Rakan - Anh chàng quyến rũ

"Tôi có tự do. Tôi có một quý cô. Tôi có một lý tưởng để hy sinh vì nó."

~ Rakan

---

Thất thường mà quyến rũ, Rakan là kẻ gây rối nổi tiếng của vastaya và vũ sư chiến trường vĩ đại nhất trong lịch sử bộ tộc Lhotlan. Đối với dân cao nguyên Ionia, tên anh từ lâu đã đồng nghĩa với những lễ hội hoang dã, những bữa tiệc không kiểm soát nổi, và âm nhạc hỗn loạn. Ít ai ngờ rằng anh cũng là chiến hữu của kẻ nổi loạn Xayah, và hết mình cho lý tưởng của cô.

Tướng liên quan: Xayah, Zed, Lee Sin

Khu vực: Ionia

---

Tiểu sử tướng:


Thất thường mà quyến rũ, Rakan là kẻ gây rối nổi tiếng của vastaya và vũ sư chiến trường vĩ đại nhất trong lịch sử bộ tộc Lhotlan. Đối với dân cao nguyên Ionia, tên anh từ lâu đã đồng nghĩa với những lễ hội hoang dã, những bữa tiệc không kiểm soát nổi, và âm nhạc hỗn loạn. Ít ai ngờ rằng anh cũng là chiến hữu của kẻ nổi loạn Xayah, và hết mình cho lý tưởng của cô.

Ngoài bìa rừng sâu cổ xưa thần bí của Ionia, những vastaya Lhotlan cuối cùng đang sinh sống. Đó là một nơi ma thuật tràn ngập không trung và thời gian chẳng có mấy ý nghĩa. Với những sinh vật lạ lùng này, thế giới phàm tục không khác nào một sa mạc khô cằn, cạn kiệt ma thuật. Ít người sẵn lòng đi xa khỏi vùng đất đang thu hẹp dần của họ, nhưng Rakan từ lâu đã bước trên con đường rủi ro đó. Anh chu du dọc theo dòng chảy ma thuật của thế giới, như một nhà thám hiểm, một sứ giả, và một người hát rong cho bộ tộc.

Là một kẻ lang thang được chào đón ở bất kỳ quán trọ hay hội làng nào, Rakan hài lòng với những cuộc phiêu lưu giản đơn trên đường phố... đến khi anh có cơ may gặp gỡ Xayah tại hội thu hoạch ở Vlonqo.

Nhìn thấy cô trong đám đông, Rakan biểu diễn một ca khúc cổ, thu hút toàn bộ thị trấn với bộ cánh lấp lánh của mình. Dù vô số phụ nữ nhân loại và vastaya đã đổ gục vì điều đó trong quá khứ, Quạ Tím dường như miễn nhiễm trước sự quyến rũ của anh. Sao cô nhìn thấy anh mà vẫn chưa chịu đi theo nhỉ? Một câu đố khó có lời giải.

Tò mò, vũ sư chiến trường quyết định đi theo Xayah trong các chuyến hành trình của cô. Anh bị thu hút trước cách cô tương tác với thế giới. Cô dường như luôn chuẩn bị sẵn sàng, xa cách, và tập trung trong khi anh phớt lờ, niềm nở, và nhẹ dạ - nhưng trong mọi tình huống nguy hiểm, họ chiến đấu cùng nhau với sự hòa hợp không tưởng. Rất nhanh, cả hai trở nên không thể tách rời.

Sau nhiều tháng kết thân, Rakan bắt đầu nhìn thế giới qua đôi mắt của Xayah. Được lý tưởng của cô truyền cảm hứng, anh gia nhập cuộc thập tự chinh nhằm giành lại sức mạnh của vastaya, và lấy lại tất cả những gì đã mất.

Nhờ Xayah, anh đã tìm ra mục đích đời mình, và Rakan đã rơi vào lưới tình.

---

TRUYỆN NGẮN

CHẲNG CÓ GÌ VẦN VỚI ỐNG CUNG

HÌNH ẢNH: ROBERT KIM


Có hai lối dẫn tới pháo đài từ ngôi làng bên dưới," Xayah bắt đầu.

Tôi nhìn theo mắt nàng và thấy đôi cầu thang kéo dài từ ngôi đền trên núi xuống các nông trang phía dưới. Mỗi ngôi nhà gỗ đều là chốn nương thân của cả một gia đình. Tại đó, con người sinh ra, chết đi, và–quan trọng nhất–tạo nên những khúc ca mới.

Chắc là với đàn hạc và trống. Hay sáo? Tôi nên làm một cây sáo sau. Đầu tiên, phải phủi áo choàng đã. Mình có nhớ chải lông không nhỉ? Thị trấn phải có một nhà trọ chứ. Lúc này thì một chai vang đã tuyệt lắm rồi.

"Rakan..." Xayah nói.

Chết thật. Nàng đang bảo tôi kế hoạch. Tôi tập trung vào khuôn mặt nàng, vào nụ cười lạ lùng của nàng. Ánh nắng cuối ngày phản chiếu trong mắt nàng. Tôi yêu hàng mi đó. Tôi muốn...

"Nhắc lại cho em nào."

Thứ gì đó trong tu viện. Nàng đã... Ờ...

"Anh gặp em ở..." tôi nói, nhưng chẳng thốt nên lời. Tôi giật chiếc lông vũ trên đầu, hy vọng lôi ra một ý tưởng từ đó.

Một tia sáng lung linh lóe lên từ làn môi mềm mại của nàng. Hôm nay môi nàng màu đỏ tía thì phải? Hôm qua là màu tím mà.

"Nếu bị bắt, chúng sẽ kết liễu em," nàng nói.

Ý nghĩ đó khiến tôi nghẹt thở. Tôi thấy mặt mình cau có lại. "Ai cơ?!" tôi hỏi.

"Bọn lính canh," nàng lặp lại. "Luôn là bọn lính canh."

"Vậy anh sẽ làm chúng phân tâm! Bao giờ?"

Nàng chỉ lên trời. "Đợi ánh xanh nhá lên trước khi mặt trời lặn. Sau đó dụ bọn lính canh khỏi tường phía tây trong lúc em băng qua các tầng bảo vệ đến chỗ phòng giam."

"Anh sẽ trình diễn một màn lúc mặt trời lặn," tôi nói. "Ta gặp ở đâu đây?"

"Ở cổng. Em sẽ phi một lưỡi dao vàng lên trời. Nhưng anh phải ở đó trong mười nhịp thở," Xayah nói, rút một cái lông vũ từ áo choàng của tôi.

"Anh sẽ ở cổng ngay khi em phi dao," tôi nói. Không gì trong cuộc đời này chắc chắn hơn thế.

"Em biết."

Nàng gật đầu, và bắt đầu chỉ tôi con đường an toàn. Nàng đã lên kế hoạch, do đó tôi biết nàng sẽ ổn. Oa, bầu trời lúc này thật đẹp. Đám mây kia trông như cây cà vậy. Tôi thấy một con chó nữa...

Tôi không thích những bậc thang này. Không hề thích. Lá vàng phủ trên đá gần giống màu lông vũ của tôi. Thật bực mình. Tôi định đổi sắc tố một chút, nhưng sẽ phải tốn ít ma thuật. Khỉ thật, tôi không thể để mất sức khi nàng cần được. Xayah chắc hướng tôi đi lối này vì biết bộ cánh của tôi sẽ hòa lẫn vào đó. Mũ trùm đỏ thì nổi hơn trên mấy bậc thang này. Hay chàm nhỉ? Có gì sau khúc quanh này?

Lại bậc thang. Chỉ con người mới đi cắt phẳng đá để làm một ngọn núi trở nên nhàm chán! Tôi nên leo lên vách đá mới đúng. Xayah bảo đi lên theo bậc thang... Tôi khá chắc.

Tôi nhặt mấy hòn sỏi lên và bắt đầu tung hứng. Tôi nghe thấy ma thuật quằn quại ở phía bắc, tận sâu trong khu rừng Lhradi âm u.

Bài ca của khu rừng tìm đường tiến vào tâm trí tôi, và tôi bắt đầu hát.

"Gì thế?" một giọng vang lên từ phía trên.

Một lối vào! Một lính canh người xuất hiện. Y phục đen như bóng tối.

"Mi là ai?" hắn nói.

"Tôi là Rakan!" tôi đáp. Sao lại có người không biết nhỉ?

"Ai cơ?"

Tôi không thích hắn. Tôi ghét hắn hơn cả mấy bậc thang.

"Tôi là Rakan! Vũ sư chiến trường của tộc Lhotlan. Tôi là bài ca buổi sáng. Tôi là điệu nhảy trăng đêm. Tôi là bùa mê..."

"Là tay nghệ sĩ vastaya đó," một lính canh khác ngắt lời. Hắn mặc cùng bộ y phục nhàm chán kia – thứ y phục tôi chưa từng thấy trong vùng này.

Tên lính canh đầu đeo một tấm bùa bằng vàng sáng lóa trên ngực. Tôi giật lấy nó.

"Này!"

"Gì đây?" tôi hỏi. Hắn không xứng đáng với nó. Dù nó có là gì đi nữa.

Hắn đưa tay chụ, nhưng tôi đảo nó quanh bàn tay trong khi vẫn dùng tay còn lại tung hứng sỏi.

"Đưa ta cái đó!"

Tôi quăng từng viên sỏi vào mặt hắn.

"Không," tôi nói. Rồi, cố tỏ ra vô tội hết sức có thể, tôi hỏi. "Nó có quan trọng không?"

Hắn rút ra hai cặp kiếm móc. Tôi tước đi một cái trước khi hắn kịp vung lên.

"Mở cổng ra, tôi sẽ đưa lại cho anh thứ... ờ... sáng sáng này," tôi đề nghị, xoay tấm bùa từ bàn tay lên cánh tay.

Thay vào đó, tên ngốc thô lỗ ấy lại chém vào tôi! Tôi nhảy vọt qua, đáp xuống sau lưng hắn. Hắn quay lại chém lần nữa. Tôi hụp người bên dưới lưỡi kiếm, dùng vai đẩy khẽ. Hắn gào lên, ngã xuống dưới cầu thang.

Tên lính canh còn lại nhìn bạn lăn đi mất, rồi nhìn tôi. Tôi lắc đầu.

"Thật tình, sao lại có người không biết tôi chứ?"

Hắn đâm giáo vào tôi. Tôi xoay người né qua, để bộ áo choàng lông vũ bao phủ lấy hắn một thoáng. Không thấy gì, hắn loạng choạng và tự trượt ngã. Hắn đè lên khiên và bắn thẳng xuống dưới bậc thang trong một tràng tiếng cạch cạch cạch. Đến tận khi hắn đâm sầm vào tên đã rơi trước đó.

Cú va chạm khiến cả hai nằm xuội lơ. Tôi bật cười. Giờ thì vui rồi.

"Mấy người nhảy tệ quá," tôi nói khi phủi bụi khỏi áo choàng.

Hai tên lảo đảo đứng không vững, ngước nhìn tôi.

"Ổn chứ?" tôi hỏi, lòng đầy biết ơn vì được tiêu khiển.

Chúng gầm to, chạy vọt lên từng bậc thang. Lũ khốn vô ơn.

Tôi nhảy lùi ra sau và hỏi, "Muốn biết sự khác biệt giữa một bữa tiệc và một trận chiến không?"

Chúng thọc vũ khí vào tôi hết lần này đến lần khác.

"Một cái thì giải trí," tôi nói khi hất chúng trở xuống cầu thang. "Cái kia thì... ngắn hơn."

Một tiếng cồng chói tai vang phía sau. Tôi mỉm cười. Cuộc vui bắt đầu rồi.

*****

"Bọn mi phải làm tốt hơn thế chứ!" tôi hét, khiêu khích chúng đuổi theo. Dù vậy, tôi cần phải thoát khỏi đây. Có hai chục tên lính canh rồi. Hay ba chục nhỉ? Nhiều quá đi.

Chạy qua phòng ngủ của chúng là một ý kiến tồi. Tuy nhiên, nó cho tôi cơ hội để nghỉ lấy sức.

Một vài tên có mấy cây nỏ kỳ lạ. Chúng phun lửa từ một cái ống. Chúng có tên. Tôi sẽ gọi chúng là ống cung. Những phát bắn nổ tung quanh tôi, tạo nên những cái lỗ trên tường khi tôi phóng ra khỏi phòng.

Tôi trượt dài trên sân trong, làm một điệu xoay toàn phần để thêm đẹp mắt. Cổng đã mở. Tôi có thể chạy ra đó, nhưng Xayah cần tôi.

Nấp trong hốc tường, một lính canh bắn tôi bằng cây ống cung to tướng. Hay cung ống thì hay hơn nhỉ? Hắn kéo cò. Tôi nhảy lại chỗ hắn, thụp người bên dưới phát bắn.

"Cái gì vần với ống cung?" tôi hỏi lớn.

Tôi đá tên lính văng lên không. Khi hắn rơi xuống, tôi xoay người, giới thiệu má hắn với tay tôi. Âm thanh vang lên còn to hơn tiếng thứ vũ khí của hắn.

"Đét!" tôi bắt chước. Hắn lộn người đứng dậy, rút ra một cây đoản kiếm. "Mi còn chưa nhận được thông điệp sao?!"

Tôi thắc mắc không biết mình có thể tìm thấy nhà bếp ở đâu. Sô-cô-la thường ở đó.

Ánh sáng trên trời đang biến đổi. Tôi nhảy lên không để kiểm tra lại vị trí của mặt trời. Nó đã khuất dạng sau ngọn đồi, và một quầng sáng lục nhá lên bên trên nó.

"Đến giờ tiệc rồi!" tôi hét. Giờ, cả lâu đài đang đuổi theo tôi.

"Đầu hàng đi!" một lính canh đội mũ kim loại hét.

"Không! Tôi đang đánh lạc hướng mà!" tôi đáp. Hắn nhìn tôi bối rối. Tôi sẽ đập hắn tiếp theo vậy.

Một loạt tên phóng ra từ bức tường đối diện. Tôi đảo quả chúng, tận hưởng tiếng rít khi phần đuôi tên bay qua người.

Tôi đội mũ sắt trông có đẹp trai không nhỉ?

Lưỡi dao vàng lơ lửng trên không một giây trước khi rơi xuống. Xayah đã sẵn sàng.

Tôi lấy hơi lần một. Nàng bảo tôi có mười nhịp, nhưng bốn là quá lâu rồi. Tôi cần biết nàng an toàn.

"Muốn xem vài động tác đẹp mắt không?" tôi hỏi tên người gần nhất.

Hắn chẳng có vẻ hứng thú. Tôi lăn qua cả nhóm và xuất hiện sau lưng hắn. Hắn quay lại đúng lúc đập mặt vào áo choàng của tôi. Bộ lông vũ hất hắn xoay tít lên trời. Mười hai lần xoay là kỷ lục, nhưng lúc đó là trên đồi.

Nhịp thở thứ hai. Tên người đâm sầm xuống đất sau cú xoay thứ chín. Khỉ thật. Tôi không có thời gian thử lại.

Nhịp thở thứ ba. Tôi phải quay lại nơi nàng cần tôi, về lại chỗ Xayah.

Tôi nhảy lên lũy, rồi bật khỏi mái ra phía cổng.

Tôi lấy hơi lần thứ tư giữa không trung.

Xayah chạy ra cổng cùng vài vastaya kỳ lạ - họ trông lông lá còn chúng tôi có lông vũ đủ màu. Hẳn là tộc Sodjoko. Nhìn nghiêm túc quá, nhưng tôi thích dải lông dài chạy dọc trên cẳng tay họ. Nên làm lông vũ như thế mới được. Cái quần váy của ông lão già nhất thì quá tệ đi.

"Họ sẽ không thể làm được," ông hét. "Chúng có súng trường!"

"Ý ông là ống cung?" tôi hỏi.

Akunir nhìn tôi khó hiểu.

"Hết đạn dược rồi," tôi giải thích. "Cả trường cung Xini nữa."

"Cái gì?! Sao thế được?"

"Tôi là Rakan," tôi giải thích. Con người nói thế thì còn được, nhưng đến cả đồng loại của tôi?

"Tất cả, chạy đến chỗ hàng cây," Xayah nói.

Một tá người, phủ đầy bột và sô-cô-la, chạy ra khỏi nhà gác. Trộn cùng trứng, họ sẽ làm thành một thứ gọi là 'bánh ngọt.' Bánh nhân mứt thì ngon hơn...

"Chạy!" Xayah hét. Khi ông già không đi được, tôi kéo ông ta theo.

Coll quỳ bên thi thể vệ sĩ của bà. Bà và Xayah cầu cho linh hồn anh tìm đến được vùng đất của chúng tôi. Một sừng đã gãy, máu đọng thành vũng trên lớp lá rụng xung quanh. Coll rút mũi tên cuối cùng khỏi người anh. Anh đã đưa bà đến tận đây, kể cả sau khi bị thương nặng.

Anh không đáng phải chết. Có người yêu mến anh. Họ sẽ hát bài ca của anh. Nhưng chỉ có im lặng đáp lại.

Mắt tôi đẫm lệ. Thật khẽ, tôi hát cho sự mất mát, của anh và của gia đình.

Xayah đứng thẳng, tay nắm chặt. Nàng sẽ không đau buồn bây giờ đâu. Thay vào đó, nỗi đau sẽ đến với nàng đêm nay, khi nàng nghĩ tôi đã say ngủ. Cách của nàng là thế. Tôi sẽ hôn nàng, xua đi u buồn.

Viên lãnh sự tên là Akunir. Chắc hồi trẻ ông cũng là vũ sư chiến trường. Ông và Xayah bắt đầu tranh luận về chính trị.

Coll hôn lên trán người vệ sĩ. Hàm bà nghiến chắt. Cơn giận của bà mạnh mẽ hơn cả Xayah. Bà nhìn thẳng vào chồng, Akunir. Bà đã chờ ông lắng nghe quá lâu rồi.

"Em sẽ về lại phương bắc, Akunir," Coll nói khi đứng dậy. "Em sẽ bảo họ chúng ta đã gặp chuyện gì." Tay bà xiết lại như cành cây, cứng nhắc ép vào hai bên sườn.

"Coll, không," Akunir phản đối.

"Em sẽ nói chuyện của Jurelv cho họ hàng của anh ta, và để tang cùng họ," bà nói. Đó chắc là tên người vệ sĩ. Anh chắc rất tử tế. Tôi thích dáng cười trên khuôn mặt anh. "Sau đó, em sẽ tập hợp quân đội và chuẩn bị cho cả bộ tộc chiến đấu."

"Em không thể làm thế!" viên lãnh sự kêu lên.

"Em từ bỏ quyền của em với anh. Em từ bỏ quyền của anh với em," Coll lạnh lùng nói.

Akunir nhìn như thể vừa bị đâm. Ông không thấy chuyện này khi từ trên sườn đồi chạy xuống sao? Hay ở trong rừng? Hay bên xác người vệ sĩ? Nó đã được quyết định trước đó rất lâu. Từ nhiều tuần trăng trước.

"Coll... làm ơn."

"Không," bà nói đơn giản. Ông bước lên định giữ bà, nhưng tôi chặn lại.

"Tôi sẽ nói chuyện với vợ mình," ông nói.

Tôi có thể thấy hơi thở của ông trên cằm. Ông vừa ăn quả guloo. Mũi tôi gần chạm vào trán ông. Ông nhìn tôi chăm chăm.

Tôi chỉ lắc đầu và nhún vai. Không cần nói câu nào. Trong chuyện này, im lặng thì tốt hơn.

Hai người vệ sĩ còn lại trông căng thẳng. Họ không muốn nhảy cùng tôi. Tôi là Rakan. Họ biết tên tôi. Họ lo lắng nhìn Xayah đang cầm phi dao. Họ biết cả tên cô nữa.

"Cảm ơn, Xayah," Coll nói trước khi rời đi.

Akunir và thuộc hạ nhìn bà rời đi, rồi im lặng đi xuống phía nam, để lại chúng tôi với nhau.

Tôi lại gần Xayah. Tôi cảm thấy nỗi buồn của nàng cho Jurelv, Coll, và cho Akunir nữa. Đêm nay tôi sẽ uống rượu. Rồi sẽ hát những bài ca dữ dội.

"Hứa với em chuyện đó sẽ không xảy đến với chúng ta, anh yêu," nàng nói.

"Chúng ta không giống họ, em yêu. Không bao giờ," tôi đáp. Tôi có thể thấy nàng lo lắng. Nàng thông minh hơn tôi về nhiều điều, nhưng đôi khi thật ngốc nghếch trong tình yêu.

"Giờ đi đâu đây, Xayah?"

"Cứ ở đây thêm một lúc đi."

Tôi choàng tay quanh nàng. Tôi sẽ trêu nàng sau vậy. Chúng tôi sẽ cười và cùng uống rượu. Nàng lên kế hoạch còn tôi thì hát. Tôi thấy má nàng áp lên ngực. Thật mừng vì Xayah cần tôi.

"Nhắc lại cho em nào," nàng nói.

"Chúng ta không giống họ," tôi lặp lại. "Chúng ta không giống họ."


Truyện ngắn liên quan:

VỤ CƯỚP NGỤC PUBOE (Xayah)

NHỮNG BƯỚC ĐẦU TIÊN (Nami)

NHẬT TRÌNH VASTAYA CỦA EDUARD SANTANGELO (Ahri)

Dễ như ăn bánh bóng tối (Xayah)

---

Video liên quan:

Xayah và Rakan: Ma Thuật Hoang Dã

Khôi phục lại ma thuật hoang dã của Ionia không dễ dàng chút nào khi một kẻ thù nguy hiểm lẩn khuất trong bóng tối.  

https://youtu.be/27yGKsshGGk

loading...

Danh sách chương: