Q.3 - Chương 6: Ảo Ảnh (1)
Trong phòng Phong Giản, hắn và Thần Vãn Tình ngồi đối diện nhau.
"Ngày mai đi tới Minh Nguyệt loan và Huyễn Hải giáng vực." Phong Giản xuyên qua cửa sổ nhìn mặt biển, lo lắng nói.
"Đây cũng không phải là lần đầu tiên, ngươi lo lắng cái gì."
"Không biết, lần này ta cảm thấy Huyễn Hải giáng vực không bình thường." Phong giản nói.
"Bây giờ ngươi lo lắng cũng không có ích lợi gì." Thần Vãn Tình nói, "Những cái khác ta không quản, hiện tại ta chỉ muốn đến Thần điện, tìm Độc Cô Thiên Diệp kia đánh một trận ra trò."
"Ngươi còn nhớ nàng ta? Sao ngươi không đi tìm Điện chủ chủ trì công đạo đi? Nể tình chúng ta lớn lên từ nhỏ, ta khuyên ngươi không cần chọc vào nàng ta." Phong Giản nói, "Bằng không, đến lúc đó bị thiệt thòi thì đừng nói sao ta không nhắc nhở."
"Mặc kệ thế nào, ta nhất định phải đánh với nàng ta một trận, trực giác nói cho ta biết như vậy." Thần Vãn Tình bỏ lại một câu liền ra khỏi phòng.
"Được rồi, thực ra ta cũng muốn nhìn các ngươi đánh với nhau một trận. Hắc hắc..." Phong Giản nhìn bóng dáng Thần Vãn Tình nhỏ giọng nói, "Ta rất muốn nhìn xem bộ dạng ngươi khi bị ngược đãi như thế nào, ha ha..."
Nghĩ đến bộ dạng Thần Vãn Tình bị Độc Cô Thiên Diệp ngược đãi, trong lòng hắn liền vui sướng liên hồi. Đương nhiên, chuyện này chỉ có thể vụng trộm nghĩ trong lòng , ai bảo hắn không đánh lại nàng?!
Sáng sớm hôm sau, khi mọi người vẫn còn đang say giấc, đột nhiên nghe thấy chấn động, nghĩ rằng huyễn thú tập kích, tất cả đều rời giường, lấy tốc độ nhanh nhất đi vào giáp bản thượng. Đến bên ngoài, nhìn thấy toàn bộ người Thần điện đều có mặt, nghiêm trang đứng cạnh rào chắn. Phong Giản, Thần Vãn Tình đứng hàng đầu, Phong Li đứng một bên chỉ huy mọi người thỉnh thoảng công kích hướng biển.
"Có chuyện gì vậy?"
"Sao vậy? Có phải là hải huyễn thú đột kích không?"
Nhìn thấy mọi người đều ra ngoài, Phong Giản nói: "Bây giờ chúng ta ở Minh Nguyệt loan, ở đây có tuyền qua*, có thể là thỉnh thoảng chớp lên. Đây là chuyện bình thường, mọi người không cần kinh hãi. Đến chạng vạng, chúng ta có thể xuyên qua Minh Nguyệt loan, đi thêm hai ngày nữa là sẽ đến Thánh hải thành."
Biết đây chỉ là hiện tượng bình thường, mọi người nhất thời thả lỏng. Huyễn sư chủ động ở lại hỗ trợ, kiếm sư cũng ở lại xem náo nhiệt.
Thấy có tuyền qua, chưởng đà khống chế bánh lái thuyền lách qua, nếu lách không kịp, Phong Li trước hết sẽ chỉ huy huyễn sư công kích mặt biển, sau đó mượn lực dời thuyền ra khỏi phạm vi tuyền qua. Giống như lời Phong Giản nói, khi đêm đến, con thuyền liền rời khỏi Minh Nguyệt loan.
Bởi vì ban ngày, mọi người tập trung tinh thần cao độ, đến tối, người Thần điện phân phát cho mỗi người một viên dưỡng thần đan, dặn mọi người ăn cơm xong thì nghỉ ngơi sớm một chút. Độc Cô Thiên Diệp ngửi thấy trong đan dược có mùi của Đăng tinh thảo, thì không ăn, mà ngồi xếp bằng tu luyện.
"Chị, chị." Một âm thanh thanh thúy vang lên bên tai nàng.
Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy âm thanh kia có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ là đã nghe qua ở đâu.
"Chị, chị, dậy đi ! Ba mẹ đã đồng ý hôm nay dẫn chúng ta lên núi chơi rồi." Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp không trả lời, âm thanh kia lại vang lên, như không đánh thức được nàng thì không buông tha.
Không chịu nổi nữa, Độc Cô Thiên Diệp rốt cuộc cũng mở mắt, lọt vào tầm mắt là một cô bé tầm 7, 8 tuổi, cột tóc thành hai búi, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt thật to lóe sáng nhìn nàng.
"Chị, chị dậy rồi. Mau đứng lên đi. Ba mẹ đều thu xếp xong mọi thứ rồi, chỉ chờ mình chị thôi đó." Cô bé nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp thức rồi, vội vàng nói.
Độc Cô Thiên Diệp có chút choáng váng, đưa tay day day trán, lại phát hiện tay mình biến thành tay của một đứa trẻ 10 tuổi. Độc Cô Thiên Diệp cả kinh, cơn buồn ngủ nhất thời vơi đi hơn một nửa. Ngẩng đầu nhìn cô bé đứng cạnh giường mình, nàng lập tức cả kinh nhảy xuống giường.
"Tiểu... Tiểu Lam?"
"Chị, chị thật mê ngủ, em gọi chị lâu lắm rồi đó. Chị mau dậy đi, nếu không thì sẽ trễ đó.Em đi tìm ba mẹ." Cô bé nói xong liền lon ton chạy ra khỏi phòng.
Cho đến khi Tiểu Thiên Lam ra khỏi phòng, Độc Cô Thiên Diệp mới phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ. Nàng nhìn bản thân mình thu nhỏ, lại nhìn căn phòng quen thuộc. Đây là căn phòng của nàng ở kiếp trước! Chẳng lẽ mình đã xuyên trở lại?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Không phải nàng đang trên đường tới Thần điện sao? Sao lại quay trở về rồi?!
"Chị, chị làm sao vậy? Mau tới đây đi ! Ở đây có thật nhiều bông hoa xinh đẹp nha, chúng ta đi hái đi." Tiểu Thiên Lam vừa nói, vừa chạy đến kéo tay nàng.
Độc Cô Thiên Diệp ngẩng đầu, phát hiện mình không còn ở trong phòng nữa. Lọt vào tầm mắt nàng là Tiểu Thiên Lam đang chạy tới, còn có ba mẹ đang dọn hộp cơm ra.
"Ba? Mẹ?" Độc Cô Thiên Diệp ngây ngốc nhìn ba mẹ đang bận rộn, nụ cười ấm áp quen thuộc. Ánh mắt mẹ từ ái nhìn nàng, nước mắt nàng bất tri bất giác nhỏ xuống hai má.
Bất quá, bởi vì hoài niệm quá mức, cho nên nàng không phát hiện có một con sói hoang xuất hiện phía sau lưng.
"A, chị ơi, cẩn thận !" Tiểu Thiên Lam đột nhiên hét ầm lên, hấp dẫn sự chú ý của ba mẹ.
"Thiên Diệp, chạy mau!" Mẹ sợ hãi kêu to.
Mà nàng thì lại nhìn ba mẹ đến ngẩn người.
"A......"
Độc Cô Thiên Diệp cảm giác được mình bị đẩy, té sang một bên. Đứng dậy, nàng liền thấy Tiểu Thiên Lam té lăn trên đất, cánh tay bị cắn. Mà ba nàng dùng Thuấn di chạy tới, một chưởng đánh chết con sói hoang kia, sau đó ôm lấy Tiểu Thiên Lam.
"Sao rồi? Vết thương có nặng lắm không?" Mẹ cũng chạy tới, ôm Độc Cô Thiên Diệp nhìn một lượt, thấy không có bị thương liền thở phào nhẹ nhõm.
"Lam Nhi bị thương rồi, phải mau về chữa trị." Cha nói, sau đó mỗi người ôm một đứa trẻ vội vàng chạy về, nhanh chóng tìm bác sĩ chữa trị cho Tiểu Thiên Lam.
Độc Cô Thiên Diệp nằm trong lòng mẹ, ngửi hương vị quen thuộc. Nàng nghĩ, đây là năm nàng được 9 tuổi, Tiểu Thiên Lam vì nàng mà bị thương. Khi đó, nàng đem chuyện này xé ra to, quyết định phải tu luyện thật tốt để bảo vệ em gái, cho nó một cuộc sống thoải mái.
Cuộc sống mỗi ngày cứ tiếp tục diễn ra, vết thương của Tiểu Thiên Lam cũng tốt lên, tiếp tục tu luyện. Mọi người chậm rãi lớn lên. Tất cả mọi chuyện đều khiến cho Độc Cô Thiên Diệp thật sự nghĩ rằng mình đã trở về kiếp trước. Nàng cố ý gọi bọn Tiểu Hỏa, nhưng lại không có chút phản ứng gì. Có đôi khi nàng cũng có ý định giết Tiểu Thiên Lam, để cho bi kịch không tiếp diễn, nhưng vì nguyên nhân gì đó mà lại buông tha. Về sau nàng cũng hiểu được, hành vi của nàng không chịu sự khống chế của tư tưởng, mặc dù nàng nghĩ gì, có một số việc vẫn không thể thay đổi.
"Thiên Diệp, chúng ta đi thôi." Bách Lý Như Yên một thân trang phục màu đen bước vào phòng Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Hoàn thành xong nhiệm vụ lần này, chúng ta có thể nghi ngơi một thời gian rồi. Cậu có thể có thêm một ít thời gian ở bên cạnh ba mẹ và Thiên Lam."
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Bách Lý Như Yên thật lâu, hồi sau mới cười nói: "Được, chúng ta xuất phát."
Độc Cô Thiên Diệp đi ra cửa lớn, dừng lại, xoay người nhìn cửa lớn uy vũ, trong mắt hiện lên tia quang mang tối nghĩa. Chính là nhiệm vụ lần này, nàng và Như Yên thiếu chút nữa là mất mạng Cũng là sau nhiệm vụ trở về, gia đình vốn hạnh phúc bỗng chốc thay đổi mãnh liệt, nàng cùng Như Yên đồng thời mất mạng.
"Đi thôi." Độc Cô Thiên Diệp nói với Bách Lý Như Yên.
"Thiên Diệp!" Ngay lúc hai người vừa định đi, mẹ gọi nàng lại.
"Mẹ." Độc Cô Thiên Diệp chạy tới, ôm chặt lấy mẹ, nc mắt không nhịn được rơi xuống.
Mẹ cười vỗ vỗ lưng Thiên Diệp, nói: "Nhiệm vụ lần này có vẻ nguy hiểm, con phải chú ý an toàn, mau chóng trở về."
"Con biết rồi." Độc Cô Thiên Diệp buông mẹ ra, nhìn thẳng mặt bà, như muốn khắc sâu gương mặt bà trong lòng . Cho đến khi Bách Lý Như Yên thúc giục, nàng mới xoay người rời đi.
Hai tháng sau, nàng cùng Bách Lý Như Yên gian nan hoàn thành nhiệm vụ, cũng dưỡng thương một thời gian, chờ đến lúc hai người trở về cũng đã trải qua mấy tháng. "Chị, chị Như Yên, hai chị về rồi." Độc Cô Thiên Lam xuống lầu, nói: "Lần này hai chị đi thật lâu, em nhớ hai chị muốn chết. Lần sau hai chị nhất định phải đưa em đi chung đó nha! Tuy võ công của em không cao, nhưng cũng sẽ không làm vướng chân hai chị đâu." Độc Cô Thiên Lam vừa nói, vừa rót cho hai người một ly trà, đặt tới trước mặt hai người. "Chị, uống trà đi." Độc Cô Thiên Diệp cầm lấy ly trà, đặt lên miệng, lúc muốn uống thì dừng lại, hỏi: "Sao lại không thấy ba mẹ đâu vậy?" Nhìn Độc Cô Thiên Diệp buông ly trà xuống, ánh mắt Độc Cô Thiên Lam hiện lên một chút thất vọng, thấy Độc Cô Thiên Diệp nhìn cô, vội vàng cười nói: "Họ đi tới chỗ của đại trưởng lão rồi." "Phải không?" Độc Cô Thiên Diệp thâm sâu hỏi, nhìn thấy Bách Lý Như Yên đang muốn uống trà, lập tức đánh đổ nó. "Chị, chị làm sao vậy?" Độc Cô Thiên Lam bị hành động của Độc Cô Thiên Diệp làm cho hoảng sợ. Độc Cô Thiên Diệp không để ý tới, nhìn Độc Cô Thiên Lam nói: "Đưa ta ra ngoài !" "Chị, chị nói cái gì vậy?" Độc Cô Thiên Lam khó hiểu nhìn Độc Cô Thiên Diệp. Độc Cô Thiên Diệp nói: "Ta biết đây là giả. Bây giờ thì đưa ta ra ngoài !" "Ha ha... ngươi nhìn ra được? Xem ra ngươi cũng không ngốc nha!" Độc Cô Thiên Lam đối diện đột nhiên cười rộ lên: "Nơi này là Tâm chi ảo cảnh, hoan nghênh ngươi ghé thăm." Độc Cô Thiên Lam vung tay lên, Bách Lý Như Yên liền biến mắt. "Ta đã sớm biết đây không phải sự thật, tuy rằng tất cả mọi thứ đều nhìn như thật." Độc Cô Thiên Diệp nói. "Ngươi đã biết trước?" Độc Cô Thiên Lam có chút kinh ngạc, "Nếu ngươi đã biết, vì sao không phá vở ảo cảnh để ra ngoài?" "Bởi vì ta muốn nhìn cha mẹ và Như Yên." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Nghe nói muốn ra khỏi ảo cảnh thì phải giết người thao túng ảo cảnh. Cho nên, sau khi biết chuyện, ta luôn muốn giết ngươi, nhưng bỏ qua, vì ta không muốn ra ngoài sớm như vậy." Độc Cô Thiên Diệp ở trong ảo cảnh lập lại chuyện kiếp trước của mình, bọn Tiểu Hỏa thì ở bên ngoài lo lắng cho nàng. Từ sau khi vào ảo cảnh, mặc kệ ai kêu nàng cũng không tỉnh lại. Tiểu Hỏa gấp đến độ sắp khóc rồi. Bất đắc dĩ, nàng đành phải gọi Tiểu Cửu ra tìm Tạ Bình. "Con bé sao vậy?" Tạ Bình vội vàng đi vào phòng Độc Cô Thiên Diệp, nhìn Tiểu Hỏa đang lo lắng một bên, hỏi. "Không biết nữa. Tối qua, sau khi tỷ tỷ tu luyện thì bất tỉnh, cho dù ta dùng quan hệ kê ước bản mạng đều không gọi tỷ ấy dậy được." Tiểu Hỏa nhìn Tạ Bình, không khống chế được cảm xúc, khóc nói: "Tỷ tỷ sẽ không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?" Nghe được tin tức, đám người Mạc Tử Khanh đi vào phòng Độc Cô Thiên Diệp, may mà phòng trên thuyền đủ lớn, có thể chứ được mấy chục người. "Lão đại xảy ra chuyện gì vậy?" Nhìn bóng dáng nằm trên giường không nhúc nhích, mọi người đều lo lắng. Nhưng không ai biết nguyên nhân, cũng không biết nên làm cái gì. "Có chuyện gì vậy?" Âm thanh của Phong Giản vang lên phía sau. Biết người Thần điện đến, mọi người tránh sang một bên, để cho Phong Giản bước vào, có thể nhìn rõ tình hình bên trong. "Tạ tôn giả, ở đây đã chuyện gì?" "Tối qua, sau khi Bách Lý Tà tiến vào tu luyện thì bất tỉnh, cho dù Tiểu Hỏa dùng quan hệ khế ước bản mạng cũng không liên hệ được với nó, giống như nó không có ở đây vậy. Ngươi có biết là xảy ra chuyện gì hay không?" Tạ Bình hỏi Phong Giản. "Cái gì?" Phong Giản nghe xong liền chấn động, sau đó nhìn về phía Độc Cô Thiên Diệp. "Ngươi biết nguyên nhân gì sao?" Tạ Bình nhìn Phong Giản phản ứng như vậy, cảm thấy hắn biết được nguyên nhân. "Nửa đêm hôm qua, chúng ta bắt đầu tiến vào khu linh vụ. Ở trong này, mọi chỉ thị phương hướng đều mất tác dụng, nghe nói là do linh vụ. Không ai biết linh vụ này từ đâu tới, chỉ biết là nó chưa từng di tản. Có người vào đây sẽ tiến vào ảo cảnh, tình trạng cũng không khác Bách Lý Tà là mấy, mặc kệ là ai gọi cũng không tỉnh dậy." Phong Giản giải thích, "Nhưng tình trạng này vô cùng hiếm, mấy trăm năm mới có một người như vậy." "Ngươi nói tỷ tỷ tiến vào ảo cảnh?" Tiểu Hỏa hỏi. Trước khi mọi người tới, Tiểu Hỏa đã biến thành hình dáng tự vệ. Độc Cô Thiên Diệp từng nói, không được để người ngoài biết nàng biến hóa, cho nên, nàng biến thành chim nhỏ rực rỡ đậu trên vai Độc Cô Thiên Diệp. "Chắc là vậy." "Không có biện pháp gọi muội ấy ra hay sao?" Mạc Tử Khanh hỏi. "Không có. Chỉ khi nào nàng đánh vỡ ảo cảnh." Phong Giản nói, "Nếu nàng không thể vượt qua ảo cảnh, nàng sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong ảo cảnh." "Cái gì?!" Mọi người như hít phải ngụm khí lạnh. Vậy nếu tự nàng không thể phá vỡ ảo cảnh, thật sự nàng phải giống như người thực vật sao? Biết là không thể giúp đỡ được gì, Tạ Bình kêu mọi người về hết, mình thì ở lại trong phòng Độc Cô Thiên Diệp. Nếu như có ai muốn tấn công nàng, có lẽ nàng sẽ chết ngay lập tức. Mà lúc này, bên trong ảo cảnh, Độc Cô Thiên Diệp đang giằng co với Độc Cô Thiên Lam. "Ngươi là ai?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi. "Ta là ai? Ngươi hỏi ta là ai? Ngươi đợi ta nghĩ xem." Độc Cô Thiên Lam tùy ý ngồi trên sô pha, hai cánh tay đặt lên điểm tựa, "Ta cũng không biết ta là ai. Ta luôn ngủ say, mấy trăm năm hay mấy ngàn năm mới tỉnh lại một lần, đã sớm quên mất mình là ai rồi." "Vậy làm sao ngươi biết đây là Tâm chi ảo cảnh?" "Bản năng. Bản năng gì đó thì ta nhớ rõ. Ta là ai, tên là gì, cái này thì không thuộc về bản năng." Độc Cô Thiên Lam cười nói, "Ngươi muốn biết ta là ai, không bằng nghĩ xem làm cách nào để ra khỏi đây đi." "Vì sao ngươi muốn mang ta vào đây?" Độc Cô Thiên Diệp cũng không hoảng loạn, ngồi đối diện Độc Cô Thiên Lam. "Ta thích." Độc Cô Thiên Lam nói, "Thời gian ta tỉnh lại cũng không dài, sau khi các ngươi trải qua mọi chuyện trong ảo cảnh, có thể là muốn tìm chút niềm vui sau khi ngủ. Mà ngươi, là người đặc biệt nhất trên thuyền. Trí nhớ của ngươi có hai đoạn tồn tại lẫn lộn với nhau, điều này khiến cho ta liếc mắt một cái liền nhìn trúng ngươi. Mà trí nhớ của ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng, chỉ là không thể đi tiếp, thật đáng tiếc !" Độc Cô Thiên Diệp không nói gì. Nàng cầm lấy tách trà, bóp nát, sau đó nhanh chóng phóng về phía Độc Cô Thiên Lam. Độc Cô Thiên Lam cũng không né tránh, chỉ cười nhìn mãnh sứ vở được Độc Cô Thiên Diệp xem như ám khí đang phóng tới gần. Mắt thấy nó sẽ cắt qua hai má và yết hầu, nàng chỉ búng ngón tay, mảnh sứ liền biến mất. "Ở đây là địa bàn của ta, mọi thứ ở nơi này đều do ta tạo ra. Ta muốn nó có, nó sẽ có, ta muốn nó biến mất, nó sẽ biến mất. Ngươi không cần phí sức, ngươi đánh không lại ta." Độc Cô Thiên Lam khoa trương khoa tay múa chân, vui vẻ cười. "Phải không?" Độc Cô Thiên Diệp cười lạnh một chút, nói, "Vậy chúng ta thử đi." Nói xong, Độc Cô Thiên Diệp giống như con báo nhảy tới trước mặt Độc Cô Thiên Lam, đánh nhau. "Ngươi biết không, ngươi cho rằng Thiên Lam là khúc mắt của ta, biến thành bộ dạng cô ta thì ta không qua được sao? Đừng quên, cô ta là người phản bội ta, ngươi biến thành cô ta, lại càng khiến cho ta không cần khách khí với ngươi hơn." Độc Cô Thiên Diệp vừa đánh vừa nói: "Hơn nữa, ngươi chỉ có thể đọc được trí nhớ của ta, cũng không thể thay đổi nó, không thể chi phối cơ thể ta. Bằng không cũng không cần trình diễn hết thảy dựa theo trí nhớ của ta. Đúng không? Mà cơ thể ta chính là vũ khí sắc bén nhất đánh bại ngươi." "Ai nha, chuyện này mà ngươi cũng nhìn ra?" Độc Cô Thiên Lam cười đùa, "Bây giờ, một tinh thần khác của ta còn đang ngủ say chưa tỉnh lại, quả thực không thể chi phối thân thể ngươi. Không nghĩ tới ngươi lại cẩn thận như vậy, ngay cả điều này cũng phát hiện. Ta rất sợ đó." Tuy Độc Cô Thiên Lam nói sợ, nhưng cả người lại không có chút biểu tình nào cho là sợ, ngược lại vẻ mặt lộ ra ý cười đánh nhau với Độc Cô Thiên Diệp. Bởi vì không gian là sô pha và bàn trà nhỏ, khi hai người giao đấu không thi triển hết tay chân. Độc Cô Thiên Diệp trụ một chân, toàn bộ thân người bật lên, đặt mông ngồi lên người Độc Cô Thiên Lam, hai tay bắt lấy cổ nàng ta. "Thế nào, có thả ta ra ngoài hay không?" Độc Cô Thiên Diệp lạnh lùng hỏi. Nếu nàng ta dám nói từ không, nàng sẽ không ngần ngại bóp chết nàng ta. "Khụ khụ... Khụ khụ... Buông tay!" "Nói, thả hay không thả?" Độc Cô Thiên Diệp tăng thêm lực tay. "Khụ khụ... Khụ khụ... Thả... Thả... Ta thả là được rồi." Độc Cô Thiên Lam nói, không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp này lại không biết đùa như vậy. "Ngươi đánh bại ta, sau này ta chỉ có thể đi theo ngươi. Ngươi không nên vứt bỏ ta nha!" Độc Cô Thiên Lam cười nói. Nói xong liền biến thành một nam nhân tuấn dật mặc y phục đỏ thẫm, một đầu ngân phát, đối với Độc Cô Thiên Diệp đang ngồi trên người thì phun mị nhãn, phong tình đến tận xương
Hai tháng sau, nàng cùng Bách Lý Như Yên gian nan hoàn thành nhiệm vụ, cũng dưỡng thương một thời gian, chờ đến lúc hai người trở về cũng đã trải qua mấy tháng. "Chị, chị Như Yên, hai chị về rồi." Độc Cô Thiên Lam xuống lầu, nói: "Lần này hai chị đi thật lâu, em nhớ hai chị muốn chết. Lần sau hai chị nhất định phải đưa em đi chung đó nha! Tuy võ công của em không cao, nhưng cũng sẽ không làm vướng chân hai chị đâu." Độc Cô Thiên Lam vừa nói, vừa rót cho hai người một ly trà, đặt tới trước mặt hai người. "Chị, uống trà đi." Độc Cô Thiên Diệp cầm lấy ly trà, đặt lên miệng, lúc muốn uống thì dừng lại, hỏi: "Sao lại không thấy ba mẹ đâu vậy?" Nhìn Độc Cô Thiên Diệp buông ly trà xuống, ánh mắt Độc Cô Thiên Lam hiện lên một chút thất vọng, thấy Độc Cô Thiên Diệp nhìn cô, vội vàng cười nói: "Họ đi tới chỗ của đại trưởng lão rồi." "Phải không?" Độc Cô Thiên Diệp thâm sâu hỏi, nhìn thấy Bách Lý Như Yên đang muốn uống trà, lập tức đánh đổ nó. "Chị, chị làm sao vậy?" Độc Cô Thiên Lam bị hành động của Độc Cô Thiên Diệp làm cho hoảng sợ. Độc Cô Thiên Diệp không để ý tới, nhìn Độc Cô Thiên Lam nói: "Đưa ta ra ngoài !" "Chị, chị nói cái gì vậy?" Độc Cô Thiên Lam khó hiểu nhìn Độc Cô Thiên Diệp. Độc Cô Thiên Diệp nói: "Ta biết đây là giả. Bây giờ thì đưa ta ra ngoài !" "Ha ha... ngươi nhìn ra được? Xem ra ngươi cũng không ngốc nha!" Độc Cô Thiên Lam đối diện đột nhiên cười rộ lên: "Nơi này là Tâm chi ảo cảnh, hoan nghênh ngươi ghé thăm." Độc Cô Thiên Lam vung tay lên, Bách Lý Như Yên liền biến mắt. "Ta đã sớm biết đây không phải sự thật, tuy rằng tất cả mọi thứ đều nhìn như thật." Độc Cô Thiên Diệp nói. "Ngươi đã biết trước?" Độc Cô Thiên Lam có chút kinh ngạc, "Nếu ngươi đã biết, vì sao không phá vở ảo cảnh để ra ngoài?" "Bởi vì ta muốn nhìn cha mẹ và Như Yên." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Nghe nói muốn ra khỏi ảo cảnh thì phải giết người thao túng ảo cảnh. Cho nên, sau khi biết chuyện, ta luôn muốn giết ngươi, nhưng bỏ qua, vì ta không muốn ra ngoài sớm như vậy." Độc Cô Thiên Diệp ở trong ảo cảnh lập lại chuyện kiếp trước của mình, bọn Tiểu Hỏa thì ở bên ngoài lo lắng cho nàng. Từ sau khi vào ảo cảnh, mặc kệ ai kêu nàng cũng không tỉnh lại. Tiểu Hỏa gấp đến độ sắp khóc rồi. Bất đắc dĩ, nàng đành phải gọi Tiểu Cửu ra tìm Tạ Bình. "Con bé sao vậy?" Tạ Bình vội vàng đi vào phòng Độc Cô Thiên Diệp, nhìn Tiểu Hỏa đang lo lắng một bên, hỏi. "Không biết nữa. Tối qua, sau khi tỷ tỷ tu luyện thì bất tỉnh, cho dù ta dùng quan hệ kê ước bản mạng đều không gọi tỷ ấy dậy được." Tiểu Hỏa nhìn Tạ Bình, không khống chế được cảm xúc, khóc nói: "Tỷ tỷ sẽ không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?" Nghe được tin tức, đám người Mạc Tử Khanh đi vào phòng Độc Cô Thiên Diệp, may mà phòng trên thuyền đủ lớn, có thể chứ được mấy chục người. "Lão đại xảy ra chuyện gì vậy?" Nhìn bóng dáng nằm trên giường không nhúc nhích, mọi người đều lo lắng. Nhưng không ai biết nguyên nhân, cũng không biết nên làm cái gì. "Có chuyện gì vậy?" Âm thanh của Phong Giản vang lên phía sau. Biết người Thần điện đến, mọi người tránh sang một bên, để cho Phong Giản bước vào, có thể nhìn rõ tình hình bên trong. "Tạ tôn giả, ở đây đã chuyện gì?" "Tối qua, sau khi Bách Lý Tà tiến vào tu luyện thì bất tỉnh, cho dù Tiểu Hỏa dùng quan hệ khế ước bản mạng cũng không liên hệ được với nó, giống như nó không có ở đây vậy. Ngươi có biết là xảy ra chuyện gì hay không?" Tạ Bình hỏi Phong Giản. "Cái gì?" Phong Giản nghe xong liền chấn động, sau đó nhìn về phía Độc Cô Thiên Diệp. "Ngươi biết nguyên nhân gì sao?" Tạ Bình nhìn Phong Giản phản ứng như vậy, cảm thấy hắn biết được nguyên nhân. "Nửa đêm hôm qua, chúng ta bắt đầu tiến vào khu linh vụ. Ở trong này, mọi chỉ thị phương hướng đều mất tác dụng, nghe nói là do linh vụ. Không ai biết linh vụ này từ đâu tới, chỉ biết là nó chưa từng di tản. Có người vào đây sẽ tiến vào ảo cảnh, tình trạng cũng không khác Bách Lý Tà là mấy, mặc kệ là ai gọi cũng không tỉnh dậy." Phong Giản giải thích, "Nhưng tình trạng này vô cùng hiếm, mấy trăm năm mới có một người như vậy." "Ngươi nói tỷ tỷ tiến vào ảo cảnh?" Tiểu Hỏa hỏi. Trước khi mọi người tới, Tiểu Hỏa đã biến thành hình dáng tự vệ. Độc Cô Thiên Diệp từng nói, không được để người ngoài biết nàng biến hóa, cho nên, nàng biến thành chim nhỏ rực rỡ đậu trên vai Độc Cô Thiên Diệp. "Chắc là vậy." "Không có biện pháp gọi muội ấy ra hay sao?" Mạc Tử Khanh hỏi. "Không có. Chỉ khi nào nàng đánh vỡ ảo cảnh." Phong Giản nói, "Nếu nàng không thể vượt qua ảo cảnh, nàng sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong ảo cảnh." "Cái gì?!" Mọi người như hít phải ngụm khí lạnh. Vậy nếu tự nàng không thể phá vỡ ảo cảnh, thật sự nàng phải giống như người thực vật sao? Biết là không thể giúp đỡ được gì, Tạ Bình kêu mọi người về hết, mình thì ở lại trong phòng Độc Cô Thiên Diệp. Nếu như có ai muốn tấn công nàng, có lẽ nàng sẽ chết ngay lập tức. Mà lúc này, bên trong ảo cảnh, Độc Cô Thiên Diệp đang giằng co với Độc Cô Thiên Lam. "Ngươi là ai?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi. "Ta là ai? Ngươi hỏi ta là ai? Ngươi đợi ta nghĩ xem." Độc Cô Thiên Lam tùy ý ngồi trên sô pha, hai cánh tay đặt lên điểm tựa, "Ta cũng không biết ta là ai. Ta luôn ngủ say, mấy trăm năm hay mấy ngàn năm mới tỉnh lại một lần, đã sớm quên mất mình là ai rồi." "Vậy làm sao ngươi biết đây là Tâm chi ảo cảnh?" "Bản năng. Bản năng gì đó thì ta nhớ rõ. Ta là ai, tên là gì, cái này thì không thuộc về bản năng." Độc Cô Thiên Lam cười nói, "Ngươi muốn biết ta là ai, không bằng nghĩ xem làm cách nào để ra khỏi đây đi." "Vì sao ngươi muốn mang ta vào đây?" Độc Cô Thiên Diệp cũng không hoảng loạn, ngồi đối diện Độc Cô Thiên Lam. "Ta thích." Độc Cô Thiên Lam nói, "Thời gian ta tỉnh lại cũng không dài, sau khi các ngươi trải qua mọi chuyện trong ảo cảnh, có thể là muốn tìm chút niềm vui sau khi ngủ. Mà ngươi, là người đặc biệt nhất trên thuyền. Trí nhớ của ngươi có hai đoạn tồn tại lẫn lộn với nhau, điều này khiến cho ta liếc mắt một cái liền nhìn trúng ngươi. Mà trí nhớ của ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng, chỉ là không thể đi tiếp, thật đáng tiếc !" Độc Cô Thiên Diệp không nói gì. Nàng cầm lấy tách trà, bóp nát, sau đó nhanh chóng phóng về phía Độc Cô Thiên Lam. Độc Cô Thiên Lam cũng không né tránh, chỉ cười nhìn mãnh sứ vở được Độc Cô Thiên Diệp xem như ám khí đang phóng tới gần. Mắt thấy nó sẽ cắt qua hai má và yết hầu, nàng chỉ búng ngón tay, mảnh sứ liền biến mất. "Ở đây là địa bàn của ta, mọi thứ ở nơi này đều do ta tạo ra. Ta muốn nó có, nó sẽ có, ta muốn nó biến mất, nó sẽ biến mất. Ngươi không cần phí sức, ngươi đánh không lại ta." Độc Cô Thiên Lam khoa trương khoa tay múa chân, vui vẻ cười. "Phải không?" Độc Cô Thiên Diệp cười lạnh một chút, nói, "Vậy chúng ta thử đi." Nói xong, Độc Cô Thiên Diệp giống như con báo nhảy tới trước mặt Độc Cô Thiên Lam, đánh nhau. "Ngươi biết không, ngươi cho rằng Thiên Lam là khúc mắt của ta, biến thành bộ dạng cô ta thì ta không qua được sao? Đừng quên, cô ta là người phản bội ta, ngươi biến thành cô ta, lại càng khiến cho ta không cần khách khí với ngươi hơn." Độc Cô Thiên Diệp vừa đánh vừa nói: "Hơn nữa, ngươi chỉ có thể đọc được trí nhớ của ta, cũng không thể thay đổi nó, không thể chi phối cơ thể ta. Bằng không cũng không cần trình diễn hết thảy dựa theo trí nhớ của ta. Đúng không? Mà cơ thể ta chính là vũ khí sắc bén nhất đánh bại ngươi." "Ai nha, chuyện này mà ngươi cũng nhìn ra?" Độc Cô Thiên Lam cười đùa, "Bây giờ, một tinh thần khác của ta còn đang ngủ say chưa tỉnh lại, quả thực không thể chi phối thân thể ngươi. Không nghĩ tới ngươi lại cẩn thận như vậy, ngay cả điều này cũng phát hiện. Ta rất sợ đó." Tuy Độc Cô Thiên Lam nói sợ, nhưng cả người lại không có chút biểu tình nào cho là sợ, ngược lại vẻ mặt lộ ra ý cười đánh nhau với Độc Cô Thiên Diệp. Bởi vì không gian là sô pha và bàn trà nhỏ, khi hai người giao đấu không thi triển hết tay chân. Độc Cô Thiên Diệp trụ một chân, toàn bộ thân người bật lên, đặt mông ngồi lên người Độc Cô Thiên Lam, hai tay bắt lấy cổ nàng ta. "Thế nào, có thả ta ra ngoài hay không?" Độc Cô Thiên Diệp lạnh lùng hỏi. Nếu nàng ta dám nói từ không, nàng sẽ không ngần ngại bóp chết nàng ta. "Khụ khụ... Khụ khụ... Buông tay!" "Nói, thả hay không thả?" Độc Cô Thiên Diệp tăng thêm lực tay. "Khụ khụ... Khụ khụ... Thả... Thả... Ta thả là được rồi." Độc Cô Thiên Lam nói, không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp này lại không biết đùa như vậy. "Ngươi đánh bại ta, sau này ta chỉ có thể đi theo ngươi. Ngươi không nên vứt bỏ ta nha!" Độc Cô Thiên Lam cười nói. Nói xong liền biến thành một nam nhân tuấn dật mặc y phục đỏ thẫm, một đầu ngân phát, đối với Độc Cô Thiên Diệp đang ngồi trên người thì phun mị nhãn, phong tình đến tận xương
loading...
Danh sách chương:
- Tác giả: Bồ Đề Khổ Tâm
- Q1-chương 1 : phản bội
- Q.1 - Chương 2: Huyền Nguyệt Đại Lục
- Q.1 - Chương 3: Phế Vật A Cửu
- Q.1 - Chương 4: Đây Là Cái Gì?
- Q.1 - Chương 5: Bắt Đầu Tu Luyện
- Q.1 - Chương 6: Tìm Ta? Muốn Chết!
- Q.1 - Chương 7: Trận Chiến Mở Màn
- Q.1 - Chương 8: Hư Ảo Giả Dối
- Q.1 - Chương 9: Trái Tim Mạnh Mẽ
- Q.1 - Chương 10: Khế Ước Sinh Tử
- Q.1 - Chương 11: Thêm Một Thành Viên
- Q.1 - Chương 12: Không Muốn Chết Thì Cút Đi!
- Q.1 - Chương 13: Học Luyện Đan
- Q.1 - Chương 14: Chuyện Cũ
- Q.1 - Chương 15: Giải Phong Ấn Luyện Yêu Hồ
- Q.1 - Chương 16: Kinh Ngạc Trong Tỷ Thí
- Q.1 - Chương 17: Mở To Mắt Của Các Ngươi Ra
- Q.1 - Chương 18: Tẩy Tủy Đan
- Q.1 - Chương 19: Sang Năm Mới
- Q.1 - Chương 20: Không Ngừng Kinh
- Q.1 - Chương 21: Khởi Hành
- Q.1 - Chương 22: Tiền Các
- Q.1 - Chương 23: Hội Đấu Giá
- Q.1 - Chương 24: Vật Phẩm Giá Trên Trời
- Q.1 - Chương 25: Nhiệm Vụ Lính Đánh Thuê
- Q.1 - Chương 26: Lão Nhân Gia Ăn Chực
- Q.1 - Chương 27: Đàn Thú Động Dục
- Q.1 - Chương 28: Sự Kỳ Diệu Của Duyên Phận
- Q.1 - Chương 29: Vạn Nguyên Hỏa Chủng
- Q.1 - Chương 30: Lời Mời Từ Phủ Thành Chủ
- Q.1-Chương 31: Bị Buộc Hôn
- Q.1 - Chương 32: Thú Triều Đột Kích
- Q.1 - Chương 33: Ta Đốt Cả Nhà Ngươi
- Q.1 - Chương 34: Thức Tỉnh - Nghi Vấn
- Q.1 - Chương 35: Thân Thế Của Tiểu Hỏa
- Q.1 - Chương 36: Khế Ước Lam Mân, Xuất Phát Đến Đế Đô
- Q.2 - Chương 1: Tới Đế Đô
- Q.2 - Chương 2: Kết Bạn Với Người Của Long Gia
- Q.2 - Chương 3: Lúc Báo Danh Gặp Chó Chặn Đường
- Q.2 - Chương 4: Mới Vào Trường Học
- Q.2 - Chương 5: Gặp Lại Cố Nhân
- Q.2 - Chương 6: Thiên Tài Tập Kết
- Q.2 - Chương 7: Có Người Tới Khiêu Khích
- Q.2 - Chương 8: Ta Chỉ Cần Kết Quả
- Q.2 - Chương 9: Ngưu Hò Hét Đản Đản
- Q.2 - Chương 10: Gặp Nhau
- Q.2 - Chương 11: Kết Bạn Làm Nhiệm Vụ
- Q.2 - Chương 12: Chiến Hữu Lưng Tựa Lưng
- Q.2 - Chương 13: Trả Đũa
- Q.2 - Chương 14: Lại Thêm Một Gia Gia
- Q.2 - Chương 15: Thiên Diệp Giận Dữ
- Q.2 - Chương 16: Ta Đến Tiếp Đón Ngươi
- Q.2 - Chương 17: Đốt Cháy Y Phục Của Nàng Ta
- Q.2 - Chương 18: Mưu Đồ Bí Mật
- Q.2 - Chương 19: Có Cần Huyễn Thú Không?
- Q.2 - Chương 20: Thu Phục Đàn Thú
- Q.2 - Chương 21: Gặp Lại
- Q.2 - Chương 22: Tẩy Kinh Phạt Tủy
- Q.2 - Chương 23: Trang Bị Huyễn Thú
- Q.2 - Chương 24: Nụ Hôn Đầu Tiên
- Q.2 - Chương 25: Bắt Đầu Luyện Khí
- Q.2 - Chương 26: Đêm Trước Bão Táp
- Q.2 - Chương 27: Thế Lực Khắp Nơi Hội Tụ
- Q.2 - Chương 27: Thế Lực Khắp Nơi Hội Tụ
- Q.2 - Chương 28: Phong Ba Trên Yến Hội
- Q.2 - Chương 29: Đánh Tới Cửa
- Q.2 - Chương 30: Diệt Ngươi Không Thương Lượng
- Q.2-Chương 31: Tỷ Thí Giữa Tứ Đại Đế Quốc
- Q.2 - Chương 32: Huấn Luyện P1
- Q.2 - Chương 33: Huấn Luyện P2
- Q.2 - Chương 34: Thiên Hoa, Băng Tâm
- Q.2 - Chương 35: Ta Đá Ngươi Đó.
- Q.2 - Chương 36: Chương 36.1: Bồi Chúng Chơi Đùa
- Q.2 - Chương 37: Chương 37 (1) : Thần Điện Thánh Tử
- Q.2 - Chương 39 =>42: Thực Lực Thật Sự
- Q.2 - Chương 43 +44: Chương 40: Bán Rượu Lừa Đảo
- Q.2 - Chương 45: Chương 41 : Tinh Thần Lực Thuần Thú Sư
- Q.2 - Chương 47: Chương 42: Cắt Tóc Đoạn Tình
- Q.2 - Chương 49 _50: Chương 43: Định Quốc Hầu
- Q.2 - Chương 51: Chương 44 (1) : Ta Là Người Có Bối Cảnh
- Q.2 - Chương 52: Chương 44 (2): Trúng Độc
- Q.2 - Chương 53: Chương 45: Cứu Người
- Q.3 - Chương 1: Châu Thành Thất Nguyệt
- Q.3 - Chương 2: Thần Điện, Ta Đến Đây
- Q.3 - Chương 3: Lần Đầu Giao Đấu
- Q.3 - Chương 4: Đoạt Huy Chương Vàng Về Miệng Quạ Đen
- Q.3 - Chương 5: Hải Chiến
- Q.3 - Chương 6: Ảo Ảnh (1)
- Q.3 - Chương 8: Chương 7: Giáng Vực
- Q.3 - Chương 10: Chương 8: Che Giấu Nguy Cơ
- Q.3 - Chương 12: Chương 9: Trí Nhớ Bị Mất
- Q.3 - Chương 14: Chương 10: Diệt Sát Ngưu Viêm
- Q.3 - Chương 17: Chương 11: Hội Thẩm
- Q.3 - Chương 18: Chương 12 : Vô Ưu Đảo
- Q.3 - Chương 20: Chương 13 : Linh Vị
- Q.3 - Chương 22: Chương 14: Tiểu Bạch Cầu Đáng Yêu
- Q.3 - Chương 24: Chương 15: Dị Tượng
- Q.3 - Chương 25: Chương 16: Giết
- Q.3 - Chương 26: Chương 17: Mắt Của Ngươi Mờ Rồi Hả?
- Q.3 - Chương 27: Chương 18: Lựa Chọn
- Q.3 - Chương 28: Chương 19: Vũ Phách Thiên Chết
- Q.3 - Chương 29: Chương 20: Thụy Thú Trần Câu
- Q.3 - Chương 30: Chương 21.Phá hủy Vô Ưu đảo
- Q.3 - Chương 32: CHƯƠNG 22: NGƯƠI KHÔNG ĐƯỢC
- Q.3 - Chương 33: Chương 23: Đại tế tự
- Q.3 - Chương 34: Chương 24: Chuyện xấu
- Q.3 - Chương 35: Chương 25: Uy lực của Tiểu Bạch Cầu
- Q.3 - Chương 36: Chương 26: Thực lực bạo tăng
- Q.3 - Chương 38: Chương 27: nhũ oa nhi, tao hồ ly
- Q.3 - Chương 39: Chương 28: Mạc gia gặp chuyện
- Q.3 - Chương 40: Chương 29: lôi kiếp biến hóa
- Q.3 - Chương 41: Chương 30: Thiên Diệp qua lôi kiếp
- Q.4 - Chương 1: Đè chết người
- Q.4 - Chương 2: Ta có thể cứu hắn
- Q.4 - Chương 3: băng tâm vừa ra, ai dám tranh phong
- Q.4 - Chương 4: đi theo ca ca có thịt ăn
- Q.4 - Chương 5: Thăng cấp thần cấp
- Q.4 - Chương 6: Thiệt nhiều bái sư lễ
- Q.4 - Chương 7: Đản gia ra ngoài
- Q.4 - Chương 8: Tiền Các - thành Phượng Hoàng
- Q.4 - Chương 9: Lão yêu quái và cô gái xinh đẹp
- Q.4 - Chương 10: Bí cảnh Không Linh
- Q.4 - Chương 11: Cục cưng Lam Nguyệt
- Q.4 - Chương 12: Thần khí phi vũ
- Q.4 - Chương 13 : phản chặn giết
- Q.4 - Chương 14 : hội trưởng vô lại
- Q.4 - Chương 15 : ta khiêu chiến ngươi
- Q.4 - Chương 20: Chương 16 : vô sỉ dụ dỗ
- Q.4 - Chương 22: Chương 17: Quá suất
- Q.4 - Chương 18 : tình huống có biến
- Q.4 - Chương 25: Chương 19: bí cảnh quỷ dị
- Q.4 - Chương 26: Chương 20: thời khắc nguy cơ
- Q.4 - Chương 27: Chương 21: Sẽ không bỏ nàng lại một mình
- Q.4 - Chương 28: Chương 22: Báo thù
- Q.4 - Chương 29: Chương 23: Vây chặn giết
- Q.4 - Chương 30: Chương 24: Hắc ám song tuyệt
- Q.4 - Chương 31: Chương 25: Cứu một đám người
- Q.4 - Chương 32: Chương 26: OANH TRA CŨNG KHÔNG CHỪA
- Q.4 - Chương 33: HÔN TRỘM
- Q.4 - Chương 35: CHƯƠNG 28: HẮC ÁM THÀNH
- Q.4 - Chương 37: TỨC CHẾT NGƯỜI KHÔNG ĐỀN MẠNG
- Q.4 - Chương 38: SAY RƯỢU - THIẾU CHÚT NỮA ĐÃ LOẠN TÍNH
- Q.5 - Chương 1: Tử Tiêu bá khí
- Q.5 - Chương 3: Chương 2 (1): Mạng như đường chỉ
- Q.5 - Chương 4: Chương 2 (2)
- Q.5 - Chương 5: Chương 3 (1): ta vô lại ta quang vinh
- Q.5 - Chương 6: Chương 3 (2)
- Q.5 - Chương 8: Chương 4: Đằng hoàng
- Q.5 - Chương 10: Chương 4 (2)
- Q.5 - Chương 11: Chương 5: Hạ Hầu Thanh Đế
- Q.5 - Chương 12: Chương 6 (1): đặt cược một lần
- Q.5 - Chương 13: Chương 6 (2)
- Q.5 - Chương 14: Chương 7: Bách Lý Tà kia không đứng đắn?
- Q.5 - Chương 15: Chương 8 : thử, bị thương
- Q.5 - Chương 19: Chương 11: khiếp sợ tuyệt đối
- Q.5 - Chương 20: Chương 12 : Về Đến Gia Tộc
- Q.5 - Chương 22: Chương 13 (1): Minh mục trương đảm đục khoét nền tảng
- Q.5 - Chương 23: Chương 13 (2)
- Q.5 - Chương 25 => 31
- Q.5 - Chương 31 => 34
- Q.5- chương 35
- Q.5 : chương 36 người nhà đoàn tụ
- Quyển 5 . chương 37 (2)
- Quyển 5 . chương 38 : lĩnh vực thứ 2
- Quyển 5 . chương 39: Bão Táp Sắp Đến
- Q.5 - Chương 46: Tương Kế Tựu Kế + Chương 47: Lĩnh Vực Va Chạm
- Q.5 -Chương 48: Diệt Phân Gia + Chương 49: Ba Bên Quyết Đấu
- Q.5 -Chương 50 _51: Chiến Sự Thăng Cấp. Trên Chiến Trường Không Triền Miên
- Q.6 -Chương 52.Chương 1: Bù Lại Hôn Lễ + Mộc Khí, Thăng Cấp Thần Hoàng!
- Q.6 - Chương 2_3: Tiểu Bạch Cầu Tỉnh Lại +Niệm Vân
- Q.6 - Chương 4: Thân Tử Hồn Lưu, Trùng Tu Khí Lực*
- Q.6 -Chương 5+6: Nhị Tôn Gặp Lại + Kim Loan
- Q.6.Chương 7+8: Dạ Lạc Tộc Tử Ưng _Tám Mươi Mốt Lần Niết Bàn, Dục Hỏa Trùng Sinh
- Q.6 -Chương 9_10: Không Động Ấn +Ta Là Đi Ngang Qua
- Q.6 - Chương 11+12: Cầm Phục Hy Hiện Thế+Chặt Đứt Đường Lui
- Q.6 -Chương 13+14: Hác Bằng Du Rời Đi + Sắc Cầu Cầu?!
- Q.6 - Chương 15: Gặp Nhau
- Q.6 - Chương 16+17: Hỏa Diệm Sơn Lạp Mã+Thương Tích Đầy Mình
- Q.6-Chương18+19:Chân Tướng Vừa Lộ Ra +Thế Giới Nhị Tôn Nhất Vương
- Q.6 - Chương 20+21: Hỏa Linh Châu Nhận Chủ, Thăng Cấp Tôn Cấp! + Thản Ngôn
- Q.6 - Chương 22+23 :Luyện Đan Sư Học Xào Rau+Băng Lửa Giao Chiến
- Q.6 - Chương 24 +25 : Dung Hợp Lĩnh Vực+Tin Tức Của Kim Linh Châu
- Q.6 - Chương 26: Xuất Phát, Ngộ Chặn Giết + Chương 27: Tiêu Diệt Cái Đuôi
- Q.6 -Chương 28 +29: Thiếu Tông Chủ Ngốc Manh- Thầy Trò Gặp Lại
- Q.6 - Chương 30+31: Răn Dạy Hạ Hầu Thanh Đế _ Có một chút mùi vị âm mưu
- Q.6 - Chương 32-33-34-35: Thật Giả Thần Nông Đỉnh+Khí Chủ Chia Lìa
- Q.6 -Chương 36+37 :Tông Môn Cấm Địa-Chân Tướng Năm Đó
- Q.6 - Chương 38+39: Tiến Vào Cấm Địa+ Linh Thú Bị Nhốt
- Q.6 - Chương40.41: Thu Tất Cả .Được Đến Kim Linh Châu
- Q.6 - Chương 42.43: Cấm Địa Bị Hủy.Thuận Lợi Thoát Thân
- Q.6 - Chương 44.45 : Ngũ Hành Tề Tụ Chương .Trí Nhớ
- Q.6 - Chương 46.47: Chân Tướng Tử Vong.Luyện Đan Sư Tông Môn Chuyển Chỗ
- Q.6 - Chương 48:Huyền Nữ
- Q.6 - Chương 49: Đại Kết Cục (Thượng)
- Q.6 - Chương 49.2
- Q.6 - Chương 49.3
- Q.6 - Chương 49.4
- Q.6 -Chương 50: Đại Kết Cục ( Hạ )
- PHIÊN NGOẠI