Chương 13

  Trải qua trận đấu với võ quán Nhật Thăng, đối thủ của ngày thi đấu cuối cùng trong nhóm là võ quán Lập Uy thực lực bình thường, suốt trận đấu không có gì căng thẳng. Diệc Phong, Nhược Bạch, Bách Thảo đều giành chiến thắng tương đối dễ dàng.

Chín trận thắng liên tiếp!

Võ quán Tùng Bách được vào vòng trong với thành tích chín trận thắng liên tiếp.

Các đệ tử Tùng Bách sôi sục khí thế, không có cách nào thể hiện nổi xúc động và niềm vui cuồng nhiệt của họ, đây là thành tích chưa từng có của võ quán Tùng Bách mấy năm gần đây.

Mặc dù trước cuộc thi họ đã nghĩ chỉ cần năm nay Tùng Bách có thể lọt vào vòng trong đã tốt lắm rồi, mặc dù sư tỷ Sơ Vy thực lực mạnh nhât trong  các nữ đệ tử của võ quán không tham chiến khiến thực lực của Tùng Bách bị giảm sút rất lớn. Vậy mà, Bách Thảo giữa đường thay thế Tú Cầm xuất chiến lại liên tiếp thắng lưỡi như một kỳ tích, thậm chí đánh bại cả Phong Bình của võ quán Nhật Thăng, lập tức khiến hy vọng của các đệ tử Tùng Bách không ngừng phình to như quả bóng được bơm hơi!

Chưa biết chừng...

Tùng Bách có thể lọt vào danh sách tám đội mạnh nhất!

Cũng có thể lọt vào bốn dội mạnh nhất!

Nếu ông Trời ban cho may mắn, chưa biết chừng có thể vào vòng chung kết!

Sau vòng đấu loại, các đội được nghỉ một ngày, sau đó mới bắt đầu thi đấu giai đoạn sau. Ngày hôm đó, ngoài Diệc Phong và Bách Thảo vẫn còn phải tiếp tục tập luyện, các đệ tử ai nấy đứng ngồi không yên, chờ đợi kết quả bốc thăm do Nhược Bạch mang về.

"Thượng đế phù hộ!"

Luôn miệng nói như vậy, Hiểu Huỳnh cũng như các đệ tử khác tập trung ở ngoài cổng lớn, thấp thỏm chờ đợi. Thượng đế! Xin Người phù hộ cho võ quán Tùng Bách! Xin hãy để cho Tùng Bách chỉ đấu với những đội yếu nhát, xin hãy đem tất cả những đội mạnh ra xa khỏi Tùng Bách, cầu xin Người!

Tuy nhiên, khi Nhược Bạch trở về.

Kết quả bốc thăm anh đưa về giống như một búa tạ phát ra những tia sáng lạnh lẽo, đập vỡ tan tành niềm hy vọng vừa nhen lên trong lòng các đệ tử.

Trố mắt.

Ngây người như khúc gỗ.

Buồn bã.

Bực tức.

Tuyệt vọng.

Trận đầu tiên Tùng Bách phải ứng chiến là một trong bốn đội mạnh nhất năm ngoái, võ quán Kiên Thạch. Trong trận đấu năm trước, võ quán Kiên Thạch dừng lại ở bốn đội mạnh nhất, là bởi vì vòng bán kết họ gặp phải võ quán Hiền Võ, nếu không họ rất có khả năng lọt vào chung kết.

Tiếp theo, đội chiến thắng trong trận võ quán Tùng Bách và võ quán Kiên Thạch sẽ phải gặp đội chiến thẳng giữa võ quán Hiền Võ và võ quán Không Nhân.

Võ quán Hiền Võ sao có thể thua võ quán Không Nhân!

Vậy thì, có thể nói, dẫu Tùng Bách may mắn chiến thắng Kiên Thạch thì trong trận thứ hai gặp Hiền Võ cũng hoàn toàn không một tia hy vọng.

Không từ nào có thể hình dung được tâm trạng của các đệ từ Tùng Bách sau khi biết kết quả bốc thăm. Giống như một người vốn không hề có tham vọng, đột nhiên có một giấc mơ đẹp, đang tràn trề hy vọng theo đuổi giấc mơ đẹp đó, lại đột nhiên phát hiện, thực ra đó là một sự hoang tưởng tuyệt đối.

Nêu đã vậy, cần gì phải trải qua cảm giác hẫng hụt khó chấp nhận,từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Một không khí im lặng nặng nề bao trùm lên võ quán.

Các đệ từ lén thờ dài.

Nhưng đứng trên bãi cỏ trước đình viện, nhìn bóng Nhược Bạch, Diệc Phong thấp thoáng trong phòng tập, họ lại không dám nói ra một câu bi quan nào.

Thời gian trôi quá nhanh, thoắt cái đã đến tối.

Bách Thảo giặt sạch bộ võ phục đẫm mồ hôi, vắt kiệt nước, phơi trên dây bên ngoài. Thấy cô trước sau vẫn thở ra hít vào đều đều, Hiểu Huỳnh không nén được, bật hỏi.

"Cậu không thấy căng thẳng sao?"

"Hả?"

Thấy Hiểu Huỳnh đã nằm yên, Bách Thảo tắt đèn, cũng lên giường của mình, đắp tấm chăn mỏng. Buổi chiều, Sơ Nguyên đưa cô đến căn nhà gỗ, xoa thuốc cho cô, mấy ngày nay thi đấu liên tiếp, các chấn thương ở cánh tay và đùi rất nhiều. Cô muốn hỏi anh các trận đấu vừa rồi anh đều không đi xem, vậy giai đoạn sau anh có đi không? Nhưng đắn đo hồi lâu, lại không dám mở miệng.

"Trận ngày mai có lẽ rất khó khăn!" Không kìm nén được,Hiểu Huỳnh lại than thở: "Sư huynh Diệc Phong và sư huynh Nhược Bạch cùng cố gắng, biết đâu còn có chút hy vọng... Còn cậu, đối thủ của cậu sẽ là Lâm Phong... Bách Thảo, cậu đã nghe nói về chị ấy chưa?".

"Ừ, mình có nghe."

Trước khi Đình Nghi xuất hiện, Lâm Phong của võ quán Kiên Thạch vẫn giữ vững ngôi vị đệ nhất nữ tuyển thủ Taekwondo ở đất Ngạn Dương. Nghe nói chị ta có phong cách khi thi đấu đặc biệt lạnh lùng, khiến đối phương thường chưa thi đấu đã thua ba điểm về khí thế, cho nên bị đệ tử các võ quán khác gọi là "Sát thủ mặt lạnh".

"Thôi đi. sao cậu vẫn bình tĩnh thế! Đó là Lâm Phong! Ngoà iĐình Nghi, chị ấy chưa từng thua ai!" Hiểu Huỳnh không kìm chế được nỗi lo trong lòng, mặc dù không muốn khiến Bách Thảo quá căng thẳng, nhưng cô còn lo sợ hơn nếu Bách Thảo chủ quan coi thường đối phương.

"... Mình...", Bách Thảo nhìn trần nhà tối om, ngây người,"... mình không bình tĩnh lắm, thực ra mình rất căng thẳng...". Chỉ là Nhược Bạch nói với cô, dẫu căng thẳng cũng không nên để lộ ra, trước mặt đối thủ nhất định phải tỏ ra tựu tin.

"Thôi vậy, cậu không nên căng thẳng thì tốt hơn." Càng căng thẳng, trận đấu ngày mai sẽ càng khó khăn, Hiểu Huỳnh gục đầu trên gối suy nghĩ, lại thấy nản: "Dù chúng ta may mắn chiến thắng võ quán Kiên Thạch,trận sau sẽ phải gặp võ quán Hiền Võ, sao lại như thế, thật quá bất công!".

"..."

Bách Thảo lại ngơ ngẩn.

Nếu có thể chiến thắng võ quán Kiên Thạch, mình sẽ được gặp ĐìnhNghi...

Nhắm mắt, hít thở thật sâu, cô nỗ lực làm dịu căng thẳng để toàn thân thoải mái. Không nên suy nghĩ quá nhiều, cứ đánh xong trận ngày mai hẵng hay.

***

Không khí trong nhà thi đấu thành phố đặc biệt náo nhiệt.

Mấy chục ngọn đèn trên đỉnh lầu chiếu sáng chia khu vực thi đấu. Hôm nay là trận đấu đầu tiên của vòng trong, bắt đầu từ hai rưỡi, tổng cộng tám trận, đồng thời diễn ra ở bốn sàn đấu.

Khán giả ngồi kín.

Sau khi vào vòng trong, theo quy định, các đệ tử không tham chiến của các võ quán không thể tùy tiện đi lại trong khu vực thi đấu như ở vòng loại. Đội cổ động của các đội tham chiến cũng chỉ có thể ngồi ở vị trí dành cho đội của mình trên khán đài cùng với đồng đội. Họ nhất loạt ngồi ở phía trên cùng, chọn vị trí gần võ đài nhất, chuẩn bị các loại "vũ khí" cổ vũ.

Trận đấu chưa bắt đầu.

Mười sáu đội cổ động đã bắt đầu hò hét, dường như chỉ cần họ dùng hết sức lực cổ vũ là các đồng đội thay mặt họ xuất chiến có thể thêm một phần sức mạnh.

"Không Nhân cố lên! Không Nhân cố lên!"

"Minh Hạo tất thắng! Minh Hạo tất thắng!"

"Kiên Thạch vững như bàn thạch! Kiên Thạch vững như bàn thạch!"

"Hiền Võ số một! Hiền Võ số một!"

"..."

"Tùng Bách vô địch!! Tùng Bách vô địch!"

Trong tiếng cổ vũ trùng điệp như sóng biển, tiếng hô của Tùng Bách vượt hẳn lên, đặc biệt vang dội. Các đội cổ động khác ngạc nhiên tới tấp liếc nhìn, số lượng đệ tử của Tùng Bách có thể coi là tương đối ít trong các võ quá nở Ngạn Dương, đội cổ động đương nhiên cũng ít, sao tiếng cổ vũ có thể vang to lấn lướt các đội khác như vậy. Là do họ chuẩn bị chu đáo, khiến các đội cổ động khác trố mắt nhìn.

Hiểu Huỳnh đang tự làm một cái loa tự làm bằng bìa cứng đưa lên miệng, chỉ cần vẫy tay một cái, các cô gái xung quanh cũng dùng những chiếc loa giấy như thế nhất loạt hô theo.

"Tùng Bách vô địch!! Thiên hạ đệ nhất!!!"

Bởi vì khi thi đấu không cho phép măng loa vào sân nên Hiểu Huỳnh, A Nhân và mấy đồng đội tối hôm trước đã vắt óc suy nghĩ, linh hoạt tùy cơ ứng biến, quyết tâm bắt tay làm loa giấy, như vậy mới có thể làm cho tiếng hô to hơn.

Đắc ý thấy ánh mắt ghen tỵ của các cổ động viên khác đổ dồn vào đội mình, Hiểu Huỳnh vừa giơ tay ra hiệu, A Nhân đã giơ lên một tấm bìa lớn,mọi người nhìn rõ tám chữ đỏ chói, to như cái đấu trên tấm biển...

"Tôn trọng sáng tạo, xin đừng bắt chước."

Ồ!

Cổ động viên các đội tức muốn ói máu, mặt sa sầm, hạ quyết tâm đấu đến cùng với cổ động viên võ quán Tùng Bách.

Nhưng trận gặp võ quán Kiên Thạch không thuận lợi. Ngay từ hiệp một, Diệc Phong đã rơi vào thế bất lợi, anh vốn định tỏ ra lờ đờ uể oải khiến đối phương mất cảnh giác, nhưng đối với đệ tử võ quán Kiên Thạch, chiêu này hoàn toàn vô hiệu. Trước các loạt tấn công quyết liệt của đệ tử Kiên Thạch,Diệc Phong hầu như không triển khai được, tỷ số từng bước cách biệt.

Hiệp một kết thúc.

Bảng điểm dừng lại con số 5 : 2

Nhìn thấy Diệc Phong mình đẫm mồ hôi đi đến, Bách Thảo lập tức đứng dậy, đưa khăn và nước cho anh. Nhược Bạch nói với Diệc Phong, phải thay đổi chiến thuật, Diệc Phong vừa lau mồ hôi vừa gật đầu, ngửa cổ tu nước ừng ực.

"Diệc Phong cố lên! Diệc Phong cố lên!"

Trên khán đài, Hiểu Huỳnh và đội cổ động hô to, khích lệ anh.

Hiệp hai bắt đầu, Diệc Phong chuyển lối đánh từ phòng thủ sang tấn công, nhanh chóng rút ngắn tỷ số còn 6 : 4. Nhưng đệ tử của Kiên Thạch cũng lập tức điều chỉnh chiến thuật, phòng thủ phản công, đánh chắc đá chắc, khi hiệp hai kết thúc, tỷ số lại nâng lên 8 : 4.

Thể lực Diệc Phong dường như không cầm cự được nữa.

Nhìn Diệc Phong chỉ lau qua mồ hôi, quẳng khăn mặt sang bên, bàn tay cầm chai nước khoáng chốc chốc lại run run, Bách Thảo không kìm nổi, đi đến sau lưng anh, nói: "Sư huynh Diệc Phong, để em xoa bóp vai cho". Khi thi đấu vòng loại, công việc này do các đệ tử của Tùng Bách đảm trách, nhưng bây giờ họ đều ngồi xem trên khán đài.

Nhược Bạch ngẩng đầu nhìn cô.

"Được!" Để cô nhẹ nhàng xoa bóp hai vai, Diệc Phong thởmột hơi dài, đến khi trọng tài ra hiệu hiệp ba bắt đầu, anh mới từ từ đứng dậynói: "Cảm ơn, tốt nhiều rồi!".

Hiệp ba.

"Sư huynh Diệc Phong! Chuyển bại thành thắng!"

Trong tiếng hô khích lệ của các cổ động viên, Diệc Phong lấy lại tinh thần, những phút đầu lại rút ngắn được tỷ số. Nhưng ngay sau đó thể lực lại sa sút, bị đối thủ liên tục tấn công, cuối cùng thua với tỷ số chênh lệch 13:6.

Trên khán đài, cỗ động viên của Tùng Bách im như tờ, Hiểu Huỳnh cắn chặt mỗi, các cô bạn bên cạnh, ai nấy ngồi ngây như những con gà gỗ.

Mặc dù kết quả bốc thăm vừa ra, họ đã biết vòng đấu này sẽ khó khăn, đã chuẩn bị sẵn tâm lý nếu bị thua. Mặc dù nhìn thấy Diệc Phong bất lợi,nhưng trong trận đấu vòng loại sư huynh Diệc Phong cũng từng thua hai trận,nhưng sao tỷ số có thể chênh lệch như vậy, hình như họ hoàn toàn không phải là đối thủ của võ quán Kiên Thạch.

Rõ ràng năm nay sư huynh Diệc Phong tiến bộ không nhỏ, lẽ ra phải mạnh gấp đôi chứ... lẽ nào Tùng Bách phải dừng lại ở vòng này sao?

"Kiên Thạch vô địch! Kiên Thạch vô địch!"

Ngồi cách nhau vài đội trên khản đài, cổ động viên của Kiên Thạch hưng phấn hô to. Mặc dù, sớm biết đánh bại võ quán Tùng Bách hạng hai không có gì khó khăn, nhưng chiến thắng với tỷ số chênh lệch lớn như vậy vẫn khiến họ hân hoan gấp bội!

"Phấn chán lên, chúng ta vẫn chưa thua, chúng ta vẫn còn Bách Thảo!" Hiểu Huỳnh trợn mắt, nói to: "Nào, chúng ta cổ vũ cho Bách Thảo, Bách Thảo sẽ không thua!".

"Đúng!"

A Nhân và các bạn đồng thanh hưởng ứng, mặc dù so với sư huynh Diệc Phong, thực ra họ càng không mấy kỳ vọng, nhưng... nhưng từ lúc Bách Thảo tham gia đến giờ chưa hề thua, có lẽ Bách Thảo có số may.

Hiểu Huỳnh giương loa, dùng hết sức hô tô:

"Bách Thảo cố lẽn! Bách Thảo cố lên!"

Các cô gái đồng thanh hô theo:

"Bách Thảo cố lên! Bách Thảo cố lên!"

Nghe tiếng hô cỗ vũ cho mình, Bách Thảo hít một hơi thật sâu, đi về phía sàn đấu. cô biết, mình không thể thua, sư huynh Diệc Phong đã thua rồi,nếu cô cũng thua thì võ quán Tùng Bách đành phải dừng lại ở vòng này.

"... Xin lỗi!"

Tiếng Diệc Phong buồn buồn phát ra từ chiếc khăn lớn trùm đầu, anh ngồi lủi thủi một chỗ, nước cũng không muốn uống, Bách Thảo ngẩn người, đỏ mặt,không biết nói thế nào, cuối cùng, nói nhỏ nhưng cương quyết:

"Em sẽ cố!"

"Đi đi!" Nhược Bạch hạ giọng dặn: "Cẩn thận với Lâm Phong, đừng để bị ép sân".

"Vâng!"

Không hiểu chút nào hàm ý câu nói của Nhược Bạch, Bách Thảo bước lên sàn đấu, từ vị trí của khán giả, những tiếng cổ vũ vang dội vọng đến.

Cô và Lâm Phong đứng đối mặt nhau.

Trước đây chỉ mới nghe tên Lâm Phong, khi thi đấu vòng loại cũng không được xem các trận đấu của võ quán Kiên Thạch nên đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Phong.

Người cao chừng mét bảy mươi lăm, mười chín tuổi, Lâm Phong đứng trước mặt Bách Thảo gây cảm giác trấn áp của người trên nhìn xuống dưới, cảm giác trấn áp này không chỉ đến từ thân hình cao lớn, cũng không chỉ đến từ thành tích chinh chiến trăm trận, mà là một thứ khiến người đối diện bát giác kinh ngạc...

Khí chất lạnh băng!

Khí chất đó lạnh đến mức khiến người ta không rét mà run, phả thẳng vào người đối diện.

Bách Thảo bất giác rùng mình.

Đôi mắt lạnh như ánh thép, Lâm Phong âm thầm đánh giá đối thủ, bật ra tiếng cười lạnh khô khốc, sự khinh thường, nhạo báng trong tiếng cười đó khiến Bách Thảo cứng người. Chính trong lúc đó, trọng tài lớn tiếng tuyên bố:

"Trận đấu bắt đầu!"

"Lâm Phong tất thắng! Lâm Phong tất thắng!"

Cổ động viên của Kiên Thạch hò reo cổ vũ.

"Bách Thảo cố lên! Bách Thảo cố lên!"

Cổ động viên của Bách Thảo cũng không chịu kém, ra sức hét to cổ vũ cho Bách Thảo, vậy mà trên sàn đấu, thoát cái Bách Thảo và Lâm Phong đã qua mấy pha giao chiến.

Chuyện gì thế này.

Tay giữ chặt chiếc loa giấy, Hiểu Huỳnh trố mắt, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực. Tại soa Bách Thảo hôm nay dường như không phải là Bách Thảo của mấy ngày thi đấu vừa qua? Mấy trận thắng liên tiếp trong vòng loại, Bách Thảo đã dần có được sự tự tin của một cao thủ, nhưng lúc này, đối diện với Lâm Phong...

Chân tay Bách Thảo giống như bị trói chặt.

"Hừ!"

Lại một tiếng cười khẩy lạnh lùng, đúng lúc Bách Thảo định ra đòn,tiếng cười khẩy khinh thị đó giống như băng tuyết lập tức khiến cơ thể cô đông cứng. Trong nháy mắt, Lâm Phong đã lập tức chớp thời cơ, thực hiện loạt tấn công. "Phập!", một chân đá trúng nửa mặt phải Bách Thảo.

Bảng ghi điểm lại lật.

0:3

Mặt bỏng rát, đầu choáng váng, tại sao thế? Bách Thảo ngẩn người.Trong tiếng cười lạnh giá của Lâm Phong, chiến thuật quan sát khởi thế của đối phương, rồi ra đòn phản kích, đã tương đối thành thục trong mấy trận đấu trước,lúc này hình như đã mất không gian triển khai, mỗi lần tiếng cười khẩy lạnh lùng của đối phương lại vang lên đúng vào lúc định ra đòn khiến cô bỗng dưng mất phương hướng.

Bình tĩnh.

Hít thật sâu một hơi, Bách Thảo không dám mạo hiểm tấn công, trân trân nhìn Lâm Phong, ánh mắt tập trung vào phần vai, tập trung tinh lực quan sát mỗi thay đổi trên cơ thể của cơ ta. Nhưng Lâm Phong chốc chốc lại mỉm cười khiến ánh mắt cô bất giác rời khỏi vai cô ta, rơi vào tiếng cười lạnh lẽo âm u đó.

Lâm Phong cũng không nôn nóng tấn công, chỉ cười khẩy, thong thả đảo chân, ép Bách Thảo về phía đường biên, với một tiết tấu kỳ dị, Bách Thảo lùi từng bước, cô ta từng bước ép sát.

"Hừ!"

Cùng với tiếng cười lạnh giá của Lâm Phong, Bách Thảo bỗng nhận ra mình đã bị đối phương ép đến sắp rớt khỏi đường biên, bỗng dưng luống cuống.

"Phập! Phập!"

Lâm Phong lại cười khẩy, xoài người tung cú song phi, hai chân hoàn toàn rơi vào khu vực ghi điểm trên cơ thể Bách Thảo, cú ra chân với sức mạnh kinh khủng đó trực tiếp đá văng Bách Thảo ra ngoài biên.

Hiệp một kết thúc.

Bách Thảo đứng sững mấy giây, mới sực tĩnh đi về chỗ nghỉ giải lao.

1 : 5, tỷ số này thậm chí còn vượt tỷ số mà Diệc Phong vừa thua.Bất luận cô thử tấn công hay phòng thủ, những tiếng cười lạnh, rợn sống lưng đó đều vang lên đúng lúc. Hình như Lâm Phong đã nắm được mỗi ý đồ của cô, còn mỗi ý đồ của cô trước mặt Lâm Phong đều trở nên ngốc nghếnh, nực cười.

"Bách Thảo, hiệp sau..."

Nhược Bạch đứng dậy nói nhỏ với cô, sắc mặt bình thản, cô ngây người đứng nghe, như không nhìn thấy khăn bông và chai nước khoáng Diệc Phong đưa.

"Xem ra sư tỷ Lâm Phong tiến bộ không nhỏ."

Ở chỗ ngồi chờ đến lượt thi đấu cạnh võ đài, Đình Nghi nói với Đình Hạo. Trong các nữ tuyển thủ ở Ngạn Dương hiện nay, người duy nhất khả dĩ có gì đó có thể sánh với cô, chính là Lâm Phong võ quán của Kiên Thạch. Cô còn nhớ, thời kỳ đầu bản thân mình cũng từng mấy lần thất bại dưới tay Lâm Phong,hồi đó đang độc chiếm danh hiệu Ngạn Dương đệ nhất nữ đệ tử, tình cảnh cũng tương tự như Bách Thảo hôm nay.

"Sư tỷ Lâm Phong vẫn luôn cố gắng tiến bộ."

Hoàn toàn không để ý Đình Nghi đang nói với Đình Hạo, Thân Ba đẩy chiếc kính đen trên sống mũi, vừa cúi đầu ghi chép vào cuốn sổ tay, vừa nói.

Anh ghi lại chi tiết trận đấu đầu tiên giữa Kiên Thạch và Tùng Bách, sau trận đấu này sẽ là trận so găng giữa Hiền Võ và Không Nhân. Hôm nay,cuối cùng Thân Ba cũng giành được tư cách đại diện cho Hiền Võ tham gia cuộc thi quan trọng này, do võ quán Hiền Võ không phải thi đấu vòng loại, trực tiếp vào vòng sau, chính là vòng đấu loại trực tiếp, vì vậy lát nữa sẽ là trận xuất chiến đầu tiên của anh trong cuộc thi này.

"Đúng thế, sư tỷ Lâm Phong là tuyển thủ rất có nghị lực, cũng là người chịu khổ luyện, có lẽ ngày mai sẽ là một trận không dễ dàng." Nói xong, Đình Nghi phát hiện anh trai mình đột nhiên im bặt, bất giác quay sang nhìn, thấy ánh mắt Đình Hạo hướng vào Bách Thảo đứng ở phía trước, đang lắng nghe Nhược Bạch nói.

Bách Thảo...

Trong đầu Đình Nghi đột nhiên nảy ra những suy nghĩ mông lung.

Không ngờ Bách Thảo lại có thể thay thế Tú Cầm thi đấu, hơn nữa lại có thể thắng liền mấy trận giúp võ quán Tùng Bách lọt vào vòng trong với thành tích đáng nể, đứng đầu nhóm trong vòng loại. Có điều, cô đã xem danh sách các tuyển thủ trong nhóm thi đấu của Tùng Bách, ngoài Phong Bình của võ quán Nhật Thăng tương đối có thực lực, những đối thủ khác đều không phải người của những đội mạnh, có lẽ Bách Thảo đã gặp may.

"Anh, anh có cảm thấy em có thể K.O sư tỷ Lâm Phong trước hiệp ba như năm ngoái không?" Hoàn toàn không tính đến khả năng Bách Thảo có thể chiến thắng, Đình Nghi mỉm cười, hỏi nhỏ Đình Hạo.

Thấy Bách Thảo gật đầu lia lịa với Nhược Bạch, sau đó đi về phía sàn đấu, Đình Hạo không nhìn nữa quay sang hỏi Đình Nghi bên cạnh:

"Em cho rằng võ quán Kiên Thạch nhất định chiến thắng?"

"Chẳng lẽ Bách Thảo có thể chiến thắng sư tỷ Lâm Phong?", Đình Nghi hỏi vẻ ngạc nhiên.

"Anh còn nhớ lúc em mới tập Taekwondo, cũng không ai tin em có thể đánh bại Lâm Phong."

Trọng tài tuyên bố hiệp hai bắt đầu. Ánh mắt Đình Hạo lại hướng vảo Bách Thảo lúc này đã ra giữa sàn đấu: "Cô ấy tiến bộ rất nhanh. Đình Nghi, em đừng khinh suất".

"Sư tỷ Lâm Phong, vô địch thiên hạ!"

Các cỗ động viên của Kiên Thạch xúc động hô vang cổ vũ cho hiệp hai.

Do thất bại của Diệc Phong và tỷ số chênh lệch quá lớn của Bách Thảo ở hiệp một, tinh thần các cổ động viên Tùng Bách có phần giảm sút, Hiểu Huỳnh buồn rầu nhìn đồng đội, nghiến răng cố lấy lại tinh thần gào to:

"Bách Thảo, Bách Thảo, quyết không đầu hàng!"

A Nhân và mấy cô gái lặp tức như phản xạ có điều kiện, đồng thanh hét vang.

"Bách Thảo, Bách Thảo quyết không lùi bước!"

Cho dù Bách Thảo thua trận này, họ cũng vẫn cỗ vũ cho cô, thi đấu có thể bại, nhưng khí thế không thể thua!

Trên sàn đấu, Bách Thảo hét một tiếng, triển khai tư thế, bắt đầu đảo chân theo thói quen của mình, cố gắng không để ý đến tiết tấu bước chân của Lâm Phong. Tập trung quan sát đối phương như Nhược Bạch đã nói với cô, quên hẳn tỷ số hiệp một, coi như trận đấu giờ mới bắt đầu.

Thấy Bách Thảo không bị dẫn dắt theo tiết tấu tấn công của mình,Lâm Phong nheo mắt, "hừ" một tiếng, khinh miệt lấn ép sát Bách Thảo,giống tinh huống kết thúc hiệp một, chính lúc ép Bách Thảo đến gần đường biên...

Ánh mắt lạnh lùng như thép, khóe miệng Lâm Phong lại lộ ra nụ cười khẩy.

Ánh mắt...

Khinh miệt đó...

Có thể dập tan...

Mọi nổ lực tự tin của đối phương...

"Nụ cười khẩy lạnh lùng là vũ khí của cô ta". Nhược Bạch nói giọng trâm trầm.

"... Nếu muốn thắng cô ta, trước tiên phải..."

"Hừ!"

Một tiếng cười gằn khinh khi bật ra từ khóe miệng Bách Thảo! Như có muôn ngàn ánh quang phát ra từ cơ thể. như cô là nữ thần hắc ám miệt thị nhân gian, bất cứ ai đứng trước mặt cũng đều trở nên nhỏ bé như loài kiến!

"Phập!"

Trong khoảnh khắc Lâm Phong ngạc nhiên, Bách Thảo xoáy thân đá hậu, nhanh như một ánh chớp, dũng mãnh như rồng cuốn gió, một cước mạnh như búa tạ đá trúng đầu Lâm Phong.

Bật ra ngoài biên.

"Phầng phầng phầng!"

Loạng choạng mấy bước, cuối cùng Lâm Phong vẫn không giữ được thăng bằng, mặt tái xanh, ngã ngồi xuồng sàn!

Khán giả sững sờ.

Tất thảy đều kinh ngạc, há miệng, ánh mắt không ai bảo ai đều dồn vào phía bên kia. Lâm Phong của võ quán Kiên Thạch, một Lâm Phong chỉ thất bại dưới tay Đình Nghi, lại bị một tuyển thủ vô danh, mới tham chiến đá bật khỏi sàn một cách thê thảm như vậy.

"A! Bách Thảo!"

Hiểu Huỳnh và toàn đội cổ động vui đến phát cuồng hét lên, quên cả hô khẩu hiệu, Bình Bình xúc động mắt đỏ hoe. Ôi, Bách Thảo có thề một cú đá gục Lâm Phong của Kiên Thạch như thế, nếu thua trận này cũng không đến nỗi mất mặt...

... Trước tiên phải chiến thắng nụ cười uy hiếp của cô ta.

2:5

Nhìn Lâm Phong từ đệm nặng nề đứng dậy, quay trở lại sàn đấu Bách Thảo trầm ngâm nghĩ.

Chẳng phải cũng chỉ là nụ cười khẩy thôi sao?

Hồi sống ở võ quán Toàn Thắng, cô đã biết các kiểu cười khẩy, cười miệt thị, nhạo báng xuyên thấu xương tủy, kiểu cười mà hồi nhỏ cô từng chui trong chăn khóc suốt đêm, mỗi kiểu cười của họ đều đáng sợ hơn kiểu cười uy hiếp của Lâm Phong hôm nay.

"Trời ơi..."

Đình Nghi bàng hoàng. Trước đây, cô cũng từng điêu đứng vì nụ cười khẩy lạnh lùng, uy hiếp của Lâm Phong. Nụ cười đó quả có sức sát thương, mãi về sau khi đã rèn luyện hoàn toàn không để ý đến nó, cô mới đối phó được Lâm Phong, bắt đầu chiến thắng, trận nào cũng thắng. Còn Bách Thảo... lại có thể lập tức đối phó, cũng cười khẩy trả đũa... lại có thể ra đòn đánh trả...

"Ha ha!"

Nhìn cảnh tượng đó, Đình Hạo bật cười thành tiếng, vô cùng hào hứng chăm chú theo dõi trận đấu.

Lúc này, Lâm Phong phát hiện mình đã không thể tiếp tục cười uy hiếp được nữa, chỉ cần cô cười là Bách Thảo nhất định sẽ cười trả đũa, nụ cười của cô chỉ có một kiểu, nhưng nụ cười của Bách Thảo lại luôn biến hóa, không hề trùng lặp!

Lại ngạo mạn tới mức như bố thí cho kẻ ăn xin.

"Oạch!"

Một cú đá ngang trúng eo Lâm Phong!

Kinh tởm đến mức nhìn thấy là buồn nôn.

"Phập!"

Một cú xoáy người đá hậu trúng ngực Lâm Phong!

Đáng ghét đến mức như con ruồi, xua mãi không đi.

"Phập!"

Một cú xuống tấn từ trên cao đạp trúng đình đầu Lâm Phong!

"Sao mình không phát hiện con bé còn có khả năng này..."

Diệc Phong trợn mắt, há mồm đến sái quai hàm. Thì ra, Bách Thảo cười khẩy còn lợi hại hơn cả Lâm Phong, đến nỗi chỉ Bách Thảo bật cười, Lâm Phong bị chấn động đến mức không còn sức đánh trả.

Nhược Bạch lặng thinh không nói một câu.

Sau khi nhận ra, cười khẩy chì là thủ đoạn tác chiến, phá được nụ cười uy hiếp của Lâm Phong, Bách Thảo hoàn toàn có thể tự tin trở lại. Dùng nụ cười khẩy lạnh lùng, khắc nghiệt hơn để khắc chế nụ cười uy hiếp của Lâm Phong,tác động vào lòng tự tin của Lâm Phong, Bách Thảo quả thật đã dùng đúng phương pháp.

Chỉ có điều... nụ cười khẩy của Lâm Phong được hình thành dần dần trong quá trình vô số lần giao đấu, Bách Thảo sao có thể trong nháy mắt đã có thể phát ra nụ cười đáng sợ đến thế? Thực sự chỉ là thủ đoạn thôi sao?

Lông mày anh thoáng nhíu lại.

Khi Lâm Phong từ bỏ chiến thuật cười khẩy, tỷ số đã bị Bách Thảo san bằng 5 : 5. Hiệp hai kết thúc.

Bách Thảo trầm ngâm trở về chỗ nghỉ giải lao, đón khăn mặt và chai nước Diệc Phong đưa, ngồi ngơ ngẩn. Khi vận dụng hết những kiểu cười mà vỗ quán Toàn Thắng đã sử dụng với mình, đột nhiên trí nhớ cô lại trở về những ngày đó.

Sư phụ luôn hy vọng cô có thể chính thức đứng trên võ đài, thi đấu một cách đường hoàng dũng mãnh. Trong cuộc đấu vòng loại, khi được thay Tú Cầm xuất chiến và giành chiến thắng, cô đã vui sướng chạy đi báo với sư phụ, cuối cùng cô đã có thể chính thức đứng trên võ đài. Nhưng sư phụ lại không thể đến xem cô thi đấu, võ quán Toàn Thắng không cho phép ông xuất hiện trước mọi người, họ bảo như thế sẽ khiến người ta nhớ lại nỗi nhục lớn nhất trong lịch sử võ quán Toàn Thắng.

"Bách Thảo, hay là từ nay cô cũng dùng chiến thuật cười khẩy này của Lâm Phong đi", Diệc Phong nói đùa, "Tôi thấy nụ cười khẩy của Lâm Phong hoàn toàn không phải...".

"Uống nước đi, hiệp ba sắp bắt đầu rồi."

Nhược Bạch ngắt lời Diệc Phong, Bách Thảo mở nút chai nước khoáng,ngửa cổ uống một hơi.

"Tùng Bách cố lên!! Tùng Bách cố lên!!!"

Các cô gái cổ động viên xúc động trào nước mắt, hô vang. Hiệp hai đã san bằng tỷ số, hy vọng lại xuất hiện! Họ tin tưởng Bách Thảo! Bách Thảo nhất định tạo nên kỳ tích!

Hiểu Huỳnh dùng hết sức hò hét, các cô gái khác cũng gào theo.

"Bách Thảo tất thắng! Tùng Bách tất thắng!!!"

Hiệp ba bắt đầu.

Nhìn hai người trên sàn đấu, Đình Nghi không khỏi kinh ngạc.

Lâm Phong hoàn toàn từ bỏ chiến thuật cười khẩy. Nhưng điều kỳ lạ là, rõ ràng trong hiệp hai nụ cười khẩy của Bách Thảo đã có công hiệu thần kỳ,nhưng khi Lâm Phong không cười khẩy nữa thì nụ cười trả đũa cũng đồng thời biến mất trên mặt Bách Thảo.

Một cô gái kiên cường.

Có lẽ Bách Thảo không muốn dùng cách đó để giành chiến thắng, Đình Nghi thầm nghĩ, nhưng thâm tâm không tán thành. Chỉ cần đánh bại đối thủ mà không vi phạm quy định thi đấu, thủ đoạn nào, phương thức nào cũng có thể vận dụng. Nếu từ bỏ mẹo vặt đó, thực chiến với Lâm Phong, Bách Thảo thực ra vẫn có khoảng cách.

Tuy nhiên, mấy pha giao chiến vừa rồi, xem ra...

Đình Nghi lại ngẩn người!

Không biết bắt đầu từ lúc nào...

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào khu vực thi đấu của võ quán Kiên Thạch. Cô gái đang giao chiến với Lâm Phong kia là ai? Đối diện với Lâm Phong của võ quán Kiên Thạch thực lực chỉ sau Đình Nghi, vậy mả cô ta tuyệt nhiên tỏ ra không hề thua kém. Từng bước, từng bước chiếm ưu thế và thế chủ động, lại có thể dẫn trước Lâm Phong!

"Phập!"

Né loạt tấn công của Lâm Phong, trong khoảnh khắc Lâm Phong phi thân đá ngang, cô gái đó như đã có chuẩn bị trước, xoáy người vọt lên, một cú đá hậu phản kích!

Sức mạnh của cú ra chân đó...

Kinh khủng đến mức khán giả trên sân cơ hồ có thể nghe thấy âm thanh phát ra từ tiếng đạp của bàn chân vào đầu Lâm Phong.

"Phập!!!"

Đầu lắc lư, Lâm Phong ngả sấp xuống đệm. Trọng tài đềm thời gian,cô gái đó đứng bên, bộ võ phục cũ đẫm mồ hôi, những giọt mồ hôi lớn từ trên mặt rơi xuống, dưới ánh đèn sáng trắng, như phát ra những tia sáng lóa mắt...

Nhưng điều khó tin là, thắt lưng cô ấy vẫn là đai trắng, tượng trưng trình độ sơ cấp nhất!

Khán giả bắt đầu ồn ào, đệ tử các võ quán tới ghé tai nhau bàn tán...

"Nhân vật nào thế? Thực lực rất đáng gườm, sao trước giờ không thấy?"

"... Không biết."

"Hình như người của võ quán Tùng Bách!"

"Tôi thăm dò được rồi! Đó là đệ tử mới của võ quán Tùng Bách,hình như tên là Thích... Thích Bách Thảo!"

"Thích Bách Thảo?"

"Có đúng là cô ấy lần đầu thi đấu không?"

"Rất bản lĩnh..."

"Sao tôi cứ cảm thấy hình như sư tỷ Lâm Phong không phải là đối thủ của cô ấy?"

"Sao có thể! Thực lực của sư tỷ Lâm Phong ai chẳng biết, còn cô ấy là lính mới toanh, cái tên cũng còn lạ hoắc..."

"Nhưng... nhìn kìa..."

Trong thời gian quy định, Lâm Phong đã đứng dậy, trận đấu lại tiếp tục. Nhưng, sau đó tình hình dường như hoàn toàn đảo ngược.

Khi Lâm Phong chủ động tấn công, cô gái của Tùng Bách đầu tiên luôn né tránh đòn, sau đó khi đối thủ đã dùng hết sức, trong khoảnh khắc khi ra đòn của đối phương trở nên máy móc không thể biển hóa thì cô ta chớp thời cơ phản công một cách quyết liệt, không thể tưởng tượng.

"Phập!"

Một cú đạp mau lẹ như sét đánh trúng ngực phải Lâm Phong!

Cùng với tỷ số từng điểm, từng điểm kéo dần khoảng cách, sự tự tin của Lâm Phong hình như cũng dần mất đi, trái lại cô gái của Tùng Bách càng triển khai sức mạnh và tốc độ đáng kinh ngạc, đến mức Lâm Phong chì có thể cầm cự không còn sức phản công!

"Ồ, sao có thể..."

Đình Nghi sững người nhìn Bách Thảo khí thể áp đảo trẽn sàn đấu.Chỉ có hai tuần lễ, sao cô ta có thể tiến bộ nhanh như vậy, cái người chỉ biết tấn công thục mạng trong những trân đấu lựa chọn đại diện của võ quán Tùng Bách lần trước và Bách Thảo bây giờ, cơ hồ hoàn toàn là hai con người khác nhau. Hơn nữa, từ lúc nào cô ta có khả năng phán đoán mau lẹ lợi hại như vậy, mỗi ý đồ của Lâm Phong hầu như đều nằm trong dự tính của cô ta.

"... Tiến bộ của cô ây thực sự đáng kinh ngạc."

Nén tiếng thờ dài, Đình Nghi không thể không thừa nhận lời nói vừa rồi của anh trai mình. Từ sâu trong lòng, cô thấy thích một người như vậy, có điều, nghỉ đến cảnh Sơ Nguyên và Bách Thảo ở bên nhau...

"Có điều, cô ấy vẫn kém xa, hoàn toàn không phải là đối thủ của em!" Những ý nghĩ phức tạp một lần nữa lại lóe lên trong đầu, Đình Nghi buột miệng nói ra.

Thân Ba vừa đẩy chiến kính đen trên sống mũi, vừa ngẩng đầu nhìn Đình Nghi vẻ nghi hoặc.

Không hiểu sao Đình nghi đột nhiên lại so sánh cô gái kia với bản thân mình. Mặc dù thực lực cô gái tên Thích Bách Thảo xem ra không tồi, nhưng nếu so với Đình Nghi khác nào một người đứng trên đỉnh núi, một người ở giữa lưng đèo.

"Thực lực hiện nay của cô ấy đúng là vẫn không phải là đối thủ của em." Đột nhiên phát hiện huấn luyện viên Thẩm Ninh ngồi giữa khán giả, Đình Hạo đang nói dừng lại, lát sau mới nói tiếp: "Chỉ có điều, em nên biết câu chuyện Rùa chạy thi với Thỏ. Chủ quan khinh địch là sai lầm đáng sợ nhất đối với mọi tuyển thủ Taekwondo".

Thời gian kết thúc trận đấu chỉ còn tính bằng giây.

Các đệ tử của võ quán Kiên Thạch ngồi im như chết.

Có lẽ sư tỷ Lâm Phong đã thua trong chiến thuật cười khẩy này. Sự thất bại của chiến thuật cười khẩy lạnh lùng khiến tinh thần của sư tỷ Lâm Phong bị tổn thương nặng nề, mà một khi tinh thần bị tổn thương, thi đấu chắc chắn khó khăn.

Nếu sư tỷ Lâm Phong không sử dụng chiến thuật cười khẩy...

Nếu Thích Bách Thảo kia không vận dụng chiến thuật cười khẩy trả đũa một cách giảo hoạt như vậy...

Họ không tin thực lực của sư tỷ Lâm Phong không bằng một nữ đệ tử mới toanh của võ quán Tùng Bách! Nhất định là... nhất định là chiến thuật đã sử dụng thất bại, nếu không sư tỷ Lâm Phong sẽ không bị động như vậy, tuyệt đối không thể bị Thích Bách Thảo kia đánh cho thảm hại như vậy!

Nếu trận đấu có thể quay trở lại...

"Bách Thảo! Bách Thảo!"

Cùng với tiếng hô dậy lên như sóng biển của các cổ động viện, một cú đá hậu kinh hoàng của Bách Thảo trúng giữa ngực khiến Lâm Phong mất thăng bằng, loạng choạng lùi về sau năm, sáu bước mới lấy lại thăng bằng.

Khi đã đứng thẳng lên được, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy.

Hiệp ba kết thúc, tỷ số chốt lại ở con số 10 : 5. Trong hiệp này,Bách Thảo hầu như không cho đối phương một cơ hội nào!

Tiếng hô qua những chiếc loa giấy của các cổ động viên của Tùng Bách trên khán đài lại ào lên, phấn kích, hoan hỉ, cuồng nhiệt. Hiểu Huỳnh xúc động quên hết tất cả, sau mấy câu khẩu hiệu quen thuộc, bắt đầu gào to theo tình cảm bát chợt trào dâng.

"Bách Thảo, Bách Thảo mình yêu cậu! Giống như chuột yêu gạo!"

A Nhân và mấy cô bạn thấy câu nói của Hiểu Huỳnh đã nói trúng tình cảm của họ lúc này, vậy là ai nấy bắc loa giấy cố hết sức hô thật to, kinh thiên động địa.

"Bách Thảo, Bách Thảo chúng mình yêu cậu! Như chuột yêu gạo!!!"

"Tuyệt lắm!"

Diệc Phong đấm lên vai Bách Thảo như huynh đệ.

Lần đầu tiên được Diệc Phong khen ngợi, Bách Thảo đỏ bừng mặt ngượng nghịu, muốn nói mấy câu khiêm tốn, nhưng vẫn đang xúc động tim đập thình thình, một lúc sau chỉ biết cười bẽn lẽn, lắp bắp:

"... Em... em... đã để mọi người lo lắng..."

"Tốt rồi, đừng khiêm tốn nữa, thắng quá đẹp!" Diệc Phong cười ngất, vỗ vai cô, đoạn quay sang nhìn Nhược Bạch đã khởi động xong, thong thả nói: "Nhược Bạch, sau đây tất cả đều dựa vào cậu, đừng để chúng mình thất vọng!".

"Cố lên!" Bách Thảo mắt sáng rực, nhìn Nhược Bạch.

Nhược Bạch sẽ không để họ thất vọng!

Càng không để các đệ tử của Tùng Bách thất vọng!

Mặc dù mỗi hiệp đều hết sức gay cấn, tỷ số thay nhau tăng lên,cuối cùng tuy rất khó khăn nhưng ở trong những giây cuối cùng với cú tung thân đá ngang dứt khoát đã nâng tỷ số lên 7 : 6.

"A!!!"

"Tùng Bách vô địch!!!"

"Tùng Bách vạn tuế!!!"

"Tùng Bách vạn tuế!!!"

Trên khán đài, cổ động viên và các đệ tử của võ quán Tùng Bách xúc động đến nghẹt thở, hò hét đến khản tiếng, âm thanh như sóng vang dội nhà thi đấu, họ quây chặt Nhược Bạch, Diệc Phong đang cúi chào các tuyển thủ Kiên Thạch!

Họ đã thắng!

Võ quán Tùng Bách đã thắng! Chiến thắng một cách khó tin võ quán Kiên Thạch thực lực chỉ sau Hiền Võ. Tùng Bách được vào vòng trong!

"Võ quán Tùng Bách! Vô địch thiên hạ!!"

"Võ quán Tùng Bách! Vô địch thiên hạ!!"

Trong tiếng hô điên cuồng của các đệ tử Tùng Bách, trận đấu giữa Hiền Võ và Không Nhân bắt đầu. Các đệ tử của Tùng Bách và Kiên Thạch vừa kết thúc thi đấu, đi ra ngoài.

Diệc Phong phấn khởi ra sức vẫy tay về phía các đệ tử Tùng Bách đang ở khu vực dành cho khán giả.

Thấy đồng đội của mình xúc động phát khóc, Nhược Bạch vốn lạnh lùng, lúc này ánh mắt cũng lấp lánh nụ cười. Nhưng khi nhìn thấy các đệ tử của Hiền Võ đang đi tới, nhìn thấy khuôn mặt rạng ngời như tỏa hào quang của Đình Hạo đi ngay phía đầu hàng, bước chân anh chợt chững lại, niềm vui vừa lóe lên trong đáy mắt bỗng dưng tắt ngấm,

"Bách Thảo! Chúng ta thắng rồi!"

Giọng nói lanh lảnh khiến Bách Thảo ngẩng đầu tìm kiếm, thấy Hiểu Huỳnh đang chen giữa đám đông, tay cầm cái loa lớn bằng bìa cứng vừa tươi cười nhảy lên, ra sức vẫy tay, miệng nói to:

"Bách Thảo! Vui quá! Chúng ta thắng rồi!!"

Nhìn Hiểu Huỳnh từ xa, nỗi xúc động không thể kìm nén, lại cuộn trào, mãnh liệt, vẫy tay với Hiểu Huỳnh, trong lòng Bách Thảo cũng vang lên những âm thanh tương tự:

Chúng ta thắng rồi!

Tùng Bách chiến thắng Kiên Thạch!

Mình đã chiến thắng Lâm Phong!

Nỗi xúc động, niềm vui khôn xiết này thật khó hình dung, nỗi buồn sau khi tuyên bố danh sách người đại diện võ quán thi đấu, tiếp đó là những ngày quan sát, nghiên cứu biến đổi trong khởi thế của đối phương, rồi bất ngờ thay thế Tú Cầm thi đấu! Đến hôm nay, lại thực sự có thể chiến thắng Lâm Phong!

Tất cả giống như một giấc mơ...

Một giấc mơ không có thật, nhưng xốn xang đến tận đáy lòng!

Hơn nữa, trải qua trận đẩu khó khăn chuyển bại thành thắng hôm nay, đột nhiên lại thêm tự tin vảo bản thân! Có lẽ trận sau, có thể đánh đẹp hơn trận này...

Như một thước phim quay chậm, khi đội quân thi đấu của Hiền Võ và Tùng Bách đi ngang qua nhau, có một người dừng lại trước mặt Bách Thảo.

Ðang vui vẻ vẫy tay cười với Hiểu Huỳnh, Bách Thảo ngây người, ngoái đầu nhìn.

Bắt gặp nụ cười nhu mì của Đình Nghi.

"Trận đấu ngày mai với em, tôi rất mong đợi."

Nói xong, Đình Nghi mỉm cười, rảo bước theo đồng đội vào sân.

Đúng vậy, như anh trai mình đã nói, khinh địch đối với bất cứ tuyển thủ Taekwondo nào đều là sai lầm đáng sợ nhất.

Thích Bách Thảo đã đánh bại Lâm Phong ngay trước mắt mình, vậy thì Thích Bách Thảo tuyệt đối không phải là một đối thủ có thể xem thường!

Nụ cười thoáng lộ nơi khóe miệng Bách Thảo.

Đánh bại võ quán Kiên Thạch, trận sau sẽ gặp võ quán Hiền Võ... mà nữ tuyển thủ đại diện cho Hiền Võ xuất chiến là... Đình Nghi.

Hình ảnh trận tỷ thí với Đình Nghi lần đó lập tức lướt qua trong đầu... Cô đã thất bại thê thảm... thậm chí không nhìn rõ Đình Nghi ra chân thế nào...

Đúng vậy, cô cũng rất mong đợi trận đấu ngày mai.

Hít một hơi thật sâu, không ngoái đầu nhìn theo Đình Nghi, Bách Thảo lặng lẽ theo sau Nhược Bạch và Diệc Phong, đi về phía các đệ tử của võ quán Tùng Bách trên khán đài, lúc này vẫn đang cuồng nhiệt hò reo mừng chiến thắng

loading...

Danh sách chương: