Chương495: Ôn tồn ly biệt

    Q.5 - Chương 106: Ôn Tồn Ly Biệt

Gia tộc Hiên Viên ngập tràn không khí chúc mừng. Đại tiểu thư ngủ say mười mấy năm rốt cục đã tỉnh, rất nhiều người kích động đến khóc rống cả lên, trong đó, vị đầu tiên chính là Hiên Viên gia chủ, kể từ khi nữ nhi tỉnh lại, ông đã xông tới độc chiếm, ôm nàng khóc lớn, thấy vậy Long Thiên Trạch ở bên vừa nóng lòng lại vừa bất đắc dĩ.

Ái thê thức tỉnh, hẳn là mình ôm nàng đầu tiên mới đúng, ai ngờ tự dưng lại nhảy ra ông cụ không cho hai vợ chồng bọn họ ôn tồn đoàn tụ với nhau. Hắn biết, cha vợ có ý trừng phạt hắn, trừng phạt vì đã không chiếu cố con gái của ông cho tốt, để nàng hôn mê nhiều năm, chịu nhiều đau khổ như vậy.

"Cha, để con nói vài lời với Thiên ca đi." Dưới thỉnh cầu của Hiên Viên Túc Nhã, lúc này Hiên Viên gia chủ mới buông nữ nhi ra.

"Nha đầu không có lương tâm! Gả chồng là quên cha, ông lão này thương tâm quá!"

"Được rồi mà, ông ngoại! Dù sao mẹ cũng đã tỉnh, khẳng định không chạy được, còn nhiều thời gian, người để cha mẹ nói chuyện riêng tư chút đã." Long Thiên Thần nửa kéo nửa dắt, rốt cục lôi được ông ngoại sang một bên, tạo chỗ trống cho phụ thân chen chân lên.

"Nhã Nhi." "Thiên ca."

Khi Long Thiên Tuyệt cất bước vào gian phòng, nhìn qua, chính là cảnh cha mẹ thâm tình ôm nhau như vậy, giờ khắc này, tất cả khúc mắc trong lòng đều giải quyết, bình thường trở lại. Đây là tình yêu giữa cha mẹ, cho dù đắng hay ngọt, chỉ người trong cuộc như bọn họ mới có tư cách nói. Điều hắn có thể làm, chính là tôn trọng và chúc phúc.

"Mẹ." Ngưng mắt nhìn dung nhan mẫu thân đã không thấy mười mấy năm mà như mới hôm qua, tâm tình Long Thiên Tuyệt vô cùng kích động, tựa như nhớ tới khoảng thời gian thơ ấu, hắn kìm lòng không nổi thốt lên.

Hiên Viên Túc Nhã ngẩng đầu, thấy nam tử trẻ tuổi đứng bên cửa phòng, dung nhan xuất chúng, khí chất như một vị thần, ánh mắt của bà nhòa đi, tầm mắt từ từ mơ hồ: "Tuyệt Nhi, là con sao?"

Lồng ngực Long Thiên Tuyệt phập phồng kịch liệt, vọt một bước tới trước giường, hắn quỳ một chân trên đất, hai tay run rẩy cầm tay mẫu thân, nghẹn ngào: "Mẹ, là con. Người rốt cục đã tỉnh rồi, hài nhi tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp người nữa. . . . . ."

"Tuyệt Nhi, để cho mẹ nhìn con nào." Hiên Viên Túc Nhã nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Long Thiên Tuyệt, tay bà khẽ run. Chẳng lẽ bà lại chưa từng có suy nghĩ mẫu tử bọn họ không còn cơ hội gặp nhau sao?

"Mẹ, còn con nữa, con là Thiên Thần đây." Long Thiên Thần quỳ gối bên người huynh trưởng, tham luyến sự vuốt ve ôn nhu của mẫu thân, hắn muốn hưởng thụ đãi ngộ ngang hàng.

"Thần Nhi. . . . . . Tốt, các con đều sống khỏe mạnh, thật sự là tốt quá rồi." Mẫu tử ba người ôm nhau, ôn tình lặng lẽ chảy khắp gian phòng.

Vân Khê nắm tay Tiểu Mặc chờ ngoài cửa, không lập tức đi vào, nàng muốn để cả nhà bọn họ thêm chút thời gian đoàn tụ với nhau. Thiên Tuyệt rốt cục đã đoàn viên cùng cả nhà, cha mẹ và đệ đệ đều khoẻ mạnh, thế gian này không có chuyện gì hạnh phúc hơn thế. So với nàng, hắn đã hạnh phúc nhiều lắm rồi. Xem tình trạng nhận thức trước mắt, mẹ ruột bị người ta giết hại, phụ thân là ai, sống hay chết đều không biết, nàng chỉ còn một ca ca. . . . . . Suy nghĩ lơ đãng, chợt nghe trong phòng có người nhắc tên nàng.

"Khê Nhi? Sao lại không vào?" Long Thiên Tuyệt bước nhanh ra cửa, đưa tay phải về phía nàng, trong ánh mắt ôn nhu ngập ý cười vẫn vương một ít nước, "Khê Nhi, mẹ muốn gặp nàng."

Vân Khê sửa lại tư duy trong đầu, đáy lòng có chút thấp thỏm, con dâu xấu cuối cùng cũng phải gặp cha mẹ chồng, cho dù người thường tự tin như nàng cũng nhịn không được mà khẩn trương.

Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, lại kề sát bên tai nàng, cong môi khẽ cười: "Chớ khẩn trương, nếu mẹ không thích nàng, ta đây lập tức dẫn nàng bỏ trốn --"

"Người nào phải trốn chứ? Chán ghét!" Vân Khê đạp cho hắn một cước, tức giận liếc xéo, tâm tình nhất thời thả lỏng không ít.

Mờ ám giữa đôi vợ chồng không tránh được ánh mắt Hiên Viên Túc Nhã, chưa chính thức gặp mặt con dâu, đáy lòng bà đã có ấn tượng tốt với Vân Khê rồi. Bởi vì, trong ấn tượng của bà, Tuyệt Nhi rất ít khi để lộ một mặt ôn nhu mà bướng bỉnh như thế, cô gái có thể làm con trai đối xử đặc biệt thì nhất định chiếm một địa vị rất đặc thù.

"Khê Nhi, phải không? Đến gần cho mẹ cẩn thận nhìn con thật kỹ, được không?" Thanh âm của bà êm ái, mềm mại như dòng suối mát trong.

Vân Khê đi theo Long Thiên Tuyệt tới bên giường, theo lời của Hiên Viên Túc Nhã, tay nàng rất tự nhiên rơi vào trong tay Hiên Viên Túc Nhã. Tay bà hơi lạnh, cũng rất mềm mại, lòng khẽ Vân Khê tiếng nhúc nhích, bất giác cũng siết chặt tay bà, muốn dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm đôi tay ấy.

"Mẹ." Nàng nhẹ giọng kêu.

"Ừ." Hiên Viên Túc Nhã đáp lời, bà không nói nhiều mà chuyên chú nhìn Vân Khê, ánh mắt phiếm chút lệ quang tựa như có thể thổ lộ tâm sự, người ta xem mà mềm cả lòng.

Vân Khê cảm nhận sự vuốt ve trên tay, hai người phụ nữ không cất lời dư thừa, chỉ nhìn nhau cười, không khỏi có một loại cảm giác tâm linh tương thông. Thì ra, có đôi khi, giữa người với người không cần quá nhiều ngôn ngữ trao đổi, giao tiếp về tâm linh mới là cảnh giới cao nhất.

"Nhã Nhi, lần này vì luyện đan cho nàng và Thiên Thần, Khê Nhi hao phí không ít tâm lực, con chính là công thần." Long Thiên Trạch hài lòng nhìn con dâu, không nhịn được mà thay con bé nói chuyện, tăng thêm càng nhiều ấn tượng tốt với thê tử.

"Cực khổ cho con rồi." Hiên Viên Túc Nhã nhẹ nhàng vuốt tay Vân Khê, xúc cảm trắng mịn làm bà cũng phải sợ hãi than, bỗng dưng, vô tình chạm đến vòng tay Vân Khê đeo, ánh mắt của bà khẽ biến hóa. Càng nắm chặt tay Vân Khê, bà biết rõ ý nghĩa vòng tay đối với Long gia, cho nên nội tâm mừng rỡ càng nhiều thêm, đồng thời cũng cao hứng thay nhi tử. Có thể lấy được một thê tử xinh đẹp mà thông tuệ như vậy, đây là duyên phận của hai đứa nó, cũng là nhất định, nàng còn có cái gì phải trách móc chứ?

"Không khổ cực gì đâu ạ." Vân Khê mỉm cười lắc đầu, trước mặt một vị ôn nhu hiền lành như nước thế này, phần thục nữ trên người nàng lặng lẽ tỉnh lại.

"Đại tẩu rất lợi hại, còn sinh cho Long gia chúng ta hai tiểu bảo bối nữa! Tiểu Mặc, sao lại núp sau lưng mẹ như thế? Mau ra gọi bà nội một tiếng đi." Long Thiên Thần mở miệng xen vào.

Hiên Viên Túc Nhã nghe vậy thì mừng rỡ không dứt, nhìn lại phía sau Vân Khê. Chỉ thấy một đỉnh đầu nho nhỏ lộ ra, một đôi mắt to tròn tròn sáng ngời linh động chớp chớp, tò mò nhìn bà.

"Tiểu Mặc, mau gọi bà nội đi." Vân Khê khẽ nghiêng người, kéo nhi tử ra trước mặt, cũng không biết có phải tâm tình khẩn trương của nàng ảnh hưởng đến nhi tử hay không mà tên nhóc ngày thường không sợ trời không sợ đất này cũng khẩn trương gặp mặt tổ mẫu.

"Bà nội ạ." Tiểu Mặc tò mò ngưng mắt nhìn người phụ nữ nằm trên giường mỉm cười ôn nhu, lời nói có chút câu nệ.

"Con là Tiểu Mặc à? Hài tử đáng yêu, xinh đẹp thật đấy, nhanh đến bên cạnh bà nội nào." Hiên Viên Túc Nhã vẫy tay, động tác này vừa đủ để tâm tình Tiểu Mặc hoàn toàn buông lỏng.

Bé nhanh chân chạy tới bên giường, lộ ra bản tính ngày thường.

"Bà nội, bà nội thật là đẹp thật là ôn nhu, Tiểu Mặc rất thích người." Cái miệng nhỏ của tiểu tử này không phải ngọt bình thường, "Con đã chuẩn bị cho người một lễ vật nhé, là một hạt châu rất đẹp nga, mẫu thân ta cũng không nỡ cho đâu đấy, người nhất định rất thích, có đúng hay không?" Vừa nói, tay nhỏ đưa lên một viên Dạ Minh Châu cực lớn tới trước mặt Hiên Viên Túc Nhã. Dạ Minh Châu sáng ngời chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ khả ái của bé khiến nó càng thêm sinh động tươi đẹp.

"Cám ơn Tiểu Mặc, bà nội rất thích." Hiên Viên Túc Nhã vui vẻ nhận lấy, mừng rỡ nhìn phiên bản thu nhỏ của Tuyệt Nhi trước mắt, tâm tình vô cùng kích động. Bộ dáng rất giống Tuyệt Nhi hồi nhỏ, nhưng so với Tiểu Tuyệt Nhi thì thêm vài phần cơ trí thông tuệ.

Bà cao hứng, Vân Khê cũng vui lòng. Tiểu tử này keo kiệt thật đấy! Tiếc của không nỡ tặng mẫu thân cái gì vậy mà hào phóng đưa cho những người khác thế đấy! Đây là bao lì xì đã chuẩn bị sao? Tiểu tử thúi, lát nữa ta lại giáo dục cho một phen.

"Khê Nhi, mau ôm Tiểu Nguyệt Nha ra cho mẹ nhìn đi." Long Thiên Tuyệt đề nghị.

Vân Khê đồng ý, cẩn thận ẵm Tiểu Nguyệt Nha từ trong Ngọa Long Cư, bé còn đang ngái ngủ, trong miệng chóp chép nước bọt, sau khi nhận thấy động tĩnh chung quanh, bé rốt cục miễn cưỡng mở một con mắt ra.

"Cái đồ lười này, mau dậy thôi! Gọi bà nội kìa con." Vân Khê đùa nghịch khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, da thịt trẻ con thật mịn màng a, mềm mại đến kỳ cục, nhất định lại do tên tiểu tử Tiểu Phượng Phượng đi vơ vét linh quả cho tiểu chủ nhân tẩm bổ rồi.

Ở phương diện này, Tiểu Phượng Phượng vô cùng chuyên nghiệp, có cái gì ăn ngon, nghĩ đến đầu tiên đúng là tiểu chủ nhân của nó.

"Ô. . . . . . Ba. . . . . ." Con bé vừa rời giường, có chút xấu tính cáu gắt.

"Là bà nội, không phải ba." Vân Khê sửa lời.

Cánh môi ngọ nguậy mấy cái, tay nhỏ vung vẩy khắp nơi: "Ba, ba, ba!"

A! Phát âm sai lại còn nổi đóa? Muốn trách chỉ có thể trách thời điểm gọi người, thế nào lại chọn ngay lúc ngủ say nhất để quấy rầy, bé con tức giận!

"Được rồi, mau đưa cháu về ngủ đi! Đợi bé tỉnh rồi đưa ta ôm sau cũng được." Hiên Viên Túc Nhã không đành lòng nhìn cháu gái nhỏ bị đánh thức.

Tiểu Nguyệt Nha đạt được đại xá, tiếp tục chui vào giường nhỏ ấm áp, ngủ mê mệt. Mọi người thấy vậy đều cười to, cả nhà này, người nào cũng đặc biệt cả, đến con gái nhỏ tuổi như thế đã có tính tình lão Đại rồi.

Thời điểm ăn cơm tối, người Vân tộc đưa bái thiếp tới, muốn mời huynh muội Vân Khê và Vân Trung Thiên đi gặp mặt. Mặc dù mọi người ngăn trở, Vân Khê vẫn quyết định đi theo huynh trưởng đến chỗ hẹn.

Đó là một trường đình cách xa gia tộc Hiên Viên khoảng hơn mười dặm, lấy Hồng Liên cầm đầu, bốn vị đại nhân tề tụ đông đủ.

"Vân Khê, Vân Trung Thiên, hôm nay chúng ta hẹn các ngươi tới là muốn nói cho các ngươi biết. Sáng sớm mai bọn ta sẽ lên đường đi Vân tộc, hai người có theo hay không?" Hồng Liên cao ngạo nói, "Các ngươi suy nghĩ cho cẩn thận, nếu nguyện ý chủ động theo chúng ta trở về, lệnh đặc xá của Cung chủ sẽ tiếp tục có hiệu lực, nếu không, chờ các ngươi chỉ có lệnh truy sát của toàn Vân tộc!"

Tiếng hừ lạnh không hẹn mà cùng phát ra từ hai huynh muội, Vân Khê và Vân Trung Thiên liếc mắt nhìn nhau, cùng cảm thấy buồn cười. Nếu chỉ hù dọa như vậy cũng làm bọn họ sợ thì Cung chủ Vân tộc đã không cần phải tốn nhiều tâm tư trắc để đối phó hai huynh muội như vậy .

"Khê Nhi, muội quyết định. Nếu muốn về Vân tộc, ca ca nhất định cùng muội đi." Vân Trung Thiên chủ động nhường quyền lựa chọn cho Vân Khê.

Đám người Hồng Liên nhất tề nhìn về phía Vân Khê, chờ câu trả lời của nàng. Theo họ thấy, chuyện Vân Khê chủ động trở về Vân tộc không phải họ muốn là được, lần này tới cũng chỉ vì tẫn nhân sự, tẫn chức trách mà thôi. Nhưng không nghĩ tới, Vân Khê lại đáp ứng. . . . . .

"Đi chứ! Tại sao không đi?" Vân Khê cười khẽ, nhìn như tùy ý mở miệng, "Đã sớm nghe nói Vân tộc nhân kiệt địa linh, là một địa phương tốt, thân là hậu nhân, đương nhiên chúng ta phải về địa bàn nhà mình thăm thú chút, nếu không ta làm sao biết Vân tộc có bộ dáng gì chứ?"

Vẻ mặt bốn Hồng Liên người rất phong phú, đại khái là không ngờ nàng sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy đi . Về địa bàn nhà mình thăm thú? Nàng hình như ngây thơ quá thì phải? Vân tộc là vườn hoa, tùy tiện là có thể đi dạo sao? Đến khi nàng chân chính đặt chân vào Vân tộc, nàng sẽ biết, đến tột cùng Vân tộc là địa phương như thế nào! Đó là nơi cấp bậc sâm nghiêm, ăn tươi nuốt sống lẫn nhau, không phải chỗ ngươi muốn tới là tới muốn đi thì đi!

Vân Trung Thiên buồn cười lắc đầu, thế gian này, sợ là chỉ có muội ấy mới hình dung chuyện tới Vân tộc thành sự kiện vui vẻ như vậy được thôi, nhưng cũng chả sao, dù là đầm rồng hang hổ, hắn cũng đem hết toàn lực bảo vệ muội muội. Bởi vì, bọn họ mới là truyền nhân chính thống nhất Vân tộc, chỗ đó vốn thuộc về mình, giờ đương nhiên có thể coi là về nhà rồi.

"Vậy thì tốt! Sáng mai chúng ta từ cửa thành lên đường, tốt nhất các ngươi đừng tới trễ." Hồng Liên nói, ánh mắt nghi ngờ quét toàn thân Vân Khê một lượt, cảm thấy sự đáp ứng thống khoái kia nhất định là âm mưu .

"Đúng rồi, nhớ mang theo Vân Thần Thụ, người Vân tộc không phải nói rời đi là có thể rời đi đâu." Quay lại bổ sung.

Ý cười trong mắt Vân Trung Thiên nhạt dần, biết đối phương có ý gì, định dùng Tiểu Thụ để chèn ép họ đây mà. Hèn hạ! Đáy mắt Vân Khê trở nên lạnh lùng, rất nhanh lại bị nàng tản đi, khóe môi nhếch lên: "Các ngươi rốt cuộc là đến mời ai về? Nếu là người khác, vậy Vân Khê ta đây sẽ không chen lấn cướp chỗ làm gì. Cáo từ!" Nói xong, nàng lập tức xoay người.

"Chờ đã!" Thanh Liên đại nhân vội vàng ngăn lại, hòa hoãn không khí, "Chuyện Vân Thần Thụ có thể tạm thời không nói. Cung chủ vô cùng thành tâm mời hai người trở lại Vân tộc, nếu ngươi không đi, Cung chủ nhất định sẽ thất vọng ."

"Đúng rồi, đây mới là thành ý và thái độ nên có. Nể mặt Thanh Liên sư phụ, ta không so đo với những người kia. Sáng mai ở cửa thành hội ngộ, không gặp không về." Vân Khê cũng không quay đầu lại, tiếp tục bỏ đi, rời khỏi trường đình.

"Ngươi. . . . . ." Sắc mặt Hồng Liên rất là khó coi, chỉ sợ đây là nhân vật khó giải quyết nhất từng gặp, đánh không được chửi không xong, lại không thể không mời về. Chờ đấy, sau khi trở lại Vân tộc, hoàn thành nhiệm vụ Cung chủ giao phó, nhất định ta cho ngươi đẹp mặt!

Vân Trung Thiên thưởng thức vẻ mặt phong phú của Hồng Liên đại nhân, nhàn nhạt cười. Ở trong Vân tộc, sợ rằng không có mấy người dám bất kính với cô ta như thế, ngay cả hắn quen với cấp bậc chế độ sâm nghiêm mà đối xử cung kính một phần. Vân Khê thì ngược lại, từ trước tới giờ, muội ấy đều hành xử theo sở thích, nhất định sẽ không để ý tới đống chế độ cấp bậc kia, hắn bỗng nhiên mong đợi, không biết Khê Nhi trở về sẽ làm Vân tộc oanh động đến thế nào đây.

"Các vị đại nhân, cáo từ." Hắn hướng bốn người chắp tay, vuốt cằm cáo biệt, nơi tròng mắt chỉ toàn hàn quang giễu cợt.

Trên đường trở về gia tộc Hiên Viên, hai huynh muội thả chậm cước bộ, cùng thảo luận chuyện tình của Vân tộc.

"Khê Nhi, tháng sau chính là thời điểm Vân Huyễn điện trong Vân tộc chọn một Thánh nữ mới, ta hi vọng muội tham gia nó." Vân Trung Thiên cất lời.

"Thánh nữ? Lấy thân phận của muội, có tư cách làm ứng cử viên Thánh nữ à?" Nàng là hậu nhân của nhánh cấm kỵ nhất Vân tộc mà, bọn họ có thể cho nàng tới tranh chắc?

Vân Trung Thiên dừng bước, nghiêm túc nhìn nàng, êm tai nói: "Thánh nữ Vân Huyễn điện là có khả năng trở thành người đứng đầu Vân tộc nhất, tuyển chọn vô cùng nghiêm khắc, không chỉ cao thủ Vân Huyễn điện, còn có cả những đại nhân ở trên Vân Huyễn điện cũng bình phán. Một khi đã chọn Thánh nữ rồi, cho dù Cung chủ tới cũng không thể thay đổi kết quả. Đây chính là lý do ta khích lệ muội đi tham gia. Nếu được chọn làm Thánh nữ, muội sẽ được Đại Nhân Môn bảo vệ, Cung chủ không dám công khai hãm hại đâu."

"Ở trên cả Vân Huyễn ư? Có ý gì?" Vân Khê hỏi.

Vân Trung Thiên khẽ thở dài, giải thích cho nàng: "Vân tộc là một gia tộc khổng lồ. Nó có chỗ giống với Long gia, cũng có chỗ khác biệt. Giống nhau là, Vân tộc giao thiệp với một nhóm giang hồ được gọi là Ngoại Tông, chủ yếu quản lý việc kinh doanh và thế lực của Vân tộc trải khắp Long Tường đại lục, võ công những người này đều ở cảnh giới thông thường, còn cao thủ chân chính thì được chọn lựa ra, trở thành nội tông cao thủ. Mà khác với Long gia chính là, Ngoại Tông còn phân ra nhiều tầng lớp, cấp bậc cao nhất là ở Vân Huyễn điện vinh quang trong mắt người ngoài đó, Thống soái tối cao của Vân Huyễn điện là Cung chủ người người bên ngoài đều biết."

"Ý huynh là, Cung chủ Vân tộc trong miệng chúng ta thật ra chỉ là Thống soái tối cao của Ngoại Tông thuộc Vân tộc, chứ không phải là người cực kỳ có quyền lực trong Vân tộc sao?" Vân Khê bắt đầu cảm thấy sự phức tạp của Vân tộc, có lẽ cái chết của Vân Huyên cũng không đơn giản như nàng nghĩ.

"Đúng vậy, quyền lực Cung chủ chỉ giới hạn cho Ngoại Tông, nhưng chỉ như thế cũng đủ để quyết định sinh tử của hai ta rồi. Bởi vì người bình thường rất khó có cơ hội tiếp xúc với trụ cột Vân tộc, chỉ Cung chủ và Thánh nữ mới có thể gặp nội tông cao thủ. Ngàn vạn đừng khinh thường thế lực Vân tộc, thực lực chân chính của nó, không phải một đám người là có thể tưởng tượng nổi, những gì chúng ta đã gặp chỉ là một phần nhỏ của nó mà thôi." Thần sắc Vân Trung Thiên rất thận trọng, hắn phải nhắc nhở Vân Khê trước để tránh nàng coi thường Vân tộc mà phải chịu thiệt.

Vân Khê gật đầu: "Muội hiểu rồi. Lần này tới Vân tộc, chúng ta có rất nhiều chuyện để làm đây. Huynh yên tâm, muội không lỗ mãng, sẽ cẩn thận từng tí một."

Vân Trung Thiên mỉm cười, dắt tay nàng, vừa đi về phía trước vừa nói: "Khê Nhi, không cần quá lo lắng, ca ca ngây người ở Vân tộc nhiều năm như vậy, tự có đạo đối nhân xử thế, ca ca sẽ bảo vệ muội thật tốt."

"Ca ca, cám ơn." Vân Khê vung mặt lên một góc bốn mươi lăm, sùng bái và kính ngưỡng nhìn dung nhan xuất chúng của huynh trưởng từ tận đáy lòng. Đường núi yên tĩnh, chỉ có bóng dáng hai huynh muội dắt tay bước chậm, hình ảnh trở thành một bức họa tuyệt đẹp.

Khi về đến gia tộc Hiên Viên, bóng đêm đã trầm, đa phần mọi người đều say ngủ. Trong viện, hương rượu lượn lờ, là dấu vết lưu lại sau một hồi cuồng hoan. Đối với người của gia tộc Hiên Viên tộc mà nói, gần đây luân phiên xuất hiện chuyện vui, bọn họ không muốn ăn mừng cũng không được.

Sau khi tách khỏi huynh trưởng, Vân Khê một mình trở lại phòng ở, bên trong không có bất kỳ ánh sáng nào, nàng tưởng không có ai, ai ngờ vừa vào nhà đã ngửi thấy hương rượu nồng đậm. Một người nằm trên giường, âm thanh say ngủ truyền vào trong tai.

"Thiên Tuyệt?" Không có ai đáp lại. Uống say đến không biết gì nữa rồi! Nàng cẩn thận thắp nến, theo ánh lửa từ từ lớn hơn, bóng người cũng chầm chậm lộ ra trước mắt.

Xiêm y cởi ra một nửa, lồng ngực gợi cảm tinh tráng phơi bày, giày vẫn nguyên trên chân chưa cởi, Long Thiên Tuyệt cứ như vậy lẳng lặng nằm ngửa trên giường, gương mặt tuấn tú say hồng, dưới ánh nến rung rinh, có một loại vẻ đẹp hấp dẫn nói không ra lời.

"Thiên Tuyệt?" Vân Khê đến gần, vỗ nhẹ lên mặt hắn, vẫn không có phản ứng. Hắn rốt cuộc uống nhiều đến mức nào? Ngay cả chút ý thức đề phòng bình thường cũng không có? Thôi, để chàng ngủ một giấc đi. Cẩn thận cởi giày, tháo đai lưng, thoát từng tầng xiêm y cho hắn. Bởi vì hắn nằm phía bên trong, nàng đành nửa quỳ trên giường mà cởi áo nới dây lưng. Đến khi cởi đến lớp áo cuối cùng, nàng bắt đầu nhận ra có chuyện khác thường. Từ lúc nào thì có ngón tay lặng lẽ chui váy nàng bắt đầu tùy tiện quấy phá đây?

"Ưm. . . . . ." Nàng kìm lòng không nổi phát ra một tiếng ngâm nhẹ, dùng sức cắn răng mới giữ thanh âm mê người kia dừng lại được.

"Long Thiên Tuyệt, chàng giả vờ!" Cố ý giả say, chờ nàng hầu hạ cởi áo tháo đồ? Được lắm!

Hắn mở mắt, tiếng cười vui thích tràn ra từ khóe miệng, bàn tay to càng thêm suồng sã gây sự tứ phía dưới váy nàng, Vân Khê nhịn không được nữa, vô lực ngã xuống trên người hắn, đấm nhẹ lên lồng ngực: "Lưu manh đùa bỡn người ta!"

"Lưu manh đùa giỡn thê tử, chuyện thiên kinh địa nghĩa!" Hắn lại còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Cái vẻ mặt lưu manh như ý kia lại gợi cảm đến mê người. Môi mỏng khẽ nhếch, vụng trộm hôn lên khóe môi nàng, bàn tay vẫn tiếp tục vuốt ve da thịt non mềm nhạy cảm, làm cho nàng cũng không còn sức để mắng chửi người, chỉ còn lại những ngâm nga mập mờ.

"Khê Nhi, nơi này thật mềm mại, ta rất thích." Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng lẩm bẩm bên tai nàng, cố ý thổi hơi. Vân Khê run lên, bị hơi thở của hắn mê hoặc, không phân biệt nổi "nơi này" mà hắn nói, đến tột cùng là môi nàng, hay là. . . . . .

"A!" Phía dưới có thứ gì đó bị cởi ra, lại có thứ gì đó nghịch ngợm chui vào. Vân Khê bất giác khép chặt hai chân, dùng sức thu nạp. Thân thể chỉ một thoáng đã trở nên nóng cháy, nàng ngửa đầu, ánh mắt mê ly nhìn hắn, mấy phần vô tội, mấy phần khát vọng, tràn đầy hấp dẫn.

Ánh mắt Long Thiên Tuyệt lập tức cuồng loạn, máu nóng sôi trào, một tay ôm lấy cả hông nàng, nghiêng người đè lên, đặt nàng ở dưới thân. Thuần thục tiêu diệt sạch sẽ xiêm y trên người Vân Khê, chỉ còn thân thể xinh đẹp ánh vào trong mắt Long Thiên Tuyệt . Hai tròng mắt mờ nước nửa khép nửa mở, mị thái tùng sinh, Vân Khê nhìn không chớp mắt ngọn lửa trong đáy mắt hắn, nhiệt độ ấy đủ để cắn nuốt cả người nàng, thế mà nàng còn thấy không đủ.

Nghĩ đến ngày mai sẽ phải chia xa, nàng càng thêm điên cuồng mà triền miên cùng hắn một đêm, hai tay chủ động leo lên thân hắn, từ đầu vai xuống phía dưới, vuốt ve xoa tròn, suồng sã lưu luyến tứ phía, suồng sã lưu lại dấu vết của nàng khắp nơi. . . . . .

"Ưm. . . . . . Tiểu yêu tinh này!" Long Thiên Tuyệt cúi người bắt lấy đôi môi nàng, hung hăng hôn xuống, đầu lưỡi điên cuồng phóng túng quét qua hàm răng, lật quấy môi lưỡi nàng. Hương vị mềm mại ngọt ngào làm hắn không cách nào kiềm chế bản thân nổi. Trong mũi, đều là hương thơm thuộc về hắn.

Trái tim Vân Khê cuồng loạn, thân thể cũng mềm theo, trong dây dưa môi lưỡi, hai gò má phất lên một tầng phấn hồng nhàn nhạt, dung nhan thanh lệ lại thêm mấy phần quyến rũ mê người vô tận.

Cho đến khi hai người đều không thở nổi, Long Thiên Tuyệt mới dời môi nàng ra. Khẽ ngẩng đầu nhìn mâu quang sương mù, hai gò má đỏ hồng, cánh môi mê người bị hắn hôn đến sưng sưng, ướt át sáng bóng . Hắn lại không nhịn được sự hấp dẫn trước mặt, hạ thân trầm xuống, dung hợp cùng thân thể của nàng.

"Khê Nhi, ta yêu nàng --"

Bên tai là giọng nói từ tính dễ nghe, như ca như tố, trong thân thể lại là một phần của hắn đang điên cuồng luật động, Vân Khê vui sướng muốn thét chói tai. Khoái cảm lập tức dâng tới cực hạn, bọn họ cùng thấy được pháo hoa như ngọc quang thoáng hiện trong thần trí. Cảm giác vui sướng không thể dùng lời để hình dung.

Giờ khắc này, bọn họ tình nguyện chết trong ngực đối phương. Cứ để Mạn Đà La điên cuồng nở rộ giữa đêm tối tận tình đi thôi.

loading...

Danh sách chương: