Zoe - Bậc thầy biến ảo

Không ai phải trưởng thành nếu họ không muốn. Hoặc có thể họ phải thế thật. Ta thì không.

~ Zoe

---

Là hiện thân của sự tinh quái, trí tưởng tượng, và thay đổi, Zoe nắm giữ vai trò sứ giả vũ trụ của Targon, truyền bá những sự kiện trọng đại có thể thay đổi thế giới. Chỉ sự hiện diện của cô thôi đã đủ bẻ cong thực tại, đôi khi gây ra những biến cố vô tình. Có lẽ điều này giải thích cho thái độ thờ ơ của Zoe với trách nhiệm, cho cô thật nhiều thời gian tập trung chơi đùa, chơi khăm người thường, hoặc không thì tự giải khuây. Gặp gỡ Zoe có thể rất vui vẻ và tràn đầy sức sống, nhưng lúc nào nó cũng ẩn giấu nhiều thứ hơn vẻ ngoài và thường là cực kỳ nguy hiểm.

Khu vực: Núi Targon

Tướng liên quan: Aurelion Sol, Pantheon

---

Tiểu sử tướng:


Là hiện thân của sự tinh quái, trí tưởng tượng, và thay đổi, Zoe nắm giữ vai trò sứ giả vũ trụ của Targon, truyền bá những sự kiện trọng đại có thể thay đổi thế giới. Chỉ sự hiện diện của cô thôi đã đủ bẻ cong thực tại, đôi khi gây ra những biến cố vô tình. Có lẽ điều này giải thích cho thái độ thờ ơ của Zoe với trách nhiệm, cho cô thật nhiều thời gian tập trung chơi đùa, chơi khăm người thường, hoặc không thì tự giải khuây. Gặp gỡ Zoe có thể rất vui vẻ và tràn đầy sức sống, nhưng lúc nào nó cũng ẩn giấu nhiều thứ hơn vẻ ngoài và thường là cực kỳ nguy hiểm.

Đúng như bản chất thượng nhân Targon của mình, sức mạnh của Zoe không đến với cô theo cách truyền thống. Cô không giành được một chiến thắng vĩ đại trước vô vàn kẻ thù, hay hiến thân mình cho một lý tưởng cao quý, hoặc vượt qua thử thách sống còn là leo núi Targon. Thay vào đó, Zoe là một cô gái bình thường, dường như được chọn ra hoàn toàn ngẫu nhiên.

Các sư phụ của cô trong hội Lunari cho biết Zoe là một đứa trẻ sáng tạo, nhưng bướng bỉnh, lười biếng, dễ bị phân tâm, và nghịch ngợm. Một ngày, khi cô bỏ lớp học ma thuật thần thánh để theo đuổi thứ gì đó "ít nhàm chán hơn," cô đã được Thượng Nhân Hoàng Hôn để ý đến.

Nó quan sát cô gái vui vẻ chế nhạo những tiếng la hét giận dữ của đám giáo sĩ Lunari đuổi theo. Rồi, sau hơn một giờ rượt bắt, cô thấy mình bị các sư phụ dồn vào một góc. Trước khi họ tóm được Zoe, Thượng Nhân đã triệu hồi ra sáu vật thể trước mặt cô bé: một túi tiền vàng, một thanh kiếm, một quyển sách, một tấm thảm nguyện, một sợi dây lụa, và một quả bóng đồ chơi. Năm trong số chúng có thể giúp cô chạy trốn hoặc gỡ rối tình hình. Zoe chọn cái thứ sau.

Không quan tâm đến việc chạy trốn, cô tóm lấy quả bóng đồ chơi, đá nó vào tường ngôi nhà gần đó, và vui vẻ hát ca khi nó nảy bật vào mấy vị giáo sĩ không có óc hài hước.

Thích thú trước sự vô tư lự của Zoe, Thượng Nhân mở ra một cánh cổng lung linh dẫn tới đỉnh núi Targon, trao cho cô gái cơ hội nhìn thấy vũ trụ. Cô nhảy giật lùi vào cánh cổng, ngay lập tức dung nhập với Thượng Nhân, rồi lè lưỡi ra ghẹo các sư phụ trước khi biến mất.

Tiếp sau sự biến đổi bất thường này, Zoe du hành đến mọi chiều không gian nằm dưới quyền kiểm soát của Targon, chơi đùa với thực tại vượt ngoài tầm hiểu biết của con người.

Trở về nhà sau cả thiên niên kỷ, Zoe vẫn chẳng già đi lấy một ngày. Dù theo quan điểm của cô, Runeterra đã thay đổi chút ít, cô vẫn tràn đầy trí tò mò của tuổi trẻ về nhân loại và các Thượng Nhân khác.

Có lẽ mối quan hệ khó hiểu nhất của cô là với Aurelion Sol. Sự kiêu ngạo, dối trá, và nhàm chán của con rồng vũ trụ khiến Zoe khó chịu. Đáp lại, cô trêu chọc sinh vật khổng lồ này không biết mệt, nhưng khi cần thiết, cô cũng bảo vệ "chú chó không gian" và những ngôi sao của nó khỏi cơn thịnh nộ của Pantheon. Đó là do ý thích bất chợt, tính sở hữu, hoặc bản chất của một kẻ phá phách, không ai biết chắc được. Bởi, với Zoe, người ta chẳng bao giờ rõ thứ cô thực sự nhắm đến... ngoài vui thú của chính cô.

---


TRUYỆN NGẮN

CUỘC GẶP CÙNG ZOE


Khoảnh khắc Zoe nghĩ tới cửa hàng bánh, Zoe buông mình giữa không trung, mặc cho trọng lực kéo xuống. Giữa lúc đang rơi, cô tập trung ý thức tạo ra một cánh cổng. Ngay lập tức, nó mở ra bên dưới cô, kết nối tới một địa điểm khác. Cô rơi vào trong đó. Các phân tử của cô va đập và co cụm lại khi cô bay qua.

Hơi buồn buồn.

Không may, Zoe không xuất hiện ở điểm đến dự kiến. Cô vọt ra từ một cánh cổng thứ hai, cách đó chừng chục sải chân, lao vụt đi theo quán tính của cú rơi trước. Rồi, sau một thoáng cân bằng, cô bị kéo trở lại cánh cổng thứ hai. Lại một lần nữa, không gian và thời gian vặn vẹo xung quanh cô trước khi ném cô về điểm khởi đầu. Cả hai cánh cổng dần khép lại và biến mất.

Một phép thuật hùng mạnh đã ngăn trở khả năng du hành của Zoe. Có lẽ nó liên quan đến thay đổi đáng ra cô phải truyền bá, và hiển nhiên cô vẫn chưa thành công. Đó là vấn đề, xong không phải vấn đề xa lạ gì. Cô không thực sự rõ thông điệp là gì, nó dành cho ai, hoặc thậm chí nó có nghĩa gì, nhưng theo kinh nghiệm của cô, mấy chi tiết đó hiếm khi lại quan trọng. Toán học thần thánh luôn muốn tiến tới, và các thông điệp thường sẽ rơi xuống không lâu sau khi cô đến nơi. Zoe thấy đó là một lợi thế khá hay ho của việc làm một thượng nhân.

Tất nhiên, giờ câu hỏi là nên làm gì trong lúc chờ đợi. Zoe ngó quanh. Cạnh một cái cây gần đó, cô phát hiện ra một sinh vật nhỏ lông lá với cái đuôi to tướng. Nó trông giống một Yordle tí nị, dù Zoe nhận ra liên kết giữa nó và thế giới tinh linh gần như không đáng kể.

Đời sống của con thú nhỏ thoáng qua đầu Zoe. Nó chỉ trải qua chừng chục vòng trước khi đem linh hồn trả lại tự nhiên. Với cô, sinh mạng ngắn ngủi càng làm nó thêm đáng yêu. Zoe nhảy tới và chạy về phía nó.

"Đáng yêu thật!"

Con thú nhỏ leo vội lên cây.

"Ê, quay lại!" cô bĩu môi.

Vẫn giữ nguyên tốc độ, Zoe tạo ra một bong bóng thời gian, xoay nó nửa vòng quỹ đạo của hành tinh, trước khi tung nó vào cái cây. Nó nảy khẽ trước khi vỡ tan vào thân cây.

Trong một giây, quá khứ của con thú hòa quyện cùng hiện tại. Bầu trời đêm choán lấy cả khu vực, và những chú bướm hoàng hôn lập lòe bay quanh nó. Sinh vật bé xíu kia chìm vào giấc ngủ say tối hôm trước trong lúc thể chất và tinh thần của quá khứ lấn át ý thức hiện tại.

Zoe bỏ qua trọng lực trong chốc lát, lơ lửng bay lên cành cây, và ngừng lại bên cạnh con thú nhỏ. Tay cô ngập ngừng phía trên bộ lông mềm mại. Cô biết lúc mình chạm vào nó, bùa chú sẽ bị phá vỡ.

"Zoe là bạn," cô thầm thì. Nhưng khi cô vuốt ve đầu con vật, nó bừng tỉnh và chạy xa khỏi cô trong hoảng loạn.

Zoe than lên một tiếng thất vọng rồi bay lên cao hơn một chút trước khi lộn ngược người xuống. Cô đang tính chuyện đi thăm Aurelion Sol sau khi xong việc ở đây. Con rồng cũng không muốn bị làm thú cưng. Nhưng cô nghĩ nó dễ bị bắt hơn mà không làm tổn hại gì. Suy nghĩ đó biến mất khi, nhờ cao độ mới, Zoe nhìn qua được ngọn đồi và phát hiện một ngôi làng phía đường chân trời.

Cô tạo ra một cánh cổng đến đó và đi vào. Nhưng, lại một lần nữa, Zoe chỉ tạo ra được đường nối đến cách đó vài thước. Tệ hơn, nó tự sụp đổ và kéo cô về điểm khởi đầu.

Thảm cỏ mùa hè trông thật mời gọi. Không có lựa chọn nào hay hơn, cô đi bộ qua khu rừng để đến chỗ ngôi làng.

Cô đến vùng ngoại vi của khu dân cư có tường bao vừa lúc mặt trời bắt đầu lặn. Nghe có tiếng cười, cô kiểm soát trọng lực và bay lên nóc một ngôi nhà trong làng.

Ở sân trung tâm, nửa tá người thường đang chơi đùa. Họ cao xấp xỉ như Zoe, không giống những đứa trẻ hay người lớn cô thường gặp trong chuyến đi quanh hành tinh.

Một người nam đuổi một người nữ chạy thành vòng tròn. Cả hai đều cười phá lên. Không biết luật chơi thế nào.

Zoe tập trung vào chiếc váy đỏ xinh xắn của cô gái—thắc mắc không biết sắc màu đó có đại diện cho thứ gì không. Dù nó không phải một phần của trò chơi thì Zoe vẫn thích. Cô gái có vẻ cao hơn những người nữ khác, và Zoe cảm thấy cô gái có thể biết những thứ cô cần tìm hiểu.

Người nam cũng thật thú vị, nhưng theo một cách hoàn toàn khác. Cô dám nói hình hài hiện giờ của cậu ta không tồn tại lâu đâu, nhưng Zoe ngờ rằng sẽ hay lắm nếu cậu ta đuổi theo cô. Có gì đó thật tuyệt vời ở cái cằm và đôi môi cậu ta.

Cô nuốt khan. Rốt cuộc thì cũng đã rất lâu rồi kể từ khi Zoe là người thường hoặc thậm chí ghé thăm nơi này. Cô lo lắng một cách kỳ lạ rằng cả nhóm sẽ không chấp nhận cô, và cô sẽ phải ngồi ngoài rìa dù họ đang chơi trò gì.

Hai cậu bé khác, rõ ràng là kém thú vị hơn, bắt đầu đá một quả bóng qua lại. Zoe nhớ trò này.

Vững dạ hơn nhờ mối liên kết này, Zoe nhảy khỏi nóc nhà, đáp xuống giữa cả nhóm.

"Chào!" cô nói, chuyển đuôi tóc thành màu giống như chiếc váy của cô gái cao nhất.

"Một tinh linh," cậu bé thú vị trợn mắt nói. Rồi cậu ta hét lên, "Chạy!"

Zoe thấy cô nên chỉ ra rằng mình là thượng nhân chứ không phải tinh linh, nhưng cô không chắc liệu tiếng hét đó có phải một phần luật chơi của một trò khác không.

"Đúng ra là, mình đến đây để gửi một thông điệp. Nhưng nếu các cậu muốn chơi thì mình có rất nhiều thời gian," cô nói và phóng theo họ.

Rồi cô bay, nhẹ nhàng như thường lệ, sóng vai với cô gái cao ráo.

"Bộ đồ đỏ của cô thật đẹp! Màu đó có ý nghĩa gì không?" Zoe hỏi. Nhưng cố gắng gợi chuyện của cô là vô ích. Lúc cô đang nói, cô gái cao ráo được cậu bé thú vị kéo vào trong một ngôi nhà. Cậu ta đóng sầm cánh cửa gỗ lại, chặn đường Zoe.

Zoe ngó quanh, phát hiện những người thường khác cũng đồng dạng mất tích, nhưng cô nghe được một rung động phát ra từ tòa nhà ở trung tâm ngôi làng.

Sau một thoáng, một tá người mặc giáp cầm giáo lao vào Zoe. Họ nhắc cô nhớ đến vũ khí của Pantheon.

Lính tự vệ, cô phỏng đoán.

Cho cô là một tinh linh, họ la hét cảnh báo trong lúc viên thủ lĩnh gọi ra một bùa chú trục xuất. Theo ý kiến của Zoe thì đây là một bùa phép mạnh, nhưng không phải cái cô muốn. Cô tự hỏi liệu có phải tinh linh thường xuyên quấy nhiễu nơi này không.

Khi những người đàn ông bắt đầu ném vũ khí vào Zoe, cô gọi ra một thiên thạch bí ẩn và điều khiển nó bay quanh tòa nhà. Rồi, cô tạo ra hai cổng dịch chuyển để né mũi giáo của đám lính gác, trước khi chuyển hướng thiên thạch vào những kẻ tấn công.

Cú va chạm tạo ra một vụ nổ, gây phản ứng dây chuyền với những hạt vật chất nhỏ hội tụ quanh nó trên đường bay, dẫn đến một vụ nổ thứ hai như sấm dậy tràn qua đám lính gác và tòa nhà—biến cả khu vực thành cát bụi.

"Xin chào?" Zoe hỏi trong lúc đám mây hủy diệt cuồn cuộn tứ phía. Cô không biết liệu cô gái cao ráo hoặc cậu bé thú vị đã chạy đi chưa. Có vẻ là rồi.

Hơi mất tinh thần một chút, Zoe quyết định đi đến một khu định cư lớn hơn. Chắc ai đó sẽ sẵn lòng chơi với cô ở một địa điểm như vậy.

Zoe có nhớ chỗ của một... thành phố từng tồn tại cách đây vài ngàn năm. Mặc cho mấy lần thất bại trước, cô dùng bản năng gọi ra một cổng dịch chuyển tới đó. Một ngạc nhiên đầy vui thích, cánh cổng mở đến đúng điểm đến dự kiến.

"Tuyệt!" cô nói, mừng rỡ vì lại có thể du hành, và háo hức muốn chuyển giao thông điệp kế tiếp.

Khi Zoe bước ra khỏi thực tại, cô tự hỏi liệu khe nứt mới có thể giúp mấy người thường tìm ra Cổ Ngữ Thế Giới gần đó không.Thậm chí cô gái cao ráo và cậu bé thú vị có thể chính là người khám phá ra nó.

Chắc sẽ vui lắm nếu họ làm thế, cô quyết định.

loading...

Danh sách chương: