Thien Tai Nhi Tu Va Mau Than Phuc Hac Full Phan3 Chuong560 Cuc Cung Hac Mang


Một mảnh cây cối rậm rạp, mù mịt, không nhìn thấy ánh mặt trời, thỉnh thoảng từ trong rừng cây truyền đến tiếng mãnh thú gầm rú, gió lạnh từng trận, khiến cho người ta nghe thấy đã sợ mất mật.

Vân Khê lần theo hơi thở của ba con sủng thú trước đó mà tìm đến nơi này, vù vù vù, một trận gió lạnh từ trong rừng thổi đến, thổi đến thân mình lạnh buốt, khiến da gà nổi hết cả lên.

"Huyền Dực, ngươi sao rồi?"

Hơi thở của nó ngay vùng phụ cận, giờ phút này không hiểu sao không thấy hồi âm.

"Huyền Dực, ngươi không sao chưa? Hổ Vương và Hoàng Kim cự long sao rồi?"

Vẫn không có tiếng trả lời.

Không khí xung quanh càng lúc càng hiu quạnh yên tĩnh, đột nhiên từ sau lưng một cỗ tinh phong đánh tới.

"Cẩn thận!" Cửu cô cô tự động hiện thân đứng sau Vân Khê, chặn lại tinh phong lạnh thấu, chăm chú quan sát, nhìn thấy một con mãng xà khổng lồ đen xì, cái miệng mở to như chậu máu, một hồi cắn tới đây. Trong miệng nó còn có nửa cái đuôi rồng ở cổ họng đang giãy giụa lắc lư, hình dáng đuôi rồng cùng màu sắc khiến Cửu cô cô một cái liền nhận ra nó, nó chính là Huyền Dực.

"Là Hắc Mãng! Huyền Dực bị Hắc Mãng nuốt!" Cửu cô cô nhắc nhở Vân Khê.

"Cái gì?" Vân Khê có chút mơ màng, chưa từng nghe ai nói còn có rắn nuốt rồng bao giờ.

Kinh Hồng kiếm tuốt ra khỏi vỏ, Vân Khê kiếm hướng Hắc Mãng lạnh lùng nói: "Thả Huyền Dực, nếu không ta giết chết ngươi một mảnh da cũng không còn!"

"Hù dọa ai vậy? Cục cưng mới không sợ bị hù dọa như vậy đâu!" Hắc Mãng nuốt nốt cái đuôi rồng lại mở miệng nói chuyện, tiếng nói non nớt mềm mại, nó vừa nói chuyện vừa rung đùi đắc ý, rõ ràng chính là một bé Hắc Mãng thôi.

Một con Hắc Mãng niên kỷ còn ít mà hình thể đã có thể so như Hắc Mãng trưởng thành, lại có suy nghĩ cũng khả năng nói tiếng người, chẳng qua suy nghĩ còn chưa hoàn toàn chín chắn. Bởi vậy có thể thấy được, bộ tộc Hắc Mãng so với đồng loại khác cao cấp hơn rất nhiều.

Nếu đối phương không cắn nuốt Huyền Dực, Vân Khê nhất định sẽ bị tiếng nói đối phương làm mềm lòng, chỉ tiếc ác thú hung tàn thủy chung vẫn là ác thú hung tàn, không thể bởi vì nó còn nhỏ mà có thể xem nhẹ bản tính hung tàn của nó.

Hơi thở Huyền Dực càng ngày càng mỏng manh, Vân Khê trong lòng lo lắng.

"Thủy Quy cự thú, Cửu cô cô, thay ta bắt lấy nó, nhất định phải cứu được Huyền Dực!"

Phanh!

Thủy Quy cự thú ầm ầm xuất hiện, chấn động làm mặt đất cát bụi bay đầy trời.

Hắc Mãng cục cưng bên trái nhìn thấy có một Cửu cô cô hồ ly tinh uy vũ, bên phải có một Quy bá thập phần to lớn, nháy mắt mấy cái, lại nháy mấy cái lần nữa, bỗng nhiên lắc đầu kháng nghị nói: "Không công bằng! Các ngươi lấy nhiều bắt nạt ít, không công bằng!"

A, chuyện sống chết trước mắt như vậy còn nói lấy nhiều bắt nạt ít?

"Người bị não tàn sao?" Vân Khê thốt lên.

"Cái gì não tàn?" Hắc Mãng cục cưng tò mò hỏi.

Vân Khê khóe miệng mỉm cười, giải thích với nó: "Não tàn.... Não tàn nói đúng ra là đầu óc ngươi rất thông minh, ngay cả đạo lý sâu sắc như vậy ngươi cũng có thể nghĩ ra được, ngươi thật là tuyệt đỉnh thông minh a!"

Hắc Mãng cục cưng ánh mắt xanh ngọc sáng lên vui vẻ nói: "Không sai! Ta chính là não tàn! Cục cưng chính là kẻ não tàn thông minh nhất trên đời này!"

Vân Khê hắc tuyến, hôm nay thật đúng là đụng phải cái cực phẩm rồi, chính là một cái cực phẩm Hắc Mãng cục cưng.

"Lấy nhiều bắt nạt ít ? Tốt, lão nhân gia ta cũng không đi bắt nạt một cái con rắn nhỏ, nhanh gọi cha ngươi, mẹ ngươi còn có tam cô lục bà, cậu anh thúc bá, hết thảy gọi tới đây! Lão nhân gia hôm nay liền đem cái tổ rắn bọn ngươi phá tan!" Thủy Quy cự thú tâm cao chí khí ngang tàn, hơi thở phì phò ầm rầm nói.

"Không cần nói cũng gọi, dù sao bọn họ đều ở gần đây!" Hắc Mãng cục cưng nhận lấy lời đề nghị, ngửa mặt lên trời hí dài một tiếng, thanh âm bén nhọn xuyên thấu hư không, từ xa có tiếng vọng truyền lại.

Nhiều lần, từ bốn phương tám hướng, vô số thanh âm truyền trở lại.

Kinh Hồng kiếm pháp trong tay Vân Khê đột nhiên run lên, đột nhiên ủ rũ, một thanh trưởng kiếm thẳng tắp bồng ủ rũ mềm nhũn nằm úp sấp xuống đất. Sau lưng Vân Khê cũng toát ra một trận mồ hôi lạnh, nghe thấy thanh âm này, ít nhất phải có mấy trăm tiếng kêu Hắc Mãng, cái này xong rồi!

Bọn họ bị theo dõi!

Thủy Quy cự thú thú nghe thấy những tiếng kêu này, mai rùa nhảy dựng lên, lắp bắp nói: "Thân thích nhà ngươi....Thật đúng là nhiều a...Chạy mau đi!"

Thủy Quy thần thú không còn can đảm nữa, chỉ muốn chạy trốn.

Cửu cô cô liếc nhìn chỗ Thủy Quy cự thú biến mất hết sức khinh bỉ, một chút can đảm cũng không có, nó thấy hổ thẹn khi kết bạn cùng.

"Cửu cô cô, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?" Vân Khê ngoài mặt tỏ vẻ trấn định, trong lòng nói chuyện cùng Cửu cô cô, một lát sau, nàng đã cảm nhận được mặt đất rung chuyển dữ dội, so với động đất còn thấy đáng sợ hơn, này không biết có bao nhiêu Hắc Mãng hướng tới bọn họ chạy đến bao vây.

Cửu cô cô im lặng trong giây lát, lạnh lùng nói một câu: "Im lặng xem thế nào."

"Vậy nếu xem không nổi nữa thì sao?" Vân Khê nói tiếp.

"Xem không được nữa, vậy...chạy!" Cửu cô cô không hổ là Cửu cô cô, vĩnh viễn trấn định như vậy, cho dù muốn chạy trốn cũng phải chạy trốn cho oai phong, không giống như Thủy Quy cự thú, chạy trốn như vậy thật đáng khinh.

Vân Khê giờ phút này thể lực phục hồi một chút, nếu muốn thi triển thuật Na Di lần nữa cũng không thành vấn đề, đánh không lại thì bỏ chạy, không có gì phải sợ, chỉ đáng tiếc Huyền Dực, Hổ Vương và Hoàng Kim cự lòng ba con thú sủng, thân là chủ nhân của chúng nó, nàng làm sao có thể vứt bỏ chúng lại không thèm để ý còn bản thân thì chạy trốn mất.

Vân Khê trấn định, cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu Hắc Mãng đều có trí tuệ con người, có lẽ còn có thương lượng đường sống.

Phì phì phì....

Không bao lâu sau, mấy trăm đầu Hắc Mãng đem một người một thú sủng quây tròng bao vây, trong vòng một vùng bị mùi bao phủ, hôi thối vô cùng.

Vân Khê không nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được. Nàng che mũi lại, trong lồng ngực cảm giác buồn nôn sôi trào.

Bên trong bầy Hắc Mãng, có hai con Hắc Mãng trườn ra ngoài, đi tới bên người Hắc Mãng cục cưng, ánh mắt ôn nhu, cùng hình thể khổng lồ hung hăn bọn chúng vô cùng không thích hợp.

"Cục cưng, người này khi dễ con sao?" Hắc Mãng thanh âm phát ra là một giọng nữ nhân, ánh mắt xanh ngọc âm u hướng Vân Khê ép xuống, Vân Khê lập tức cảm giác được trên mặt môt trận đao cắt đau nhói.

"Mẫu hậu, không phải nàng khi dễ ta, là thú sủng của nàng khi dễ ta! Bọn họ lấy nhiều bắt nạt ít, muốn khi dễ cục cưng!" Hắc Mãng cục cưng kinh hoảng tố cáo.

Thì ra Hắc Mãng cục cưng chính là con cưng của mãng hoàng và mãng hậu Hắc Mãng Sơn, mãng hậu sau khi nghe thấy có thú sủng khi dễ con nó, ánh mắt hung ác lập tức quét về phía Cửu cô cô: "Là ngươi muốn hại cục cưng của ta?"

Cửu cô cô trầm mặc, không muốn trả lời, bởi vì nó cảm thấy câu trả lời như vậy không có bất kỳ ý nghĩ gì, dù sao sớm hay muộn cũng là một trận ác chiến.

Cửu cô cô thái độ cao ngạo càng chọc giận mãng hậu: "Đừng tưởng rằng ngươi là cửu vĩ hồ, là thần thú vạn năm cao quý nhất thì ngươi có thể khinh thường gia tộc Hắc Mãng ta. Ta nói cho ngươi biết, Hắc Mãng Sơn chính là địa bàn của gia tộc Hắc Mãng, bất luận kẻ nào chưa được sự phép của Hắc Mãng gia tộc, người tự ý đi vào đều phải chết!"

Mãng hậu ngửa đầu ra sau hướng lên trời hí dài một tiếng, trong bầy đàn Hắc Mãng có hai con cự xà trường ra khổi bầy rắn, trong miệng nó ngậm một nửa thân mình một con thú bốn chân.

"Các ngươi nhìn đi, hai bọn chúng cũng bởi vì tự tiện xông vào địa bàn Hắc Mãng gia tộc ta cho nên mới rơi vào kết cục như vậy."

Cửu cô cô ánh mắt biến đổi, nới với Vân Khê: "Là Hổ Vương và Hoàng Kim cự long."

Vân Khê nhướng mày, khó trách nàng cảm ứng được hơi thở của Hổ Vương cùng Hoàng Kim cự long yếu ớt như vậy, thì ra bọn hắn đều gặp bất trắc, trong lòng nhất thời tức giận.

"Chúng ta tới lần này tuyệt đối không có ác ý, càng không muốn quấy rầy cuộc sống của các ngươi. Chỉ cần các ngươi thả ba thú sủng của ta ra, thì mọi việc coi như xong, nước giếng không phạm nước sông, nếu không như vậy, cả hai bên một hồi ác chiến, các ngươi cũng chưa chắc toàn thân trở ra!"

Đám Hắc Mãng nghe thấy lời nàng nói không nhịn được cười thầm, thật giống như nghe thấy lời nói buồn cười nhất trên đời.

"Chỉ bằng ngươi?" Mãng hậu ngạo nghễ cười lạnh.

"Không sai, chỉ bằng ta!" Vân Khê mi tâm anh khí chớp động, sát khí lộ ra "Mặc dù đôi mắt của ta không nhìn thấy, thực lực của ta không bằng các ngươi, nhân số cũng không bằng các ngươi, nhưng ta tuyệt đối không vứt bỏ thú sủng của ta, chiến hữu của ra, một mình chạy trốn! Cho dù hôm nay ta chết ở chỗ này, ta cũng muốn kéo các ngươi theo làm đệm lưng! Có thể giết được bao nhiêu liền giết bấy nhiêu, ta một mạng đổi lấy mấy mạng các ngươi, kiếm tiền như vậy thật là lời cho ta!"

Kinh Hồng kiếm bị tinh thần của nàng kinh động cũng từ từ phấn chấn, nằm sấp mềm nhũn trên đất rốt cục khôi phục lại tột cùng kiên định, phát ra tiếng kêu vù vù.

Tiếng cười vang trời của Hắc Xà từ từ mất đi, mấy con Hắc Mãng đứng ở hàng đâu đáy mắt rối rít lộ ra hung quang, Mãng hậu nheo mắt nhìn chằm chằm Vân Khê một hồi lâu, lạnh lùng nói: "Ta rất thưởng thức dũng khí bảo vệ thú sủng của ngươi, bất quá quy củ chính là quy củ, các ngươi tự ý vào địa bàn Hắc Mãng gia tộc ta phải bị trừng phạt, nếu không một khi quy củ bị phá hủy, ngày sau sẽ càng có nhiều người xông mà Hắc Mãng Sơn ta, nhiễu loạn cuộc sống chúng ta, đây là điều ta tuyệt đối không cho phép! Bổn hậu hiện tại cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi có thể thắng được Hắc Mãng dũng sĩ đệ nhất gia tộc ta, bổn hậu sẽ đồng ý lưu lại ngươi hai cánh tay sau thả ngươi rời đi!"

Tê....

Tê.....

Đám Hắc Mãng trở uy, khí thế ngập trời.

Vân Khê sắc mặt trầm xuống, đây là cái cơ hội gì? Cho dù thắng cũng phải lưu lại hai cánh tay, điều kiện như vậy không khỏi quá hà khắc rồi.

"Các ngươi lấy nhiều bắt nạt yếu vốn dĩ không công bằng! Ta không cần cơ hội đãi ngộ không công bằng như vậy!" Vân Khê một hồi cự tuyệt.

"Mẫu hậu nàng nói cũng không sai, thật sự chúng ta đây lấy nhiều lấn ít, như vậy không công bằng!" Hắc Mãng cục cưng ngây thơ nói.

Mãng hậu trẫn an cục cưng, giọng nói ấm áp: "Cục cưng, đối phó với người ngoài, không cần nói chuyện công bằng với bọn họ! Như vừa rồi nếu chúng ta không có ở bên cạnh ngươi, như vậy lấy nhiều bắt nạt ít, bị bọn họ khi dễ cũng chính là cục cưng ngươi!"

Hắc Mãng cục cưng lắc đầu: "Nhưng là bọn họ không có khi dễ cục cưng, bọn họ để cho cục cưng gọi mẫu hậu tới, cho nên chúng ta cũng phải công bằng."

Vân Khê trong lòng bất chợt đối với Hắc Mãng cục cưng có hảo cảm, đứa nhỏ này thật sự rất chân thành a!

Đối mặt với sự kiên trì của hài từ, Mãng hậu chần chừ, trước khi nó mở miệng Vân Khê liền đoạt trước: "Không bằng để ta đề ra một phương pháp xử lý công bằng đi, ta tới khiêu chiến cao thủ của các ngươi, ta đánh bại một, các ngươi liền buông tha một thú sủng của ta, bảo đảm bọn họ hoàn hảo không tổn hao gì, nếu là ta thua, ta cũng không có gì để nói, cam tậm nhận lấy cái chết, như thế nào?"

Căn cứ vào kinh nghiệm của nàng, nàng biết mãng xà đem người hoặc thú sủng nuốt vào bụng sau cần một khoảng thời gian để tiêu hóa, sẽ không lập tức chết luôn. Nàng còn có thể cảm ứng được hơi thở yếu ớt của ba thú sủng, chứng minh bọn họ còn cứu được, nàng phải nắm chắc thời gian cứu bọn chúng ra mới được.

"Tốt! Đừng nói chúng ta khi dễ ngươi, bổn hậu sẽ cấp cho ngươi cơ hội này." Mãng hậu truyền âm tê tê, từ giữa đám mãng xà trườn ra ba con cự xà, mỗi con đều sở hữu dáng vẻ riêng.

"Bọn họ ba người tới rồi, thứ tự thế nào tùy ý ngươi chọn!"

Vân Khê nào có nhìn được mà phân biệt ba bọn chúng, âm thâm truyền lời tới Cửu cô cô, để nó giúp nàng phán đoán thực lực riêng của mỗi con cự xà.

"Bên trái là một con có dáng to lớn, đuôi thô, có vết bớt tròn, trên trán có một cái sừng dài, bén nhọn, đấy là vũ khí chủ yếu của nó, ngươi nên để ý! Hai con Hắc Mãng còn lại thực lực đều hơn nó, người liền từ dễ đến khó, trước từ bên trái bắt đầu đi." Cửu cô cô nhìn lướt qua, nhanh chóng phán đoán.

"Tốt, vậy đầu tiên bắt đầu từ bên trái đi." Vân Khê tin tưởng vào phán đoán Cửu cô cô vô điều kiện.

Kinh ồng kiếm trong tay run lấy bẩy mấy cái, ô ô kêu to, không rõ ý đồ gì.

Vân Khê không cho nó cơ hội lùi bước, ước lượng cước bộ, toàn bộ dựa vào thính giác, dịch bước đến giữa sân. Đây là cuộc chiến giữa nàng và Cự mãng, cho nên Cửu cô cô không cách nào giúp nàng, nàng chỉ có thể dựa vào thực lực thực sự bản thân ra sức liều mạng!

"Ngươi đi đi! Không nên gây tổn hại khí thế bộ tộc Hắc Mãng ta!" Mãng hậu vung đuôi dài, dẫn dắt cục cưng cùng tộc nhân cùng nhau lui ra phía sau, cách biệt vòng chiến.

Trong vòng chiến chỉ còn lại Vân Khê cùng Hắc Mãng bị lựa chọn, một người một xà giằng co với nhau.

Hắc Mãng há mồm to đấy màu, thịt hồng lưỡi thâm đen phun gió thổi tới, trên cao nhìn xuống, mắt nhìn xuống Vân Khê, rõ ràng là hèn mọn cùng vẻ khinh miệt.

Chỉ là một con người, lại là một người mù làm sao có thể chiến thắng nó?

Quả thực là buồn cười!

"Loài người, mau đầu hàng sớm đi, trước khi chết có thể chịu ít đau khổ một chút."

Tê tê......

Một chất lòng theo khóe miệng nó chảy xuôi xuống, nhỏ vào trong đất bùn, từng sợi khói đen toát lên.

Nếu người bình thường nhìn thấy một màn này, đã sớm bị làm cho sợ tè ra quần, đáng tiếc Vân Khê bị mù, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ cảm thấy một trận mùi hôi thối khó chịu.

Ngón tay chọc vào hai lỗ mũi, Vân Khê thanh âm buồn bực nói: "Nghe nói trên đầu người có một cái sừng rất dài, mắt ta không nhìn thấy có thể cho ta sờ một chút được không?"

Hắc Mãng rõ ràng ngẩn ra, ánh mắt kỳ dị liếc nàng một cái.

"Sừng lớn trên đầu Long tộc cũng không có gì kỳ quái nhưng lại là sừng mãng tộc thì có chút kỳ quái. Không phải ta hù dọa ngươi, ta lo lắng thứ đồ dài trên đầu ngươi không phải thứ tốt, có thể an nguy đến tánh mạng. Vì tánh mạng của ngươi nên suy nghĩ cẩn thận, cho nên ta giúp ngươi nhìn qua một chút. Ta hiểu biết y thuật, lương y như từ mẫu, ta sẽ không thừa dịp người không chú ý mà đánh lén ngươi, thật đấy." Vân Khê tận lực dùng giọng nói vô cùng thành khẩn cùng với nó nói chuyện với nhau.

Hắc Mãng vốn dĩ không suy nghĩ phức tạp như con người, nghe nàng nói xong tựa hồ có chút đạo lý, không khỏi có chút chần chờ. Nó mới ra đời trên đầu đã có một cái sừng, các tộc nhân đối đãi đối với nó như đối với quái vật, chỉ có cha mẹ nó coi nó như trời sinh ra nhân tài, đào tạo như bảo bối. Từ nhỏ đã không có cách nào hòa đồng được với đám bạn đồng lứa, trong nội tâm nó che dấu một chút tự ti, cho nên chỉ có không ngừng tu luyện mà vượt lên, võ lực mình càng tăng lên, dùng vũ lực tới chinh phục tộc nhân, nhận được sự chấp nhận của tộc nhân.

Cái sừng trên đầu nó đến tột cùng là trời sinh dị tượng hay vẫn chỉ là một căn bệnh, chính là cũng không rõ ràng lắm, nghe mấy lời giả dối của Vân Khê, tâm tư nó lung lay bất định.

"Đừng tin lời của nàng! Loài người rất xảo trá, nàng muốn cứu thú sủng ra cho nên mới cố ý bịa đặt lừa gạt ngươi. Ngươi đừng nghe nàng, chỉ cần quan tâm tới giết nàng thôi!" Mãng hậu lớn tiếng quát, cắt đứt suy nghĩ mông lung của Hắc Mãng.

Vân Khê khẽ cười một tiếng, tiếp tục nói: "Ngươi nếu không tin lời ta nói, liền liên tục hít thở sâu 100 cái thử xem, nhớ kỹ, nhất định phải toàn lực hít thở sau, không được ăn bớt ăn xén một cái nào. Nếu sau 100 cái hít thở sau, ngươi không cảm thấy có bất kỳ cảm giác gì không đúng vậy thì rõ ràng sừng trên đầu ngươi không có vấn đề gì, ngược lại..."

Vân Khê cúi đầu cười, không có tiếp tục nói tiếp.

Hắc Mãng bán tính bán nghi, nghĩ thầm dù sao cũng chỉ là 100 cái hít thở, nó cũng có gì tổn thất, cho nên tựu làm theo lời nàng, bắt đầu hít thở sâu.

Hô....hút....hô....hút.....hô.....hút.....

Những con Hắc Mãng khác cũng làm theo nhịp hít thở như vậy, hít thở, hít thở.....

"A a, đầu ta choáng váng quá!"

"Của ta cũng vậy chẳng nhẽ chúng là đều bị bệnh hết?"

Đáy mắt đám Hắc Mãng đảo quanh choáng váng, không còn nữa ánh mắt lộ ra hung quang khi trước.

Vân Khê đáy lòng cười thầm, đổi lại là bất cứ ai, liên tục hít sau 100 cái cũng sẽ choáng váng hoa mắt chóng mặt.

Mãng hậu nhiên hai bên tộc nhân của mình, hai mắt co lại, tức giận trừng mắt hướng Vân Khê: "Ngươi đang muốn đùa bỡn cái gì?"

"Không có a! Ta chỉ nói cho chúng nó biết một chuyện, đây chỉ là điều cơ bản của nguyên lý y học, nếy liên tục hít thở sâu 100 cái, thân thể cảm thấy khác thường, đã nói lên rằng cơ thể bọn họ xuất hiện vấn đề, hơn nữa mỗi loại thân thể xuất hiện một tình trạng nghiêm trọng không giống nhau, cũng chỉ có thể tự căn cứ vào tình trạng của bản thân mà suy ra." Vân Khê nói xong đạo lý rõ ràng, vì nó mà phân tích tiếp: "Ta đây lúc xâm nhập vào Hắc Mãng Sơn phát hiện địa thế Hắc Mãng Sơn quá cao, nên không khí loãng, trong không khí có mùi vị quái dị, vô luận là người hay thú, hít khí vào lâu dài như vậy tất nhiên có thể dẫn đến hậu quả xấu. Còn có, thực vật cùng nguồn nước xung quanh đều có vấn đề, các ngươi sống lâu dài trong hoàn cảnh khắc nghiệt như này khó tránh khỏi cơ thể xuất hiện tình trạng dị thường."

"Đúng! Đúng! Ta cũng cảm thấy nước của chúng ta nơi này rất khó uống, một chút mùi vị cùng không có!" Có một Hắc Mãng tích cực lên tiếng, vô cùng đồng ý với lời giảng giải của nàng.

"Ta cũng phát hiện thấy, món ăn thôn quê trên núi đều rất khó ăn, ăn nhiều đến chán ngấy." Nhóm Hắc Mãng khua môi múa mép, ồn ào nghị luận nói ra, càng tô càng đen, càng nghị luận càng thấy mọi người trên cơ thể ai cùng đều bị bệnh.

Mãng hậu mặt âm trầm, cả người sát khí bao phủ, tộc nhân nó có lẽ đơn thuần dễ lừa, nhưng nó rõ ràng thật sự, Hắc Mãng bộ tộc chúng nó trăm ngàn năm qua đều sinh hoạt tại nơi này, nếu như có bệnh như vậy chẳng nhẽ các triều đại tổ tiên đều có bệnh hết sao.

Hừ, con người đáng giận, dám lừa gạt chúng nó?

"Mọi người đừng tin chuyện vớ vẩn, căn bản là không có chuyện đó! Trên đời này mùi vị nước ở đâu cũng giống nhau không có bất kỳ khác biệt nào."

"Không phải a! Mẫu hậu, thật sự choáng váng muốn ngất, thật không thoải mái, ta nhất định bị bệnh rồi." Hắc Mãng cục cưng hai mắt lảo đảo chớp, lung la lung lay nói.

"Vương hậu, chúng ta cũng sắp muốn ngất đi, có lẽ thật sự bị ngã bệnh." Đám Hắc Mãng dù rất muốn nghe lời Mãng hậu nhưng bọn họ càng thêm quan tâm tình trạng cơ thể của mình.

"Loài người, chúng ta bị bệnh rồi, phải làm sao bây giờ? Ngươi có phương pháp nào xử lí chữa trị hay không?" Đám Hắc Mãng đem ánh mắt mong chờ nhất tề quăng hương Vân Khê

Mãng hậu giận đến đỉnh đầu bốc khỏi, biết rõ đối phương nói hưu nói vượn, nó lại không có biện pháp thuyết phục tộc nhân của nó.

Vân Khê đứng tại chỗ cười một tiếng nói: "Muốn trị bệnh này thật ra không khó. Ta có hai biện pháp, muốn đưa ra cho các ngươi tham khảo. Cách thứ nhất, nếu là bởi vì hoàn cảnh địa lý tạo ra ảnh hưởng như vậy phương pháp xử lí trực tiếp chính là rời xa nơi đây, đổi chỗ ở mới....."

Nói cách khác, muốn chúng nó dọn nhà rời xa Hắc Mãng Sơn.

"Ngươi nói nhảm gì vậy! Chúng ta gia tộc Hắc Mãng từ trước đến nay đều sống ở nơi này, nơi này chính là nhà của chúng ta, chúng ta chính là cũng muốn chết tại nơi này!" Mãng hậu tức giận quát lớn.

Vân Khê vẫy vẫy tay nói: "Dĩ nhiên, cách thứ nhất nhất định không được, căn bản là không thực tế. Không sao, ta còn có biện pháp."

Nàng vươn ra hai ngón tay, kéo kéo tay tiếp tục nói: "Cách thứ hai thì đơn giản hơn. Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày các ngươi đem mình treo ngược ba canh giờ, treo ngược như vậy có thể khiến có khí huyết trong cơ thể tràn về, khơi thông kinh mạch, chẳng những có thể chữa bệnh lưu thông máu còn có thể khiến các ngươi thông minh hơn."

Những con Hắc Mãng khác thấy thế, liền học theo tư thế, mọi người đều tự tìm một cái thân cây rồi treo ngược.

"Có thể trở nên thông minh hơn sao? Có thật không? Ta muốn thử một chút!" Hắc Mãng cục cưng đối với lần này cảm thấy hứng thú vô cùng, thoáng cái hăng hái hẳn, đuôi dài vung lên, nó treo ở trên một gốc cây đại thụ . thân thể ngược xuống, lấy cây làm trung tâm, đung đưa giống đồng hồ quả lắc.

Trong nhất thời, cả cánh rừng, từng dãy Hắc Mãng treo ngược, cái gì đó lay động, tình huống vô cùng hoành tráng.

Cửu cô cô suy nghĩ trống rỗng, mi mắt híp lại, tầm mắt có thể thấy được vô số cái đầu rắn đung đưa. Cửu cô cô từ trước đến giờ đều ít khen người cũng không nhịn được trừ dưới đáy lòng tán dương công phu lừa dối của Vân Khê, vài ba câu nói xạo, liền khiến cả gia tộc Hắc Mãng đầu óc choáng váng, bổn sự như vậy, ai có thể có? Lại có thể đối mặt với một bầy đầy Hắc Mãng như vậy, có thể khiến lâm nguy không loạn, túc trí đa mưu đây?

Mãng hậu khó thể nói lên lời tâm tình mình giờ phút này, nó căm giận nhìn Vân Khê, nghiễm nhiên coi nàng tà thuyết mê hoặc người mê hoặc chúng nhân. Nó vậy mới không tin mỗi ngày treo ngược ba canh giờ là có thể chữa bệnh.

"Hết thảy xuống cho ta! Bây giờ ở đây tỷ võ không cho các ngươi đùa bỡn cái con khỉ!"

Mãng hậu lên tiếng đe doạn, hàn khí âm thầm đẩy ra, ý đồ khiến tộc nhân cảm giác nhạy bén một chút, khiến bọn họ tự động tự giác từ trên cây nhảy xuống. Ai ngờ một chút điểm uy hiếp này của nó đối với bọn chúng căn bản không có hiệu quả, không có ai nghe theo nó, mọi người tiếp tục treo ngược trên cây, tiếp túc lắc mình.

"Mẫu hậu, chúng ta là Hắc Mãng cao quý không phải là con khỉ!" Hắc Mãng cục cưng treo ngược, bất mãn nhìn mẫu thân, mẫu thân đại nhân sao có thể nói bọn họ là con khỉ được? Khỉ hoang trong núi làm sao có thể so sánh cùng Hắc Mãng gia tộc cao quý bọn hắn chứ? Đây đối với bọn hắn thật là vũ nhục lớn!

Mãng hậu an ủi hài tử: "Mẫu hậu chẳng qua so sánh cách khác cũng không nói các ngươi chân chính là khỉ."

Hắc Mãng cục cưng không chốc lát không cách nào chấp nhận, hừ hừ quăng qua quăng lại, Mãng hậu một trận nhức đầu, bể đầu sứt trán.

Vân Khê nghe động tĩnh, thấy mọi người phối hợp như vậy, nàng liền mừng rỡ không dứt, lên tiếng nói: "Lúc mọi người treo ngước, cũng làm mấy động tác đơn giản giống như ta, hiệu quả càng tốt hơn. Mọi người nhìn ta làm!"

Hai tau nàng chống xuống, làm tư thế chồng cây chuổi, vì đám Hắc Mãng vừa làm mẫu vừa hô khẩu hiệu: "Mọi người cùng nhau làm, trái ba vòng, phải ba vòng, cổ lắc lắc, mông lắc lắc...."

Chỉ một thoàng, cả cánh rừng, đám Hắc Mãng học theo bộ dạng nàng, cổ lắc lắc, mông lắc lắc.....Một trận kia khiến nhiều người không thể nhịn cười.

loading...