Tranh Sung Cap Khiem Huynh Tsiq2c34

Chương 34: Từ thiên đường xuống địa ngục

Edit: Phương Vũ LustLeviathan

Biết người bắt cóc mình có súng, suốt dọc đường Đông Duyên Thịnh không dám phản kháng tí nào, chỉ không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán, xe lái tới Ngôi Sao, Đông Duyên Thịnh bị hai gã đàn ông mặc đồ đen một trước một sau lôi vào gian bao sương cuối hành lang tầng hai.

Trong phòng nhiệt độ điều hòa rất thấp, Đông Duyên Thịnh vừa vào đã lạnh đến run lẩy bẩy, lão ta bị gã đàn ông phía sau thô bạo đẩy đến chỗ ghế salon, ánh đèn mờ mờ, Đông Duyên Thịnh chớp mắt mấy cái mới nhìn rõ người đang ngồi trên ghế là ai.

"Cổ. . . ông chủ Cổ?" Đông Duyên Thịnh hoảng sợ, vẫn cố gắng tỏ ra tươi cười, hèn nhát hỏi, "Ông chủ Cổ tìm tôi có việc gì sao?"

Ông chủ nấp sau màn của công ty Đông Duyên Thịnh chính là Cổ Thần Hoán, nhưng bởi vì Cổ Thần Hoán luôn đứng phía sau hậu trường thao túng nên không quen biết gì nhiều với Đông Duyên Thịnh. Mặc dù gặp nhau chẳng được mấy lần, nhưng lực uy hiếp của Cổ Thần Hoán đối với Đông Duyên Thịnh không hề nhỏ.

Khối tài sản mà Cổ Thần Hoán nắm giữ khiến kẻ khác khó có thể đoán được, thân phận Charles làm cho bao người ước ao cùng với cảm giác thần bí của hắc đạo cũng giúp Cổ Thần Hoán trở thành một vị lão đại hung tàn bất khả xâm phạm trong mắt người khác.

Thế lực và tài sản của Đông Duyên Thịnh so với Cổ Thần Hoán là nhỏ bé đến mức không đáng để chắc tới, đứng trước mặt Cổ Thần Hoán, Đông Duyên Thịnh có cảm giác mình đang bị một tầng khí lạnh bao quanh, bầu không khí ngột ngạt đến mức khiến ông hô hấp có chút khó khăn.

Cổ Thần Hoán bắt chéo chân ngồi dựa trên ghế salon, hắn cúi đầu mân mê một khẩu súng đen ngòm, sắc mặt âm trầm mà quỷ dị.

"(?)" Cổ Thần Hoán không ngẩng đầu, vẫn ung dung thong thả vuốt ve khẩu súng, chậm rãi nói, "Ông muốn chơi trò hỏi đáp với tôi đấy à?"

(đoạn này có vài chữ bị khóa nên mình chẳng biết làm như nào, đây là raw, ai biết chỉ mình với "佟先生是打算自己开**代。")

"Tôi thực sự không hiểu ý ông chủ Cổ." Đông Duyên Thịnh vừa cười vừa run bần bật, bởi vì lão không rõ Cổ Thần Hoán tìm mình có phải là vì vệc kia hay không, nên chưa dám nhận tội ngay, "Ông chủ Cổ có thể gợi ý cho tôi một chút chứ?"

Cổ Thần Hoán nở nụ cười âm lãnh, "Được thôi."

Dứt lời, "đoàng" một tiếng. . . Cổ Thần Hoán bắn vỡ bình rượu trên bàn trước mặt Đông Duyên Thịnh, súng có gắn giảm thanh nên tiếng vang không lớn, nhưng âm thanh vỡ nát của chiếc bình cũng đã đủ dọa người.

Bắn một phát xong, Cổ Thần Hoán chĩa súng vào Đông Duyên Thịnh, không nhanh không chậm hỏi, "Giờ đã hiểu chưa?"

Đông Duyên Thịnh sợ hãi rầm một tiếng quỳ sụp xuống đất, suýt thì òa lên khóc, "Ông chủ Cổ xin tha mạng, tôi nói, tôi sẽ nói. . . Không phải tôi muốn làm như vậy, mà do Thời tổng nói ngài hoàn toàn tin tưởng cậu ta, nhất định sẽ không nghi ngờ gì, cho nên tôi mới làm thế. Cậu ta còn nói nếu kế hoạch bại lộ, cậu ta sẽ nhận mọi trách nhiệm về mình, hơn nữa sẽ trả cho tôi thù lao năm trăm vạn cho nên tôi mới. . . ông chủ Cổ tha mạng, là tôi thấy tiền sáng mắt, mẹ nó tôi thật đáng chết, thật đáng chết. . . "

Sợ mất vía vì bị họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào người, Đông Duyên Thịnh không ngừng tự vả vào khuôn mặt phì nộn của mình.

Cổ Thần Hoán hạ súng xuống, lạnh lùng nói, "Nói rõ ràng."

Đông Duyên Thịnh không tự vả nữa, nhưng vẫn quỳ sụp dưới đất không dám đứng dậy, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt Cổ Thần Hoán, lão ấp úng kể lại toàn bộ kế hoạch của mình và Thời Thiên.

"Em ấy sử dụng tiền của tôi vào mục đích gì?" Cổ Thần Hoán gằn giọng, "Mỗi một lời nói của ông đều sẽ quyết định ngày hôm nay ông có thể chân tay lành lặn mà bước ra khỏi cửa hay không đấy."

"Tôi hiểu, tôi hiểu. . . " Đông Duyên Thịnh lau mồ hôi, tiếp tục nói, "Thời tổng mua khách sạn lớn nhất khu vực R thành ở ngoài biên cảnh, còn đầu tư một ít bất động sản, tôi. . . tôi giúp đỡ cậu ấy. . . "

Lời Đông Duyên Thịnh nói khiến trán Cổ Thần Hoán nổi gân xanh, lúc này hắn đã lí giải suy nghĩ của Thời Thiên từ trước đến giờ, Thời Thiên chưa từng có ý định ở lại bên cạnh hắn tới già, cậu đã tự chuẩn bị tốt đường lui cho mình, chỉ chờ thời cơ chín muồi rồi sẽ bỏ đi.

Cậu dùng cách lí  trí nhất để phản kháng lại hắn.

Bàn tay Cổ Thần Hoán siết chặt, hơi thở nặng nề, "Nói tiếp đi."

"Cậu ấy. . . cậu ấy còn lấy danh nghĩa người cha Thời Việt Nam đã chết của mình để tài trợ một khoản tiền lớn cho tổ chức từ thiện ở nơi đó, bởi vì số tiền lớn đến kinh người cho nên tạo thành sức ảnh hườnrg không nhỏ, ngay cả thị trưởng của R thành cũng chờ Thời tổng qua bên đó để đích thân tuyên dương."

"Thật thế à?" Hơi thở của Cổ Thần Hoáng càng lúc càng nặng nề, các khớp ngón tay không ngừng phát ra tiếng kêu răng rắc, "Thậm chí ngay cả lão già Thời Việt Nam cũng được lo liệu chu toàn, tôi đã quá coi thường em ấy rồi."

Thực ra Cổ Thần Hoán giật mình nhiều hơn, hắn khó có thể tin Thời Thiên thông minh tới mức có thể suy tính đường lui một cách toàn diện như vậy, khi tới R thành, những đóng góp và đống tài sản đồ sộ có thể nâng cậu lên trở thành nhân vật của công chúng, không cần phải mang theo Thời Việt Nam trốn trốn tránh tránh nữa, cho dù kẻ thù cũ của Thời Việt Nam tìm đến cậu cũng sẽ được bảo vệ an toàn, lúc ấy hắn muốn bắt cậu trở về cũng trở thành việc khó khăn.

Cổ Thần Hoán không rõ Thời Thiên đã ấp ủ kế hoạch này bao lâu, chỉ biết rằng những thay đổi và sự hồi tâm chuyển ý của Thời Thiên đều là giả.

Chính cậu đã nói: Nếu anh muốn tôi tin tưởng anh, vậy thì anh cũng phải tin tưởng tôi.

Nhưng cuối cùng, kết quả lại là như thế này.

Có lẽ cảm giác căm hận của cậu đối với hắn trước nay chưa từng thay đổi. . .

Cổ Thần Hoán cảm thấy rất buồn cười, nếu như hắn không nảy ra ý định giúp đỡ Thời Thiên, hắn sẽ vĩnh viễn không thể biết được Thời Thiên lén lút làm gì sau lưng hắn.

Vĩnh viễn không thể thấy rõ, từ đầu đến cuối hắn đều không có được trái tim cậu. . . .

Nếu bước đi này Thời Thiên thắng, Cổ Thần Hoán hắn sẽ triệt để biến thành một trò cười đáng thương.

"Ông vừa nói ông vì thấy tiền sáng mắt nên mới lựa chọn hợp tác với em ấy?" Cổ Thần Hoán đứng dậy, hắn vòng qua bàn đi tới trước mặt Đông Duyên Thịnh, từ trên cao nhìn xuống, "Nói cách khác, ông vì năm trăm vạn mà liều mạng mưu hại tôi?" Khi đang nói chuyện, Cổ Thần Hoán rút súng, rắc một tiếng, nòng súng đặt lên đầu Đông Duyên Thịnh, Cổ Thần Hoán híp mắt, "Chắc không phải đâu nhỉ, cuộc sống của ông sung sướng như vậy mà dám nhiều mạng vì năm trăm vạn sao?"

Đông Duyên Thịnh sợ hãi đến mức không dám cử động, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, "Không. . . không chỉ có năm trăm vạn. . . "

"Ồ?" Cổ Thần Hoán nhíu mày, gằn giọng hỏi, "Vậy còn có cái gì nữa?" Hiện tại hắn chỉ muốn biết, để rời khỏi hắn Thời Thiên chấp nhận đánh đổi những gì.

"Cậu ấy nói chỉ cần tất cả tiến hành thuận lợi, cậu ấy có thể bình an vô sự đến R thành, tôi. . . tôi sẽ xin nghỉ một tháng để theo tới R thành du lịch, tất cả chi phí cậu ấy sẽ trả, cậu ấy còn. . . còn. . . " Đông Duyên Thịnh không dám nói tiếp.

Cổ Thần Hoán ngồi xổm xuống, nòng súng đặt dưới cằm Đông Duyên Thịnh, hắn híp mắt, thấp giọng hỏi, "Còn gì nữa? Tôn sùng ông là khách quý của R thành à? Ông muốn được như vậy?"

"Không. . . không phải." Cằm dưới bị nòng súng cứng rắn chọc vào, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể có đạn xuyên qua, không chịu được cảm giác ngột ngạt kinh khủng này, Đông Duyên Thịnh cắn răng, nhanh chóng nói, "Cậu ấy nói chờ tôi đến R thành sẽ ngủ với tôi một tháng. . . Làm tình nhân của tôi trong một tháng, tôi muốn làm gì cậu ấy đều được cả."

Mắt Cổ Thần Hoán xuất hiện tơ máu, "Cho nên mỗi lần cậu ấy nhờ ông chỉ dạy đều cố tình dán sát vào người ông như vậy?"

"Đúng. . . Đúng vậy, lúc tôi sờ tay cậu ta, cậu ta chưa từng từ chối, chính là cậu ta đã mê hoặc tôi, bắt tôi nghe lời cậu ta, tôi thật sự. . . A!!"

Đông Duyên Thịnh còn chưa nói hết câu, Cổ Thần Hoán đã dùng báng súng giáng mạnh một đòn vào gáy lão, khiến cơ thể to béo của lão ngã nhào ra đất.

Cổ Thần Hoán như một thú hoang mất khống chế, ngực mãnh liệt phập phồng, hắn nhìn Đông Duyên Thịnh nằm dưới đất rên hừ hừ vì đau, đột ngột hất tung chiếc bàn pha lê vào người Đông Duyên Thịnh.

Chiếc bàn pha lê rất dễ vỡ nên lực sát thương không mạnh, bị ném vỡ nát trên người Đông Duyên Thịnh, đầu Đông Duyên Thịnh không ngừng chảy máu, nhưng vẫn quỳ gối dưới chân Cổ Thần Hoán khổ sở khẩn cầu.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại bị rơi ở một bên của Đông Duyên Thịnh đột nhiên vang lên, người gọi tới là – Thời tổng.

Cổ Thần Hoán khom người nhặt chiếc điện thoại di động lên, sau đó lại ngồi xuống trước mặt Đông Duyên Thịnh, hai mắt vô cùng dữ tợn, "Ông biết nên nói như thế nào rồi đấy."

Đông Duyên Thịnh vội vã cầm lấy điện thoại di động, bắt máy rồi mở loa ngoài

"Đông tổng, ngài gặp phải chuyện gì sao? Tại sao vẫn chưa đến công ty?"

Giọng nói của Thời Thiên chậm rãi phát ra từ chiếc điện thoại.

loading...