Thien Tai Nhi Tu Va Mau Than Phuc Hac Full Phan3 Chuong454 Ba Dai Cao Thu

Q.5 - Chương 65: Ba Đại Cao Thủ

"Các ngươi nhìn thấy không? Nghe nói bạch y nữ tử kia chính là người được Bách Sự Thông tiên đoán, có thể ở Tứ Hiền thịnh hội lần này đứng hàng đệ nhất trong bảng xếp hạng tỷ võ. Nghe nói nàng là viện trưởng kế nhiệm của học viện Vạn Hoàng, cũng là Luyện Đan Sư đoạt được đầu khôi trong đại hội luyện đan của Đan minh, thực lực không thể khinh thường."

"Kỹ thuật luyện đan cao chưa chắc võ công đã cao. Theo ta đoán, lần này xếp hạng thứ nhất, nhất định là Vân Trung Hạc. Đừng quên, lần trước hắn là cao thủ đứng đầu Tứ Hiền thịnh hội tỷ võ đấy, khi đó hắn cũng đã là cao thủ Huyền Hoàng chi cảnh, năm năm đã qua, thực lực của hắn nhất định lại tăng lên không ít."

"Đúng rồi, Vân Trung Hạc đâu? Làm sao không nhìn thấy hắn?"

"Nhìn, hắn đi theo hai người kia hướng phía tây sơn cốc đi. Di, hai người kia không phải là hai người mà Bách Sự Thông tiên đoán, có thực lực tranh đoạt vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng sao? Vân Trung Hạc có phải cũng hiểu biết chuyện này, cho nên tìm bọn họ tỷ thí không?"

"Mới vừa Lan công tử cố ý dặn dò, không cho phép mọi người âm thầm tư đấu, lường trước bọn họ đã biết rõ rồi mà còn cố phạm phải, chủ động bỏ tư cách tỷ thí."

"Bất quá nhất định có trò hay để xem rồi, đi, chúng ta đi nhìn một cái. . . . . ." Từ lòng hiếu kỳ cùng thiên tính thích xem náo nhiệt của con người, phần lớn cao thủ theo sát phương hướng Long Thiên Tuyệt, Hách Liên Tử Phong cùng Vân Trung Hạc ba người đi theo, trong đó cũng bao gồm Tông Chính Minh Kiếm.

Trong cao thủ, có mấy người tụ tập thành một nhóm, thỉnh thoảng đem tầm mắt hướng tới chỗ ngồi của hai huynh muội Vân Khê và Vân Trung Thiên, bàn luận xôn xao. Những người này mặc y phục đặc trưng của Vân tộc và Hoa gia, bao gồm bốn cao thủ Vân tộc và hai cao thủ Hoa gia mà trong đó một người, chính là Hoa Oánh Oánh.

Khi bọn hắn đánh giá Vân Trung Thiên và Vân Khê, thì đồng thời Vân Khê cũng chú ý tới họ, nhếch môi cười với Hoa Oánh Oánhxa xa, trong đó mấy phần giễu cợt, mấy phần lãnh ý. Không nghĩ tới sau khi Hoa Oánh Oánh bị nàng hút sạch huyền khí mà vẫn có thể tu luyện cường đại lại lần nữa, ả ta có thể xông vào trong năm mươi cao thủ, đạt được tư cách tham gia tỷ thí, đủ để chứng minh ả cũng có có một chút thực lực. Vân Khê rất mong đợi có thể gặp ả ở trên đại hội tỷ thí ngày mai, xem xem ả có thực lực như thế nào.

Hoa Oánh Oánh âm lãnh cười một tiếng, đáy mắt xẹt qua ghen ghét. Ngại quy củ Tứ Hiền cốc không được tư đấu, hai bên cũng chỉ là xa xa nhìn nhau, không có phát sinh xung đột trực tiếp.

Vân Khê thu hồi tầm mắt, hướng nơi khác nhìn quanh một vòng, ở trong đám người phát hiện mấy người quen, Cừu Mộ Dã, Mặc Tam Thiếu, còn có ba huynh đệ của Bách Lý gia tộc, đáng tiếc đại ca cùng Bách Lý Băng Tuyền hai người không đến đây tham gia thịnh hội, nếu không, thịnh hội lần này nhất định sẽ càng thêm náo nhiệt.

"Thiên Thiên, đi nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai đích thị là một cuộc ác chiến." Vân Trung Thiên ôn nhu hướng nàng mỉm cười, giơ tay lên, theo thói quen vuốt vuốt tóc mai lộn xộn trên trán nàng.

Vân Khê mỉm cười lại: "Ca ca, huynh lúc nào nói với muội một chút thân thế của muội đi. Tại sao huynh một mực kêu muội là Thiên Thiên? Tại sao muội lại ở trong phủ tướng quân Ngạo Thiên đại lục? Huynh xác định huynh không có tìm lầm người sao?"

Vân Trung Thiên tròn mắt, chần chờ chốc lát, khi hắn lần nữa ngước mắt , đáy mắt che một tầng sầu lo, thở dài nói: "Chờ muội trở nên cường đại hơn, đợi đến không có ai có thể thương tổn được muội. . . . . Ca ca nhất định sẽ nói cho muội biết. Hiện tại nói ra những thứ này, chỉ biết tăng thêm phiền toái cho muội, bất quá ta rất chắc chắn, muội chính là Thiên Thiên, thân muội muội của ta. Không chỉ là bởi vì chúng ta có dòng máu thuần khiết, trên người của muội có thai ký (vết bớt từ khi sinh ra), còn xuất thân từ Vân gia Nam Dực quốc của muội, cũng là chứng minh tốt nhất."

"Tin tưởng ta, ca ca sẽ không lừa gạt muội, ta sẽ dùng tánh mạng của mình đi bảo vệ muội, tuyệt đối sẽ không để một chút thương tổn nào tới muội." Ánh mắt của hắn từ từ thâm thúy đi, hiện lên một tầng sương mù.

Vân Khê mím môi, nặng nề gật đầu, mặc dù huynh muội bọn họ hai người chung đụng thời gian không lâu, song cái loại cảm giác huyết mạch tương thân, cho dù là ở Nam Dực quốc Vân gia, cũng không có mãnh liệt như vậy. Nàng xác định, hắn chính là thân nhân của mình, nàng có thể hoàn toàn tin tưởng thân nhân.

Tứ Hiền cốc về phía tây, rừng cây sum xuê, có các loại thú thường lui tới, chính là một nơi săn thú thật là tốt. Long Thiên Tuyệt cùng Hách Liên Tử Phong cùng nhau đi tới phụ cận, quan sát một chút chu vi địa hình, cũng không có lập tức bắt đầu đi săn mồi. Theo sau bọn hắn cao thủ không dưới hơn mười người, có như vậy một đám người theo đuôi, cho dù là săn thú cũng không có tâm tình tốt.

"Như thế nào, chia nhau săn thú sao?" Long Thiên Tuyệt đề nghị, hắn không quá nguyện ý cùng tình địch của mình cùng nhau săn thú, hắn cũng tin tưởng Hách Liên Tử Phong cùng hắn là có tâm tình giống hắn.

"Vẫn là cùng nhau đi." Hách Liên Tử Phong đáp, thật có chút ngoài dự tính. Long Thiên Tuyệt nâng mi, kinh ngạc liếc hắn một cái.

"Ỏ chung một chỗ, an toàn hơn." Hách Liên Tử Phong lời nói kinh người, như sét đánh ngang tai Long Thiên Tuyệt, hắn vô cùng bình tĩnh giải thích, "Nếu ta bị người đánh trộm, không cẩn thận bị thương, Khê Nhi nhất định sẽ cho là ngươi cố ý làm, cho nên. . . . . . Ngươi nên hết sức bảo vệ ta."

Long Thiên Tuyệt tặng cho hắn một ánh nhìn khinh bỉ, nhếch môi nói: "Sao ta không biết, ngươi khi nào trở nên nhát gan như thế?"

"Không phải là nhát gan, chẳng qua là ở chung khá lâu, gần mực thì đen thôi." Ý tứ là, ta bị ngươi làm cho hư hỏng. Ai bảo tên kia lần lượt chơi xấu hắn, nếu hắn không thông minh chút, sớm muộn gì cũng ăn thiệt thòi.

"Phật gia có câu, "tướng tùy tâm sinh"*. Người trong sáng cùng Bổn Tôn chung đụng đã lâu sẽ "gần đèn thì rạng"** chỉ có người nội tâm tà ác, mới có thể gần mực thì đen. Hơn nữa bản lĩnh của ngươi chỉ có hơn chớ không kém. Bổn Tôn rõ ràng là vô cùng trong sáng lương thiện, ngươi ở cùng Bổn Tôn hồi lâu, ngay cả một chút tia sáng tinh khiết cũng không có hấp thu, ngược lại thoái hóa biến chất, phát sinh ý niệm tà ác trong đầu, chân chính là bệnh nguy kịch, không có thuốc chữa a." Long Thiên Tuyệt đồng tình lắc đầu, sóng mắt lưu chuyển, ba phần sáng rỡ, bảy phần giảo hoạt. * tường tùy tâm sinh - người có tâm cảnh thế nào thì tướng mạo thế ấy, tức là tâm tính của một người ra sao, ác hay hiền thì sẽ thể hiện thông qua dáng vẻ bên ngoài, hành vi đi đứng, cách nói năng... ** nguyên văn: "gần chu thì xích", 'chu' là màu đỏ mà 'xích' cũng là màu đỏ.

Hách Liên Tử Phong khóe miệng run rẩy, nếu tên này là người lương thiện lại vô cùng trong sáng, như vậy cõi đời này thật sự chẳng có ai ngây thơ trong sáng nữa.

"Ba ba ba!" Một tiếng vỗ tay đột ngột xen vào, phá vỡ lời nói giữa hai người với nhau, "Ha ha, nhị vị lời nói thật là thú vị, không biết có thể cho phép tại hạ gia nhập không?"

Long Thiên Tuyệt cùng Hách Liên Tử Phong đồng thời quay đầu, nhìn về phía người vừa nói, chỉ thấy người đó mặc bộ y phục lộng lẫy có dấu hiệu của Vân tộc, trên dưới ba mươi lăm tuổi, diện mục trong sáng, ánh mắt điềm tĩnh, khí tức trầm ổn xung quanh thân hắn. Hắn cất bước đi về phía hai người, bước chân vững vàng, hơi thở dài, trên mặt mang theo nụ cười chân thành.

Long Thiên Tuyệt con ngươi hẹp dài híp lại, khóe miệng kéo nhẹ ra vẻ tự tiếu phi tiếu, xa cách, nhưng cũng không kháng cự. Hách Liên Tử Phong mặt không thay đổi nhìn đối phương, chợt lóe sáng rồi biến mất.

"Tại hạ Vân Trung Hạc." Người đến gần , chủ động nói tên họ.

"Long Thiên Tuyệt."

"Hách Liên Tử Phong." Hai đạo thân ảnh đen tím, lời nói lạnh nhạt, phảng phất cũng sớm đã đoán được thân phận của đối phương, cũng không nghĩ nhiều.

Ba nam tử xuất chúng đứng trước mặt nhìn lẫn nhau, không khí khác thường từ từ dâng lên. Các cao thủ đi theo sau bọn họ rối rít tò mò, không biết ba người này đến tột cùng là có chuyện gì, rõ ràng là đối thủ cạnh tranh, sao lại ở cùng nhau?

Tông Chính Minh Kiếm xa xa nhìn, không tới gần, ai cũng biết Vân Trung Hạc chính là cao thủ số một số hai Vân tộc, cao thủ tự có kia phẩm tính cao ngạo, hắn mắt cao hơn đầu, rất ít cùng người thân cận, đây là lần đầu tiên hắn thấy Vân Trung Hạc chủ động tiến lên chào hỏi người. Tại sao? Hắn rốt cuộc nơi nào không bằng Hách Liên Tử Phong, sao tên đó lại có thể khiến Vân Trung Hạc chủ động nói chuyện chứ? Trong lồng ngực của hắn nhất thời sinh ra một trận ghen tức, rất là căm tức, lại liên tưởng đến hôm đó Bách Sự Thông tiên đoán bảng xếp hạng, trong lòng hắn muốn cầu thắng, ý niệm muốn chiến thắng Hách Liên Tử Phong trong đầu càng mãnh liệt hơn.

"Long lão đệ, Hách Liên lão đệ, chúng ta không bằng tới tỷ thí một trận, xem ai săn thú nhanh nhất, nhiều nhất, được chứ?" Vân Trung Hạc hăng hái bừng bừng đề nghị, nhất phái từ trước đến nay tác phong quen thuộc, khuôn mặt tuấn lãng dương cương trước mắt làm hắn khó nén cảm giác hưng phấn muốn cùng người một trận tranh giành cao thấp.

Long Thiên Tuyệt nhíu mày, sờ sờ lỗ mũi, hắn cũng rất muốn cùng đối phương tỷ thí, chỉ là con mồi ở Tứ Hiền cốc thật sự là quá mắc, hắn sợ săn được quá nhiều, Khê Nhi nhà hắn lại trách cứ hắn quá xa xỉ lãng phí, không hiểu cần kiệm. . . . . . Thật khó xử a!

Hách Liên Tử Phong không chút nghĩ ngợi nói: "Hắn chấp nhận so tài, ta cũng chấp nhận!" Hắn này coi như là hoàn toàn dựa vào Long Thiên Tuyệt rồi, tóm lại hắn làm cái gì mình cũng làm cái đó, hắn không làm, mình cũng không đụng, vậy thì nhất định sẽ không sai rồi, ai bảo Long Thiên Tuyệt như thế khôn khéo đây?

"Long lão đệ, đệ nói sao đây?" Vân Trung Hạc cười cười nhìn Long Thiên Tuyệt, không hiểu hắn rốt cuộc sầu lo cái gì, ít nhất hắn xem ra, đối phương tuyệt đối không phải là bởi vì sợ thua mới không muốn tỷ thí.

Long Thiên Tuyệt suy tư, loan thần, nhìn hai người, cũng là dùng bí âm dẫn âm: "Nơi này bốn phía tổng cộng ẩn dấu sáu cao thủ của Tứ Hiền cốc, chúng ta chẳng những so sánh săn nhiều và nhanh, mỗi người còn phải chế phục hai cao thủ mà không làm ảnh hưởng đến tính mạng đối phương, như thế mới coi là thắng, như thế nào?"

Vân Trung Hạc hơi sững sờ, chợt hiểu ra, không nhịn được nghênh ngang cười to. Hắn dũng cảm cười lớn, xa xa truyền đi, như tiếng sư tử rống, huyền khí chạy dài không dứt. Những người kia Huyền giai hơi yếu, trực tiếp bị tiếng cười kia cho chấn động gục xuống, Huyền giai cao hơn chút ít, thân hình lay nhẹ.

Trong lúc này có sáu cổ đặc thù huyền khí, hướng chỗ rừng sâu sáu phương hướng bất đồng ầm ầm tiến công tập kích, chỉ nghe thanh âm nhỏ vụn hù dọa ở trong bụi cỏ, có thanh âm người ngã xuống đất mơ hồ truyền đến.

Uy lực khiếp người như thế, mặc dù đối với Long Thiên Tuyệt cùng Hách Liên Tử Phong hai người không có tạo thành ảnh hưởng quá lớn, nhưng cũng đủ để cho hai người khuôn mặt có chút động. Công lực thật mạnh! Khó trách Vân Trung Hạc có thể trở thành cao thủ xếp hạng thứ nhất trong Tứ Hiền thịnh hội lần trước, quả nhiên thực lực phi phàm.

"Thời hạn chỉ là một trăm nhịp hít thở, trước khi bị Tứ Hiền biết được, quyết phân thắng bại!" Vân Trung Hạc lại là một tiếng nghênh ngang cười to, sau đó thân ảnh vừa động, dẫn đầu chạy vào trong rừng rậm.

Long Thiên Tuyệt đuôi lông mày nhảy lên, đáy mắt dấy lên ngọn lửa, quanh thân nhiệt huyết vào giờ khắc này sôi trào. Thân ảnh màu đen vừa động, như tia chớp xông về phía trước. Phía sau, thân ảnh màu tím thật nhanh đi theo, không một chút bị hai người bỏ xa. Một cuộc so tài của cao thủ chân chính, chính thức bắt đầu.

Theo phía sau bọn họ những cao thủ nhất tề trợn to hai mắt, lộ ra vẻ hưng phấn, không nghĩ tới chân chính tỷ võ còn chưa bắt đầu, nơi này đã trống trận đâm vang, khói thuốc súng nổi lên bốn phía. Đặc sắc a, thật là đặc sắc! Đây mới thực sự là cao thủ, bọn họ mặc dù cố gắng mà muốn theo được thân ảnh ba người, đến cuối cùng lại phát hiện rất khó, rất khó. Bọn họ khẩn cấp mà nghĩ, ở trong ba người này, đến tột cùng người nào là người thắng cuối cùng.

Vài những cao thủ bị ba người kích thích sự nhiệt tình, một tên tiếp theo một tên xông vào đến trong rừng rậm, bắt đầu đi săn con mồi, bọn họ rất muốn biết mình cùng ba người này chênh lệch đến tột cùng là bao nhiêu.

Tông Chính Minh Kiếm nhìn ba người lấy tốc độ như tia chớp xông vào rừng rậm, quả đấm không khỏi siết chặt, nhiệt huyết trong nháy mắt dâng trào, nóng lòng muốn thử. Nếu hắn cũng tham gia tỷ thí, không biết có thể thắng được bọn họ hay không? Chẳng qua là lòng tự ái quấy phá, khiến hắn khinh thường làm như vậy, không thể làm gì khác hơn là buồn bực đứng ở tại chỗ, đợi chờ kết quả tỷ thí.

Tại phía xa bên trong nhà đá Trúc công tử đang ngồi đột nhiên mở mắt ra, khẽ cau mày, từ trước đến giờ bình tĩnh trên khuôn mặt già nua lộ ra ý chán nản: "Đám xú tiểu tử này, nếu dám đem con mồi của Tứ Hiền cốc săn hết, lão phu sẽ bắt các ngươi ở lại Tứ Hiền cốc, làm việc lặt vặt cho lão phu!"

Mai công tử ngồi ở vị trí chủ thượng, bình tĩnh vô cùng: "Người trẻ tuổi mà, thời điểm nhiệt huyết nên nhiệt huyết."

"Đại ca, huynh để mặc cho bọn hắn làm gì thì làm sao?" Trúc công tử nhíu mày, luôn là không cách nào đoán được tâm tư của đại ca.

Mai công tử vẻ mặt vân đạm phong khinh, chuyển đề tài: "Đúng rồi, việc chuẩn bị đồ phòng hộ Tử linh cho hai mươi cao thủ tiến vào Cổ chiến trường di tích thế nào rồi?"

Trúc công tử trả lời: "Hết thảy đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ danh sách hai mươi cao thủ là có thể phân phát cho riêng mỗi người. Đồ phòng hộ được trải qua sự cải tiến đặc thù của chúng ta, so với năm trước chất lượng tốt hơn rất nhiều. Vì phòng ngừa Tử Linh xâm phạm thân thể con người, chúng ta đặc biệt chọn dùng vụn Ô tinh thạch bôi ở ngoài cùng đồ phòng hộ, bảo đảm không có sơ hở. Vì thế, hao phí Tứ Hiền cốc chúng ta không ít của cải, cho nên ta đang suy nghĩ, có thể bán đi để bù vào chỗ thiếu hụt tài chính hay không?"

"Cứ theo đó mà làm ! Ai bảo tài chính của Tứ Hiền cốc chúng ta thiếu hụt đây?" Mai công tử sâu kín thở dài.

"Vậy ra giá bao nhiêu đây?" Trúc công tử đồng ý, trong cốc còn có bao nhiêu ngân lượng, hắn là rõ ràng nhất.

Mai công tử suy nghĩ một chút, nói: "Tính toán theo giá thị trường của Long tinh thạch đi."

"Long tinh thạch?" Hắn nhớ được chế luyện nhóm này phòng hộ dùng thời điểm, không có sử dụng bất kỳ Long tinh thạch a?

Mai công tử thản nhiên nói: "Giá tiền Long tinh thạch so với Ô tinh thạch cao hơn ít nhất mười lần..." Trúc công tử bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là còn có thể tính toán như vậy

. . . . . . Chỗ rừng sâu, ba đạo thân ảnh vừa nhanh vừa mạnh mẽ như sấm chạy, đến mức, cơ hồ có thể dùng "gà bay chó sủa", "nhạn chết nhổ lông"* để hình dung. (*nguyên văn: "nhạn quá bạt mao" - chim nhạn chết cũng có thể nhổ lông, ý nghĩa: chỉ người thích trục lợi, thường thừa cơ để chiếm món lợi cho bản thân). Dĩ nhiên, trong rừng là không thể nào xuất hiện gà chó hay gia súc linh tinh, thỉnh thoảng cũng chỉ có ít thỏ hoang, gà rừng, lợn rừng, hoặc là vài loại chim..., nơi ba người đi qua động vật kinh sợ bay loạn, nhảy loạn, đáng tiếc không có con nào thoát khỏi ma trảo của ba người... Cho nên, đầu tiên là dùng "gà bay chó sủa", thứ hai là dùng "nhạn chết nhổ lông" để hình dung quả thật rất chính xác*. (*ý tứ chỗ này là: ban đầu ba người náo loạn rối tung rối mù lên, sau đó thừa cơ các loài động vật chạy loạn thì xông ra bắt không sót một con nào)

... Cao thủ truy đuổi phía sau kêu khổ liên tục. Thiệt là, mỗi một người đều là biến thái, không chừa cho bọn họ ít canh đáy nồi, để cho bọn họ hưởng thụ một chút niềm vui săn được mồi?

Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người được đại ca ra lệnh, đi trước điều tra hoàn cảnh xung quanh, đi tới nửa đường, đã nghe đến từ phía tây truyện tới một tiếng cười lớn. Bị tiếng cười hấp dẫn, hai người theo tiếng đi tới rừng rậm lối vào. Chờ bọn hắn đến , đám cao thủ xông vào rừng rậm vạt áo đều không nhìn thấy rồi, cho nên cũng không biết trong này đang tiến hành một cuộc so tài cực kỳ kịch liệt đi săn con mồi.

Đi một đoạn đường ngắn, thấy trên mặt đất nằm rất nhiều con mồi, đều mới vừa bị giết, không ai thu thập, hai người rất là kinh ngạc, cũng rất hưng phấn. Không phải nói đi săn Tứ Hiền cốc con mồi, cần trả tiền sao? Như vậy nhặt được con mồi..., sẽ không cần giao bạc đi? Hai người cười hắc hắc, nhất tề động thủ, thừa dịp không ai chú ý, liền tranh thủ thu tất cả con mồi vào trong túi của mình.

"Lần này kiếm tiền nổi rồi, chúng ta được nhiều con mồi miễn phí như vậy!"

"Vội vàng thu lại! Không nên để bị người phát hiện." Hai người thân hình hèn mọn ở trong rừng đung đưa, vô thanh vô tức không để những người khác phát hiện. Mặc dù có người phát hiện, cũng sẽ không chú ý bọn họ.

Ở đầu kia của cánh rừng, là một dòng suối nhỏ, nước chảy róc rách, chảy xuôi ở dưới vách. Tứ Hiền cốc vốn là được bao quanh bởi vài ngọn núi, xung quanh cũng là vách đá dựng đứng san sát, có dòng suối nhỏ chảy qua, chính là phía tây Tứ Hiền cốc. Bên dòng suối, ba đạo thân ảnh lâm phong mà đứng, ào ào tiếng gió bay múa ở bên tai, ba người liếc mắt nhìn nhau, trong lồng ngực bỗng sinh ra niềm hào hùng khó hiểu. Không biết là người nào đầu tiên cười ra tiếng, ngay sau đó hai người khác cũng cất tiếng cười to lên, tiếng cười vang lên, thật lâu quanh quẩn ở trong sơn cốc. Đến tột cùng ai là người thắng, đã không trọng yếu.

Những cao thủ theo phía sau bọn họ thở hồng hộc dừng ở cách đó không xa, kinh ngạc nhìn ba người. Bị tiếng cười ba người lôi kéo, mọi người trong lồng ngực nhất thời thoải mái, đem tức tối mệt mỏi do cuộc tỷ thí vừa rồi hết thảy vứt ra khỏi đầu.

Bọn họ lần này bị Tứ Hiền cốc mời mà đến, tuy là có xếp hạng tỷ thí, nhưng căn bản, mọi người không phải là vì hiếu chiến mà đến, mà là vì cùng chung mục đích chống lại Tử linh trong Di tích chiến trường cổ mà đến, bọn họ là có cùng chung mục tiêu . Bất kể bọn họ có thân phận như thế nào, bối cảnh như thế nào, đến nơi này, hết thảy cũng không trọng yếu, trọng yếu chỉ có đồng tâm hiệp lực, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng! Long Thiên Tuyệt, Hách Liên Tử Phong, Vân Trung Hạc ba người chính là lĩnh ngộ điểm này, cho nên mới có thể đứng ở chung một chỗ, bèn nhìn nhau cười!

loading...