Hồi 4 - Chương 9: Bày tỏ tình yêu, mặt trời chiều ngả về Tây

Cảm giác đó vừa giống như thực, cũng vừa như mơ, khiến cô không nắm bắt được.

Là cha nuôi sao? Giọng nói kia thực sự quen thuộc vô cùng, giống như giọng nói của cha nuôi vậy. Chỉ là, người đàn ông tàn khốc đó làm sao có được sự dịu dàng như vậy, ngay cả giọng nói cũng toát ra sức thu hút làm người ta an tâm. Sao có thể là ông ta được? Gã đàn ông đó, hai tay đã dính đầy máu tươi!

Nhưng, không phải ông ta, thì là ai?

Giọng nói quen thuộc như vậy, nhiệt độ cơ thể quen thuộc như vậy, cả hơi thở quen thuộc...

Thậm chí lúc cô tỉnh lại, trong không khí dường như còn vương vấn hương nước hoa nhàn nhạt quen thuộc của hắn, phảng phất ngay bên gối cô, mùi hương rất dịu nhẹ...

Có phải cô đang nằm mơ không?

Mạch Khê thở dài một hơi, ngàn mối nghi vấn trong lòng cô cứ càng ngày càng rối, làm cách nào cũng không gỡ được.

Đang mải suy nghĩ——

"Xem ra vẫn còn có người đang thản nhiên vui vẻ ở đây..."

Một giọng nam có vẻ uể oải vang lên, cùng đó là hương nước hoa dịu phảng phất...

Mạch Khê nghiêng người, đã thấy bóng dáng ca sĩ hát chính của RTY – Kim Min Jong, trong tay anh bưng một ly trà đại mạch còn bốc khói. Mùi hương rất riêng lan tỏa trong không khí dịu nhẹ.

Cô nhướng mày, tỏ vẻ khó hiểu.

Kim Min Jong cười cười. Màu vàng rực rỡ của ánh tịch dương rơi xuống, chiếu sáng sau lưng anh như tỏa ra vầng hào quang. Gió mát thổi tung cả mái tóc dày, khiến anh đẹp đẽ như một vương tử từ trong thế giới của mình bước ra. Anh ngồi xuống, không chút để ý chỉ chỉ cốc coke trong tay Mạch Khê——

"Rất ít nghệ sĩ dám uống thứ này ở công ty."

Mạch Khê cười cười, giơ giơ cốc coke trong tay lên, cố ý uống ực một phát, khiến Kim Min Jong cười ha hả.

"Anh vẫn dám ở đây một mình với tôi sao?"

Cô tựa thân mình vào chiếc ghế ngồi, bởi vì ghế dựa này tương đối rộng rãi nên cô ngồi xếp bằng, vừa có nét tùy ý, vừa có nét đáng yêu.

"Vì sao không dám?"

Kim Min Jong nhíu hàng mày đẹp, nhún nhún vai, "Xinh đẹp như cô, tôi nghĩ đàn ông không tự chủ được đều bị cô hút hồn."

Anh ta thẳng thắn nói, lại dùng ngữ điệu trầm ổn như vậy, làm người ta không thể nghe ra chút lỗ mãng nào.

"Chuyện bị chụp ảnh lần trước quá ồn ào, tôi không muốn bị fan của anh hãm hại. Dù sao fan yêu anh cũng thực sự quá điên cuồng." Mạch Khê cười cười, trong cách nói lại mang theo một tia trêu chọc.

Kim Min Jong nhìn về phía cô như là đang nhìn người ngoài hành tinh vậy. Một lúc lâu sau, anh cúi đầu cười, "Cô thực kỳ lạ, là một cô gái không giống người bình thường."

Mạch Khê đặt cốc coke xuống, nghiêng đầu, "Không giống người thường á? Tôi cùng mấy cô gái khác đều giống nhau, hai mắt, một mũi, có gì khác?"

Kim Min Jong lại cười. Nụ cười ấy như đám mây mềm nhẹ ở chân trời đang chậm rãi tản ra, lưu luyến bên môi, đẹp không sao tả xiết. Mạch Khê nhìn với vẻ kinh ngạc. Cho tới bây giờ cô chưa gặp qua tên con trai nào tươi cười có thể so sánh với con gái như vậy, thậm chí còn xinh đẹp hơn. Bạn này thực có sức mê hoặc nha!

"Rất nhiều người mới hận không thể tạo scandal với tôi, cô thì khác. Ngoại trừ thời gian luyện tập, rất nhiều lúc cô chỉ ngồi một mình." Kim Min Jong nhìn cô chăm chú, ngữ khí lại mang theo vẻ cường điệu khéo léo, như hoa quỳnh nở rộ đang rơi xuống trong trời đêm.

Anh hơi hơi rướn thân mình về phía cô, khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ cách cô gần, rất gần——

"Tôi rất ngạc nhiên, cũng rất muốn tìm ra bí mật ẩn sau nụ cười tươi tắn như hoa của cô..."

Mạch Khê nao nao...

"Tôi không rõ anh đang nói chuyện gì." Hơn nửa ngày cô mới có phản ứng lại, hàng mi thật dài che khuất sự xấu hổ thoáng lướt qua trong mắt.

Kim Min Jong mím môi cười, lại lộ ra ý tứ nghiêm túc...

"Em biết không, em không biết nói dối, một chút cũng không."

Ngữ khí của anh cực kỳ kiên định, "Em so với những người cùng tuổi thì có một chút u buồn. Tuy rằng khi cười, em rất đẹp, rất thản nhiên bình tĩnh nhưng vẫn không che được nét bi thương trong mắt. Anh rất muốn biết, một cô gái như em, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì."

"Anh thực hiểu lầm rồi."

Mạch Khê cười rất hiền hòa, ánh sáng mỏng manh chuyển động trong đáy mắt, "So với những người cùng tuổi, tôi chỉ biết bản thân mình muốn điều gì. Mục đích của tôi rất đơn giản, chính là trở thành một ca sĩ ưu tú, vì thế, tôi đã trả giá bằng sự nỗ lực, nhưng cũng không có nghĩa phải cần nhờ đến chuyện gì đó."

Kim Min Jong nhìn cô hồi lâu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quá mức bình tĩnh của cô. Khuôn mặt này dưới ánh sáng của mặt trời đang lặn lại đẹp đến mê người, so sánh với dáng vẻ của nghệ sĩ khác thì lại chợt thấy họ thật kệch cỡm. Ý của cô đều trực tiếp nói ra, nhưng ngược lại khiến anh rất thích thú.

"Anh đột nhiên rất muốn biết, người đàn ông như thế nào sẽ hấp dẫn được em." Anh nhẹ nhàng nói, vừa giống như đùa, vừa giống như thật.

Mạch Khê sửng sốt, ngẩng đầu nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của anh, mất tự nhiên cười cười. Cô không đáp lại vấn đề mà hỏi ngược, "Anh đang nói đùa hả?"

"Không..."

Giọng nói Kim Min Jong nhẹ nhàng, lan trong không trung. Anh vẫn nhìn cô chăm chú mà không hề chớp mắt, "Anh chưa từng gặp qua cô gái nào đặc biệt giống như em vậy, như là một quyển sách đầy hấp dẫn khiến người ta nhịn không được phải đọc. Nếu hiện giờ đã có scandal, chi bằng biến giả thành thật!"

Đúng vậy, khi anh lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này, đã bị khí chất đặc biệt của cô hấp dẫn.

Tuy rằng danh tiếng của nhóm RTY không bằng so với ca hậu Phỉ Tỳ Mạn, nhưng tuyệt đối có thể khiến cho đối phương hét lên điên cuồng. Nhưng khi Mạch Khê nhìn thấy bọn họ, biểu tình vẫn bình thản như trước, không phải cố tình ra vẻ trấn định mà sự bình thản này xuất phát từ chính nội tâm lạnh nhạt của cô.

Một mặt sắc bén khác của cô cũng khiến anh phải nhìn với cặp mắt khác. Tranh thủ cho chính lợi ích của mình, cô trực tiếp là vậy, không chỉ là ngữ điệu mà còn là khí thế bức người, khiến đàn ông cũng thấy không so bì được. Bản lĩnh này không nên xuất phát từ một thiếu nữ mới mười tám tuổi.

Trong những ngày tập luyện kế tiếp, sự nghiêm túc và nỗ lực của cô gái này là điều mà ai cũng biết. Nhưng, sau mỗi buổi tập, cô luôn ngồi yên lặng một mình, không giống như nhiều nghệ sĩ khác. Khi có scandal, cô không hề tỏ vẻ lo lắng, cứ như thể người con gái trên ảnh không phải là cô vậy.

Một cô gái như vậy, anh làm sao không chú ý tới được.

Mạch Khê không nghĩ tới việc anh ta lại nói trực tiếp thẳng thắn như vậy, nụ cười tươi tắn cứng ngắc một lúc lâu mới buông lỏng chút ít, "Tôi không rõ anh đang nói cái gì."

"Không, em hiểu."

Kim Min Jong nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của cô qua, bàn tay lớn của anh từ từ bao lấy, "Em là một cô gái thông minh, chẳng lẽ không hiểu điều anh đang nói hay sao?"

Anh nhìn cô, giống như đang thưởng thức một kiệt tác nghệ thuật, sự dịu dàng tràn ngập trong đáy mắt...

"Em hớp hồn anh mất rồi! Chúng ta...quen nhau đi."

Lời nói của anh khiến Mạch Khê kinh hoàng choáng váng, một lúc lâu sau, cô mới thều thào mà đáp trả, "Tôi cho rằng, điều kiện tối thiểu để quen là hai người phải hiểu về nhau mới phải."

"Là do em chưa cho anh cơ hội để tìm hiểu em mà thôi." Kim Min Jong cười nói, sự nhẫn nại mang theo cảm giác ôn hòa, "Anh thích em, không có lý do nào cả."

Tình cảm đến thình lình của người này dọa Mạch Khê giật mình sửng sốt đến nửa ngày cũng không biết nên nói điều gì. Đôi mắt to dưới ánh sáng le lói của trời chiều chiếu vào, tỏa ra sự mê ly gần như hư ảo.

Một lúc lâu sau, cô mới tìm thấy giọng mình, sắc mặc xấu hổ, nói——

"Thực xin lỗi, anh Kim Min Jong, tôi, tôi cho rằng chúng ta không thích hợp để cùng nhau."

Kim Min Jong bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng nói, "Chẳng lẽ em nhất định phải dùng kính ngữ xa lạ để nói chuyện với anh sao?" Anh có chút cảm giác thất bại, "Chỉ là cảm giác của em mà thôi, mà anh, thực sự rất thích em. Chẳng lẽ trong lòng em, anh thật sự tệ như vậy?"

Lần đầu tiên trong đời anh chủ động tỏ tình, lại bị người ta cự tuyệt cứng rắn như vậy. Luôn luôn là con gái tỏ tình với anh, nhưng gặp Mạch Khê xong thì mọi thứ của anh hoàn toàn đảo lộn rồi.

"Không, anh hiểu lầm, tôi chỉ là..."

Mạch Khê chần chờ một chút, nhìn về phía anh, "Chỉ là vì muốn an tâm ca hát thôi. Anh thực sự là người tốt, thực sự đó. Chẳng qua vấn đề là do tôi mà thôi. Tôi không muốn nghĩ đến chuyện này sớm như vậy."

Đáy mắt Kim Min Jong lướt qua một chút bi thương, nhưng nét mặt vẫn cười thản nhiên, "Nếu——anh công khai theo đuổi em thì sao?"

Ánh mắt người con trai này kiên định không thể nghi ngờ, giọng điệu cũng không giống như đang nói đùa. Mạch Khê sợ tới mức chảy ra mồ hôi lạnh...

"Anh..."

"Không thể sao? Anh thích em, theo đuổi thì sao? Anh chỉ hy vọng có thể cùng với người mình thích bên nhau, đơn giản như vậy."

"Tôi, tôi thực sự không thể cùng anh được..."

Mạch Khê có chút sốt ruột, cô thật sợ anh ta bày tỏ tình yêu trước mặt tất cả mọi người. Cô không hiểu tâm tư của đàn ông, chỉ là cảm thấy mỗi người đàn ông đều có một mặt điên cuồng như thế này.

"Vì sao?"

Kim Min Jong thật không thể lý giải được, anh không nghĩ ra lý do Mạch Khê không thích cùng anh kết giao. Phụ nữ bên anh đều muốn cùng anh một chỗ, nhưng thế nào chỉ có cô gái này...

"Bởi vì tôi..."

"Bởi vì cô ấy không thích cậu!" Mạch Khê còn không kịp mở miệng nói ra nguyên nhân, giọng nói đột ngột của Phí Dạ đã cắt ngang.

Hai người theo tiếng nói kia nhìn lại——

Mặt trời chiều ngả dần về phía Tây, thân hình Phí Dạ cao lớn khôi ngô, gò má cương nghị lộ ra vẻ mặt nghiêm túc. Ánh sáng chiếu thẳng vào tây trang phẳng phiu của hắn, so với ngày thường càng giống như thiên thần vậy.

Hắn vững bước tiến lên, đi đến bên người Mạch Khê, ánh mắt cũng dừng trên người Kim Min Jong, "Kim tiên sinh, thật ngại quá, tiểu thư Mạch Khê không thể nhận tình cảm của cậu được. Xin Kim tiên sinh cứ đem tinh lực dùng trong buổi biểu diễn cho tốt đi."

"Anh..."

Kim Min Jong nhạy cảm mà nhận ra cảm giác bức bách cùng áp lực phát ra trên người đàn ông này, nhìn về phía Mạch Khê, nghi hoặc mà hỏi, "Mạch Khê, vị này là..."

Mấy ngày nay anh luôn luôn nhìn thấy người đàn ông này đi cạnh Mạch Khê giống như cái bóng, chẳng qua chưa có cơ hội hỏi rõ lai lịch của anh ta.

"Anh ấy là..." Mạch Khê trong nhất thời không biết nên giới thiệu thế nào.

"Kim tiên sinh không cần biết tôi là ai, tôi chỉ đơn giản muốn nói một câu, nếu cậu thật sự thích cô ấy, sẽ không khiến cô ấy phải khó xử mới đúng." Phí Dạ trầm thấp mở miệng, giọng nói rất rành mạch, "Cảm tình gượng ép luôn luôn không đến. Người châu Á các cậu luôn coi trọng hai chữ duyên phận, tôi nghĩ nếu cậu cùng tiểu thư Mạch Khê có duyên, sớm muộn gì cũng đến được với nhau."

Hắn nói thẳng một lèo khiến Kim Min Jong á khẩu không trả lời được, trên mặt xẹt qua một chút xấu hổ. Anh nhìn về phía Mạch Khê, muốn nói gì đó lại thôi.

Mạch Khê hé miệng, đối diện với ánh mắt của anh, "Thực xin lỗi, tôi thật sự không thích anh..."

Ánh mắt Kim Min Jong chấn động một chút, lập tức bất đắc dĩ mà cười cười, hai tay giơ lên, "Được rồi, anh thừa nhận lý do bi thảm này. Nhưng mà Mạch Khê, đây không phải là kết quả cuối cùng." Anh nhìn cô một lần nữa, "Ngày mai khi buổi biểu diễn kết thúc, anh sẽ chờ sự lựa chọn của em."

Nói xong, anh lại cười rồi rời đi...

Rốt cục mọi thứ lại yên tĩnh...

Mạch Khê như quả bóng cao su xì hơi, thân thể mềm xuống.

"Tiêu rồi..." Cô nhẹ nhàng nói một câu.

Trong khoảng thời gian này, trước mặt Phí Dạ, cô không cố gắng che lấp đi tình cảm cùng sự yếu ớt của bản thân. Ngoại trừ anh Thiên Luật, Phí Dạ là người đàn ông đầu tiên có thể để cô buông lỏng cảnh giác, mặc kệ việc hắn là người của Lôi Dận.

"Sao vậy?" Phí Dạ buồn cười mà nhìn cô, vừa rồi mới giống một con nhím nhỏ xù lông, bây giờ lại như một đứa trẻ vậy.

"Tôi làm tổn thương nghiêm trọng tới tình cảm của anh ta, mà anh ta lại kiêu ngạo như vậy, nhất định ghét tôi chết mất." Mạch Khê cuộn tròn hai chân, hai cánh tay bọc quanh.

Phí Dạ ngồi xuống, trầm thấp nói, "Tôi còn cho rằng tiểu thư Mạch Khê oán hận tôi phá đi mối nhân duyên tốt đẹp này chứ."

"Anh chọc tôi đấy à?"

Mạch Khê lần này không cười nữa, ngược lại càng thêm ai oán, vẻ mặt đều khiến người ta đau lòng, chậm rãi, lại biến thành tự giễu——"Tôi chỉ là tàn hoa bại liễu mà thôi, sẽ có người nào thích chứ? Nếu người khác biết tôi chỉ là công cụ phát tiết của cha nuôi, nhất định sẽ xem thường tôi..."

"Không được nói bậy! Tôi sẽ thích cô!" Tâm Phí Dạ đột nhiên đau xót, trầm thấp hữu lực mở miệng.

Giọng nói trầm ổn quanh quẩn trong không khí.

Mạch Khê đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phí Dạ, đôi môi đỏ hồng mở lớn dần...

Cô không có nghe sai chứ? Hắn vừa mới nói cái gì?

Phí Dạ lúc này mới ý thức được bản thân lỡ lời, ánh mắt hơi hơi hạ xuống, ngừng một chút, sắc mặc có vẻ xấu hổ——

"Ý tôi là——tôi muốn cô mạnh mẽ hơn một chút."

Cách giấu giếm này không phải cao tay gì, nhưng đủ để khiến Mạch Khê tin. Tuy Mạch Khê rất thông minh, nhưng tâm tư lại luôn đơn thuần, cũng không tiếp xúc với chuyện nam nữ nhiều, đương nhiên không có cách nào nắm bắt được sự biến hóa trong tâm tư của Phí Dạ, vì thế chỉ đơn giản cười cười, "Cảm ơn anh đã động viên tôi như vậy..."

Một chút cô đơn nhàn nhạt lướt qua đáy mắt Phí Dạ. Hắn nhìn về phía Mạch Khê một lần nữa, khôi phục vẻ ổn trọng như trước, "Nhưng, tiểu thư Mạch Khê nên giữ khoảng cách tốt với vị Kim tiên sinh kia."

Mạch Khê ngẩn người, con ngươi dịu dàng có chút mờ nhạt, "Tôi thực sự đã cự tuyệt anh ta..."

"Ý của tôi là, chuyện này tôi sẽ tận lực phong tỏa, bất luận kẻ nào biết đều không đáng quan tâm, nhưng không thể bị Lôi tiên sinh biết được." Phí Dạ nói rất kiên định.

Mạch Khê khẽ nhếch môi, dần dần, bắt đầu run rẩy...

Phí Dạ thấy thế, than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng bổ sung, "Cô có thể làm bất cứ việc gì cô thích, chỉ duy nhất có hai việc Lôi tiên sinh không cho phép cô làm——"

Hô hấp Mạch Khê bắt đầu dồn dập, cô nhìn Phí Dạ, tựa hồ đang chờ hắn nói tiếp, ánh mắt lại có sự tuyệt vọng phiêm phiếm.

"Thứ nhất, chính là việc cô rời khỏi ngài ấy. Thứ hai——"

Hắn dừng một chút, một tia đau đớn trong giây lát lướt qua con ngươi đen, đối diện với đôi mắt đẹp của cô, từng tiếng nói, "Cô yêu người đàn ông khác!"

Ngực Mạch Khê run lên, cơn đau thấu trước nay chưa từng có đánh úp lại...

——————————

Chuyến lưu diễn lần này của RTY thực sự rất thu hút, chẳng những chỗ ngồi trên khán đài đều kín cả, mà còn có rất nhiều fan bên ngoài cửa hàng giờ liền cầm hoa cùng các món quà khác, chỉ vì để thấy được mặt thần tượng.

Làm khách quý của buổi diễn này, Mạch Khê chỉ hát duy nhất một ca khúc, chính là ca khúc đã lọt vào bảng xếp hạng. Trước mắt, ca khúc này đang nhận được phản ứng rất tốt, nó vừa có nét phong cách Tây phương, vừa mang chút gì đó của Á Đông, chính vì thế đưa đến một cảm giác rất mới lạ.

Phía sau cánh gà, trong phòng trang điểm, Mạch Khê đã sớm trang điểm đâu vào đấy, chỉ còn đợi lên sân khấu.

Hôm nay có rất nhiều nghệ sĩ đến cổ vũ, còn có vài ca sĩ của DIO. Hầu như tất cả đều đến vì chết mê chết mệt vẻ đẹp trai, hào hoa của mấy anh chàng kia, đặc biệt là Kim Min Jong.

Đúng lúc này, Apple vội vàng xông vào, sắc mặt có chút lo lắng. Khi cánh cửa mở ra, Mạch Khê có thể nghe thấy tiếng nhạc trên sân khấu.

"Mạch Khê, không xong rồi."

" Apple, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Nghệ sĩ chơi đàn dương cầm bị đau bụng, không thể lên biểu diễn được. Bây giờ làm sao đây? Chúng ta lại không hề chuẩn bị trước người thay thế." Apple lo lắng, chân tay cũng luống cuống cả lên.

Mạch Khê sửng sốt, "Đau bụng? Có lầm không vậy?"

Bởi vì ca khúc của cô chủ yếu được đệm bởi dương cầm, cũng nhờ đó mà hiệu quả âm thanh cực kỳ tốt. Có tiếng đàn dương cầm, giọng hát của cô càng trở nên mượt mà hơn. Chính vì vậy người chơi đàn dương cầm không thể vắng mặt trong phần trình diễn của cô được. Cũng giống như nhóm RTY vậy, các tiết mục của họ chủ yếu chỉ dùng nhạc cụ điện tử mà thôi.

Apple gật đầu, "Đúng vậy, hiện tại Ron và thầy Đàm còn đang ở bên kia thảo luận."

Mạch Khê nóng nảy, đứng dậy ——

Cửa phòng hóa trang đột nhiên bị đẩy ra. Là ca hậu Phỉ Tỳ Mạn. Lần này, RTY chẳng những mời Mạch Khê làm khách quý mà còn mời "sự trợ giúp" lớn hơn từ Phỉ Tỳ Mạn.

Cô bước đến, ánh mắt lướt qua cả gian phòng trang điểm, bất mãn nói, "Đây mà là phòng trang điểm sao? Làm nhất danh ca như tôi đây thật sự là không chịu nổi."

Trợ lý bên cạnh cô ta nói, "Chị tạm chấp nhận đi, chỉ ở lại một lát thôi mà. Tối nay chúng ta còn hai buổi biểu diễn nữa đấy."

Phỉ Tỳ Mạn hừ lạnh một tiếng, chuyển ánh mắt sang người Mạch Khê, ngữ khí lãnh đạm, "Sao giờ cô còn đứng đây? Cũng sắp đến lượt cô rồi còn gì."

Mạch Khê trong lòng sốt ruột, vội vàng gật đầu. Cô vừa muốn rời đi, lại nghe thấy Phỉ Tỳ Mạn ở sau người nói: "Nghe nói công ty muốn cô thay thế tôi. Chỉ bằng cô thôi sao?"

Mạch Khê sửng sốt, lại lạnh nhạt nói, "Đây chỉ là quyết định của công ty mà thôi. Thực xin lỗi tiền bối, tôi phải lên sân khấu."

"Lên sân khấu?" Phỉ Tỳ Mạn như là nghe được câu chuyện cười, "Cô còn có thể lên sân khấu sao? Người chơi đàn còn không thấy."

Mạch Khê hoài nghi nhìn cô ta. Sao cô ta lại biết tin tức nhanh như vậy?

Apple thấy thế, vội vàng thúc giục, "Mạch Khê, không kịp nữa mất."

Mạch Khê cố không thắc mắc nhiều, vội kéo cửa phòng hóa trang ra——

"Tốt bụng khuyên cô một câu, làm nghệ sĩ cần có thủ đoạn, không phá hỏng đường đi của kẻ khác thì ắt sẽ có kẻ ngáng đường đi của cô." Giọng nói Phỉ Tỳ Mạn vẫn như quanh quẩn sau lưng cô...

——————————

"Ron, tôi không thể từ bỏ cơ hội này được!" Vẻ mặt Mạch Khê toàn sự thỉnh cầu.

Vì lí do nghệ sĩ đàn dương cầm không thể lên sân khấu, Ron và Đảm Trử Quân quyết định để Phỉ Tỳ Mạn hát bổ sung hai bài, lấp vào chỗ trống của Mạch Khê. Bài hát mới của Mạch Khê không có đàn dương cầm đệm nên căn bản là không diễn được, mà Đàm Trử Quân đã được sắp xếp cho việc tiếp theo nên không thể đảm đương trách nhiệm đệm đàn cho cô.

"Nhưng mà Mạch Khê, người đàn dương cầm đã——"

"Tôi có thể đàn, thật mà, tôi có thể tự đệm nhạc cho mình. Phía hậu trường hẳn còn nhạc sĩ khác, tôi sẽ không làm hỏng chuyện đâu." Mạch Khê vội vàng nói.

loading...

Danh sách chương: