm người!" Trên mặt Tứ di nương tựa hồ có chút giận, nói vậy bất quá cũng chỉ để mình dễ chịu chút thôi

"Tứ di nương có lòng!" Nạp Lan Tĩnh cười nhẹ, tựa hồ cũng không có ý bước xuống.

"Aiz, thiếp bất quá cũng suy nghĩ cho Nạp Lan phủ thôi, chính là có người tựa hồ ghét bỏ Nạp Lan phủ, luôn muốn Nạp Lan phủ bị người khác chê cười mà thôi!" Tứ di nương khẽ thở dài, cũng không dám nói nhiều, bất quá là cũng chỉ để Nạp Lan Tĩnh nói tiếp mà thôi!

"Ừm, Tứ di nương vào phủ nhiều năm như vậy, tự nhiên là có nhiều tình cảm với Nạp Lan phủ hơn so với người khác!" Nạp Lan Tĩnh gượng cười một tiếng, làm ra vẻ bình thường, nhưng miệng vết thương đau lên từng đợt, nay khó có thể bình tâm được, cho dù xem sách thuốc, thì cũng chỉ xem được vài tờ liền không xem nổi vì vết thương quá đau rồi!

"Ai, kỳ thật, thiếp cũng không biết có nên nói hay không!" Tứ di nương thở dài, tựa hồ rất khó xử.

loading...

Danh sách chương: