Thinh The Phong Hoa C63 Q1 Nguoi Ham Mo Bach Phong Hoa Xuat Hien

  Nghe được tiếng người nọ trên cây, thị vệ bên người Bạch Phong Hoa nổi giận, rút kiếm phẫn nộ quát "Lớn mật! Người nào dám vô lễ?"

"Chỉ một thị vệ nho nhỏ cũng dám đối với bản công tử hô to gọi nhỏ?" Thanh âm khinh thường, tiếp theo một đạo chiến khí sắc bén liền đánh úp về phía thị vệ.

Khanh một tiếng, trong xe ngựa cũng bắn ra một đạo màu trắng chiến khí, hai người giao chiêu, phát ra âm thanh thanh thúy, triệt tiêu công kích.

"Bạch Hổ thánh giả, ngươi là người dị quốc lại chạy đến Đông Mộc làm gì, còn tỏ vẻ kiêu ngạo?" Trong xe ngựa truyền ra thanh âm lạnh như băng, tiếp theo một đạo sắc bén màu trắng chiến khí chuẩn xác đánh úp về phía cành cây mà người đó đang đứng.

Người trong xe ngựa vạch trần thân phận của hắn, hơi sửng sốt, dưới chân đã không còn điểm tựa, cả người có chút chật vật rơi xuống, giữa không trung ổn định thân hình, vững vàng đáp xuống.

"Trong xe ngựa có phải là Chu Tước thánh giả?" Kẻ rơi xuống nhìn khác xa những người của Bạch Hổ thánh điện đang giao tranh với hắc y nhân bên kia, tương phản là toàn thân vận quần áo màu đen , gương mặt tuấn mĩ có chút phóng đãng cùng không kềm chế được, một đầu tóc dài tối đen dùng một cây trâm màu đen tùy ý cố định, màu đen quần áo, màu đen giày, màu đen vỏ kiếm... Toàn thân đều tản một phong thái tùy tiện.

"Chu cái đùi a! Các ngươi tiếp tục đánh, phiền toái nhường đường." Bạch Phong Hoa ngay từ đầu nghe tiếng nam tử lỗ mãng đã cảm thấy không hảo cảm.

"Còn tưởng người ngồi trên xe ngựa đặc biệt là Chu Tước thánh giả, nhưng nghe nói Chu Tước thánh giả ôn nhu cao quý, xem ra các hạ không phải là Chu Tước thánh giả?" Bạch Hổ thánh giả cười hì hì nói. Trong lòng lại thấy đối với người nói chuyện người trên xe có chút hứng thú. Người của Chu Tước thánh điện đều cố làm ra vẻ cao cao tại thượng sao? Hôm nay làm sao có thể có nữ tử nói chuyện trắng trợn như vậy?

Bạch Phong Hoa cười lạnh "Ngồi trong xe ngựa không phải là Chu Tước thánh giả, còn kẻ mặc một thân đen là quạ đen?" Xe ngựa xa hoa đến cực điểm, là xe ngựa chuyên dụng của Chu Tước thánh giả. trước khi Bạch Phong Hoa đi, Chu Tước thánh giả cố ý đem xe ngựa cho nàng ngồi 'Ưu ái'.

"Ôi, đừng nói như vậy, chúng ta chỉ là đuổi theo một đám đạo tặc mới đi ngang qua nơi này." Bạch Hổ thánh giả vừa nghe khẩu khí Bạch Phong Hoa trong lòng có chút buồn cười. Cô gái trong xe ngựa tựa hồ không có hảo cảm. Nhưng là, có ý tứ a, ha ha...

"Đạo tặc?" Bạch Phong Hoa vừa nghe, nhíu mày, dám đến thánh điện trộm chỉ sợ không đơn giản như vậy. Hơn nữa trộm ra gì đó chỉ biết càng không đơn giản! Bạch Phong Hoa nghĩ đến đây, xốc rèm xe ngựa, trực tiếp đi xuống dưới, ánh mắt quét về phía trước đánh nhau.

Áo trắng đều là người Bạch Hổ thánh điện, một đám người còn lại là một thân bó sát hắc y nhân, toàn bộ đeo mặt nạ dữ tợn. Bạch Hổ thánh điện có tám người, đối phương lại chỉ có năm, tuy ít người, nhưng không cho người Bạch Hổ thánh điện chiếm được tiện nghi, bọn họ lưng tựa lưng làm thành một vòng tròn, bình tĩnh ứng phó người Bạch Hổ thánh điện công kích.

Đạo tặc rốt cuộc trộm cái gì mà làm cho người Bạch Hổ thánh điện ngàn dặm đuổi giết đến tận đây, Bạch Phong Hoa tự nhiên là không có trông cậy đối phương nói cho nàng biết rốt cuộc bị trộm cái gì, nàng là quay đầu nhìn kẻ đứng dưới tàng cây Bạch Hổ thánh giả, thuận miệng hỏi "Bọn họ trộm các ngươi thánh điện cái gì vậy?"

"Nắp Thiên dược đỉnh..." Bạch Phong Hoa không thể tưởng Bạch Hổ thánh giả một ngụm liền nói ra, khẩu khí tựa hồ không thích hợp. Bạch Phong Hoa tập trung nhìn, thấy ánh mắt Bạch Hổ thánh giả, thực, thực... Thực si mê? Bộ mặt tuấn mỹ tất cả đều là si mê ngây ngô cười, nhìn không chuyển mắt. Mà hắn nhìn tựa hồ là mình? Bạch Phong Hoa nhíu mày, lại nhìn kỹ không có sai, Bạch Hổ thánh giả một bộ háo sắc, cư nhiên là nhìn mình?

"Thánh giả đại nhân..." Thuộc hạ đang vây công bọn đạo tặc nghe đại nhân dễ dàng mình nói ra đồ bị trộm, tất cả đều kinh hãi. Thần khí a, thánh giả đại nhân cư nhiên cứ như vậy tùy tiện dễ dàng nói cho người khác, hơn nữa còn là người Chu Tước thánh điện!

Bạch Phong Hoa nghe được thiên dược đỉnh ba chữ, tim liền run lên! Lại là một thần khí. Nhưng Bạch Hổ thánh giả nói là nắp thiên dược đỉnh, dược đỉnh chia làm hai bộ phận, một là nắp dược đỉnh, hai là thân dược đỉnh. Không nghĩ tới trong truyền thuyết thần khí thiên dược đỉnh trong đó một bộ phận ở Bạch Hổ thánh điện. Thanh Long thánh điện có là một bộ phận của chuyển sinh thạch. Như thế, chẳng lẽ mỗi thánh điện đều có trong tay thần khí, hoặc đầy đủ hoặc không.

"Kia, tiểu thư mỹ lệ, xin hỏi có cái gì ta có thể cống hiến sức lực giúp ngươi không?" Bạch Phong Hoa trong lòng đang kinh ngạc, Bạch Hổ thánh giả vẻ mặt háo sắc tươi cười đi đên, không biết làm sao có trong tay cây quạt nhẹ nhàng mở ra phe phẩy, loạng choạng nói "Tiểu thư mỹ lệ, ngươi muốn đi nơi nào? Nếu có thể, ta có thể hộ tống ngươi một đoạn."

Tiểu thư mỹ lệ? Đang nói mình? Bạch Phong Hoa mặt mày nhanh nhăn, tà tà nhìn trước mắt tuấn mỹ nam tử, mắt hắn hỏng hay là đầu óc hỏng rồi? Lần đầu tiên có người nói mình xinh đẹp! Còn có, mùa đông, cầm cây quạt làm gì-đùa giỡn suất? Như thế xem ra, hẳn là đầu óc hỏng rồi.

Nhìn Bạch Phong Hoa giật mình, Bạch Hổ thánh giả bừng tỉnh đại ngộ "Còn không có thỉnh giáo tiểu thư phương danh, tại hạ họ Lạc tên Thần Phong, xin hỏi tiểu thư phương danh?"

Thuộc hạ đang vây công bọn đạo tặc nhất thời đau đầu vạn phần, vừa rồi bọn họ đều không nhìn bên này, giờ thì lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra. Màu da cô gái ngăm đen a! Đại nhân của bọn họ không nhiều ham mê, duy độc đối màu đen có chú ý. Cho nên thân là thánh giả Bạch Hổ thánh, hắn hoàn toàn không để ý quy củ thánh điện, nhất định phải toàn thân cao thấp đều mặc màu đen, cái gì có màu đen đều thích. Nhưng hắn lại chưa bao giờ xem trọng một nữ tử, bởi vì nữ tử người người trắng hồng không thuộc loại hắn thích. Mà cư nhiên xuất hiện một cô gái có màu da ngăm đen. Tự nhiên làm cho mắt Lạc Thần Phong sáng ngời, không chỉ là sáng ngời, tựa hồ còn muốn hơn.

"Ngươi mặc kệ bọn họ?" Bạch Phong Hoa nhìn người của Bạch Hổ thánh điện có chút phân tâm, thiếu chút nữa làm cho đạo tặc đào tẩu. Như vậy sợ là giằng co đã lâu, mà Bạch Hổ thánh giả Lạc Thần Phong vẫn ở bên cạnh xem náo nhiệt.

"Tiểu thư mỹ lệ, ngươi còn chưa nói cho ta biết danh tính của ngươi a." Lạc Thần Phong hoàn toàn không để ý đến thuộc hạ của hắn, tùy ý nói" Bọn họ nên hảo hảo rèn luyện, tiểu thư mỹ lệ, không bằng ta mời ngươi đi uống ly trà, lại tâm sự muốn cái gì a, thích cái gì a..." Lạc Thần Phong nhìn Bạch Phong Hoa bằng con mắt lóe ánh sáng xanh, háo sắc đến cực điểm.

Bạch Phong Hoa mắt lạnh nhìn người trước mắt, không nói gì. Lạc Thần Phong trong lòng có chút không yên cùng bối rối, chẳng lẽ giai nhân ở trước mắt, mình cư nhiên không thể biết được tên tuổi của nàng sao?

"Đại nhân! Ngươi! Ngươi!" Thuộc hạ bên kia như gặp trở ngại.

"Đại nhân, ta biết tiểu thư mỹ lệ là ai, ngươi giúp chúng ta đem chuyện tình giải quyết trước." Rốt cục có người ra sát chiêu rống ra. Bởi vì người nọ biết Chu Tước thánh điện có một cô gái màu da ngăm đen.

"Ta đến đây!" Lạc Thần Phong hai mắt sáng lên, phi thân rút kiếm ra, động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, màu trắng chiến khí bắn ra bốn phía.

Trong nháy mắt đã đem hắc y nhân đánh ngã, sau đó đến bên cấp dưới vừa rồi nói biết thân phân Bạch Phong Hoa lớn tiếng hỏi "Nói, tiểu thư là ai?"

Lời vừa nói ra làm Bạch Phong Hoa cùng bên người nàng thị vệ toàn bộ toát ra hắc tuyến.

"Tiểu thư họ Bạch, tên Phong Hoa. Là thiên tài mới suất hiên của Đông Mộc quốc, hiện tại ở Chu Tước thánh điện đảm nhiệm trời tru sứ giả." Người nọ chỉ biết lắc đầu, nhưng vẫn rất phối hợp nói ra thân phận của Bạch Phong Hoa.

"Nha? Ta sao lại không biết nhỉ?" Lạc Thần Phong nhíu mi có chút buồn rầu hỏi.

"Đại nhân cả ngày chơi bời lêu lổng, nha, không, đại nhân cả ngày dốc lòng tu hành, làm sao có tinh thần quan tâm? Là Bạch Phong Hoa, nghe đồn nàng làn da ngăm đen, hẳn là không sai." Người nọ nói một nửa lập tức sửa miệng.

"Hừm! Bạch Phong Hoa là tên ngươi có thể kêu sao?!" Lạc Thần Phong lấy cây quạt gõ đầu cấp dưới "Nhanh thu dọn đi." Bọn thuộc hạ liếc nhau, bất đắc dĩ thu dọn tàn cục.

Lạc Thần Phong dứt lời, giống một trận gió trở về bên cạnh Bạch Phong Hoa, nịnh nọt cười nói "Bạch tiểu thư, ngươi muốn đi đâu? Xem ra Bạch tiểu thư thân thể tựa hồ không khoẻ, nếu không phiền tại hạ không ngại cực khổ hộ tống ngươi đi?"

Bạch Phong Hoa giật mình, Lạc Thần Phong không đơn giản! Tuy thương thế của mình điều trị tốt nắm, ở ngoài căn bản là không thể nhìn ra, nhưng hắn đã nhận ra!

"Bạch Hổ thánh giả, thần khí thánh điện của các ngươi cũng sẽ bị ăn cắp? Đám người này là ai?" Bạch Phong Hoa ánh mắt hướng về phía những hắc y nhân không biết sống hay chết hỏi.

"Thần khí cái đầu, một cái nấp đậy rỉ sét, cũng được những lão nhân kia xem là bảo bối. Những người này có tổ chức có thủ đoạn, có người mười năm trước trà trộn vào thánh điện, cho nên mới đắc thủ." Lạc Thần Phong chẳng hề để ý nói, bỗng nhiên lại nịnh nọt hướng về phía Bạch Phong Hoa cười nói "Bạch tiểu thư a, ta cảm thấy những người này bối cảnh thực không đơn giản. Bọn họ hẳn là nhắm vào thánh vật của các thánh điện. Các ngươi Chu Tước thánh điện phải cẩn thận a."

Bạch Phong Hoa nghe thế lâm vào trầm tư, Chu Tước thánh điện có thần khí gì?

"Đại nhân..." Bên kia nhóm cấp dưới của Bạch Hổ thánh điện thu dọn xong, đem đại gánh nặng cẩn thận giữ tốt, trong lòng nhịn không được rơi lệ đầy mặt. Thần khí a, đã bị nhà mình đại nhân nói thành đồ ve chai rồi, để cho các vị trưởng lão nghe được làm sao mà chịu nổi đây? Làm cho đám người bọn họ mệt mỏi tìm về thần khí làm sao chịu nổi đây?

"Đại nhân, chúng ta nên trở về phục mệnh đi ..." Cấp dưới thật cẩn thận nói.

"Đi thong thả, không tiễn." Lạc Thần Phong đầu cũng không quay lại, phe phẩy cây quạt thản nhiên nói.

Những lời này lại làm cho mọi người lệ rơi đầy mặt. Không có Bạch Hổ thánh giả, bọn họ ai cũng không có nắm chắc sẽ đem thần khí bình yên mang về a. Hơn nữa hiện tại còn bị người của Chu Tước thánh điện biết, còn phức tạp hơn nữa.

Xem, Bạch Phong Hoa có chút buồn cười, Lạc Thần Phong thật là chút ý tứ. Bất quá, đó là thần khí a, là một phần của thiên dược đỉnh. Bạch Phong Hoa nghĩ đến đây trong lòng có chút kích động. Đó là đồ mà luyện dược sư suốt đời theo đuổi giấc mộng a.

"Bạch Hổ thánh giả..." Bạch Phong Hoa vừa há mồm thấp giọng nói, đã bị Lạc Thần Phong đánh gãy.

"Không cần khách khí a, bảo ta Thần Phong thì tốt rồi." Lạc Thần Phong hi hi ha ha một bộ.

Bạch Phong Hoa mỉm cười, Lạc Thần Phong nhìn mắt choáng váng, chỉ si ngốc nhìn Bạch Phong Hoa tươi cười.

"Lạc công tử, ta có cái yêu cầu quá đáng..." Bạch Phong Hoa vừa nói một nửa lại bị đánh gãy.

"Bạch tiểu thư, có chuyện gì cứ việc phân phó." Lạc Thần Phong bỗng nhiên mặt biến sắc, từ háo sắc biến thành nghiêm túc anh hùng, một bộ khẳng khái hy sinh "Chỉ cần ta có thể, ta nhất định hoàn thành!"

"Ta, có thể xem qua thần khí của các ngươi không?" Bạch Phong Hoa thấp giọng nói ra những lời này, trong lòng cũng không có nắm chắc. Tuy Lạc Thần Phong thoạt nhìn có chút không để ý, nhưng kia là thần khí của Bạch Hổ thánh điện, hẳn sẽ không dễ dàng cho người ta xem.

"Đương nhiên có thể, đừng nói nhìn, tặng cho ngươi cũng được a." Lạc Thần Phong những lời này làm cho thuộc hạ của hắn cùng thuộc hạ của Bạch Phong Hoa thiếu chút nữa toàn bộ ngất.

Đó là thần khí a, không phải rau cải trắng, nói cho là sẽ cho sao? Đùa giỡn cái gì a?

"Đại nhân..." thuộc hạ của Lạc Thần Phong lệ nóng quanh tròng. Trong lòng vô hạn oán niệm, vì sao, vì sao đại nhân nhà mình lại có dạng tính tình này a? Bọn họ rốt cuộc kiếp trước làm gì tạo nghiệt, mà kiếp này cho bọn họ gặp một đại nhân như vậy?

"Ầm ỹ cái gì, lấy lại đây!" Lạc Thần Phong phẩy phẩy cây quạt trong tay hướng người đang ôm chặt bao lớn quát.

Người nọ vẻ mặt cầu xin, dưới chân nhưng không có do dự đã đi tới. Này một màn dừng trong mắt Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa trong lòng sợ hãi than. Lạc Thần Phong mặt ngoài thoạt nhìn làm việc không có tính toán kì thực rất có mặt mũi đi? Nếu không thủ hạ của hắn sao lại cam tâm tình nguyện nghe hắn chỉ huy?

"Xem, Bạch tiểu thư, đây là cái nấp đậy rỉ sét." Lạc Thần Phong lấy qua đại bao, cởi đem đồ trong bao đổ ra loảng xoảng một tiếng, lộ ra một cái nấp che méo mó. Nắp kia đã hoàn toàn nhìn không ra nguyên dạng, nếu không nói là thần khí thì ở ven đường chỉ sợ cũng không có người nhặt.

Tại sao có thể như vậy? Bạch Phong Hoa trong lòng nghi hoặc thần khí làm sao có thể rách nát ra dạng này?

Tuy rằng Bạch Phong Hoa hiện tại rất muốn, rất muốn cầm lại nghiên cứu một phen, nhưng ở tình huống như vậy tự nhiên là không có khả năng. Về sau nghĩ biện pháp lấy là được. Phải!

"Đa tạ Lạc công tử sảng khoái, nếu không có việc gì, chúng ta đi trước. Còn có, nếu Lạc công tử đã bắt đạo tặc, xin mời ly khai Đông Mộc quốc." Bạch Phong Hoa gật đầu mỉm cười khách khí nói.

"Không bằng ta đưa Bạch tiểu thư trở về?" Lạc Thần Phong hiển nhiên không muốn cứ như vậy buông tha, hắn thật vất vả mới gặp được mỹ nữ, cười hì hì tiếp tục nói.

Bạch Phong Hoa nhìn Lạc Thần Phong, bỗng nhiên lộ ra sáng lạn tươi cười, xem Lạc Thần Phong trong lòng lại một trận nhộn nhạo.

Nhưng, ngay sau đó, Bạch Phong Hoa tay lại động, nhanh chóng tung ra bột phấn màu trắng lên mặt Lạc Thần Phong. Không có bất luận kẻ nào phản ứng lại, đều bị một màn này làm kinh sợ.

"Đây là cái gì? Hương vị còn ngọt ngào..." Lạc Thần Phong vươn đầu lưỡi liếm liếm bên môi màu trắng bột phấn, cười hì hì hỏi, nhưng mà nói còn chưa xong ngay sau đó phịch một tiếng hắn ngã xuống.

"Ngươi làm gì đại nhân?!" người Bạch Hổ thánh điện toàn bộ rút kiếm, khẩn trương phẫn nộ nhìn về phía Bạch Phong Hoa.

Thị vệ Bạch Phong Hoa cũng lập tức rút kiếm.Trong nháy mắt, không khí khẩn trương giương cung bạt kiếm.

"Chính là mê dược, làm cho hắn ngủ mà thôi. Không như vậy, các ngươi như thế nào dẫn hắn về?" Bạch Phong Hoa nhìn người đang hôn mê Lạc Thần Phong, khóe miệng còn lộ một chút háo sắc mỉm cười, tức giận nói "Đề nghị các ngươi đem hắn trói, mau trở về đi."

Người Bạch Hổ thánh điện nhìn nhau, rốt cục cầm đầu thị vệ ngồi xuống, vươn tay sờ sờ cổ Lạc Thần Phong, thế này mới hoàn toàn tin Bạch Phong Hoa. "Mau!" Thị vệ lập tức cầm bảo kiếm tra vào vỏ, tiếp những người khác ba chân bốn cẳng hành động. Kẻ cất thần khí kẻ trói người rất linh hoạt.

"Đa tạ Bạch sứ giả tương trợ. Trở về tiểu nhân tự nhiên sẽ bẩm báo các trưởng lão về sự giúp đỡ của ngài, mới làm cho chúng ta thuận lợi tìm về hoàn hồn khí." Kia cầm đầu thị vệ đem Lạc Thần Phong cột chắc sau đó mới đứng dậy hướng Bạch Phong Hoa nói lời cảm tạ. Lời nói không phải không có đạo lý. Bởi vì Lạc Thần Phong tuy cùng bọn họ tìm đạo tặc, nhưng hắn chỉ ngắm cảnh chưa bao giờ động tay, bên cạnh xem náo nhiệt. Cho nên mới làm cho bọn họ đuổi theo gần một tháng, cùng đạo tặc giao thủ quá ba lượt đều không bắt được. Mà nếu không phải Bạch Phong Hoa xuất hiện, dẫn tới Lạc Thần Phong ra tay, như vậy khổ còn tiếp tục. Có lẽ đuổi tới hang ổ đạo tặc, chạy hết phiến đại lục, cũng sẽ không đem thần khí đoạt lại.

"Không cần đa tạ, việc này cùng ta cũng không có quan hệ." Bạch Phong Hoa thản nhiên nói sau lên xe ngựa, lệnh mọi người tiếp tục đi.

Vốn tưởng chuyện này là khúc nhạc đệm mà thôi, không nghĩ tới trở lại thánh điện, Bạch Phong Hoa còn chưa kịp thay quần áo lập tức đã bị thỉnh đến đại điện.

"Trời tru sứ giả, ngươi lần này làm việc phi thường tốt." Đại trưởng lão nói sau khi Bạch Phong Hoa đứng lại, húc chính là như vậy một câu.

Bạch Phong Hoa sửng sốt, ngẩng đầu nhìn vài vị trưởng lão đều là cười tủm tỉm. Đây là ý gì??

"Phong Hoa, ngươi lần này làm tốt lắm. Đông Mộc tế thiên nghi thức thuận lợi hoàn thành, trên đường giúp Bạch Hổ thánh điện. Ngày hôm trước Bạch Hổ thánh điện truyền thư đến, Bạch Hổ thánh điện chư vị trưởng lão trong lòng đối với ngươi phi thường khích lệ, thậm chí còn có ý tứ kết minh a." Chu Tước thánh giả đứng trên đại điện, vẻ mặt vui mừng nói.

"Đồ đệ, ta chỉ biết ngươi không đơn giản. Cư nhiên làm cho đám lão bất tử của Bạch Hổ thánh điện khích lệ ngươi." Nhị trưởng lão ha ha cười, đi xuống, vỗ vỗ bả vai Bạch Phong Hoa, tiếp theo quay đầu đối vài vị trưởng lão khoe ra "Thế nào? Ánh mắt của ta không sai đi? Đồ đệ của ta là độc nhất vô nhị."

"Trời tru sứ giả, lần này ngươi quả thật làm tốt lắm. Tứ đại quốc mặt ngoài xem gió êm sóng lặng, kì thực sóng ngầm mãnh liệt. Nếu chúng ta cùng Bạch Húc quốc kết minh, như vậy Huyền Nguyệt quốc cùng Thanh Hồng quốc cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, thế cục của đại lục sẽ hoàn toàn ổn định." Người luôn cứng nhắc như đại trưởng lão cũng không tiếc lời khích lệ Bạch Phong Hoa.

Đại trưởng lão vừa nói, Bạch Phong Hoa đã hiểu. Nếu hai đại quốc kết minh, quả thật sẽ khiến biến hóa nghiêng trời lệch đất. Chính là... Mình đối với Bạch Húc quốc giống như không làm cái gì? Việc tìm thần khí về cùng mình giống như không có nửa điểm quan hệ a? Sao các trưởng lão người người mặt mày hớn hở? Giống như đều là công lao của nàng vậy?

"Trời tru sứ giả, ngươi lần này lập công rất lớn, nghĩ muốn thưởng cái gì?" Đại trưởng lão cư nhiên hòa ái dễ gần nói.

Làm Chu Tước thánh giả sửng sốt. Sáu vị trưởng lão đối nàng đều là đối xử cho có lệ, chưa bao giờ hỏi nàng muốn được thưởng cái gì? Ngay cả mình trước nay cũng chưa từng được đối xử như vậy. Mà hiện tại người người đều đối Bạch Phong Hoa tán thưởng, Chu Tước thánh giả trong lòng chậm rãi dâng lên cảm giác không vui.

"Hồi đại trưởng lão, không cần thưởng, ta chỉ làm chuyện phải làm." Bạch Phong Hoa mỉm cười không kiêu ngạo không siểm nịnh nói. Này công lao quả thực mạc danh kỳ diệu a, chẳng lẽ Lạc Thần Phong làm cái gì? Vẫn là ý khác?

"Nếu như vậy, Phong Hoa ngươi cũng mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi đi." Chu Tước thánh giả mỉm cười nói.

"Thuộc hạ cáo lui." Bạch Phong Hoa hơi hơi cúi đầu, thi lễ lui xuống.

Vài trưởng lão con ngươi ở chỗ sâu đều lộ ra một tia bất mãn. Chu Tước thánh giả biểu hiện quá mức cấp bách, nhanh như vậy làm cho Bạch Phong Hoa lui ra.

Bạch Phong Hoa lại nhàn nhã, trở về liền thay quần áo, sau đó sốt ruột đi tìm Bạch Tử Mặc bọn họ, kiểm tra một chút bọn họ hiện tại tu vi rốt cuộc thế nào, có đột phá đến thất cấp không. Mình đi một chuyến Đông Mộc tham gia tế thiên, hơn nữa chậm trễ mấy ngày nay, đã qua mười ngày.

Vừa đổi quần áo, cửa đã bị phịch một tiếng mở ra, giật mình Bạch Phong Hoa xoay người, nhìn thấy Nam Cung Vân vẻ mặt hưng phấn "Ai nha, sư muội ngươi đã trở lại, ta chờ ngươi trở về đã lâu."

Nam Cung Vân hi hi ha ha nói xong, lại phát hiện Bạch Phong Hoa sắc mặt không đúng, kinh ngạc nói "Sư muội, ngươi làm sao vậy?"

"Ta đang thay quần áo, ngươi là đồ sắc lang! Về sau vào nhớ phải gõ cửa!" Bạch Phong Hoa tức giận quát lớn.

"Ha? Sắc lang? Ngươi có sắc? Ngươi không có ngực, có cái gì đẹp?" Nam Cung Vân nghiêm trang nói. Hoàn toàn không để ý Bạch Phong Hoa sắc mặt càng ngày càng đen.

"Đi tìm chết!" Bạch Phong Hoa nổi giận bá đạo chiến khí liền đem Nam Cung Vân oanh ra phòng, sau đó nàng trực tiếp bước qua thân thể hắn, đi tìm Bạch Tử Mặc.

"Ôi... Đau quá, sư muội, đợi chút, ta có việc nói cho ngươi..." Nam Cung Vân thanh âm từ phía sau loáng thoáng truyền đến.

Bạch Phong Hoa không để ý đến, rất nhanh hướng thiên điện của tam trưởng lão chạy. Tìm đệ tử hỏi phòng Bạch Tử Mặc, Bạch Phong Hoa thẳng đến. Mở cửa phòng Bạch Tử Mặc, lại nhìn đến Bạch Tử Mặc mặt mũi bầm dập. Bạch Phong Hoa nhíu mày muốn nói.

Bạch Tử Mặc lại nhếch miệng nói "Tỷ, đừng mắng ta. Những người đó thảm hại hơn. Chúng ta năm đánh mười lăm còn chiếm thượng phong."

Bạch Phong Hoa hơi hơi nhíu mày, nhìn trong phòng, mới phát hiện An Thiếu Minh cùng những người khác đều đã ở đây, mọi người thấy Bạch Phong Hoa đến đều đứng lên nhe răng cười, mỗi người trên người đều có thương, hoặc nhẹ hoặc nặng.

"Năm đánh mười lăm?" Bạch Phong Hoa sắc mặt có chút khó xem.

"Tỷ, chúng ta đều đột phá đến thất cấp chiến khí nga." Bạch Tử Mặc cao hứng phấn nắm chặt tay, thi triển chiến khí của mình.

"Đúng vậy lão đại, hắc hắc, ngươi xem, chúng ta đều đột phá. Đêm nay lại đi đánh đám ngu ngốc kia." Diệp Hàn cười hì hì cũng đứng lên cho Bạch Phong Hoa xem thành quả.

"Các ngươi, ở trong này thương lượng buổi tối đánh nhau? Mỗi ngày đều đánh?" Bạch Phong Hoa nhìn mọi người trên người miệng vết thương, nhíu mày hỏi.

"Đúng vậy, bọn họ so với chúng ta thảm hại hơn a." An Thiếu Minh sờ sờ trên mặt miệng vết thương.

"Các trưởng lão không quản sao?" Bạch Phong Hoa nghi hoặc.

"Không có." Mọi người lắc đầu, rất đơn giản, đệ tử của Chu Tước thánh điện lén đánh nhau chỉ cần không gây ra chuyện lớn, các trưởng lão sẽ không quản. Có áp bách mới có động lực, có động lực mới có thể trưởng thành.

"Tốt lắm, đêm nay ta và các ngươi đi." Bạch Phong Hoa ánh mắt lạnh lùng, âm hiểm phun ra như vậy một câu.

Mọi người đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đều hắc hắc nở nụ cười. Này một đêm, quỷ khóc thần gào, gió mây biến sắc. Ngày hôm sau, Bạch Phong Hoa một hàng sáu người thay đổi quần áo, dáng vẻ ung dung đi trên đường, tìm tửu lâu ăn cơm chúc mừng.

Trong thư phòng Chu Tước thánh điện, sáu vị trưởng lão tề tụ thương nghị sự tình.

"Thánh giả lòng dạ hẹp, cứ thế mãi, không có phúc cho thánh điện a..." Đại trưởng lão thần sắc ngưng trọng.

"Ngươi đều nói nhưng vô nghĩa." Nhị trưởng lão tức giận nói.

"Nhị trưởng lão, ngươi còn nói, tối hôm qua phát sinh chuyện đừng nói ngươi không biết, bảo bối đồ đệ của ngươi mang theo một đám người đánh đồ đệ của ta đến bây giờ còn không dậy được." Tam trưởng lão buồn bực nói.

"Chính là, đồ đệ của ta răng cửa đều tìm không thấy." Tứ trưởng lão cũng tức giận gia nhập.

"Ta nhổ vào a! Các ngươi cũng có mặt mũi nói chuyện này? Rõ ràng là đồ đệ các ngươi tự ý liên hết lại khi dễ bằng hữu của đồ đệ ta, hiện tại bị khi dễ đi , lại chỉ biết kêu? Có xấu hổ hay không? Đồ đệ nào cáo trạng, gọi tới cho ta, ta trực tiếp phế hắn, đồ vô dụng, đánh thua chỉ biết tìm đại nhân cáo trạng! Ta phi!" Nhị trưởng lão cũng nhảy dựng lên phát điên.

Tam trưởng lão cùng tứ trưởng lão xấu hổ, đại trưởng lão thấy thế, tức giận dùng sức vỗ bàn nói "Ầm ĩ cái gì! Tam trưởng lão tứ trưởng lão các ngươi cũng thật sự là, cùng nhị trưởng lão nói chuyện này làm gì? Không phải tìm mắng sao? Biết rõ hắn bao che khuyết điểm có tiếng."

Nhất thời tam trưởng lão cùng tứ trưởng lão không nói, chính là bĩu môi.

"Ta bao che khuyết điểm sao? Ta liền bao che khuyết điểm vậy thì sao? Đồ đệ các ngươi không bằng người..." Nhị trưởng lão mắt cuồng lên, đại trưởng lão vội vàng dùng tay ra hiệu ý bảo hắn đình chỉ, lập tức đình chỉ.

"Tốt lắm, hôm nay gọi các ngươi đến không phải để làm rối vấn đề." Đại trưởng lão căm tức nói "Hôm nay gọi các ngươi đến là thảo luận vấn đề của thánh giả."

"Đại trưởng lão..." Vẫn không có mở miệng ngũ trưởng lão trầm giọng "Trước kia thánh giả không phải như vậy, hoặc nói nàng trước che giấu rất tốt? Nàng được ca tụng nhiều quá nên đã quên ý nghĩa của việc trở thành thánh giả, chỉ mong muốn quyền lực cùng tán thưởng."

"Không sai, cứ tiếp tục như vậy không phải phúc của thánh điện, chúng ta không cần thánh giả kiểu đó." Đại trưởng lão ngưng trọng nói.

"Nhưng cũng không có người khác để chọn." Tam trưởng lão trầm tư.

"Các ngươi cảm thấy đồ đệ của ta thế nào?" Nhị trưởng lão hì hì cười nói, mèo khen mèo dài đuôi.

"Kỳ thật ta cũng nghĩ đến. Nhưng trước mắt xem ra còn chưa đủ, tiếp tục quan sát. Còn cần một ít khảo nghiệm." Đại trưởng lão nghiêm túc trả lời.

Giờ phút này Bạch Phong Hoa còn không biết ý các trưởng lão, cùng đám người ở tửu lâu dành ăn, chúc mừng mọi người đều ói ra trong ngực một ngụm ác khí, cao hứng không thôi.

Mà khảo nghiệm trong miệng đại trưởng lão, ai cũng không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy! Chu Tước thánh điện đến tin tức'có thần khí sắp xuất thế!'

Ở khe sâu, buổi tối còn có ánh sáng bảy màu kỳ lạ xuất hiện hướng thẳng lên trời. Là tượng trưng bảo vật sắp xuất thế, mà ánh sáng bảy màu chói mắt, nhất định là thần khí.

Khe sâu, không thuộc quốc gia nào, khe sâu ở vùng núi hoang vu, cả dãy núi là hoang mạc, sau hoang mạc là cửa biển lớn, là một mảnh đại lục chưa được khám phá. Nghe nói phiến đại lục không lớn, lại nghe nói nơi đó có lánh đời gia tộc cùng thế lực của bọn họ. Vẫn là nghe nói nơi đó thực lực của mọi người đều hơn xa người trên phiến trên đại lục này, cho nên bọn họ cũng không muốn đến phiến đại lục này phá hư cân bằng.

Hết thảy đều là nghe nói mà thôi. Nhưng đã có người từng gặp qua người lánh đời gia tộc vừa ra tay liền hủy diệt toàn bộ một thành, sau thế nào cũng không biết. Cho nên lánh đời gia tộc là một bí ẩn tồn tại, chính là làm người biết thôi. Biết đến người tâm sinh ra e ngại, lánh đời gia tộc thực lực cũng không phải có thể chọc. Cho nên Khâu Duy mới có thể kiêu ngạo, nhận thức người lánh đời gia tộc nên không để thánh điện vào mắt.

Trong truyền thuyết thần khí sắp xuất thế, làm bốn nước lớn rung động rục rịch. Ai cũng dự đoán được khi thần khí suất thế sẽ như thế nào, có thần khí trong tay thực lực sẽ tăng nhiều, không cần nói cũng biết. Các quốc gia sào động, toàn bộ chạy tới khe sâu.

Chu Tước thánh điện, tự nhiên cũng là phái không ít người đi, chỉ để lại ba vị trưởng lão tọa trấn. Đại trưởng lão, nhị trưởng lão cùng lục trưởng lão, Chu Tước thánh giả, trời tru sứ giả, còn có một chút thực lực không tầm thường đệ tử, toàn bộ ngay hôm đó khởi hành tới khe sâu.

Bạch Phong Hoa ngồi trên lưng ngựa, cảm thụ bên tai vù vù gió lạnh, trong lòng đã có cái ý niệm. Thánh điện của tứ quốc nhất định đều đến. Lúc đó, hắn cũng sẽ có mặt , đúng không?

Giờ phút này Mạc Thanh Tuyệt, cũng cưỡi ngựa trên đường, khóe miệng mỉm cười. Rất nhanh, sẽ gặp nàng...

"Ha ha ha, Bạch Phong Hoa, của ta Bạch Phong Hoa, nha nha, ta đến đây." Tuấn mỹ trên mặt hoàn toàn không hợp với tươi cười háo sắc. Không cần phải nói là Bạch Hổ thánh giả Lạc Thần Phong!

"Hắt xì..." Bạch Phong Hoa hung hăng hắt xì, nắm thật chặt áo choàng trên người.

"Tỷ, ngươi không sao chứ?" Bạch Tử Mặc cưỡi ngựa đi bên cạnh lo lắng hỏi.

Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng lắc đầu, ngửa đầu nhìn bầu trời mênh mông. Tất cả cường nhân của phiến đại lục sắp tề tụ, gió nổi lên, mây đen tới!  

loading...