Chương 18🌻

Trong không gian yên tĩnh, giác quan bị phóng đại, môi anh dán lại gần lỗ tai cô hơi thở nóng bỏng phả lên má cô.

Đột nhiên ánh đèn trong hành lang bị tắt.

Ở đây dùng đèn cảm ứng, thường cách một đoạn thời gian nếu không có động tĩnh gì thì đèn sẽ tự động tắt.

Xung quanh hoàn toàn chìm trong bóng tôi làm Kỷ Nhiễm căng thẳng. Thẩm Chấp dựa vào quá gần. Bản thân cô nhìn như kiểu hiền lành nhưng tính cảnh giác cũng rất mạnh, đối với nguy hiểm luôn có sự cảnh giác mãnh liệt.

Lúc đèn bị tắt, cô đưa tay muổn đẩy Thẩm Chấp ra theo bản năng.

Nhưng lúc cô đưa tay ra thì Thẩm Chấp lại cầm lấy tay cô, bàn tay cậu rất lớn gần như bao chặt lấy tay cô, da thịt đụng chạm vào nhau.

Kỷ Nhiễm cứng đờ.

Nói ra thì đây cũng không phải lần đầu tiên Kỷ Nhiễm bị Thẩm Chấp nắm tay, lần trước là lúc gặp sự cố thang máy trong công ty. Thật khéo lần đó chỉ có cô và Thẩm Chấp trong đó.

Cho dù có mạnh mẽ thế nào thì đến cùng Kỷ Nhiễm cũng chỉ là một cô gái, lúc thang máy bị rơi xuống người đàn ông bên cạnh đã đưa tay cầm tay cô.

Lúc thang máy dừng lại, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ.

Tay anh thật ấm.

Bây giờ bàn tay cô cũng bị Thẩm Chấp cầm như vậy, nhiệt độ lòng bàn tay như bàn ủi nóng bỏng. Kỷ Nhiễm không ngờ đời này cô và Thẩm Chấp lại gặp nhau sớm như vậy, cũng không nghĩ tới dây dưa giữa họ ngày càng sâu.

Rõ ràng cô muốn thoát khỏi cậu.

Kỷ Nhiễm khẽ rút bàn tay mình ra, muốn rút bàn tay khỏi lòng bàn tay của Thẩm Chấp, nhưng Thẩm Chấp lại không buông ra được.

Tay cô rất mềm, thật sự rất mềm.

Kỷ Nhiễm mở miệng: "Thẩm Chấp, cậu buông ra."

Bỗng nhiên Thẩm Chấp cười nhẹ: "Rốt cuộc cậu đang trốn cái gì?"

Kỷ Nhiễm bị thái độ của cậu chọc tức, không nhịn được nói: "Tớ không trốn, cậu có thể buông tay ra trước không."

"Thả cậu ra cũng được." Thẩm Chấp gật đầu, giọng vẫn rất tốt, bộ dáng như dễ nói chuyện.

Cậu nói tiếp: "Vì sao cậu cứ trốn tránh tớ?"

Giọng cậu rất nhẹ, không giống như chất vấn. Cậu có thể nhìn ra được sự xa cách lạnh nhạt của cô, cho dù là vậy cậu cũng không nhịn được muốn biết đáp án. Trong lòng Thẩm Chấp có chút bực bội không hiểu vì sao, trước giờ cậu chưa từng thấp thỏm như vậy.

Cô càng im lặng, cậu càng khó chịu.

Nhưng cậu lại không thể cách xa cô, cho dù cô biểu hiện rõ ràng như vậy nhưng bản thân cậu vẫn muốn lại gần.

Thẩm Chấp cũng không biết thì ra chính mình lại là người thích ngược đến vậy.

Kỷ Nhiễm hé môi, cô không biết nên nói với Thẩm Chấp thế nào, nói với cậu rằng, bản thân mình và cậu sẽ không cùng đi trên một con đường. Có lẽ rất nhanh, cậu sẽ phát hiện ra một cô gái khiến cậu có một đời vui vẻ mà bỏ qua cô.

Cô gái kia sẽ trở thành ánh trăng sáng của cậu, trở thành sự tồn tại nơi đầu trái tim cậu.

Kỷ Nhiễm không muốn bản thân mình trở thành một người qua đường không quan trọng giữa Thẩm Chấp và ánh trăng sáng kia.

Chi bằng sớm rời đi.

Cô không nói gì, đáy lòng Thẩm Chấp nổi sóng, cậu cúi đầu nhìn cô, lúc này xung quanh tối đen chỉ có ánh mắt cô vẫn như sáng ngời như sao.

Phát sáng chiếu vào lòng cậu, làm cậu nhói đau.

Kỷ Nhiễm vẫn không nói gì, đột nhiên Thẩm Chấp nhớ đến lời đồn về bản thân mình ở trường, Văn Thiển Hạ người cả ngày đi cùng với cô là một người luôn thích nhiều chuyện, cũng không biết cô đã nghe được bao nhiêu lời đồn về cậu.

Cô ngoan như vậy, khẳng định bị dọa đến.

Cho dù chính mắt cậu nhìn thấy bộ dáng Kỷ Nhiễm đánh người, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy cô là một cô gái ngoan một cách vô lý.
Giọng Thẩm Chấp thấp xuống: "Cậu đừng nghe mấy lời đồn trong trường, mấy lời đồn đó đều không phải sự thật."

Kỷ Nhiễm không nhịn được mà ngẩng đầu lên: "Nhưng mà cậu đã bắt tớ ngồi xe máy tới núi Lạc Anh."

Trong giọng nói lộ ra sự không vừa lòng.

Thẩm Chấp ngưng cười, hóa ra cô vẫn ghi thù chuyện này với cậu.

"Về sau sẽ không." Cậu cười nhẹ nói như đang dỗ đứa nhỏ.

Kỷ Nhiễm còn muốn nói gì đó, nhưng Thẩm Chấp đang sát vào cô kia cuối cùng cũng nghe lời mà buông tay cô ra, nhưng cậu lại đưa đầu lại gần: "Cho nên cậu đừng sợ tớ được không?"

Thiếu niên không sợ trời không sợ đất ngông cuồng như vậy, lần đầu tiên nói chuyện với người khác nhẹ nhàng thế này.

Kỷ Nhiễm cắn môi dưới, còn chưa mở miệng đã nghe được tiếng dậm chân, đèn trên đầu sáng lên, ánh sáng màu vàng ấm áp trút xuống chiếu sáng hành lang yên tĩnh.
Vốn dĩ những cảm xúc không rõ không nói thành lời trong bóng tối kia bị ánh sáng thình lình xua tan.

Thẩm Chấp khẽ nói: "Đi thôi."

Cậu muốn cầm cổ tay Kỷ Nhiễm, Kỷ Nhiễm lùi về sau né tránh, khẽ nói: "Tự tớ đi."

Lần này Thẩm Chấp cũng không bắt buộc cô, hai người cùng đi xuống dưới lầu.

Lúc đi đến lầu hai, thiếu chút nữa Thẩm Chấp không nhịn được mà nói tục, ông chủ Thiên Không Chi Cảnh có phải đã ăn xén bớt nguyện liệu không, sao cầu thang lại ngắn như vậy.

Vốn dĩ Kỷ Nhiễm muốn đi luôn xuống lầu 1, gọi xe về.

Chỉ là Thẩm Chấp sao có thể bỏ qua được bèn kéo cô tới lầu hai, lầu hai có một nhà hàng Tây, mới vừa rồi Văn Thiển Hạ ăn kem Haagen-Dazs ở đây.

Lúc họ đi qua, Văn Thiển Hạ đang vừa ăn vừa nhìn chằm chằm thang máy, nhìn xem đến khi nào Kỷ Nhiễm mới xuống.
Ai ngờ cô ấy vừa quay đầu qua đã thấy Kỷ Nhiễm và Thẩm Chấp đi từ lối thoát hiểm ra.

Văn Thiển Hạ cắn cái thìa nhỏ, hơi kỳ quái, có thang máy mà lại đi thang bộ, muốn rèn luyện cơ thể à?

Sau khi Thẩm Chấp đi tới, nhìn hai người đang ngồi bên cạnh bàn, vẻ mặt lạnh nhạt.

Hạ Giang Minh được coi là chân chó của đại lão cũng không phải chỉ có hư danh, lập tức đứng lên, nói lời chính nghĩa: "Văn Thiển Hạ, cậu ăn nó chưa? Đi thôi, tớ đưa cậu về nhà."

Văn Thiển Hạ cúi đấu nhìn cây kem trước mặt, đối với học sinh như cô mà nói Haagen-Dazs là một đồ xa xỉ cho nên Văn Thiển Hạ ăn rất chậm nhấm nháp từng miếng.

Cô ấy nói: "Tớ chưa xong nữa, Nhiễm Nhiễm, cậu muốn ăn chung không?"

"Đi, đi, đi, chưa xong thì vừa đi vừa ăn." Hạ Giang Minh kéo cô đứng dậy.

Văn Thiển Hạ cũng hiểu ra cậu ta đang muốn dọn sạch chướng ngại vật cho Thẩm Chấp, vì thế kêu to: "Hạ Giang Minh, sao cậu lại vậy chứ."
Cô ấy không dám gầm thét với Thẩm Chấp, chỉ có thể trút giận lên Hạ Giang Minh.

Hạ Giang Minh cầm túi của cô ấy lên, kéo người đi.

Lúc gần đến thang máy, rốt cục Văn Thiển Hạ cũng không chịu nổi, thấp giọng nói: "Tên chó săn nhà cậu."

Ai dè Hạ Giang Minh lại quay đầu lại nhìn cô ấy.

Văn Thiển Hạ bị dọa thiếu chút nữa đã rớt ly kem trên tay xuống, hu hu, sao cô ấy lại quên Hạ Giang Minh cũng là một thiếu niên xấu nổi danh trong trường chứ.

Người đi chung với đại lão, sao có thể không xấu được.

Vì thế Văn Thiển Hạ đang sợ hãi bị Hạ Giang Minh kéo đi.

Kỷ Nhiễm không biết Thẩm Chấp kéo mình tới đây để làm gì nên đành mở miệng nói: "Thẩm Chấp, tớ muốn về nhà."

Lúc này Thẩm Chấp đang cúi đầu nhìn ngăn tủ lạnh do nhà hàng để trước cửa, bên trong là Haagen-Dazs đủ các loại, cậu quay đầu ngón tay gõ lên cửa kính trên đó, "Muốn vị gì?"
Kỷ Nhiễm có chút thất thần.

Sau đó cô lắc đầu: "Không cần, tớ không muốn ăn."

"Vị ô mai?" Thẩm Chấp cũng không biết khẩu vị của cô, nhưng lại cảm thấy loại như vị ô mai cũng sẽ không đến mức làm cho người ta ghét.

Kỷ Nhiễm vẫn lắc đầu, không hề muốn ăn.

Nhưng mà Thẩm Chấp đã kêu phục vụ lấy kem trong tủ ra, cậu cầm qua đưa cho cô.

Kỷ Nhiễm nhíu mày không nhận, cô không hiểu vì sao đột nhiên Thẩm Chấp lại mua cái này cho mình.

Thẩm Chấp cúi đầu nhìn cô: "Kỷ Nhiễm."

Cậu gọi một tiếng, Kỷ Nhiễm ngẩng đầu nhìn cậu.

"Cậu có biết khi trong cuộc sống của cậu xuất hiện một người đáng ghét, mặc kệ cậu đánh hay không thì người đó cũng nghĩ tới cậu." Vốn giọng cậu đã lạnh nhạt, lúc nói ra những lời này lại tỉnh táo lý trí.

Kỷ Nhiễm nghiêm túc nhìn cậu, không ngờ cậu có thể nói như vậy.
Cô cúi đầu nhìn ly kem cậu đang cầm, cho nên cậu mua cái này cho cô là bởi vì ...

"Kỷ Nhiễm, đừng làm tớ thất bại ngay lần đầu tiên dỗ dành người khác có được không?" Đột nhiên cậu sát lại gần cô.

Kỷ Nhiễm dừng một chút, rốt cục cũng đưa tay ra.

Trong mắt Thẩm Chấp nhiễm ý cười, cô gái này thật ngoan, làm cho người ta muốn lại gần.

Kỷ Nhiễm ngồi xe taxi về nhà, cúi đầu nhìn ly kem trong tay cuối cùng cô vẫn mở nắp ra, dùng thìa xúc một miếng đưa lên miệng.

Kem hơi lạnh, còn có mùi ô mai nồng đậm, trong nhất thời tràn ngập trong miệng cô.

Dường như nó cũng có thể đè lại chút bực bội dưới đáy lòng cô.

*

Lúc Kỷ Nhiễm về đến nhà, đã chú ý tới đèn trong phòng khách vẫn đang sáng. Cô khẽ nhếch miệng lộ ra nụ cười lạnh. Nếu nói lúc ở Thiên Không Chi Cảnh là món khai vị, thì bây giờ chính là món chính.
Cô vừa vào cửa, quả nhiên nghe được tiếng khóc.

Kỷ Nhiễm bình tĩnh đổi dép lê ở cửa, không nhanh không chậm đi vào.

Qủa nhiên mọi người đều ngồi đầy đủ trong phòng khách, xem ra Kỷ Khánh Lễ vừa về đến nhà, áo vest ngoài vẫn đang để bên cạnh. Vẻ mặt ông đau lòng nhìn Giang Lợi Khởi rồi khẽ an ủi.

Thật ra khuôn mặt Giang Lợi Khởi không hề đẹp kiểu rực rỡ, ngược lại theo hướng dịu dàng yếu đuối.

Ngay cả tính cách bà ta cũng như vậy, đại khái đàn ông thích ăn nhất khuôn mặt và tính cách như bạch liên hoa này.

Dưới sự nhận xét của Kỷ Nhiễm, ngay cả tư cách xách giày cho Bùi Uyển thì Giang Lợi Khởi cũng không có. Khuôn mặt và khí chất của Bùi Uyển thuộc dạng chói mắt mạnh mẽ, bà ấy sẽ không dựa vào đàn ông mà sống, kiên cường độc lập, làm cho Kỷ Khánh Lễ khi đối mặt với bà không thể sinh ra cảm giác về sự ưu việt của đàn ông.
"Được rồi, chờ Nhiễm Nhiễm về anh sẽ nói với con bé." Kỷ Khánh Lễ nhẹ giọng dỗ dành.

Lúc Kỷ Nhiễm đi vào thì nghe thấy câu này, không nhịn được cười lạnh.

Lúc này Giang Lợi Khởi nhìn qua nhìn thấy Kỷ Nhiễm, lấp tức lại khóc nức nở nói: "Nhiễm Nhiễm, con bỏ qua cho Tiểu Nghệ, con bé là đứa không biết trời cao đất rộng, không nên vì chuyện tham dự buổi tiệc với bạn học mà mượn lễ phục của con."

Mượn?

Kỷ Nhiễm cảm thấy Giang Lợi Khởi tìm từ rất tốt, cô cười nhạt nhìn thoáng qua Giang Nghệ. Bây giờ Giang Nghệ đang ngồi bên cạnh mẹ cô ta, đã sớm thay quần áo thành của cô ta, bộ dáng cúi đầu vô cùng nghe lời.

Kỷ Nhiễm: "Cậu ấy nói với dì là mượn à?"

Giang Lợi Khởi nức nở nói: "Dì đã mắng con bé, con bé cùng biết sai rồi, con tha lỗi cho con bé một lần có được không?"
Kỷ Khánh Lễ ngồi bên cạnh hát đệm: "Nhiễm Nhiễm, chỉ là một bộ lễ phục thôi mà bây giờ con với Giang Nghệ lại là chị em ở dưới một mái nhà, con hào phóng chút."

Lúc ông vừa vào phòng khách, đã nghe thấy Giang Lợi Khởi vừa khóc vừa đánh Giang Nghệ, bộ dáng rất đau lòng.

Cho nên Kỷ Khánh Lễ vội vàng hỏi xem chuyện gì.

Giang Lợi Khởi khóc sướt mướt nói: "Khánh Lễ, em không còn mặt mũi nữa. Giang Nghệ đúng là không biết xấu hổ, bạn con bé mời con bé đi dự sinh nhật, lúc trước con bé đòi mua lễ phục nhưng em cảm thấy học sinh cao trung không nên xa xỉ như vậy nên không mua cho con. Kết quả con lại chạy đi mượn của Kỷ Nhiễm, cũng không biết vì sao hai chị em lại không nói rõ ràng, làm cho Nhiễm Nhiễm tức giận đến bây giờ còn chưa về."

Kỷ Khánh Lễ nghe xong cười, ông còn tưởng chuyện lớn gì.
Ông nói: "Trẻ con thôi mà, tham gia tiệc sinh nhật của bạn bè thì nên mặc cho đẹp chứ. Đây cũng không phải chuyện gì lớn đừng khóc nữa."

Vì vậy sau khi Kỷ Nhiễm về nhà, Kỷ Khánh Lễ cũng coi chuyện này không quan trọng lắm.

Lúc này Giang Nghệ lại mở miệng: "Nhiễm Nhiễm, thực xin lỗi, chị không nên mượn lễ phục của em, mặc dù chị không biết vì sao em lại đổi ý. Nhưng lần sau chị sẽ không như vậy nữa."

Vẻ mặt Kỷ Nhiễm không chút thay đổi nhìn hai mẹ con này biểu diễn.

Khó trách Giang Nghệ gặp chuyện không may thì chạy về nhà trước, thì ra là tìm mẹ cô ta giúp đỡ. Giang Lợi Khởi cũng rất lợi hại, thời gian ngắn như vậy đã nghĩ chuyện trả đũa lại, kêu Giang Nghệ một mực nhắm vào nói chính mình cho cô ta mượn.

Dù sao cô ta cũng chắc chắn mình không có chứng cứ.
Đột nhiên Kỷ Nhiễm hơi khâm phục Giang Lợi Khởi, khó trách bà ta có thể đứng vững gót chân bên cạnh Kỷ Khánh Lễ, chỉ chuyện không biết xấu hổ này thôi là bà ta đã thắng rồi.

Nhưng Kỷ Nhiễm cũng không tính chịu thiệt.

Cô nhìn Giang Nghệ lạnh lùng nói: "Tôi cho cậu mượn lúc nào?"

"A..., khẳng định cậu đang muốn nói lúc tôi cho cậu mượn không có ai nhìn thấy đúng không." Kỷ Nhiễm cười khẽ.

Cô gật đầu, nhìn Kỷ Khánh Lễ: "Ba, bộ lễ phục này do mẹ đặt cho con từ lâu rồi nhưng gần đây con mới nhận. Ba cảm thấy con sẽ đưa lễ phục mẹ mua cho con cho Giang Nghệ mượn sao?"

Kỷ Khánh Lễ ngẩn người, ông chỉ biết chuyện lễ phục chứ không biết lễ phục này do Bùi Uyển đặt.

Ông nghi ngờ nhìn thoáng qua Giang Lợi Khởi và Giang Nghệ.

Giang Lợi Khởi lập tức nói: "Khánh Lễ, em có thể hiểu lý do Nhiễm Nhiễm tức giận, đều tại Giang Nghệ không biết trời cao đất rộng."
Kỷ Nhiễm đã được lĩnh hội kỷ năng khéo léo của Giang Lợi Khởi, nhưng cô cũng không lo lắng chỉ chậm rãi lấy điện thoại trong túi ra, cô cúi đầu tìm một bức ảnh đưa qua cho ba người đối diện nhìn.

'Đôi giày này cũng do tôi cho cậu mượn sao?" Kỷ Nhiễm nhìn Giang Nghệ.

Đây là tấm ảnh Giang Nghệ đi đôi giày của Kỷ Nhiễm, Giang Nghệ trợn mắt há mồm nhìn tấm ảnh này, sao cô ta lại chưa từng nghĩ đến chuyện này chứ.

Cô ta nhìn sang Giang Lợi Khởi cầu xin giúp đỡ.

Ngay cả Giang Lợi Khởi cũng sửng sốt, đáy lòng vừa tức giận vừa sốt ruột.

Kỷ Nhiễm cười lạnh: "Cậu không chê bẩn, nhưng tôi ngại."

Đối với chuyện Giang Nghệ đi giày của cô, đối với giày trong phòng quần áo Kỷ Nhiễm đều không muốn đi lại, thật không biết mấy đôi đó có bị Giang Nghệ trộm đi qua chưa.
Lần này rốt cuộc Kỷ Khánh Lễ cũng hiểu vì sao lại thế này, ông nhìn thoáng qua Giang Nghệ, trong mắt là sự chán ghét.

Đây không phải ăn trộm à.

loading...

Danh sách chương: