Tong Anime Ta That Khong Phai La Di Nang Gia Chuong 37 Du Sao Cung Khong Duoc Ra Tay

Chương 37: Dù sao cũng không được ra tay!

Trở về nhà thời điểm, Inui Nagisa phát hiện Atobe Keigo tựa hồ không trở về biệt thự, xem ra đã đi Atobe gia ngủ lại rồi.

Inui Nagisa vào trong nhà, hắn mở đèn ra, ánh mắt thu vào toàn bộ cảnh tượng bên trong. Cho dù hắn đi nhiều ngày, thì căn nhà như cũ sạch sẽ quen thuộc.

Hắn mệt mỏi ngã xuống ghế sô pha, Inui Nagisa tay gác lên trán, ánh mắt nhìn lên trần nhà.

"Gojo Satoru sao...?"

Hắn trong đầu duy nhất ấn tượng chỉ có cặp kia đặc thù mỹ lệ Rokugan. Chỉ cần nghĩ tới Gojo Satoru, hắn không nhớ đến khuôn mặt soái khí của hắn mà lại nhớ đến Rokugan.

Thật kỳ quái... Ngay cả ở Gojo Satoru bịt mắt, hắn lại giống như nhìn thấy được Rokugan bị che khuất.

Sự tình càng lúc càng kỳ quái, Inui Nagisa thật để ý chính mình ký ức, cho dù nó rách nát vô pháp chữa lành, hắn như cũ không tưởng quên đi.

Càng nghĩ nhớ lại đầu càng đau, Inui Nagisa tay xoa huyệt Thái Dương, hắn lẩm bẩm: "Gần đây tựa hồ càng ngày mơ thấy phía trước mất ký ức."

Vụn vặt mãnh vỡ xẹt qua trong giấc mơ, không có quy luật, hắn tưởng đem nó xâu chuỗi lên, cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Nhưng mà, Inui Nagisa ánh mắt mê mang biến mất, thay vào đó là kiên định bình tĩnh.

"Ta không nghĩ từ bỏ."

Cho nên...

Inui Nagisa ngồi bật dậy, hắn ánh mắt sắc bén.

Hắn tưởng biết càng nhiều về phía trước quá khứ, vào năm mười tuổi khi đó.

Oda Sakunosuke ca ca, ta tưởng, ta muốn đi tìm ngươi.

Inui Nagisa mặt vô biểu tình đứng dậy, bước vào trong phòng, quen thuộc mở ra một mật đạo che giấu, bên trong nằm yên vài phong thư cũ kỹ.

Hắn ánh mắt xẹt qua phức tạp cảm tình, tay cẩn thận lấy ra phong thư. Này là phong thư của biểu ca gửi đến cho hắn, cũng nhờ có nó ít ỏi manh mối khiến cho Inui Nagisa còn không thể nào quên mất biểu ca hiện đang mất tích.

Duy nhất thân nhân của hắn bị quải đi cao chuyên, còn lại thân nhân hư hư thực thực tồn tại hay không cũng vô pháp xác nhận.

Inui Nagisa gỡ ra phong thư, nhìn đến quen thuộc chữ viết, mực màu phai mờ ố vàng, bởi vì đã qua nhiều năm.

"Nagisa khải:

Ngươi hôm nay có khỏe không? Kudo gia bọn họ đều là người tốt, ngươi ở nơi đó có hay không vui vẻ?

....

Hôm nay lão bản làm ra đặc cay rát cà ri, ta đã ăn thử, nó rất ngon. Nhưng có lẽ Nagisa không thích hợp ăn thử, ta nhớ qua ngươi thích ăn đồ ngọt.

Cho nên, ta có nếm thử làm đồ ngọt, nhưng thất bại. Lần sau ta sẽ cố gắng cải thiện, để khi ngươi trở về, ta sẽ làm cho ngươi ăn.

...

Mùa đông nhớ mặc nhiều áo ấm vào nhé, Nagisa. Ngươi ở Kudo gia tựa hồ rất khá, nếu có thể nói thì hãy cố gắng buông xuống khổ sở hồi ức, mà tiếp tục đi về phía trước đi.

Một năm mới sắp đến, là tân sinh của Nagisa đâu. Ngươi chính là hảo hài tử, cho nên phải hảo hảo hạnh phúc.

Ta công tác còn ở bận rộn, thật xin lỗi không thể gặp ngươi, Nagisa.

...

Nagisa, mùa xuân đến rồi, ta đã nhận được ngươi gửi tới hoa anh đào. Rất đẹp, ta sẽ hảo hảo bảo quản nó.

Ngươi cũng có bằng hữu rồi sao? Ta vì ngươi vui mừng, Nagisa.

Có thể hoà hợp với mọi người rất tốt, Nagisa chính là hảo hài tử, sẽ không ai chán ghét ngươi.

Ta cũng là.

Không chán ghét ngươi, Nagisa.

......."

Những dòng thư tín đều đã ố vàng, nhưng Inui Nagisa cho dù nhắm mắt vẫn đọc được nội dung ghi ở bên trong.

Giống như đã khắc vào trong nội tâm, vô pháp quên đi hồi ức, giản dị dòng chữ quan tâm, rồi lại giống như bị ái cùng để ý...

Ở hắn hỏng mất thời điểm xuất hiện người kia, kiên nhẫn làm bạn bên cạnh hắn, ôn nhu mà dạy hắn như thế nào bước ra khỏi đau thương hồi ức, đón nhận quang minh phía trước.

Người kia a, chính là vô pháp quên đi quang mang.

Hắn tưởng tìm lại người kia, tưởng chất vấn người kia vì cái gì bỏ rơi hắn, tưởng biết được nhiều năm nay đối phương vì cái gì không đi tìm hắn.

Giống như đã quên mất hắn người này đệ đệ... Hảo khổ sở.

Inui Nagisa trông lúc đang xem lại phong thư thời điểm, hắn ánh mắt đột nhiên dừng ở cuối góc giấy.

Trên đó có viết địa chỉ nào đó...

Inui Nagisa: "!!!"

Hảo gia hoả, manh mối tìm được!

.

Cùng nhau hẹn buổi sáng đến Poirot quán cà phê dưới lầu Mori văn phòng trinh thám.

Inui Nagisa sáng sớm liền đã thấy Suzuki Sonoko đậu xe ở trước cửa nhà hắn, đang vui sướng vẫy tay.

"Ngươi rốt cuộc cũng chịu đồng ý cùng chúng ta đi chơi!"

Suzuki Sonoko kéo cửa xe ra, đem tóc đỏ thiếu niên chạy tới mang vào trong rồi đóng cửa lại. Bên trong xe khai điều hòa mát lạnh, Inui Nagisa hôm nay mặc hưu nhàn phục, tóc đỏ cũng được xử lý sạch sẽ thanh tân.

Hắn tươi cười xin lỗi: "Xin lỗi lạp, Sonoko."

Inui Nagisa dáng vẻ ôn hoà lại trương dương, giống như buổi tối đêm đó không hề xảy ra chuyện gì, hắn một khi tưởng giấu đi, thì chỉ cần dụng tâm giấu liền có thể.

Nếu chỉ là bình thường nhận thức sẽ không phát hiện, trừ phi thân mật tựa như Megumi hay Shinichi mới nhìn ra được hắn kỳ quái.

Suzuki Sonoko nắm cánh tay Inui Nagisa, trừng hắn: "Nếu ngươi một lần nữa từ chối không đi, ta chắc chắn sẽ tự mình tới cửa đi tìm ngươi, hừ hừ~ ngươi dám học theo tên kia Shinichi thói xấu, ta chắc chắn sẽ không tha thứ cho ngươi!"

"Ta đã biết, ta sẽ không học theo Shinichi đột nhiên mất tích!" Inui Nagisa giơ tay bất đắc dĩ nói.

Suzuki Sonoko rốt cuộc cũng mỉm cười, nàng liêu sợi tóc bên tai, lúc này có tâm tình quan sát lên Inui Nagisa, vừa quan sát liền sáng mắt: "Ô oa~! Nagisa ngươi bộ dáng trông thật soái khí nga!"

"Cảm tạ, ngươi hôm nay cũng rất đáng yêu, Sonoko." Tóc đỏ thiếu niên cười khẽ, lam mắt bên trong lưu chuyển gợn sóng ba quang rực rỡ.

Nhất thời khiến cho hoa si thời kỳ cuối vị này nhị tiểu thư Suzuki Sonoko suýt chút nữa bị mê hoặc choáng váng.

Trong lòng cố lấy lại bình tĩnh, âm thầm niệm: Không được ra tay với Nagisa, không được ra tay với Nagisa, hắn chính là ta bằng hữu a! Mà không phải mặt khác cá, nếu dám ra tay nói sẽ bị Ran chế tài!!

Ô ô ô hảo thèm mặt của Inui Nagisa a! Hắn như thế nào sinh như vậy mỹ, đã bao nhiêu lần ở trường học bị bầu cử làm hoa khôi của lớp!

Nagisa hắn dung mạo như vậy nhu mỹ, nếu như nữ trang vào thật sự không hề không khoẻ đâu a!

... Từ từ, không đúng, cô đang suy nghĩ cái quỷ gì a!

Ở Suzuki Sonoko lâm vào tưởng tượng Nagisa nữ trang bộ dáng bị doạ ngây người, Inui Nagisa lên tiếng: "Chúng ta hiện tại đi thôi, Ran có lẽ đang đợi."

Suzuki Sonoko: "... Đúng đúng! Ran còn đang đợi chúng ta, chúng ta nhanh đi thôi lạp!"

Ô ô ô tha thứ cho cô đi, cho dù cô thật sự thèm khuôn mặt của Nagisa cũng không dám hah thủ, không chỉ có Ran sẽ chế tài mà tên kia Shinichi cũng sẽ dùng chính nghĩa đem cô vào Sở Cảnh Sát mất QAQ...

Hơn nữa, Nagisa hắn là thiên sứ a! Thuần khiết thiếu niên, ở thế gian này là cần thiết bị bảo hộ chặt chẽ a!

Cô như thế nào tưởng ra tay với như vậy ôn nhu đơn thuần không làm ra vẻ Nagisa a...

Inui Nagisa không hề phát hiện nội tâm biểu diễn của Suzuki Sonoko. Thiếu niên hắc trầm lông mi rũ xuống, cặp mắt lam sắc kia có vẻ ôn nhu lại đa tình, nhìn qua thật sự là cái nhu nhược đáng thương mỹ nhân.

Nếu không phải Inui Nagisa ăn mặc nam trang thì có lẽ bị ngộ nhận làm nữ hài tử cũng không quá đáng...

"Cũng không biết tiểu Conan thế nào..."

Inui Nagisa có chút thất thần tưởng, có lẽ chỉ khi nhắc đến Kudo Shinichi, hắn liền sẽ nhớ đến Edogawa Conan đi.

Bởi vì hai người họ cho hắn cảm giác hảo quen thuộc, nhất là Conan, cái kia hài tử làm cho hắn cảm giác rất kỳ quái.

Chỉ là khi đó xảy ra nhiều chuyện hắn cũng không nghĩ nhiều, nhưng là... Kudo Yusaku thúc thúc chưa từng nhắc tới, Kudo Shinichi còn có cái biểu đệ a.

Hắn cùng Kudo Shinichi tên kia ở cùng nhau cũng coi là thanh mai trúc mã, nhưng chưa nghe nói qua Kudo Shinichi còn có cái biểu đệ...

Tính, có lẽ hắn quên nói, hoặc cảm thừa nói cũng không có ích gì. Inui Nagisa thở dài, dù sao hắn dù có biểu đệ thì Kudo Shinichi có biết cũng chưa từng gặp qua.

Mà ở hắn suy nghĩ về Kudo Shinichi, thì Suzuki Sonoko rốt cuộc bình tĩnh, cô làm xong tâm lý, quay đầu chuẩn bị cùng Inui Nagisa hàn huyên sinh hoạt thì đã bị cảnh tượng mỹ đập vào mắt.

Hắn lông mày và lông mi hơi liễm, nhân vừa lúc ở vào đầu gió chỗ, tóc đỏ như hoàng hôn buông xuống bị thổi rối loạn một chút, kia trương sườn mặt lại trong nháy mắt này có vẻ đặc biệt xinh đẹp.

Suzuki Sonoko hít khí lạnh: "Tê—!!"

"Làm sao vậy?"

Inui Nagisa hơi hơi ngửa đầu, kia trương sinh đến càng thêm tinh xảo gương mặt hoàn chỉnh mà lộ ra tới, lam sắc trong ánh mắt trắng ra biểu đạt ra một cái nghi hoặc.

Suzuki Sonoko bị nhan bạo kích, cả người run run, cô che mặt lại: "Không có gì, chỉ là cảm thấy có điểm thương cảm..."

Trước mắt có như vậy bạo kích nhan giá trị thế nhưng không thể liếm, hảo đau a ô ô ô T^T

"Ân? Là đã xảy ra chuyện gì sao, ta có thể giúp gì được cho Sonoko?" Tóc đỏ thiếu niên không phát giác chính mình bằng hữu chỉ là bị nhan sắc mê choáng, hắn thậm chí còn quan tâm nghiêm túc.

Suzuki Sonoko: "... Không có gì! Hảo, sắp tới Mori văn phòng!"

Ô ô ô ta có tội, ta như thế nào sẽ tưởng nhúng chàm như vậy đơn thuần Nagisa đâu?

Dù ra sao cũng không thể xuống tay a!

loading...