Chương 88: Tiền Mãn Thương là ai???

Sau khi tỉnh dậy thì những chuyện cảm thấy phiền lòng, tựa hồ dễ nghĩ thông suốt hơn rất nhiều. Vốn dĩ trong đầu là một mảnh hỗn loạn, thế nhưng sáng ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, Ôn Liễu Niên quay đầu nhìn người bên cạnh, đột nhiên lại cảm thấy kỳ thật cũng không có gì ghê gớm.

Cho dù thật sự có liên quan đến Vân Đoạn Hồn, vậy thì sao? Nhân sinh cả đời, ai mà có thể hài lòng tất cả mọi chuyện, ít nhất bây giờ người bên cạnh mình có thân bằng hảo hữu, có người yêu, cho dù vứt bỏ hết tất cả dắt tay đến thiên nhai, cũng đủ để tiêu dao khoái hoạt một đời, vậy có gì đáng phải lo lắng ?

Sau khi nghĩ rõ ràng điểm này, Ôn Liễu Niên ghé vào ngực hắn, lười biếng dụi dụi đầu.

Triệu Việt cũng không mở to mắt, chỉ là cười cười ôm người vào trong lòng, xoay người áp tiến vào trong đệm chăn, dùng râu trên cằm cọ cọ hắn.

"Nhột." Ôn Liễu Niên né tránh.

"Ngủ thêm một lúc đi." Triệu Việt vỗ vỗ trên lưng hắn, "Lúc nãy gần sáng mới ngủ."

"Không ngủ." Ôn Liễu Niên duỗi thắt lưng, "Chính sự quan trọng hơn."

"Chuyện mật thám Hổ Đầu bang?" Triệu Việt hỏi.

"Ừm." Ôn Liễu Niên ngồi dậy, "Hôm nay nhị đương gia sẽ trở về, ngoại trừ hao phí thời gian trên đường, chúng ta chỉ có ba ngày để chuẩn bị, cần phải làm đến vạn vô nhất thất(*) mới được."

(*) Vạn vô nhất thất: tuyệt đối không có sai sót.

Triệu Việt vừa mới chuẩn bị nói chuyện, môi cũng đã bị ngăn chặn, xúc cảm ẩm ướt mềm mại.

Ôn Liễu Niên nhắm mắt lại, đem toàn bộ nụ hôn 'ngắn ngủi' tối qua đòi trở về, thậm chí còn thêm chút lãi.

Quả thật là một chút cũng không chịu thiệt.

Đúng lúc ám vệ ở bên ngoài đi ngang qua cửa sổ, sau khi quét mắt nhìn qua khe hở, lập tức chậc chậc cảm khái, sáng sớm thì đã nhìn thấy trường hợp ân ân ái ái, đợi lát nữa nhất định có thể ăn thêm ba bát cơm khô.

"Ta còn có chuyện muốn nói với ngươi." Ôn Liễu Niên hai tay đặt ở trên vai hắn.

"Chuyện gì?" Triệu Việt hỏi.

"Vạn nhất võ công quái nhân áo choàng kia rất cao, muốn bắt giữ chỉ sợ không dễ dàng, còn khiến cho Hướng thống lĩnh chú ý." Ôn Liễu Niên châm chước dùng từ một chút, "Cho nên nếu là tình huống nguy cấp..." Nói được một nửa lại nuốt xuống, thử nhìn hắn.

"Nếu là tình huống nguy cấp, thì giết hắn?" Triệu Việt theo ý tứ của hắn đoán.

Ôn Liễu Niên gật đầu: "Cũng tốt hơn so với bị triều đình bắt được." Nếu là như vậy, thì manh mối về Đại Minh Vương sẽ bị đứt đoạn lần nữa.

Triệu Việt nói: "Ngươi quyết định là được, không cần hỏi ý của ta."

"Nhưng liên quan đến thân thế của ngươi." Ôn Liễu Niên nhắc nhở. Manh mối vốn dĩ là không nhiều, nếu là tiếp tục bị cắt ngang, muốn biết tình hình thực tế năm đó, chỉ sợ là phải thật sự đến Đông Hải tìm cái người xuất quỷ nhập thần tên Thanh Cầu.

Triệu Việt lắc đầu, vươn tay giúp hắn sửa sang lại vạt áo: "Chuyện đó đối với ta không quan trọng." Đều đã qua nhiều năm như vậy, vẫn đau khổ rối rắm chuyện cũ trước kia, cũng là tăng thêm gánh nặng cho mình, chi bằng tiêu sái một chút.

Ôn Liễu Niên nghĩ nghĩ, sau đó cười: "Cũng đúng, không quá trọng yếu."

Hiện tại như vậy cũng đã rất tốt.

Thời điểm trễ một chút, Lục Truy từ núi Thương Mang đi vòng trở về phủ nha, cũng mang đến tình hình chiến đấu mới nhất -- Triều đình diệt trừ phản tặc, tất nhiên sẽ không giống quan phủ lúc trước diệt trừ thổ phỉ băn khoăn tầng tầng như vậy, dù cho đại giới thảm trọng cũng không tiếc, chỉ cầu có thể tốc chiến tốc thắng. Dưới tình hình chiến đấu kịch liệt, nay núi Thương Mang cơ hồ bị phong tỏa tầng tầng, trừ phi đối phương muốn mở một đường máu, bằng không chỉ sợ muốn bay cũng bay không được.

"Sẽ không trốn vào ám đạo trong lòng đất đi?" Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, như vậy sẽ rất khó tìm a.

Hồng giáp lang vèo vèo từ ống tay áo của hắn bò lên trên vai, cũng theo đung đưa xúc tu.

Chu Đỉnh Thiên thấy thế hít một ngụm khí lạnh, vươn tay liền muốn giúp hắn gạt văng ra, nhưng bị Mộc Thanh Sơn ngăn lại, nhỏ giọng nói: "Chu chưởng môn không cần lo lắng, quan hệ của Hồng giáp lang cùng đại nhân rất tốt."

Quả nhiên, Ôn Liễu Niên sau khi quét mắt nhìn thấy Hồng giáp Lang, thì tiếp tục nhìn bản đồ trên bàn, một chút cũng không làm loạn.

Chu Đỉnh Thiên càng giật mình hơn, cư nhiên không sợ trùng tử?

Thượng Vân Trạch ở một bên giải thích: "Hồng giáp lang là do đại đương gia dưỡng, tuy rằng kịch độc, bất quá trước nay sẽ không loạn cắn người, càng sẽ không gây thương tổn cho đại nhân."

Chu Đỉnh Thiên tâm tình nhất thời rất phức tạp, trước đây vì muốn chữa cho hắn hết tật xấu này, chính mình không biết đã phí bao nhiêu tâm lực, nhưng cũng không có tác dụng gì, hiện tại nói không sợ liền không sợ, giống như trùng do Triệu Việt dưỡng thì không phải là trùng?

Hồng giáp lang nằm sấp trên vai Ôn Liễu Niên một hồi, cảm thấy hơi nhàm chán, vì thế lại vèo vèo bò đến hộp nhỏ trong quầy, cưỡi trên lưng Thanh đầu Cổ Vương nửa ngày, rồi lắc lư bò ra, bắt đầu vui vẻ chạy vòng vòng trong thư phòng.

Cổ Vương híp mắt, tiếp tục ngủ, cảm thấy ngã nghiêng một lần rất thoải mái.

Chu Đỉnh Thiên thổi thổi râu mép nâng chân lên.

Hồng giáp lang nhanh chóng dừng lại, ngay cả xúc tu đều dựng lên.

"Nghĩa phụ !" Ôn Liễu Niên nhíu mày, "Đừng có dọa nó."

Người trong phòng đều nhìn qua đây.

Chu Đỉnh Thiên ho khan hai tiếng thu hồi chân, uy nghiêm nói: "Cụ thể có kế hoạch gì, nói cho nghĩa phụ nghe một chút."

May mắn không đạp xuống ...

Hồng giáp lang lòng còn sợ hãi, quyết đoán vui vẻ chạy ra ngoài.

Người còn lại trong lòng nhất thời không nói được thành lời, ít nhiều gì cũng coi như là lão tiền bối có danh vọng trên giang hồ, cư nhiên đe dọa một con trùng.

Truyền ra ngoài rất mất mặt biết không.

"Nếu triều đình đã vây quanh tầng tầng núi Thương Mang, đối phương trốn không thoát là một chuyện, nhưng chúng ta phải lẻn vào thế nào đây?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Chuyện này ngược lại là không thành vấn đề." Lục Truy nói, "Có một đội tiên phong là do Tiểu Ngũ tạm thời chỉ huy, đến lúc đó lấy cớ đuổi người đi là được."

Căn cứ kinh nghiệm mật thám vài lần trước, bang chủ Hổ Đầu bang hẳn là trụ ở bên trong mộ huyệt dưới đất, bên trong tất nhiên cơ quan tầng tầng, cho nên sau khi mọi người thương nghị, quyết định thừa dịp bóng đêm đến Hổ Đầu bang mai phục trước, chờ đến khi hắn lộ diện lại hành động.

Tuy nói sau nhiều lần thương nghị, kế hoạch nhìn qua đã hoàn toàn ổn thỏa, nhưng tại đêm trước khi xuất phát, Ôn Liễu Niên vẫn như trước tâm thần có chút không yên, thẳng đến sau nửa đêm còn chưa ngủ, vẫn mở mắt nhìn tường.

"Không muốn ngủ?" Triệu Việt từ phía sau ôm lấy hắn.

Ôn Liễu Niên ngược lại là bị giật nảy mình, xoay người nói: "Có phải ta làm ồn đến ngươi không?"

"Ngươi vẫn tỉnh, ta tất nhiên là có thể cảm nhận được." Triệu Việt nắm tay hắn, "Chỉ là nghĩ đại khái qua một lúc thì sẽ ngủ, cho nên cũng không nói chuyện." Không nghĩ đến đã hơn nửa đêm, người bên cạnh vẫn không an phận.

"Ngủ đi, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai còn phải đến núi Thương Mang." Ôn Liễu Niên nhắm mắt lại, "Ta cũng ngủ."

Triệu Việt nói: "Nếu là không mệt, vậy ta bồi ngươi nói chuyện."

"Không nói." Ôn Liễu Niên một hơi cự tuyệt, hơn nửa đêm nói cái gì, mau ngủ đi.

"Vậy muốn hôn một cái không?" Triệu Việt nâng cằm hắn lên....

Ôn đại nhân gãi gãi mặt, cái này tựa hồ là có thể.

Triệu Việt cười khẽ, cúi đầu duyện cắn cánh môi hắn.

Ôn Liễu Niên rất phối hợp.

"Không sao đâu." Một lúc lâu sau, Triệu Việt ghé vào lỗ tai hắn nói, "Đừng lo lắng."

"Ừm." Ôn Liễu Niên đem mặt chôn ở trước ngực hắn, "Nhất định phải cẩn thận."

Triệu Việt nắm chặt cánh tay, chặt chẽ khóa người vào trong lòng.

Hoàng hôn ngày hôm sau, mọi người từ phủ nha xuất phát, một đường đến núi Thương Mang.

Trong thư phòng phủ nha ánh nến lay động, lúc nửa đêm, Thượng Vân Trạch tự mình tới cửa đòi người.

Mộc Thanh Sơn đang buồn ngủ mông lung, ngồi ở bên cạnh Ôn Liễu Niên thu thập hồ sơ.

Thượng bảo chủ cắn răng: "Ôn đại nhân."

Ôn Liễu Niên vô tội nhìn hắn: "A?"

Thượng bảo chủ nói: "Đã khuya rồi."

"Là ta muốn ở lại." Mộc Thanh Sơn dụi dụi mắt giải thích, lại ngáp một cái.

"Cư nhiên đã đến giờ Tý?" Ôn Liễu Niên cuối cùng hồi thần, "Sao sư gia cũng không nói một tiếng, mau trở về nghỉ ngơi chút đi."

Mộc Thanh Sơn than thở: "Ta không muốn trở về."

"Cái gì?" Thượng Vân Trạch ngồi ở trước mặt hắn.

Mộc Thanh Sơn nháy mắt đứng lên: "Ta ta ta đêm nay ta muốn ngủ với đại nhân !"

Ôn Liễu Niên nghe vậy giật mình: "Sao đột nhiên sư gia lại có loại suy nghĩ này?"

Mộc Thanh Sơn khẩn trương nhìn Thượng Vân Trạch, sợ sẽ bị khiêng đi.

Ôn Liễu Niên nhìn ra manh mối: "Chẳng lẽ là cãi nhau?"

Mộc Thanh Sơn nói lung tung: "Ừm."

Thượng Vân Trạch quả thực bị hắn làm tức đến muốn cười, chính mình ngay cả một câu nặng lời cũng không nỡ nói, còn cãi nhau?

"Ta muốn ngủ ở phủ nha." Mộc Thanh Sơn kiên trì.

"Là muốn nghỉ ngơi ở phủ nha, nhưng ám vệ cũng đã đến núi Thương Mang hết rồi, Tả hộ pháp lại đang mang thai, cũng không thể để nàng chiếu cố đại nhân an toàn." Thượng Vân Trạch nói, "Đừng quậy nữa."

Mộc Thanh Sơn nhìn về phía Ôn Liễu Niên xin giúp đỡ.

"Khụ khụ." Ôn đại nhân đằng hắng cổ họng, uy nghiêm nói, "Thượng bảo chủ, không bằng đêm nay để cho -- "

Lời còn chưa nói xong, Thượng Vân Trạch đã lập tức một tay ôm lấy Mộc Thanh Sơn, phóng nhanh ra khỏi thư phòng.

"Thả ta xuống !" Mộc Thanh Sơn bi phẫn.

Thượng bảo chủ nghe như không nghe.

Ôn Liễu Niên duỗi cổ nhìn ra ngoài, sau đó tùy tay lấy trái lê ở một bên qua cắn một cái, không phải nói muốn chiếu cố ta chu toàn sao, sao nói đi là đi.

Nghĩ đến trạng huống trong núi, cũng không ngủ được, vì thế sau khi ăn xong một trái lê, Ôn Liễu Niên lại ngồi trở về bàn, tìm ra đống sách cũ mượn từ chỗ Vương lão tiên sinh lúc trước, cẩn thận đọc từng quyển từng quyển.

Bên trong phòng ngủ, Thượng Vân Trạch nhấc tay cam đoan mấy lần chính mình nửa đêm sẽ không sờ loạn nữa, cũng sẽ không tùy tiện cởi y phục, Mộc Thanh Sơn cuối cùng cũng nguyện ý tiến vào ổ chăn, chỉ để lại một bàn tay khuôn mặt nhỏ nhắn ở bên ngoài, khẩn trương nhìn hắn.

Thượng Vân Trạch lòng tràn ngập bất đắc dĩ, đưa tay nhéo nhéo mũi hắn: "Tương lai còn phải thành thân, nếu cứ như vậy thì phải làm sao."

"Sau khi thành thân lại nói." Thanh âm Mộc Thanh Sơn rất nhỏ.

"Sau khi thành thân thì nguyện ý cho ta chạm?" Thượng Vân Trạch ôm hắn vào lòng.

Mộc Thanh Sơn hỏi: "Sau khi thành thân cũng có thể không chạm sao?"

"Không được !" Thượng Vân Trạch sắc mặt tối sầm.

Mộc Thanh Sơn co rụt cổ, không được a.

"Sợ đau?" Thượng Vân Trạch ghé vào lỗ tai hắn hỏi.

Mộc Thanh Sơn mặt đỏ đến tận mang tai, nhắm mắt lại giả chết.

Thượng Vân Trạch vừa tức vừa buồn cười, vươn tay giúp hắn vuốt lại tóc: "Chỉ biết khi dễ ta."

Mộc Thanh Sơn thầm nghĩ, rõ ràng chính là ngươi đang khi dễ ta !

"Được rồi, không nói chuyện này nữa." Thượng Vân Trạch vỗ vỗ lưng hắn, "Hỏi ngươi một chuyện."

"Chuyện gì?" Mộc Thanh Sơn ngẩng đầu.

"Gần đây thấy ngươi không đi mua sách, thì cũng là chạy đến thiện đường, còn không cho ta đi theo, rốt cục là muốn làm gì?" Thượng Vân Trạch hỏi.

"Không có gì a..." Mộc Thanh Sơn ánh mắt liếc loạn.

Thượng Vân Trạch khẽ nhíu mày.

"Thật sự không có gì." Mộc Thanh Sơn thanh âm rất nhỏ, qua một lúc mới nói, "Đại nhân kêu ta viết một quyển thành Thương Mang chí, ghi lại tất cả các chuyện trong thành trong vòng một trăm năm trở lại đây, lão nhân trong thiện đường biết rất nhiều, tán gẫu càng nhiều thì càng biết nhiều cố sự."

"Chỉ như vậy." Thượng Vân Trạch buồn cười, "Còn tưởng là chuyện khó lường gì đó, có cái gì mà không muốn cho ta biết?"

"Đại nhân nói nếu là có thể viết xong, cấp trên sẽ trả không ít thù lao." Mộc Thanh Sơn nhấn mạnh.

"Bản sao thành chí có rất nhiều, huống hồ ngươi lại không thiếu tiền." Thượng Vân Trạch xoa bóp lỗ tai hắn, khi nào thì bắt đầu trở nên tham tiền như thế?

"Thành thân phải cần rất nhiều tiền." Mộc Thanh Sơn than thở.

Tuy rằng thanh âm rất nhỏ, bất quá Thượng Vân Trạch vẫn là nghe rất rõ ràng, vì thế càng thêm dở khóc dở cười, "Bộ ta thiếu tiền thành thân sao?"

"Ta cũng phải hạ sính !" Mộc Thanh Sơn hiếm khi cứng rắn một lần.

"Ngươi nói cái gì?" Thượng Vân Trạch cảm thấy chính mình xuất hiện huyễn nghe.

"Ta nói ta cũng phải hạ sính." Mộc Thanh Sơn lại co rụt, đưa lưng dựa sát vào góc tường, nhấn mạnh nói: "Thành thân là chuyện của hai người."

Thượng Vân Trạch ôm hắn kéo vào trong lòng, ba phần muốn cười ba phần vô lực, còn có bốn phần cảm động không biết lý do : "Tiểu ngốc tử, đó gọi là đồ cưới."

"Ta nói chuyện với đại ca rồi." Mộc Thanh Sơn nói.

Thượng Vân Trạch tiếp tục bị kinh ngạc lần nữa: "Nói chuyện của chúng ta?"

"Ừm." Mộc Thanh Sơn rầu rĩ nói, "Ban đầu đại ca còn muốn đánh ta."

"Sao lại tự mình chạy đi nói, đã nói việc này để ta làm." Thượng Vân Trạch nhíu mày, "Sau đó thì sao? Đừng nói là bị đánh thật đi?"

"Không có, bị đại tẩu ngăn cản." Mộc Thanh Sơn nói, "Lúc đầu đại ca rất tức giận, bất quá đợi đến sau khi dùng xong cơm chiều cũng đã tốt hơn nhiều, trước khi ta ra khỏi cửa đại tẩu nói sẽ giúp ta khuyên, qua một thời gian đại ca nguôi giận thì chúng ta lại trở về."

"Vì sao không đợi ta đi cùng?" Thượng Vân Trạch hỏi.

"Ta biết tính tình đại ca, nhất định sẽ nổi giận." Mộc Thanh Sơn nói, "Bất quá chờ hắn phát hỏa xong là được, lần tới chúng ta lại về nhà."

"Biết là hắn sẽ nổi giận, cho nên mới -- "

"Ta không muốn để đại ca mắng ngươi." Mộc Thanh Sơn cắt ngang lời hắn.

"Cho nên tự mình trở về nghe mắng?" Thượng Vân Trạch nhìn hắn, "Nếu thật sự là bị đánh, không sợ ta đau lòng sao?"

"Lại không bị đánh thật." Mộc Thanh Sơn co người ở trong lòng hắn, "Bây giờ thì không sao rồi."

Thượng Vân Trạch ôm thân hình gầy gò vào trong lòng, quả thực không biết tâm tình lúc này là loại nào. Từ nhỏ đến lớn hắn vẫn tự cho mình là kẻ mạnh, nhưng vẫn không nghĩ tới tương lai sẽ có một tiểu thư sinh, không chỉ vụng trộm thay mình đi nghe mắng, còn muốn cố gắng viết sách kiếm tiền đặt sính lễ.

Thật sự là... Hốc mắt Thượng Vân Trạch hơi nóng lên, cũng không nói được thành lời, vì thế hung hăng ôm hôn hắn một cái.

"Không được hôn loạn !" Mộc Thanh Sơn kháng nghị.

"Bao lâu ta cũng chờ." Thượng Vân Trạch thanh âm khàn khàn, "Chờ cả đời ta cũng nguyện ý."

Mộc Thanh Sơn dùng sức đẩy hắn ra, lăn đến góc tường, sau đó mặt đỏ tai hồng suy ngẫm, kỳ thật cũng không cần chờ cả đời lâu như vậy.

Thượng Vân Trạch tựa vào đầu giường, hai mắt trong bóng đêm cơ hồ muốn phát sáng.

Nếu như bị người trong giang hồ biết, bảo chủ Đằng Vân bảo chỉ là vì có người muốn hạ sính với hắn, thì cao hứng đến hơn nửa đêm cũng không ngủ được, dự tính sẽ hết hồn một mảnh.

Cảm thấy bộ dáng có chỗ nào không quá đúng a...Mà ở trong núi Thương Mang, không khí hiển nhiên là khẩn trương hơn rất nhiều. Sắc trời tối đen nhìn không rõ phía trước, mọi người mai phục ở các góc trong Hổ Đầu bang, đều đang ngưng thần lưu ý động tĩnh xung quanh, ước hẹn lẫn nhau lấy đạn tín hiệu liên lạc, một khi phát hiện tung tích người áo choàng, thì lập tức liên thủ chế phục, trước khi Hướng Liệt đuổi tới thì đem người rời khỏi núi.

"Đừng nói là chạy rồi đi?" Ám vệ có chút lo lắng, dù sao cũng là địa bàn đối phương, cho dù triều đình phòng thủ nghiêm mật, cũng có khả năng là còn tồn tại lỗ hổng.

"Hẳn là còn ở trong bang." Triệu Việt nói, "Bằng không ngoài núi đè nặng mấy vạn đại quân triều đình, nếu bang chủ chạy mất, đệ tử bên dưới hẳn là sẽ đại loạn mới đúng, tuyệt đối sẽ không an tĩnh như thế."

Ngược lại cũng đúng. Ám vệ gật đầu, từ trong túi lấy ra một cái đậu tằm ném vào miệng.

Lục Truy khẽ nhíu mày.

Ám vệ lập tức nói: "Nhị đương gia yên tâm, cam đoan sẽ không phát ra tiếng động, chúng ta đều đã khổ công luyện qua."

Lục Truy: ...

Trong thiên hạ, sợ là chỉ có người Truy Ảnh cung mới sẽ khổ công luyện thứ này.

Đợi cho đến khi ăn hết một bao đậu tằm, sắc trời cũng dần dần sáng lên, trong sơn trại bắt đầu trở nên ồn ào, Trương Sinh Thụy cũng từ xa bước tới, "Bang chủ đâu?"

"Còn chưa ra." Đệ tử canh giữ ở lối vào mộ huyệt trả lời.

Trương Sinh Thụy nhìn qua có chút sốt ruột, lại không dám xông vào, chỉ có thể chờ ở tại chỗ, đi tới đi lui vẻ mặt tràn ngập lo âu.

"Không phải nói quan hệ không phải là ít sao?" Ám vệ nói, "Sao ngay cả cửa cũng không vào được."

"Đại khái là sợ bị ám sát." Lục Truy nói, "Đều là người đại gian đại ác, trong lòng lúc nào cũng không yên, luôn sợ sẽ có người trả thù." Mới có thể đem phòng ngủ cũng coi như là nhà giam.

"Không ổn !" Một đệ tử vội vã chạy tới.

"Xảy ra chuyện gì?" Trương Sinh Thụy hỏi.

"Sở quân sắp tấn công vào tới rồi !" Sắc mặt đệ tử trắng bệch.

Trương Sinh Thụy cũng là tâm loạn như ma -- Cứ kéo dài như vậy, trong lòng hắn cũng đã sớm có ý muốn lui, chung quy lúc trước chỉ là muốn hưởng vinh hoa phú quý, mới có thể lưu ở trong núi làm việc, còn tưởng nhiều nhất chỉ là tà giáo, cũng không để ý gì nhiều. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng không muốn đối nghịch với Hoàng Thượng, vậy còn có thể giữ mạng sao ?

Đáy mắt xẹt qua một tia buông lỏng, chỉ là không đợi hắn nghĩ rõ ràng, cửa mộ huyệt cũng đã ầm ầm mở ra.

"Bang chủ." Đệ tử thủ vệ đồng loạt hành lễ.

Trương Sinh Thụy đột nhiên cũng hồi thần, ôm quyền khom lưng nói: "Bang chủ."

"Ngoài núi sao rồi?" Nam tử áo choàng hỏi.

"Vừa nhận được tin tức, triều đình vừa khởi xướng một đợt tấn công mới." Trương Sinh Thụy nói, "Người của chúng ta ứng đối có hơi đuối sức."

"Lại chờ thêm ba ngày." Nam tử áo choàng nói, "Đợi đến khi đám cổ độc này luyện thành, thì cũng là ngày chết của đối phương."

"Bang chủ." Tiểu lâu la tới báo tin lúc trước nơm nớp lo sợ nói, "Ba ngày e là hơi..."

"Ngay cả ba ngày cũng không kiên trì được?" Nam tử áo choàng giận dữ.

"Bang chủ tha mạng a." Đầu gối người nọ như nhũn ra quỳ trên mặt đất, "Lúc này triều đình giống như là muốn đòi mạng, người lại đông, đã qoẹo đến ngã rẽ hoàng hoa, e là rất nhanh thì sẽ đánh đến đây."

Giống như là để xác minh lời hắn nói, phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang trời, hiển nhiên là kíp nổ bị châm ngòi.

Đệ tử ở đó lập tức trong lòng có chút hoảng sợ. Thời cơ hiếm thấy, Triệu Việt cùng Lục Truy liếc mắt nhìn nhau, sau đó liền thả người nhảy ra chém giết.

Nam tử áo choàng bay vút về phía sau, cuồng phong thổi qua lay động ống tay áo rộng rãi, cánh tay nhìn qua giống như xương trắng lành lạnh.

Ám vệ trong lòng run rẩy, má ơi !!! rốt cục đây là thứ gì a, một bộ xương người?!

"Người đâu ! Bảo hộ giáo chủ !" Trương Sinh Thụy lớn tiếng ra lệnh.

Đệ tử còn lại lúc này mới hồi thần, lập tức giơ đao giết qua, nhưng giữa đường lại bị cản trở, cũng không biết là từ đâu nhảy ra một đám người bịt mặt, còn chưa thấy rõ rốt cục là thế nào, thì đã bị đánh nằm bẹp trên đất.

"Triệu Việt." Tuy rằng che mặt, nhưng bởi vì Tế Nguyệt đao thật sự rõ ràng, thanh âm nam tử áo choàng giống như đến từ địa ngục, cười lạnh nói, "Quả thật giống y như đúc phụ thân ngươi, âm hồn không tan."

Triệu Việt từ trên không chém xuống một đao, hai mắt dường như muốn rỉ máu.

Trương Sinh Thụy trong lòng biết không ổn xoay người chạy đi, nhưng bị ám vệ đánh một chưởng choáng váng, trói lại sau đó treo lên cây -- Dù sao cũng coi như là phụ tá đắc lực, nói không chừng còn biết chút gì đó, vẫn là phải mang theo về mới ổn thỏa !

Đệ tử Hổ Đầu bang còn lại nghe được động tĩnh, vốn dĩ còn muốn chạy tới hỗ trợ. Kết quả liền thấy Trương Sinh Thụy đã bị bắt giữ, một đám người nằm lê lếch xung quanh khóc lóc kêu cha gọi mẹ, một đám người đang vây công bang chủ, bên cạnh còn có người bịt mặt đang xem náo nhiệt, tức thì chân như nhũn ra, xoay người chạy trốn so với ai cũng đều nhanh hơn -- Vốn dĩ đại quân triều đình mỗi ngày ở bên ngoài ném pháo nổ, cũng đã hoảng sợ, hiện tại nhìn tư thế này, vẫn là sớm đầu hàng một chút thì tốt hơn !

Nam tử áo choàng võ công không tính cao, nhưng tốc độ lại rất nhanh, cơ hồ giống như Quỷ Ảnh, bỗng nhiên liền sẽ biến mất không thấy tung tích. Lục Truy nghiêng người tránh thoát kiếm phong của hắn, trong lòng đột nhiên nhớ đến vài năm trước khi bản thân còn tạm cư ở Đông Hải, thì có nghe đồn qua 'Hắc y Quỷ Ảnh".

"Ly Giao !" Lục Truy lớn tiếng gọi.

Nam tử áo choàng thân hình dừng một lát, sau đó chiêu thức càng phát ra ngoan độc.

"Ngươi biết hắn?" Ám vệ giật mình.

Lục Truy không kịp nhiều lời, thả người một kiếm xuyên qua.

Lòng hiếu kỳ không chiếm được thỏa mãn, vật biểu tượng rất sốt ruột, đánh nhau cũng càng mạnh bạo hơn.

Tốc độ né tránh có nhanh đi chăng nữa, cũng đánh không lại đối thủ người đông, đừng nói chi còn có Chu Đỉnh Thiên -- Tuy rằng thường xuyên bị nhi tử làm tức đến choáng váng, nhưng tốt xấu gì cũng là cao thủ danh chấn giang hồ. Nam tử áo choàng vừa đánh vừa lui, cuối cùng phất tay lên, xoay người muốn chạy trốn.

Cổ trùng ùn ùn bay tới bao phủ, ám vệ từ trong ngực lấy ra một cái bao bố, vẩy thuốc bột bên trong qua. Nói đùa, đây chính là dược của Tả hộ pháp nhà ta ! Ngay cả Tiểu Ngũ cũng có thể ngã quỵ, thì đừng nói chi là con trùng !

Độc trùng rào rào rơi xuống đất, Chu Đỉnh Thiên nhấc chân đá lên một tảng đá, ầm ầm nện trúng lưng nam tử áo choàng, đánh hắn rớt từ trên không trung xuống.

Ám vệ đồng loạt nhảy lên áp chế hắn, đương nhiên không quên đeo găng tay kim ti. Vạn nhất trên người có cổ độc thì sao, tay chúng ta còn phải lưu trữ viết tiểu thoại bản kiếm tiền -- Cung chủ không chịu tăng tiền tiêu vặt hàng tháng, thì đành phải tự kiếm đường mưu sinh, gánh nặng sinh hoạt thường xuyên bị đè nặng lên đầu, ngóc dậy không nổi.

Phi thường xót xa.

Lục Truy bước lên phía trước, gỡ mặt nạ hắn xuống.

Dù sao tất cả mọi người ở đây đều đã trải qua sóng to gió lớn, trong lòng cũng là hơi kinh ngạc, dưới lớp mặt nạ là gương mặt xanh xao trắng bệch, hốc mắt hõm sâu khuôn mặt tiều tụy, giống như là dán một lớp da người lên trên bộ xương trắng. Bởi vì nội lực hỗn loạn bị tảng đá đánh trúng, cho nên khóe miệng chảy ra chút máu tươi, hai mắt trắng dã hấp hối, càng nhìn càng đáng sợ.

"Nhị đương gia thật sự biết hắn sao?" Ám vệ tiếp tục hỏi lần nữa.

Lục Truy lắc đầu: "Ta chỉ biết hắn là thủ hạ của Đại Minh Vương, tên là Ly Giao, mọi người gọi hắn là 'Hắc y Quỷ Ảnh' .

"Bên ngoài đã có thể mơ hồ nghe được tiếng kèn Sở quân, cũng không kịp tiếp tục kéo dài, vì thế mọi người quyết định rất nhanh, mang nam tử áo choàng cùng Trương Sinh Thụy rời đi trước. Trước khi đi ám vệ hắng cổ họng, sau đó ngửa mặt lên trời khóc rống: "Dương huynh, tiểu đệ Tiền Mãn Thương hôm nay cuối cùng đã giúp huynh báo thù đoạt thê, nếu huynh trên trời có linh thiên, thì nhắm mắt ngủ yên đi !"

Thanh âm phi thường lớn, có thể so với hát tuồng, thậm chí có âm vọng lại.

Chu Đỉnh Thiên đồng tình vỗ vỗ bả vai Triệu Ngũ: "Ngày khác cùng nhau uống chén rượu đi, ngươi quả nhiên là sống rất không dễ dàng."

Nếu đổi lại là chính mình, chỉ sợ tuổi thọ cũng phải giảm ba năm.

Không có bang chủ tọa trấn, Hổ Đầu bang chốc lát liền chia thành năm bè bảy mảng, Hướng Liệt mang theo đại quân giống như thủy triều dũng mãnh tràn vào sơn trại, nhưng chỉ nhìn thấy một mảnh tàn cục sau trận chiến, vì thế trong lòng cả kinh, tiến lên tùy tay kéo một tên tiểu lâu la bị thương: "Xảy ra chuyện gì?"

Lâu la run cầm cập, trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh một phen.

Hướng Liệt đem hắn để ở một bên, lại liên tiếp hỏi ba người, mới miễn cưỡng biết rõ ràng xảy ra chuyện gì.

"Tiền Mãn Thương?" Hướng Liệt nhíu mày.

"Đúng đúng đúng vậy a, Tiền Mãn Thương." Lời lâu la nói cũng không lưu loát, "Võ công vô cùng cao, nói là bang chủ đoạt phu nhân hắn."

"Không phải phu nhân hắn !" Người khác vì muốn lập công, lớn tiếng phản bác nói, "Là phu nhân hảo huynh đệ hắn !"

"Họ Dương !" Lại có người nhớ ra một chi tiết.

Người còn lại mồm năm miệng mười, đều muốn tranh giành cơ hội sống sót. Trong lòng Hướng Liệt rối bời, một bên phân phó người ở trong sơn trại thu thập chiếm cứ, một bên tự mình dẫn quân đuổi theo, muốn nhìn xem có thể ngăn chặn hay không.

Vốn dĩ nghĩ rằng đã là trận chiến cuối cùng, ai ngờ được cư nhiên còn có thể phát sinh ra loại chi tiết này?

Trong phủ nha, Ôn Liễu Niên vẫn như trước ở thư phòng xử lý công sự, Mộc Thanh Sơn ở bên cạnh nói: "Đại nhân vẫn là trở về ngủ một lúc đi, mắt cũng thâm quầng rồi kìa."

Ôn Liễu Niên lắc đầu: "Không mệt."

"Không mệt cũng phải ngủ." Mộc Thanh Sơn kiên trì.

Nhưng Ôn Liễu Niên so với hắn càng kiên trì hơn.

Mộc Thanh Sơn đành phải để cho phòng bếp nấu hai bát mì đưa qua, cũng có thể tạm lót dạ -- Giữa trưa cũng không thấy đại nhân ăn cơm.

Ôn Liễu Niên lúc này ngược lại là không từ chối, cầm đũa cúi đầu ăn, sau khi ăn được nửa bát vào bụng thì ngẩng đầu, Mộc Thanh Sơn còn đang nghiêm túc lựa hành ra ngoài, vẻ mặt rất nghiêm túc.

"Đại nhân !" Nha dịch ở cửa vào nói, "Người Thượng phủ tới mời đại nhân qua, nói là có lá trà ngon."

Vừa dứt lời, Ôn Liễu Niên liền vọt qua.

Nha dịch bị giật nảy mình, đại nhân cư nhiên còn có thời điểm đi đường nhanh như vậy.

Mộc Thanh Sơn cũng chạy theo ra ngoài, lưu lại hai bát mì ở thư phòng, một bát sạch sẽ chỉ còn canh, bát còn lại thì phía trên đều là mì, bên cạnh là một đống hành ngay ngắn chỉnh tề

....

Kén ăn quả thật là khiến cho người ta đau đầu.

"Sao rồi sao rồi." Ôn Liễu Niên một đường chạy vào phủ.

"Hấp ta hấp tấp, còn ra thể thống gì nữa!" Chu Đỉnh Thiên nhíu mày.

"Bắt được người không?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Không có, chạy rồi." Chu Đỉnh Thiên uống trà.

"Nghĩa phụ cư nhiên để cho hắn chạy?" Ôn Liễu Niên trợn trừng mắt.

"Nhóc con, ăn nói với nghĩa phụ kiểu đó hả, là ta để cho hắn chạy đó, vậy thì sao?!" Chu Đỉnh Thiên thổi râu.

"Trở về con liền méc can nương, nói với nàng là vòng tay gia truyền kia là do nghĩa phụ làm bể, không phải con !" Ôn Liễu Niên so với hắn càng hung.

Chu Mộ Bạch nghe vậy khóe miệng giật giật nhìn phụ thân mình, cư nhiên có loại sự tình này, quá mất mặt rồi biết không, tìm tiểu ngốc tử năm tuổi gánh tội thay.

Chu Đỉnh Thiên bị hắn làm nghẹn đến tức ngực.

Triệu Việt dở khóc dở cười bước lên: "Chu Tiền bối chọc ngươi thôi, bắt được người rồi, đang ở trong ám thất sau viện Thượng phủ."

"Thật sao?" Ôn Liễu Niên thở phào một hơi.

Chu Đỉnh Thiên trừng hắn.

"Nghĩa phụ..." Ôn Liễu Niên ánh mắt vô tội.

"Gọi một tiếng nghĩa phụ là xong?!" Chu Đỉnh Thiên đen mặt.

Ôn Liễu Niên ngồi xổm xuống xoa bóp chân cho hắn, ánh mắt cong thành hình bán nguyệt.

Chu Đỉnh Thiên vỗ đầu hắn: "Đi thôi, người ở phía sau, xem ngươi làm sao thẩm."

"Đa tạ nghĩa phụ." Ôn Liễu Niên nghiêm túc nắm tay hắn, "Về sau lại có chuyện gì cần con gánh tội thay, cứ việc tìm con là được !" Mặc kệ là làm bể vòng tay hay là đốt nhà, hết thảy đều không thành vấn đề.

Thật sự là phi thường có tình nghĩa phụ tử.

Thông đạo ám thất hơi trơn trượt, Ôn Liễu Niên đi rất cẩn thận, Triệu Việt đơn giản ôm hắn vào trong lòng, một đường mang theo đi xuống.

Liên lụy đến thân thế Triệu Việt, người còn lại cũng không đi theo, chỉ có Chu Đỉnh Thiên cùng Lục Truy là đi theo.

"Có chút mùi mốc." Triệu Việt nói, "Bất quá không có trở ngại gì, đã thông gió một đêm."

Bốn phía cây đuốc rất nhiều, bởi vậy rất là sáng sủa. Nam tử áo choàng sau khi nếm qua dược của Hoa Đường, đã tỉnh lại, đang bị xích sắt trói ở trên cột đá

Tuy rằng lúc trước đã được nhắc nhở qua, bất quá nhìn thấy gương mặt nửa người nửa quỷ kia, Ôn Liễu Niên vẫn là nhíu mày, cảm thấy cơm chiều đại khái là không cần ăn nữa.

Luyện công thì đem bản thân luyện thành như vậy, rốt cục là có ý đồ gì a...

***

Tiểu : Tiền Mãn Thương nghĩa kho tiền đồ sộ. Mấy anh ám vệ chắc bị áp lực phí sinh hoạt quá rồi cho nên mới đặt tên như vậy :))

loading...

Danh sách chương: