Q.1 - C44.1 - NHỊ DI NƯƠNG RỚT ĐÀI

"Nương!" Nạp Lan Tĩnh lớn tiếng rống, trong lúc đó Cung thị bị Nạp Lan Khuynh đụng vào tường, vẻ mặt trắng bệch đang nằm trong lòng Nạp Lan Khuynh.

"Phu nhân! Ngươi đâu, mau đến xem phu nhân!" Nạp Lan Diệp Hoa vội vàng đứng lên, nha đầu bên cạnh nghe vậy mới phản ứng, vài nha đầu ngăn cản Nạp Lan Khuynh, vài nha đầu giúp đỡ Cung thị.

"Ngươi nghiệt nữ này!" Nạp Lan Diệp Hoa quýnh lên, tay giơ lên định tát vào mặt Nạp Lan Tĩnh.

"Nạp Lan Diệp Hoa ngươi dừng tay cho ta!" Cung thị quýnh lên, ngay cả họ tên cũng hô ra.

"Đi, trước nghe theo đại tiểu thư phân phó!" Cung thị thấy Nạp Lan Diệp Hoa dừng tay, vội vàng phân phó người làm theo lời Nạp Lan Tĩnh, mà chính nàng nếu không phải có nha đầu giúp đỡ thì sớm đã không đứng nổi, nhưng khi nàng phát hiện ý đồ Nạp Lan Khuynh, không kịp nghĩ nhiều liền vọt qua đây, che trước mặt nàng ta, trong đầu nàng chỉ có một ý niệm, đó là Nạp Lan Khuynh không thể chết, nữ nhi của mình cần mình, có lẽ đây chính là sức mạnh tình thương của mẹ.

"Đại phu, ngươi đến xem trong móng tay nàng ta là cái gì?" Nạp Lan Tĩnh mạnh mẽ túm lấy Nhị di nương, kéo cánh tay qua đưa đến trước mặt đại phu.

Đại phu nhìn nhìn, lấy một cái kẹp, theo khe hở trên móng tay Nhị di nương, nhẹ nhàng khiều từ bên trong ra một ít bột phấn.

"Là tàng hoa hồng!" Đại phu nhíu mày, đột nhiên nhả lỏng, nghĩ đến thai nhi chết trong bụng nàng ta liền liên tục lắc đầu.

"Nhị di nương, kẽ móng tay của ngươi cất giấu tàng hoa hồng, có ý tứ gì đây?" Nạp Lan Tĩnh hung hăn ném cánh tay Nhị di nương xuống giường, lúc này cánh tay Nhị di nương cũng có chút run lên.

"Thiếp, thiếp!" Nhị di nương sốt ruột muốn giải thích, nhưng bị âm thanh nha đầu đánh gãy"

"Phu nhân hôn mê" Nha đầu hô to

"Nương!" Nạp Lan Tĩnh vội vàng chạy qua, từng giọt nước mắt lớn nhỏ đều chảy ra. Nạp Lan Diệp Hoa cũng vội vàng ôm lấy Cung thị trở về sân của nàng, mọi người cũng theo đi ra ngoài.

Tam di nương cùng Lưu Châu là người cuối cùng đi ra ngoài, "Người đâu, nhớ xem trọng Nhị di nương cùng nhị tiểu thư, đây là mệnh lệnh của đại tiểu thư!" Lưu Châu thấy Nhị di nương sắp sửa rớt đài, tự nhiên không hy vọng sẽ có chuyện phát sinh, nhưng vì sao Tam di nương lại đi ra cuối cùng, Lưu Châu thật không đoán ra.

"Đại phu, mẫu thân ta thế nào?" Nạp Lan Tĩnh canh ở cửa, vừa thấy đại phòng từ trong phòng đi ra, vội vàng bước nhanh qua hỏi.

"Thân thể phu nhân không có gì trở ngại, thân thể nàng hàng năm có khí ức không thông, lâu ngày thành bệnh quấn thân" Đại phu đem suy đoán của mình nói ra.

"Đúng là như vậy, thân mình mẫu thân vẫn không được tốt!" Nạp Lan Tĩnh liên tục gật đầu.

"Va chạm hôm nay, cũng như gặp phúc trong họa, làm cho các khí tức trong lòng ngực nàng đều tống ra ngoài, bất quá thường ngày nhớ phải chú ý, nhất định phải uống thuốc, đúng sáu mươi bốn ngày thì có thể thoát khỏi bệnh hiểm nghèo!" Đại phu chậm rãi nói.

"Thật sự?" Trong lòng mọi người ai cũng đều thở phào nhẹ nhõm, bao gồm cả lão phu nhân cũng không hi vọng Cung thị có việc, nếu truyền ra bên ngoài thứ nữ Nạp Lan gia khiến chủ mẫu bị bệnh, tương lai các nha đầu trong phủ này cũng khó tìm chồng, còn phủ tướng quân bên kia không biết sẽ nháo đến thế nào nữa.

Nạp Lan Tĩnh chắp hai tay trước ngực, trong lòng thực cảm tạ trời xanh, làm cho Cung thị được bình an.

Cũng trong nháy mắt, nàng nhớ tới khuôn mặt kia của Nạp Lan Khuynh, nếu không phải nàng ta thì mẫu thân nàng sao lại xảy ra chuyện? Kế sách của nàng ta thật sự rất tốt, nếu trong phòng của mẫu thân xảy ra chuyện gì, trong lòng mọi người tự nhiên nghĩ ngay đến mẫu thân, theo tính tình Nạp Lan Diệp Hoa, nếu nhận định là do mẫu thân, sẽ phạt mẫu thân một thời gian, đoạt việc quản lý phủ, hoặc là nâng phân vị cho Nhị di nương, tuyệt đối sẽ không làm lớn chuyện, mà đồng thời mẫu thân cũng sẽ mất đi cơ hội biện bạch.

Còn có, nàng ta chính mắt thấy mưu kế của mình bị phá hỏng, liền lấy một bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, đập đầu vào tường, Nạp Lan Tĩnh biết thủ đoạn của nàng ta, Nạp Lan Khuynh tuyệt đối có bản lãnh đánh vỡ đầu mình, hoặc làm choáng váng, nhưng tuyệt đối không có nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không phải Cung thị nhanh mắt nhanh tay, nếu Nạp Lan Khuynh xảy ra chuyện gì, nói không chừng Nạp Lan Diệp Hoa sẽ sớm đem mình đi xử lý, nhưng cũng chính bởi vì vậy, mẫu thân của mình mới bị tội này.

Ban đem, đèn đuốc trong Nạp Lan phủ sáng trưng, Nạp Lan Diệp Hoa cùng lão phu nhân ngồi ngay ghế chủ vị, các tiểu thư và di nương ngồi hai, Nhị di nương được nha đầu đỡ ra, cùng Nạp Lan Khuynh ngồi đối diện Nạp Lan Diệp Hoa. Cung thị bởi vì ban ngày bị thương, nên còn ở trong phòng nghỉ ngơi.

"Nhị di nương, chẳng lẽ ngươi không giải thích vì sao kẽ ngón tay lại cất giấu tàng hoa hồng?" Thanh âm Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng, ban đêm lại có vẻ sắc sảo.

"Thiếp không biết, thiếp mơ mơ màng màng, không biết chuyện gì đang xảy ra, lão gia, thiếp không biết gì hết a" Nhị di nương khóc thê thảm, ánh mắt trừng to, giống như thật sự không biết gì.

"Ngay cả Nhị di nương cũng không biết kẽ móng tay có cái gì, đại tỷ cách xa như vậy lại có thể nhìn thấy rõ ràng, đến tột cùng là nhãn lực của đại tỷ tốt, hay là đại tỷ đã sớm biết kẽ móng tay Nhị di nương có chứa tàng hoa hồng?" Tinh quang trong mắt Nạp Lan Khuynh hiện ra, nhưng trên mặt lại mang vẻ ủy khuất.

"Ta đương nhiên đã sớm đoán được trên người Nhị di nương sẽ có tàng hoa hồng!" Nạp Lan Tĩnh nói từng chữ từng chữ, tựa hồ như sợ người khác nghe không rõ.

"Ta đương nhiên biết, mẫu thân tâm tư nhân hậu, thứ nữ muốn tìm cái chết cũng liều mình cứu giúp, bọn hạ nhân đều trung thành và tận tâm, quả quyết sẽ không làm ra chuyện tán tận lương tâm này!" Nạp Lan Tĩnh vỗ bàn thật mạnh, đến mức Nhị di nương sợ hãi giật mình.

"Ha ha, đại tỷ nói nghe thật buồn cười, không ai có thể hy vọng đứa nhỏ có thể bình an ra đời như Nhị di nương, tại sao lại có thể hại mình sảy thai, thật sự là chuyện nực cười lớn nhất thiên hạ!" Nạp Lan Khuynh ổn định tâm tình, nói ra những lời có lý.

"Nàng đương nhiên hy vọng con mình có thể ra đời, nhưng nếu đó là một cái thai chết thì khác!" Nạp Lan Tĩnh sâu kín mở miệng, Nạp Lan Khuynh cùng Nhị di nương đều ngẩn ra.

"Đại tỷ lại nói chuyện buồn cười rồi, di nương đẻ non, tiểu đệ tự nhiên là không sống được!" Nạp Lan Khuynh ra vẻ trấn định, ngày hôm trước Nhị di nương mới đưa thư đến thượng thư phủ, sai người xử lý tên đại phu kia, hiện tại cho dù Nạp Lan Tĩnh biết thì có thể làm gì, hơn nữa hai đại phu kia biết thai này là tử thai thì sao, đó cũng do nguyên nhân ngửi xạ hương lần trước, đó cũng là chuyện của đại phu, chính nàng ta cũng không có quan hệ, hơn nữa, Nạp Lan Tĩnh có thể làm cho người chết mở miệng nói chuyện được sao?"

"Hai vị đại phu, trong bụng Nhị di nương có phải là cái thai chết?" Nạp Lan Tĩnh quay đầu nhìn về phía hai vị đại phu.

"Hồi đại tiểu thư, nam hài trong bụng di nương kia, quả thật là thai chết!" Hai đại phu liếc mắt nhìn lẫn nhau, đều cảm thấy hiện tại nói ra chân tướng mới là điều sáng suốt.

"Phụ thân người thấy thế nào?" Nạp Lan Tĩnh mở miệng nói.

"Khanh nhi, ngươi sớm biết rồi đúng không?" Nạp Lan Diệp Hoa có chút nghi hoặc, rốt cuộc người nào giá họa cho người nào, tựa hồ như có hiềm nghi, nhưng trong lời nói vẫn là thiên vị Nhị di nương.

"Lão gia, lão gia, người phải tin Khanh nhi, trong bụng Khanh nhi là cốt nhục của chúng ta, mỗi ngày Khanh nhi đều nhìn bụng mình, trong ngóng hài tử trong bụng có thể mau lớn, sớm đã chuẩn bị quần áo tiểu hài tử, nếu Khanh nhi biết đứa nhỏ đã mất, làm sao còn có tâm tư để làm những chuyện này, lão phu nhân người cũng là mẫu thân, đứa nhỏ trong bụng là máu thịt của thiếp, làm sao thiếp bỏ được, làm sao bỏ được a?" Nhị di nương dựa vào ghế khóc lớn, như là không chịu nổi kích thích, nhất thời không thông khí nên mặt đỏ bừng.

"Di nương, di nương người đừng dọa Khuynh nhi a!" Nạp Lan Khuynh bên cạnh vỗ vỗ phía sau lưng Nhị di nương, cuối cùng hai người trực tiếp ôm nhau khóc ròng.

"Hiện tại khóc thê thảm như vậy, nếu gặp người này, coi có thể khóc được nữa không, người đâu, dẫn người vào đi!" Nạp Lan Tĩnh hướng về phía ngoài cửa kêu, người này mới vừa hôm nay được an bài theo người đưa đồ ăn, lặng lẽ nhập phủ.

"Gặp qua tướng gia!" Người tới một thân áo đen, thần sắc có chút tiều tụy.

"Là ngươi!" Nhị di nương thấy người vừa tới, trong lòng cả kinh, Nạp Lan Khuynh phản ứng thật lên, từ trên ghế nhảy xuống, "Là người, đều do tên lang băm nhà ngươi, ngươi hại chết tiểu đệ đệ của ta, ngươi tên lang băm" Nạp Lan Khuynh vừa khóc vừa lấy tay đánh đại phu. Người này mọi người đều biết, đó chính là đại phu an thai của Nhị di nương.

"Đem kéo Nhị tiểu thư ra!" Nạp Lan Diệp Hoa nghiêm mặt, tuy hắn cực kỳ yêu thương Nạp Lan Khuynh, nhưng hắn cũng không muốn nhìn nữ nhi của mình giống như người điên, vừa rống vừa la như vậy.

"Ngươi nói, vì sao trong bụng Nhị di nương lại là thai chết?" trong lòng Nạp Lan Diệp Hoa không thể tin được, Nhị di nương sao có thể biến thành như vậy, dùng một cái thai chết giá họa cho người khác.

"Hồi tướng gia, bụng vị di nương này sớm đã bị thương trong lần xạ hương trước, nên sớm đã trở thành thai chết, là do tiểu nhân tham tài, nàng cho tiểu nhân tiền bạc, còn uy hiếp tiểu nhân để cho nàng tạm thời ôm lấy cái thai chết này" Trên người đại phu đã sớm không còn ngạo khí trước kia, lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn đã suy nghĩ cẩn thận rất nhiều lần, người thầy thuốc phải hành y tế thế, tham niệm ngàn vạn lần không thể có.

"Ngươi nói bậy, lão gia, nàng nói bậy, thiếp không biết, không biết a!"Nhị di nương cả kinh, hắn vì sao còn chưa chết, ca ca mình làm sao có thể lừa mình, vì sao?

"Ngươi tham tài? Nói! Là ai sai sử ngươi hại Nhị di nương?" Nạp Lan Khuynh dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn Nhị di nương, có chút xíu việc mà nàng vừa khóc vừa nháo, thật không thể thành đại sự.

"Tiểu nhân nói câu nào cũng là thật, tiểu nhân đã muốn chết qua một lần, không có lý do gì để nói dối, những thứ vị di nương này thưởng, tiểu nhân xin trả lại toàn bộ cho quý phủ!" Nói xong liền có người đưa lên, tuy rằng số lượng không nhiều nhưng đều là thứ quý trọng.

"Đại tỷ tự biên tự diễn thật là vô cùng tốt a!" Nạp Lan Khuynh cười, ánh mắt nhìn Nạp Lan Tĩnh chằm chằm.

"Phải không, người đâu dẫn lên!" Nạp Lan Tĩnh cũng không vội, vỗ vỗ tay, toàn bộ nha đầu trong viện Nhị di nương đều bị giải lại đây







loading...

Danh sách chương: