Q.1 - C45.2 - NHỊ HOÀNG TỬ LÀ KỲ TÀI

"Tiểu thư, người nói An Bình hầu có thể đáp ứng sao?" Anh Đào nắm ống tay, có chút khẩn trương.

"Được mà!" Nạp Lan Tĩnh gật gật đầu, An Bình hầu là người cực kỳ đôn hậu, hầu vị cũng là do tổ tiên truyền xuống, ngày thường cũng không có dã tâm gì, quan trọng nhất vẫn là, hắn cực kỳ yêu thương nữ nhi bảo bối của mình, nếu nữ nhi cầu xin tất nhiên sẽ đồng ý, hơn nữa, nàng còn mang theo thư do mẫu thân cùng ca ca đích thân viết, bọn họ tự nhiên sẽ không cự tuyệt, nếu chuyện thành, tướng phủ tất nhiên là thân gia của bọn họ.

Đến nơi đông người xe ngựa dừng lại, Nạp Lan Tĩnh đã sớm cho người chuẩn bị thêm một chiếc xe ngựa, từ cửa chính đi, còn các nàng thì đi ra ngoài từ cửa sau, tất cả các lễ vật, trừ bỏ những món trân quý, những thứ còn lại đều mua từ bên ngoài, nàng làm như vậy bất quá chỉ là một chiêu kim thiền thoát xác, vì phòng tránh có tiểu nhân động tay động chân

"Tiểu thư, nhiều như vậy, chúng ta nên mua cái gì cho tốt đây?" Tính tình Anh Đào rốt cuộc vẫn là nóng vội, nhìn thấy nhiều đồ vật như vậy nên cau mày, tựa hồ như có chút buồn bực.

"Ngươi nha, An Bình hầu phu nhân kết giao cùng ngươi, tất nhiên phải mua trang sức vàng ròng của Thúy Kim Phường để có được ý của nàng, hầu gia ngày thường tuy là không thường xuất môn, nhưng rốt cuộc vẫn không thể tránh khỏi phải xã giao này nọ, ngọc ở Phỉ Thúy Phường là ngọc thượng đẳng có thể sẽ hợp ý của hắn, tính tình của Vũ nhi thường ngày cũng giống như ngươi, thích náo nhiệt, ta đã yêu cầu làm cho nàng chiếc trâm Linh Lung gài tóc, chắc chắn có thể làm nàng hứng thú!" Nạp Lan Tĩnh mỉm cười, nhất nhất nói, Anh Đào nghe tới đầu óc choáng váng, không nghĩ phải chú ý nhiều như vậy khi mua đồ, chính nàng ngày thường quá tùy tiện, xem ra phải học tập nhiều ở đại tiểu thư, để tránh cho đến lúc đó làm cho phu nhân không được vui. Nghĩ như vậy, mặt Anh Đào cũng có chút đỏ.

"Tránh ra, tránh ra, tránh ra!" Đột nhiên giữa đường có hai người cưỡi ngựa chạy lại đây, tốc độ ngựa cực nhanh, đã làm ngã lăn vài sạp hàng.

"Oa, oa!" Một tiểu hài tử bị đụng ngã trên mặt đất trong khi ngựa sẽ chạy lại đây trong chốc lát nữa.

Nạp Lan Tĩnh không kịp nghĩ nhiều, thả người xông đến, gắt gao ôm hài tử kia vào trong ngực

"Tiểu thư!" "Oa..." Tiếng kêu to, tiếng ngựa hí, âm thanh mọi người ồn ào, nhưng đầu óc Nạp Lan Tĩnh trong nháy mắt hoàn toàn trống rỗng.

"Tiểu thư, tiểu thư, người không sao chứ?" Anh Đào cùng Lưu Thúy bị dọa, vẻ mặt tái nhợt, chạy nhanh đến nhìn xem Nạp Lan Tĩnh có bị thương hay không.

"Không có việc gì! Ta không sao!" Nạp Lan Tĩnh buông hài tử kia ra, lấy lại bình tĩnh mới nói.

"Ngươi là ai, dám chắn đường của thế tử nhà chúng ta, chán sống rồi hả?" Gã sai vặt bên cạnh giận dỗi trừng mắt nhìn Nạp Lan Tĩnh.

Chỉ thấy hắn một thân hắc y, cầm trong tay chiết phiến, tựa hồ như vô cùng mạnh mẽ! Cánh tay hắn giơ cao lên, dùng chiết phiến nâng đầu ngựa lên, móng trước của ngựa đã rời khỏi mặt đất.

Nam tử "nga" một tiếng, trong âm thanh kia tựa hồ như còn mang theo chút ý vui vẻ, tay vừa động đã lấy chiết phiến nâng đầu ngựa, chỉ nghe một tiếng rống vang lên, ngựa đã té thật mạnh trên mặt đất, không còn hơi thở.

"Ngươi lớn mật, hãn huyết bảo mã này có bao nhiêu quý giá, ngươi bồi thường được sao?" Gã sai vặt bên cạnh ầm ĩ. Mà lúc này Nạp Lan Tĩnh mới phát hiện bên cạnh gã sai vặt này là một vị nam tử áo xanh. Nạp Lan Tĩnh không khỏi nhíu mày, nam tử này thật rất vô lễ, ánh mắt cứ nhìn thẳng chằm chằm vào nàng.

"Mạng con người, các ngươi có thể bồi thường được sao?" Nạp Lan Tĩnh lạnh giọng, lửa giận trong lòng bùng cháy, hôm nay dưới chân thiên tử, ban ngày ban mặt vậy mà có người xem mạng người như cỏ rác, nếu không có vị công tử này cứu giúp, chỉ sợ nàng đã sớm hồn lìa khỏi xác.

"Đa tạ công tử cứu mạng!" Nạp Lan Tĩnh phúc thân với nam tử.

"Không cần..." Nam tử quay đầu, mỉm cười, vừa muốn nói chuyện nhưng hai người lại sửng sốt nhìn nhau

"Nhị..."

"Tĩnh..." Hai người đồng thời mở miệng nói chỉ một chữ duy nhất, rồi lại cùng im lặng, tựa hồ như cảm thấy trong trường hợp này mà để lộ thân phận thì thật không thích hợp.

Hai người nhìn nhau cười, "Tại hạ Hoàng Sườn, không nghĩ tới có thể gặp Nạp Lan tiểu thư ở nơi này!" Nam tử mở miệng, ánh mắt hẹp dài mang theo ý cười mị hoặc.

"Hoàng công tử thật khéo!" Nạp Lan Tĩnh cười khách khí, người trong hoàng thất, nàng không muốn trêu chọc.

"Lớn mật! Ngựa của thế tử chúng ta còn kém hơn so với mạng của dân đen các ngươi à?" Thấy bọn họ không đem hắn để vào mắt, trong lòng cực kỳ tức giận, lại tiếp tục cường điệu thân phận của nam tử áo xanh, chắc rằng ngày thường cũng rất hung hăng phách lối.

"Triệu Thanh, im miệng!" Nam tử áo xanh như mới vừa phục hồi lại tinh thần, không hờn không giận nhíu mày, "Làm cho vị tiểu thư này sợ hãi, tiểu sinh bồi tội cùng nàng!" Nam tử áo xanh cười, gương mặt cũng tính là tuấn tú, nhưng đức hạnh lại như vậy, thật không thể nhìn vẻ bề ngoài được

"Ta không sao cả, công tử nếu muốn bồi tội, thì tốt nhất nên xin lỗi những người dân vô tội đó đi!" Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, thần sắc của nam tử này thật khiến này cực kỳ không thoải mái.

"Hoàng công tử, ta còn có việc, ngày khác đến nhà tạ ơn sau!" Nạp Lan Tĩnh phúc thân với Nhị hoàng tử.

"Nạp Lan tiểu thư bảo trọng!" Nhị hoàng tử cười cười, cũng không dừng lại, mở chiết phiến ra tiêu sái rời đi

"Tĩnh? Nạp Lan?" Nam tử áo xanh nhìn bóng dáng Nạp Lan Tĩnh thì thào tự nói, "Nạp Lan Tĩnh!" Lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

"Thế tử, một đám điêu dân, đã biết thân phận của ngài mà còn kiêu ngạo, nếu là ở Bình Thành nhất định sẽ làm cho bọn họ đẹp mặt, điêu dân! Cả một đám điêu dân!" Nam tử tên gọi Triệu Thanh kia, bất bình tức giận, nếu là ở Bình Thành, mọi người thấy hắn đều không thể không cung kính gọi một tiếng Thanh gia, nay vừa mới vào đến kinh thành liền gặp ngay một đám điêu dân, thật là tức chết hắn.

"Triệu Thanh, ngươi đi thăm dò xem trong kinh thành này có nhà giàu nào mang họ Nạp Lan, còn có tiểu thư nhà nào tên là Nạp Lan Tĩnh không!" Nạp Lan Tĩnh đi rồi, ánh mắt nam tử này liền hiện ra tinh quang, lần này hoàng tổ mẫu triệu hắn vào kinh, chắc chắn là có liên quan đến hôn nhân đại sự, nếu là nữ tử này thì càng tốt.

"Thế tử vậy mà lại coi trọng tiểu nương tử kia?" Vẻ mặt Triệu Thanh cười cười, khó có khi thế tử lại có hảo cảm với nữ tử, nếu như vương phi quá cố biết được thế tử lại chủ động đi tìm hiểu tiểu thư nhà người ta, chắc chắn vương phi sẽ cao hứng cười toe toét.

"Nữ tử này không tầm thường!" Trên mặt nam tử lộ ra nụ cười, ở Bình Thành, phàm nữ tử nào biết được thân phận của hắn, cũng đều uốn éo bám riết bên người hắn, không nghĩ tới khi đến kinh thành lại gặp nữ tử biết thân phận của hắn mà lại không lấy lòng hắn, thật là ngạc nhiên, huống chi nàng lại xinh đẹp như vậy, giống như không dính khói lửa nhân gian, như là tiên nhân đi ra từ trong tranh, nhưng mà gương mặt lại có chút quen thuộc, tựa hồ như đã gặp qua từ nơi nào rồi.

"Tiểu thư, nam tử vừa rồi thật quá vô lễ!" Lên xe ngựa, Anh Đào liền mở miệng, nam tử kia nhìn tiểu thư cứ như là tròng mắt của hắn sắp lồi ra ngoài vậy.

"Bất quá chỉ là con cháu nhà quan bị làm hư thôi!" Nạp Lan Tĩnh có chút khinh thường nở nụ cười, vội vàng kiểm kê thứ mình đã mua, nhìn xem còn cần gì nữa không.

"Đúng rồi tiểu thư, nghe nói nam tử kia gọi hắn là thế tử, trong kinh thành này thế tử hầu phủ cũng không phải là ít, nhưng mà cũng chưa thấy ai lại kiêu ngạo như hắn vậy!" Lưu Thúy rốt cuộc vẫn là người ổn trọng, vừa rồi nếu không phải do nàng lôi kéo không cho Anh Đào mở miệng, phỏng chừng lấy cá tính của Anh Đào không biết sẽ nói ra cái gì nữa đây. Còn nam tử cứu người kia, bên hông mang theo một ngọc bội hình rồng, hiển nhiên chính là người hoàng thất, còn thế tử kia chắc cũng không phải thế tử nhà Hầu phủ bình thường, bất luận hắn đúng cũng được mà sai cũng chẳng sao, đều không đến lượt người làm nha đầu có thể bình luận.

"Hắn cũng không phải là thế tử hầu phủ gì hết, nếu ta đoán đúng trong lời nói của hắn, hắn tất nhiên là nhi tử của Tương Bình Vương tại Bình Thành, thế tử Vương phủ!" Nạp Lan Tĩnh lạnh giọng, kiếp trước nàng đối với người này cũng không có ấn tượng gì, Tương Bình Vương là nhi tử thứ tư của tiên hoàng, là thân huynh đệ của đương kim hoàng thượng, sau khi đương kim hoàng đế đăng cơ, liền ban đất phong, phong hào là Tương Bình Vương

"Thật sự là không may cho dân chúng Bình Thành!" Âm thanh Lưu Thúy nhẹ nhàng xa xôi, giống như là nhớ lại một đoạn chuyện cũ, hơn nữa trong ánh mắt lại cất giấu bi thương sâu sắc.

Anh Đào tựa hồ như cũng cảm nhận được đau thương của Lưu Thúy, trầm mặc không nói lời nào.

Rất nhanh đã đến cửa Hầu phủ, Vũ nhi sớm biết Nạp Lan Tĩnh muốn đến, liền phái người đứng chờ ở cửa từ sớm, Nạp Lan Tĩnh vừa bước xuống xe ngựa đã được người đón đi vào.

"Tĩnh nhi, sao đến bây giờ người mới tới a!" Vũ Nhi từ rất xa đi lại đây đón, lôi kéo Nạp Lan Tĩnh cẩn thận xem xét.

"Vũ Nhi ngươi xem cái gì vậy?" Nạp Lan Tĩnh có chút kinh ngạc, không hiểu nhìn Vũ Nhi

"Tiểu nương tử càng trưởng thành càng đẹp ra, bản công tử có vạn lượng hoàng kim, hàng ngàn mẫu ruộng, lại chỉ thiếu duy nhất một vị mỹ nữ xinh đẹp, hôm nay vừa nhìn tiểu nương tử đã thấy vừa ý, bản công tử liền ủy thân cho ngươi, hôm nay chúng ta liền động phòng, như thế nào?" Vũ Nhi nháy mắt, ngả ngớn, tay nhỏ không yên, sờ soạng trên dưới Nạp Lan Tĩnh.

"Vũ Nhi, ngươi một cô nương sao lại hồ nháo như vậy a!" Nạp Lan Tĩnh kéo tay Vũ Nhi, tức giận liếc mắt nhìn nàng một cái, Vũ Nhi này thường ngày ở Hầu phủ cái gì cũng dám nói.

"Được rồi, được rồi, ngươi sao lại giống mẫu thân của ta như vậy, mỗi ngày chỉ biết nhắc nhở ta!" Bộ dạng Vũ Nhi chu miệng, xác thật cũng có chút giống Anh Đào, Nạp Lan Tĩnh cùng Lưu Thúy nhìn nhau cười

Đoàn người vừa cười vừa nói, rất nhanh đã đến sân của Hầu phu nhân

"Thỉnh an phụ thân, mẫu thân!"

"Tham kiến hầu gia, hầu phu nhân!"

"Thỉnh an Tĩnh quận chúa!"

Mọi người đồng loạt chào nhau.

Nạp Lan Tĩnh đem lễ vật nhất nhất dâng lên, cũng là thực hợp tâm ý của các vị ở đây

"Mẫu thân, ta đã nói Tĩnh nhi thật sự rất hiểu tâm ý của mọi người a!" Vũ Nhi vui sướng tiếp nhận trâm gài tóc Nạp Lan Tĩnh đưa cho, vật tinh xảo do thợ giỏi làm ra, lung linh lấp lánh, quả nhiên không tầm thường

"Vũ Nhi sao lại không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như vậy, quận chúa xin đừng trách nàng!" Hầu phu nhân trách Vũ Nhi một câu, xoay mặt lại cười hơ hớ nhìn Nạp Lan Tĩnh .

"Phu nhân quá lời rồi. Vũ Nhi cùng ta là bạn khuê phòng, không thể bởi vì phong hào quận chúa này mà đối xử khác với nàng được" Nạp Lan Tĩnh cười cười, đem thư Cung thị cùng Nạp Lan Hiên viết giao cho hai người.

Hầu gia cùng Hầu phu nhân rốt cuộc cũng là người thông minh, nên không cần nói nhiều, tự nhiên cũng hiểu được.

Hầu phu nhân lại nhiệt tình lôi kéo Anh Đào, cầm vòng ngọc trong tay đeo lên tay Anh Đào, đem Anh Đào trên danh nghĩa là con của quý thiếp nhị phu nhân Hầu phủ tên là Hạ, chính thức cải họ Anh Đào là Phiếu, cải danh là Phiêu Nhứ, chờ mấy ngày nữa thương lượng cùng Cung thị, liền làm lễ nhận thân, nếu tương lai Phiêu Nhứ được làm chính thất, thì trên danh nghĩa sẽ là con của Hầu phu nhân, chiêu này cũng là học từ hoàng đế, lúc trước thời điểm quý phi vào cung, bất quá cũng chỉ là một cung nữ, sau hoàng đế lại tạo cho thân phận nữ nhi của tướng quân trên danh nghĩa, cũng như cho nàng một xuất thân tốt.

Nạp Lan Tĩnh ở hầu phủ dùng cơm trưa xong mới trở về tướng phủ, vừa vào đến thư phòng liền được người mời đến thư phòng Nạp Lan Diệp Hoa.

"Nữ nhi thỉnh an phụ thân!" Nạp Lan Tĩnh hành lễ, liền có người chuyển ghế dựa đến cho Nạp Lan Tĩnh.

"Hôm nay Hoàng thái hậu hạ chỉ dụ, Tương Bình Vương thế tử ngàn dặm xa xôi đi vào kinh thành, hôm nay trong cung sẽ thiết yến tẩy trần, cho ngươi cùng ca ca ngươi đến dự tiệc!" Trên mặt Nạp Lan Diệp Hoa cũng không có gì vui sướng, tựa hồ như còn có chút ưu sầu, "Sau khi tiến cung nhớ cẩn thận từng lời ăn tiếng nói đến việc làm của mình!" Đây là lần đầu tiên Nạp Lan Tĩnh nhìn thấy sắc mặt trầm trọng như vậy của Nạp Lan Diệp Hoa.

"Nữ nhi nhất định sẽ thận trọng!" Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, nghĩ lại một chút thấy có gì không ổn, thiết yến tẩy trần cho vị Tương Bình Vương thế tử này, sao không cho mời phụ thân cùng mẫu thân đi dự, lại yêu cầu một tiểu thư chưa chồng như nàng tiến đến, tựa hồ như có chuyện gì không được ổn.

Ra khỏi sân Nạp Lan Diệp Hoa, Nạp Lan Tĩnh liền đến sân Cung thị, nguyên Cung thị sau khi nghe được chuyện của Anh Đào thì thực vui sướng, nhưng khi nghe đến chuyện Tương Bình Vương thế tử, trên mặt cũng cực kỳ mất tự nhiên, như là có chuyện gì, Cung thị không muốn nói, Nạp Lan Tĩnh cũng không hỏi.

Vào lúc chạng vạng, Nạp Lan Tĩnh cùng Nạp Lan Hiên ngồi trên hai xe ngựa vào cun

Trong điện, Vận Ninh quận chúa cùng Cung tướng quân đều ở đây, "Thỉnh an cậu, thỉnh an Vận Ninh quận chúa!" Nạp Lan Tĩnh cùng Nạp Lan Hiên hành lễ, Nạp Lan Hiên theo Cung tướng quân ngồi bên phía nam tân, mà Nạp Lan Tĩnh cùng Vận Ninh quận chúa ngồi bên phía nữ tân.

"Tĩnh nhi ngươi hình như có chút gầy!" Vận Ninh quận chúa kéo tay Nạp Lan Tĩnh, vì nàng nhẹ nhàng sửa tóc trên trán.

"Không sao, đến xuân này là biểu tỷ đã đến tuổi cập kê rồi!" Nạp Lan Tĩnh nhớ rõ kiếp trước, ngày Vận Ninh quận chúa đến tuổi cập kê liền bị tứ hôn cho Nhị hoàng tử làm vương phi, nhưng gả qua bên đó chưa được vài năm liền hương tiêu ngọc vẫn.

"Đúng vậy, thực mau a!" Vận Ninh quận chúa cúi đầu, nhìn thoáng qua về hướng trên cao rồi liền nhanh chóng cúi đầu.

"Hoàng thượng giá lâm, thái hậu nương nương giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm, thái tử điện hạ giá lâm, nhị hoàng tử giá lâm! Tương Bình Vương thế tử đến!" Thanh âm thái giám lãnh lót xuyên thấu toàn bộ đại điện. Các chủ tử đồng thời giá lâm, âm thanh huyên náo đều biến mất, chỉ còn lại âm thanh hành lễ.

"Đều miễn lễ đi, hôm nay là gia yến, không cần giữ lễ tiết!" Âm thanh hoàng đế to lớn, mọi người đứng lên, hôm nay đúng là gia yến, ngoài Nạp Lan Tĩnh, Nạp Lan Hiên, Cung tướng quân, Vận Ninh quận chúa ra, còn lại chỉ là người hoàng thất.

Nạp Lan Tĩnh giương mắt nhìn lên, Tương Bình Vương thế tử thật sự là người vừa gặp hôm nay, Nạp Lan Tĩnh vội vàng cúi đầu.

"Tứ hoàng đệ vẫn khỏe?" Hoàng đế nhìn về phía thế tử, trong mắt mang theo ý cười xa cách.

"Hồi hoàng bá bá, có long ân của ngài chiếu rọi, thân mình phụ vương vẫn tự nhiên khỏe mạnh!" Thế tử vội vàng đứng dậy, có chút cung kính, ánh mắt mang theo ý cười.

"Hài tử, ngươi cười càng rất giống phụ vương ngươi a!" Hoàng thái hậu ngồi trên cao, vẻ mặt từ ái.

"Tôn nhi chúc hoàng tổ mẫu phúc lộc song toàn, thân thể khỏe mạnh!" Tương Bình Vương thế tử, danh tự Kiếm Hồn, hắn càng cười chân thành, làm cho hoàng thái hậu cười càng vui vẻ.

"Cung lão tướng quân gần đây vẫn khỏe?" Hoàng đế cười, liền nhìn về phía Cung tướng quân, mà Cung lão tướng quân đó là ngoại tổ phụ của Nạp Lan Tĩnh, ngày thường có thể không lâm triều, chỉ khi có đại sự, hoàng đế mới cùng ông thương nghị. Khi tiên đế còn tại vị, Cung lão tướng quân đã từng làm phụ chính đại thần, ngự ban bảo kiếm, trước có thể trảm hôn quân, sau có thể trảm nịnh thần.

"Không phụ lo lắng của hoàng thượng, thân thể phụ thân đại nhân cũng cường tráng khỏe mạnh!" Cung tướng quân hành lễ, trên mặt không có ý cười giống như thường ngày, nhưng Nạp Lan Tĩnh biết người cậu này của nàng, là một người rất nhiệt tình.

"Nạp Lan tiểu tướng quân cũng là thiếu niên anh hùng, rất giống phong phạm Cung tướng quân năm đó!" Hoàng đế cười ha ha, nhất nhất điểm danh vài người.

"Khó có được mọi người cao hứng, hài tử ngươi hôm nay thật có phúc, Tĩnh quận chúa vào hồi Bách hoa yến cực kỳ tỏa sáng, nhất vũ khuynh thành, thế gian hiếm gặp!" Hoàng hậu cười, cùng Tương Bình Vương thế tử Kiếm Hồn nói.

loading...

Danh sách chương: