Chap 27: Qua đêm trong nhà gỗ nhỏ
Quý Hoài Thịnh ôm Lâm Chi một hồi lâu mới buông ra, còn cẩn thận kiểm tra xem cô có bị thương ở đâu không, hỏi có khó chịu chỗ nào không.
Lâm Chi lắc đầu, tâm tình có chút phức tạp nhìn anh.
Quý Hoài Thịnh trước mắt làm cô vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ. Cô chưa bao giờ thấy anh chật vật thế này, trong lòng trong mắt chỉ lo lắng cho cô, không rảnh quan tâm đến mình.
Nếu không phải cơn đau ở đầu gối nhắc nhở Lâm Chi đây là thật sự, cô còn suýt cho rằng mình đang nằm mơ.
Sau khi xác định Lâm Chi không bị thương, Quý Hoài Thịnh nắm tay cô đi về phía thượng du.
Lâm Chi nhìn bàn tay đang được anh nắm lấy, rồi lại nhìn vết máu đỏ rực trên lưng áo sơ mi trắng của anh, mũi cô cay cay, không đành lòng đẩy anh ra.
Anh bị thương vì cứu cô sao?
Tình cảm chôn giấu trong lòng nhiều năm, bất tri bất giác lại bùng cháy.
Hai người đi hơn mười phút vẫn không phát hiện ra cây cầu nào có thể thông sang bờ bên kia, còn sắc trời thì ngày càng tối.
Đi về phía trước thêm mấy trăm mét, Quý Hoài Thịnh phát hiện cách đó không xa có một căn nhà gỗ nhỏ. Hai người đi đến gần, phát hiện bên trong không một bóng người.
Trong phòng có một cái giường nhỏ đơn sơ ghép từ ván gỗ, một chiếc ghế nhỏ, trong góc nhà xếp đầy củi đốt, trên tường treo mấy cái lưới cá và một cái giỏ tre.
Căn nhà này chắc là nơi nghỉ tạm của những người đến đây đánh cá.
Nhìn hết một lượt, Quý Hoài Thịnh quay đầu lại nói với Lâm Chi: "Trời sắp tối rồi, buổi tối đi đường không an toàn, đêm nay chúng ta ở lại chỗ này, chờ ngày mai trời sáng rồi trở về."
Lâm Chi nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Quý Hoài Thịnh cầm miếng giẻ treo trên tường lau qua loa mặt giường cho Lâm Chi ngồi. Anh mở giỏ tre trên tường ra, phát hiện bên trong có một chai rượu trắng chưa mở và hai hộp diêm.
Anh lấy mấy cây củi trong góc nhà để nhóm lửa, rồi quay đầu lại nói với Lâm Chi: "Cởϊ qυầи áo ra, tôi hong khô giúp em, mặc quần áo ướt dễ bị cảm mạo."
Mặc quần áo ướt quả thực không thoải mái lắm, Lâm Chi hơi ngượng ngùng, rồi cởϊ qυầи áo ra đưa cho Quý Hoài Thịnh, chỉ để lại nội y trên người.
"Hắt xì." Vừa cởϊ qυầи áo không lâu, Lâm Chi liền hắt xì, nói cái gì là cái đó tới ngay.
Quý Hoài Thịnh quay đầu lại nhìn cô: "Bị cảm sao?"
Lâm Chi xấu hổ quay người đi, đưa tấm lưng trần về phía anh: "Hình như là cảm lạnh."
Cô thấy hơi lạnh, nổi đầy da gà, nhưng quần áo vẫn còn chưa khô.
Đột nhiên ánh mắt Lâm Chi bị chiếc giỏ tre hấp dẫn, cô chỉ vào chai rượu trắng trong giỏ, nói với Quý Hoài Thịnh: "Anh đưa chai rượu kia cho tôi đi, uống hai ngụm làm ấm người, tôi thấy hơi lạnh."
Quý Hoài Thịnh nghe vậy bèn cầm lấy chai rượu, vặn nắp đưa cho cô.
Lâm Chi nhận lấy, nhìn cái tên hơi kỳ quái "Rượu trắng trái cây" trên vỏ chai, rượu trái cây là rượu trái cây, rượu trắng là rượu trắng, rượu trắng trái cây là thể loại gì thế.
Cô cẩn thận nhấp một ngụm, mùi rượu không nồng lắm, sau khi nuốt xuống, vị chua ngọt từ trong cổ họng đi lên, hương vị có chút đặc biệt, uống khá ngon.
Một lát sau, quần áo Lâm Chi đã khô, Quý Hoài Thịnh quay đầu đưa cho cô, rồi bắt đầu hong quần áo của mình.
Anh vừa cởϊ qυầи áo không bao lâu, liền cảm giác có một đôi tay mềm mại nhỏ bé vuốt ve miệng vết thương trên lưng mình.
Tiếng Lâm Chi từ sau lưng truyền đến: "Đau không?"
Quý Hoài Thịnh lắc đầu: "Không đau lắm."
Lúc mới bị đá ngầm đập vào quả thực rất đau, nhưng bây giờ thì chỉ nhâm nhẩm đau thôi.
Lâm Chi hôn nhẹ lên lưng anh một cái, gọi: "Quý Hoài Thịnh."
"Ừ?" Anh theo tiếng quay đầu lại.
Lâm Chi đột nhiên xông tơi, cắn mạnh lên đôi môi mỏng của anh, có vị rỉ sắt lan ra trong miệng hai người.
"Anh đúng là xấu xa! Vì sao lại đối xử với tôi như vậy." Cô buông môi anh ra, nói.
"Xin lỗi em." Anh cũng cảm thấy trước kia mình đúng là tên xấu xa.
Cô giơ tay lên chọc chọc vào ngực anh, tiếp tục nói: "Uổng công tôi thích anh, sao anh có thể giẫm đạp lên tình cảm của tôi như vậy."
Quý Hoài Thịnh bỗng dưng sửng sốt, cô thích anh?
Anh khiếp sợ nhìn Lâm Chi, phát hiện hai má cô ửng hồng, ánh mắt mê ly, cơ thể lung lay.
Anh lại quay ra nhìn chai rượu đặt bên mép giường, hết sạch rồi. Không ngờ cô lại uống hết, anh cứ nghĩ cô chỉ uống hai ngụm cho ấm người thôi.
Lâm Chi say rồi, đang nói mê thôi. Có lẽ chính cô cũng chẳng biết rõ mình đang nói gì. Cô ghét anh lắm mà, sao có thể thích anh được. Quý Hoài Thịnh thất vọng nghĩ.
"Quý Hoài Thịnh, cười một cái cho tôi xem nào." Lâm Chi ra lệnh.
Cô hơi nhớ nụ cười xuất phát từ nội tâm của anh năm ấy khi nói chuyện với thư ký Vương, nụ cười khiến cô trầm luân dù chỉ liếc mắt nhìn một cái.
Quý Hoài Thịnh nghe lời, cong môi mỉm cười nhìn cô, nhưng gương mặt lại cứng đờ.
Lâm Chi dùng tay vỗ vỗ mặt anh, không hài lòng dẩu miệng nói: "Không phải kiểu này, khó coi quá, tôi không thích, làm lại nào."
Lâm Chi lắc đầu, tâm tình có chút phức tạp nhìn anh.
Quý Hoài Thịnh trước mắt làm cô vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ. Cô chưa bao giờ thấy anh chật vật thế này, trong lòng trong mắt chỉ lo lắng cho cô, không rảnh quan tâm đến mình.
Nếu không phải cơn đau ở đầu gối nhắc nhở Lâm Chi đây là thật sự, cô còn suýt cho rằng mình đang nằm mơ.
Sau khi xác định Lâm Chi không bị thương, Quý Hoài Thịnh nắm tay cô đi về phía thượng du.
Lâm Chi nhìn bàn tay đang được anh nắm lấy, rồi lại nhìn vết máu đỏ rực trên lưng áo sơ mi trắng của anh, mũi cô cay cay, không đành lòng đẩy anh ra.
Anh bị thương vì cứu cô sao?
Tình cảm chôn giấu trong lòng nhiều năm, bất tri bất giác lại bùng cháy.
Hai người đi hơn mười phút vẫn không phát hiện ra cây cầu nào có thể thông sang bờ bên kia, còn sắc trời thì ngày càng tối.
Đi về phía trước thêm mấy trăm mét, Quý Hoài Thịnh phát hiện cách đó không xa có một căn nhà gỗ nhỏ. Hai người đi đến gần, phát hiện bên trong không một bóng người.
Trong phòng có một cái giường nhỏ đơn sơ ghép từ ván gỗ, một chiếc ghế nhỏ, trong góc nhà xếp đầy củi đốt, trên tường treo mấy cái lưới cá và một cái giỏ tre.
Căn nhà này chắc là nơi nghỉ tạm của những người đến đây đánh cá.
Nhìn hết một lượt, Quý Hoài Thịnh quay đầu lại nói với Lâm Chi: "Trời sắp tối rồi, buổi tối đi đường không an toàn, đêm nay chúng ta ở lại chỗ này, chờ ngày mai trời sáng rồi trở về."
Lâm Chi nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Quý Hoài Thịnh cầm miếng giẻ treo trên tường lau qua loa mặt giường cho Lâm Chi ngồi. Anh mở giỏ tre trên tường ra, phát hiện bên trong có một chai rượu trắng chưa mở và hai hộp diêm.
Anh lấy mấy cây củi trong góc nhà để nhóm lửa, rồi quay đầu lại nói với Lâm Chi: "Cởϊ qυầи áo ra, tôi hong khô giúp em, mặc quần áo ướt dễ bị cảm mạo."
Mặc quần áo ướt quả thực không thoải mái lắm, Lâm Chi hơi ngượng ngùng, rồi cởϊ qυầи áo ra đưa cho Quý Hoài Thịnh, chỉ để lại nội y trên người.
"Hắt xì." Vừa cởϊ qυầи áo không lâu, Lâm Chi liền hắt xì, nói cái gì là cái đó tới ngay.
Quý Hoài Thịnh quay đầu lại nhìn cô: "Bị cảm sao?"
Lâm Chi xấu hổ quay người đi, đưa tấm lưng trần về phía anh: "Hình như là cảm lạnh."
Cô thấy hơi lạnh, nổi đầy da gà, nhưng quần áo vẫn còn chưa khô.
Đột nhiên ánh mắt Lâm Chi bị chiếc giỏ tre hấp dẫn, cô chỉ vào chai rượu trắng trong giỏ, nói với Quý Hoài Thịnh: "Anh đưa chai rượu kia cho tôi đi, uống hai ngụm làm ấm người, tôi thấy hơi lạnh."
Quý Hoài Thịnh nghe vậy bèn cầm lấy chai rượu, vặn nắp đưa cho cô.
Lâm Chi nhận lấy, nhìn cái tên hơi kỳ quái "Rượu trắng trái cây" trên vỏ chai, rượu trái cây là rượu trái cây, rượu trắng là rượu trắng, rượu trắng trái cây là thể loại gì thế.
Cô cẩn thận nhấp một ngụm, mùi rượu không nồng lắm, sau khi nuốt xuống, vị chua ngọt từ trong cổ họng đi lên, hương vị có chút đặc biệt, uống khá ngon.
Một lát sau, quần áo Lâm Chi đã khô, Quý Hoài Thịnh quay đầu đưa cho cô, rồi bắt đầu hong quần áo của mình.
Anh vừa cởϊ qυầи áo không bao lâu, liền cảm giác có một đôi tay mềm mại nhỏ bé vuốt ve miệng vết thương trên lưng mình.
Tiếng Lâm Chi từ sau lưng truyền đến: "Đau không?"
Quý Hoài Thịnh lắc đầu: "Không đau lắm."
Lúc mới bị đá ngầm đập vào quả thực rất đau, nhưng bây giờ thì chỉ nhâm nhẩm đau thôi.
Lâm Chi hôn nhẹ lên lưng anh một cái, gọi: "Quý Hoài Thịnh."
"Ừ?" Anh theo tiếng quay đầu lại.
Lâm Chi đột nhiên xông tơi, cắn mạnh lên đôi môi mỏng của anh, có vị rỉ sắt lan ra trong miệng hai người.
"Anh đúng là xấu xa! Vì sao lại đối xử với tôi như vậy." Cô buông môi anh ra, nói.
"Xin lỗi em." Anh cũng cảm thấy trước kia mình đúng là tên xấu xa.
Cô giơ tay lên chọc chọc vào ngực anh, tiếp tục nói: "Uổng công tôi thích anh, sao anh có thể giẫm đạp lên tình cảm của tôi như vậy."
Quý Hoài Thịnh bỗng dưng sửng sốt, cô thích anh?
Anh khiếp sợ nhìn Lâm Chi, phát hiện hai má cô ửng hồng, ánh mắt mê ly, cơ thể lung lay.
Anh lại quay ra nhìn chai rượu đặt bên mép giường, hết sạch rồi. Không ngờ cô lại uống hết, anh cứ nghĩ cô chỉ uống hai ngụm cho ấm người thôi.
Lâm Chi say rồi, đang nói mê thôi. Có lẽ chính cô cũng chẳng biết rõ mình đang nói gì. Cô ghét anh lắm mà, sao có thể thích anh được. Quý Hoài Thịnh thất vọng nghĩ.
"Quý Hoài Thịnh, cười một cái cho tôi xem nào." Lâm Chi ra lệnh.
Cô hơi nhớ nụ cười xuất phát từ nội tâm của anh năm ấy khi nói chuyện với thư ký Vương, nụ cười khiến cô trầm luân dù chỉ liếc mắt nhìn một cái.
Quý Hoài Thịnh nghe lời, cong môi mỉm cười nhìn cô, nhưng gương mặt lại cứng đờ.
Lâm Chi dùng tay vỗ vỗ mặt anh, không hài lòng dẩu miệng nói: "Không phải kiểu này, khó coi quá, tôi không thích, làm lại nào."
loading...
Danh sách chương:
- Chap 1: Đóng phim cùng ảnh đế
- Chap 2: Làm theo kịch bản
- Chap 3: Vô tình gặp ảnh đế
- Chap 4: Quay phim với ảnh đế
- Chap 5: Bắt chước cảnh nóng
- Chap 6: Bị " ăn" trong lúc diễn
- Chap 7: Bị "ăn" tiếp
- Chap 8: Bắn vào trong
- Chap 9: Vì hội chứng xử nam sao?
- Chap 10: Coi như bị chó cắn
- Chap 11: Thu mua công ty thất bại
- Chap 12: Để Chu Hách nhìn thấy Lâm Chi thở gấp dưới thân anh
- Chap 13: Tôi không đi vào
- Chap 14: Là em tự hút vào
- Chap 15: Sướng không?
- Chap 16: Xào couple cùng Chu Hách
- Chap 17: Điểm G của em thật nhạy cảm
- Chap 18: Không sợ bị "làm" sao? Dám cắn anh!!
- Chap 19: Bắn trong miệng cô
- Chap 20:Sau khi xâm nhập
- Chap 21: Sau này anh đừng dây dưa với tôi nữa
- Chap 22: Khách mời nam cuối cùng là ai?
- Chap 23: Ghép đôi thành công
- Chap 24: Bắt đầu hẹn hò
- Chap 25: Rơi xuống sông
- Chap 26: Mất đi rồi tìm lại được
- Chap 27: Qua đêm trong nhà gỗ nhỏ
- Chương 28: Giúp tôi cắm vào được không
- Chap 29: Thứ đó của anh vừa cứng vừa nóng
- Chap 30: Giấy chẩn đoán bệnh liên quan đến chuyện tính phúc cả đời
- Chap 31: Cần em phối hợp với tôi tiến hành trị liệu
- Chap 32: Câu dẫn tôi
- Chap 33: Cho tôi sờ được không?
- Chap 34: Tiểu huyệt này kẹp chặt thật!
- Chap 35: Mau rút ra, có người tới
- Chap 36: "Làm" trước mặt Chu Hách
- Chap 37: Hoa hồng
- Chap 38: Trả lại cho em
- Chap 39: Không làm, anh đi tìm Trần Văn mà điều trị
- Chap 40: Anh thích
- Chap 41: Cắm vào rửa, bên trong sẽ không ngứa nữa
- Chap 42: Nhìn xem anh làm em thế nào
- Chap 43: Em là bạn gái của anh
- Chap 44: Những lời nói lúc say có thể coi là thật sao?
- Chap 45: Kết hôn giả
- Chap 46: Cô không tin anh
- Chap 47: Bởi vì anh thích em
- Chap 48: Cùng tắm
- Chap 49: Chặt quá
- Chap 50: Bắn vào trong được không
- Chap 51: Về nhà
- Chap 52: Buổi tối ba năm trước?
- Chap 53: Ký ức ba năm trước
- Chap 54: Đêm đầu tiên 1
- Chap 55: Đêm đầu tiên 2
- Chap 56: Tôi muốn
- Chap 57: Ngủ cùng giường
- Chap 58: Kết thúc hồi ức
- Chap 59: Em thích anh còn sớm hơn cơ
- Chap 60: Lời yêu thương
- Chap 61: Lời yêu thương
- Chap 62: Chia tay
- Chap 63: Ngủ lại
- Chap 64: Làm hòa
- Chap 65: Diễn trong diễn
- Chap 66: Bắt đầu quay
- Chap 67: Tử cung
- Chap 68: Mang thai
- Chap 69: Kết hôn
- Chap 70: Lấy lòng trưởng bối Lâm gia
- Chap 71: Từ khi mang thai cô rất mẫn cảm
- Chap 72: Play trong thời gian mang thai
- Chap 73: Ảnh đế tranh giành với chó
- Chap 74: Vợ ơi, anh sai rồi
- Chap 75: Ngoại truyện 1: Phi Phàm chào đời
- Chap 76: Ngoại truyện 2: Phát hiện âm mưu
- Chap 77: Ngoại truyện 3: Đánh thức cô dậy
- Chap78: Ngoại truyện 4: Thoải mái không
- Chap 79: Ngoại truyện 5: Chồng ơi, em sai rồi
- Chap 80: Ngoại truyện 6: Rút khỏi giới giải trí