Chương 93: Tiểu Mộc lập gia đình!!!

Tuy nói toàn bộ thổ phỉ đã bị tiêu diệt, nhưng không có nghĩa là có thời gian rảnh rỗi, ngược lại còn có rất nhiều chuyện phải làm -- Dẫn người dọn sạch sơn trại, một lần nữa vẽ lại bản đồ địa hình trong núi, khai hoang sửa đường làm ruộng nuôi cá, những chuyện đó không kéo dài được.

Bất quá trước đó, trong lòng dân chúng thành Thương Mang, còn nhớ thương một chuyện khác.

"Ngươi nói chuyện gì?" Tiểu Tam Tử đứng ở dưới tàng cây hòe cắn hạt dưa, mi phi sắc vũ nói, "Có khách bên ngoài đến sao? Không biết cũng không ngạc nhiên, sáng mai nhớ rõ phải đi xem náo nhiệt, Thượng bảo chủ Đằng Vân bảo muốn thành thân !" Võ lâm nhà giàu, ra tay chính là xa hoa, đừng nói đến trước cửa đại ca của tên đầu gỗ kia sính lễ quý hiếm chất đầy hơn mười xe, ngay cả dân chúng bên trong thành, mỗi nhà mỗi hộ cũng được chia bánh cưới đỏ rực, vào ngày thành thân ngoại ô sẽ dựng bàn ghế bày tiệc, mặc kệ là người địa phương hay là khách ngoại địa, chỉ cần nguyện ý đến chúc mừng, cũng có thể ăn một chén chè trôi nước, thật đúng là chuyện tốt.

Màn đêm buông xuống, trong Đằng Vân bảo lại là một mảnh rối ren, bên trong phủ nha thành Thương Mang, Ôn Liễu Niên cũng đang mang người một đường, kiểm kê hạ lễ cùng các hạng mục ngày mai muốn đưa đến Mộc trạch, mọi người Truy Ảnh cung thì càng không cần phải nói, thẳng đến nửa đêm còn đang chạy ra chạy vào. Chỉ có một mình Mộc Thanh Sơn không có chuyện gì làm, sớm đã bị đại tẩu đuổi về phòng ngủ, nhưng thật lâu cũng không ngủ được, mặc kệ mở mắt hay là nhắm mắt, nhìn thấy cũng chỉ có một mình.

Sắp thành thân rồi a... Ôm chăn xoay người, Mộc Thanh Sơn ngơ ngẩn cả người, cảm thấy sau lưng hơi lạnh, thế là lại vội vàng đắp kín chăn, ngày mai nhất định không thể cảm lạnh, bằng không nếu đêm mai phát sốt, chẳng phải là sẽ quét sạch hưng trí của hắn sao.

Độ ấm trên mặt càng cao, cũng càng không ngủ được.

Dựa theo quy củ, tân nhân trước khi thành thân không thể gặp mặt, Thượng Vân Trạch ở tại khách điếm cách đó không xa, một mình uống hết một vò túy xuân phong, đáy mắt lại là càng thêm tỉnh táo.

Chân trời phồn tinh dày đặc, bao phủ trạch viện nhỏ xa xa, cũng bao phủ mọt sách trong trạch viện.

"Bảo chủ có cần người tâm sự không?" Ám vệ vui vẻ từ ngoài cửa sổ ló đầu.

Thượng Vân Trạch nụ cười trên mặt cứng đờ: "Đa tạ, không cần."

"Chúng ta không thu tiền." Thái độ ám vệ thập phần chân thành, không chỉ không thu tiền, thậm chí còn chuẩn bị một cái hồng bao cực lớn làm hạ lễ.

Thượng Vân Trạch ngửa đầu uống cạn một chén rượu cuối cùng, bước nhanh ra cửa.

Ánh mắt ám vệ thoáng ai oán.

Cư nhiên cứ như vậy mà đi, phí công chúng ta cố ý đến một chuyến, quả thật là vô tình.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng vang rất nhỏ, sau đó là tiếng cười khẽ quen thuộc: "Ngủ chưa?"

Mộc Thanh Sơn trong lòng cả kinh, đây là...

"Ta cũng không ngủ được." Thượng Vân Trạch đứng bên ngoài, "Đến bồi ngươi."

"Tối nay chúng ta không thể gặp mặt." Mộc Thanh Sơn nháy mắt khẩn trương ngồi dậy.

"Không thể gặp mặt, không phải không thể nói chuyện." Thượng Vân Trạch nói, "Ta muốn nghe giọng nói của ngươi."

Mộc Thanh Sơn thở phào, ôm gối đầu nói: "Ừm."

Gió đêm từ bên tai ôn nhu nhẹ nhàng thổi qua, Thượng Vân Trạch dựa vào tường, nhẹ giọng nói tình thoại.

Một đầu khác tiểu Mộc nhắm mắt lại, trong mộng đều là ý cười.

Ngày hôm sau thời tiết rất tốt, Ôn Liễu Niên dậy rất sớm, vội vàng lấy y phục mặc vào.

"Sao lại dậy sớm thế." Triệu Việt từ phía sau ôm lấy hắn, "Ngủ thêm chút nữa đi."

"Ta đi kiểm danh mục quà tặng một lần nữa." Ôn Liễu Niên không yên lòng.

"Bây giờ đã khẩn trương thành như vậy, tương lai đợi đến ngày ngươi với ta thành thân, thì phải làm sao." Triệu Việt đem cằm đặt ở đầu vai hắn.

Không giống nhau. Ôn Liễu Niên thầm nghĩ.

Đợi đến ngày thành thân, bản thân nhất định cái gì cũng không cần làm, giống như sư gia bây giờ, chỉ cần ở nhà ngủ là được.

Tối qua hai người vừa mới mây mưa qua, Triệu Việt để trần nửa người trên, trước ngực còn có một dấu răng.

Ôn Liễu Niên vươn ngón tay cọ cọ.

"Sao lại thích cắn người như vậy?" Triệu Việt kéo chăn qua, che đầu vai trắng nõn trơn bóng của hắn.

"Chính là thích." Bốn phía một lần nữa ấm áp lên, Ôn Liễu Niên lười biếng tựa vào trong lòng hắn, "Ta ngủ thêm một lúc nữa."

Triệu Việt lấy ngón tay vuốt lại tóc của hắn, trong lòng lại nhịn không được bắt đầu nghĩ, chính mình có nên đến cửa cầu hôn nhanh một chút hay không.

Phía trên tiệm bán đồ ăn sáng khói bếp lượn lờ, lão bản vừa xắn ống tay áo tính toán nhào bột, liền bị lão bản nương vỗ đầu một cái: "Hôm nay Thượng bảo chủ thành thân, còn làm bánh gì nữa."

Lão bản rất là buồn bực: "Thượng bảo chủ muốn thành thân, chuyện này có liên quan gì đến nhà mình?"

"Ông khờ sao, giữa trưa có bàn tiệc lớn ăn, ai còn muốn ăn điểm tâm nữa, mọi người đều chừa bụng đi ăn tiệc hết rồi." Lão bản nương nói, "Đừng nói là sáng nay, nghe nói Tiểu Tam Tử cách vách bắt đầu từ giữa trưa hôm qua, đã nhịn đói không ăn cơm."

"Nói cũng đúng a." Lão bản bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng đem bột mì đổ trở về miệng túi.

Vẫn là tức phụ biết nhìn xa !

Bàn ghế bữa tiệc hai ngày trước cũng đã chuẩn bị xong, bên trong phòng bếp Mộc trạch hiển nhiên không đủ dùng, cho nên Thượng Vân Trạch không chỉ bao hai tòa tửu lâu lớn nhất trong thành, còn ở ngoài ngoại ô dựng lên mười mấy bếp lò, chiên xào phanh tạc hồng lạc chưng nấu, ngọn lửa bốc lên ước chừng cao một trượng. Tới gần giữa trưa, mọi người kết thành đàn đi ăn cưới, vui vẻ so với ăn tết còn náo nhiệt hơn, thậm chí ngay cả dân chúng hương trấn gần đó cũng chạy tới giúp vui, tiếng cười cơ hồ vang vọng đến tận trời.

Gần đây chuyện trong phủ nha nhiều, Ôn Liễu Niên tất nhiên không thể đến Đằng Vân bảo chúc mừng, cho nên từ sớm đã đến Mộc trạch, vừa vào cửa liền đụng phải ám vệ đang chạy ra bên ngoài, mông suýt nữa chạm đất.

"Đại nhân thứ lỗi." Ám vệ vội vàng đỡ lấy hắn, "Ta không nhìn thấy ngươi."

"Không sao." Ôn Liễu Niên buồn bực, "Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không ?" Sao lại vội vàng như thế.

"Không có chuyện gì, ta đến phòng bếp lấy màn thầu ăn." Ám vệ nói, "Như vậy mới có vẻ vội vàng." Thật sự rất giống nhật lý vạn ky.

"Vì sao phải biểu lộ vội vàng?" Ôn Liễu Niên càng tỏ ra khó hiểu.

Thế nhưng ám vệ đã biến mất ở đầu tường -- Ngay cả cửa cũng không đi, có thể thấy được xác thật phi thường bận rộn.

Mộc Thanh Sơn mặc một thân hỉ phục màu đỏ, càng nổi bật làn da trắng nõn thanh tú, đêm qua Thượng Vân Trạch bồi hắn nói hơn nửa đêm, kỳ thật vốn dĩ là không khẩn trương. Chỉ là sáng nay vừa mới mở mắt, thì có một đám ám vệ hộc hộc xông vào, ngay sau đó lại là hạ nhân Đằng Vân bảo phái tới hỗ trợ, hiện tại lại có Ôn Liễu Niên cùng Triệu Việt tới, thậm chí ngay cả Hoa Đường cũng đến xem náo nhiệt, trong khoảng thời gian ngắn trong nhà bị nhét đầy người, đừng nói là ngồi, ngay cả đứng cũng không có chỗ đứng.

"Thành thân thật sự là một chuyện phiền toái." Ôn Liễu Niên cảm khái.

Triệu Việt đứng ở bên cạnh hắn, trong lòng không lý do chính là căng thẳng: "Có phiền toái cũng phải thành." Ngàn vạn lần đừng nói chê phiền toái, cho nên mới không gả nha.

Ôn Liễu Niên nói: "Nga." Vậy ngươi rốt cuộc tính khi nào mới đến cầu hôn !

Triệu Việt một tay khoác qua đầu vai hắn.

Ôn Liễu Niên gãi mũi -- Như bây giờ, kỳ thật cũng không khác gì thành thân.

"Thượng bảo chủ đến Thượng bảo chủ đến !" Ám vệ vội vàng rống to chạy vào.

Tiếng pháo từ phía xa truyền đến, Mộc Thanh Sơn càng lộ ra vẻ khẩn trương, nếu không phải có Ôn Liễu Niên đứng ở phía sau, cơ hồ là muốn ngất xỉu.

Thế là Ôn đại nhân nghĩ, rốt cuộc có cái gì mà phải khẩn trương? Thành thân a... Ít nhiều gì cũng là chuyện tốt, cao hứng còn không kịp.

Ám vệ cầm hương dẫn đầu đốt dây pháo, sau đó vô cùng cao hứng che lỗ tai, nháy mắt thanh âm bùm bùm chợt nổ tung, Thượng Vân Trạch đẩy cửa phòng ra, nhanh chóng bước vào.

Mộc Thanh Sơn đứng ở bên cạnh bàn, ngốc hồ hồ nhìn hắn.

Ám vệ lệ nóng doanh tròng, kích động đến không có biện pháp tự kiềm chế.

Hoa Đường đỡ trán, lần sau nếu cung chủ muốn đem những người này bán đi, bản thân nhất định sẽ không ngăn cản.

Thật sự là mất mặt xấu hổ.

Hồng giáp lang ngồi xổm trên vai Triệu Việt, cũng vui vẻ lắc lắc xúc tu, tuy rằng không biết phát sinh chuyện gì, nhưng nhìn thấy bốn phía đều là màu đỏ rực, vẫn là cảm thấy rất cao hứng !

Trong tiếng hoan hô, Thượng Vân Trạch ôm ngang lấy hắn, quay đầu bước ra cửa.

Mộc Thanh Sơn choáng hồ hồ nghĩ, tựa hồ lúc trước mình xem náo nhiệt, hình như cách thành thân không giống với hộ gia đình còn lại trong thành.

Thế nhưng không đợi hắn nghĩ rõ ràng, thì đã bị mang theo cùng nhau xoay người lên ngựa, chạy thẳng đến Đằng Vân bảo.

"Đại nhân." Quản gia Thượng phủ cung kính tiến lên, "Tửu lâu đã chuẩn bị tiệc rượu."

"Rất tốt." Ôn Liễu Niên cười hì hì giữ chặt tay Triệu Việt, "Đi, ăn hỉ yến thôi !"

An bình hòa nhạc giàu có vui vẻ, đây mới là bộ dáng một tòa thành trấn nên có a...

Tuy nói Đằng Vân bảo cách thành Thương Mang một khoảng, bất quá mã đội đón dâu đều là bảo mã lương câu, cước lực tất nhiên không phải ngựa bình thường có thể so bì, thế cho nên Mộc Thanh Sơn cảm thấy chính mình còn chưa khẩn trương xong, thì bị thổi kèn đưa vào động phòng.

Màn đêm buông xuống, phía xa là loáng thoáng tiếng ra lệnh vung quyền, hẳn là các môn phái giang hồ trong lời đồn, Mộc Thanh Sơn đứng lên hoạt động gân cốt một chút, sau đó ngồi ở bên cạnh bàn mở hộp đồ ăn ra. Một chén cháo gà nóng hôi hổi, còn có vài món lót dạ thanh đạm, bình thường đều là món mình thích ăn, chỉ là lần này lại không có khẩu vị, chỉ uống hai ngụm cháo rồi bỏ xuống.

Nến đỏ trên bàn nhảy lên, đã cháy hơn phân nửa. Tuy nói không có phu canh, nhưng cũng biết là đã rất trễ, Mộc Thanh Sơn nhịn không được đứng ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong lòng nhỏ giọng nói thầm, sao bây giờ còn chưa trở lại?Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, Mộc Thanh Sơn vội vàng ngồi trở lại bên giường, là hạ nhân dè dặt đến gõ cửa, sau đó liền đưa vào một bồn tắm lớn nước ấm rửa mặt, nói là bảo chủ uống say, để cho công tử nghỉ ngơi trước.

Uống say? Mộc Thanh Sơn sửng sốt một chút, nào có người tại đêm động phòng hoa chúc uống say, người bên cạnh sẽ không khuyên nhủ một chút sao, người trong giang hồ, đều tùy tính... như vậy sao?

Ngâm mình ở trong nước ấm lau người, Mộc Thanh Sơn cũng không biết chính mình nên tức giận hay là nên thả lỏng một chút.

Lý y là cùng đệm chăn đều là màu đỏ, vừa mềm mại lại vừa thoải mái, mùi hương cũng rất dễ chịu, Mộc Thanh Sơn chui ở trong ổ chăn, lười biếng ngáp một cái.

Cứ như vậy ngủ một đêm, hình như cũng rất tốt.

Vốn dĩ khẩn trương hồi lâu, lại chạy hai ngày đường, cuối cùng cũng có thể trầm tĩnh lại, mệt mỏi cũng phô thiên cái địa thổi quét đến, chỉ là còn chưa kịp ngủ, cửa phòng đã bị người đẩy ra.

"Tiểu ngốc tử, sao cũng không đợi ta." Thượng Vân Trạch ôm hắn từ trong chăn ra, cúi đầu liền muốn hôn.

"Không cho hôn." Mộc Thanh Sơn che miệng hắn lại.

"Sao?" Thượng Vân Trạch buồn cười, "Đêm tân hôn cũng không cho hôn?"

"Ngươi uống say sao?" Mộc Thanh Sơn mở to mắt nhìn kỹ hắn.

"Không có." Thượng Vân Trạch xoa bóp cằm hắn.

"Gạt người, vừa rồi hạ nhân rõ ràng nói ngươi uống say." Mộc Thanh Sơn từ trong lòng hắn tránh ra, "Uống say không được leo lên giường !"

Thượng Vân Trạch đè hắn trên giường, từ nội tâm phát ra một tiếng thở dài nói: "Vừa mới thành thân, sao lại bắt đầu trở nên hung dữ như thế."

"Ngươi đứng lên đứng lên !" Mộc Thanh Sơn đẩy hắn.

"Tiểu ngốc tử, sao ta có thể uống say vào lúc này." Thượng Vân Trạch ghé vào lỗ tai hắn bất đắc dĩ, "Giả vờ thôi, bằng không bên ngoài nhiều người như vậy, ta phải đi thế nào."

...

Cái gì?

Mộc Thanh Sơn hồ nghi nhìn hắn: "Thật sự không uống say?"

Thượng Vân Trạch nhấc tay: "Ta thề."

Mộc Thanh Sơn nhìn ánh mắt hắn, tựa hồ thật sự là không đục ngầu, còn rất trong trẻo.

"Có thể lên giường được chưa?" Thượng Vân Trạch cười khẽ.

"Đi tắm." Mộc Thanh Sơn lỗ tai đỏ bừng quay đầu, cả người toàn mùi rượu.

Thượng Vân Trạch hôn lên cái cổ trắng nõn của hắn một cái, sau đó liền xoay người xuống giường, sau khi tắm rửa xong lại bưng hai chén rượu lại đây: "Rượu giao bôi."

Mộc Thanh Sơn ngồi dậy, bưng qua ngửi thử.

"Là rượu hoa, không gắt." Thượng Vân Trạch giọng nói ái muội, "Đêm nay cũng không nỡ khiến ngươi say."

Mộc Thanh Sơn mặt càng đỏ hơn, sau khi uống xong một chén rượu với hắn, nghĩ muốn trốn vào trong ổ chăn.

"Ngươi có biết, ta đợi ngày này bao lâu rồi không?" Thượng Vân Trạch từ phía sau ôm lấy hắn.

"Không biết." Mộc Thanh Sơn thanh âm rầu rĩ, ngươi lưu manh như vậy.

Thượng Vân Trạch cười khẽ, cũng là không nóng lòng làm chuyện khác, chỉ là yên lặng ôm hắn, một khắc cũng không muốn buông tay.

Vốn dĩ cũng là người giang hồ tính tình tùy ý, chưa từng nghĩ tới muốn thành thân, cũng chưa nghĩ qua một đời cũng sẽ bị một người vây khốn, nhưng không dự đoán được, cuối cùng vẫn là thu tâm.

"Ngươi nói xem, rốt cuộc từ khi nào thì ta bắt đầu thích ngươi?" Thượng Vân Trạch cắn vành tai hắn.

Mộc Thanh Sơn ôm chăn: "Không biết !"

Thượng Vân Trạch đặt hắn nằm thẳng trên giường, còn mình thì xoay người đè lên.

Bắt đầu từ khi nào? Đại khái là bắt đầu từ khi hắn ngốc hồ hồ ăn ớt, hay là bắt đầu từ khi hắn bọc áo bông tròn vo, đứng ở đầu đường mua đường cao, còn có nghiêm túc chỉnh lý hồ sơ ở thư phòng, mang theo một đám tiểu hài tử trong phủ nha đọc sách, giúp Vương thúc vẩy nước  quét đất... Rất nhiều chi tiết nhỏ vừa bình thường lại vừa đơn giản, từng chút một chất chồng lên, cuối cùng biến thành một tiểu ngốc tử không thể thay thế được.

Đầu giường đặt một ngọn nến nhỏ, Thượng Vân Trạch cúi đầu hôn lên trán hắn: "Đừng sợ."

Mộc Thanh Sơn có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn là ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm."

Loại thời điểm này thì ngoan như vậy a... Thượng Vân Trạch động tác rất nhẹ nhàng, sợ sẽ dọa người chạy mất.

Lý y bị ném ra khỏi màn, Mộc Thanh Sơn nhắm mắt lại, cả người bị hắn ôm vào trong lòng.

Da thịt nóng bỏng thân mật tiếp xúc, như là ngay cả tâm cũng muốn thiêu đốt với nhau.

"Có thể XX ngươi không." Thượng Vân Trạch ghé vào lỗ tai hắn nỉ non nói nhỏ.

Mộc Thanh Sơn hô hấp dồn dập, cánh tay không tự giác liền nắm chặt đầu vai hắn.

Bàn tay mơn trớn thân thể nhỏ nhắn trong lòng, trong lòng Thượng Vân Trạch vô cùng thương tiếc, hôn môi cũng càng phát ra triền miên, thẳng đến khi xác định tiểu ngốc tử không còn khẩn trương nữa, mới chậm rãi chỉ dạy hắn từng chút một, vừa kiên nhẫn lại vừa ôn nhu.

Màn sa giống như thác nước trút xuống, che khuất cảnh xuân quyến rũ vô hạn.

Sắc trời càng tối, sắc mặt Mộc Thanh Sơn tái nhợt, mềm nhũn rúc ở trong lòng hắn.

"Muốn uống nước không?" Thượng Vân Trạch hỏi.

"Không." Mộc Thanh Sơn có chút ủy khuất, "Đau."

"Lần sau sẽ không đau." Thượng Vân Trạch giúp hắn xoa bóp eo, "Ngoan."

"Không có lần sau." Hai mắt Mộc Thanh Sơn sưng húp lên giống như hai quả đào nhỏ.

"Được được được, mau ngủ đi." Thượng Vân Trạch vỗ vỗ lưng hắn, "Đừng khóc đừng khóc."

Mộc Thanh Sơn cổ họng sưng vù ho khan, thẳng đến khi ngủ, trên lông mi còn có chút lệ quang.

Thượng Vân Trạch cúi đầu hôn hắn, một chút cũng không nỡ dời mắt.

Cả đời này đều chưa bao giờ thỏa mãn qua như thế.

Đầu này Mộc Thanh Sơn thành thân, một đầu khác công việc của Ôn Liễu Niên tất nhiên cũng càng bù lu lên, cơ hồ ngay cả chân cũng không chạm đất.

"Lại không trở về nhà ăn cơm?" Chu Đỉnh Thiên thổi râu, hoàng đế hẳn là cũng không bận rộn như vậy !

Ôn Liễu Niên dẫn người ở trong núi tra xét từng nơi, nào là sửa đường nào là nuôi cá, toàn bộ chi tiết đều ghi lại.

Giữa hè, thời tiết giữa núi biến ảo khó đoán, nơi này thì nắng gắt, một nơi khác thì mưa gió, lúc nóng lúc lạnh lại thêm mệt nhọc quá độ, Ôn Liễu Niên cuối cùng oanh oanh liệt liệt ngã bệnh, phát sốt nằm trên giường ba ngày, ngày thứ tư mới miễn cưỡng có tinh thần.

Chu Đỉnh Thiên vỗ bàn, "Chức quan này không cần làm nữa !"

"Đói bụng." Ôn Liễu Niên bọc chăn dựa vào trên giường, vừa ủy khuất lại vừa đáng thương, còn đang nhỏ giọng ho khan.

Thế là Chu Đỉnh Thiên nhất thời không còn cách nào khác, tự mình ra ngoài chuẩn bị thức ăn.

Triệu Việt ôm hắn vào trong ngực, trong lòng thở dài.

"Nghĩa phụ đã nói qua một lần, ngươi cũng đừng nói lại nữa." Ôn Liễu Niên nói, "Ta muốn an tĩnh một lúc."

"Một lần hai lần thì cũng thôi đi, nếu tương lai thường xuyên đem bản thân mệt mỏi đến ngã bệnh, đừng nói là Chu tiền bối, cho dù là ta cũng sẽ không đáp ứng." Triệu Việt nắm tay hắn, "Thân thể của ngươi so với cái gì cũng quan trọng hơn."

"Cũng không biết khi nào sẽ bị điều nhiệm." Ôn Liễu Niên tựa vào trước ngực hắn, "Trước khi đi, muốn giúp đỡ dân chúng làm thêm vài chuyện."

"Ngươi làm cũng đủ nhiều." Triệu Việt nói, "Huống hồ nhân tài Sở quốc đông đúc, nói không chừng vị quan tiếp theo cũng sẽ làm rất khá."

"Ừm." Ôn Liễu Niên ngáp một cái, "Còn muốn ngủ."

"Ăn xong chút gì rồi ngủ tiếp." Triệu Việt vỗ nhẹ lưng hắn, "Phòng bếp nấu cháo tổ yến, có sức lực bệnh mới có thể mau khỏi."

Ôn Liễu Niên dùng sức lười biếng duỗi eo, cảm thấy sớm biết như thế, chính mình lúc trước cũng liền theo nghĩa phụ học chút công phu quyền cước -- Người luyện võ, thân thể trụ cột tựa hồ đều rất khỏe a.

Buổi chiều, Chu Mộ Bạch lại đến nhìn hắn một chút, kết quả vừa vào cửa liền bị gọi lại: "Ngồi xuống !"

"Ta làm sai cái gì à?" Chu Mộ Bạch giật mình, sao lại nghiêm túc như vậy.

"Nói cho ta nghe chuyện Thanh Cầu." Ôn Liễu Niên khoanh chân ngồi trên giường.

"Thanh Cầu?" Chu Mộ Bạch nhíu mày.

"Đúng vậy, gần đây bận bịu nhiều chuyện,  vẫn không có thời gian hỏi." Ôn Liễu Niên nói, "Bây giờ đúng lúc có thời gian."

"Ngươi còn đang bệnh, hảo hảo nghỉ ngơi đi." Chu Mộ Bạch lắc đầu.

"Cũng đã ngủ ba ngày rồi." Ôn Liễu Niên nói, "Nói không? Không nói ta liền đi tìm nghĩa phụ cáo trạng, nói ngươi không để cho ta nghỉ ngơi."

"..." Chu Mộ Bạch đầu ong ong vang.

"Nhanh lên nhanh lên nhanh lên nhanh lên." Ôn Liễu Niên thúc giục.

"Thật sự không có biện pháp với ngươi." Chu Mộ Bạch nhận thua, "Ta cũng không biết quá nhiều về hắn, bất quá cả tòa hải đảo nhìn qua đích xác có vài phần bóng dáng tà giáo, nghe nói là mười mấy năm gần đây mới bắt đầu lớn mạnh lên, bốn phía có không ít mê hồn trận, người ngoài rất khó xông vào, cho nên cũng càng thần bí."

"Đại Minh Vương thì sao, có quan hệ gì không?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Không có." Chu Mộ Bạch nói, "Cụ thể nói có chính xác hay không, bất quá nghe đồn bên trong quả thật là không có, ta cũng có điều tra qua lai lịch Thanh Cầu, nhưng không một ai có thể nói rõ."

"Dựa theo lời Ly Giao nói, Thanh Cầu hẳn là cùng hắn, đều là phụ tá đắc lực của Đại Minh Vương." Ôn Liễu Niên nói, "Có lẽ là vì một bên làm việc ngoài sáng một bên làm việc trong tối, cho nên tin đồn trong hương dã chỉ có Ly Giao, vẫn không có Thanh Cầu."

"Cho nên thì sao?" Chu Mộ Bạch hỏi, "Ngươi muốn nhúng tay vào chuyện này?"

"Ta còn muốn suy nghĩ thêm chút nữa." Ôn Liễu Niên dường như có suy nghĩ.

Chu Mộ Bạch lắc đầu: "Ngươi không nên nhúng tay vào ân oán giang hồ."

Ôn Liễu Niên có lệ: "Nga."

Chu Mộ Bạch nói: "Phụ thân cũng sẽ không đồng ý."

Ôn Liễu Niên tiếp tục nói: "Nga."

Chu Mộ Bạch bất đắc dĩ: "Ngươi rốt cuộc có đang nghe ta nói chuyện hay không?"

Ôn Liễu Niên nói: "Có."

Chu Mộ Bạch: ...

"Ngươi có từng nghe qua Đông Hải Long Vương chưa?" Một lúc lâu sau, Ôn Liễu Niên lại hỏi.

"Tất nhiên, Hải Long Vương Sở Hằng." Chu Mộ Bạch nói, "Hiện tại quân đội đóng ở Đông Hải là do hắn suất lĩnh, dân chúng đều nói, bóng dáng có vài phần tương tự Vân Đoạn Hồn năm đó."

Sở Hằng vốn dĩ là cữu cữu Sở Uyên, sau khi Vân Đoạn Hồn mất tích, liền bị tiên hoàng Sở thị phái đến trấn thủ Đông Hải, sau này càng là được bái tướng phong hầu, có uy vọng cực kì cao trong quân đội.

"Ngươi cũng nghĩ đến hắn đầu tiên." Ôn Liễu Niên nói, "Ngoại trừ người đó ra, còn có khả năng sẽ xuất hiện Hải Long Vương thứ hai không?"

"Thứ hai?" Chu Mộ Bạch lắc đầu, "Khả năng không lớn, có dính với 'Long', dù có thế nào cũng hẳn là hoàng thân quốc thích mới đúng, người bình thường trong giang hồ không ai nguyện ý tìm việc cho mình."

"Ngươi cảm thấy Sở Hằng làm người thế nào?" Ôn Liễu Niên nhìn hắn.

"Chưa tiếp xúc qua, bất quá trì quân ngược lại là rất nghiêm minh, danh tiếng trong dân gian cũng không tệ." Chu Mộ Bạch trả lời.

Ôn Liễu Niên chống quai hàm suy nghĩ.

Nghe qua giống như là trung thần lương tướng, vậy vì sao Trương Sinh Thụy ngày đó lại nói, Ly Giao tính toán sau khi hoàn thành đại sự liền đến tìm Sở Hằng?

Tựa hồ là không có khả năng nhấc lên quan hệ a...

"Nghĩ cái gì vậy?" Chu Mộ Bạch ở trước mặt hắn lắc lắc tay, "Lại ngẩn người."

"Không có gì." Ôn Liễu Niên nằm thẳng, "Ta muốn ngủ một giấc." Cảm lạnh còn chưa khỏi hoàn toàn, ngồi lâu có chút choáng.

Chu Mộ Bạch gật đầu, "Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi."

"Mộ Bạch." Lúc đi tới cửa, Ôn Liễu Niên gọi hắn lại, "Đa tạ."

"Đa tạ cái gì." Chu Mộ Bạch nói, "Việc nhỏ mà thôi."

Ôn Liễu Niên cười cười: "Ừm."

Nhìn thấy ánh mắt quen thuộc kia, Chu Mộ Bạch trong lòng đột nhiên xẹt qua một tia rung động, nhưng cuối cùng vẫn là xoay người bước ra cửa.

Từ bỏ chính là từ bỏ, không từ bỏ thì có thể làm gì?

Hải Long Vương...

Ôn Liễu Niên nằm sấp trong chăn, còn đang suy nghĩ đoạn đối thoại vừa nãy.

"Cảm lạnh còn không hảo hảo đắp chăn." Một lát sau, Triệu Việt bưng chén thuốc tiến vào.

Ôn Liễu Niên đá đá chân: "Ừm."

Triệu Việt lắc đầu, một tay ôm lấy hắn: "Uống thuốc."

"Đường đâu?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Tả hộ pháp không cho ngươi ăn đường." Triệu Việt nói, "Không thì răng sẽ hỏng mất."

"Đắng." Ôn Liễu Niên nhíu mũi, có ý đồ tỏ vẻ kháng nghị, kết quả còn chưa kịp nói chuyện, liền bị Triệu Việt mạnh mẽ nắm mũi đổ thuốc vào miệng.

....

Mất hứng !

Lúc dùng cơm chiều, tất cả mọi người nghe được một tin tức khó lường.

Đại nhân hắn tuyệt thực.

loading...

Danh sách chương: