Tich Thieu Phuc Hac Ba Sung Vo Chuong 27 Ve Nha Me De

Tịch Âu Minh giống như không nhìn thấy ánh mắt trách né của cô, thấp giọng nói: "Hôm đó anh quá xung động( là hành động có tính chất bột phát, thường do ảnh hưởng của những kích động mạnh), nhìn thấy em ra ngoài với người đàn ông khác, anh rất tức giận, cho nên mới... Đối với em như thế... Sẽ không có lần sau!"
Nói xong thấy người kia vẫn không có động tĩnh gì, trong lòng biết cô sẽ không tha thứ cho mình nhanh như thế, không sao, anh có thể đợi, lúc này không vội, nhưng mà bây giờ cô cần uống nước.
"Lại đây, không phải em muốn uống nước sao?" Tiếp tục dịu dàng dụ dỗ.
May mà vừa rồi anh sáng suốt bảo mọi người ra ngoài, đây là phòng bệnh vip, không có lệnh, thì sẽ không có người vào. Nếu như để cho cấp dưới nhìn thấy cấp trên của mình bình thường nghiêm khắc là thế, nhưng bây giờ lại mang bộ dạng khép nép, thì không biết sẽ cười thành dạng gì.
Chỉ là, vậy thì sao? Chỉ cần đối tượng là cô, thì không có vấn đề gì.
Mấy ngày sau, cô xuất viện. Chuyện kia được xử lý cẩn thận, trừ bác sĩ chủ trị, và Dĩ Đồng, thì bên ngoài không ai biết lí do nằm viện của cô.
Dù sao, đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì.
Mấy ngày qua mặc kệ Tịch Âu Minh nhỏ giọng dụ dỗ như thế nào, thì trước sau cô vẫn không nói với anh một câu, cho dù cổ họng đã sớm tốt. Dĩ Đồng cũng bảo cô phải có chừng mực, nhưng mà, cô vẫn không có cách nào quên được.
Nhưng cho dù cô không muốn đến anh, thì vẫn có một số việc cần phải nhờ anh mới làm được.
Hôm xuất viện, bác sĩ đưa cho cô một vật, đó là thuốc mỡ để bôi chỗ kín, mạc dù không bị nhiễm trùng, nhưng mà vẫn phải kiên trì bôi thuốc khoảng ba ngày.
Lúc đó bác sĩ tự mình đưa thuốc cho Tịch Âu Minh, là để anh bôi cho cô. Nhưng mà, cô không chịu, kiên quyết cầm lấy thuốc đuổi anh ra ngoài, sau đó tự mình bôi.
Nhưng mà cô không nhìn thấy, bôi mấy lần vẫn không đúng chỗ. Đột nhiên anh xông vào, đóng kỹ cửa. Cô thét chói tai, hoảng hốt lấy chăn đắp lên mình.
Tịch Âu Minh cầm thuốc trong tay cô, nói: "Toàn thân em có chỗ nào anh chưa thấy qua, chưa sờ qua? Bây giờ mới che, không thấy muộn sao?"
"Anh tên lưu manh này!" Bất giác, cô cũng học được cách cãi lại anh. Không như lúc mới gả, lúc nào cũng mang bộ dạng thẹn thùng.
"Đúng, anh là tên lưu manh." Anh một bên giữ lấy đôi chân đang vùng vẫy của cô, một bên thản nhiên thừa nhận, bộ dạng chuyên tâm bôi thuốc cho cô.
Thuốc mỡ lạnh như băng cộng thêm bàn tay lành lạnh của anh chạm và, lòng cô co rút một chút, rất ít khi bộ dạng chuyên tâm an tĩnh này của anh. Lúc này ánh mắt anh rất chuyên tâm, bên trong sạch sẽ không có chút tạp chất nào.
Bất giác lòng cô buông lỏng hơn, nhưng đột nhiên anh nói một câu làm lòng cô vừa buông ra lại xoắn lại.
"Vả lại, em là vợ anh, anh không giở trò lưu manh với em thì với ai?
Tiêu Tiệp không nhịn được đạp anh một cái, nhưng lại không đạp trúng, ngược lại bị anh nắm được cổ chân. Anh kéo một cái, cả nười cô liền ngã trên giường.
Anh cúi người xuống, từ trên cao nhìn xuống cô, mùi hương thanh nhã quen thuộc vây quanh...
Anh hôn nhẹ một cái lên trán cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Ngoan, đừng làm rộn. Dưỡng thương cho tốt, mấy ngày nữa còn phải về nhà mẹ đẻ một chuyến đấy."
Tiêu Tiệp không giãy giụa nữa, đúng vậy, gả đến đây lâu như vậy, cũng không về bên đó một lần. Tuy nói cha mẹ đã không còn, nhưng mà, dù sao nơi đó cũng là nhà mình.
Cho dù không muốn gặp những người đó, nhưng theo phép tắc, vẫn phải về một lần.
Buổi sáng.
"Cô chủ, xe và đồ đạc đã chuẩn bị xong, bây giờ đi ngay sao?" Quản gia Ngô sai người chuẩn bị đồ xong, thấy Tiêu Tiệp vẫn đứng ở bên xe, chưa có ý định lên, ông không nhịn được hỏi.
Mấy ngày trước trời còn trong xanh, nhưng bắt đầu từ tối hôm qua, liền bắt đầu mưa, cho đến buổi sáng, rồi lại từ buổi sáng đến chập tối. Mưa rơi nhỏ đi, nhưng vẫn không tạnh.
Nhìn con đường đi từ nhà họ Tịch, liếc nhìn lại, thật là dài giống như không có điểm cuối. Tiêu Tiệp nhìn mưa phùn rơi, mờ mờ ảo ảo, nhìn cái gì cũng không nhìn rõ.
Lời của quản gia Ngô, cô giống như không nghe thấy. Đứng chết lặng ở trước xe, cho đến khi dì Lâm nhắc lại lần nữa: "Cô chủ, lên xe thôi!"
Lúc này cô mới bước chân lên xe, cuối cùng xe cũng chuyển động, chậm rãi đi về phía trước. Xe đi đến ngã ba, lại nhìn con đường kia lần nữa, chỉ có mưa phùn rơi lất phất, sương mù mông lung, rốt cuộc trái tim hơi đau.
Hôm qua anh không nói có đi cùng cô hay không, chỉ phân phó tài xế chuẩn bị tất cả xong. Mặc dù đáy lòng hết sức kêu gào, muốn anh đi cùng cô, nhưng mà cô không dám.
Thực ra, cô cũng không kiên cường giống như trong tưởng tượng. Rất lâu, lạnh lùng không phải là không quan tâm, mà là sợ mất đi nên cố che giấu. Đối với những thứ quan trọng, cô lại càng sợ sẽ mất đi. Chẳng thà như bây giờ, từ lúc mới bắt đầu cũng không quan tâm nó.
Khi cô mười tuổi, cha mẹ bị tai nạn giao thông mất. Chú thừa kế mọi thứ, bao gồm cả nhà.
Mặc dù cô là trưởng nữ Bạch gia, nhưng không có cha mẹ yêu thương, cuối cùng thành đứa trẻ không ai yêu thương.
Thím rất thương em họ, từ nhỏ, đồ dùng của cô, đều là đồ em họ đã dùng qua. Từ đó cô liền học được tính lạnh nhạt, không tranh không đoạt.
Xe chậm rãi tiến vào một tòa nhà lớn, từ xa cô đã nhìn thấy mấy người đứng ở trước cửa.
Là chú, thím, Bạch Du Du, và bảo mẫu của Bạch gia.
Hôm qua đã báo tin, nên hôm nay bọn họ biết cô sẽ về, nhưng mà, cô không ngờ bọn họ lại nhiệt tình như vậy. Chỉ là, sự nhiệt tình này không phải vì cô.
Nhưng mà, chỉ sợ bọn họ sẽ phải thất vọng rồi, tâm tâm niệm niệm nghĩ đến người không xuất hiện.
Xe vừa dừng lại, bọn họ liền nhiệt tình đi đến, khuôn mặt đầy vẻ vui mừng. Khi thấy tài xế bê từng rương đồ xuống xe, mắt lại càng cười tít lại.
TiêuTiệp còn chưa kịp mở miệng nói, Bạch Du Du đã kinh ngạc thét chói tai cắt ngang.
"A! Chị họ, chị thế nhưng lại mặc chiếc váy này! Lần trước em có nhìn thấy trên quyển tạp chí, sản xuất bên nước ngoài, là bản số lượng có hạn cả thế giới chỉ có chiếc này thôi! Gía tiền nhất định rất đắt!"
Vẻ mặt Bạch Du Du rất khoa trương, không ngường hỏi mấy câu, giọng nói tràn đầy hâm mộ và ghen tị, hận không thể lập tức lột xuống để mình mặc.
Đáy lòng Bạch Du Du lại bắt đầu kêu gào, không công bằng, nếu như lúc đầu cô cố gắng một chút, thì có phải tất cả mọi thứ hôm nay đều là của cô?
Tiêu Tiệp ngây người chốc lát, quần áo cô đều là anh đặt mua. Cô chỉ cảm thấy mỗi chiếc đều rất vừa người, màu sắc cũng là màu cô yêu thích, cũng không biết thì ra những bộ quần áo này lại đắt như vậy, chẳng trách mặc vào rất thoải mái.
Nhưng không nghĩ, anh lại tốn tâm tư mua cho cô những bộ đò này, mà lúc đầu cô cũng chỉ liếc một cái, rồi treo vào tủ quần áo, chẳng trách vẻ mặt anh lúc đó hơi lạ.
Cô mới hoảng hốt chốc lát, thím đã mở miệng nói chuyện: "Tiêu Tiệp à, sao không thấy cậu Tịch vậy? Chẳng lẽ cậu ấy không về cùng con sao?"

loading...