Chương 17: Không xa không gần

Editor: heka
Beta: 如意 Như Ý

Tô Anh kiểm tra số dư tài khoản, hơn bốn vạn, mới có mấy ngày thôi mà đã gấp lên vài lần, đầu óc Lâm Thành Phong quả nhiên lợi hại, khó trách sau này sẽ lọt vào danh sách mười đại thiên tài đứng đầu trong lĩnh vực tài chính.

Bởi vì có đầu óc tốt, cho dù anh không tiếp nhận gia nghiệp, cũng có thể hoàn toàn dựa vào bản thân mà tạo ra một vùng trời riêng.

Gia thế, với anh mà nói cũng chỉ là dệt hoa trên gấm.

Không chỉ có Lâm Thành Phong, hai người Đào Nhiên cùng Triệu Vũ cũng là không phân cao thấp, là người thừa kế mà gia tộc tỉ mỉ bồi dưỡng, cho dù mê chơi, năng lực cùng thủ đoạn của bọn họ cũng chẳng thể xem thường. Ánh mắt độc đáo của Đào Nhiên giúp mọi việc anh đầu tư vào mảng điện ảnh truyền hình đều thuận lợi, giành thắng lợi lớn; chưa kể đến các cửa hàng bách hóa và rạp chiếu phim lớn mà gia tộc Triệu thị đã mở trên cả nước...

Mà như Khương Triết - người được cả Đào Nhiên, Triệu Vũ, Lâm Thành Phong chấp thuận, sức mạnh của gia tộc này càng là không cần phải nói.

Quan trọng nhất là, bọn họ đều không ngốc, cực kì khôn khéo.

Sở dĩ Phán Phán tức giận đến ngớ ngẩn như vậy cũng không phải không có lý do gì, rốt cuộc cô còn cách mộng tưởng của mình thật sự rất gần rất gần, nếu cô thông minh hơn một chút, không chừng cũng chính là một Lý Vân Khê của sau này.

"Anh Anh, vì sao lại tặng xương rồng cho người ta?" Hoa nhài rung rung những chiếc lá non mà hỏi Tô Anh, xương rồng mới quen biết với chúng nó lại phải chia xa, thực không nỡ.

Tô Anh nói: "Không biết, có lẽ hữu dụng, có lẽ vô dụng, xem vận khí thôi." Triệu Vũ cũng không phải một người theo khuôn phép cũ mà quý trọng quà tặng của người khác, huống chi là một chậu xương rồng không đáng giá. Không biết được liệu anh ta sẽ tiện tay vứt bỏ hay là cho ai đó...

Nghĩ nghĩ, cô nói: "Chỉ là chị không muốn quá bị động, mối quan hệ của chị cùng Khương Triết nhất định là không cách nào tốt lên, nếu tương lai thực sự có chuyện gì, cũng xem như là một cơ hội đi."

Hoa nhài không hiểu được tâm tư phức tạp của loài người, chỉ là thấy cảm xúc của Tô Anh nhàn nhạt, giống như đang suy nghĩ cái gì, gần đây nó đã nhìn thấy Tô Anh như vậy rất nhiều lần, nó nửa hiểu nửa không: "À. Vậy lần sau phải nhớ lấy tiền nha!"

Tô Anh xì cười: "Được. Chị biết rồi."

Có tiền, Tô Anh cũng không vội vã lấy thêm hoa tươi về, ngược lại là lên mạng ngắm nghía các kiểu chậu hoa: pha lê, sứ, gốm, gạch, nhựa..., chỉ cần đẹp là mỗi loại cô đều mua rất nhiều, tóm lại cô sẽ không chê ít.

Đám hoa nhài cùng xương rồng còn kích động hơn cả cô, đã tính toán xong bản thân thích 'ngôi nhà mới' như thế nào, rồi nhảy nhót chờ đợi.

"Tô Anh, Tô Anh!"

Cô đang lựa chọn, đột nhiên nghe được ngoài cửa có người kêu cô, Tô Anh đứng dậy đi ra ngoài: "Dì Trần?"

Dì Trần là mẹ của Lưu Vận, ở rất gần cửa hàng của Tô Anh, cách khoảng vài bước chân mà thôi. Nhà bà mở một cửa hàng tiện lợi, làm buôn bán nhỏ, thường ngày vì nghĩ Tô Anh lẻ loi một mình nên rất quan tâm đến cô.

Dì Trần nói: "Dì nghe nói trong tiệm của con xảy ra chuyện, không chỉ có cảnh sát tới mà con còn bị thương, không có việc gì chứ?".

Tô Anh cười nói: "Không có việc gì, chỉ là vết thương bé thôi."

Dì Trần nhìn thấy cánh tay Tô Anh băng vải, nhịn không được lại nói một hồi, bảo Tô Anh gần đây phải cẩn thận, có việc lập tức gọi điện thoại cho bọn họ, hoặc là hô to vài tiếng, ở gần như vậy, bọn họ nghe được nhất định sẽ tới liền!

"Đúng là đồ chết bầm mà, thật là họa từ trời xuống, không lo không được, nhớ trước đây..." Tự nhận ra nói sai rồi, bà lập tức dừng miệng: "Về sau trong nhà còn phải chuẩn bị vào đồ vật để tự vệ mới được!"

Tô Anh ấm áp trong lòng, nói: "Chỉ là chút hiểu lầm, hiện tại đã không có việc gì. Dì đừng lo lắng."

Dì Trần nói: "Trong lòng dì vẫn không thấy yên tâm, không được không được, chờ Tiểu Vận tan tầm trở về, dì bảo nó buổi tối qua đây với con!"

Dì Trần rất nhiệt tình, là bạn thân của mẹ Tô Anh khi bà còn sống. Bà thật sự lo lắng cho Tô Anh, cô không đành lòng từ chối ý tốt của dì Trần nên gật đầu đồng ý. Lúc này dì Trần mới vui vẻ, lại dặn dò một lúc rồi mới rời đi.

Tô Anh đưa dì Trần tới cửa, nhìn bà đi vào cửa nhà rồi thì thở phào, sờ sờ giàn hoa thủy tiên ở cạnh cửa.

"Anh Anh, có một chàng trai đang nhìn chị!"

Tô Anh không có vội vã quay đầu lại, hơi hơi khom người đến gần hoa thủy tiên, nghe thấy được mùi hoa thoang thoảng, hỏi: "Ở đâu?"

Hoa thủy tiên nói: "Ở bên kia đường cái, trước cửa hàng bánh bao ấy, cũng giống như soái ca lúc trước, đi một chiếc xe rất đẹp!"

"...... Em còn biết xe rất đẹp à?"

"Đúng rồi! Mỗi ngày em đều nhìn ra đường lớn, biết rất nhiều xe! Anh Anh, lúc nào đó chúng ta cũng mua một chiếc xe đi, em muốn đi hóng gió!"

Nó mất mát mà nói: "Trước đây em cũng ngồi qua rồi, đáng tiếc là bị nhốt trong xe, một màn đen thui chả nhìn thấy gì... Em muốn đi hóng gió!"

"Em không sợ gió thổi bay hết cánh hoa của em à?"

"Ách..." Nó nhịn không được run run lá con.

Tô Anh bật cười.

Nghĩ đến chàng trai mà hoa thủy tiên nhắc đến, Tô Anh hơi suy tư. Những kẻ có tiền mà cô biết cũng chỉ có mấy người, không phải Triệu Vũ, càng không phải là Đào Nhiên, Lâm Thành Phong thì sẽ trực tiếp lại đây, cho nên...

Khương Triết?

Đáng tiếc trong trí nhớ của Tô Anh, Khương Triết cũng không phải là một chàng trai yên lặng ngắm nhìn. Cứ cho là giờ phút này anh có sự kiện "bị bại lộ" ở phía trước, anh vẫn không phải kiểu người đó.

...

Xác thật Khương Triết không phải như vậy.

Anh tới đây, nguyên bản là muốn trực tiếp đi tìm Tô Anh, nguời nọ (dì Trần) lại đi trước anh một bước, anh không thích tiếp xúc với những người đó cho lắm nên chỉ có thể ở bên ngoài đợi.

Chưa hút xong điếu thuốc, Tô Anh đã tự mình tiễn người đến cửa, trên mặt cô tươi cười ấm áp đáng yêu như trong ký ức anh. Tính ra, thật sự đã lâu rồi anh và Tô Anh chưa từng nói chuyện đàng hoàng với nhau.

Lần thứ ba Đào Nhiên gọi điện thoại tới, anh khẽ nhíu mày, trực tiếp dập máy.

Ở phía xa xôi, Đào Nhiên liên tục ai da vài tiếng: "Thảm thảm rồi, lão Nhị à, cậu thật sự đắc tội với Khương Tứ rồi nha!"

Triệu Vũ nhíu mày, tiện tay chộp thứ gì đó ném qua. Đào Nhiên nghiêng đầu tránh thoát. Triệu Vũ mắng: "Cái gì mà lão Nhị, có biết nói không!"

"Tôi nói thật mà, tôi gọi mấy cuộc điện thoại Khương Tứ cũng chưa bắt máy. Nếu như anh ấy thật sự không thèm để ý, có thể không nhận điện thoại sao? Như bây giờ..." Đào Nhiên liếc mắt nhìn Triệu Vũ nói: "Người nào đó sắp thảm rồi!"

Rốt cuộc Triệu Vũ cũng ngẩng đầu lên từ trong mềm mại (gái kế bên đó), giật mình nói: "...... Không phải chứ? Tôi không có làm cái gì nha? Đừng quên lúc trước chính là cậu chèn ép Khương Tứ đấy!"

Đào Nhiên ngửa đầu nhìn trời, như đang xem kịch vui: "Chà chà, có chuyện rồi nhất thiết đừng ương ngạnh, giữ mạng quan trọng hơn!"

Triệu Vũ: "Cút đi!"

Đào Nhiên: "Cậu nói xem Khương Tứ đi đâu vậy?"

"Còn có thể đi chỗ nào? Khẳng định đi tìm bé hoa nhài!" Triệu Vũ cười ha ha: "Cái tính cách gian trá kia của anh ấy, còn không nhân cơ hội này mà đi tặng chút ấm áp à? Không chừng bé hoa nhài cảm động, lại hòa bình!"

Đào Nhiên gật đầu, cảm thấy Triệu Vũ nói có lý.

Lý Vân Khê lại nghe đến nhăn mày, Khương Tứ sẽ chủ động đi tìm cô gái kia để làm hòa? Đây...

Đây thật quá sức tưởng tượng của cô. Theo cô biết, mấy cô nàng trước đây bị Khương Triết vắng vẻ không một ai có kết quả tốt, đều bị đưa cho một số tiền rồi đuổi đi, bé hoa nhài này quả nhiên không tầm thường.

---

Ở một góc trời khác, Khương Triết mới vừa dập tắt tàn thuốc, băng qua dòng xe cộ đi về phía đối diện.

Tô Anh đưa lưng về phía anh, hơi hơi khom người ngắm hoa.

Dáng người cô tinh tế, thướt tha yêu kiều, tóc dài xõa trên vai, ngay cả bóng dáng cũng là thuần khiết dịu dàng.

Một lát sau, trong lúc lơ đãng cô đứng dậy, tay trái nhấc bức rèm màu be lên, vốn dĩ muốn vào phòng, lại không biết vì sao ngừng lại.

Khương Triết còn chưa có động tác gì, Tô Anh đã đột nhiên quay đầu nhìn lại, có chút nghi hoặc...

Bốn mắt nhìn nhau, anh thấy đáy mắt cô còn chưa kịp thu hồi kinh ngạc cùng kinh hỉ.

"Sao anh lại tới đây?" Ngữ khí là không tốt lắm.

Khương Triết nói: "Triệu Nhị nói em bị thương. Anh đến thăm."

Tô Anh kinh ngạc, ngay sau đó bực bội, thanh âm rầu rĩ: "Sao anh ấy lại nói cho anh chứ? Rõ ràng trước đó đã đáp ứng em là không nói......"

Khương Triết không có để ý, anh nhìn miếmg băng gạc trắng quấn trên cánh tay nhỏ nhắn của Tô Anh. Tô Anh nói: "À, không có việc gì, chỉ là không cẩn thận bị cắt một chút, anh Triệu Vũ làm to chuyện, một hai đòi đi bệnh viện..."

Khương Triết trầm giọng nói: "Đây là cậu ấy nên làm. Làm em bị thương cũng là lỗi của cậu ta, không tính sổ với cậu ta đã là tận tình tận nghĩa rồi!"

Tô Anh nhỏ giọng nói: "Bá đạo!"

Khương Triết nhíu mày.

Tô Anh nói: "Anh muốn tính sổ người ta thế nào? Đánh một trận sao?"

Khương Triết cười nói: "Cậu ta đánh không lại anh."

Tô Anh nhấp nhấp môi: "Vậy hiện tại anh thấy rồi đó, em không sao cả, anh đi đi."

Khương Triết theo bản năng mà nhíu mày. Hiển nhiên, anh cũng không thích ngữ khí đuổi người của Tô Anh.

Tô Anh lại nói: "Trừ phi anh nói cho em biết, trước đó tại sao lại muốn giấu giếm em chuyện anh đã về nước? Rốt cuộc là bởi vì cái gì?"

Thoạt nhìn cô rất là thất vọng cùng khổ sở, tựa như đây là chuyện cô vẫn luôn canh cánh trong lòng. Nếu Khương Triết không nói rõ, cô sẽ luôn không nghĩ ra. Không nghĩ ra, liền tích tụ trong lòng, giống như cây kim.

Ánh hoàng hôn chiếu rọi, chàng trai tuấn tú nhấc hàng mi, trầm mặc.

Tô Anh biết cô không có khả năng nhận được lời giải thích, cô cũng không phải muốn biết đến như vậy, chỉ là thêm một cái cớ đưa ra với Khương Triết mà thôi.

Cô không muốn cùng anh quá thân cận, lại không muốn lập tức chặt đứt quan hệ ngay lúc này, như vậy không xa không gần thật ra khá tốt.

Cô không thiện lương như vậy.

(Hôm qua lu bu nên quên bén mất hic srrrrr các tình yêu nha. Kể từ mai hứa sẽ đúng giờ)

loading...

Danh sách chương: