C145: Có quyền thần đại nhân phù hộ, nàng chắc chắn vô bệnh vô tai.
Ánh trăng trong sáng.
Tiêu Dịch đứng yên thật lâu nhìn mảnh giấy vụn trên mặt đất tuyết.
Hắn chậm rãi nhìn về phía của sổ hoa, bên trong phòng ngủ châm hai ngọn đèn lưu ly, yên tĩnh an bình, ước chừng Nam Kiều Kiều đã ngủ.
Quỷ thần xui khiến, hắn nhảy cửa sổ vào.
Hắn đẩy màn trướng ra, tiểu cô nương ngủ rất say, rất vô tâm vô phế.
" Nóng..."
Nàng lầm bầm một câu, chen chân đem chăm mền đạp ra.
Tiêu Dịch nhíu chặt mày kiếm, trầm mặc một lát, vẫn đưa tay đáp kín chăn cho nàng.
Đầu ngón tay chạm tới khuôn mặt tiểu cô nương, đã thịt nàng nóng hổi, giống như phát sốt.
Có lẽ khó chịu, bên trên lông mi còn mang theo nước mắt nhỏ vụn.
Tiêu Dịch thấy, tâm lạnh lẽo cứng nhắc đột nhiên mềm xuống.
Tiểu cô nương mềm manh yếu ớt như vậy, hắn không oán giận nổi.
Hắn ngồi bên giường, đưa tay gạt ra tóc toán loạn trên trán nàng.
Nàng tuổi còn nhỏ, còn không rõ cái gì là tình cảm nam nữ.
Tạm thời không tiếp nhận hắn cũng không sao, còn nhiều thời gian, hắn luống có thể để nàng biết trên đời này không có nam nhân nào ưu tú hơn hắn.
Hắn phân phó Thập Khổ trở về Triều Văn viện, kêu Khương Tuế Hàn sắc thuốc.
Sau nửa canh giờ, Thập Khổ đưa tới một bát thuốc nóng hầm hập, luôn cảm thấy chủ tử nhà mình giống hái hoa tặc, làm gì cũng đều phải lén lút.
Tiêu Dịch quấy quấy thuốc," Nam Kiều Kiều, đứng lên uống thuốc."
" Không uống thuốc..."
Nam Bảo Y nửa tỉnh nửa mê thì thầm.
" Uống thuốc, mới có thể khỏi hẳn phong hàn." Tiêu Dịch đem nàng kéo ra từ trong chăn.
Chợt, sắc mặt hắn ảm đạm.
Thiếu nữ chỉ mặc đơn bạc áo ngủ, cổ áo lỏng lẻo, có thể thấy được xương quai xanh giống như bạch ngọc, cực kỳ tinh xảo kiều nộn, nếu là hôn lên, chỉ sợ sẽ lưu lại vết tích...
Ánh mắt hắn lướt qua xuống dưới, rất nhanh mất tự nhiên rời mắt đi.
Nam Bảo Y tỉnh.
Nàng xoa mát nhập nhèm buồn ngủ, thấy rõ người trước mắt là Tiêu Dịch, không khỏi kinh dị!
Nàng sốt ruột nhìn bốn phía, nơi này đúng là khuê phòng của nàng!
Nhưng đêm hôm khuya khoắt nhị ca ca sao lại chạy vào đây, trong tay còn bưng một bát thuốc.
Đầu nàng mê man, vô ý thức ôm lấy chăm mền," Nhị ca ca, ngươi, ngươi không phải là thừa dịp nguyệt hắc phong phong dạ, hạ độc ta? Ta suy nghĩ, gần đây cũng không làm gì đắc tội ngươi nha...."
" Ngu xuẩn." Tiêu Dịch mặt lạnh múc một muôi thuốc, đưa đến bên môi nàng, "Thuốc hạ sốt, uống nhanh."
Hạ sốt?
Nam Bảo Y sờ lên trán của mình, lại sờ lên Tiêu Dịch .
Nhiệt độ của nàng tựa hồ quả thật có chút cao...
Nàng ngoan ngoãn hé miệng, uống muôi thuốc kia.
" Thật đắng!" Nàng che miệng lại, suýt nữa đem thuốc phun ra.
Cuối cùng đem thuốc nuốt vào bụng, nàng cố gắng lấy hai tay khua khua từ chối," Ta không uống, nhị ca ca ngươi giữ lại tự uống đi!"
Nói xong lại hướng trong chăn chui vào.
Tiêu Dịch tóm lấy phần gáy của nàng, không chút lưu tình đem nàng kéo ra.
Hắn giống như cười mà không phải cười," Nam Kiều Kiều, ngươi là tiểu hài tử sao, còn ngại thuốc đắng?"
Nam Bảo Y dựa vào lí lẽ biện luận:" Tổ mẫu nói, cô nương còn chưa cập kê đều là tiểu hài tử."
Tiêu Dịch lười nhác tranh cãi cùng nàng.
Hắn móc từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu, dụ dỗ nói:" Uống xong, đều cho ngươi."
Đôi mắt Nam Bảo Y lập tức sáng lên.
Nàng bưng chén thuốc, nắm cái mũi," ừng ực ừng ực" chính mình tự uống một mạch hết bát thuốc .(ahr)
Tiêu Dịch nhíu mày kinh ngạc.
Nam Kiều Kiều, thật đúng là thấy tiền liền sáng mắt.
Nàng hẳn nên đổi tên, kêu cái gì" Kiều Kiều ", kêu" Tiền Tiền" mới đúng.
" Uống xong..." Nam Bảo Y đắng tới sợ vỡ mật, con mắt nhìn chằm chằm xấp ngân phiếu thật dày kia," Nhị ca ca..... cho ta...ngân phiếu....."
Tiêu Dịch đem ngân phiếu đưa cho nàng.
Vốn muốn rời đi, chỉ là nghĩ tới phong thư bị xé nát, cuối cùng vẫn có chút không cam tâm.
Hắn nói:" Lá thư này..."
Nam Bảo Y một bên đếm ngân phiếu, một bên mặt mày hớn hở trả lời:" Nhị ca ca có phải rất kinh ngạc, gần đây ta đọc nhiều sách như vậy? Bởi vì trời rất lạnh, ta không muốn ra ngoài, không có việc để làm cũng chỉ có thể đọc sách. Bức tranh kia cũng chính là do ta vẽ, mặc dù không vẽ ra được một phần vạn mỹ mạo nhị ca ca, nhưng ta cảm thấy rất rất giống..."
Nàng miệng nhỏ mấp máy nói không thôi, cũng không nói tới chuyện thư hồi âm của Tiêu Dịch.
Tiêu Dịch ngắm nhìn cửa sổ hoa.
Hẳn là, căn bản Nam Kiều Kiều cũng chưa thấy thư của hắn?
Cái nhận biết này, làm hắn mỉm cười.
Không cam tâm tích tụ nửa đêm, đột nhiên ta thành mấy khói.
Một loại cảm xúc nhẹ nhõm vui vẻ lan tràn đến toàn thân, giống như một người sống lại lần nữa.
Hắn lưu loát xoay người lên giường.
Nam Bảo Y đang đếm tiền cao hứng, thình lình thấy hắn lên giường của mình, lập tức bị dọa đến khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
" Nhị ca ca ..."
" Xuỵt."
Tiêu Dịch đưa ngón tay nhỏ ra, mập mờ che lại trước môi nàng.
Hắn mỉm cười," Trên mặt đất lạnh, ta ủ ấm trong chăn ngươi chút."
Nam Bảo Y cắn cánh môi.
Cùng là huynh muội, nàng cũng không làm sao kiêng kỵ.
Chỉ là...
Quyền thần đại nhân không có thay đổi quần áo, có thể thấy hôm nay hắn chưa tắm rửa.
Cứ như vậy chạy đến trong chăn của nàng, rất bẩn a...
Tiêu Dịch nhíu mày," Biểu lộ đó của ngươi là có ý gì?"
Nam Bảo Y xoắn xuýt," Nhị ca ca, nếu không, ngươi còn là trở về Triều Văn viện ?"
" Đêm khuya tuyết nặng, ngoài đường trơn trượt, ta sợ té ngã."
Nam Bảo Y nắm thật chặt chăn hoa của mình," Thế nhưng, ta chỉ có một chiếc giường chăn... Chẳng lẽ, ngươi muốn dùng chung một giường với ta?"
"Ta không chê.".(ahr)
" Thế nhưng là... thế nhưng là ta có chút ghét bỏ ngươi. Nhị ca ca hôm nay còn chưa tắm rửa?"
Tiêu Dịch trầm mặc.
Nam Bảo Y chần chờ nhìn về phía chân hắn, " Chỉ sợ, ngay cả chân cũng không rửa?"
Trong trướng bầu không khí quỷ dị.
Trầm mặc thật lâu, Tiêu Dịch đứng dậy, cũng không quay đầu rời khỏi phòng ngủ.
Nam Bảo Y ôm chăn hoa, có chút muốn cười, lại không dám cười lớn tiếng.
Nàng ngửi mùi thuốc đầy phòng.
Rõ ràng bên trong miệng còn có chút vị đáng, nhưng trong lòng của nàng lại giống như lấp đầy mật đường.
Nàng rất vui vẻ, thậm trí vui vẻ muốn đi ra ngoài sân tuyết lăn mấy vòng.
Mà loại vui vẻ này rất đặc biệt.
Không phải loại vui vẻ giống lúc đại ca ca mang lễ vật cho nàng, cũng khác biệt loại vui vẻ khi tham gia hôn lễ của đại tỷ tỷ cùng biểu ca, loại vui vẻ này ngọt lịm, so với mật đường ngọt nhất thế gian còn muốn ngọt hơn.
Nàng chui vào chăn, trong ngực một mực ôm xấp ngân phiếu Tiêu Dịch để lại kia.
Nhị ca ca đối với nàng thật tốt...
Nàng an tâm nhắm mắt lại.
Có quyền thần đại nhân phù hộ, tối nay nành chắc chắn vô bệnh vô tai không mộng mị.
Tuyết vẫn đang rơi.
Có người ngủ , có người còn thức.
Sương phòng tiền viện, Nam Yên đứng dưới mái hiên, khuôn mặt nhỏ gầy gò tái nhợt.
Nàng đưa tay chạm đêm bông tuyết, sâu trong đáy mắt đen nhánh không chút ánh sáng.
....Chỉ mong lúc Trình gia biết được tỷ tỷ không có đồ cưới phong phú, cũng không được Nam phủ yêu thương như ta, vẫn có thể thiện đãi tỷ tỷ như cũ.
Lời nói của Nam Bảo Y, những ngày này đều lặp đi lặp lại bên tai nàng, khiến nàng ăn ngủ không yên.
Thị nữ bưng lò sưởi đi tới," Tiểu thư, đêm đã khuya, sao ngài còn chưa ngủ? Nếu bị cảm, lão gia cùng phu nhân đều sẽ rất đau lòng !"
" Ngươi nghe được không?"
" Nghe cái gì?"
" Âm thanh vạn vật sinh trưởng."
Thị nữ cười," Tiểu thư, bây giờ là trời đông giá rét, lấy đâu ra vạn vật sinh trưởng?"
" Những thực vật kia trốn sâu dưới lòng đất, hấp thụ dinh dưỡng, đều đang đợi tiếng chim hót làm người kinh ngạc. Tựa như thực vật trong ngày đông, cho thời cơ một mùa xuân về nở hoa. Mà bây giờ, thời cơ ta muốn, đã đợi đến."
Tiêu Dịch đứng yên thật lâu nhìn mảnh giấy vụn trên mặt đất tuyết.
Hắn chậm rãi nhìn về phía của sổ hoa, bên trong phòng ngủ châm hai ngọn đèn lưu ly, yên tĩnh an bình, ước chừng Nam Kiều Kiều đã ngủ.
Quỷ thần xui khiến, hắn nhảy cửa sổ vào.
Hắn đẩy màn trướng ra, tiểu cô nương ngủ rất say, rất vô tâm vô phế.
" Nóng..."
Nàng lầm bầm một câu, chen chân đem chăm mền đạp ra.
Tiêu Dịch nhíu chặt mày kiếm, trầm mặc một lát, vẫn đưa tay đáp kín chăn cho nàng.
Đầu ngón tay chạm tới khuôn mặt tiểu cô nương, đã thịt nàng nóng hổi, giống như phát sốt.
Có lẽ khó chịu, bên trên lông mi còn mang theo nước mắt nhỏ vụn.
Tiêu Dịch thấy, tâm lạnh lẽo cứng nhắc đột nhiên mềm xuống.
Tiểu cô nương mềm manh yếu ớt như vậy, hắn không oán giận nổi.
Hắn ngồi bên giường, đưa tay gạt ra tóc toán loạn trên trán nàng.
Nàng tuổi còn nhỏ, còn không rõ cái gì là tình cảm nam nữ.
Tạm thời không tiếp nhận hắn cũng không sao, còn nhiều thời gian, hắn luống có thể để nàng biết trên đời này không có nam nhân nào ưu tú hơn hắn.
Hắn phân phó Thập Khổ trở về Triều Văn viện, kêu Khương Tuế Hàn sắc thuốc.
Sau nửa canh giờ, Thập Khổ đưa tới một bát thuốc nóng hầm hập, luôn cảm thấy chủ tử nhà mình giống hái hoa tặc, làm gì cũng đều phải lén lút.
Tiêu Dịch quấy quấy thuốc," Nam Kiều Kiều, đứng lên uống thuốc."
" Không uống thuốc..."
Nam Bảo Y nửa tỉnh nửa mê thì thầm.
" Uống thuốc, mới có thể khỏi hẳn phong hàn." Tiêu Dịch đem nàng kéo ra từ trong chăn.
Chợt, sắc mặt hắn ảm đạm.
Thiếu nữ chỉ mặc đơn bạc áo ngủ, cổ áo lỏng lẻo, có thể thấy được xương quai xanh giống như bạch ngọc, cực kỳ tinh xảo kiều nộn, nếu là hôn lên, chỉ sợ sẽ lưu lại vết tích...
Ánh mắt hắn lướt qua xuống dưới, rất nhanh mất tự nhiên rời mắt đi.
Nam Bảo Y tỉnh.
Nàng xoa mát nhập nhèm buồn ngủ, thấy rõ người trước mắt là Tiêu Dịch, không khỏi kinh dị!
Nàng sốt ruột nhìn bốn phía, nơi này đúng là khuê phòng của nàng!
Nhưng đêm hôm khuya khoắt nhị ca ca sao lại chạy vào đây, trong tay còn bưng một bát thuốc.
Đầu nàng mê man, vô ý thức ôm lấy chăm mền," Nhị ca ca, ngươi, ngươi không phải là thừa dịp nguyệt hắc phong phong dạ, hạ độc ta? Ta suy nghĩ, gần đây cũng không làm gì đắc tội ngươi nha...."
" Ngu xuẩn." Tiêu Dịch mặt lạnh múc một muôi thuốc, đưa đến bên môi nàng, "Thuốc hạ sốt, uống nhanh."
Hạ sốt?
Nam Bảo Y sờ lên trán của mình, lại sờ lên Tiêu Dịch .
Nhiệt độ của nàng tựa hồ quả thật có chút cao...
Nàng ngoan ngoãn hé miệng, uống muôi thuốc kia.
" Thật đắng!" Nàng che miệng lại, suýt nữa đem thuốc phun ra.
Cuối cùng đem thuốc nuốt vào bụng, nàng cố gắng lấy hai tay khua khua từ chối," Ta không uống, nhị ca ca ngươi giữ lại tự uống đi!"
Nói xong lại hướng trong chăn chui vào.
Tiêu Dịch tóm lấy phần gáy của nàng, không chút lưu tình đem nàng kéo ra.
Hắn giống như cười mà không phải cười," Nam Kiều Kiều, ngươi là tiểu hài tử sao, còn ngại thuốc đắng?"
Nam Bảo Y dựa vào lí lẽ biện luận:" Tổ mẫu nói, cô nương còn chưa cập kê đều là tiểu hài tử."
Tiêu Dịch lười nhác tranh cãi cùng nàng.
Hắn móc từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu, dụ dỗ nói:" Uống xong, đều cho ngươi."
Đôi mắt Nam Bảo Y lập tức sáng lên.
Nàng bưng chén thuốc, nắm cái mũi," ừng ực ừng ực" chính mình tự uống một mạch hết bát thuốc .(ahr)
Tiêu Dịch nhíu mày kinh ngạc.
Nam Kiều Kiều, thật đúng là thấy tiền liền sáng mắt.
Nàng hẳn nên đổi tên, kêu cái gì" Kiều Kiều ", kêu" Tiền Tiền" mới đúng.
" Uống xong..." Nam Bảo Y đắng tới sợ vỡ mật, con mắt nhìn chằm chằm xấp ngân phiếu thật dày kia," Nhị ca ca..... cho ta...ngân phiếu....."
Tiêu Dịch đem ngân phiếu đưa cho nàng.
Vốn muốn rời đi, chỉ là nghĩ tới phong thư bị xé nát, cuối cùng vẫn có chút không cam tâm.
Hắn nói:" Lá thư này..."
Nam Bảo Y một bên đếm ngân phiếu, một bên mặt mày hớn hở trả lời:" Nhị ca ca có phải rất kinh ngạc, gần đây ta đọc nhiều sách như vậy? Bởi vì trời rất lạnh, ta không muốn ra ngoài, không có việc để làm cũng chỉ có thể đọc sách. Bức tranh kia cũng chính là do ta vẽ, mặc dù không vẽ ra được một phần vạn mỹ mạo nhị ca ca, nhưng ta cảm thấy rất rất giống..."
Nàng miệng nhỏ mấp máy nói không thôi, cũng không nói tới chuyện thư hồi âm của Tiêu Dịch.
Tiêu Dịch ngắm nhìn cửa sổ hoa.
Hẳn là, căn bản Nam Kiều Kiều cũng chưa thấy thư của hắn?
Cái nhận biết này, làm hắn mỉm cười.
Không cam tâm tích tụ nửa đêm, đột nhiên ta thành mấy khói.
Một loại cảm xúc nhẹ nhõm vui vẻ lan tràn đến toàn thân, giống như một người sống lại lần nữa.
Hắn lưu loát xoay người lên giường.
Nam Bảo Y đang đếm tiền cao hứng, thình lình thấy hắn lên giường của mình, lập tức bị dọa đến khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
" Nhị ca ca ..."
" Xuỵt."
Tiêu Dịch đưa ngón tay nhỏ ra, mập mờ che lại trước môi nàng.
Hắn mỉm cười," Trên mặt đất lạnh, ta ủ ấm trong chăn ngươi chút."
Nam Bảo Y cắn cánh môi.
Cùng là huynh muội, nàng cũng không làm sao kiêng kỵ.
Chỉ là...
Quyền thần đại nhân không có thay đổi quần áo, có thể thấy hôm nay hắn chưa tắm rửa.
Cứ như vậy chạy đến trong chăn của nàng, rất bẩn a...
Tiêu Dịch nhíu mày," Biểu lộ đó của ngươi là có ý gì?"
Nam Bảo Y xoắn xuýt," Nhị ca ca, nếu không, ngươi còn là trở về Triều Văn viện ?"
" Đêm khuya tuyết nặng, ngoài đường trơn trượt, ta sợ té ngã."
Nam Bảo Y nắm thật chặt chăn hoa của mình," Thế nhưng, ta chỉ có một chiếc giường chăn... Chẳng lẽ, ngươi muốn dùng chung một giường với ta?"
"Ta không chê.".(ahr)
" Thế nhưng là... thế nhưng là ta có chút ghét bỏ ngươi. Nhị ca ca hôm nay còn chưa tắm rửa?"
Tiêu Dịch trầm mặc.
Nam Bảo Y chần chờ nhìn về phía chân hắn, " Chỉ sợ, ngay cả chân cũng không rửa?"
Trong trướng bầu không khí quỷ dị.
Trầm mặc thật lâu, Tiêu Dịch đứng dậy, cũng không quay đầu rời khỏi phòng ngủ.
Nam Bảo Y ôm chăn hoa, có chút muốn cười, lại không dám cười lớn tiếng.
Nàng ngửi mùi thuốc đầy phòng.
Rõ ràng bên trong miệng còn có chút vị đáng, nhưng trong lòng của nàng lại giống như lấp đầy mật đường.
Nàng rất vui vẻ, thậm trí vui vẻ muốn đi ra ngoài sân tuyết lăn mấy vòng.
Mà loại vui vẻ này rất đặc biệt.
Không phải loại vui vẻ giống lúc đại ca ca mang lễ vật cho nàng, cũng khác biệt loại vui vẻ khi tham gia hôn lễ của đại tỷ tỷ cùng biểu ca, loại vui vẻ này ngọt lịm, so với mật đường ngọt nhất thế gian còn muốn ngọt hơn.
Nàng chui vào chăn, trong ngực một mực ôm xấp ngân phiếu Tiêu Dịch để lại kia.
Nhị ca ca đối với nàng thật tốt...
Nàng an tâm nhắm mắt lại.
Có quyền thần đại nhân phù hộ, tối nay nành chắc chắn vô bệnh vô tai không mộng mị.
Tuyết vẫn đang rơi.
Có người ngủ , có người còn thức.
Sương phòng tiền viện, Nam Yên đứng dưới mái hiên, khuôn mặt nhỏ gầy gò tái nhợt.
Nàng đưa tay chạm đêm bông tuyết, sâu trong đáy mắt đen nhánh không chút ánh sáng.
....Chỉ mong lúc Trình gia biết được tỷ tỷ không có đồ cưới phong phú, cũng không được Nam phủ yêu thương như ta, vẫn có thể thiện đãi tỷ tỷ như cũ.
Lời nói của Nam Bảo Y, những ngày này đều lặp đi lặp lại bên tai nàng, khiến nàng ăn ngủ không yên.
Thị nữ bưng lò sưởi đi tới," Tiểu thư, đêm đã khuya, sao ngài còn chưa ngủ? Nếu bị cảm, lão gia cùng phu nhân đều sẽ rất đau lòng !"
" Ngươi nghe được không?"
" Nghe cái gì?"
" Âm thanh vạn vật sinh trưởng."
Thị nữ cười," Tiểu thư, bây giờ là trời đông giá rét, lấy đâu ra vạn vật sinh trưởng?"
" Những thực vật kia trốn sâu dưới lòng đất, hấp thụ dinh dưỡng, đều đang đợi tiếng chim hót làm người kinh ngạc. Tựa như thực vật trong ngày đông, cho thời cơ một mùa xuân về nở hoa. Mà bây giờ, thời cơ ta muốn, đã đợi đến."
loading...
Danh sách chương:
- C1: Hoa nặng Cẩm Quan Thành
- C2: Quyền thần tương lai
- C3: Làm đau ngươi sao
- C4: Vì hắn lấy hạt dẻ trong lò lửa
- C5: Lại khóc, liền cắn ngươi
- C6:Chữ nhị ca ca nhìn thật đẹp.
- C7: Ta thật là có tiền
- C8: Cáo hắc trạng
- C9: Ta là người rất dung tục
- C10: Tiểu thư sẽ có phúc báo
- C11: Nàng phạm vào sai lầm lớn ngập trời
- C12: Người đọc sách không nói chuyện ma quỷ
- C13: Nhị ca ca, ngươi không cần chê ta phiền
- C14: Làm như thế nào hồi báo hắn
- C15: Tiểu khóc bao dễ thương hay không
- C16: Mua kẹo cho tiểu cô nương ăn
- C17: Quyền Thần đại nhân tương lai thật là xa xỉ
- C18: Bị Tiêu Dịch nhấn đầu viết chữ
- C19: Phụ thân đại hôn, mất hết mặt mũi(1)
- C20: Phụ thân đại hôn, mất hết mặt mũi(2)
- C21: Phụ thân đại hôn, mất hết mặt mũi(3)
- C22:Quyền thần đại nhân thật sự là lắm chuyện
- C23: Ghét nhất nhị ca ca
- C24:Ngươi là đi đọc sách hay đi tuyển tú
- C25: Nàng lại thích chưng diện lại thích khoe khoang
- C26: Xem ra tiểu cô nương không chịu thiệt
- C27:Quyền Thần đại nhân, làm sao lại sủng ái nàng đâu?
- C28: Nhị ca ca mau dừng tay
- C29: Tiểu cô nương quá bận rộn
- C30: Ta khi dễ ngươi rồi?
- C31: Quyền thần đại nhân tức giận
- C32: Tiêu Dịch dần dần tâm viên ý mãn
- C33:Học không hết không cho phép ăn cơm.
- C34: Đau lòng
- C35:Vì ta tạo một con đường danh lợi
- C36:Vận hạnh lớn nhất của nàng
- C37: Nữ nhi Nam gia, đương thời có một không hai(1)
- C38: nữ nhi Nam gia, đương thời có một không hai(2)
- C39: Nữ nhi Nam gia, đương thời có một không hai(3)
- C40: Nữ nhi Nam gia, đương thời có một không hai. (4)
- C41:Nữ nhi Nam gia, đương thời có một không hai(5)
- C42: Ngươi ở bên người, an tâm
- C43:Phá trận!
- C44: Hôn khuôn mặt của nàng một chút
- C45: Quyền hần đại nhân cũng quá hỉ nộ vô thường đi
- C46: Nam Kiều Kiều quả nhiên coi trọng hắn
- C47: Tiêu Dịch hơi say
- C48: Hắn là thứ gì, cũng xứng?
- C49:Thỉnh nhị ca ca vì ta tìm kiếm vị hôn phu
- C50:Hắn hướng Nam Bảo Y hung hăng vung một cái tát
- C51: Nam Kiều Kiều như vậy, khiến Tiêu Dịch tức giận.
- C52: vuốt lông cũng đòi hỏi chuyên môn
- C53: Ta cùng Kiều Kiều, cảm tình cũng rất tốt.
- C54:Nhị ca ca, ngươi tương đối đẹp
- C55: Có hắn bên cạnh, nàng có thể không cần hiểu chuyện như thế
- C56:Tiêu Dịnh bỗng nhiên hôn lên môi nàng.
- C57: Xúc động hôn nàng
- C58: Nhị ca ca, ta muốn nuôi Thực Thiết thú.
- C59: Ai biết nhị ca ca có kim ốc tàng kiều hay không
- C60:Trình gia, nuôi không nổi Nam Kiều Kiều
- C61: Cự tuyệt hôn sự.
- C62: Hương vị Nam Kiều Kiều.
- C63: Hắn thích Nam Bảo Y
- C64:Có cách trị Tiêu gia ca ca
- C65: Ta cùng nàng, sẽ chỉ là huynh muội.
- C66: Nhà tích thiện, tất có Dư Khánh
- C67:Quyền thần đại nhân, là một ca ca tốt nha.
- C68:Quyền thần đại nhân quá không thảo hỉ.
- C69:Nam Kiều Kiều thực giống trộm.
- C70: Quẻ nhân duyên của nàng.
- C71: Hôn tạm biệt.
- C72: Bá đạo quyền thần yêu ta.
- C73: Mang thai
- C74: Cái tiểu tiện nhân này, không giữ lại được.
- C75: Mắng ngươi, thì thế nào?
- C76: Dắt tơ hồng.
- C77: Ta là tiểu thư khuê các.
- C78: Nhị ca ca ta thành người thọt rồi.
- C79: Còn có chuyện đọc sách luyện chữ sao.
- C80:Lẽ ra nàng được nuông chiều trong lòng bàn tay.
- C81: Ta thích ngươi.
- C82: quyền thần đại nhân quả thực không cần quá vô sỉ.
- C83: Tiêu gia ca ca trọng sắc khinh bạn.
- C84:Đến nhà cầu hôn.
- C85: Tiêu Dịch phong hầu(1)
- C86: Tiêu Dịch phong hầu(2)
- C87: Hầu gia vạn phúc.
- C88:Nam Kiều Kiều lừa đảo.
- C89: Hai người này... chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
- C90:Nhất thiết phải tạo mối quan hệ với hầu gia.
- C91: Tiêu Dịnh cũng quá khó dỗ đi.
- C92: Kiều Kiều thêu phong cách trừu tượng.
- C93: Tam thúc cho rằng, bản hầu nên yêu thương muội muội như thế nào?
- C94:Làm sao lại có huynh trưởng cay nghiệt như vậy.
- C95: Tát tai Nam Yên.
- C96:Kiều Kiều nhà ta thích ăn kẹo.
- C97: Biện pháp gả cho Tiêu Dịch
- C98: Như là tân nương mới gả lại mặt.
- C99:Nam Kiều Kiều, không phải là tiểu cô nương không ai thương.
- C100: Tam thúc, ngươi lạnh?
- C101: Nàng là hoa phú quý nhân gian.
- C102: Không cho phép ngươi gặp lại Kiều Kiều.
- C103:Thư từ Kiều Kiều.
- C104:Trời cao chứng giám, ta đối nhị ca ca tuyệt không có tình yêu nam nữ.
- C105: Một lời tình ý này, chỉ coi cho chó ăn.
- C106: Khiến Hạ gia.... nhà tan cửa nát!
- C107: Thỉnh nhị ca ca giúp ta giải thích nghi hoặc.
- C108: Nàng dần bị khi dễ đến đỏ cả vành mắt.
- C109: Ban thưởng hai mươi roi.
- C110: Mùi vị bị coi khinh.
- C111: Cái chết của Hạ Tình Tình.
- C112: Mỹ thiếp rất nhiều, muội muội lại chỉ có một.
- C113: Ngọc mền hoa nhu tiểu kiều nương.
- C114:Để bản hầu hôn một chút, hử?
- C115: Ta không nỡ để nam nhân khác khi dễ ngươi.
- C116:Bản hầu sẽ giúp Kiều Kiều chọn một cửa hôn sự tốt.
- C117: kết cục của Vân Nương.
- C118:Đại hôn.
- C119: Tiêu Dịch đem nàng bảo hộ sau lưng.
- C120: Trình Ngữ Đức trở về.
- C121: Quyền thần đại nhân thật ngoan.
- C112: Tuyết xuân thấm vườn.
- C123: Tiểu công gia.
- C124: Tiêu Dịch kinh diễm.
- C125: Nữ nhân của bản hầu, tất nhiên ngàn vạn sủng ái.
- C126: Dẫn dắt phong tao toàn trường.
- C127: Đối Tiêu Dịch, hắn không phục.
- C128: Nam Kiều Kiều,mượn trâm vàng dùng một lát.
- C129: Tỷ muội liên thủ, ác chỉnh Trình gia.(1)
- C130: Tỷ muội liên thủ, ác chỉnh Trình gia(2)
- C131: Tỷ muội liên thủ, ác chỉnh Trình gia(3)
- C132: Tỷ muội liên thủ, ác chỉnh Trình gia(4).
- C133: Ta muốn các vạn kiếp bất phục.
- C134: Không, hắn cũng không muốn trở thành đại cô nương.
- C135: Nhị ca ca, ta mời ngươi ngắm tuyết nha.
- C136:Nam Bảo Y sùng kính hôn xuống mu bàn tay hắn.
- C137: Chính thức từ hôn(1)
- C138: Chính thức từ hôn(2)
- C139: Thư tình của Kiều Kiều.
- C140: Nhị ca ca, ngươi nhẹ chút.
- C141: Hướng ca ca làm nũng.
- C142:Khương thần y cảm thấy Kiều Kiều nhà ta như thế nào?
- C143: Ta lớn lên đẹp, luôn có thể gả đi.
- C144: Ta muốn chiếm lấy tâm của ngươi.
- C145: Có quyền thần đại nhân phù hộ, nàng chắc chắn vô bệnh vô tai.
- C146: Nàng ghép ra thư của hắn.
- C147: Bởi vì tay ngươi tiện.
- C148:Tâm của ca ca, thuộc về ngươi.
- C149:Hỏi mượn y phục quyền thần đại nhân.
- C150:Dỗ tốt nhị ca ca, năm nay tiền càng nhiều hơn.
- C151: Nam Kiều Kiều, ngươi có thể giữ mình trong sạch chút được không.
- C152:Ngày tết ông táo Kiều Kiều bị thúc hôn.
- C153: Vậy mà nàng lại tìm nữ nhân cho cha ruột.
- C154: Tiêu Dịch không sợ hãi.
- C155:Nhị ca ca, ta rất sợ hãi a.
- C156:Phủng cái tiền trận cho tiểu cô nương.
- C157: Liễu thị sinh non.
- C158: Nam Kiều Kiều, ngươi đỏ mặt.
- C159: Một cước đá bay nàng.
- C160: Ngươi không được khi dễ tiểu đường tỷ.
- C161:Lần đầu hẹn Nam Kiều Kiều.
- C162: Thân thể lại rất thành thật.
- C163: Bị ghét bỏ trước mặt mọi người, Nam Yên vừa thẹn vừa giận.
- C164: Là cái mệnh khắc phu.
- C165:Muốn tới ôm nàng.
- C166:Ngươi thật biến thái.
- C167:Tiêu Dịch, vĩnh viễn là đường lui sau cùng.
- C168: Nhị ca ca thật là lợi hại.
- C169:Nguyện kim ốc tàng A Kiều.
- C170:Ca ca cho ngươi khi dễ, hử?
- C171: Hầu gia thật phong nhã.
- C172: Đánh vỡ âm mưu.
- C173: Ngồi trên vai quyền thần đại nhân.
- C174: Dấu răng tiểu cô nương.
- C175:Hậu trường của Nam Kiều Kiều, là bản hầu.
- C176: Ta muốn gả cho ca ca ngươi.
- C177: Kiếp trước Tiêu Dịch có người trong lòng hay không.
- C178: Không bằng, Kiều Kiều tự mình thử chút?
- C179: Ca ca thay ngươi thực hiện nguyện vọng.
- C180: Lấy người bồi nợ, cũng là có thể.
- C181: Len lén hôn nàng.
- C182: Kiều Kiều rất đẹp.
- C183: Nam Bảo Y, đừng ép ta động thủ.
- C184: Quần ẩu Nam Cảnh.
- C185: Người khác nhìn nhiều hai lần, bản hầu liền rất hoảng a.
- C186: Ta không dễ chịu, ngươi cũng đừng nghĩ sống tốt.
- C187:Tuyệt đối đừng bị hắn khi dễ.
- C188: Sao lại run?
- C189: Ca ca giúp ngươi dẹp loạn thiên hạ.
- C190:Quyền thần đại nhân cũng không chú ý mỹ mạo của nàng.
- C191: Vừa nghĩ tới gặp ngươi, trong lòng ta liền vui vẻ.
- C192: Nhị ca ca hung ác, cảm giác an toàn bạo tạc.
- C193: Muốn khi dễ nàng, khi dễ đến loại phát khóc kia.
- C194:Nguyên lai trong chăn Nam Kiều Kiều, cất giấu ngân phiếu.
- C195:Tuyệt không để bất luận người Nam phủ nào xảy ra chuyện.
- C196: Hắn thành kính cúi đầu hôn xuống.
- C197: Đêm nay ta có thể ở lại ngủ cùng ngươi?
- C198: Đã gặp quân tử, mây hồ không thích.
- C199: Ca ca giúp ngươi bảo quản.
- C200: Sẽ bị đá xuống giường.