070 | Phiên ngoại 5 (Vạn Bác & Lâm Tử Dục) 【 Toàn Văn - Hoàn 】

Tiểu Lão Bản

070 | Phiên ngoại 5 (Vạn Bác & Lâm Tử Dục)

Vạn Bác bỗng nhiên phát hiện, từ sau lần trước liều lĩnh dẫn Lâm Tử Dục đến 'Giai Viên' ăn cơm, đàn em nhỏ này rõ ràng lại trốn cậu.

Thế nhưng, ngày đó cậu không làm gì cả mà.

Vạn Bác khó hiểu.

Đã liên tục hai tuần ngoại trừ lúc ngủ có thể gặp, những lúc khác Lâm Tử Dục hoàn toàn mất bóng, Vạn Bác thấy phiền, hai chân khoanh lại, ngồi trên giường.

Bạn cùng ký túc xá lúc này đang bận làm bài, vừa ngẩng đầu, đã thấy Vạn Bác ngồi trên giường như hoá thạch, không hề nhúc nhích.

Ném quyển sách giáo khoa sang bên, cậu bạn ấy nhiều chuyện nhoài người nằm sãi lai, nhìn Vạn Bác đang hoá thạch, mở miệng hỏi: "Ê, Vạn Bác, cậu sao vậy? Gần đây cứ chộn rộn hoài, không giống cậu tí nào."

Cúi đầu, nhìn cậu bạn nằm sãi lai bên giường lóe ra ánh mắt nhiều chuyện sáng chói, Vạn Bác bĩu môi, cong ngón tay lại gõ vào trán đối phương, "Chỗ nào không giống hả, anh đây ổn lắm."

Nhảy xuống giường, cậu vỗ tay, gập eo, vừa mang giày vừa nói: "Tôi ra ngoài đi dạo, nhớ để cửa đấy."

Bạn cùng phòng bị gõ trán sờ đầu, ton ton tới chỗ một bạn cùng phòng khác, chọt đối phương, thấy đối phương ngẩng đầu lên, lập tức nhiều chuyện: "Bất thường, rất bất thường, khẳng định có vấn đề mà..."

Bạn cùng phòng ấy đang nghiêm túc làm bài, bị người đánh gãy dòng suy nghĩ, nhướng mày, tiện tay cầm một quyển sách vỗ vào đầu bạn cùng phòng đang ton ton phía dưới.

"Bất thường cái gì mà bất thường, anh thấy mày là bất thường nhất đấy, nếu không làm bài, anh xem ngày mai mày lấy gì để nộp."

Bạn cùng phòng nhiều chuyện cứng đờ, sau đó rưng rưng nước mắt, "A a a a a —— tôi quên mất!"

Được rồi, có một bạn cùng phòng dobe cũng rất thú vị.

Lại nói sau khi Vạn Bác rời khỏi ký túc xá, đã chạy đến trường đi lòng vòng, lúc này chưa trễ, còn có rất nhiều học sinh chưa về ký túc xá, sân trường khá náo nhiệt.

Giữa tháng mười, đêm của thành phố B mát mẻ, gió thổi qua, vừa vặn thổi bay cơn nóng trên người.

Vạn Bác một mình đi dạo, hai tay nhàn nhã đút vào túi quần, có cơn gió nhẹ phất qua, phiền muộn trong lòng cậu giảm bớt không ít.

Quẹo tới quẹo lui, Vạn Bác lắc lư tới thư viện.

Thư viện sáng trưng, cửa vẫn tấp nập người vào người ra, đại bộ phận là đi ra, học sinh có thể vào đại học Bắc Kinh không riêng là học tập tốt, còn đủ cố gắng.

Mấy chỗ như thư viện, ngày thường nếu không tới sớm chiếm ghế, luôn sẽ bị ngồi đầy, muốn tìm chỗ để ngồi, một chữ thôi, khó.

Vạn Bác cũng không định vào, cậu từ nhỏ đã không thích mấy chỗ như thư viện, trừ khi tất yếu, bằng không cậu tuyệt đối không tới gần.

Vừa nhấc chân tính rời đi, Vạn Bác mắt sắc tìm được đầu sỏ làm hại mình buồn bực cả buổi tối giữa dòng người —— Lâm Tử Dục.

Cậu híp mắt lại, lấy chiều cao vốn rất có ưu thế đứng đó, tuyệt đối là điểm sáng bắt mắt nhất trong tầm nhìn, thế nhưng người cậu quan tâm lại không thấy cậu, mà là cùng một bạn nữ bên cạnh tán gẫu rất vui vẻ.

Nhìn Lâm Tử Dục cười híp đôi mắt phượng lại, trái tim vừa hết buồn bực của Vạn Bác đã buồn bực trở lại, đáy lòng như bị một ngọn đốt a đốt, không cách nào dập được ——

Âm thanh nhốn nháo xung quanh càng như đổ thêm dầu vào lửa, dù sao, trong đầu Vạn Bác giờ chỉ có mấy chữ —— ầm ĩ muốn chết.

Cậu nhìn Lâm Tử Dục, thì ra mấy ngày nay mất bóng là vì bận yêu đương.

Sờ cằm, Vạn Bác bất mãn.

Mắt cậu nhìn chằm chằm Lâm Tử Dục, vẻ mặt trực tiếp viết mấy chữ anh đây mất hứng rất mất hứng, khoảng cách giữa bọn họ chỉ chừng một hai trăm mét, ánh mắt như vậy, đủ để Lâm Tử Dục cảm giác được.

Lâm Tử Dục quay đầu, đã thấy cách mình không xa, Vạn Bác hai tay đút vào túi đang híp mắt nhìn mình, ánh mắt ấy không hề nháy.

Bị nhìn như vậy, Lâm Tử Dục bỗng nhiên thấy có tí chột dạ, cậu quay lại nhìn nữ sinh đứng bên cạnh, nói một tiếng, rồi chạy chậm tới chỗ Vạn Bác, ngẩng đầu hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Vạn Bác từ lỗ mũi hừ một tiếng, quái đản nói: "Nếu tôi không tới, vậy sao mà biết được năng lực của cậu chứ, yêu đương cũng không chịu nói với người anh em này một tiếng."

Lâm Tử Dục thầm ôm một tí mong đợi, ra vẻ không hiểu hỏi ngược lại: "Anh giận à?"

Vạn Bác kỳ quái liếc Lâm Tử Dục, "Tôi giận."

Ánh mắt Lâm Tử Dục sáng lên.

"Chúng ta là bạn, cậu yêu đương cũng không chịu nói cho tôi biết, làm tôi có cảm giác cậu không hề xem tôi là bạn, tôi đương nhiên sẽ giận rồi."

Lâm Tử Dục càng nghe, sắc mặt càng trắng, mong đợi vừa rồi đã hóa thành chê cười.

Mắt Vạn Bác híp lại, có chút không rõ vì sao sắc mặt Lâm Tử Dục đột nhiên trắng bệch vậy, chỉ trích vốn muốn nói ra đều nuốt vào bụng, đổi thành lời quan tâm.

"Nè, Lâm Tử Dục, cậu sao vậy, sao mặt tái thế?"

Lâm Tử Dục lắc đầu, cười khổ, "Không sao cả, chỉ là đột nhiên thấy có chút khó chịu thôi." Sao cậu lại mong đợi chứ, biết rõ người này, căn bản không giống cậu.

"Cần tôi đỡ đi khám không?" Vạn Bác tiếp tục hỏi, ánh mắt quan tâm nhìn Lâm Tử Dục nhỏ gầy hơn mình rất nhiều.

"Không cần." Lâm Tử Dục quay đầu, giải thích nói: "Nữ sinh vừa rồi là bạn học của em."

Dừng một hồi, Lâm Tử Dục nói tiếp "Nè, Vạn Bác, anh về trước đi, lát nữa em sẽ về."

Nói xong, Lâm Tử Dục sải chân bỏ chạy, để lại Vạn Bác một mình đứng đó, lông mày nhíu chặt.

Vạn Bác nhìn bóng lưng càng chạy càng xa của Lâm Tử Dục, trong lòng có chút kỳ quái, lại không thể nói rõ là gì, nhưng rất ê ẩm chua chát, khó chịu lắm —— cảm giác này từ khi nãy cậu thấy Lâm Tử Dục cười giỡn với nữ sinh kia đã có.

Tìm một hàng ghế ngồi xuống, Vạn Bác ngẩng đầu nhìn lên trời, không biết nghĩ gì, trải qua mấy năm xây dựng, những ngôi sao về đêm ở thành phố đã ngày càng ít, cho dù là lúc trời quang mây tạnh, bầu trời trên đầu nhiều lắm cũng chỉ có một hai ngôi sao có thể bị mắt thường nhìn thấy.

Lắc đầu qua trái, nghĩ mãi không ra——

Lắc đầu qua phải, vẫn nghĩ mãi không ra——

Buồn bực gãi tóc mình, Vạn Bác quấn quýt tới quấn quýt lui, nghĩ thế nào cũng không ra.

"A a a a a, phiền quá——" Vạn Bác rống vào khoảng không không một bóng người phía trước, mái tóc đã bị cậu quào thành ổ gà.

Vỗ má mình, Vạn Bác phiền muốn chết, dứt khoát, đã nghĩ không ra vậy cậu không nghĩ nữa, móc điện thoại, cậu bấm một dãy số, mấy chuyện phiền lòng này, nên tìm bạn thân tâm sự, nhờ Đường Tiểu Cẩn cho cậu chủ ý thì hơn.

Vừa nghĩ ra cách này, Vạn Bác tự cho đầu óc mình một cái like.

Điện thoại đô đô đô mấy tiếng, khi môi Vạn Bác đã trề đến có thể treo ấm nước, đầu kia rốt cuộc thong thả bắt lên.

Vừa bắt được, Vạn Bác đã vội vàng lạp xạp một đống, ngôn từ khá loạn, chủ ngữ không dính với vị ngữ, nhưng Đường Học Cẩn cầm điện thoại cẩn thận nghe, càng nghe đến khúc sau càng bất đắc dĩ, vẻ mặt đã không biết nên dùng từ gì để hình dung.

—— cái thằng ngốc này, thích người ta mà còn không biết.

Trực tiếp đánh gãy tràng giang đại hải của Vạn Bác, Đường Học Cẩn hỏi: "Có phải mỗi ngày cậu đều muốn gặp cô ấy, cảm thấy ngày nào không gặp lòng sẽ khó chịu lắm đúng không?"

Vạn Bác câm miệng, chớp mắt, cộc lốc cười, "Đường Tiểu Cẩn, cậu quả nhiên là giun đũa trong bụng tôi mà, gì cũng biết cả."

"Gớm quá." Đường Học Cẩn nói: "Không chỉ vậy, tôi còn biết nhiều hơn nữa."

"Hì hì hì, tôi đã nói chúng ta là anh em tốt nhất mà, chỉ có cậu hiểu được lòng tôi——" Vạn Bác ha ha cười to, dường như rất vui vẻ.

Đường Học Cẩn dở khóc dở cười, không biết nên nói gì cho phải.

Vạn Bác cười xong, cuối cùng nhớ ra mình muốn hỏi gì, méo miệng, rất buồn bực hỏi: "Nè, Đường Tiểu Cẩn, nếu cậu đã rõ như vậy, cậu nói cho tôi biết phải làm sao đi? Tôi nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, lẽ nào tôi bị bệnh? Nhưng thân thể tôi vẫn rất khỏe mạnh, mỗi ngày kiên trì chạy bộ không sót ngày nào..."

"Cậu thích người ta rồi." Đường Học Cẩn bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn người đàn ông đứng cạnh mình, dùng khẩu hình nói một tiếng Vạn Bác, rồi tiếp tục trả lời người ở đầu kia: "Cậu đấy, sao cứ ngu ngơ thế không biết, nghe cậu kể vậy, người cậu thích hẳn cũng thích cậu, nữ sinh đó thuộc tuýp người thế nào, tính cách ra sao?"

Vạn Bác ở bên kia nghe được Đường Học Cẩn nói hai chữ thích rồi, ngây ra.

Cầm điện thoại, Vạn Bác há hốc mồm, kinh ngạc không nói nên lời.

Thích?

Cậu thích Lâm Tử Dục?

Lâm Tử Dục cũng thích cậu!?

Nhưng, bọn họ đều là nam mà...

Vạn Bác nhíu mày, hai con người trong đầu đánh nhau, Đường Học Cẩn ở đầu kia nói gì, cậu cũng không nghe được.

Đứng đó nghĩ một hồi, Vạn Bác cuối cùng hoàn hồn, thiên nhân giao chiến trong đầu đã có kết quả —— tiểu thiên sứ Vạn Bác mặc đồ trắng đại biểu cho tình yêu thắng lợi.

Hiểu rõ tâm ý mình, Vạn Bác tính chạy đi tìm Lâm Tử Dục.

Bất quá, trước đó, cậu phải cảm ơn anh em của mình đã.

"Đường Tiểu Cẩn, cậu giỏi quá, cảm ơn cậu giật tỉnh tôi, tôi hiện tại phải đi tìm bà xã của mình, trước cúp nhé, hôm nào về sẽ mời cậu ăn cơm."

Nói xong, Vạn Bác lại nhớ tới chuyện mình quên béng, cầm điện thoại bổ sung thêm một câu, "Còn có, bà xã của tôi là nam."

Vạn Bác cúp máy, tiện tay nhét vào túi, sải chân chạy về ký túc xá, mà đầu kia Đường Học Cẩn nghe được lời Vạn Bác, ngẩn ngơ nhìn Lục Quân Thần, không kịp phản ứng——

Cho nên nói, người Vạn Bác thích, là một cậu con trai!

...

Tâm tình rất vui vẻ chạy về ký túc xá, kết quả không tìm được Lâm Tử Dục, Vạn Bác nghĩ tới sắc mặt tái nhợt vừa rồi của đối phương, cậu thậm chí không rảnh đáp lại bạn cùng phòng nhiều chuyện, đã vội vã chạy ra ngoài.

Bỏ lại bạn cùng phòng nhiều chuyện giơ tay, cứng ngắc nhìn cánh cửa.

Vạn Bác chạy mấy vòng trong trường, vẫn không tìm được Lâm Tử Dục, thở hổn hển đứng lại, cậu ở yên đó suy đoán chỗ Lâm Tử Dục có thể đi.

Ừm... Có.

Mắt Vạn Bác bật sáng, chạy tới chỗ một cái hồ ở đầu kia của trường, cậu nhớ Lâm Tử Dục rất thích chỗ đó, hầu như có rảnh sẽ tới đó nghỉ ngơi.

Một đường chạy tới hồ, Vạn Bác quả nhiên tìm được Lâm Tử Dục ôm hai chân ngồi trên ghế.

Cậu thở hổn hển, thả chậm bước chân, tới cạnh Lâm Tử Dục.

"Sao cậu chưa về nữa, ngồi ở đây, cho muỗi cắn à?" Nói xong, Vạn Bác giơ tay đập chết một con muỗi ông ông ông bên tai.

Lâm Tử Dục không nói, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn mặt hồ, không nhúc nhích.

Vạn Bác thấy vậy, nhích đến cạnh Lâm Tử Dục, đặt mông ngồi xuống, duỗi tay sờ đầu mình, có chút xấu hổ: "Lâm Tử Dục, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Lâm Tử Dục vẫn không phản ứng.

Vạn Bác bĩu môi, là đàn ông con trai thì đừng chần chờ nữa, thế là thầm bơm hơi cho mình, Vạn Bác xoay mặt nhìn Lâm Tử Dục.

Biểu tình rất nghiêm túc và chân thật, cậu đằng hắng cổ, rồi nói: "Lâm Tử Dục, tôi thích cậu, cậu quen với tôi nhé."

Vẻ mặt Lâm Tử Dục thay đổi.

Vạn Bác nhìn Lâm Tử Dục vẫn duy trì động tác trước đó, bỗng nhiên ủ rũ, thầm nghĩ, Đường Tiểu Cẩn hố cậu rồi, Lâm Tử Dục như vậy, đâu giống như thích cậu... Bất quá, còn nhiều thời gian, Vạn Bác cậu sẽ cố gắng làm Lâm Tử Dục thích mình.

"Lâm Tử Dục, tôi thích cậu, tôi không nói giỡn đâu, tôi biết cậu không thích tôi, nhưng không hề gì, tôi thích cậu là được, cậu không cần phải phiền não, tôi sẽ không quấy rầy cậu, nhưng tôi tin cậu sẽ thích tôi, ừm, cậu cũng đừng làm lơ tôi đấy..."

Tạp tạp lạp xạp.

Vạn Bác mở miệng, dông dài nói một hơi.

Kết quả, cậu chưa kịp nói xong, đã không thể nói được nữa —— miệng của cậu bị bịt lại, bị miệng của Lâm Tử Dục bịt lại.

Trợn tròn mắt, Vạn Bác nhìn Lâm Tử Dục, thầm nghĩ, vẻ mặt nhắm mắt lại của cậu ta, xinh quá, ai nha, lông mi dài ghê...

Chờ khi Vạn Bác câm miệng, Lâm Tử Dục mới lui về sau một bước, nhìn Vạn Bác còn kinh ngạc, nói: "Ai bảo tôi không thích anh."

"Di!" Vạn Bác hồi hồn, nghe được lời Lâm Tử Dục, tâm tình nháy mắt như nở hoa, hớn hở cực kỳ.

—— muốn ôm bà xã chạy quanh trường một vòng quá đê!

"Đồ ngốc." Nhìn cái vẻ ngây ngô của Vạn Bác, Lâm Tử Dục bật cười, mềm mại, rất đẹp.

Vạn Bác nhìn nụ cười ngọt ngào, lộ ra lúm đồng tiền bên mép của Lâm Tử Dục, nuốt nước miếng, nhịn, nhịn không được.

Vì vậy, cậu vươn tay ôm lấy Lâm Tử Dục, xoay một vòng, hưng phấn quát: "Ha ha ha ha, ông đã có bà xã rồi——"

Lâm Tử Dục: "..."

Nói này, cậu hiện tại trả hàng, còn kịp không... Tên này, đầu óc hình như hỏng rồi.

...

Toàn Văn – Hoàn

%0#S%s 

loading...

Danh sách chương: