Tranh Sung Cap Khiem Huynh Tsiq1c14

Edit: Phương Vũ LustLeviathan

Sáng sớm tỉnh dậy, Thời Thiên lại ra sức đẩy cái tủ tối hôm qua về vị trí cũ, sau đó ra khỏi phòng đi đến trước cửa nhà trọ nhìn xuống khe cửa, phát hiện mảnh băng dính nhỏ dán trên khe hở vẫn còn ở đó không chút tổn hại, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Điều này cho thấy tối hôm qua cánh cửa này không bị ai mở ra, nói cách khác, hôm qua Cổ Thần Hoán không tới.

Thời Thiên trở về phòng, ngáp liền mấy cái xong lại leo lên giường nằm, buổi sáng Cổ Thần Hoán thần không biết quỷ không hay xuất hiện làm cậu mất ngủ cả đêm qua, mỗi khi nhắm mắt lại, Thời Thiên luôn có cảm giác hắn ta đang đứng bên giường dùng ánh mắt quỷ dị nhìn mình chằm chằm.

Thời Thiên mơ mơ màng màng vừa muốn ngủ, chuông cửa vang lên, bất đắc dĩ, cậu đành tâm không cam tình không nguyện đứng dậy ra mở cửa, gần đến cửa mới hoảng hoảng hốt hốt nhớ ra hình như cậu chưa cho ai biết chỗ ở của mình, hôm qua Cổ Thần Hoán có thể tìm tới đây, tất nhiên là đã tiến hành điều tra cặn kẽ, mà trừ hắn ra, cũng chẳng có người nào muốn điều tra cậu.

Lẽ nào, Cổ Thần Hoán lại tới nữa rồi?

Thời Thiên nhìn qua mắt mèo, phát hiện ngoài cửa không phải Cổ Thần Hoán mà là cấp dưới của hắn - Chu Khảm.

Bốn năm trước mặc dù Chu Khảm cũng là vệ sĩ ở biệt thự Thời gia, nhưng chỉ là một trong rất nhiều người cho nên Thời Thiên không có bất kỳ ấn tượng nào, chỉ biết y là thủ hạ tâm phúc của Cổ Thần Hoán.

Chu Khảm là đủ hiểu Cổ Thần Hoán phái y đến đây, Thời Thiên chỉ nghi hoặc nhướng mày, cậu mở cửa.

Nếu đã kí hợp đồng với Cổ Thần Hoán, vậy người này hẳn là không phải phụng mệnh Cổ Thần Hoán tới để lấy mạng cậu, cho nên Thời Thiên cũng không lo lắng.

Chu Khảm cầm một hộp giấy lớn hình vuông trong tay, màu đen phủ bên ngoài chiếc hộp tinh xảo cho thấy vật bên trong giá trị không nhỏ, Thời Thiên vừa mở cửa, Chu Khảm chưa đợi cậu cất lời đã mất kiên nhẫn đẩy hộp giấy trong tay vào ngực Thời Thiên, Thời Thiên đưa hai tay ra đỡ lấy, sau đó cau mày, lãnh đạm hỏi, “Cái gì đây?”

“Đương nhiên là lễ phục mày phải mặc đêm nay, chẳng lẽ mày nghĩ rằng Thần ca sẽ đưa một bạn nhảy mặc đồ vỉa hè đi dự tiệc chắc?” Chu Khảm vểnh mặt lên liếc nhìn Thời Thiên, tất cả khinh thường cùng chế nhạo viết hết lên mặt, ngoài ra còn thêm mấy phần hận ý.

Có lẽ bốn năm trước ai đã từng làm hạ nhân ở biệt thự Thời gia đều nảy sinh cảm giác chán ghét với Thời Thiên, trong mắt bọn họ, người của Thời gia luôn tản ra khí chất ngạo mạn mà ngoan độc, khi đó trong ấn tượng của mọi người Thời gia giống như chủ nô ngược đãi nô lệ.

Bây giờ Thời gia sụp đổ, người vốn được sống trong thế giới vàng ngọc nay lại lưu lạc dưới tầng lớp bình dân, dù là ai thấy cũng muốn chế nhạo một phen.

Chu Khảm móc từ trong túi ra một lọ thuốc nhỏ tiện tay vứt lên trên cái hộp, lỗ mũi hừ ra hai tiếng mang ý khinh thường, “Đây là thuốc Thần ca bảo tao đưa cho mày bôi lên vết thương trên mặt, sẽ hết sưng rất nhanh.” Nói đến đây, Chu Khảm khoanh tay trước ngực, cười thản nhiên, “Thuốc này trên thị trường rất khó mua được, Thần ca biết mày chỉ có thể dùng đồ rẻ tiền nên mới bảo tao đem đến đây, đúng rồi, dùng tiết kiệm một chút, nói không chừng sau này sẽ thường xuyên phải dùng tới đấy.”

Thời Thiên không nói gì, sắc mặt bình tĩnh như đáy hồ sâu, cậu nâng chiếc hộp lùi về phía sau, mặt không thay đổi dùng chân đóng cửa.

Chu Khảm bị thái độ lạnh nhạt của Thời Thiên chọc giận, y giơ tay chặn cánh cửa sắp đóng lại, hung tợn trừng mắt nhìn Thời Thiên, "Tao cảnh cáo mày thằng nhãi ranh! Đừng giả bộ thanh lãnh cao quý đi câu dẫn Thần ca, bằng không tao sẽ cho mày chết rất thảm!” Chu Khảm độc ác nói.

Thủ hạ tâm phúc bốn năm dốc sức bên Cổ Thần Hoán giúp hắn gây dựng giang sơn, Chu Khảm tuy rằng lỗ mãng kích động nhưng lại vô cùng trung thành với Cổ Thần Hoán, trong tâm trí tất cả các huynh đệ còn lại, Cổ Thần Hoán là lão đại thần thánh nhất, từng việc hắn làm đều tản ra sự quyết đoán mười phần khiến họ tâm phục khẩu phục. Cho nên bọn họ tuyệt đối không cho phép người ôm ý đồ xấu tiếp cận Cổ Thần Hoán.

“Tôi câu dẫn hắn?” Thời Thiên không biết nên khóc hay cười, cậu rất muốn nghiêng mình tặng ba lạy cho kẻ ngu ngốc trước mắt này, bội phục trình độ đui mù của y.

Con mắt nào của y thấy cậu câu dẫn Cổ Thần Hoán?! Rõ ràng là người đàn ông kia không muốn buông tha cậu!

Chu Khảm vểnh mũi lên trời, khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Trước đây không lâu có một người mẫu nam khá nổi danh muốn câu dẫn Thần ca, cũng dùng chiêu này của mày, đầu tiên là cố ý né tránh Thần ca, sau đó nói hai ba câu cao thâm thể hiện mình tài giỏi, cuối cùng khi Thần ca chủ động xoa mặt cậu ta, cậu ta lại giả vờ thanh cao nói mình không thích như vậy, ha ha, đợi đến khi Thần ca không để ý đến cậu ta nữa, cậu ta liền liếm mặt chạy tới nói đồng ý cho Thần ca theo đuổi, mày biết kết cục của người mẫu kia là gì không?”

“Đầu tiên, tôi không phải cậu ta.” Thời Thiên không cảm xúc gằn từng chữ, “Thứ hai, mỗi một câu Thời Thiên tôi nói ra đều được đúc kết từ chính kinh nghiệm của tôi, cao thâm hay không cao thâm còn dựa vào chỉ số thông minh của người nghe. Cuối cùng, cũng là điểm quan trọng nhất, nếu Cổ Thần Hoán muốn sờ mặt tôi, tôi sẽ không dở hơi bày đặt nói không thích, mà sẽ trực tiếp chặt đứt tay hắn luôn. Cho nên đối với kết cục của cậu ta, tôi không có chút hứng thú nào cả.”

“Mày. . . ” Chu Khảm bị Thời Thiên chọc giận đến nỗi lông mày nhăn tít thành một đống, “Đừng tưởng tao không biết mày đang suy tính cái gì, nhất định là mày muốn bám vào Thần ca để hưởng thụ cuộc sống phú quý như thiếu gia trước kia. Ha, mày đừng tưởng mình thông minh hơn tên người mẫu kia là có thể đắc thủ, tao nói cho mày biết, tuấn nam mỹ nữ muốn nịnh bợ trèo vào lòng Thần ca có rất nhiều! Mày không biết mình xếp thứ bao nhiêu đâu. . . ”

“Trên người anh có súng phải không?” Thời Thiên đột nhiên cắt lời Chu Khảm, hỏi một câu không liên quan.

Chu Khảm bị câu hỏi của Thời Thiên làm cho sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn lại cậu, “Mày. . . mày hỏi cái này để làm gì?”

“Để nói cho anh biết biện pháp hữu hiệu nhất đề phòng tôi câu dẫn Cổ Thần Hoán.” Thời Thiên nhún vai, sắc mặt nhẹ như mây gió, “Nã một phát súng vào đầu tôi, tôi chết, chẳng phải tất cả chuyện đều được giải quyết sao?”

“Tao. . . ” Chu Khảm sửng sốt.

“Anh cái gì? Không có mệnh lệnh của Cổ Thần Hoán anh không dám?” Thời Thiên nhíu mày, cười lạnh một tiếng, “Người thông minh không nói lời thừa, tôi khuyên anh vẫn nên trở về đi thôi, so với đứng đây uy hiếp tôi không bằng đi khuyên Cổ lão đại của anh thì hơn, nói với hắn, Thời Thiên tôi đang câu dẫn hắn đấy, ba mươi sáu kế lạt mềm buộc chặt, nhắc hắn đề phòng, đừng để bị tôi lừa.”

“Mày. . . ”

“Được rồi, tôi muốn vào thử lễ phục xem có vừa người hay không, nếu không vừa, còn phải nhờ Cổ lão đại tôn kính của anh đổi lại bộ khác, nếu không đêm nay tôi đành mặc đồ vỉa hè dự tiệc cùng hắn vậy.”

Thời Thiên nói xong, thấy Chu Khảm bị cậu làm tức đến trợn trắng mắt, lồng ngực không ngừng phập phồng, cậu dùng vai đẩy cửa, ầm một tiếng, cửa đã đóng.

Thời Thiên cười thầm trong lòng, kẻ đầu óc đơn giản tứ chi phát triển muốn đấu lưỡi với cậu, dùng năng lực của cậu thừa sức chọc cho hắn giận sôi lên.

Ngoài cửa, Chu Khảm tức giận giậm chân, y nhất định phải nói xong căn dặn cuối cùng của Cổ Thần Hoán, Chu Khảm hướng về phía cửa nổi giận đùng đùng hét lớn, “Sáu giờ tối nay Thần ca sẽ ở dưới lầu chờ mày! Con mẹ nó nếu mày dám để Thần ca đợi lâu, lão tử sẽ mang các anh em đến dỡ nhà mày!” Nói xong, Chu Khảm nhấc chân đạp mạnh vào cửa, căm tức rời đi.

loading...