Tich Thieu Phuc Hac Ba Sung Vo Chuong 31 Ben Canh Co Tung Co Mot Nguoi

Lần đầu tiên thấy chú chán nản như thế, làm đáy lòng Tiêu Tiệp mềm nhũn, mặc dù cô có thành kiến với thím, thế nhưng nhiều năm qua, chú là người duy nhất không cố tình kiếm chuyện với cô.
Hôm nay thấy tóc ông lộ ra ít tóc trắng, trong lòng cũng trở nên khó chịu: "Chú, có phải công ty xảy ra chuyện gì không?" Mặc kệ chú là người như thế nào, nhưng ông vẫn luôn hết lòng với công ty.
"Ôi, chú không nên nói với con, làm con thêm phiền lòng, nhưng mà, bây giờ cũng chỉ có con có thể giúp công ty."
"Bắt đầu từ năm trước, công ty vẫn luôn bị những công khác đè ép, bây giờ muốn hoạt động cũng khó."
"Chú biết... Chú sẽ tìm cơ hội thích hợp thử nói chuyện với Tịch Âu Minh."
Sau khi Tịch Âu Minh vào phòng Tiêu Tiệp, mắt hơi nheo lại.
Không ngờ vợ anh từng ở trong gian phòng nhỏ như thế, chăn và bàn ghế đều là đồ cũ. Nhưng mà, mặc dù những thứ này là đồ cũ, nhưng lại rất sạch sẽ. Chắc lúc cô ở nhà thường xuyên dọn dẹp phòng chăm chỉ giống như một chú ong mật nhỏ, sao phòng cô trước đây lại như thế?
Nhưng mà, rốt cuộc cuộc sống quá khứ của cô như thế nào? Thân mình thon dài chầm chậm đi lại trong căn phòng nhỏ hẹp, so sánh với phòng bọn họ ở bây giờ, thì phòng bọn họ không biết lớn gấp bao nhiêu lần so với căn phòng này. Căn phòng này rất giản dị, không có đồ trang trí dư thừa.
Khi bước đến một giương đồ trên bàn học, phía trên bày một ít sách vở. Tiện tay lật, lại phát hiện một quyển album ảnh. Khóe miệng hơi kéo lên, thân hình cao lớn miễn cưỡng lên một chiếc ghế gần đó.
Này, chủ yếu, là ảnh chụp chân dung hồi trung học của cô, để kiểu tóc học sinh, tóc ngắn ngang vai, vừa ngây thơ vừa có cảm giác trẻ trung, lại xinh đẹp động lòng người. Ánh mắt kia giống như bảo thạch (hay còn gọi là đá quý), phát ra ánh sáng sạch sẽ, khi đó khuôn mặt vẫn còn trẻ con chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng mà vẫn có thể nhìn ra là một cô gái xinh đẹp.
Ánh mắt Tịch Âu Minh dừng lại ở bức ảnh kia hồi lâu, sau đó lại lật tiếp, phải nói là ảnh của cô rất ít, trừ mấy tấm ảnh một mình, còn lại đều là ảnh tập thể, hoặc là ảnh tốt nghiệp.
Mỗi một tấm ảnh của cô đều rất xinh đẹp, nhất là những tấm ảnh tốt nghiệp, trong tất cả bạn nữ, người gây chú ý nhất là cô, có lẽ, hoa khôi lớp hoa khôi trường đều bị cô giành lấy.
Khóe miệng hơi kéo lên mang theo nụ cười kiêu ngạo, chỉ là khi lật đến tấm hình cuối cùng, bỗng tròng mắt u ám, vốn đang mỉm cười nhàn nhạt, bây giờ cũng trầm xuống.
Đó là một tấm ảnh tốt nghiệp đại học, những tấm ảnh trước cô đều đứng cạnh bạn học nữ, vì cô cao, nên đều đứng ở chỗ này.
Dù tấm hình này cô cũng đứng ở chỗ đấy, nhưng bên cạnh cô lại có một người. Một thiếu niên đẹp trai, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, toàn thân tràn đầy vẻ kiêu ngạo, nhưng trên mặt lại mang một nụ cười dịu dàng, ánh mắt cũng không nhìn ống kính. Mà chăm chú nhìn cô gái bên cạnh, trong mắt chứa đầy tình cảm. Mà cô gái bên cạnh cậu, trên mặt cũng mang một chút thẹn thùng, gò má hơi ửng đỏ.
Bộp một tiếng khép lại quyển album, sống lưng Tịch Âu Minh hơi cứng ngắc, đáy mắt tràn đầy tức giận.
Lúc Tiêu Tiệp vào phòng, liền thấy một hình ảnh. Tịch Âu Minh ngồi trên chiếc ghế không hợp với thân phận của anh, không biết đang nhìn cái gì.
"Làm sao vậy?" Cô đi đến.
Tịch Âu Minh đã đứng dậy, cô thấy trên bàn có một quyển album. Cô không nói gì, đi đến cầm quyển album để vào chỗ cũ. Sau đó quay đầu nhìn anh, nói: "Có muốn đi tắm luôn không?"
"Chúng ta nói chuyện một chút đã." Tịch Âu Minh trầm giọng nói.
Tiêu Tiệp ngẩn ra, không hiểu ánh mắt âm u không phân biệt rõ cảm xúc của anh, nhưng cũng phối hợp ngồi xuống.
"Anh muốn nói chuyện gì?"
"Nói một ít chuyện quá khứ của em." Ánh mắt sáng rực của Tịch Âu Minh nhìn chăm chú vào cô.
Trong lòng Tiêu Tiệp chán nản, lạnh nhạt nói: "Qúa khứ của em không có gì để nói."
"Thật vậy không?" Giọng nói không rõ cảm xúc, không biết là tin hay không tin.
"Đúng vậy." Mặc dù không biết tại sao bỗng nhiên Tịch Âu Minh muốn biết quá khứ của cô, nhưng cũng có thể mơ hồ đoán được, cảm xúc trên người anh thay đổi, chắc là từ khi xem quyển album kia.
Chỉ là album ảnh của cô, phần lớn đều là mấy tấm ảnh tốt nghiệp, cũng không có gì đáng xem, có phải anh bị cái gì không. Vừa rồi trên bàn ăn cũng không như thế.
Tịch Âu Minh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, đối với lời giải thích của cô cũng không bày tỏ gì cả.
"Được rồi, anh muốn biết điều gì?" Tiêu Tiệp thỏa hiệp nói.
"Nói chuyện mấy người vừa nói trong phòng sách." Tịch Âu Minh vừa nói vừa nhìn vào mắt cô, bây giờ anh tránh đề tài nhạy cảm này. Vì, lúc này còn chưa phải lúc truy cứu.
Tiêu Tiệp sững sờ, trong nháy mắt phẫn nộ nói: "Anh nghe trộm bọn em nói chuyện?"
Tịch Âu Minh lập tức hừ lạnh, đối với nghi ngờ của Bạch Tiêu Tiệp rất không vừa lòng: "Anh còn khinh thường đi làm loại chuyện này!"
Tiêu Tiệp bị hơi thở tức giận của anh làm ngẩn ra, vốn trong lòng còn tức giận liền biến mất không ít. Nghĩ một chút cũng phải, đường đường là đại thiếu gia nhà họ Tịch, sao có thể đi làm loại chuyện đáng khinh này. Có lẽ, anh chỉ đi ngang qua ngẫu nhiên nghe được thôi.
"Vậy anh sẽ giúp đỡ sao?" Tiêu Tiệp nhìn chăm chú vào anh.
Nếu đã nghe được, chắc chắn cũng biết bọn họ nói gì. Vậy ý anh thế nào?
Tịch Âu Minh cao quý ngồi trên ghế sa lon, nhìn cô một cái, vẫn là ánh mắt không rõ cảm xúc đó: "Em muốn anh giúp đỡ?"
"Nếu em nói muốn, anh sẽ giúp sao?"
"Vậy phải xem thành ý của em thế nào." Mắt phượng của Tịch Âu Minh di chuyển khắp nơi trên người cô, môi mỏng nở một nụ cười gian ác.
"Vậy anh muốn thế nào?" Tiêu Tiệp nghiến răng nói.
"Ừ, củ từ nhà vợ đúng là ăn rất ngon, đến bây giờ chõ đó vẫn có cảm giác." Tịch Âu Minh hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Nhưng Tiêu Tiệp vẫn hiểu được, người này muốn tính sổ chuyện trên bàn ăn vừa nãy. Tiêu Tiệp cắn răng, xoay người rời đi. Cùng lắm thì tối nay ngủ phòng khách!
Sau lưng truyền đến giọng nói lười biếng: "Xem ra em không quan tâm ~ tâm huyết của cha vợ ~" Anh không nói đến công ty, mà trực tiếp mang cha vợ ra.
Qủa nhiên Tiêu Tiệp dừng lại, xoay người oán giận nhìn chằm chằm vào anh. Không hổ danh là thương nhân, biết cách bắt chẹt người khác, nếu anh nói đến công ty, không chừng cô còn chẳng thèm để ý đến. Nhưng anh lại mang cha ra, sao cô có thể phụ lòng cha mẹ dưới suối vàng? Mắt Tiêu Tiệp rất đỏ, cũng không thèm dè dặt nữa, nhào về phía Tịch Âu Minh, đè anh xuống ghế sa lon, cắn một phát vào môi anh.
Tịch Âu Minh rên lên một tiếng: "Em con mèo hoang nhỏ này!" Sau đó từ bị động chuyển sang chủ động, đè cô dưới thân. Giống như dã thú vậy, nhằm vào con mồi mà cắn xé.
"Tịch Âu Minh! Em...A...Đau! Anh cái người điên này!"
Tịch Âu Minh không quan tâm cô nói gì, trước mặt là da thịt trắng nõn mê người, Anh giống như dã thú nhìn con mồi đỏ mắt, nhằm vào nụ hoa mềm mại của cô mà cắn, một tay khác đi xuống, khiêu khích.
Làm thức tỉnh dục vọng ở sâu trong cơ thể cô...
Anh thừa nhận bản thân bị tấm ảnh kia làm ghen tức đến phát điên, khuôn mặt non nớt kia, nụ cười thẹn thùng kia, lại vì một người khác! Anh không cho phép! Cô là của anh!

loading...