Chương 82: Ta sẽ bảo vệ ngươi!!!

Đêm dài an tĩnh, Ôn Liễu Niên dựa vào đầu giường, nhìn qua giống như là đang có tâm sự.

"Sao vậy?" Triệu Việt ôm hắn vào trong lòng.

Ôn Liễu Niên hồi thần: "Không có gì."

"Đang lo lắng cho ta à?" Triệu Việt nâng cằm hắn lên.

Ôn Liễu Niên nói: "Ngươi nguyện ý nói cho ta nghe không?"

"Về thân thế lúc trước của ta?" Triệu Việt hỏi.

Ôn Liễu Niên gật đầu.

"Trước ngày Mục Vạn Lôi rơi xuống vách núi, ta vẫn chưa từng hoài nghi về thân thế được sinh ra của mình." Triệu Việt nói, "Bắt đầu từ khi ta hiểu chuyện, thì vẫn luôn cùng phụ thân sống nương tựa lẫn nhau. Hắn đối xử với ta rất tốt, trước đây có không ít người khuyên hắn tái giá, nhưng đều bị cự tuyệt, nói trong lòng chỉ có một mình nương ta. Sau đó, ta theo sư phụ đến Ân nhai học võ, phụ thân liền bán mấy cây cử(*) trong nhà, chạy đến phía Nam tìm mua Tế Nguyệt đao cho ta."

(*) Cây cử: là cây liễu lớn, gỗ của nó dùng để đóng thuyền, đóng tủ.

"Còn Mục gia trang thì sao, bắt đầu từ khi nào thì có quan hệ với nhau?" Ôn Liễu Niên tiếp tục hỏi.

"Vào năm ta chín tuổi." Triệu Việt nói, "Lúc đầu là vì quan hệ kinh thương, chỉ là sau này không biết vì sao, hai bên cư nhiên dần dần có giao tình. Bất quá bây giờ ngẫm lại, nếu thân thế của ta thật sự có vấn đề, vậy e là Mục Vạn Lôi đã sớm thiết lập bẫy, tất cả đều đã có mưu tính từ trước."

Ôn Liễu Niên nhìn hắn hỏi: "Vậy ngươi thì sao, có muốn điều tra rõ thân thế của mình không?"

Triệu Việt nghe vậy hơi trầm mặc, một lát sau mới nói: "Có một số việc, tra cũng không rõ ràng." Kỳ thật trong lòng cũng ẩn ẩn có dự cảm, cảm thấy lời Mục Vạn Lôi nói ngày đó cũng không phải là không có căn cứ, nhưng chỉ sợ nếu tiếp tục điều tra, thì sẽ xuất hiện hậu quả ngay cả chính mình cũng không dám nghĩ tới, mà tự nhiên lại nhảy ra một tên 'Đại Minh Vương' này, tựa hồ cũng xác minh dự cảm của mình.

Ôn Liễu Niên ôm thắt lưng hắn, "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không để cho người ngoài đả thương ngươi."

"Hửm?" Triệu Việt hơi buồn cười, "Lời này tựa hồ phải là do ta nói mới đúng."

"Có khác nhau sao?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Tất nhiên có." Triệu Việt xoay người, nhẹ nhàng đè trên người hắn, "Là ta muốn bảo vệ ngươi."

Ôn Liễu Niên giựt giựt tóc hắn.

Triệu Việt nắm cổ tay hắn, thuận thế đặt tại chẩm trắc.

Cánh môi có độ ấm nóng bỏng, từ trán một đường dọc xuống hầu kết, liếm một vòng rồi sau đó lại mút xuống, giống như muốn làm ký hiệu lên khắp người hắn. Ôn Liễu Niên cắn môi dưới, đáy mắt hiếm khi thấy được luống cuống, hai tay không tự giác liền xuyên qua mớ tóc đen của hắn.

Dịu dàng thắm thiết, ánh trăng vừa vặn.

Mười ngày sau, Hướng Liệt phân phối quân đội ở các nơi lục tục đến Thương Nhĩ châu, cơ hồ bảo vệ nơi ra vào núi Thương Mang, hơn nữa Triệu Việt vốn dĩ biết rõ địa hình trong núi, vì vậy ngay cả ám đạo đường nhỏ đều bị phong tỏa hơn phân nửa, cho dù ngẫu nhiên có một hai người bị lọt lưới, thì đám người này dự tính cũng không dám lộ diện vào lúc này. Trên cơ bản, tương đương với cắt đứt hoàn toàn liên hệ với bên ngoài núi Thương Mang.

Dân chúng bên trong thành lập tức bàn tán sôi nổi, cũng không biết rốt cục là xảy ra chuyện gì -- Tuy nói trong núi là có thổ phỉ không sai, nháo ra trận trận này, không khỏi cũng quá lớn a. Cho dù chưa thấy qua cái gì quen mặt, nhưng cũng đoán được có thể khiến cho triều đình ra tay hành động như thế, hẳn là nhiễu loạn không nhỏ.

Trong phủ nha, thím một bên giặt y phục, một bên cũng đang nhắc mãi chuyện này, còn nói từ khi sinh ra cho đến bây giờ, vẫn chưa bao giờ thấy qua nhiều quan binh như vậy, cũng không biết rốt cục là phát sinh chuyện gì.

"Trong núi Thương Mang có yêu nghiệt?" Phương Thúy hỏi.

"Đúng vậy, mọi người đều nói như vậy, nhưng cũng không có tin tức gì chính xác." Thím nói, "Còn có người nói Hổ Đầu bang không phải là yêu nghiệt, mà là phản tặc."

"Vậy đại nhân nói thế nào?" Phương Thúy tiếp tục hỏi.

"Đại nhân còn đang cùng Hướng thống lĩnh điều tra." Thím lau mồ hôi trên trán, "Hướng thống lĩnh có lai lịch rất lớn, nghe nói là người bên cạnh Hoàng Thượng, lúc này cũng được phái đến thành Thương Mang, có thể thấy được xác thực không phải chuyện bình thường."

Phương Thúy tiếp tục vùi đầu giặt y phục, trong lòng lại khó tránh khỏi có chút lo lắng.

Lúc trước khi bị phái ra núi, chuyện duy nhất nàng phải làm là hạ cổ Triệu Việt, rồi sau đó có thể thu tay trở về. Chỉ là bây giờ nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, núi Thương Mang đã bị vây kín chật như nêm cối, chỉ sợ cho dù chính mình thật sự có thể hạ cổ được Triệu Việt, cũng không nhất định có thể thuận lợi trở ra.

"Phương cô nương." Thím nhìn nàng, "Làm sao thế, nhìn cứ như đang xuất thần."

"Không có gì." Phương Thúy hồi thần, "Suy nghĩ chuyện lúc trước mà thôi."

"Đều đã qua rồi, đừng nghĩ lại nữa." Thím nói, "Hiện tại nếu đại nhân đã thu nhận ngươi, thì chỉ cần quan tâm sống yên ổn ở đây, đợi qua hai năm thì tìm người thành thật gả cho, trải qua ngày cũng sẽ tốt hơn."

Phương Thúy gật đầu, "Vâng."

Sau khi giặt xong y phục, thím bưng thùng gỗ đi ra ngoài phơi nắng, Phương Thúy đặt vật trong tay xuống, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Triệu Việt tiến vào.

"Lại giặt y phục à." Triệu Việt ngồi xổm trước mặt nàng.

Ám vệ phụ trách âm thầm giám thị yên lặng gật đầu - Đúng vậy, bởi vì y phục của chúng ta nhiều.

Phương Thúy nói, "Công tử tìm ta có chuyện gì không?"

"Không có chuyện gì, vô tình đi ngang qua, cho nên đến xem thử." Triệu Việt nói, "Ở đây quen chưa?"

"Ừm." Phương Thúy lắc lắc bọt nước trên tay, bởi vì đã rửa ba bốn thùng y phục, cho nên hai tay hơi đỏ lên.

Triệu Việt nói, "Tựa hồ không nên để cho cô nương làm công việc nặng nhọc này."

Phương Thúy cười cười, "Công tử quá lời, có thể có một chỗ an thân gửi phận đã là may mắn lắm rồi, cũng không dám mơ tới những chuyện khác."

Triệu Việt nói, "Sau khi trở về ta sẽ đề nghị với đại nhân, xem thử có công việc nào nhẹ nhàng hơn không."

Phương Thúy nói, "Đa tạ công tử."

"Tiện tay làm mà thôi." Triệu Việt đứng lên, "Vậy ta trở về trước, sáng giờ đều ở bên ngoài, buổi trưa còn chưa ăn cơm."

Phương Thúy gọi hắn lại, "Nếu là không ghét bỏ, không bằng ta nấu bát mì cho công tử ăn lót dạ?"

"Ngược lại là không cần." Triệu Việt nói, "Thời gian không còn sớm, buổi chiều còn phải đến núi Thương Mang."

"Núi Thương Mang?" Phương Thúy nghe vậy khẽ nhíu mày.

"Đúng vậy." Triệu Việt nói, "Đại quân đang chờ xuất phát, lần này không phải là đại nhân, mà là triều đình muốn vào núi diệt trừ thổ phỉ."

"..." Phương Thúy còn muốn hỏi tiếp, nhưng sợ hỏi quá nhiều sẽ khiến cho đối phương nghi ngờ, mà lúc nàng đang do dự, Triệu Việt đã xoay người ra khỏi cửa viện.

"Sao rồi?" Bên trong Thượng phủ, Ôn Liễu Niên hỏi.

"Nhìn qua có chút hoảng, bất quá vẫn chưa biểu hiện ra rõ ràng." Triệu Việt nói.

"Không sai." Ám vệ ở phía sau thêm mắm thêm muối, "Còn nói muốn nấu mì cho Triệu công tử ăn." Thật là phi thường lo sợ cho thiên hạ không loạn.

Ôn Liễu Niên: ...

Triệu Việt nghiến răng quay đầu.

Ám vệ lập tức trở lại nóc nhà.

"Hiện tại cũng không cần bịa lý do gì nữa, cần phải khiến cho nàng không tiếp xúc được với người khác." Ôn Liễu Niên nói.

Triệu Việt gật đầu, "Giao cho ta là được."

Những lời vừa rồi nói với Phương Thúy, cũng là nửa thật nửa giả. Hôm nay, Hướng Liệt xác thực muốn dẫn quân vào núi, bất quá ngược lại không phải là thật sự muốn khai chiến, mà là cấp đối phương một ít tác dụng uy hiếp -- Chung quy triều đình phân phối rất nhiều binh mã đến đây, nếu là vẫn giống như lúc trước vây mà không công, không khỏi cũng có chút vô dụng, Lục Truy cùng đám người Triệu Ngũ cũng theo qua đó, Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn ở lại thủ phủ nha, Ôn Liễu Niên ngược lại là càng rảnh rỗi, đơn giản đi bộ đến phủ Hoa Đường nhìn Hồng giáp lang huân hương.

"Tựa hồ thật đúng là lớn hơn một chút." Triệu Việt gõ gõ lưng Hồng giáp lang.

"Tất nhiên, đi theo Tả hộ pháp ăn ngon." Ôn Liễu Niên đưa tay chống quai hàm.

Hồng giáp lang dùng xúc tu cọ cọ ngón tay hắn.

"Không sợ trùng tử nữa sao?" Triệu Việt hỏi.

Vừa dứt lời, trên cây liền có một con nhện bự rớt xuống.

Ôn đại nhân lập tức nhào vào trong lòng Triệu Việt.

A a a trùng !

Hồng giáp lang hai mắt phát sáng vèo vèo bò qua - Điểm tâm !

Triệu Việt quyết định rất nhanh, một tay che mắt Ôn Liễu Niên ôm trở về phòng ngủ -- Nếu bị hắn tận mắt nhìn thấy Hồng giáp lang ăn nhện, chỉ e là sẽ bị dọa để lại bóng ma.

Ôn Liễu Niên lặp lại lần thứ mười: "Ta nhất định phải xin điều nhiệm đến cực bắc tuyết nguyên."

Triệu Việt nói: "Được được được."

Ôn Liễu Niên bất mãn: "Có lệ."

"Tất nhiên không phải có lệ." Triệu Việt ôm chặt hắn, "Dù có đi đến đâu, ta cũng sẽ đi cùng với ngươi."

Ôn Liễu Niên tóm một lọn tóc của hắn, ngẩng đầu chủ động hôn lên môi hắn.

Ám vệ ở trên nóc nhà cảm khái, thừa dịp mọi người không ở đây liền trầm mê thanh sắc, đại nhân còn rất có tiềm chất hôn quan.

Trong Hổ Đầu bang, có đệ tử vội vã đến báo, nói là Sở quân đã tấn công vào núi.

Nam tử áo choàng không nói lời nào, hàn khí vây quanh khắp người.

Đệ tử quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu cũng không dám nói chuyện.

"Giáo chủ." Trương Sinh Thụy nói: "Cần phải dùng chim báo tang lui địch?"

"Vẫn chưa luyện thành, phải thả ra ngoài thế nào ?" Nam tử áo choàng hỏi.

Trương Sinh Thụy nghẹn lời: "Nhưng ngoại trừ việc đó ra, cũng không có biện pháp tốt hơn." Chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn đối phương đánh đến cửa nhà?

"Tổng cộng có bao nhiêu người?" Nam tử áo choàng hỏi.

"Nói ít cũng có trên một vạn." Trương Sinh Thụy nói, "Thậm chí xung quanh Thương Nhĩ châu đều là quân đội, đều bị phân phối đến đây, lúc này triều đình quyết tâm muốn đối phó chúng ta."

Nam tử áo choàng ngồi ở trên ghế, ánh mắt càng phát ra âm trầm.

"Bang chủ." Trương Sinh Thụy nói, "Tuy là không nên hỏi, nhưng nếu là bang chủ với triều đình có khúc mắt gì, có thể lộ ra một ít hay không? Chúng ta cũng có thể suy nghĩ biện pháp ứng đối." Nghĩ cũng có thể biết được, chuyện có thể kinh động đến Hoàng Thượng, tuyệt đối không có khả năng là chuyện nhỏ -- Đừng nói là thổ phỉ, cho dù là Thánh giáo Tây Nam, cũng không đến mức sẽ trêu chọc phiền toái lớn như thế, chỉ có một giải thích duy nhất, là bên trong che giấu một bí mật, cũng rất có khả năng là bí mật động trời.

Nam tử áo choàng cơ hồ muốn bóp nát quyền đầu, liên quan với triều đình, điều duy nhất hắn có thể nghĩ đến là người kia, nhưng chính mình rõ ràng cái gì cũng không làm, thế nhưng vì sao cũng đã kinh động đại quân Sở quốc?

"Bang chủ." Thấy hắn trầm mặc không nói, Trương Sinh Thụy tiếp tục nhắc nhở lần nữa, "Cho dù không cần chim báo tang, cũng phải nghĩ biện pháp còn lại, bằng không cho dù Sở quân nhất thời hồi lâu tấn công không tiến vào, chúng ta cũng sẽ lâm vào bị động." Chung quy lúc trước chỉ có quân đội phủ nha, hai bên còn có thể đánh một trận, nhưng hiện tại đối phương có đại quân có Sở quân từ các nơi phân phối đến, trong trận chiến lần trước bay mất hơn mười con chim báo tang, còn lại vẫn chưa hoàn toàn thuần hóa xong, trận này nếu là cứng đối cứng, phần thắng có thể nói là cực kỳ nhỏ.

Nam tử áo choàng đứng lên, bước nhanh ra ngoài.

Trương Sinh Thụy trong lòng thở dài, lắc đầu đi theo.

loading...

Danh sách chương: