Chương 104: Hoàng Thượng đến nhà cướp người!!!

Nếu người đã bị bệnh, Triệu Việt cũng không nỡ nói gì thêm, sau khi đút thuốc xong liền ôm vào trong ngực vỗ vỗ: "Còn khó chịu không?"

"Còn." Ôn Liễu Niên rất là suy yếu -- Thật sự rất suy yếu, cho dù ngồi chân cũng giống như nhũn ra.

"Ngủ một lúc đi." Triệu Việt giúp hắn đặt lại gối đầu, "Đại phu nói không có chuyện gì, ăn vài món thanh đạm, lại uống hai thang thuốc thì sẽ không sao nữa."

"Lần tới ta sẽ chú ý." Ôn Liễu Niên chủ động thừa nhận sai lầm.

Triệu Việt đắp lại chăn cho hắn.

"Ngươi đang tức giận sao?" Ôn Liễu Niên cẩn thận nắm tay hắn.

"Cũng không phải tiểu hài tử." Triệu Việt bất đắc dĩ xoa bóp mũi hắn, "Sao lại đem chính mình ăn đến thượng thổ hạ tả."

Ôn Liễu Niên từ nội tâm phát ra lời nói: "Bởi vì canh cá ăn ngon."

Triệu Việt: ...

"Xoa một chút." Ôn Liễu Niên nhích vào bên trong, nhường ra một chỗ cho hắn.

Triệu Việt dựa vào bên cạnh hắn, duỗi tay nhẹ nhàng xoa bụng hắn.

Không khí rất là ấm áp, Ôn Liễu Niên rúc ở bên cạnh hắn, một lát sau nói: "Hôm nay ta tự mình đi tìm Hoàng Thượng."

"Ta biết." Triệu Việt nói, "Nghỉ ngơi trước đi, thân thể khỏe lại rồi nói tiếp."

"Hoàng Thượng để cho ta phối hợp hành động với Hướng Liệt, ở trong Vương Thành truy tìm tung tích nam tử trung niên bí ẩn kia." Ôn Liễu Niên nhìn hắn.

Triệu Việt khẽ nhíu mày.

Ôn Liễu Niên cảm thấy chính mình có chút khẩn trương, ngàn vạn lần đừng có tức giận nha !

Sau đó ngay sau đó, hắn liền bị Triệu Việt hung hăng ôm vào trong lòng, chóp mũi đụng phải lồng ngực rắn chắc, đáy mắt không tự giác liền rươm rướm nước mắt.

Đặc biệt chua xót !

"Ngươi không cần vì ta mà làm những chuyện thế này." Triệu Việt thanh âm khàn khàn, cảm thấy chính mình tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết nên nói cái gì.

"Cũng không phải chuyện lớn gì." Ôn Liễu Niên lao lực đẩy người ra một chút.

"Còn không tính là chuyện lớn?" Triệu Việt nắm đầu ngón tay hắn, "Nếu ta thật sự có liên quan đến Đại Minh Vương, lại bị Hoàng Thượng biết, chuyện hôm nay ngươi gây nên phải giải thích như thế nào?"

"Cho nên phải nghĩ biện pháp, giấu diếm Hoàng Thượng." Ôn Liễu Niên ôm cổ hắn, "Có ta từ giữa chu toàn, sự tình sẽ ổn thỏa hơn rất nhiều."

"Bên trong Hoàng thành không có ai là kẻ ngốc." Triệu Việt dùng ngón cái cọ cọ một bên mặt mắt, "Ta không muốn ngươi mạo hiểm."

"Dưới chân thiên tử là không có kẻ ngốc, nhưng đầu óc ta lại rất thông minh." Ôn Liễu Niên cười hì hì.

Triệu Việt lắc đầu: "Ta không đồng ý."

"Chuyện này ta làm chủ." Ôn Liễu Niên rất là nghiêm túc, "Tương lai sau khi thành thân, tất cả mọi chuyện đều tùy ngươi làm chủ." Mua bán lời như thế không thường có, nhất định phải quý trọng.

"Ta tự mình đi tìm cái người thần bí kia." Triệu Việt kiên trì.

"Ngươi tất nhiên phải đi tìm, bất quá ngươi là tìm trong tối, ta là tìm ngoài sáng." Ôn Liễu Niên nói, "Việc này đơn giản có ba loại kết quả, thứ nhất nam tử trung niên kia tự mình biến mất, ai cũng không tìm được, thứ hai giống như chuyện Ly Giao lúc trước, chúng ta giành trước triều đình một bước, thứ ba là bị Hướng thống lĩnh tìm được người trước."

Triệu Việt gật đầu.

Ôn Liễu Niên ghé vào trong lòng hắn, "Cách thứ hai là kết quả tốt nhất, cách thứ nhất cũng không tính xấu, nếu là cách thứ ba, vậy thì ta phải nhúng tay vào việc này, kỳ thật mới là biện pháp ổn thỏa nhất."

Đạo lý tuy nói như thế, nhưng nghĩ đến tương lai nếu là bị Sở Uyên biết được chuyện bên trong, thì sẽ dẫn đến hậu quả khó lường, vạn phần không muốn để hắn cuốn vào trận khúc mắc này.

Triệu Việt nhíu mày, một lúc lâu sau cũng không nói chuyện.

"Cứ quyết định vậy đi." Ôn Liễu Niên cẩn thận nói.

Triệu Việt nói: "Ta -- ngô."

Ôn Liễu Niên hai tay ôm lấy hai má hắn, hôn môi rất là chuyên chú.

Triệu Việt đem người kéo ra.

Ôn Liễu Niên nháy mắt rất là ủy khuất, vì sao ngay cả hôn cũng không chịu?

Triệu Việt: ...

Ôn Liễu Niên nói: "Đau bụng." Còn không cho hôn.

Triệu Việt bất vi sở động: "Đau bụng cũng phải nói chuyện rõ ràng trước."

Ôn Liễu Niên cứng đờ, sau đó liền bắt đầu cởi y phục, vốn dĩ cũng chỉ mặc một kiện lý y, thế là không đợi Triệu đại đương gia phản ứng kịp, cánh tay mọt sách trong lòng liền nhẵn nhụi, lại chớp mắt một cái, quần cũng bị ném đến trên đất.

Triệu Việt kéo chăn qua đem người bao lại: "Còn đang bị bệnh."

"Bị bệnh cũng không phải rất quan trọng." Ôn Liễu Niên tiếp tục cởi quần lót, "Dù sao cũng bệnh, cũng phải nói chuyện rõ ràng trước." Thập phần xót xa.

Triệu Việt cảm thấy huyệt thái dương hơi đau, nắm chặt tay hắn một phen: "Đừng nháo."

Ôn Liễu Niên ý đồ tránh thoát, không chỉ xoay tới xoay lui, còn dùng sức tách ngón tay hắn.

Triệu Việt không thể nhịn được nữa, ôm người vào trong lòng một phen, ôm chặt không để cho hắn lộn xộn: "Ta sẽ tìm được người thần bí kia trước."

Cam chịu a... Ôn Liễu Niên trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bất quá vẻ mặt vẫn là hết sức bình tĩnh.

Triệu Việt ở một bên cầm lấy y phục, giúp hắn mặc lại một lần nữa.

Ôn Liễu Niên nghe lời nằm trở về ổ chăn, đáy mắt rất là vô tội.

Triệu Việt cảm thấy, chính mình đại khái sẽ chịu thua ánh mắt này cả đời, có lẽ còn phải thêm kiếp sau, cùng với kiếp sau sau nữa.

Ôn Liễu Niên trong chăn gãi gãi mông, sau đó liền bắt đầu nhắm mắt lại ngủ.

Qua lại nhà xí bảy tám lần, lại náo loạn một trận như vậy, thật sự mệt muốn chết a...Triệu Việt ở trong phòng đốt chút hương an thần, lại thêm sinh bệnh cơ thể mệt mỏi, cho nên một giấc này của Ôn Liễu Niên ngủ rất là ổn định, thẳng đến mặt trời lên cao mới bị đánh thức, mơ mơ màng màng ăn nửa bát cháo lại uống thuốc, sau đó liền tiếp tục bọc chăn tiến vào mộng đẹp, cực kỳ tận chức tận trách làm bệnh nhân.

Giữa trưa lúc ăn cơm, quản gia lại đến nói, Tứ Hỉ công công lại tới nữa.

Lục Truy quả thực nghĩ không thông: "Hoàng Thượng là tính toán để đại nhân kiêm nhiệm đứng đầu Lục Bộ sao?" Bằng không sao lại bận rộn thành như vậy, không nghỉ xả hơi cứ mời vào trong cung.

"Thế nhưng đại nhân còn đang sinh bệnh a." Mộc Thanh Sơn nói.

Triệu Việt buông đũa, bước nhanh đến tiền thính.

"Triệu đại đương gia." Tứ Hỉ công công hành lễ, lại nhìn ra phía sau hắn, "Ôn đại nhân đâu?"

Triệu Việt nói: "Đang bị bệnh."

"A nha, sao đại nhân lại bị bệnh." Tứ Hỉ công công giật mình, "Có mời đại phu xem qua chưa?"

"Hôm qua từ trong cung trở về, liền bắt đầu thượng thổ hạ tả, thẳng đến rạng sáng hôm nay mới đỡ một chút." Triệu Việt nói, "Rất vất vả mới ngủ an ổn được một chút, Hoàng Thượng đầu kia rất gấp sao?" Đương nhiên, câu này chỉ là nói cho có thôi, cho dù gấp, lão tử cũng sẽ không thả người.

"Thân thể đại nhân quan trọng hơn." Tứ Hỉ công công nói, "Đại đương gia không cần lo lắng, Hoàng Thượng đối Ôn đại nhân cực kỳ yêu thích, nếu là nghe được chuyện này, tất nhiên cũng sẽ kêu đại nhân dưỡng bệnh trước."

Triệu Việt trong lòng bất mãn, coi trọng thì coi trọng, cái gì gọi là cực kỳ yêu thích?

"Vậy ta trở về trước." Tứ Hỉ công công đứng lên.

Triệu Việt nói: "Có thể cầu công công một chuyện không?"

"Tất nhiên, xin đại đương gia cứ nói." Bởi vì liên quan đến Ôn Liễu Niên, Tứ Hỉ công công đối với hắn rất có cấp bậc lễ nghĩa.

"Lần sau nếu Hoàng Thượng lại đem người tuyên tiến cung, có thể khi dùng cơm thì thả người về không?" Triệu Việt nói, "Còn có trái cây điểm tâm, đại phu dặn dò cũng không thể ăn nhiều, nhiều nhất chỉ là được ăn vài miếng."

"Được." Tứ Hỉ công công cười ha hả đáp ứng, ngồi kiệu trở về cung.

"Hôm qua ăn đến bị bệnh?" Sở Uyên bỗng bật cười.

"Vâng." Tứ Hỉ công công hai năm rõ mười nói, "Đại đương gia còn nói, về sau nếu Hoàng Thượng lại có chuyện gọi đại nhân tiến cung, hi vọng lúc dùng cơm có thể thả về."

Sở Uyên lắc đầu: "Nếu là như thế, vậy Ôn ái khanh chẳng phải là ngay cả cơ hội ăn vụng cũng không có, nhiều nhất về sau lúc ăn cơm theo dõi nhiều một chút, nếu thật sự là về sau không cho ăn cơm ở trong cung, trẫm không đồng ý."

"Vâng." Tứ Hỉ công công hơi khom người, ở trong lòng yên lặng thở dài.

Triệu đại đương gia không cho ăn nhiều, Hoàng Thượng lại càng muốn trộm đút cho ăn, về sau chính mình bị kẹp ở giữa, đại khái biết được có chút đau đầu.

Trong phường gấm vóc, Ôn Liễu Niên đang ở trong ổ chăn mở to mắt, vựng hồ hồ nhìn đỉnh giường.

"Đại nhân." Mộc Thanh Sơn thò đầu vào.

"Sư gia." Ôn Liễu Niên dùng sức lười biếng duỗi eo, "Sớm."

Mộc Thanh Sơn giúp hắn chỉnh lại đệm: "Sớm gì nữa, cũng sắp ăn cơm chiều."

"Người còn lại đâu?" Ôn Liễu Niên có chút không thích ứng, "Sao lại an tĩnh như vậy."

"Triệu đại đương gia cùng Lục nhị đương gia đã ra ngoài rồi." Mộc Thanh Sơn nói, "Chư vị anh hùng Truy Ảnh cung ngược lại là ở đây, bất quá đại nhân đang sinh bệnh nghỉ ngơi, cho nên cũng không lên tiếng làm ồn." Quả thật là vật biểu tượng giang hồ, tri kỷ tiểu quần bông.

"Hôm nay có người trong cung tới không?" Ôn Liễu Niên lại hỏi.

"Tứ Hỉ công công có đến qua, bất quá nghe nói đại nhân đang sinh bệnh, thì trở về, nói ngày khác lại đến." Mộc Thanh Sơn nói, "Đại đương gia tựa hồ còn nói, Hoàng Thượng về sau đừng giữ đại nhân lại dùng cơm."

"Còn có loại chuyện này?!" Ôn Liễu Niên giật mình mở to hai mắt.

"Ừm." Mộc Thanh Sơn gật đầu.

Ôn Liễu Niên nội tâm bi phẫn, dùng sức siết chặt góc chăn.

Mộc Thanh Sơn đồng tình giúp hắn chỉnh lại tóc.

"Đại nhân." Quản gia cẩn thận ở bên ngoài nói, "Tứ Hỉ công công lại tới nữa, còn mang theo một người, nói có chuyện quan trọng muốn tìm đại nhân, đại đương gia lại không ở, ngài xem phải làm thế nào?"

"Một ngày chạy đến hai lần, lúc này còn mang theo một người, chẳng lẽ thật sự là có việc gấp?" Mộc Thanh Sơn nghi hoặc.

"Ta đi gặp thử." Ôn Liễu Niên cũng không dám lơ là, thò tay lấy qua bộ y phục một bên.

"Đại nhân." Quản gia lại nói, "Tứ Hỉ công công đang ở cửa viện, nói đại nhân sinh bệnh cơ thể suy yếu, không cần rời giường."

"Cũng được." Ôn Liễu Niên lại lùi về ổ chăn, vẫn là nằm thoải mái hơn một chút -- Hơn nữa bình thường không để chính mình đứng lên, hẳn là cũng không có chuyện lớn gì.

"Tứ Hỉ công công mời đi bên này." Quản gia đưa hai người đến tiểu viện.

Ám vệ vốn dĩ đang ở trên nóc nhà huýt gió, sau khi thấy Tứ Hỉ vừa định nhảy xuống bóp bóp một phen, lại ôm ném cao cao, kết quả sau khi nhìn rõ người bên cạnh hắn, nhất thời bị kinh ngạc nhảy dựng.

Vị huynh đài anh tuấn này, bộ dánh ngươi quả thật rất giống Thánh Thượng a.

Sở Uyên cười đưa mắt nhìn mọi người, làm thủ thế im lặng, sau đó liền đẩy cửa vào phòng ngủ.

Má ơi ! Ám vệ hít một ngụm khí lạnh, xoay người chạy vào trong thành.

Nhất định phải mau chóng tìm được Triệu đại đương gia, có người thừa dịp hắn không ở nhà đến cướp người, hơn nữa chúng ta còn không thể đánh !

"Ái khanh." Sở Uyên ngồi ở bên giường.

Ôn Liễu Niên trợn mắt há hốc mồm: "Hoàng Thượng?"

"Gọi một tiếng là được." Sở Uyên bật cười.

Mộc Thanh Sơn giật mình, vừa muốn đến hành lễ, hơn nữa rất muốn ngất xỉu !

"Đứng lên đi, không cần câu nệ." Sở Uyên khoát tay, "Trẫm nghe nói ái khanh bị bệnh, cho nên đến xem thử."

"Đa tạ Hoàng Thượng." Thời tiết rất nóng, cho nên Ôn đại nhân chỉ mặc một cái quần lót, rụt trong chăn cũng không dám động, nội tâm hết sức bi thương.

Một đầu khác, Triệu Việt thả người kích động nhảy lên một chỗ tường viện, ngưng thần tĩnh khí ngồi xổm góc tường nghe một lát, vừa định đứng lên, phía sau tai lại đột nhiên truyền đến một trận phá gió.

Dựa vào bản năng người luyện võ né tránh, chỉ thấy một thanh chủy thủ lóe sáng, chặt chẽ gim xuống đất.

loading...

Danh sách chương: