Thieu Nu Toan Phong Full Chuong 38

Ánh trăng mờ ảo

Gió đêm mạnh dần, tiếng lá bạch dương lào xào.

Cô lao đến ôm chặt lấy người đó, cuối cùng đã tìm thấy anh! Hít mùi hơi thở quen thuộc khiến tim cô đập rất mạnh, xung quanh chỉ có tiếng côn trùng. Đây giống như một giấc mơ, khiến cô bất giác hoảng hốt...

"..."

Như có luồng điện chạy qua, cô lúng túng buông tay, ngẩn đầu lên ngây người nhìn anh.

Đúng rồi!

Là Nhược Bạch sư huynh

Dưới bóng cây trong màn đêm, Nhược Bạch đứng thẳng người. Anh cúi đầu nhìn cô, cô ngước nhìn anh, khuôn mặt anh lờ mờ không rõ. Anh gầy đi nhiều, vẫn lạnh lùng như trước, giữa trán có thêm nếp nhăn dài cơ hồ như mấy ngày không ngủ.

Bất ngờ cô vội hỏi:

"Nhược Bạch sư huynh..."

"Tôi không sao"

Anh khẽ ngắt lời cô

Bách Thảo ngây người, trong lòng vốn có hàng ngàn hàng vạn điều muốn hỏi nhưng đột nhiên không biết nên nói gì. Đúng vậy, chỉ cần Nhược Bạch sư huynh không sao, chỉ cần huynh ấy trở về là tốt rồi. Nhớ lại lời thím Phạm vừa nói lúc trước, cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, liền hỏi lại:

"Là do Sơ Nguyên sư huynh tìm thấy huynh, huynh mới quay lại, đúng không?"

Nhược Bạch cau mày hỏi lại:

"Sơ Nguyên tìm tôi? Có chuyện gì?"

"... Chẳng phải Sơ Nguyên sư huynh tìm thấy thì huynh mới quay về sao?", cô ngẩn người

"Không phải"

Nói xong, Nhược Bạch nhìn cô lúc lâu rồi tiếp:

"Tôi đi đây"

Anh quay người đi nhưng không phải đi về hướng ký túc xá

"Nhược Bạch sư huynh!"

Dưới ánh trăng, Bách Thảo nôn nóng, chạy đến giữ chặt lấy cánh tay anh, hỏi dồn:

"Huynh đi đâu? Tại sao vừa mới về đã lại định đi? Có chuyện gì? Nói cho em biết được không!"

"Tôi trở về là vì..."

Nhược Bạch không quay người lại, nói khẽ:

"Tôi đã hứa với cô, không để cô tìm mãi không thấy và lo lắng cho tôi. Xin lỗi, mấy ngày nữa tôi sẽ quay về"

Bách Thảo vẫn nắm chặt lấy cánh tay anh rồi nhớ lại. Đó là lần trước, biết bao ngày cô không tìm thấy Nhược Bạch....

...

"Tại sao không nói cho em biết?", cô hít một hơi thật dài, cắn chặt môi, giọng nghẹn lại

"Tất cả những việc huynh muốn em làm, em đều cố gắng hết sức dù khó khăn đến đau cũng nhất định phải làm được. Nhưng, huynh biết không? Không phải là vì huynh là sư huynh của em mà em phải nghe theo tất cả những mệnh lệnh đó..."

"nhưng, em rất buồn..."

Nước mắt muốn trào ra

"Lúc huynh cần giúp đỡ lại không nói với em. Nhược Bạch sư hunh, huynh cho rằng em không thể giúp được huynh hay là huynh cảm thấy có những chuyện không nên nói với người không liên quan?" dưới ánh trăng, dáng mảnh khảnh của Nhược bạch bước đến bậc thềm chợt dừng lại, tiếng nói như lẫn trong gió

"Nhớ rồi, lần sau có chuyện sẽ nói với cô!"

"..."

"Thế lần này là vì sao?", Bách Thảo lo lắng

"là chuyện riêng" Nhược Bạch lặng lẽ nhìn ngón tay cô. Dưới ánh trăng, ngón tay cô trắng muốt mảnh dẻ nhưng giữ anh rất chặt, " Cô cứ yên tâm tập luyện, đừng suy nghĩ nhiều"

"... Có phải là vì huấn luyện viên Thẩm..."cắn chặt môi, " Em nghe nói huynh to tiếng với huấn luyện viên vì chuyện của em, có đúng là huynh và huấn luyện viên Thẩm đã cãi nhau không?"

"..."

"Huấn luyện viên Thẩm muốn huynh rời khỏi trung tâm, phải không?"

"Không phải"

"Nếu huấn luyện viên muốn huynh đi, vậy thì em cũng không ở lại nữa", Bách Thảo hít một hơi dài, giọng kiên quyết. "Trở về Tùng Bách, em vẫn có thể tiếp tục luyện tập..."

"Cô nói linh tinh gì vậy!"

Nhược Bạch quay người, lạnh lùng nhìn cô.

"Đó là chuyện riêng của tôi không liên quan đến cô, đến huấn luyện viên Thẩm, tôi không muốn nghe những lời như vậy. Bất kể là ai, bất kể vì chuyện gì cô cũng không được rời bỏ Taekwondo!"

"..."

"Nghe rõ chưa!", Nhược Bạch nghiêm giọng

"...Vâng!"

"Về đi, mai em còn phải tập, ngủ sớm đi!", một lúc sau giọng anh mới ấm hơn, mắt dừng lại trên mặt Bách Thảo giây lát " Nếu có thời gian, vài ngày nữa tôi lại đến thăm em"

Bách Thảo cúi đầu, im lặng

Nhược Bạch hơi chau mày, nhìn chiếc cặp tóc màu dâu tây đỏ chói lóng lánh trên tóc cô, quay người bước đi

Gió đêm nhè nhẹ

Lá bạch dương xào xạc dưới trăng

Hai cái bóng một trước, một sau

Nhược Bạch dừng lại, tiếng bước chân phía sau cũng dừng theo. Nhược Bạch đi tiếp, tiếng bước chân lại vang lên.

"Cô làm gì vậy?"

Nhược Bạch nói lạnh lùng không quay đầu lại

Người phía sau cũng im lặng

"không được đi theo tôi!"

Vẫn im lặng

Nhược Bạch cau mày, tiếp tục đi ven theo con đường nhỏ nhưng bước chân vẫn bướng bỉnh bám theo

***

Sáng hôm sau, Bách Thảo vừa bước vào phòng tập. Mọi người đã có thể đoán ra cô có một đem mất ngủ, môi khô, hai quầng thâm hiện rõ. Cô vẫn tập ở góc quen thuộc Mai Linh nhìn cô rồi lại quay sang nhìn Đình Nghi cũng nét nhợt nhạt, câm lặng như vậy.

"Tối qua cậu đi đâu?"

Đến trước mặt Bách Thảo, Hiểu Huỳnh hỏi giọng không được tự nhiên:

"Cả đêm không về. Nếu không phải là Sơ Nguyên sư huynh đến tìm cậu thì tớ cũng chắc biết gì tung tích của cậu." Tối qua cô uống rượu say không biết trời đất. Chính mẹ gọi dậy nói là Sơ Nguyên đến tìm Bách Thảo nhưng không biết Bách Thảo đã đi đâu.

Phòng tập yên tĩnh hơn mọi ngày.

Cho dù giọng của Hiểu Huỳnh không to nhưng hai chữ "Sơ Nguyên" cũng có thể truyền đến tai mỗi người trong phòng tập. Lâm Phong nhăn mày, Mai Linh lo lắng quay nhìn Đình Nghi, thấy sắc mặt Đình Nghi không thay đổi, tay vẫn tiếp tục cầm gậy và xuống tấn.

"Tớ..."

Bách Thảo do dự một lúc.

Tối hôm qua, cuối cùng cô mới biết tại sao Nhược Bạch lại mất tích. Bố anh ấy phát bệnh, nhiễm virus. Lần này có vẻ nghiêm trọng hơn lần trước, mệt mỏi, sốt, nhức đầu suốt mấy ngày, nhiệt độ vẫn không giảm, gần như rơi vào hôn mê. Nhược Bạch lập tức trở về nhà, ngày đêm trực ở bệnh viện . Những loại thuốc kháng sinh điều trị lần trước tương đối hiệu quả thì đợt này hầu như không có tác dụng.

Bác sĩ địa phương cũng bó tay.

Theo đề nghị của bác sĩ, Nhược Bạch gọi xe cứu thương đi ngay trong đem chuyển bố lên bệnh viện. Sau khi chụp cộng hưởng từ, kiểm tra dịch não và được chuẩn đoán, ông cụ bị viêm màng não. Các bác sĩ đã sử dụng loại thuốc kháng sinh tốt nhất, nên tình trạng đã tương đối ổn định.

Nửa đem hôm trước.

Bách Thảo vào bệnh vện, muốn trực thay để Nhược Bạch có thể nghỉ ngơi chút ít.

Nhưng bệnh của ông cụ lại chuyển biến nguy kịch, sốt rất cao hầu như rơi vào hôn mê, khả năng truyền nhiễm cũng tăng lên, Các bác sĩ gấp rút áp dụng nhiều biện pháp, hơn năm giờ sáng tình hình mới ổn định trở lại.

"Lát nữa mình sẽ nói với cậu, được không?"

Thấy mọi người có thể nghe thấy câu chuyện của họ, Bách Thảo nói vẻ cầu khẩn. Cô biết tính Nhược Bạch, anh không muốn quá nhiều người biết đến chuyện riêng của mình.

"Được, nhưng...", Hiểu Huỳnh bắt đầu đỏ mặt vẻ bất an, không dám nhìn Bách Thảo, "...Không phải tối qua, vì tờ...cho nên ậu mới giận ra khỏi nhà...."

Bách Thảo ngẩn người.

"Không phải!"

Cô lập tức lắc đầu.

"Vậy thì tốt", Hiểu Huỳnh thở phào lại tiếp, "Sơ Nguyên sư huynh cũng đang tìm cậu, hình như có việc gì gấp, cậu gọi cho anh ấy đi".

"...Tối qua mình đã gặp huynh ấy rồi".

Chưa đầy một tiếng sau Nhược Bạch đến bệnh viên, Sơ Nguyên cũng đến ngay sau đó. Anh cung thức cả đêm cùng với cô trong phòng bệnh của bố Nhược Bạch.

".." Hiểu Huỳnh há miệng rồi cười ngượng nghịu, "Ồ, ha ha, ra là vậy! Ha ha ", tay gãi đầu, cố cười tự nhiên,"Thế thì tốt, ha ha, vậy tớ yên tâm rồi..."

Nhìn theo cô, Bách Thảo mỉm cười.

Cánh cửa kính phòng tập mở ra, Thẩm Ninh bước và, buổi tập sáng bắt đầu.

Bách Thảo vẫn một mình với bài tập chân. Cả buổi tập mồ hôi đầm đìa cứ như vừa dưới nước lên.

Sau khi tổng kết buổi tập, Thẩm Ninh chuẩn bị tuyên bố tan lớp....

"Huấn luyên viên, em có chuyện muốn tuyên bố với mọi người", lời của Đình Nghi từ đội hình nhẹ nhàng vang lên. Đến khi Thảm Ninh gật đầu đồng ý, cô mới cười nhẹ tênh, "Chủ nhật tuần tới, tôi và Sơ Nguyên sẽ tổ chức lễ đính hôn, rất hoan nghênh mọi người đến dự".

***

"Chủ nhật tuần sau sẽ đính hôn ư?"

Đứng trước tủ đựng đồ, Mai Linh vẫn còn chưa tin. Tối qua vẫn còn sóng gió vậy mà hôm nay đã tuyên bố đính hôn. Cô nhìn Đình Nghi vẻ nghi hoặc nói:

"Có cần suy nghĩ thêm không. Sơ Nguyên tiền bối và..."

"Chính vì cô ấy, chúng tôi mới quyết định đính hôn trước dự kiến", mở cánh cửa tù, Đình Nghi mỉm cưới, "Hôm qua tôi không đúng lắm. Cô ấy yêu Sơ Nguyên thì sẽ làm những chuyện đó, tất cả đều có thể hiểu được. Cùng đội với nhau tôi nói như vậy đúng là có phần hơi quá."

"Đình Nghi..."

Mai Linh cảm động.

"Chỉ cần chúng tôi kết hôn, cô ấy sẽ không nghĩ linh tinh, không làm những chuyện ngốc nghếch nữa", Đình Nghi bỏ giày tập vào trong tủ, "Như vậy sẽ tốt hơn cho cô ấy".

"Cũng được", Mai Linh thở dài, "Nếu không, hằng ngày cùng tập với nhau, không khí trong phòng cứ kì kì thế nào ấy, không thoải mái lắm..."

"Hèm!"

Lâm Phong ngồi trên ghế dài hắng một tiếng.

Mai Linh quay người lại thấy Bách Thảo đã tắm xong trở về từ lúc nào, bỗng chột dạ không biết Bách Thảo có nghe thấy những điều cô vừa nói với Đình Nghi hay không.

"Bách Thảo..."

Mai Linh lúng túng.

Vẫn như trước, sau mỗi buổi tập Bách Thảo cần quét dọn vệ sinh nên về muộn hơn mọi người. Tuy nhiên hôm nay cô về sớm hơn.

"Mai Linh, lễ đính hôn có thể cần em giúp đầy", Đình Nghi mỉm cười như trong phòng không có Bách Thảo.

"Được chứ, không vấn đề gì", Mai Linh nói một mạch, "Cần em giúp gì?"

Bách Thảo lặng lẽ mở tủ thu dọn đồ của mình. Sau đó bắt đầu công việc dọn dẹp, tạm biệt Quang Nhã và Hiểu Huỳnh. Cô phải nhanh chóng đến bệnh viện, không biết tình hình bố Nhược Bạch ra sao.

"Tớ đi đây!"

Lâm Phong giơ tay tạm biệt mọi người rồi quay ra.

Ở bên này Đình Nghi và Mai Linh cũng đã thu dọn xong. Mai Linh đang do dự không biết nói gì với Bách Thảo thì thấy Đình Nghi vừa trao đổi xong những việc cần cô giúp cho buổi đính hôn, đang đến gần cửa Mai Linh thấy khó xử, quay lại nhìn Bách Thảo rồi nhanh chóng đuổi kịp Đình Nghi.

Một ngày nắng đẹp.

Dưới bật thềm cao.

Chiếc ô tô màu xám bạc chầm chậm dừng lại. một bóng người thanh tú từ trong xe bước ra. Người đó có khương mặt đẹp như tranh, dáng vẻ nhàn tản giống như tiên nhân trong sách cổ nhìn về phía họ.

"Sơ Nguyên tiền bối!"

Đang bước từng bước xuống bậc tam cấp, Mai Linh hân hoán nói với ĐÌnh Nghi:"Sơ Nguyên tiền bối đến đón chị. À, chắc là hai người sẽ đi ăn, sau đó bàn chuyện lễ đính hôn thật lãng mạn, đúng không! Ha ha, em sẽ mang DV (DV là viết tắt của hai từ Digital Video, nghĩa là máy quay) quay lại toàn bộ, đến khi em đính hôn có thể tham khảo!".

Đình Nghi mỉm cười.

Mai Linh phần khởi, hai người đi đến trước chiếc xe màu xám bạc.

Sơ Nguyên mỉm cười thay cho lời chào hai người nhưng sau đó chẳng nói gì mà ánh mắt hướng về phía lưng sau họ.

Mai Linh cảm thấy rất kì là. Trời nóng như vậy mà tiền bối Sơ Nguyên lại không mời Đình Nghi lên xe ngay? Hay là có mình ở đây anh ấy không tiện nói, nên đành nhanh nhảu cáo lui:

"Thôi, hai người mau lên xe đi, em không làm phiền nữa..."

Vừa dứt lời, tiếng bước chân đằng sau họ đến gần.

Mai Linh ngoái lại nhìn...

Lại là Bách Thảo.

Trời ơi , Mai Linh bỗng căng thẳng tột đồ, sao các đối thủ lại có duyên đến thế cứ chạm trán liên tục!"

"Anh đến đón em."

Sơ Nguyên mở của xe nhìn Bách Thảo, khuôn mặt cô đang đỏ ửng vì nắng. Anh nhìn cô mỉm cười nói:

"Lên xe đi."

Mắt Mai Linh mở to ngạc nhiên.

Liếc nhìn Bách Thảo rồi lại nhìn Đình Nghi vẻ mặt đanh lại dưới tán ô, đầu óc Mai Linh bỗng rối loạn, là chuyện gì thế này?

"...Em đi xe bus."

Bách Thải cúi đầu bặm môi, đành vòng qua Sơ Nguyên. Anh vội nắm cổ tay cô, đoạn ngoảnh sang nói với Mai Linh và Đình Nghi:

"Chúng tôi đi trước."

Nói rồi, mặc Bách Thảo giãy giụa, anh đầy cô vào trong xe đóng cửa lại. Dưới ánh mặt trời gay gắt, chiếc xe má bạc biến mất trong tầm mắt của Mai Linh.

"Chuyện..chuyện này..."

Mai Linh tròn xoe mắt không dám nhìn Đình Nghi. Chuyện này là thế nào, lẽ nào Sơ Nguyên sư huynh thay đổi tình cảm? Sơ Nguyên tiền bối thích Bách Thảo?

"Đừng lo, So Nguyên biết cách giải thích rõ ràng với cô ấy", dưới tán ô xanh nhạt Đình Nghi mỉm cười, "Anh ấy rất khéo, không để cho cô ấy bị tổn thương".

"Ồ, ra là vậy!"

Mai Linh hiểu ra vừa rồi cô đã hoảng hốt một trận.

Ở phía xa, nhìn Đình Nghi và Mai Linh đi dưới nắng hè, Hiểu Huỳnh mới đẩy cửa kính phòng tập đi ra. Bên cạnh cô, diệc Phong lấy tay che miệng ngáp một cái nói:

"Kỳ quặc, sao vừa rồi giữ tôi lại? Thấy Bách Thảo cũng tránh, thấy SƠ Nguyên cũng tránh, thấy Đình Nghi cũng tránh. Cô gây ra họa gì à? Nói đi, để tôi có giúp gì không."

Hiểu Huỳnh trừng mắt nhìn Diệc Phong.

Sau đó mặt sa sầm, không nói gì bỏ đi.

***

Không khí trong xe trong trẻo mát mẻ.

Con đường phía trước bị ánh mặt trời thiêu đốt như phát sáng, Sơ Nguyên lái xe rất cẩn thận, chợt anh cầm ra một hộp cơn đưa cho cô nói: "Ăn một chút đi, lát nữa đến bệnh viện bận rộn, có thể em không có thời gian ăn cơm".

"Tình hình cha Nhược Bạch như thế nào", Bách Thảo vội hỏi.

Sơ Nguyên trầm lặng một lát rồi nói:"sáng nay đã thay thuốc kháng sinh mới, hiệu quả vẫn chưa ổn định, tình trạng viêm nhiễm vẫn đang lan rộng". Sau khi biết tình hình của cha Nhược Bạch, anh xin phép bác sỉ chủ nhiệm nghỉ mấy ngày cùng Nhược Bạch chắm sóc ông cụ.
"Vậy phải làm thế nào?", Bách Thảo lo lắng.

"Định thử một loại thuốc kháng sinh mới của Mỹ, nhưng phải tối nay mới gửi đến", Sơ Nguyên nắm tay cô, an ủi, " Đừng lo, nhất định sẽ có cách".

Bách Thảo căng thẳng cắn môi, một lát sau lại hỏi vẻ bất an:

"Nhược Bạch sư huynh đâu? Huynh ấy có khỏe không?"

"À, Nhược Bạch rất bình tĩnh", Sơ Nguyên nhìn cô, "Em cũng đừng lo lắng quá, em phải giúp Nhược Bạch có niềm tin hơn nữa đừng để Nhược Bạch phân tâm vì chuyện của em ".

"Vâng", Bách Thảo gật đầu, "Em biết".

Cho nên cô vẫn tham gia tập luyện như thường, cô biết đối với Nhược Bạch, việc tập luyện của cô là vô cùng quan trọng.


Hàng cây ven đường loang loáng lướt qua cửa sổ.

"Ăn đi!", Sơ Nguyên lại giục, "Không có nguội mất."

Bách Thảo cúi đầu mở hộp cơm, bên trong có tôm, thịt bò, rau và một bát canh trứng, món tráng miệng có táo và dâu tây. Cô ngây người, ngẩng đầu hỏi:

"Huynh ăn chưa?"

"Ăn rồi"

"Huynh ăn gì?"

"Đừng hỏi, mau ăn đi", tay lái của anh càng thận trọng, anh lại nói, "Nhược Bạch cũng ăn rồi, cũng như xuất của em".

"..."

Bách Thảo cũng bắt đầu ăn.

Cô ăn nhanh nên suýt nữa nghẹn, bật ho. Sơ Nguyên một tay lái xe, một tay khẽ vỗ lưng cho cô , đợi cô ăn xong, anh đưa cho chai nước, dịu dàng nói:

"Đừng vội, một lát nữa mới tới."

Ăn cơm rồi bỏ đồ vào thùng rác, Bách Thảo ngây người nhìn con đường phía trước. Nắng như lửa đốt, ở trong xe củng có thể cảm nhận từng luồn gió nóng bên ngòa. Lòng ngổn ngang ngoái đầu nhìn Sơ Nguyên đang chăm chú lái x, Bách Thảo đắn đo lựa chọn từ để nói.

"Sơ Nguyên sư huynh, vừa rồi huynh không nên như vậy."

"Sao?"

Sơ nguyên nhìn cô.

"ANh đón em đi lại không giải thích gì với Đình Nghi, chị ấy sẽ hiểu lầm", cô cúi đầu, hai bàn tay đan nhau,"...còn nữa, buổi tối hôm đó em không nên uống say, xin lỗi huynh".

"Sao?" Sơ Nguyên lo lắng.

"..."

Bách Thảo yên lặng.

"Đình Nghi nói gì phải không?", Sơ Nguyên ngẫm nghĩ, hơi cau mày, "Người cần nói xin lỗi phải là anh, anh không xử trí tốt vấn đề. Lúc đó anh tưởng là...xin lỗi, anh đã làm em khó xử".

"...Đình Nghi nói", Bách Thảo do dự, "Chị ấy là vợ chưa cưới của anh, tuần sau hai người sẽ đính hôn".

Sơ Nguyên càng cau máy.

Hai tay nắm vô lăng vòng qua một chỗ ngoặc, anh hạ giọng nói: "Biết rồi, anh sẽ xử lý, em cứ yên tâm tập luyện và chăm sóc Nhược Bạch".

Bách Thảo ngây người nhìn anh.

Cô không hiểu anh sẽ xử lí thế nào. Đình Nghi là vợ chưa cưới của anh, anh không phủ nhận. Đình Nghi thích anh như thế, chị ấy nhất định không chịu buông tay.

"Sơ Nguyên sư huynh..."

Cô ngây người chỉ nói được có thế, âm thanh hình như bị nghẹt lại trong cổ.

"Sao?"

Sơ Nguyên đang nghe.

".."

Cô ngơ ngẩn không nói ra được, trong đầu hiện lên khuôn mặt đẫm nước mắt của Hiểu Huỳnh và khuôn mặt tái nhợt của Đình Nghi, cổ họng càng như tắc nghẹn.

"Ngủ mộ lát đi", đưa tay ra vuốt nhẹ lên mái tóc cô, Sơ Nguyên mỉm cười nói, "Cả đêm qua đã không ngủ rối, hôm nay lại phải luyện tập, mệt lắm rồi phải không?"

Người cứng đờ.

Vô thức né tránh bàn tay Sơ Nguyên.

Sơ Nguyên hơi bất ngờ, băn khoăn nhìn cô, bàn tay từ từ rời khỏi đầu cô lại nắm vô lăng. Anh mắt anh u ám, giọng vẫn dịu dàng.

"Đừng nghĩ nhiều, ngủ một lát đi, đến bệnh viện anh sẽ gọi."

***

Trong bệnh viện.

Tình hình của cha Nhược Bạch rất không khả quan. Loại thuốc kháng sinh vừa mới thay buổi sáng không hề có hiệu quả, đã sốt cao và bắt đầu có dấu hiệu dần mấy ý thức. Sau khi hội chuẩn, bác sĩ ra hiệu cho Nhược Bạch và người thân đến phòng làm việc.

"Những loại thuốc kháng sinh vừa qua hiệu quả không tốt lắm, tình trạng viêm nhiễm càng tăng và phát triển thành viêm màng não", bác sĩ Bàng chữa chính nói, sắc mặt nghiêm trọng nhìn Nhược Bạch, "Tình hình rất nguy hiểm".

Mẹ Nhược Bạch kinh ngạc lảo đảo.


Bách Thảo vội đỡ bà.

"Theo bác sĩ thì nên làm thế nảo?", Nhược Bạch trấn tĩnh hỏi nhỏ.

"Chúng tôi sẽ tiếp tục thử loại thuốc khác", bác sĩ Bàng do dự, "Để khống chế tình trạng viêm nhiễm tiến triển xấu đi quá nhanh, chúng tôi đề nghị đưa bệnh nhân đến phòng theo dõi đặc biệt để thuận lợi cho việc điề trị. Chỉ có điều, chi phí ở đó rất cao, lại thêm thuốc thang, chi phí mỗi ngày có thể lên tới hơn vạn đồng, thậm chí mấy vạn , gia đình có chịu nổi không?".

Mẹ Nhược Bạch run run.

"Mỗi ngày đã tới cả vạn đồng ư?"

"Phải", bác sĩ thở dài, "chúng tôi hiểu chi phí như vậy là khó chấp nhận đối với gia đình bình thường . Nhưng do tốc độ lan nhiễm quá nhanh, mà lại không tìm ra loại virus gây bệnh, chúng tôi nhất thiết phải thừ nhiều hơn nữ. Trong phòng ICU ( ICU viết tắt là Intensive-Care Unit (Phòng chăm sóc đặc biệt): là một bộ phận chuyên trách đặc biệt của các bệnh viện, cung cấp những dịch vụ chăm sóc y tế đặc biệt.). có thể tranh thủ thời gian nhiều hơn cho bệnh nhân".

"Vâng xin bác sỉ cứ thu xếp", Nhược Bạch nói, "Phiền bác sĩ".

"Nhược Bạch.", mẹ anh bất lực nhìn con trai, "Nhưng, nhưng chúng ta không ..."

"Con sẽ nghĩ cách", Nhược Bạch dìu mẹ ngồi lên ghế, "mẹ ngồi nghỉ đi, Bách Thải chăm sóc mẹ giúp tôi".

"Nhược Bạch sư huynh!".

Bách Thảo gọi với nhưng Nhược Bạch đã ra khỏi phòng.

Đõ mẹ Nhược Bạch đang lo lắng đến không còn sức lực, Bách Thảo không dám đứng lên vẻ thấp thỏm nhìn ra cửa một lát sau Sơ Nguyên đi tới. Anh nói với bác sĩ Bàng, anh đã liên hệ được với chuyên khoa bệnh viện nơi anh thực tập, gấp rút chuẩn bị phòng sẵn sàng có thể chuyển viên.

"Không kịp rồi", bác sĩ Bàng lắc đầu, mặc dù nơi anh thực tập có trang thiết bị hay trình độ hơn ở đây, nhưng bệnh nhân đang trong tình trạng nhiễm bệnh nghiêm trọng không thích hợp chuyển viện.

"Vâng, trong tình huống này nên lập tức đưa vào phòng ICU", Sơ Nguyên đồng ý với bác sĩ Bàng, "Xin bác sĩ sắp xếp khi có thể là lập tức chuyển viện".

Bác sĩ băn khoăn, nhìn mẹ Nhược Bạch sắc mặt đã trắng bệch nhợt nhạt.


"Kinh phí tạm thời cháu có thể lo liệu", Sơ Nguyên lập tức hiểu ra nói với mẹ Nhược Bạch, "Xin bác,..."

"Em có tiền!" Bách Thảo nghe thấy vội nói.

"Em có tiền, hãy để em trả! Sơ Nguyên sư huynh, anh hãy chăm sóc mẹ Nhược Bạch sư huynh, để em đi thanh toán! Bác sĩ Bằng ông có thể bắt đầu được rồi!"

"Bách Thảo!". Sơ Nguyên cau mày, "Chuyện này không cần đến em, để anh..."

"Hiện giờ em có tiền!", Bách Thảo ngắt lời anh, vội lấy trong ba lô một tấm thẻ ngân hàng, "Cháu cò tiền, bác xem tất cả đều ở đây! Sơ Nguyên sư huynh, vừa rồi em không kịp gọi Nhược Bạch sư huynh, phiền huynh gọi giúp anh ấy về, xin huynh đấy, Nhược Bạch sư huynh chưa đi xa đâu! Phải tìm huynh ấy về ngay, nếu không sẽ không biết huynh ấy sẽ đi đâu".

Khi Nhược Bạch quay về cha anh đã được đưa đến phòng ICU. Qua lớp cửa kính có thể nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt, hôn mê của ông, máy thở phập phồng, máy giám sát nhịp tim phát ra những tiếng "tít, tít". Bách Thảo và mẹ anh đang ở trong đó. Mẹ anh mệt mỏi gục đầu vào vai cô, còn Bách Thảo lặng lẽ giữ chặt lấy bà.

Hình như cảm nhận được ánh mắt anh, cô ngoảnh ra.ảo dung
Vỗ vai Nhược Bạch, Sơ Nguyên đi qua bước vào phòng thay cho Bách Thảo. Bách Thảo đứng lên người cứng đờ, dột nhiên thấ sợ, lặng lẽ đến trước Nhược Bạch.

Không khí như ngưng đọng.

Hình như rất lâu, rất lâu, Nhược Bạch giọng khàn khàn nói:

"Đưa cho tôi hóa đơn nộp tiền."

Lấy tờ hóa đơn trong ba lô ra, tay Bách Thảo hơi run, lòng bàn tay nhơm nhớp mồ hôi, cô cúi đầu không dám nhìn anh

Trên tờ hóa đơn.

Là một dảy số.

Nhược Bạch nhắm mắt.

Đó chẳng phải là con số chẵn mà lẻ đến hàng đơn vị 58627 đồng. Vậy là anh hiểu, trong người Bách Thảo bây giờ không còn một đống bạc lẻ.

"..."

Nhược Bạch yên lặng rất lâu, tay cầm tờ hóa đơn, môi mím chặt, sắc mặt lại càng trắng xanh.

"Em...Nhược Bạch sư huynh..."

Bách Thảo bất lực, cô biết Nhược Bạch sư huynh có thể sẽ tức giận, nhưng nhìn thái độ của anh lúc này, cô vẫn sợ vô cùng.

"Tôi tưởng tiền thưởng Xương Hải võ quán cho cô có thể đủ trả toàn bộ chi phí đại học của cô", bên ngoài phòng bệnh yên tĩnh, giọng Nhược Bạch cứng nhắc, "Nếu tiết kiệm, cô còn có thể dùng nó tham gia thi đấu tích điềm."

"Không ảnh hưởng, bây giờ em vẫn có thể mà!" Bách Thải vội nói, "Em có thể cần cù tiết kiệm học trung học thì cũng có thể cần cù tiết kiệm học đại học. Không cần số tiến đó em vẫn có thể sống rất tốt, chỗ tiền này em chưa dùng dến !" . Cô rất hối hận, nếu biết sớm bệnh tình của cha Nhược Bạch, cô sẽ ngăn cản Đình Nghi không đến nhà hàng đắt như vậy, như thế cô sẽ tiết kiệm được nhiều tiền hơn.

Nhìn sâu vào mắt cô.

Nhược Bạch nhắm mắt, sau đó anh cầm tờ hóa đơn, đi về phía cuối hành lang. Dự cảm chuyện chẳng lành cô vội chạy theo anh, thấy anh ra khỏi hành lang rồi rẻ trái, đi thẳng đến chỗ thu viện phí.

"Huynh làm gì vậy?"

Bách Thảo kinh ngạc duổi theo kéo anh lại,

"trả tiền cho cô."

Sắc mặt Nhược Bạch trầm lạnh, giật tay mình khỏi Bách Thảo.

"Không được làm vậy!", Bách Thảo luống cuống lại nắm riết tay anh, giọng khàn đi, "Cha huynh ốm nên cần tiền, cứ để em trả trước số tiến đó.".

"Tôi có thể kiếm được tiền", Nhược Bạch nghiệm giọng, "Chuyện này không cần cô lo!".

"Vậy em phải lo gì? Lo luyện tập hay sao? Lo tham gia Cup thế giới hay sao? Nhược Bạch sư huynh, trong lòng huynh em chỉ là một cái máy tập Taekwondo phải không?", Nước mắt trào ra, giọng cô run run, "Nhược Bạch sư huynh, đúng không, trong lo2nh huynh em chỉ là một cái máy...'

Nhược Bạch cứng người.

"Nhược Bạch sư huynh, huynh đã vì em mà làm nhiều việc cho em như vậy. Tiền huynh kiếm được đưa cho em nộp lệ phí thi lên đai đen, để cho em yên tâm thi cuối năm, huynh đã làm thay em ở chỗ làm thêm để tập cho em huynh đã bỏ lỡ bao thời gian luyện tập của bản thân", trái tim như quặn thắt, " Bây giờ cha huynh ốm nặng, cần tìn , em chỉ nộp trước một chút cũng không được sao?"

"Bách Thảo..."

"Vâng, em biết huynh có thể kiếm được tiền", nước mắt cô trào ra càng nhiều, Bách Thải lấy tay quệt ngangm giọng run run, "Nhưng cần thời gian, vì sao không tiết kiệm thời gian ở bên cha huynh nhiều hơn? Lẽ nào huynh thà đi vay tiền của người khác cũng không cần tiền của em?".

Ngược Bạch gằng giọng:

"Tiền đó là để cô học đại học."

"Em sẽ thi đại học, em hứa cới huynh, Nhược Bạch sư huynh, em sẽ thi đại học! Em thề sẽ đỗ trường đại học tốt nhất", Bách Thảo cố hết sức nói tiếp:

"Em không cần nhiều tiền như vậy", mắt đẫm nước, Bách Thải lắc đầu , "Mỗi tháng , riêng tiền làm thêm em có thể bỏ ra được một ít, trước đây em sống rất tốt, sau này cũng sẽ như vậy. Em học cũng rất tốt, thậm chí em cũng có thể thi lấy học bổng, chẳng phải huynh cũng học đại học như vậy sao?".

Cô nắm chặt tay Nhược Bạch.

"Nhược Bạch sư huynh, em xin huynh, hãy nhận đi.."

loading...